Giản Dịch nheo nheo mở mắt, hắn phát giác mình đang bị trói ngoặt tay sau lưng trong một cái lồng, bên ngoài lồng lại là một tấm vải bố phủ lên cực lớn, Giản Dịch không cách nào đoán được hắn đang ở đâu.
Ngoài lồng xì xầm tiếng rất nhiều người rầm rà rầm rì nói chuyện, còn có tiếng bước chân, nghe vào có phần ồn ào quá.
Hắn nghe thấy có người đang giới thiệu bằng ngôn ngữ tiếng Anh chính gốc, "Tên nô lệ này là hàng do vương tử Mansour điện hạ mang đến, nam, ba mươi lăm tuổi, nhân viên Interpol mười năm hành nghề, phụ trách triệt tiêu thị trường thuốc phiện Tây Ban Nha đã nhiều năm, từng là cộng sự của tổ trưởng tổ chức Interpol Anh quốc Diệp Vũ Chân. Tên này kỹ thuật bắn súng rất ngầu, mười súng có thể trúng vòng một trăm, thể hình tráng kiện, thuận tay trái. Giá khởi điểm là một trăm nghìn USD."
Bên dưới ồ lên một chặp, toàn là lời lẽ yêu cầu muốn được duyệt hàng.
Xem ra William thật sự coi hắn là hàng đem bán rồi, Giản Dịch cay đắng thầm nghĩ.
Hắn thực là nực cười, William là người thế nào chứ, hắn thế mà là đi thương cảm cho cái vị thiên tài tội ác kia, hắn cứ tưởng hắn đã trông thấy vẻ yếu đuối mà cậu ta không muốn để ai bắt gặp, mà lại không hay biết vỏ bọc yếu đuối đó chẳng qua chỉ là cái bẫy chờ hắn sa chân vào, chỉ là đoạn mở đầu cho một màn tiếu lâm mà thôi.
Vốn dĩ là trần truồng té xỉu trên người Mansour, nhưng mà hiện tại đang mặc đủ đầy quần áo.
Giản Dịch cười khổ, áng chừng Mansour cũng còn vài phần cho hắn mặt mũi, không đến nỗi để cho hắn "thiên nhiên" bước ra trình diễn trước ống kính à nha.
Vải bố bị kéo tuột, bấy giờ Giản Dịch mới nhìn được hắn đang ở trong một căn lều đồ sộ, bên dưới là sàn đấu giá có thể chứa đựng một trăm người, đằng trước thậm chí còn có cả máy chiếu đang trình chiếu đoạn phim thông tin hình ảnh của món hàng đấu giá, còn hắn thì đang ở trên cái bục cao dựng trong phòng đấu giá.
Màn hình đang chiếu đúng là tài liệu về hắn, nào ảnh bán thân nào ảnh chính diện mặc cảnh phục, chưa kể còn cả một số lý lịch trích chéo cụ thể nữa.
Không rõ là xuất phát từ ý muốn có được cái giá hời của William nên tư liệu được tường trình tỉ mỉ như thế, hay là bên phòng đấu giá đã được ủy thác, tinh thần chuyên nghiệp lớn lao thành ra tư liệu thu thập được có thể tổng quát nhường ấy.
Bên dưới toàn là người ngồi la liệt, Giản Dịch đảo mắt nhìn, không hiểu nguyên do, hắn vẫn ôm ấp chút ít hy vọng rằng có thể nhìn thấy cái cậu William coi tội ác là nghệ thuật kia, muốn được nhìn thấy khuôn cằm nhòn nhọn của cậu ta, muốn được nhìn thấy ánh mắt như thể sẽ òa khóc bất cứ lúc nào của cậu ta.
Đáng buồn thay, hắn chẳng thấy cậu ta đâu cả, bên cạnh đó lại thấy Diệp Vũ Chân.
Anh ta đang mặc chiếc áo ngụy trang màu vàng, đeo kính bảo hộ trên sa mạc màu nâu đỏ, ngồi ngay sau William giả mạo.
Có lẽ bởi nguyên nhân bị phơi nắng dưới ánh mặt trời chói gắt, da thịt anh hiện lên sắc màu mật, khiến cho ngũ quan anh nổi lên từng góc khối rõ rệt, đẹp trai đậm vẻ châu Á, vóc dáng dong dỏng, tóc đen lộn xộn nhưng mượt mà, bộ đồ ngụy trang bao quanh tay chân thuôn thả mà rắn rỏi của anh, thoạt nhìn hệt như một con báo, tràn trề nét tao nhã sống động.
Một Diệp Vũ Chân như vậy quả tình hấp dẫn quá đi à, toàn khu vực đấu giá không hề ít ánh mắt bắn tỉa sang chỗ ngồi của William, song có vẻ chả có ai lường nổi người dám ngồi sau William, ấy thế mà lại là Diệp Vũ Chân.
Thoáng chút sượng sùng khi gặp lại bạn cũ, Giản Dịch phát hiện tay trái đương đặt trên đùi của Diệp Vũ Chân đã nắm thành đấm.
Đành rằng thần thái Diệp Vũ Chân rất mực nhàn nhã, thế nhưng Giản Dịch ngầm hiểu Diệp Vũ Chân hiện tại đang thấy căng thẳng.
Hắn bất ngờ vỡ lẽ ra mục đích William, cậu ta muốn Diệp Vũ Chân lộ mặt, nếu Diệp Vũ Chân không kiềm được mà tham gia buổi đấu giá thì dẫu có để William giả tham dự đấu giá, sự nghi ngờ vẫn sẽ thăng cao trong thời gian ngắn ngủi mà thôi, chắc chắn sẽ có kẻ hoài nghi, mà Diệp Vũ Chân so với hắn rõ ràng là nguy hiểm hơn nhiều.
Nói gì thì nói, uy lực của một sĩ quan cảnh sát vẫn ăn đứt một viên cảnh sát bình thường.
Hiện giờ dường như gửi gắm hết hy vọng vào tên William giả kia, đằng nào Crazy William cũng là vua của sa mạc, mỗi một góc nẻo trên Sahara cũng đều có nhánh rễ ảnh hưởng to lớn của hắn len lỏi vào.
William giả trông như đúc với William thật, tròng mắt cũng điên đảo cơn cuồng, nhìn qua quả thực là rất giống.
Nói vậy thì vương tử Mansour thật đích xác có thể có bản lĩnh thay thế William rồi.
Song nếu là Giản Dịch, hắn có thể chỉ ra điểm bất đồng giữa hai người rất mau lẹ, ánh mắt Mansour rất đa dạng hay có thể nói rằng thoắt đổi thoắt biến, tội ác với cậu ta mà nói, giống như một họa sĩ ngắm nhìn một bức tranh, một người đọc sách xem xét nét chữ, ánh mắt luôn luôn đắm chìm trong thưởng mục, luôn cố gắng đạt tới sự sáng tạo và hoàn mỹ.
Còn William bây giờ thì có vẻ quá mức thận trọng, ánh nhìn quá mức hung ác, nét mặt quá mức lấp liếm, và đáy mắt khiếm khuyết hoàn toàn vẻ tán thưởng.
Người tại Dar El Beida không biết có thể nhìn ra đặc điểm này được hay không đây.
Chúng chưa bao giờ chủ động giết người, trừ phi bạn làm trái quy tắc chúng đặt ra.
Một trong những quy tắc, ấy là chỉ có người có thiệp mời mới được phép vào chợ.
Vậy có nghĩa là, không một thế lực phương nào có thể mang theo quân kiếc các thứ vào Dar El Beida, đâm ra một khi đã vào chợ, chỉ có người Dar El Beida đươc trang bị đầy đủ mới là thế lực duy nhất của nơi này.
Miễn là bạn không quấy rối hỏng bét buổi bán đấu giá, chúng tuyệt cũng sẽ không xen vào chuyện người khác, đồng thời cũng sẽ không cản trở bất cứ ai nổ súng giết người.
Chính bởi thế, dù chúng có thấu suốt cũng sẽ không vạch trần bạn, nhưng nếu muốn chúng giúp bạn, thật khó hơn lên trời.
Bắt đầu màn trả giá, Giản Dịch thấy Jose phơi biểu cảm ác độc giơ bảng lên.
"Số 10, hai trăm nghìn."
"Số 2, hai trăm ba mươi nghìn."
"Số 10, hai trăm năm mươi nghìn."
"Số 3, ba trăm năm mươi nghìn."
"Số 10, năm trăm nghìn."
Xem chừng Jose quyết tâm đạt vào tay bằng được đây, Giản Dịch không khỏi thở dài, nhỡ chẳng may có rơi vào tay Jose thì hắn cầm chắc sống không bằng chết.
"Năm trăm nghìn lần thứ nhất!"
"Năm trăm nghìn lần thứ hai!"
Giản Dịch trông thấy tay Diệp Vũ Chân giật giật, rõ ràng anh đang tính giơ bảng.
Hắn cuống quýt phóng thẳng mắt vào Diệp Vũ Chân, chỉ cần Diệp Vũ Chân đối diện được với mắt hắn, bằng sự ăn ý đã biết bao năm qua, hắn có thể ngầm báo cho Diệp Vũ Chân hãy nghĩ cách khác, song tiếc điều Diệp Vũ Chân lại chả nhìn hắn gì cả.
Diệp Vũ Chân còn chưa giơ bảng lên, bất chợt dội đến một giọng nói hùng hồn, "Ta trả, một triệu rưỡi!"
Andrew nghênh ngang bước vào, gã mặc đồ Tây, hệt như gã là người đã tổ chức bữa tiệc vậy, tuy rằng sắc mặc gã vẫn còn ảm đạm đôi chút cảm giác phong trần mệt mỏi.
"Andrew!"
"Bố Già mới của châu Âu!" Cả loạt rì rầm nói nhỏ, chóng vánh những ai đang vây quanh vị Bố Già châu Âu này đều đồng loạt khiêm nhường dạt ra, nhường cho ngài Bố Già đến chỗ có tầm nhìn bao quát nhất, vị trí đó cách Diệp Vũ Chân chỉ độc một ghế ngồi.
"Nhớ ngươi quá à~ cưng hỡi!" Andrew thong dong cười cười gật đầu với Diệp Vũ Chân.
Diệp Vũ Chân chỉ có thể giả lơ, thật sự trong cái thời điểm hệ trọng như này anh tuyệt đối không được để người ta lần ra được bất cứ dấu vết gì.
Tại sao Andrew lại bất ngờ xuất hiện, anh có phần ngỡ ngàng.
Trong khi đó, William giả lại xun xoe hùa đón, "Đã lâu không gặp, ông Andrew."
Andrew bắn cho hắn một cái liếc dào dạt hứng thú, khóe miệng nhướn lên, "Lâu lắc lắm rồi cậu chưa có tử tế thế với ta à nha!"
Hai người chào hỏi được dăm câu ngắn gọn, xong sau buổi đấu giá lại tiếp tục tiến hành.
Jose dĩ nhiên không dám giành giật với Andrew, còn những kẻ khác thì cứ ngờ ngợ một cái giá triệu rưỡi vung ra để mua một củ khoai lang bỏng tay phải nói là không đáng...
Sau ba lượt kêu, cái búa trong tay tên bán đấu giá nện xuống cái 'thình', Giản Dịch đã được Andrew mua đứt với giá một triệu rưỡi.
Duy mỗi Jose, trong mắt đậm đặc toàn là thù hận, chỉ gọn lỏn liếc một cái nhìn rét buốt sang Giản Dịch.
Hình như cái hồi Giản Dịch công tác ở Tây Ban Nha thọc ngoáy địa bàn của gã hãy còn sờ sờ ký ức ra đó, Jose thật là hận Giản Dịch tới thấu xương.
Dựa theo đúng quy củ, Andrew rút từ trong ngực ra một xập ngân phiếu Thụy Sĩ, chọn chọn lật lật một hồi, đoạn đưa con số nằm ngay đầu tiên luôn cho tay bán đấu giá.
Con ngươi xám lạnh của gã lia qua Giản Dịch, mỉm cười, "Mày có đoán được ông sẽ xử mày như nào không?"
Đành rằng đang trong tình cảnh đáng thẹn, song so với chuyện bị lọt vào tay Jose hoặc là hại cho Diệp Vũ Chân phải giơ bảng vẫn tốt hơn nhiều, Giản Dịch chỉ im miệng không hó hé.
Andrew lạnh lùng liệt kê, "Ông sẽ đục cho đầu mày một cái lỗ, cho mày học được cách sáng dạ lên một tí, hay không móc mắt mày ra lấy nước rửa để cho mày sáng mắt hơn cũng được."
Giản Dịch không có hé răng, thế nhưng lại bất chợt nghe thấy tiếng cười, "Ta đoán sai mất rồi!"
Giọng nói cậu ta vừa thốt khỏi miệng, thâm tâm Giản Dịch bỗng bật nảy, dù đang ở trong lồng, vô pháp chuyển động, hắn vẫn gồng mình xoay người qua, quả nhiên trông thấy được Mansour đang chầm chậm đi tới. Không biết cậu ta lấy đâu ra một bộ trang phục bản địa Marocco lộng lẫy ngần vậy, áo may ô, rất hợp với màu tóc đen huyền của cậu ta, xinh đẹp vô ngần.
Andrew nhìn chằm chặp người trước mắt, thắc mắc, "Ta quen ngươi ư?"
Nhác thấy bóng Mansour là William giả đã nhịn không được mà đứng bật dậy, Diệp Vũ Chân đè lại vai hắn.
Mansour đến gần họ, chắp hai tay cực kỳ có phong thái đắc Đạo, "Ta là Mansour, Mansour-điện-hạ."
Andrew thoáng ngạc nhiên nhìn cậu trai trẻ vênh vang đắc ý theo lối rất quen thuộc nọ, gã bèn cười khẽ, "Vậy thì điện hạ, cậu đoán xem ta sẽ xử hắn ra sao giờ?"
"Ta đoán ông sẽ tặng hắn cho ta."
Andrew lẫn Mansour cùng nhìn nhau tủm tỉm cười chốc lát, thế rồi gã nhún vai, hào phóng mà rằng, "Hắn là của cậu, thưa điện hạ."
Mansour đặt mông ngồi xuống cạnh gã, "Từ khi ta quen ông tới nay, đây là lần duy nhất ông hào phóng thế đấy, ông Andrew ạ."
Andrew vẫn giữ nguyên nét mặt hòa bình, miệng thì cười cười, trầm giọng bảo, "Đừng có đùa quá đà quá, William."
"Là Mansour điện hạ."
Andrew hơi khép mắt, đoạn nói trớt quớt, "Rồi rồi, cậu thích gọi thế nào thì gọi thế nấy."
"Trò chơi vừa mới bắt đầu thôi." Mansour dời mắt sang Giản Dịch trong lồng, bỗng nhiên cúi người xuống, "Giờ thì anh đã tin sa mạc chính là thế giới hay chưa?"
Giản Dịch dõi thẳng vào mắt cậu ta, dõng dạc trả lời, "Điện hạ, nơi này chỉ là Sahara."
Những mặt hàng được ưa chuộng nhất trên bục đấu giá, bao gồm mấy món vũ khí loại nhỏ mà uy lực cao, máy phá bom thông minh, đều góp phần thăng hoa bầu không khí lên ngất ngưởng.
Tay bán hàng quảng cáo, "Món hàng tiếp theo là một món đặc biệt có giá khởi điểm là hai triệu USD, những ai không mang đủ tiền mặt xin hãy rời khỏi đây, nếu mang đủ thì hãy trình ngân phiếu ra, phòng đấu giá cần chứng thực thật giả."
Nhất thời, phòng đấu giá rộ lên âm thanh xì xầm bán tán, ai nấy cũng đều phỏng đoán đây rất có thể chính là công thức thuốc phiện kia của William.
Mức giá khởi điểm hai triệu USD đã đánh đòn phủ đầu những kẻ không có thành ý và phần đông những kẻ che giấu rắp tâm khác.
Ngón tay thon dài của Diệp Vũ Chân rút một phong thư ra từ túi, Andrew cười cười lại lôi đống ngân phiếu kia ra.
"Cưng nhà ông ngốn lắm tiền thật." Mansour thầm thì.
Andrew nhỏ giọng đính chính, "Là nhờ ơn điện hạ cậu rộng rãi thôi, ta làm ăn kim cương nhân tạo kiếm được quả không ít tiền."
Trong lúc họ nói chuyện, có rất nhiều người hậm hực buộc phải rời khỏi phòng đấu giá, đồng thời cũng ra về khỏi Dar El Beida, phòng bán rất nhanh chỉ còn trụ lại hơn mười người mua có số tài sản hùng hậu.
Cuối cùng, tay bán đấu giá lên tiếng hỏi, "Thưa William điện hạ, công thức thuốc phiện cậu gửi trong chợ, cậu xác nhận rằng muốn bán đấu giá nó ư?"
William giả còn chưa mở miệng, Mansour đã tranh đồng ý trước, "Tất nhiên!"
Tay bán đấu giá không mảy may đổi sắc mặt, cũng không có ý khiển trách Mansour mà chỉ đề nghị, "Nếu xác nhận muốn bán, xin mời điện hạ hãy cung cấp mật mã để chúng tôi mở két sắt của cậu."
Giản Dịch thế là bừng tỉnh hiểu ra, William đã chuyển công thức thật đến Dar El Beida từ trước rồi, và chỉ có độc một mình cậu ta biết được mật mã két sắt.
Hắn chợt nảy lên ý nghĩ, đột nhiên muốn cùng Mansour lý đại đào cương (1) cho Diệp Vũ Chân một cơ hội triệt tiêu bí mật.
Chỉ cần Dar El Beida không biết cậu ta đã chết, vậy thì William giả hoàn toàn có thể lấy lý do hủy bỏ yêu cầu bán đấu giá để đoạt được két sắt.
Mà cơ hội này lại chết trong chính tay hắn, hiện tại William giả tuyệt đối không dám đòi rút yêu cầu bán về đâu, bởi lẽ hắn không biết mật mã két sắt là gì, và cũng tuyệt đối không dám cãi cọ với Mansour rằng ai mới là William thật.
Trong nháy mắt, Giản Dịch không thể nêu rõ được là ân hận, hay là bực dọc, hay là tuyệt vọng.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Mansour phóng khoáng đọc mật mã, mở chiếc hộp Pandora kia ra.
Mansour phì cười đá đá chân vào cái lồng, "Anh xem, thế giới rất mau chóng sẽ biến thành sa mạc thôi."
Trong đầu Giản Dịch đang ào ào xoay chuyển trăm ngàn ý định, hắn thốt, "Nếu thế sẽ không có ai hỏi cậu, trong số những thành phố cậu đã từng ghé thăm, thành phố nào là nơi cậu ấn tượng nhất."(2)
Mansour nhìn hắn, chầm chậm nói, "Hãy hỏi công chúa Ann ấy, anh đặc công. Ta là vương tử Mansour."
"Tôi còn tưởng đó là nhân vật cậu thích nhất cơ mà."
"Làm sao anh dám khẳng định như thế?"
"Bởi vì công chúa mới là chân thật."
Mansour lạnh lùng nhìn Giản Dịch, cậu ta lại đưa ngón trỏ vào miệng mình, bắt đầu cắn.
Những người còn ở lại phòng bán hầu hết là những tên trùm buôn thuốc phiện xách kha khá vốn đến đây hoặc là người đại diện của chúng.
Có kẻ lạnh nhạt đe nạt, "Hai triệu, đối với một công thức thuốc thì đó là một cái giá rất cao, hy vọng William điện hạ có thể chứng minh được giá trị của nó tương xứng với cái giá này."
William giả vẫn im re không dám hé răng, trong khi Mansour cười bảo, "Được thôi! Vậy thử nghiệm trực tiếp luôn đi!"
Cậu ta cười mỉm nhìn Giản Dịch riết, rồi chỉ vào hắn mà quay sang nói với tay bán hàng, "Giúp ta, ta muốn dùng tên nô lệ của ông Andrew để chứng minh giá trị thứ thuốc phiện này!"
Giản Dịch bị người ta lôi ra khỏi lồng, vừa rồi hắn phải nằm co quắp trong lồng, thành ra mặt mày dính đầy đất cát, trước ngực cũng tại mồ hôi mà ẩm đẫm một mảng lớn, nhìn qua rõ là thảm hại, thế nhưng vẻ mặt hắn trước sau vẫn cực kỳ bình thản, tựa như một kẻ bất hạnh an phận chấp nhận vận mệnh của hắn.
Mansour lấy từ trong hộp gấm ra một kim tiêm, vừa cười vừa thuyết minh, "Đây là thành phẩm của công thức đó, tất cả mọi người đều biết tên nô lệ này là một nhân viên Interpol đúng chưa, hắn đã từng được trải qua khóa huấn luyện kháng dược bài bản, ta có thể cho mọi người cùng xem tốc độ nghiện của loại thuốc này chóng vánh tới độ nào, tới lúc đó mọi người sẽ tự hiểu muốn thuần phục một tên nô lệ sẽ là việc dễ dàng biết bao nhiêu."
Ngón tay trắng muốt của cậu ta cầm kim tiêm bước về hướng Giản Dịch. Giản Dịch bị hai thằng lính đánh thuê của Dar El Beida kìm chặt. Nhìn Mansour đang chậm rãi đến gần, nhìn vào ánh mắt đa dạng đến mức khiến người cảm thấy sự điên cuồng, hắn lên tiếng, "Giờ thì tôi đã tin, thế giới của cậu quả nhiên là sa mạc."
Khóe môi Mansour cong lên, đáy mắt cậu ta hình như bị bao phủ bởi một tầng mơ hồ, cậu ta cười, "Cho nên rốt cuộc anh vẫn buông tay đúng không, anh hẳn biết đặc điểm vốn có của ta chính là như vậy." Cậu ta xắn tay áo Giản Dịch, "Đã thế, anh hãy nói lại một câu thoại nữa làm cho ta thấy thích nghe đi."
"Để cậu có thể tìm được một lý do buông bỏ."
"Để có thể tìm được một lý do giết anh." Mansour vẫn giữ nguyên ý cười, "Như vậy ta có thể nhớ rằng anh thật sự rất tốt đối với ta, mãi mãi không thay đổi, bất luận dù cho ta là ai hay là người như thế nào."
"Mansour..."
"Ta đang nghe đây..."
"Nếu thế giới quay lưng lại với cậu, cậu cũng có thể quay lưng lại với thế giới." (3)
"Ta không phải Vua sư tử, không có tình thân sâu sắc để mà đau đáu đâu." Mansour thản nhiên trả lời.
Giản Dịch lại chỉ chầm chậm nói tiếp, "Nếu muốn khóc thì hãy cứ khóc thỏa thích đi, bởi vì...”
"Vì gì cơ..." Mansour cúi gằm đầu, cậu ta muốn được nghe nốt vế sau câu nói kia của Giản Dịch.
"Người có nước mắt, thế giới của người ấy sẽ không bị hóa thành sa mạc." Lời nói vừa dứt khỏi môi, hắn bất thình lình gạt chân một cái, Mansour bị gạt ngã, mà cơ hồ ngay tại khắc đó, một viên đạn gần như bay sượt qua đầu Mansour.
Một phát súng của Diệp Vũ Chân đã bắn trật, anh lập tức bỏ qua mục tiêu Mansour này, quay đầu dọn dẹp toàn bộ những tay trùm thuốc phiện đang có mặt trong phòng, súng của anh vừa nhanh lại vừa chuẩn, cứ một súng lại gục một người.
Andrew dẫu có một trăm điều không tình nguyện cũng chỉ có cách hỗ trợ Diệp Vũ Chân tiêu diệt đồng bọn, cứ giết một đứa là gã lại chửi một câu 'Shit'.
Áng chừng còn chưa quá một phút, phòng bán đấu giá chỉ vẻn vẹn còn lại William giả, Diệp Vũ Chân, tay bán hàng không hề đổi sắc mặt và hai tên lính Dar El Beida, ngoài ra còn có Giản Dịch và Mansour đang té ngã trên nền đất. (chú Andrew đâu rồi =)) chú bị coi như k tồn tại rồi =))))))
Còn lại thì đều đã biến thành thi thể.
Lần này Diệp Vũ Chân chỉ thuần túy là mạo hiểm thôi, dù sao anh căn bản không liệu được, khi anh liền lúc giết gọn cả đám người mua như thế, hơn nữa lại toàn là khách sộp, liệu có khi nào đã chọc vào Dar El Beida rồi hay không. Kiểu gì thì gì, Dar El Beida tuy không quản chuyện bạn giết người, song nếu là giết quá nhiều người mua cộng với phá hỏng hoạt động buôn bán của chúng thì lại là chuyện khác.
Nay chuyện đã ngay trước mắt rồi, Diệp Vũ Chân không có thời gian lo lắng nhiều quá, đằng nào đối với anh, giết gọn những tên này vẫn đỡ hơn để chúng sống.
Đến khi Diệp Vũ Chân thấy tay bán hàng vẫn đứng im một chỗ, hai tên lính Dar El Beida cũng không có lấy một động thái, bên ngoài cũng chưa có người vọt vào, anh không khỏi ngấm ngầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mansour nằm trên bục cạnh Giản Dịch, hỏi hắn, "Ta vẫn không nhớ ra được đó là lời thoại trong bộ phim nào."
"Đó là lời thoại của Giản Dịch và Mansour." Giản Dịch từ từ ngồi dậy, tay hắn đã cởi tung được dây thừng buộc đằng sau.
Mansour đột nhiên lại ôm chầm lấy cổ hắn, rống lên gào khóc, "Ta muốn giết anh, ta muốn giết anh."
Giản Dịch đơn giản vỗ vỗ lưng cậu ta, an ủi, "Tôi hứa khi bộ phim kết thúc, trước đó sẽ để yên cho cậu giết tôi. Hai ta sẽ cùng đi sang thế giới bên kia bắt đầu một kịch bản mới."
Andrew bèn gọi tướng sang bên Diệp Vũ Chân, "Có phải giả sử ta cũng bép xép mấy câu thoại phim xong là ngươi sẽ rung rinh trước ta giống như thằng lỏi bất trị William kia không hả?"
Diệp Vũ Chân nhặt nhạnh mảnh vỡ kim tiêm trên mặt đất, cẩn thận cất gói công thức vào túi mình, thờ ơ đáp trả, "Ngươi có thể thử xem!"
Andrew gãi gãi lông này, cắn răng cố rặn mấy câu, thế rồi bất chợt như sực nhớ, gã bật cười, "Ta yêu em hơn bất kể người phụ nữ ta đã từng yêu , ta có thể chờ em, lâu hơn bất kể người phụ nữ nào ta đã từng chờ đợi." Đoạn gã nhíu tít mày lại, "Tuy rằng ngươi không phải Scarlett, cũng không phải phụ nữ, cơ mà các ngươi cũng đều coi như là giai nhân thời loạn lạc nhể."(4)
"Cám ơn ý tốt của ngươi." Diệp Vũ Chân hoàn toàn chẳng lấy làm chú ý.
Andrew ngó chòng chọc Diệp Vũ Chân, đoạn rút ra kết luận, "Quả nhiên, cách này giống như làm tình mà đeo bao cao su, tuy rằng an toàn nhưng thiếu thốn khoái cảm, không hề thích hợp với Diệp Vũ Chân cứng đầu."
Diệp Vũ Chân bấy giờ đã tìm được công thức rơi trên đất, anh khẽ liếc qua đồng hồ đeo tay, nói, "Nếu không còn chuyện gì nữa thì ngươi đi khỏi đây đi."
Andrew bật cười, "Cuối cùng ngươi cũng chịu đặt mình vào hoàn cảnh của ta để mà suy nghĩ cơ đấy..."
"Nếu ngươi không đi..."
"Tổ chức Interpol sẽ ập tới chứ gì, đúng không." Andrew từ tốn bảo, "Cơ mà Vũ Chân ạ, ngươi có biết người dẫn đội đến là ai không?"
"Không thể trả lời."
Andrew cười lạnh, "Ngươi đúng là có lương tâm nghề nghiệp thật, ta có thể tiết lộ cho ngươi, Vũ Chân, ngươi để cho thằng William giả này buôn bán, ngươi có biết hay không, ngươi chính là món hàng bán đấu giá cuối cùng của phiên chợ đợt này, mà kẻ bán hàng duy nhất..."
"Chính là tôi đây."
. / .
Chú thích:
1. Lý đại đào cương
là kế thứ 30, thắng chiến kế, 1 trong 36 kế sách của binh pháp Tôn Tử, bắt đầu xuất hiện từ thời Nam Bắc triều và tới thời nhà Minh thì được tập hợp thành sách, có ý nghĩa đưa cây mận chết thay cho cây đào, đưa người khác ra thế thân gánh vác tai họa cho mình, kẻ lớn làm họa, bắt người bé chịu tội thay.
Điển cố:
Thời Tam Quốc, Tào Tháo nghiêm cấm quân mình phá hại mùa màng dân chúng nếu không sẽ bị xử tội chém. Một lần dẫn quân qua ruộng lúa, con ngựa của Tào Tháo vì hoảng sợ mà dẫm nát một khoảnh lúa lớn. Tào Tháo hỏi quan giám sát về cách xử tội, quan giám sát nghị tội của Tào Tháo đáng chết nhưng tính mạng của thừa tướng đáng trọng hơn vì vậy chém tóc để thay thế. Từ đó quân lính của Tào Tháo sợ hãi luật lệ nghiêm minh mà tuân thủ kỉ luật.
2. Một đoạn thoại kinh điển trong bộ phim ‘Kỳ nghỉ ở Roma’:
Phóng viên: Trong số những thành phố Người đã từng ghé thăm, thành phố nào là nơi Người ấn tượng nhất?
Công chúa Ann: Mỗi một thành phố đều có những nét độc đáo của riêng chúng. Khó thật ta... Roma. Đúng rồi, chắc chắn là Roma. Chừng nào tôi còn sống, tôi sẽ mãi trân trọng những ký ức về nó.
3. "Nếu thế giới quay lưng lại với cậu, cậu cũng có thể quay lưng lại với thế giới." là câu nói của nhân vật chồn Timon trong bộ phim ‘Vua Sư Tử’.
Vua Sư Tử là một phim hoạt hình thứ 32 của hãng hoạt hình Walt Disney vào năm 1994. Bộ phim đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi về cốt truyện, nội dung giàu tính triết lí và âm nhạc, nhận được 92% đánh giá tích cực trên trang web phê bình điện ảnh Rotten Tomatoes. Bộ phim đạt được thành công to lớn về mặt doanh thu và hiện đứng thứ 14 trong danh sách các bộ phim có doanh thu cao nhất mọi thời đại với 952 triệu USD (2011). Nó vẫn là bộ phim hoạt hình vẽ tay truyền thống có doanh thu cao nhất, cũng là bộ phim hoạt hình có doanh thu cao thứ hai trong lịch sử, sau Toy Story 3 (một bộ phim hoạt hình vi tính 3D).
Lấy bối cảnh là khu vực rừng hoang Phi châu, bộ phim đã xây dựng nên cả một xã hội có tổ chức của thế giới loài vật. Trong xã hội ấy cũng có những mâu thuẫn, cũng có tranh chấp và có cả tình yêu như thế giới loài người.
Bộ 3 sư tử Simba, chồn Timon và lợn rừng Pumbaa:
Đoạn thoại trong chap:
Timon: Xem kìa, cậu bạn. Những điều tồi tệ đã xảy ra, và cậu chẳng thể làm được điều gì cả, đúng không nào?
Simba lúc nhỏ: Đúng vậy.
Timon: Sai bét! Nếu thế giới quay lưng lại với cậu, cậu cũng có thể quay lưng lại với thế giới.
4. Câu mà chú Andrew nói là câu thoại trong bộ phim ‘Cuốn theo chiều gió’
Cuốn theo chiều gió (Gone With the Wind) (1939) là bộ phim Mỹ, thuộc thể loại phim chính kịch-lãng mạn-sử thi, được phỏng theo tiểu thuyết cùng tên của Margaret Mitchell, xuất bản năm 1936. Phim được sản xuất bởi David O.Selznick, đạo diễn Victor Fleming và kịch bản gốc Sidney Howard. Bộ phim được quay ở miền Nam nước Mỹ trong thời gian xảy ra nội chiến. Các diễn viên chính bao gồm: Clark Gable, Vivien Leigh, Leslie Howard, Olivia de Havilland và Hattie McDaniel. Nội dung của phim xoay quanh cuộc nội chiến Mỹ và thời kì tái thiết nhìn từ quan điểm của một người Mỹ da trắng ở miền Nam.
Ra mắt năm 1939, ‘Cuốn theo chiều gió’ vẫn chứng tỏ sức sống lâu bền trong lòng khán giả khi dẫn đầu danh sách 100 bộ phim thành công nhất mọi thời đại về doanh thu tại Mỹ. Đây là kết quả từ cuộc thăm dò của nhật báo điện ảnh ‘Screen Digest’. Bộ phim đoạt 9 giải Oscar vừa được bình chọn là bộ phim có nhiều khán giả nhất mọi thời đại trong lịch sử chiếu bóng Anh Quốc.
Với độ dài ba giờ bốn mươi phút và bốn phút nghỉ giữa các phần, ‘Cuốn theo chiều gió’ là bộ phim Mỹ có lồng tiếng dài nhất từng được thực hiện tính đến thời điểm hiện tại.
Nhân vật Scarlett mà chú Andrew nhắc tới là ‘Scarlett O'Hara’ trong phim / truyện không đẹp theo cách truyền thống, đó là dòng mở đầu của Margaret Mitchell, nhưng là một hoa khôi quyến rũ, lớn lên ở hạt Clayton Georgia, tại một đồn điền tên Tara trong những năm trước nội chiến Mĩ. Scarlett 16 tuổi lúc nổ ra chiến tranh năm 1861 >> người đẹp thời loạn lạc, giống anh Chân : )))))
Câu mà chú Andrew cố "rặn" là câu nói của nhân vật Rhett Butler - nhân vật nam chính, thuộc đoạn thoại sau đây:
Scarlett: (cầu xin anh ta đừng tham gia vào cuộc chiến tranh)
Ôi, Rhett! Xin chàng, đừng đi! Chàng không thể bỏ rơi em! Làm ơn đi mà! Em sẽ không bao giờ tha thứ cho chàng.
Rhett: Ta không đòi hỏi em phải tha thứ cho ta. Chính ta sẽ không bao giờ thông cảm hay tha thứ cho bản thân ta nữa. Và nếu như có viên đạn nào bắn trúng ta, hãy cứu ta, ta sẽ cười ta bởi sự ngu ngốc này. Có một điều duy nhất mà ta biết rằng... ta yêu em, Scarlett ơi. Dẫu cho em, ta, và hầu hết cái thế giới ngu muội này xoay quanh chúng ta, ta vẫn yêu em. Vì rằng chúng ta tương tự nhau. Rất tồi tệ, cả hai chúng ta. Ích kỷ và nhức nhối. Nhưng chúng ta lại có thể nhìn thấy chúng bằng mắt và gọi rõ chúng bằng tên.
Scarlett: (giãy giụa) Đừng có nắm tay em như vậy!
Rhett: (nắm tay cô ấy) Scarlett! Nhìn ta này! Ta yêu em hơn bất kể người phụ nữ ta đã từng yêu , ta có thể chờ em, lâu hơn bất kể chờ người phụ nữ nào ta đã từng chờ đợi.
(hôn lên trán cô ấy)
Scarlett: (quay mặt đi) Hãy để em một mình!
Rhett: (bắt buộc cô ấy phải nhìn vào mắt anh)
Ở đây là một quân nhân miền Nam yêu em, Scarlett ạ. Anh ta muốn được cảm nhận vòng tay em bao quanh anh ta, muốn được mang những ký ức về những nụ hôn của em lên chiến trường cùng anh ta. Đừng bao giờ bận tâm về yêu ta, em là người phụ nữ đã gửi cho một người quân nhân một cái chết đầy những hồi ức tuyệt đẹp. Scarlett! Hôn ta đi! Hãy hôn ta... một lần thôi... (hôn cô ấy)
ăn Tết mùng 1 bằng chap này nha ^O^ chúc mừng năm mới, dajia xinnian kuaile a~ ^O^
hiện tại Hy đang một tay type mấy dòng này và một tay cầm đùi gà há há =))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT