Ngày hôm sau Lưu Nguyệt tỉnh lại, Hiệp Hàm đã kêu bữa sáng, còn ngồi trên ghế sô pha xem báo. Lưu Nguyệt tuy rằng đã tỉnh, nhưng không muốn rời giường, nghiêng người trên giường nhìn Hàm hiệp. Dáng người hoàn mỹ, mũi thẳng tắp, đến cả góc mờ nơi khóe mắt, cũng làm tim Lưu Nguyệt không ngừng thổn thức.

Hiệp Hàm vừa lật báo, vừa nghiêng đầu nhìn nàng. Khóe miệng mang theo ý cười sủng nịch, “Cô nhóc lười, còn không chịu dậy?” Lưu Nguyệt bị nụ cười yếu ớt của y mê hoặc, nhất thời bên tai nghe không được bất kì âm thanh nào, lòng đầy mãn nhãn chỉ chỉ nhìn nụ cười trên moi y. Hiệp Hàm thấy nàng nhìn chằm chằm y, không nề hà lắc đầu. Đem báo đặt qua một bên, đi đến bên giường.

Tới khi Lưu Nguyệt ý thức được, Hiệp Hàm đã ở trước mặt nàng. Lưu Nguyệt nhẹ nhàng hô “A” một tiếng, lời chưa dứt đã bị Hiệp Hàm nuốt mất, y ôn nhu lưu luyến bờ môi nàng. Lưu Nguyệt bị y hôn hai mắt mơ hồ, cả người vô lực, mở to đôi mắt đầu nước, mờ mịt nhìn hắn. (Chưa quánh răng T_T)

Hiệp Hàm ăn no, mới đưa tay xoa xoa tóc Lưu Nguyệt. Vừa lấy lại tinh thần, sự mơ hồ trong lòng Lưu Nguyệt càng hằn sâu. Nàng kéo ống tay áo Hiệp Hàm, Hiệp Hàm nhìn Lưu Nguyệt bỉu môi, rất phối hợp cũng nằm bên cạnh, sau đó đem Lưu Nguyệt kéo vào ngực. Cúi đầu hôn tóc nàng.

Lưu Nguyệt càng ngày càng hoang mang, nàng cắn môi, do dự một chút, vẫn quyết định hỏi,“Hàm, anh thật sự thích em sao?” Cánh tay đang ôm nàng cứng ngắc. Hiệp Hàm cau mày lại, “Ai lại bịa đặt gì trước mặt em?” Lưu Nguyệt đột nhiên tức giận. Trở mình không thèm để mắt tới y nữa.

Hiệp Hàm có chút không hiểu, nên có chút lo lắng, y dựa sát bên tai Lưu Nguyệt nhẹ nhàng hỏi, “Bà xã, anh đã làm gì sai sao, em nói ra sẽ tốt hơn, đừng tự hờn dỗi a.” Lưu Nguyệt mỗi khi nghe Hiệp Hàm gọi nàng là bà xã, đều nhịn không được mặt đỏ. Lần này nghe xong lại cảm thấy chua xót.

Nàng cúi đầu chui vào chăn, thanh âm ong ong nói. “Nếu anh thật sự thích em, tại sao không cùng em qua lại?” Hiệp Hàm cách nàng rất gần, đương nhiên nghe rõ ràng, y có chút cứng ngắc. Sau đó vươn tay sờ đầu Lưu Nguyệt, nhẹ nhàng dỗ nàng, “Bà xã, Em cũng phải cho anh cơ hội giải thích chứ.”

Lưu Nguyệt nghe y nói như vậy, đem chăn quăng ra, oán hận trừng y. Hiệp Hàm bất đắc dĩ cười, “Kỳ thật anh không phải thánh nhân.” Lưu Nguyệt sắc mặt có chút đỏ, vậy sao lâu như vậy y không có ý gì với nàng, không phải cơ thể có bệnh gì bất tiện không nói ra được? Lưu Nguyệt dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá Hiệp Hàm. Hiệp Hàm vừa thấy ánh mắt của nàng liền biết trong đầu nàng nghĩ cái gì.

Vươn tay gõ đầu nàng một cái.“Anh thật sự bình thường!” Vậy là sao? Lưu Nguyệt không mở miệng hỏi y, y do dự một chút, vẫn là quyết định nói ra, “Bởi vì anh đáp ứng với bác trai, ừ, một ít điều kiện.” Hiệp Hàm nói một nửa, lại dừng. Nhưng là Lưu Nguyệt nghe được có quan hệ với cha mẹ nàng, càng thêm tò mò. Càng muốn y nói rõ ràng.

“Bác trai nói anh biết tin tức của em, cho anh một năm thời gian theo đuổi em. Ừm. Nếu em không đồng ý, anh về sau không được dây dưa với em nữa, còn nếu ngươi đồng ý rồi, anh cũng không thể cùng ngươi xảy ra quan hệ. Ừm. Bằng không bác ấy sẽ không thừa nhận anh là con rể……” Hiệp Hàm tựa hồ cảm thấy có chút ngượng ngùng, bỗng khựng lại không nói nữa, bất quá đến đây thì Lưu Nguyệt hiểu đủ.

Lưu Nguyệt híp mắt nghĩ, tự mình chạy về nước, nếu không có người báo cho Hiệp Hàm tin tức, y không có khả năng tìm được nàng. Nhưng là sao ba ba với y lại định ra quy ước đó. Cho người khác một năm để theo đuổi con gái mình. Lưu Nguyệt ngẫm lại liền nóng cả mặt.

Chờ tới khi Hiệp Hàm và Lưu Nguyệt ngượng ngùng đi xuống cầu thang, những người khác đã sớm có mặt ở phòng ăn. Thiển thiển là người đầu tiên phát hiện ra sự mất tự nhiên của Lưu Nguyệt, lại liên tưởng đến màn hai người rời giường. Lập tức không có hảo ý cười cười, Diệp hi thu được ánh mắt Thiển thiển, lập tức ho khan hai tiếng, kéo Lưu Nguyệt hướng toilet.

Yên Vũ ở một bên không biết phải nói gì, Thiển thiển thuận tay cũng kéo cô nhóc theo. Diệp hi vừa đi vừa lưu lại câu, “Hiện tại là thời gian đám con gái tụ tập, các anh tự tìm chuyện mà làm đi.”

Thiển thiển nhìn quanh không có người, lập tức nhịn không được hỏi, “Thành công hay không?” Diệp hi cũng chạy lại cầm tay Lưu Nguyệt.“Thật sự thành công à?! Ha ha, ta biết lão đại không ăn chay mà.” Lưu Nguyệt vẻ mặt bất đắc dĩ rút tay về, “Đâu có dễ như các ngươi nghĩ.” Yêu vũ không nói được gì bị nắm tay kéo đi, giờ nghe ý các nàng kia nói. Lập tức tỉnh ra.

Nàng lập tức cũng cười hề hề, “Vì cái gì không thành công a? Có phải Nguyệt tỷ tỷ không chủ động?” Lưu Nguyệt nhăn mặt trương vẻ oán giận, “Không phải, cách các ngươi nói ta đều đã xử dụng.” Yên Vũ không tin nói, “Không có khả năng, lão đại là đàn ông con trai, khẳng định chịu không nổi.” Thiển thiển cùng Diệp hi ở một bên gật gật đầu. Lưu Nguyệt bất đắc dĩ nói, “Không phải y có vấn đề, mà là y cùng ba ta có ước định, hắn sẽ không quan hệ với ai.” Lưu Nguyệt tuy rằng không cam tâm, nhưng nàng biết Hiệp Hàm nói được làm được, cho nên đừng trông mong gì nữa.

Thiển thiển mặc dù có chút bất đắc dĩ, cũng tạm thời không nghĩ được biện pháp. Yên Vũ quỷ dị cười. “Biện pháp đâu phải không có, y không làm ngươi, ngươi làm y là được thôi.” Lời này, làm cho ba cô nàng nháy mắt lộ ra tinh quang! Diệp hi sâu sắc đánh giá liếc mắt Yên Vũ một cái, sau đó nắm tay Yên Vũ hỏi, “Ngươi thành công?” Thiển thiển cũng cẩn thận nhìn Yên Vũ một lần nữa. Hì hì cười dựa sát lại, “Thế nào? Tần Thiên rất lợi hại?”

Lưu Nguyệt thấy hai người kia dời sự chú ý bắt đầu trêu ghẹo Yên Vũ, nàng cũng lết tới. Xương quai sanh, còn có sau gáy của Yên Vũ, đều có hôn ngân rõ ràng. Lưu Nguyệt lập tức cũng hiểu được, nàng thậm chí so với hai nàng kia càng kích động. Yên Vũ bị ba nàng bức đến vô pháp, đành phải rõ ràng khai báo. “Kỳ thật cũng đơn giản, cái kia, hắn ôm ta ngủ, ta liền không an phận, không ngừng thổi lữa, sau đó tình thế không tệ, ta liền trực tiếp đè hắn kiên cường chủ động.”

Thiển thiển không khỏi giơ ngón cái tán thưởng cô nhóc, Diệp hi cũng tán thưởng,“Đúng vậy đúng vậy, hiện tại con gái phải biết chủ động. Ngươi xem Tiểu Nguyệt, đều lâu như vậy, một chút tiến triển cũng chưa có.” Lưu Nguyệt thấy mấy cái đầu lại hướng mình, bất đắc dĩ le lưỡi.

Nàng lặng lẽ kéo Yên Vũ qua, nhỏ giọng hỏi. “Tần Thiên không có cự tuyệt sao?” Yên Vũ che miệng cười, “Hắn lúc đầu cũng không đồng ý, khi ta nháo hắn, hắn luyến tiếc đẩy ta ra, nhưng đến cuối cùng là ta thắng.” Mưa bụi vừa nói vừa nháy mắt với Lưu Nguyệt, ám chỉ nàng dùng biện pháp này mà làm.

Lưu Nguyệt quay đầu nhìn Thiển thiển cùng Diệp hi. Thiển thiển gật đầu nghĩ nghĩ nói, “Hiệp Hàm cùng ba ngươi ước định là y sẽ không quan hệ với ngươi, cũng không quy định ngươi không thể đụng vào y nha.” Lưu Nguyệt vừa nghe lời này, mặt lại đỏ. Diệp hi ở bên xen mồm nói, “Đừng ngượng, ngươi thèm khát y lâu như vậy rồi, chúng ta cũng là đàn bà con gái bình thường thôi a.” Yên Vũ ghé bên lưng nàng, cổ vũ nàng, “Nguyệt tỷ tỷ, thành hay không đều là ý nguyện của ngươi thôi.” Cuối cùng đồng chí Diệp hi tổng kết nói, “Đồng chí Tiểu Nguyệt, con đường cách mạng còn xa lắm, ngươi trăm ngàn lần không thể lùi bước.”

Chờ bốn cô nàng thương lượng xong đi ra, đồ ăn Tần Thiên gọi đã muốn đem lên đủ. Yên Vũ nhu thuận ngồi bên cạnh hắn, Tần Thiên chào ba cô nàng còn lại, bảo nhanh chóng ngồi vào bàn, sau đó gắp cá vào bát mình, còn cẩn thận gỡ xương, sau đó đem phần nạc cá cho vào chén Yên Vũ. Trong phòng tuy rằng ồn ào, bất quá Lưu Nguyệt để ý thấy, Yên Vũ luôn thỉnh thoảng đổi tư thế, mà Tần Thiên vẫn vội vàng gắp thức ăn cho nàng, còn thay cô nhóc xoa xoa thắt lưng.

Lưu Nguyệt lúc đầu không hiểu, thắt lưng Yên Vũ bị làm sao vậy? Ngồi một chút cũng khó chịu, sau đó đột nhiên nghĩ đến, chuyện cô nhóc cùng Tần Thiên tối hôm qua, vì thế mặt theo bản năng đỏ lên, cũng không dám tiếp tục đánh giá cặp đôi ân ân ái ái đối diện nữa. Hiệp Hàm nhìn nàng cúi đầu có chút đăm chiêu, sau đó lại đột nhiên đỏ mặt. Sủng nịch cười cười, tiếp tục gắp đồ ăn vào chén Lưu Nguyệt.

Sau khi cơm nước xong, Tần Thiên nói Yên Vũ không thoải mái, sau đó liền đưa nàng rời đi. Thiển thiển cùng Diệp hi ở phía sau lén lút cười, làm Tôn minh cùng mấy người kia không biết nói sao. Bị hỏi mãi lí do, Thiển thiển lại nổi cáu với hắn. “Đàn ông ngốc, không cần biết thì đừng hỏi làm gì.” Một câu nói cũng đủ là Tôn minh ủy khuất, càng muốn biết lại không dám hỏi.

Sau khi về nhà, Lưu Nguyệt đưa ra quyết định, nàng muốn chủ động sắc dụ! Cho dù nàng không có vài phần tư sắc, thì cũng phải làm bằng mọi giá.

Thái độ Hiệp Hàm vẫn như trước, tắm rửa xong nằm trên giường xảm bản kế hoạch. Không lâu sau, đột nhiên có tiếng đập cửa, Hiệp Hàm lên tiếng, sau đó Lưu Nguyệt mới nơm nớp lo sợ mở cửa tiến vào. Nàng cố ý mặc bộ đồ ngủ tơ tằm ren màu đen Diệp hi đưa, ngực áo thiết kế hình chữ V, giữa hai ngực lúc ẩn lúc hiện, càng thêm mơ màng dẫn dụ. còn có lớp ren tơ tằm, lại làm cho bộ quần áo thêm phần gợi cảm mị hoặc.

Hiệp Hàm cau mày nhìn Lưu Nguyệt đứng bất động trước cửa, đóng bản kế hoạch lại. Y nhu nhu huyệt Thái Dương hỏi, “Làm sao vậy?” Lưu Nguyệt đã hạ quyết tâm, kiên định tiêu sái đi vào, ngồi bên giường Hiệp Hàm làm nũng.“Ta ngủ không được, anh ôm em ngủ được không?” Hiệp Hàm đương nhiên thấy được một thân gợi cảm trên người nàng, mày có chút nhíu lại.

Nhưng là dù y có thể cự tuyệt ai, nhưng chỉ có duy nhất Lưu Nguyệt là không thể. Vì thế y gật gật đầu, sau đó dịch ra chừa chổ. Trong lòng Lưu Nguyệt có chút khẩn trương. Bất quá hiện tại khởi đầu tốt, vì thế nàng đi đến nằm xuống bên người Hiệp Hàm, nàng có thể cảm giác thân thể Hiệp Hàm có chút mất tự nhiên. Nàng nhớ lại hôm nay Yên Vũ nói, như vậy nghĩa là y đối với nàng có cảm giác.

Vì thế nàng quyết định không ngừng cố gắng, nàng tự cổ vũ mình! Cố lên a! Hôm nay nhất định làm được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play