Chín vị trưởng lão đồng loạt nhìn về La Phương sĩ, thân hình mập mạp của đệ ngũ trưởng lão khinh thường hướng hắn chỉ chỉ, sau đó hướng các trưởng lão còn lại bật cười: “Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Huyền Hoàng chính đạo của phương Đông a! Sao vậy, nhiều năm không nhìn thấy Huyết tộc, nghe thấy được khí tức của chúng ta liền chạy tới hả?”

La Phương sĩ không thèm nhìn những tên quý tộc xấu xí này, quay đầu hướng Thiết Hy Nhĩ nói: “Ta cảm nhận được mùi vị của tên kia, là y đã đứng sau sai khiến những Giemsa này làm chuyện xấu, nếu ta đoán không lầm, đích thị là ngươi đã bao che cho y.”

Dù đệ ngũ trưởng lão bị La Phương sĩ phớt lờ, thế nhưng lời nói này, khiến bọn họ nổi lên hứng thú, đều men theo ánh mắt của hắn nhìn về Huyết tộc điện hạ cao quý.

Thiết Hy Nhĩ không đồng ý cũng không phủ nhận, hắn cười cười, “La tiên sinh, ta đoán, ngươi từ khi bắt đầu tu đạo cho đến bây giờ, chắc chưa diệt trừ yêu ma lần nào rồi, cho nên đạo hạnh như vậy cũng là điều dễ hiểu? ” thấy vẻ mặt đối phương phẫn nộ, hắn tiếp tục lười biếng nói, “Chuyện lần trước là ta lừa ngươi thôi, tất cả mọi chuyện đều là do ta một tay điều khiển, là ta không chịu nổi mấy trăm năm buồn tẻ nên mới nuôi những hài tử này, sau đó xúi giục bọn chúng đi hút máu người —— thân làm cha mẹ, làm sao có thể để con mình đói bụng, ta đâu có lý do để bắt bọn chúng không được dùng bữa chứ?”

Những lời hắn nói ra giống như bởi vì hắn là Huyết tộc điện hạ nên không cần phải chịu trách nhiệm việc vi phạm điều cấm kỵ của Huyết tộc vậy.

La Phương sĩ bị hắn nói xong á khẩu không trả lời được, cỏ mã tiên bị nắm trong tay đến dập nát.

Thế nhưng, những vị trưởng lão muốn lật đổ gia tộc Duy Đa Lợi Á kia trong lòng tràn đầy vui mừng, nhưng trên mặt vẫn biểu lộ vẻ nghiêm túc hoàn toàn trái ngược với nội tâm.

Đệ nhất trưởng lão đầu bạc trắng dùng giọng điệu buồn bã đối Thiết Hy Nhĩ nói: “Xem ra những điều lão Thập nói quả thực không sai, những gì điện hạ gây ra rất quá đáng!”

Quá đáng?

Thiết Hy Nhĩ cười nhạt: “Để duy trì hòa bình giữa nhân loại và Huyết tộc, cho nên Huyết tộc không được tự ý nuôi Giemsa, lại càng không được tấn công nhân loại, những điều này ta đều biết. Chỉ có điều, ta đã khống chế cục diện chính trị nhiều năm như vậy, tại sao viện trưởng lão vẫn còn âm mưu muốn lật đổ gia tộc Duy Đa Lợi Á?”

Các trưởng lão thật không ngờ hắn sẽ phát hiện ra ý đồ của mình, trong lúc nhất thời thất kinh, tất cả đều á khẩu không trả lời được.

La Phương sĩ hiển nhiên không có hứng thú nghe những người chết này lải nhải mấy chuyện tranh giành quyền lực, khẽ ho hai tiếng, bất mãn nói: “Này, vì hòa bình của nhân loại, các người phải cho ta một lời giải thích hợp lý. Tối nay, những tên ma cà rồng này đã giết hại trên trăm mạng người, dựa theo khế ước hai bên trước đây, các người phải chịu trách nhiệm tất cả!”

Dù từ lâu đã biết được sự tồn tại của Giemsa, nhưng lại trì hoãn đưa ra hành động, mục đích của viện trưởng lão, chính là chờ một ngày nào đó máu tươi tràn ngập nhân gian, lúc đó sẽ ra mặt giải quyết.

Đây cũng chính là cơ hội để bọn học lật đổ gia tộc Duy Đa Lợi Á.

Thiết Hy Nhĩ lạnh lùng nhìn đệ nhất trưởng lão đi tới, nghe lão nói: “Tất nhiên, chúng ta sẽ trả lại công bằng cho nhân loại. Cho nên, điện hạ, xin ngài hãy cho chúng tôi một lời giải thích!”

Giải thích sao…

Thiết Hy Nhĩ cười cười, bỗng mở hai tay ra, năm ngón tay nắm chặt lại, trong nháy mắt những Giemsa xung quanh đều hóa thành tro bụi, nhẹ nhàng rơi xuống trong màn đêm yên tĩnh.

Tất cả Huyết tộc, bao gồm cả La Phương sĩ, đều sững sờ, bọn họ không ai có thể ngờ rằng, hắn sẽ giết chết Giemsa của mình.

Sức mạnh kia… đủ để làm cho Huyết tộc chấn động.

Các trưởng lão đều thận trọng lui về phía sau mấy bước, chỉ có đệ nhất trưởng lão vẫn như cũ đứng ở trước mặt hắn, vẻ mặt bình thản cười cười: “Điện hạ cũng biết rõ tội danh sát hại đồng loại?”

Sát hại đồng loại sao… là bị nhổ răng nanh, sau đó bị vây dưới ánh mặt trời thiêu đốt mà chết.

Chuyện đó, hắn sao có thể không biết?

Nếu như, việc đó chính là trả nợ, như vậy, những gì hắn nợ Cửu Vận, cuối cùng cũng có thể trả sạch rồi.

Thiết Hy Nhĩ không trả lời, vẻ mặt hắn mang ý cười hướng La Phương sĩ đi tới.

La Phương sĩ cảnh giác đem kiếm bạc chắn trước ngực, mi tâm mất tự nhiên mà run lên.

La Phương sĩ cứ tưởng rằng mình sẽ phải đối đầu với Huyết tộc điện hạ, nhưng lại nghe thấy lời nói của hắn “Không được làm khó em trai của ta, còn nữa, thay ta chuyển lời tới Hàn Dương, nói với đứa trẻ đó là, chỉ cần trong cơ thể cậu ấy có máu của ta, thì sẽ không xảy ra chuyện gì. ” nhìn lại phản ứng  của những trưởng lão kia, La Phương sĩ trong nháy mắt liền sáng tỏ, Thiết Hy Nhĩ đang dùng bí ngữ để truyền đạt ý của hắn.

La Phương sĩ ở trong lòng lặng yên đáp ứng Thiết Hy Nhĩ, định lúc này rời đi, nào ngờ Thiết Hy Nhĩ bỗng nhiên áp sát từ phía sau túm chặt lấy cổ La Phương sĩ, không phải cắn xuống, mà là cố sức chặt đứt, bỗng chốc đầu của La Phương sĩ đã bị đứt lìa.

“Điện hạ dừng tay —— “

Đệ thập trưởng lão Lưu Niên chạy tới toan ngăn cản hắn, nhưng vẫn là chậm một bước.

Hơn nữa, với sức mạnh của gã, cũng không thể ngăn cản được.

Đệ ngũ trưởng lão hừ lạnh một tiếng, vốn định nói “Là vì hắn là người phương đông như ngươi nên ngươi mới ra ngăn cản a”, nhưng trong tình thế này không nên đem những lời đó nói ra, đành buồn bực giữ ở trong lòng.

“Dừng tay? ” cặp mắt Thiết Hy Nhĩ bỗng nhiên trở nên huyết hồng, ánh mắt màu máu chậm rãi chuyển qua Lưu Niên, “Tại sao lại muốn ta dừng tay? Ta đã giết nhiều người như vậy, còn sợ giết thêm một người sao? Hắn chỉ là một con người, một con người nhỏ bé không có chút giá trị mà thôi, không phải sao?”

Những lời cuối cùng này, hắn chính là nói với chín vị trưởng lão còn lại.

Từ trước đến nay, bọn họ đều bày ra bộ dạng đạo mạo đoan trang, nếu không có khế ước đó, phỏng chừng những Huyết tộc đang đứng ở chỗ này, đều là dơ bẩn bất kham.

Đệ nhất trưởng lão bị hắn nói xong mặt đỏ tới mang tai, lúc này dùng pháp trượng làm phép, từ trên không trung liền xuất hiện một chiếc lồng giam màu vàng, kéo Lưu niên quay trở lại, đồng thời tập hợp sức mạnh của mấy vị trưởng lão khác, bắt đầu phát động sức mạnh của bọn họ.

Thiết Hy Nhĩ cúi đầu nhìn móng tay mình, trước mắt bỗng hiện ra khuôn mặt Hàn Dương, trong ngực cảm thấy rất ấm áp, hai tay chậm rãi rũ xuống, hắn nhắm hai mắt lại tùy ý để bọn họ nhốt mình vào trong chiếc lồng đó.

Chỉ cần cậu bình an, cái gì cũng không còn quan trọng nữa.

Chỉ cần Cửu Vận có thể buông bỏ oán hận với hắn, như vậy đủ rồi.

Mấy luồng gió đen hắc ám nổi lên, đàn dơi nhanh chóng rút lui khỏi nơi này, trong khoảnh khắc, sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt biến mất, trả lại một màn đêm tĩnh lặng.

Đương nhiên, ngoại trừ người bị chặt đứt cổ đang nằm trên mặt đất kia.

Hai mắt chậm rãi mở ra, La Phương sĩ vô thức sờ sờ cái cổ, cứ tưởng là linh hồn mình thoát xác rồi, thế nhưng sự ấm áp từ hai bàn tay truyền đến chứng minh một điều, mình vẫn còn sống.

Như vậy, lúc đó Thiết Hy Nhĩ đã làm gì?

Khiến mình lâm vào trạng thái chết giả, để có thể thoát khỏi tay những trưởng lão kia sao?

La Phương sĩ chậm rãi bò dậy, phủi đi bụi bặm trên người, trong ngực mặc niệm, ai cũng nói con người còn đáng sợ hơn quỷ thần, lại không biết, quỷ thần cũng có những cuộc tranh đoạt quyền lực như vậy. 

Đem tất cả đồ đạc của mình cất kỹ, La Phương sĩ bắt đầu nhớ lại những lời Thiết Hy Nhĩ nói.

Nếu không lầm thì ý đồ của những trưởng lão kia chính là muốn diệt trừ Thiết Hy Nhĩ, sau đó giành lấy quyền lực của hắn.

Thế nhưng, những chuyện kia rõ ràng không phải là do Thiết Hy Nhĩ làm, tại sao hắn lại nhận hết mọi tội lỗi về phía mình?

Rõ ràng là không cần giết chết những Giemsa đó, tại sao lại muốn tạo ra cơ hội để viện trưởng lão có thể vịn vào đó để kết tội hắn? Phải biết rằng, hình phạt cho tội sát hại đồng tộc là tử hình a, ngay cả hắn có là Huyết tộc điện hạ cao quý, cũng khó mà thoát khỏi quy định của Huyết tộc.

Nói như vậy, hắn vốn đã có ý định bao che cho cái tên thiếu niên tóc trắng kia?

La Phương sĩ càng nghĩ càng thấy rối rắm, tại sao một ma cà rồng có nhân tính lại có thể có một người anh em không có nhân tính được! 

… Chờ một chút, không phải là có hai mươi Giemsa sao, tại sao Thiết Hy Nhĩ chỉ giết 19 tên?

Vẫn chưa nghĩ ra câu trả lời thì sắc trời đã bắt đầu hơi sáng lên, mùi của những con dơi cũng theo đó mà nhạt đi. 

Tầm nhìn dần dần rõ ràng, La Phương sĩ trông thấy một thân ảnh khá quen thuộc.

Hàn… Dương?

Hàn Dương cũng nhìn thấy La Phương sĩ, không nói hai lời liền dùng tốc độ không phải của người bình thường chạy tới, nắm lấy hai vai đối phương mà liên tục lắc, trong miệng không ngừng hỏi những câu liên quan đến Thiết Hy Nhĩ.

La Phương sĩ nhíu chặt lông mày, những lời Thiết Hy Nhĩ nói với ông lúc đó đều bỏ qua một bên, hiện tại trên thân thể của người đang đứng trước mặt này, đã không còn một chút mùi vị nào của một con người bình thường nữa.

Nhưng Hàn Dương dường như không hề chú ý tới sự bài xích của người nam nhân này đối với cậu, tiếp tục hỏi: “Thiết Hy Nhĩ đi nơi nào, tôi rõ ràng men theo mùi vị của hắn tới đây, tại sao đến chỗ này lại biến mất?”

Buông La Phương sĩ ra, cậu đi tới chỗ mà mùi vị của Thiết Hy Nhĩ biến mất, nhắm hai mắt lại tập trung cảm thụ dấu vết của hắn.

Đã lâu không gặp, trong cơ thể cậu ta, không hiểu tại sao lại đang chứa đựng một thứ sức mạnh đáng sợ!

La Phương sĩ rốt cục không thể nhịn được nữa liền hỏi: “Cậu rốt cuộc là đã đi đâu?”

… Đi đâu?

“Cậu làm sao tìm thấy nơi này?”

… Làm sao tìm thấy, nơi này?

Hàn Dương mạnh mẽ mở mắt, quay đầu lại ngây người nhìn La Phương sĩ, lại không thể trả lời.

Hình … hình như cậu đã ở trong một cung điện.

Bên trong có ai đó?

Không nhớ gì cả, tất cả đều không nhớ gì cả!

Thấy cậu thống khổ ôm đầu, La Phương sĩ len lén đem bùa chú đã hóa tro rắc lên cỏ mã tiên trong tay, lẳng lặng đi tới, đưa tới trước mắt Hàn Dương, hỏi: “Cậu còn nhớ cái này không?”

Hàn Dương nhìn thoáng qua loại hoa màu tím trong tay La Phương sĩ, còn không xác định được nên cầm trong tay tỉ mỉ xem xét, một lúc sau hồi đáp: “Đây là cỏ mã tiên?”

La Phương sĩ trợn mắt cả kinh.

Rõ ràng trên người cậu tràn ngập thi khí, nhưng tại sao, cậu lại không sợ cỏ mã tiên đã được rắc bùa chú lên?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play