Chiếc Jaguar màu xanh đen bò quanh góc Hoyne tiến vào con phố công viên Liễu Gai chật hẹp. Người phụ nữ ngồi sau tay lái nhìn chăm chú vào các số nhà qua cặp kính râm Chanel không vành với hai chữ C giả kim cương nhỏ xíu lồng vào nhau tại chỗ khớp nối. Nói đúng ra, đó là chiếc kính râm thời trang, có nghĩa chúng gần như không có khả năng bảo vệ mắt khỏi tia cực tím, thậm chí vào một ngày trời râm, nhưng trông chúng tương phản một cách lạ thường với làn da trắng xanh cùng tóc màu tối của cô, và Portia Powers không tin vào việc hi sinh phong cách cho chức năng.Thậm chí ngay cả sinh nhật sắp đến của cô – sinh nhật lần thứ ba mươi bảy theo cách nghĩ của bạn bè quen biết và lần thứ bốn mươi hai theo như mẹ cô nhớ - cũng không thể khiến cô xem xét đổi đôi giày gót nhọn Christian Louboutins lấy một đôi giày Easy Spirits đế bằng thoải mái. Chồng cũ của cô từng nói rằng mái tóc đen huyền, làn da trắng như tuyết, đôi mắt màu xanh biển ấn tượng và cơ thể mảnh dẻ của Portia khiến cô giống như nàng Bạch Tuyết sau một vài tháng theo chế độ ăn kiêng của Bãi Biển Phương Nam[5].

[5] South Beach diet: chế độ ăn kiêng do bác sĩ chuyên khoa tim Arthur Agatston và chuyên gia dinh dưỡng Marie Almon đưa ra, với mục đích ban đầu là chống các bệnh và tim mạch, sau đó nhanh chóng trở nên phổ biến như một chế độ giúp giảm cân.

Portia lái chậm khi phát hiện ra thứ mình đang tìm kiếm trên con phố rợp bóng cây. Cô chưa từng thấy một ứng cử viên nào phù hợp cho sự phá bỏ hơn ngôi nhà gỗ nhỏ xíu được sơn màu xanh của trứng loài chim cổ đỏ với những khối trang trí màu xanh dừa cạn đang bong tróc này. Hàng rào lỗ chỗ bằng sắt rèn màu đen bao quanh khoảng sân to cỡ phòng tắm của cô. Nơi này trông như kho chứa đồ làm vườn của một trong những ngôi nhà gạch hai tầng thanh lịch đang nằm hai bên. Làm thế nào nó thoát khỏi số phận thê thảm đã xảy ra với hầu hết các ngôi nhà tồi tàn nơi Công viên Liễu Gai này cơ chứ?

Portia trông thấy tập hồ sơ Người Hoàn Hảo Dành Cho Bạn trên bàn làm việc của Heath Champion ngày hôm qua khi cô ghé qua và bản năng cạnh tranh ghê gớm trông cô đã trỗi dậy. Năm ngoái, cô đã mất hai khách hàng bởi các công ty mới và để chồng rơi vào tay người tổ chức sự kiện hai mươi ba tuổi. Thất bại có mùi của nó và cô làm việc cật lật trước khi thứ mùi đó kịp ám vào cô. Vài giờ tìm hiểu cho thấy Người Hoàn Hảo Dành Cho Bạn chỉ đơn giản là cái t của Bà Mối Myrna, một công ty nhỏ không đáng để tâm. Cô cháu gái đã thừa kế công ty sau cái chết của Myrna Reichman. Tìm hiểu sâu hơn một chút, được biết chính người cháu này đã học cùng trường đại học với Molly, vợ của Kenvin Tucker. Porita cho phép bản thân thư giãn một chút. Tất nhiên, Heath hẳn cảm thấy buộc phải cho cô gái một buổi phỏng vấn lịch sự nếu vợ khách hàng của anh yêu cầu điều đó, nhưng anh ta quá khắc khe để làm việc với một kẻ nghiệp dư. Cô lên giường đi ngủ với sự thư thái... và có một giấc mơ tình dục đau đớn về vị khách hàng đáng giá của mình. Nói như thế không có nghĩa là cô từng tính đến chuyện làm như vậy ngoài đời. Một lần thử với Champion chắc sẽ hứng thú, nhưng cô không bao giờ để đời sống cá nhân xen lẫn công việc.

Không may, cú điện thoại sáng nay đã khơi dậy sự lo âu của cô. Ramon, người pha đồ uống tại nhà hàng Sianna, là một trong những nhân viên phục vụ tại các địa điểm sang trọng, nhận những món quà hậu hĩnh của cô để đổi lại các thông tin hữu ích. Và anh ta cho biết tối qua, một bà mối tên Annabelle đã xuất hiện với một phụ nữ sinh đẹp để giới thiệu cho Heath. Porita tới công viên Liễu Gai ngay khi có thể. Cô cần nhìn thấy tận mắt mối đe dọa mà người phụ nữ đó đưa ra lớn chừng nào, nhưng ngôi nhà hoang tàn này chứng minh rằng Người Hoàn Hảo Dành Cho Bạn chỉ là hoạt động kinh doanh trong trí tưởng tượng của cô Granger. Champion chỉ đơn thuần tỏ ra nhã nhặn nhằm làm vừa lòng vợ Kevin Tucker.

Cảm thấy được trấn an phần nào, cô chạy xe về phía Nam, hướng tới Loop để tiến hành việc tẩy da hàng tháng. Cô đã tiêu một khoản tiền lớn để giữ được làn da mịn màng và cơ thể mảnh dẻ như cây sậy. Tuổi tác có thể tăng thêm quyền lực cho người đàn ông, nhưng lại đánh cắp quyền lực từ phụ nữ và sau một thời gian, trang điểm lại xong xuôi, da dẻ hồng hào, cô bước vào văn phòng Mai Mối Power ở tầng một của tòa nhà bằng gạch sơn trắng kiểu Victoria, không xa thư viện Newberry.

Inez, thư ký kiêm nhân viên lễ của cô, trong có vẻ tội lỗi và vội vã kết thúc cuộc điện thoại. Lại thêm vấn đề chăm sóc trẻ em nữa. Làm sau phụ nữ có thể tiến về phía trước khi gánh nặng chăm sóc con cái đè nặng lên họ chứ? Portia bước vào không gian trang nhã, êm đềm của khu văn phòng thông thoáng với những bức tường màu xanh lá cây mát mẻ và những chiếc xô pha thấp, màu đen, mang cảm hứng châu Á. Ba trợ lý của cô đang ngồi bên những chiếc bàn làm việc được ngăn cách bởi các tấm bình phong bằng giấy da kiểu cách lồng trong khung sơn mài màu đen. Nằm trong độ tuổi từ hai mươi hai đến hai mươi chín, các trợ lý của cô lùng sục khắp các câu lạc bộ thời thượng nhất thành phố và thực hiện tất cả các cuộc phỏng vấn ban đầu. Porita thuê họ vì mối quan hệ, bộ óc và ngoại hình của họ. Họ phải mặc đồ đen khi làm việc: váy thanh lịch, giản dị; quần dài kết hợp với áo kiểu cổ điển; áo khoác phù hợp. Cô có nhiều đặc quyền hơn và hôm nay cô chọn bộ Ralph Lauren màu xám ngọc trai: áo khoác len nhẹ mùa hè, áo cánh cắt may, váy bó và bông tai ngọc trai, tất cả phù hợp với đôi giày gót nhọn màu oải hương mũi gắn nơ hình con bướm rất trẻ trung.

Chẳng có khách hàng nào trong văn phòng, vì thế cô đưa ra tuyên bố khiếp đảm. “Đã đến sự kiện trong tuần rồi, tất cả mọi người. Nào, nào. Hãy vượt qua sự đau đớn nào.”

SuSu Kaplan rên rỉ: “Tôi sắp đến tháng.”

“Cô nói sắp đến tháng từ tuần trước,” Portia đáp lại. “Không có viện cớ nào hết.” Chỉ có người quản lý và chuyên viên máy tính điều hành trang web Mai Mối Power là được miễn trừ khỏi nghi thức hàng tuần này, bởi họ không trực tiếp giải quyết công chuyện với khách hàng. Bên cạnh đó, họ là đàn ông và chẳng phải điều đó nói lên tất cả hay sao?

Portia bước về phía văn phòng riêng. “Cô nữa, Inez.”

“Tôi là nhân viên lễ tân,” Inez chống đối. “Tôi không phải có mặt ở câu lạc bộ vào ban đêm.”

Portia lờ cô đi. Tất cả bọn họ đều muốn lấy tiếng làm việc cho Mai Mối Power, nhưng không ai muốn công việc vất vả và kỷ luật đi cùng với nó. Kỷ luật biến giấc mơ thành hiện thực. Bao nhiêu lần cô đã nói những lời này với những người phụ nữ được cô cố vấn tại Hiệp hội Doanh nghiệp Nhỏ Thành phố? Và bao nhiêu lần họ đã tản lờ cô?

Kiki Ono mỉm cười vui vẻ, Briana dường như không quá lo lắng, nhưng nếu Susu Kaplan cứ tiếp tục cau mày theo cách đó thì chưa tới ba mươi tuổi cô sẽ cần Botox[6]. Trong văn phòng của Portia, nửa tá đồ gốm có màu cà ri là những vật trang trí duy nhất cho một không gian được chiếm ưu thế bởi kính, đường thẳng và bề mặt cứng. Sở thích cá nhân của cô hướng tới cách thiết kế nội thất nữ tính hơn, ôn hòa hơn, nhưng cô tin văn phòng phụ nữ nên thể hiện được quyền lực. Đàn ông có thể tùy thích sắp xếp quanh họ tất cả những đồ vật lưu niệm trong môn cricket và ảnh gia đình, nhưng các giám đốc điều hành nữ không có sự xa sỉ đó.

[6] Thuốc chống nếp nhăn.

Trên đường vào phòng tắm riêng của mình Portia nghe thấy tiếng sột soạt cởi giầy dép và áo khoác, tiếng loảng xoảng tháo bỏ thắt lưng và vòng đeo tay. Cô dùng mũi giày Christian Louboutins màu oải hương kéo chiếc cân chuẩn xác bằng crom và thủy tinh bên dưới bồn rửa mặt, rồi cầm nó lên mang ra ngoài sàn văn phòng bằng đá cẩm thạch đen. Lúc cô rút bảng cân cô cần ra khỏi bàn làm việc của mình, Susu chỉ còn trơ trụi bộ đồ lót màu xanh hải quân.

“ Ai đủ dũng cảm bắt đầu?”

“Tôi.” Briana Olsen, người đẹp Scandinavia yểu điệu bước lên bàn cân.

“54,43 cân” Portia ghi số cân nặng vào bảng. “Cô tăng bốn lạng rưỡi so với tháng trước, nhưng với chiều cao của cô, chuyện đó không thành vấn đề. Tuy nhiên, móng tay của cô...” Cô ra hiệu về phía lớp sơn móng tay màu nâu đậm nứt nẻ trên ngón trỏ của Briana. “Thành thật mà nói, Briana, tôi phải nói với cô bao nhiêu lần nữa đây? Vẻ ngoài là tất cả. Sửa lại đi. Inez, cố tiếp theo.”

Số cân thừa của Inez là kết luận được đoán trước, nhưng cô có làn da tuyệt đẹp, nghệ thuật trang điểm tuyệt vời và khả năng khiến khách hàng thấy dễ chịu. Bên cạnh đó, bàn tiếp tân cũng đủ cao để che phần thừa cân tệ nhất của cô. “ Nếu cô còn muốn kiếm được một người chồng nữa...”

“Tôi biết rồi, biết rồi,” Inez nói. “Rồi sẽ có ngày tôi trở nên nghiêm túc.”

Kiki, luôn là người giữ hòa khí trong đội, giải tỏa sức ép cho Inez. “Đến lượt tôi,” cô nói nhỏ nhẹ. Hất nhẹ mái tóc đen mượt mà qua vai, bước lên bàn cân.

“46,27 cân,” Portia ghi nhận. “Tuyệt vời.”

“Khi cô là người châu Á thì dễ dàng hơn nhiều,” SuSu sưng sỉa nói. “Phụ nữ châu Á thường nhỏ xương. Tôi là người Do Thái.”

Đây là điều cô nhắc nhở bọn họ mỗi lần kiểm tra trọng lượng. Nhưng SuSu có bằng đại học Brown và có mối quan hệ với một số gia đình giàu có ở Bờ biển Bắc. Với mái tóc tuyệt vời – những dải tóc nhuộm màu caramel tuyệt đẹp – và con mắt chuẩn xác tuyệt đối về thời trang, cô toát lên sự hấp dẫn giới tính đúng kiểu Jennifer Aniston. Không may, cô không có cơ thể của Aniston. Portia chỉ về phía cái cân. “Hãy giải phóng cơ thể cô khỏi sự khổ sở nào.”

SuSu lùi lại. “Tôi muốn tiếp tục ghi chép. Tôi nhận thấy đây là sự xúc phạm và sỉ nhục.”

“Có thể. Nhưng nó cũng có lợi cho cô nữa, vì thế hãy bước lên bàn cân đi.”

SuSu ngần ngừ trèo lên. Portia ghi chép con số kèm theo tiếng thở dài. “57,61 cân.” Không giống Inez, SuSu không có bàn làm việc để giấu mình. Cô phải đến các câu lạc bộ, đại diện cho Mai Mối Power. “Những người khác, quay trở lại làm việc thôi. SuSu, chúng ta phải nói chuyện.”

SuSu vén một lọn tóc bóng mượt ra sau tai, mặt sưng sỉa. Kiki trao cho SuSu ánh nhìn cảm thông rồi đi ra ngoài cùng những người khác. SuSu nhặt chiếc váy bó Banana Republic màu đen lên giữ nguyên trước mặt. “Thế này là phân biệt đối xử và không hợp pháp.”

“Luật sư của tôi không cho là thế đâu và hợp đồng lao động cô đã ký rất rõ ràng. Chúng ta đã nói về điều này trước khi tôi thuê cô, nhớ không? Trong nghề này, diện mạo cá nhân có ý nghĩa lớn nhất và tôi đặt tiền theo chuẩn mực của mình. Không ai đưa ra mức tiền thưởng và các phúc lợi giống như tôi. Với tôi thì điều đó đồng nghĩa với việc tôi đòi hỏi khắt khe một chút cũng không sao.”

“Nhưng tôi là đồng sự giỏi nhất chị có. Tôi muốn được đánh giá bởi công việc chứ không phải bởi cân nặng của mình.”

“Thế thì trồng một cái dương vật đi.” SuSu vẫn không hiểu Portia chỉ làm thế vì lợi ích của họ. “Cô đã bao giờ cố gắng chưa?”

“Rồi, nhưng...”

“Cô cao bao nhiêu?” Portia biết câu trả lời, nhưng cô muốn SuSu tự mình nói ra.

“Một mét sáu ba.”

“Một mét sáu ba và 57.61 cân.” Cô tỳ người vào mép bàn bằng kính rắn chắc. “Tôi cao hơn cô mười centimet. Hãy xem tôi nặng bao nhiêu.” Tảng lờ sự tức giận trong mắt SuSu, Portia cởi giày và áo khoác len, tháo bỏ đôi hoa tai ngọc trai đặt lên bàn làm việc và bước lên trên bàn cân. “55,34 cân. Tôi hơi lên cân một chút. Ồ thế đấy, tối nay sẽ không có carbohydrate.” Cô lại xỏ giày vào. “Cô có thấy điều đó dễ dàng như thế nào không? Nếu không thích những gì tôi thấy trên bàn cân, tôi sẽ ăn ít đi.”

SuSu gục xuống ghế xô pha, mắt ầng ậng nước. “Tôi không phải là chị.”

Phụ nữ khóc vì công việc chỉ làm củng cố thêm những ấn tượng tiêu cực về phụ nữ và nơi làm việc nhưng SuSu vẫn chưa có được vỏ bọc kinh nghiệm cứng rắn, và Portia quỳ xuống bên cạnh cô, cố gắng làm cho cô hiểu. “Cô là một nhân viên tuyệt vời, SuSu, và cô có một tương lai rạng rỡ. Đừng để thân hình béo phì cản đường cô. Các nghiên cứu chỉ ra rằng những phụ nữ quá cân ít được thăng tiến hơn và cũng kiếm được ít tiền hơn. Đó cũng là một cách giới kinh doanh đánh giá chúng ta. Nhưng ít nhất cân nặng là thứ chúng ta có thể kiểm soát được.”

SuSu bướng bỉnh nhìn Portia chăm chú. “57,61 cân không phải là béo phì.”

“Không béo phì nhưng không hoàn hảo, đúng không? Và sự hoàn hảo là điều mà tất cả chúng ta đều nỗ lực đạt được. Bây giờ thì vào phòng tắm và dành vài phút để bình tĩnh lại đi. Sau đó quay lại làm việc.”

“Không!” Mặt đỏ bừng, SuSu đứng bật dậy. “Không! Tôi làm việc rất tốt và tôi không đáng phải chịu đựng điều này. Tôi nghỉ việc.”

“Nào, SuSu...”

“Tôi ghét làm việc cho chị! Không ai có thể đáp ứng được những mong mỏi của chị. Vậy đấy, tôi cóc cần quan tâm nữa. Chị có thể giàu và có thành công, nhưng chị không có cuộc sống hạnh phúc. Tất cả mọi người đều biết đều đó và tôi cảm thấy thương hại cho chị.”

Những lời nói đau nhói, nhưng Portia không chùn bước. “Tôi có được cuộc sống rất tốt,” cô nói lạnh lùng. “Và tôi cũng không xin lỗi vì đòi hỏi sự xuất sắc. Rõ ràng, cô không sẵn sàng đáp ứng điều đó, vậy thì hãy dọn bàn của cô đi.” Portia bước về phía cánh cửa và giữ cánh cửa mở.

SuSu đang khóc lóc và tức giận, nhưng chẳng có can đảm để nói thêm. Nắm chặt chiếc váy đầm trước mặt, cô chạy vụt ra khỏi văn phòng. Portia cẩn thận đóng cửa, đảm bảo nó không được đóng sầm lại rồi dựa lưng vào đó mà nhắm mắt lại. Những lời nói giận dữ của SuSu thật quen thuộc. Ở tuổi bốn mươi hai, Portia từng trông đợi có tất cả mọi thứ cô muốn, nhưng mặc cho tất cả tiền bạc làm ra và sự tán dương cô nhận được, niềm kiêu hãnh của thành tựu vẫn tránh né cô. Cô có cả đống bạn nhưng không hề sâu sắc và cô có một cuộc hôn nhân thất bại. Sao điều đó có thể xảy ra khi cô đã chờ đợi lâu đến thế và lựa chọn kỹ càng vậy kia chứ?”

Carleton từng là sự kết hợp hoàn hảo của cô – một sự kết hợp quyền lực – đều là dân thành thị, giàu có và thành công. Họ từng là một trong những cặp đôi hạng A của Chicago, được mời tới tất cả các bữa tiệc xịn nhất, chủ trì một buổi quyên góp quan trọng. Cuộc hôn nhân lẽ ra phải rất êm đẹp, nhưng nó còn không kéo dài được đến một năm. Portia sẽ không bao giờ quên được những gì anh ta nói khi bỏ đi. “Tôi kiệt sức rồi, Portia... Tôi quá lo sợ thằng nhỏ của mình sẽ làm ăn không ra gì, đến nỗi chẳng có thể có một giấc ngủ ngon.”

Chuyện tồi tệ với cô không chỉ dừng lại ở đó bởi vì ba tuần sau, anh ta chuyển tới sống cùng cô nàng tổ chức sự kiện hai mươi ba tuổi đầu rỗng tuếch, có bộ ngực giả và tiếng cười khúc khích.

Portia rót nửa chat Pellegrino vào một trong những chiếc ly Villerory & Boch Inez trên bàn làm việc. Có lẽ một ngày nào đó SuSu sẽ hiểu cô đã sai lầm khi không tận dụng sự sẵn lòng cố vấn của Portia dành cho cô. Mà cũng có thể không, Portia thực sự không chết ngập trong những lá tấm thiệp cảm ơn từ nhân viên cũ hay từ những phụ nữ cô cố gắng cố vấn.

Tập tài liệu của Heath Champion nằm trên bàn và cô ngồi xuống để nghiên cứu. Nhưng khi nhìn chằm chằm vào chỗ tài liệu đó, Portia lại thấy giấy dán tường với hình ấm trà vàng trong căn bếp của ngôi nhà Terre Haute, nơi cô đã lớn lên. Các bậc phụ huynh thuộc tầng lớp lao động của cô mãn nguyện với cuộc sống của họ - quần áo trong cửa hàng giảm giá, những chiếc bàn giả gỗ thừa thẹo, những bức tranh sơn dầu sản xuất hàng loạt mua trong đợt giảm giá của một nghệ sĩ nổi tiếng tại khu nhà nghỉ Holiday. Nhưng Portia luôn khao khát nhiều hơn thế. Cô dùng tiền tiêu vặt để mua những tạp chí hình Vogue và Town & Country. Cô dán ảnh lên những n đẹp và những đồ trang trí nội thất thanh lịch lên tấm bảng trong phòng ngủ của mình. Hồi trung học, cô khiến bố mẹ hoảng sợ với những tràng khóc lóc nếu bài kiểm tra không đạt điểm A. Trong suốt thời thơ ấu, cô tảng lờ sự thật mình được thừa hưởng đối mắt và màu da của bố, giả vờ cô là nạn nhân của một trong những vụ nhầm lẫn quái đản nào đó của bệnh viện.

Duỗi thẳng người trên ghế, cô nhấp một ngụm Pellegrino nữa và tập trung vào việc cần làm, tìm cho Heath Champion một người vợ hoàn hảo. Cô có thể để mất hai khách hàng nổi tiếng và một người chồng xuất chúng, nhưng cô sẽ không thất bại lần nữa. Không điều gì và không một ai có thể ngăn cản cô thực hiện cuộc mai mối này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play