" giao cho ta hỏa linh chi 10,000 năm cùng thanh linh hạt sen ra đây, ta sẽ thả cho ngươi đi, về tông môn ta sẽ báo cáo là ngươi đã chết, chỉ cần ngươi mai danh ẩn tích là sẽ không bị phát hiện" ông lão nói với giọng hòa ái, rất có sức thuyết phục.

" giao cho ngươi ?thả ta đi ? khẩu khí của ngươi cũng thật lớn đó bạch hạc ngươi nghĩ ta là trẻ con sao?."

Trần Hạo phẩy hai tay về phía bạch hạc, hàn quang chớp động, hàng chục cây phi châm bắn thẳng vào về phía ông lão. Đấy chính là tú hoa châm, ám khí nổi tiếng của Trần Hạo, mỗi cây châm đều được rèn sắc sảo bằng thép cứng, nó có thể dễ dàng bắn xuyên qua cả các loại giáp rắn chắc nhất của quân đội triều đình, với tú hoa châm trên tay Trần Hạo đã giết không ít kẻ trên mình, trong đó có cả chân khí ngoại phóng người, cho lên hắn rất tin tương vào vũ khí của mình.

Nhưng điều dị thường xảy ra, từ người của bạch hạc phóng ra một luồn gió cực mạnh, nó thổi bay tất cả mọi thứ xung quanh người của bạch hạc, kể cả tú hoa châm mà Trần Hạo luôn kiêu ngạo.

" Ngươi đã lên nửa bước khí cương cảnh" khuôn mặt của Trần Hạo Hoảng sợ, hắn ta quay đầu bỏ chạy, không biết là vô tình hay cố ý mà Trần Hạo lại chaỵ về hướng của Lê Hỏa đang lằm nghỉ.

Khi một người bình thường mà luyện lên cảnh giới ngũ trọng khí cảm, nếu có linh căn thì người đó có thể cảm nhận được thiên địa nguyên khí và hấp thụ nó vào cơ thể chuyển đổi thành chân khí, cánh giới đó gọi là chân khí cảnh, có thể nói những người này là nửa bước tiên nhân, khi ở cảnh giới này ta chưa thể dùng pháp thuật nhưng có thể sử dụng phù lục hoặc pháp khí loại thấp, hoặc dùng một vài bí thuật như ông lão kia dùng chân khí phóng ra ngoài tạo thành vòng bảo hộ hoặc gia tăng tốc độ ... , dù cho chưa dùng được pháp thuật nhưng chỉ với chân khí gia thân thì cũng đã mạnh gấp nhiều lần luyện thể tứ trọng chiêu thức. Có thể nói chân khí cảnh là nơi giao nhau của phàm nhân và tiên nhân.

Trần Hạo dù đã luyện tới chân khí ngoại phóng nhưng chỉ là sơ kỳ mới thành, chân khí phóng ra chỉ mạnh hơn thở một chút thì giết được ai? Còn bạch hạc chỉ còn nửa bước là lên khí cương cảnh, ông ta ở cảnh giới chân khí cảnh này hàng chục năm rồi, chân khí phóng ra của hắn có thể dễ dàng thổi bay cả vật nặng trăm cân, khác biệt giữa hai bên là quá lớn lên Trần Hạo chỉ có thể chạy trốn, nếu đánh trực diện chỉ có chết.

Trần Hạo tiếp tục mườn nhờ thân cây cùng cành cây để di chuyển, lần này khác lần trước, tốc độ của hắn phải nhanh hơn trước gấp đôi, mỗi bước đi của hắn làm cho cây cối dung chuyển làm cho vang động cả một vùng, chứ không im lăng như trước.

Khác với Trần Hạo di chuyên gây ra những tiếng động lớn thì Bạch Hạc chỉ bước đi từ từ, nhưng mỗi bước của ông lão đều có thanh phong dưới chân, mỗi bước đều có thể đi ra vài mét. Chỉ vài hơi thở bạch hạc đã có thể theo sát nút Trần Hạo.

Bạch hạc giơ phất trần lên chỉ về phía của Trần Hạo, những sợi tơ trắng của phất trần bắt đầu dài ra cuốn về phía của Trần Hạo. Bất ngờ thật, cái cây phất trần nhìn rất tầm thường đó lại là pháp khí của tiên nhân.

Phất trần sắp đến gần người của Trần Hạo thì bất ngờ hắn ta tung vài viên tròn tròn màu đỏ vào giữa phất trần.

Bùm bùm bùm.

Một vụ nổ lớn từ viên tròn đó đã đẩy tất cả sợi tơ về sau còn Trần Hạo thì mượn nhờ lực đẩy từ vụ nổ để tăng tốc độ. Thứ mà Trần Hạo vừa ném ra có tên là bạo hỏa đan, được điều chế chủ yếu từ thuốc nổ và cũng nhiều loại thảo dược khác , sức công phá của nó khá mạnh thừa sức giết chết người ở chân khí cảnh chở xuống, nếu biết sử dụng nó có thể giết chết cả chân khí ngoại phóng, loại đạn này khá hiếm, ở Mặc gia cũng không có nhiều, cứ vài năm thì mới được tiên môn ban cho môt ít làm vật phòng thân mà thôi.

Bạch hạc thấy Trần Hạo sắp chạy thoát thì hắn bỏ phất trần sang một bên, hai tay chụm vào nhau, để ở trước ngực bấm pháp quyết, động tác của bạch hạc rất chậm, phải hai giây mới xong được một đạo pháp quyết, phải mất 30 giây thì ông lão mới bấm xong pháp quyết, nhưng lúc này thì Trần Hạo sắp biến mất khỏi tầm mắt của bạch hạc.

Bạch hạc hô lên một tiếng, một mũi tên bắn ra với tốc độ phá không mà đi, tốc độ của mũi tên nhanh đến nỗi một làn không khí bao bọc lại mũi tên, nhìn nó kiểu như là mũi tên đó sắp sửa phá không khí mà đi vậy.

Trần Hạo nghe thấy tiếng gió phía sau, hắn ta chỉ vừa ngoái nhìn thì mũi tên đã đến sát người hắn, Trần Họa đành bất lực để mũi tên đâm vào người, mũi tên đâm vào ngực phải của hắn, lôi theo Trần Hạo ghim chặt hắn vào một thân cây.

Ngay khi vừa ghim Trần Hạo vào thân cây mũi tên đó liền rơi xuống đất, thả Trần Hạo xuống khỏi thân cây, hóa ra đó chỉ nước, mũi tên của ông lão kia phóng ra là thủy tên, thật đáng sợ, chỉ là nước thôi còn đáng sợ hơn cả thiết cương thiết đồng các loại tên.

Bạch hạc phiêu du lại gần nhìn Trần Hạo đang quỳ trên đất ho ra máu.

" hazzzz biết trước sao lại còn phải làm vậy, dù ngươi có ăn trộm thành công bảo vật thì làm sao có phúc mà hưởng." Bạch hạc nhìn Trần Hạo với cặp mắt đáng thương.

" hụ hụ... không phải tỏ ra làm người tốt hụ hụ... chỉ cần hỏa linh chi cải thiện tư chất ta hụ hụ... thanh linh hạt sen gia tăng ngộ tĩnh của ta thì hụ hụ ... sớm muộn ta sẽ kết đan và ..."

Trần Hạo nhìn lên Bạch hạc với ánh mắt sắc lạnh nói tiếp " ta sẽ quay lại san bằng thanh điểu môn"

Hai người mải đối thoại mà không biết ngay gần đó, chỉ vài mét có một ánh mắt ẩn trong bóng tối từ đầu đến cuối theo dõi hai người đánh nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play