Thang Kỳ đi một lúc, Triệu Sĩ Nguyên do cửa sổ thoát ra ngoài.

Nhưng bên ngoài đã có người chực sẵn chờ chàng. Người đó chẳng rõ đứng chờ được bao lâu rồi, đưa lưng về phòng chàng.

Lúc chàng phi thân qua cửa sổ, vừa đáp xuống đất, người đó quay nhanh mình lại, đối diện với chàng.

Triệu Sĩ Nguyên chưa kịp trông kỷ, cứ tưởng người đó là Thang Kỳ, bất giác vừa kinh hãi vừa thẹn, lại vừa tức, bởi chàng nghĩ là Thang Kỳ đã đặt cái bẫy lừa chàng vào tròng.

Chàng đã nhận không nghi ngờ, thì tại sao chàng còn rời khỏi phòng.

Chàng đi đâu? Nếu không theo dõi lão, do thám hành động của lão?

Chàng thẹn là vì cái chủ trương của chàng không qua nổi thủ đoạn của Thang Kỳ.

Ngờ đâu, ngẩng mặt lên, chàng nhận ra người đó chẳng phải là Thang Kỳ, mà chính là lão nhân mập. Thang Kỳ cho chàng biết tên Hạo, họ Trầm..

Kinh hãi, bối rối, hổ thẹn rồi đâm ra bực tức, phẫn nộ, Triệu Sĩ Nguyên thầm nghĩ:

- Bản lĩnh của ngươi như thế nào lại định ngăn chận ta? Liệu ngươi làm nổi cái việc đó chăng?

Chàng ngẩng cao mặt, hùng dũng bước tới.

Nếu đối tượng ngạo nghễ là chàng xuất thủ ngay, dù có phải trắng trợn trở mặt, cũng bất cần.

Nhưng lão nhân mập mỉm cười, thần thái hòa dịu không tỏ lộ vẻ gì khiêu khích cả.

Lão thốt:

- Lão phu có một việc muốn trình bày cùng thiếu lệnh chủ, mong thiếu lệnh chủ thực tâm giải quyết.

Chàng quyết liệt, ngờ đâu đối tượng lại đấu dịu, thành ra lở bộ, đành cười gượng đáp:

- Lão tiền bối có điều chi chỉ giáo, xin cứ nói!

Lão nhân quả đúng tên là Trầm Hạo như Thang Kỳ đã nói, hỏi:

- Vừa rồi Triệu thiếu lệnh chủ bảo là lão phu giống một người bằng hữu của Thiếu lệnh chủ trong phái Vô Vi, điều đó có thật vậy chăng?

Tùy tiện mà nói ra, chứ thực sự thì Triệu Sĩ Nguyên nào có bằng hữu trong phái Vô Vi?

Bây giờ Trầm Hạo hỏi thế, chàng phải đáp như thế nào?

Bất quá, chàng có nhận thức một vài khuông mặt quen quen trong Vô Vi phái, ngoài Quân Sơn Dật Tẩu và Thiên Du Tử.

Chàng chưa biết đáp làm sao, Trầm Hạo chừng như đoán được tâm tư của chàng, cười nhẹ, tiếp luôn:

- Lúc đó lão phu thấy thiếu lệnh chủ đắn đo rồi bỏ lửng câu nói, lão phu đã lưu ý rồi.

Tại sao thiếu lệnh chủ không tiếp luôn? Lão phu đã hiểu rõ. Thiếu lệnh chủ có cái tư tưởng như thế nào đó, nên tuy câu nói do vô tâm mà phát xuất, kỳ thực nó cũng có liên quan đến tư tưởng đang ám ảnh thiếu lệnh chủ. Cho nên lão phu nghĩ, câu nói của thiếu lệnh chủ hẳn có nguyên nhân! Và bây giờ lão phu xin hỏi, có đúng là thiếu lệnh chủ có một bằng hữu trong phái Vô Vi giống lão phu chăng?

Triệu Sĩ Nguyên soát lại những khuông mặt quen, bất giác giật mình.

Quả thật trong những người đó có một vị giống Trầm Hạo.

Chàng gật đầu.

Trầm Hạo hỏi:

- Vị đó là ai?

Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu:

- Không tiện nói!

Trầm Hạo tiếp:

- Trong phái Vô Vi, lão phu có một người trưởng huynh, hai mươi lăm năm về trước, vâng lệnh chưởng môn, thám địa huyệt, người có đi không có về, Thiếu lệnh chủ vào huyệt địa lâu nên trưởng huynh lão phu còn sống, hẳn thiếu lệnh chủ có gặp chứ?

- Có phải lịnh huynh là Trầm Minh chăng?

Trầm Hạo kêu lên:

- Phải đó! Thì ra thiếu lệnh chủ có gặp người.

Triệu Sĩ Nguyên gật đầu.

Trầm Hạo hỏi gấp:

- Trưởng huynh của lão phu có thoát hiểm như thiếu lệnh chủ chăng?

Triệu Sĩ Nguyên lại gật đầu.

Trầm Hạo cao hứng cực độ, tiếp hỏi:

- Hiện tại người ở đâu? Thiếu lệnh chủ có thể cho biết chăng?

Triệu Sĩ Nguyên chính sắc mặt:

- Lão tiền bối có thức ngộ là đã hỏi quá nhiều chăng?

Trầm Hạo giật mình:

- Thiếu lệnh chủ nghi ngờ lão phu sao? Chẳng lẽ lão phu dụng ý gì đến cả người cốt nhục đồng bào?

Triệu Sĩ Nguyên lạnh lùng:

- Chỉ sợ lịnh huynh không nhìn nhận lão tiền bối là cốt nhục đồng bào đó thôi!

Trầm Hạo kinh hãi:

- Tại sao?

Triệu Sĩ Nguyên không đáp, gằn giọng hỏi lại:

- Lão tiền bối có phải là đệ tử phái Vô Vi chăng?

Biết cái ý của Triệu Sĩ Nguyên qua câu hỏi, Trầm Hạo nhướng cao đôi mày, cũng không đáp lại, hỏi ngược:

- Có phải Thiếu lệnh chủ chỉ trách hành vi phản nghịch của lão phu?

Triệu Sĩ Nguyên cười lạnh:

- Tại hạ khó nói quá!

Trầm Hạo thở dài:

- Hiện tại chưởng môn bổn phái vâng theo di huấn tổ sư, phản hồi Trung Nguyên, đổi tên Vô Vi thành Vô Cực. Dù lão phu có theo toàn thể môn phái về đây, thì hành vi đó chưa có thể cho rằng phản nghịch.

Triệu Sĩ Nguyên hừ một tiếng:

- Vì chưởng môn hiện tại của lão tiền bối thọ mạng nơi ai mà chấp hành sự vụ trong môn phái?

Trầm Hạo đáp:

- Dĩ nhiên là phải tiếp thọ mạng lệnh của chưởng môn đời trước.

Triệu Sĩ Nguyên trầm giọng:

- Vị chưởng môn đời trước là ai?

Trầm Hạo mỉm cười:

- Không lẽ thiếu lệnh chủ không biết?

Triệu Sĩ Nguyên lạnh lùng:

- Lão tiền bối muốn nói đến Vô Vi Tiên Tử?

Chàng nghĩ các lão già này tưởng chàng không rõ âm mưu của bọn phản nghịch, nên ăn nói không ngượng mồm. Rõ ràng là họ bức người ta vào địa phủ rồi lại bảo là người ta nhượng vị cho.

Trầm Hạo gật đầu:

- Chính nàng chứ còn ai nữa.

Triệu Sĩ Nguyên vờ chẳng biết chi hết, thốt:

- Tại hạ muốn lão tiền bối giải thích minh bạch hơn.

Trầm Hạo chẳng chút đắn đo:

- Chưởng môn đời trước là Vô Vi Tiên Tử nhận thấy trong năm trăm năm qua không một ai khám phá ra được những điều bí mật trong lòng địa huyệt, tự cho là một sỉ nhục, sinh khí hùng, tự nguyện đích thân làm cuộc dọ thám, trước khi vào địa huyệt, nàng có chọn người thay thế, tạm quyền chức vị chưởng môn thừa kế điều động toàn môn phái, trở lại Trung Nguyên, giành một thế đứng trong võ lâm. Như vậy là vị chưởng môn đương thời có đủ tư cách lãnh đạo toàn phái, lão phu là một đệ tử, tuân lịnh hành sự, lại không hợp lý sao?

Triệu Sĩ Nguyên bật cười ha hả:

- Lúc vị chưởng môn hiện giờ thọ mạng nơi vị chưởng môn tiền nhiệm, lão tiền bối có chứng kiến không?

Trầm Hạo đáp:

- Lúc đó lão phu đang thi hành một công tác ở bên ngoài, nên không hân hạnh được tham dự đại lễ chuyển tiếp.

Triệu Sĩ Nguyên cười lạnh:

- Đúng vậy chứ còn sao nữa?

Trầm Hạo lấy làm lạ về thái độ của chàng, thoáng giật mình, hỏi:

- Thiếu lệnh chủ không tin lời lão phu?

Triệu Sĩ Nguyên lạnh lùng:

- Đúng hơn là tại hạ không tin lời của chưởng môn quý phái.

Trầm Hạo trừng mắt nhìn sửng Triệu Sĩ Nguyên.

Lâu lắm lão mới thốt:

- Chưởng môn nhân hiện tại của bổn phái vốn là vị Chấp pháp trưởng lão ngày trưóc, họ Châu tên thiên Nhậm, nghe nói Thiếu lệnh chủ từng hội kiến với người.

Triệu Sĩ Nguyên gật đầu:

- Quả có như vậy.

Câu nói của chàng nghe ra thì rất giản đơn, song Trầm Hạo lại nghĩ nó có một ngụ ý sâu xa, nên cau mày tiếp:

- Chừng như thiếu lệnh chủ có một ý tứ gì, lão phu không được hiểu!

Triệu Sĩ Nguyên chính sắc mặt:

- Lão tiền bối muốn hiểu?

Trầm Hạo thở dài:

- Bạn đồng môn của lão phu là Quân Sơn Dật Tẩu Ngô Độc Hạc và Thiên Du Tử Huỳnh Ngươn Long vốn là những bằng hữu tâm đầu ý hợp, cả hai có ủy thác lão phu vào Trung Nguyên, lần này hẳn phải tìm Thiếu lệnh chủ, bởi bổn phái cần được Thiếu lệnh chủ trợ giúp trong nhiều trường hợp lắm. Mong thiếu lệnh chủ dành cho lão phu một đối xử thành thật.

Triệu Sĩ Nguyên thầm nghĩ:

- Thang Kỳ là chỗ quen biết nên có cơ hội lừa ta, chớ ngươi là kẻ xa lạ, ta tin ngươi làm sao được mà mong dùng một sách lượng như Thang Kỳ.

Chàng cười lạnh đáp:

- Giang hồ là chốn đầy dẫy hiểm trá, lòng người sâu hiểm khôn lường, lão tiền bối muốn cho tại hạ tin tưởng, tại hạ bằng vào đâu mà dám tin tưởng lời nói của lão tiền bối.

Trầm Hạo lấy trong mình ra một cái điếu bằng ngọc xanh, trao cho Triệu Sĩ Nguyên xem, đoạn hỏi:

- Vật này đủ gây niềm tin cho Thiếu lệnh chủ chăng?

Triệu Sĩ Nguyên nhận ra ngay là vật thường dùng của Quân Sơn Dật Tẩu Ngô Độc Hạc.

Thấy vật nhớ người, Triệu Sĩ Nguyên xúc động vô cùng, nếu không cần dè dặt, chàng đã để lệ rơi rồi.

Chàng thốt:

- Đành rằng vật đó là của Ngô lão tiền bối, song ít nhất tiền bối phải đáp mấy câu hỏi của tại hạ, sau đó tại hạ mới có thể bày giải tâm trường.

Trầm Hạo nhận thấy dù còn quá nhỏ tuổi, mà Triệu Sĩ Nguyên có thái độ thận trọng, chẳng khác bật lão thành, lão ta khâm phục lắm.

Lão gật đầu:

- Vật rất có thể giả, mà cũng có thể do sự cưỡng bức mới về tay, chứ chưa hẳn là chủ nhân tình nguyện trao cho, nên thiếu lệnh chủ dè dặt cũng hợp lý.

Triệu Sĩ Nguyên thoáng đỏ mặt, buột miệng thốt:

- Kẻ bị rắn cắn, thấy đoạn dây ngỡ là rắn, phải giật mình, mong tiền bối thông cảm.

Rồi chàng tiếp hỏi:

- Có phải là Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ đã gia nhập quý phái?

Trầm Hạo đáp:

- Cho rằng lão ta gia nhập thì không đáng lắm. Bất quá tánh chất của trường hợp là thế, không hơn không kém.

Triệu Sĩ Nguyên lại hỏi:

- Các vị đã chiếm dụng Câu Lậu Thiên Phủ?

Trầm Hạo gật đầu:

- Thiếu lệnh chủ đoán không sai.

Triệu Sĩ Nguyên tiếp:

- Hiện tại, thái độ của quý phái đối với tại hạ như thế nào?

Trầm Hạo đáp:

- Trước hết phải lập oai. Bắt Thiếu lệnh chủ, xử tội đúng theo môn quy.

Triệu Sĩ Nguyên cười lạnh:

- Tiếng là bảo vệ môn quy, việc là giết người diệt khẩu.

Trầm Hạo giật mình:

- Lời nói đó có nghĩa như thế nào?

Triệu Sĩ Nguyên trầm giọng:

- Chỉ vì tại hạ biết quá nhiều bí mật của chưởng môn nhân quý phái hiện tại.

Trầm Hạo hỏi:

- Lão phu đã tiết lộ nhiều điều với Thiếu lệnh chủ, chẳng lẽ thiếu lệnh chủ còn nghi ngờ lão phu?

Lão ta dùng lời nói khéo, buộc Triệu Sĩ Nguyên phải nói rõ chân tình.

Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười:

- Tại hạ đâu còn dám nghi ngờ tiền bối nữa!

Đoạn chàng tiếp luôn:

- Bây giờ tại hạ có thể nói cho lão tiền bối biết một điều cơ mật. Điều cơ mật này có cái tầm quan trọng rất lớn, ảnh hưởng đến sanh mạng con người. Nghe tôi, lão tiền bối phải suy nghĩ kỷ trước khi quyết định.

Trầm Hạo khẳng khái:

- Sống chết do số, lão phu há sợ sao?

Triệu Sĩ Nguyên tiếp:

- Chưởng môn nhân hiện tại của quý phái đã thực hiện âm mưu, cưỡng bách Vô Vi Tiên Tử vào địa huyệt để chiếm đoạt ngôi vị độc tôn.

Trầm Hạo run bắn người lên:

- Thật vậy?

Triệu Sĩ Nguyên tiếp luôn:

- Vô Vi Tiên Tử là người đồng cảnh với tại hạ trong địa huyệt và cũng đồng thoát hiểm, tại hạ nói ngoa làm gì?

Trầm Hạo thừ người, lặng chết tại chỗ một lúc lâu, rồi lão lẩm nhẩm:

- Có việc như vậy à? Có thể như vậy được sao?

Lão dậm chân thốt:

- Xin thiếu lệnh chủ cho biết, hiện tại, chưởng môn nhân tiềm nhậm của bổn phái ở đâu?

Lão phu quyết đến tận nơi gặp người.

Triệu Sĩ Nguyên đã hiểu, phần đông người trong phái Vô Vi là bậc chánh nhân quân tử, mà phái Vô Vi cũng là một chánh phái nên thấy thái độ của Trầm Hạo có vẻ thành thật, hẳn lão ta vì vô tình mà theo bọn phản nghịch thôi, chàng thương hại không nỡ dấu diếm, chỉ tiếp:

- Vô Vi Tiên Tử và mười mấy vị trưởng lão còn sống sót trong địa phủ, hiện trở lại Cao Lương Côn Sơn.

Trầm Hạo kêu lên:

- Không xong! Lão phu phải cáo từ thiếu lệnh chủ lập tức.

Lão nhún chân, lao vút mình đi liền.

Triệu Sĩ Nguyên phi thân chận lại:

- Lão tiền bối định đi đâu?

Trầm Hạo hấp tấp đáp:

- Đi... gặp họ gấp, ngăn họ đừng trở lại Cao Lương Côn Sơn.

Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười:

- Chưởng môn nhân tiền nhậm của quý phái ngày nay tài nghệ cao hơn xưa gấp bội, huống chi lại có được mười hai vị trưởng lão phù trì, lão tiền bối cứ yên trí đi, chẳng ai có thể làm gì nổi họ đâu.

Trầm Hạo vẫn lo sợ như thường:

- Đương đầu đối mặt, họ không sợ ai, song nếu kẻ kia nấp trong bóng tối, hại ngầm, há họ còn biết đâu mà đề phòng?

Triệu Sĩ Nguyên biến sắc:

- Bọn phản nghịch đã bày trí như thế nào?

Trầm Hạo tiết lộ:

- Chôn hỏa dược quanh căn cứ, cứ tùy thời, tùy khắc, cho nổ. Chưa chắc gì Cao Lương Côn Sơn còn nguyên vẹn, đừng nói là người.

Triệu Sĩ Nguyên hấp tấp giục:

- Thế tiền bối đi nhanh đi?

Trầm Hạo không kịp quay mình chạy đi.

Đến chân tường bao bọc khuông viên khách sạn, lão vừa dợm nhảy lên, từ bên gnoài một bóng người bay vào trong, đáp xuống trúng vào mình lão.

Bị chạm bất ngờ, Trầm Hạo ngã xuống, nhào lộn mấy vòng mới đứng lên được, không cách xa Triệu Sĩ Nguyên lắm.

Tiếp theo đó còn nhiều bóng người khác, cứ liên tục mà bay vào.

Có tất cả là mười lăm người, họ vào trong rồi không nói năng gì cả, tạo thành một vòng vây, bao quanh Trầm Hạo và Triệu Sĩ Nguyên.

Trầm Hạo đã nhận ra những người đó là ai rồi. Lão dùng pháp truyền âm nhập mật, liên lạc với Triệu Sĩ Nguyên:

- Thiếu lệnh chủ! Họ là những cao thủ trong bổn phái đó. Tìm mọi cách đột phá vòng vây nhé!

Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu:

- Tại hạ không thể bỏ lão tiền bối ở lại đây một mình.

Trầm Hạo tiếp:

- Chỉ cần họ không nghe được câu chuyện của chúng ta vừa rồi thì thôi, lão phu...

Một tràng cười sang sảng vang lên, từ bên ngoài vọng vào, kế tiếp là một tiếng ầm chấn dội, người nào đó dùng chưởng lực phá vở một mảng tường.

Người đó lại dùng chưởng lực phá tiếp mảng tường cho thành một khung cửa vuông.

Người phá tường thành vuông cửa là một trong số người vừa vào.

Phá tường là lối xuất nhập, người đó hướng mặt ra ngoài, vòng tay cung kính thốt:

- Cung thỉnh chưởng môn di giá vào trong.

Một bóng người bước qua lỗ hổng.

Theo sau có tám lão nhân.

Trầm Hạo bước tới trước mặt người đi đầu, nghiêng mình làm lễ:

- Đệ tử Trầm Hạo tham kiến chưởng môn.

Người đó hừ một tiếng:

- Bước qua một bên.

Đoạn lão bước thẳng đến gần Triệu Sĩ Nguyên.

Nhận ra chính là Chấp pháp trưởng lão của phái Vô Vi ngày trước, Triệu Sĩ Nguyên bật cười ha hả:

- Con người ta có nơi nào lại không thể gặp nhau? Thì ra quả đất vẫn tròn.

Chàng đã ngầm vận công chuẩn bị.

Ngờ đâu chưởng môn cười lớn, giọng cười cởi mở, chẳng có vẻ gì là thù nghịch cả.

Cười mấy tiếng, chưởng môn thốt:

- Lão đệ! Thế là lão đệ thoát hiểm. Bổn tòa tuân theo di mạng của vị chưởng môn đời trước, vẫn xem Thiếu lệnh chủ là vị hộ pháp danh dự trong bổn phái nên đến đây nghinh tiếp thiếu lệnh chủ về phân cung.

Lão hướng sang các vị lão nhân rồi nghiêm giọng bảo:

- Mở lối!

Bốn bóng người nhích động, mở vòng vây thành một lối đi.

Triệu Sĩ Nguyên bật cười vang, đảo mắt nhìn quanh một lượt đoạn phi thân lướt đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play