Có chút thú vị, Harry nhìn cứu thể chủ sắc mặt bỏ bừng, tràn đầy vẻ không cam lòng và ủy khuất, ha ha, cậu đương nhiên nhớ, ân, mấy cái vấn đề đó,sau đó lại nhìn người nam nhân đang đứng trên bục giảng khóe miệng nhè nhẹ nhếch lên, ân, lúc đó cậu không hề để ý đến, được rồi, cậu nghĩ, không hề có ai chú ý đến, người nam nhân này sẽ không bị bất kỳ ai phát hiện.
Buồn cười mà nhìn người nam nhân rất hiếm khi có tính trẻ con, ngô, Harry bắt đầu xem xét, có nên để‘bản thân’lại làm thêm gì đó để lấy lòng người nam nhân này? oh, thôi vậy, Severus Snape, có lẽ không muốn nhìn thấy những cái đó, hoặc là nếu càng nhiều, sẽ cảm thấy tức giận……
Tuy rằng nghĩ không nên làm gì, nhưng mà, Harry nhìn tất cả học sinh đều dán mắt vào cái đầu đột nhiên xù lên của cứu thể chủ, trộm lùi lại, được rồi, cậu không phải cố ý!!!Merlin biết, tại sao chỉ là nghĩ một chút mà thôi, ma lực của cậu đã chạy ra khỏi đầu của ‘bản thân’rồi!!ngô, chết tiệt, thật là vụng về, được rồi, Potter!
Snape ngây người mà nhìn mái tóc đột nhiên xù lên giống như có điện chạy qua của cứu thế chủ, không hề cảm thấy buồn cười, nồng đậm sợ hãi và lo lắng cùng với một tia chưa xác định, khiến hắn nắm chặt lại bàn tay, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt vô thức mà tìm kiếm khắp không gian trong lớp học, sau một lúc, cố gắng nhanh chóng điều tiết nhịp tim về bình thường, phân phó từng học sinh đang cười ngặt nghẽo chế tác thuốc trị mụn ghẻ như hắn bảo.
Bang một tiếng, vô thức, Harry thêm một câu thần chú giáp hộ thân cho giáo sư hắc sắc, đợi đến lúc cậu phản ứng, đã nhìn thấy, tất cả mọi người ở trong phòng, đều nhìn chằm chằm Snape, đặc biệt là những tiểu quý tộc đã nhận sử dạy dỗ của gia tộc, ngoại trừ mấy người ít ỏi, cơ hồ đã nhìn thấy ma lực phát ra từ nơi Snape 2m, mà nơi đó, chỉ là không khí.
Tiếng xì khí cùng với tiếng khóc của người gây ra vụ nổ, phát ra trong phòng dạy ma dược, Snape quay đầu, trừng mắt về phương hướng phát ra ma pháp, chết tiệt thật, ‘nó’đang làm cái gì!!
Quay đầu lại, nhìn Neville Longbottom khắp người khắp mặt đang bắt đầu mọc lên từng cái mụn ghẻ, và Ron Weasley bị chịu ảnh hưởng do áo giáp hộ thể trên người mình dội lại, Snape đen mặt, rút ra đũa phép, thanh không nước dược còn sót lại và chiếc nồi ma dược đã bị phá hỏng“đều câm miệng!bây giờ, Ha……Harry Potter!vì cậu không có kịp thời phát hiện dị trạng của bạn học gần mình, Gryffindor, trừ 5 điểm!”
Cứu thế chủ còn muốn phản bác, nhưng Snape đã quay người, kéo theo Longbottom đang rên rỉ thổn thức và Ron đang nhăn mặt đau đớn ra khỏi phòng học, ở xa xa rớt ra một câu:“Thu lại biểu tình ngớ ngẩn của các cậu, làm việc mà các cậu cần làm! Hi vọng lúc tôi quay lại, sẽ không nhìn thấy phòng học bị nồi nấu dược của các cậu phá tan!!”
Vò vò đầu, Harry đi theo Snape đến bệnh thất, sau đó lại cùng nam nhân trở về phòng học, tiếng chuông vừa reo, môt nhóm tiểu động vật, mặt mũi tối sầm tranh nhau tràn ra khỏi tầng hầm do áp lực lớn phát ra từ người vị giáo sư ma dược, nhưng, rất nhanh, câu truyện lưu truyền về ‘cái gì đó’ đi theo Snape lưu truyền, bắt đầu lây lan tại Hogwarts.
Về đến văn phòng, Snape lo lắng đi đi lại lại trước lò sưởi, lâu sau, mới mím chặt môi, trừng không khí, áp chế mà rống lên:“chết tiệt thật! Ngươi đang làm cái gì!! Ngươi đã nói sẽ không làm gì đó với nơi này!! Vậy thì, vừa mới! Ở trong lớp học ma dược là chuyện gì vậy!! Ngươi đã làm gì với Harry Potter!”
Harry mím chặt môi, nghe tiếng hét mang theo sự hoang mang và phẫn nộ, trực tiếp bắt lấy câu cuối, đã làm gì với Harry Potter? Chết tiệt!! Đáng chết!! Severus Snape, tình cảm của thầy, chỉ có lúc này mới biểu lộ ra thôi đúng không! Vì Harry Potter! Vì——chính mình……
Không nhận được câu trả lời, Snape rất nhanh đã nhận ra xung động của chính mình, Merlin! Hắn đang làm gì vậy! Hắn đang bạo lộ đứa trẻ đó cho‘người’này! Không!! Cứng ngắc, Snape vẻ mặt vô cảm, nhìn không khí, không để cho cảm xúc của bản thân lại bày ra lần nữa, nhưng, 1 phút sau, sau khi nhìn những ký tự xuất hiện trong không khí, trái tim suýt chút nữa đã ngừng đập.
‘Ngươi rất để ý cậu ta, kẻ Harry Potter đó!’
Chầm chậm, hít thở sâu nhè nhẹ, môi Snape mím chặt, cố gắng bày tỏ ý nói của bản thân rõ ràng:“cậu ta là một trong——những học sinh của tôi, tuy rằng là một tên Gryffindor ngu ngốc, nhưng không có nghĩa rằng tôi cho phép bất cứ‘ai’ khác làm gì cậu ta!!”
‘Chỉ như vậy? ’
Nghiến răng, Snape nghiến từng chữ:“chỉ! Như! Vậy!”sau đó sợ hãi nho nhỏ, sau khi nhìn thấy câu trả lời, cảm thấy mất mát.
‘Được rồi, tôi biết rồi!’
Biết rồi? Biết rồi cái gì? Chết tiệt!! Snape mím chặt môi, sau khi đợi mấy phút mà trong không khí vẫn không xuất hiện thêm kí tự nào, mất kiên nhẫn mà ngồi phịch xuống sô pha.
Harry kì thực không đứng ở xa, nhìn nam nhân biểu cảm trống rỗng mà nhìn không khí, nhìn người nam nhân chậm rì rì mà đứng lên, đi vào phòng chế dược, vô thanh thở dài……
Halloween, đứng ở một bên Harry nhìn Snape từng ngụm từng ngụm ăn bữa tối, hơn một tháng nay, câu truyện lưu truyền giữa cậu và Snape đã khiến Harry trở thành đề tài quen thuộc, chẹp miệng, cậu vẫn còn chưa biết, bản thân lúc đó chỉ chú ý vào cái gọi là ‘trắc nghiệm’ ‘bí mật’ và tìm kiếm rắc rối khắp nơi, được rồi, cậu không nhận ra như vậy, nhưng rõ ràng là Snape luôn luôn nghĩ như vậy.
Harry trước nay chưa từng biết học sinh lại hiếu kì và buôn chuyện đến như vậy, thật làm người khác thán phục, vì để làm rõ ‘thứ’ ở bên cạnh giáo sư ma dược, thậm chí còn vui mừng hơn cả việc cứu thế chủ tới nhập học, đám nhỏ đó còn dám dùng hết dũng cảm mà đi theo hay là du lịch đêm, ha ha, sau đó vô cùng bất hạnh mà bị Snape mặt càng lúc càng đen bắt quả tang, ngoại trừ Slytherin, điểm số của các học viện khác, trong tình trạng mới nhập học có 1 tháng, nhanh chóng về 0, mà các tiểu xà, cũng phải xếp hàng dài ở chỗ Filch, Snape không hề để cho bất kì học sinh nào đến chịu phạt ở trong văn phòng của mình, điều này khiến Harry cảm thấy kinh ngạc nho nhỏ.
Hơn một tháng, Snape dường như đã hoàn toàn thích ứng với sự tồn tại của Harry, thậm chí với cả tin đồn đang náo động trong học sinh, a, hắn trước nay đều không muốn dành ra 1 giây dư thừa nào để chú ý đến những tiểu cự quái khiến người ta đau đầu này, tuy rằng hắn hơi có chút cảm thấy ánh mắt những đứa trẻ nhìn nó có chút không đúng, vẫn mang theo một tia sợ hãi hoặc ghét bỏ như trước, nhưng, nhưng lại nhiều thêm một tia háo hức và hiếu kì mạc danh nào đó.
Hắn không biết cách nghĩ của linh hồn,ngoại trừ lần‘nói chuyện’đó, hắn chỉ có thể cố gắng duy trì hành động độc lập, giảm thiểu giao tiếp với người khác, cẩn thận hơn nữa đứng ở trong bóng tối âm thầm quan tâm cứu thế chủ hoạt bát, cùng với tên giáo sư môn phòng chống nghệ thuật hắc ám vô cùng đáng nghi kia, chết tiệt thật, hắn đã sớm nói với Dumbledore, kẻ này có vấn đề! Trực giác của hắn luôn luôn đúng! Bây giờ lại còn thêm một linh hồn!! Merlin! Còn có thể tồi tệ hơn chút nữa không!!
Trầm mặc ăn những món ăn mĩ vị, Snape nhẫn nại mà chịu đựng đường nhìn của ‘nó’, thẳng mà nhiệt tình, làm hắn cảm thấy không biết phải làm như thế nào, đúng vậy, bắt đầu từ sau lần nói chuyện về cứu thế chủ kia, hắn phát hiện mình có thể cảm nhận được một chút sự tồn tại của‘nó’, Merlin đáng chết!! Đường nhìn của linh hồn quả thực làm người ta——căng thẳng!!
Nguyền rủa, Snape buông dao nĩa xuống, nhấm nháp rượu rum nhẹ, nhìn chỗ trống bên người, cái kẻ Quirrell lúc nào toàn thân cũng phát ra một mùi kỳ dị đó, lại không có mặt tại tiệc tối Halloween, ôi chết tiệt! Mong rằng sẽ không xảy ra vấn đề gì! Lão ong mật bị đường nhét đầy não rồi!! Thế nhưng lại đem cái thứ đồ như đá ma thuật đặt tại trường học, còn nói cái gì là để luyện tập cho cứu thế chủ?
Luyện tập đáng chết!! Muốn luyện tập cho một tên tiểu cự quái đầu óc trống rỗng đến một cái lông tơ còn không có thành cái gì được? Một viên đá ma thuật khác?? Thở hắt ra, Snape cẩn thận mà nhìn về phía hàng ghế dài của Gryffindor, nhìn tiểu hỗn đản mắt xanh đang cười hì hì nói chuyện phiếm với bạn bè——tội nợ của hắn!
Harry nhìn theo ánh mắt Snape, cứu thế chủ……cậu không biết bản thân có thể nói gì, quay đầu, nhìn về chỗ trống đáng lẽ thuộc về giáo sư môn phòng chống nghệ thuật hắc ám, đột nhiên, nhớ ra, lễ Halloween này, giường như sẽ có chuyện gì đó xảy ra, rất nhanh, người đang loạng choạng chạy vào nơi này, đã chứng thực cảm giác này của hắn.
“Cự quái!! Đang……ở tầng trệt! Tôi nghĩ……mọi người cần biết……”
Nhìn người nam nhân đã hôn mê một cái, trong lúc Harry đã mất 2 giây để suy nghĩ có nên làm gì đó hay không, phát hiện Snape đã vội vàng rời đi, tiện tay mà hạ thần chú thạch hóa, nhếch lên khóe môi, Voldemort, tuy rằng hiên tại chưa thể làm gì ngươi, cũng không gây tổn hại tới kẻ đang bị ngươi chiếm hữu, chỉ cần Snape không bị thương, quản hắn sẽ như thế nào!ở đây, có cứu thế chủ, sự tồn tại của bản thân, chỉ là muốn bảo vệ, bảo vệ Severus Snape, bảo vệ hắn, không để cho hắn chịu thêm bất cứ tổn hại nào.
Nhanh chóng đi theo Snape, Harry kinh ngạc mà nhìn thấy, chó ba đầu đang điên loạn gầm rú mà công kích Snape vừa mới đến nơi, chết tiệt thật, 3 cái đầu có thân mình to lớn và miệng không ngừng chảy ra nước miếng kia, đang nhằm vào chiếc đũa phép nhào tới, Snape khó khăn chống đỡ, điều này không bình thường! Biểu hiện của chó ba đầu giống như là đã bị dược vật hoặc là cái gì đó khác khống chế! Mà Snape, không muốn làm tổn thương tới con vật đã suýt nữa cắn bị thương cánh tay của hắn khiến cho đối phó khó khăn.
Trực tiếp xông vào, nhảy vào giữa Snape và chó ba đầu, Harry trừng to mắt nhìn móng vuột vừa xuyên qua cơ thể mình, trực tiếp xé rách một một bên tay áo của Snape, nheo mắt, ma lực chớp mắt bạo phát, hình thành nên một hàng rào mắt thường có thể nhìn thấy, đẩy lùi con quái vật bị dừng lại do đột nhiên xuất hiện vật cản tới bức tường đối diện, lộ ra cánh cửa mà nó đang bảo vệ.
Trầm mặt, quay người, một tay kéo lên Snape bộ dạng kinh hoàng mà nhìn con chó ba đầu đang vật lộn, Harry mang theo nam nhân trực tiếp rời đi, không hề chú ý tới, người hắn đang giữ chặt quá mức cổ tay đang cứng ngắc.
Cổ tay bị nắm chặt, trong không khí thò ra cái gì đó, sức mạnh khiến hắn cảm thấy đau đớn khiến Snape hiểu rằng, ‘người’ này rất tức giận, thậm chí là, làm hắn quên mất hoảng loạn khi bản thân mình bị chạm vào, cảm giác lạnh băng băng từ cổ tay bị nắm chặt lan rộng ra toàn bộ cánh tay, ngây người một lúc lâu, đến lúc sắp lên đến lầu 2, Snape bắt đầu giãy dụa:“chết tiệt thật!! Bỏ tôi ra!!”
Giống như xô vào cái gì đó, Snape lảo đảo, sau đó, cơ thể rơi vào một cái ôm không nhìn thấy, có chút lành lạnh nhưng lại phát ra ma lực ấm áp kỳ lạ, thậm chí, cái ôm đó còn đang run rẩy nhè nhẹ, cố gắng di chuyển tứ chi cứng ngắc, Snape cố gắng giẫy ra khỏi vòng ôm ấp khiến hắn có cảm giác lạ lùng này, bị linh hồn ôm ấp! Chết tiệt!! Hắn không thể chấp nhận được!
Harry kiên giữ chặt lấy người nam nhân đang không ngừng giãy dụa trong lòng mình, ánh mắt rơi xuống tay áo đã bị xé rách, một tia đánh dấu nho nhỏ, hút ngụm khí, tốt lắm, không phải cái chân có miệng vết thương khiến người khác sợ hãi đó, sau đó, đột nhiên phát hiện, Snape thế nhưng có thể chạm vào bản thân rồi, Merlin!! Hắn còn nhớ rõ ràng, hơn một tháng trước, tay của nam nhân còn xuyên qua cánh tay của hắn, đáng ghét……cảm giác đó thật không tốt!!
Thử lại, bao phủ lên ngón tay của nam nhân đang cố gắng đẩy ra cánh tay của mình, không để ý đến người nam nhân trong lòng bỗng nhiên cứng ngắc, Harry cảm nhận ngón tay cứng cỏi của người nam nhân, nhìn ngón tay thon dài đầu ngón phiếm một màu vàng đang nghiêng nghiêng ở tư thế kỳ lạ trong không khí.
Trong đầu loạn cào cào, Harry thả ra cánh tay đang giữ chặt lấy Snape, đứng ở trước mặt người nam nhân còn đang giơ ra ngón tay cứng ngắc, không có chạm vào, để bản thân dựa vào gần những lọn tóc đó, oh, chết tiệt, ngón tay xuyên qua vai của cậu!!
Nghĩ một chút, Harry vào lúc Snape có phản ứng, cố gắng áp chế thở gấp, lại một lần nữa ôm lấy nam nhân, sau đó, cường ngạnh mà nắm lấy tay của hắn, đặt trên vai của mình, rất tốt!cảm giác hoàn toàn chân thật! Không có sự xuyên thấu chết tiệt đó, không có không thể chạm vào!! Cảm tạ Merlin!! Điều này quả thực kinh hỉ!
Không giống với sự vui thích của Harry, Snape đã hoàn toàn cứng ngắc, trong đầu của hắn, cùng với Harry không ngừng thử nghiệm mà biến thành nồi cháo, Merlin!! Linh hồn chết tiệt này đang làm gì! Chết tiệt!! Bản thân, thế nhưng lại có thể chạm vào‘nó’! Lạnh băng, nhưng lại là ‘cơ thể’ được bao phủ bởi ma lực ấm áp, Merlin a!! Đây là chuyện quái quỷ gì vậy!!
Tận dụng cơ hội ‘người” kia lại buông bản thân bị ôm tới không vui vẻ gì ra, Snape vội vã lùi lại, thậm chí rút ra đũa phép, tuy rằng không hề có tác dụng, sắc mặt xanh mét, trừng mắt về nơi mà ‘nó’có thể đang đứng, đôi môi nhợt nhạt động hồi lâu, mới thấp giọng hét ra:“chết tiệt! Ngươi muốn làm cái gì!”
Nhìn một cách hối lỗi về phía nam nhân đang vô cùng cảnh giác mà đứng xa xa, Harry tuy rằng có thể không để ý tới chiếc đũa phép mà lại lần nữa làm điều cậu muốn làm, nhưng mà, nhưng sau khi phát hiện bản thân có thể bị Snape chạm vào, trong đầu bỗng nhiên hỗn loạn, khiến cậu chỉ có thể ngây người mà đứng tại chỗ cũ, nghe tiếng rống giận mang theo sự hoang mang của nam nhân, cho đến khi, một con phượng hoàng bạch kim xuất hiện trước mặt Snape.
‘Severus, đến lầu 2! Bây giờ!’
Thanh âm thuộc về Dumbledore khiến Snape miễn cưỡng thanh tỉnh lại từ trong hỗn loạn, cố gắng hít thở sâu, thu lại đũa phép, vội vàng đi về hướng hạ thất, chết tiệt thật, hắn có thể làm gì nào? Công kích một linh hồn? Ngoại trừ lãng phí ma lực, không hề có kết quả gì!!
Đồng dạng, Harry cũng thanh tỉnh lại, không hề do dự, đi theo sau Snape, dựa vào ký ức, đi về nơi lần đầu chiến đấu……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT