Vì thế, suốt cả đêm, trong đầu Lưu Nguyệt cũng chỉ hiển hiện mỗi câu, “Nếu em chết, thì anh biết làm sao đây?”. Ở trên giường lăn qua lộn lại không tài nào ngủ được. Tới khi trời gần sáng, cổ họng có chút khô khốc, nên mới từ giường bò xuống lê lết ra phòng khách uống nước. Uống uống xong nhịn không được lại nghĩ ngợi, lời nói đó của Hiệp Hàm là có ý gì.

Cúi cùng cũng tính táo lại, nàng quyết định về giường ngủ thì phát hiện đèn phòng Hiệp Hàm sáng. Nàng không khỏi hoang mang lặng lẽ bước tới, tới gần cửa liền nghe tiếng tanh tách của bàn phím. Hiệp Hàm đang một tay đánh chữ, một tay lật lật những văn bản đặt trên bàn, bên cạnh là chiếc gạt tàn với không ít đầu lọc thuốc. Lưu Nguyệt biết Hiệp Hàm không thích hút thuốc, nếu có hút cũng chỉ để giữ cho tư duy tỉnh táo. Vậy, chẳng phải y đã thức trắng cả đêm?

Vốn định khuyên y nghỉ ngơi, nhưng nhìn y tập trung đánh đánh mớ tài liệu như vậy, lại chần chờ. Hẳn là chuyện quan trọng lắm, nếu không y cũng sẽ không thức cả đêm để làm cho xong mấy thứ đó. Nghĩ như vậy, Lưu Nguyệt lại lui về phòng mình. Nằm trên giường suy nghĩ, nghĩ mãi mới thông suốt vấn đề, y bận rộn như vậy, vẫn sắp xếp thời gian đưa nàng đi giải sầu. Hiệp Hàm, Hiệp Hàm, cho đến lúc đi vào giấc ngủ cũng không ngừng than thở tên y.

Đến khi tỉnh lại, trời cũng đã trưa. Lưu Nguyệt đơn giản đứng dậy rửa mặt chải đầu rồi ra bàn cơm, vương thẩm sớm đã chuẩn bị cho nàng một bàn đầy đồ ăn ngon. Lại không thấy Hiệp Hàm, hôm nay không phải thứ bảy sao? “Hiệp Hàm đâu? Còn ngủ ư?” “Hiệp thiếu gia đã đi từ sớm rồi.” Vương thẩm như trước bày vẻ vui tươi hớn hở.

Chẳng lẽ y không hề ngủ một chút nào? Trong lòng Lưu Nguyệt đột nhiên rầu rĩ. Vương thẩm dường như nhớ tới cái gì đó nói,“Hiệp thiếu gia bảo nhắn với tiểu thư, nói buổi chiều có họp mặt, đi làm về sẽ mang ngươi đi.” Họp mặt? Họp mặt gì? Lưu Nguyệt có chút không hiểu.

Đối với Lưu Nguyệt mà nói, ở nhà một mình, chẳng khác nào ngồi ngây ngẩn đến vô tận. Bất luận nàng làm gì, trong đầu luôn hiện ra khuôn mặt của Hiệp Hàm, bên tai chứ không ngừng phát ra âm thanh, lặp đi lặp lại “Nếu em chết, thì anh biết làm sao đây?”. Vì không muốn bản thân hóa điên, nàng lập tức đăng nhập vào game, tự kiếm việc để làm. Vừa login, kênh mật ngữ đã rối tinh rối mù, click mở, tất cả đều là tin của Thiển Thiển cùng Bóng đêm.

Thiển Thiển ưu sầu: “Ta biết ngươi có thể thắng mà! Ha ha ha, lão đại xuất thủ, ai có thể địch lại chứ. Hơn nữa không phải lão đại đang ngồi bên cạnh ngươi chứ? Cảm giác có người ngồi kề bên chỉ huy thế nào? Nga thông suốt thông suốt…”

Bóng đêm: “A! Tiểu Nguyệt thân yêu của ta. Ta rất tự hào về ngươi! Lần này ngươi đã thay ta thắng không ít bạc a!”

Thiển Thiển ưu sầu: “Di? Người đâu rồi? Sao log-out lẹ vậy, không phải có gian tình đó chứ? Nha đầu chết tiệt kia! Có anh yêu rồi không thèm bà chị hả, ta ghi hận a!”

Vô độc bất trượng phu: “Em vợ à, chúc mừng ngươi thắng lớn a! Ân? Không có ở đó sao? Log-out nhanh vậy…”

……

Xem xong mớ tin nhắn rối rắm đó, ót Lưu Nguyệt thấm đẫm mồ hôi, may mà hôm qua rời đi sớm, bằng không không biết sẽ bị bọn họ ép thành ra bộ dạng gì nữa. Không đợi nàng thở xong, kênh mật ngữ lại sáng, click vào thì thấy đó là tin nhắn của Thiển Thiển.

Thiển Thiển ưu sầu: “Tiểu Nguyệt, nha đầu chết tiệt kia giờ mới lên hả! Đêm qua các ngươi đi đâu? Nói hết sự thật cho ta!”

Nàng đang chuẩn bị đánh chữ đáp lời, đột nhiên một lời mời gửi tới. “Bóng đêm mời bạn gia nhập tổ đội.” Lập tức click đồng ý, vừa vào đội liền thấy Thiển Thiển cũng có mặt trong đó, Lưu Nguyệt cảm thấy đâu đó lập lòe hai chữ “Bức cung”.

[ Tổ Đội] [ Thiển Thiển ưu sầu ]: Chống cự vô ít, khai báo sẽ được khoan hồng. Hừ hừ

[ Tổ Đội] [ Lưu Nguyệt ]: Các ngươi cấu kết lại khi dễ ta! T.T

[ Tổ Đội] [ Bóng đêm ]: Tiểu Nguyệt ngươi nói đi mà, tỷ tỷ ta nôn nóng muốn chết rồi nè. Rốt cuộc tiến triển đến đâu rồi?

[ Tổ Đội] [ Lưu Nguyệt ]: Nếu ta nói chỉ cầm tay, các ngươi có hay không bóp chết ta? =.=

[ Tổ Đội] [ Thiển Thiển ưu sầu ]:……

[ Tổ Đội] [ Bóng đêm ]:……

Không khí bất giác đông cứng lại. Trong một khắc, hai bên đều trầm mặc không nói. Đến một lúc sau.

[ Tổ Đội] [ Thiển Thiển ưu sầu ]: Hai người ở chung nữa tháng trời, vậy mà chỉ mới cầm tay. Thật khiến ta muốn chết mà! Địa vị lão đại trong lòng ta, hiện tại đã có thể từ thần nâng cấp lên phật tổ rồi…

[ Tổ Đội] [ Lưu Nguyệt ]: Haiz… Đừng có khoa trương như vậy

[ Tổ Đội] [ Bóng đêm ]: Nói với ta đó không phải là sự thật đi, giờ là thế kỷ hai mươi mốt rồi mà vẫn còn một đồng chí hiếm hoi như Liễu Hạ Huệ sao! Nắm tay, a! Thế Giớinày sao mà êm đềm trong sáng thế!

*Nổi tiếng là 9 nhân quân tử

[ Tổ Đội] [ Thiển Thiển ưu sầu ]: Lão đại không phải có ham mê khác chứ? Bên cạnh y có cô gái nào nữa sao?

[ Tổ Đội] [ Bóng đêm ]: Không lẽ là ăn no xong rồi mới về nhà? Vậy ngươi phải làm sao bây giờ…

[ Tổ Đội] [ Lưu Nguyệt ]: Ta cũng không rõ ràng chuyện của y. Phụ nữ khác… Chắc là không có đâu. Hôm qua bạn của y nhìn thấy ta, bộ dạng rất kinh ngạc.

[ Tổ Đội] [ Bóng đêm ]: Oa! Đã đem ngươi đi gặp bạn bè rồi ư, tiến triển vậy cũng không tệ nha.

[ Tổ Đội] [ Thiển Thiển ưu sầu ]: Chẳng lẽ là mớ đậu hủ nhà ngươi trong mắt y một chút lực hấp dẫn cũng không có…

[ Tổ Đội] [ Lưu Nguyệt ]:……

Đề tài vốn đang là hoài nghi về khuynh hướng tính dục của đồng chí Hiệp Hàm, giờ đột nhiên lại chuyển sang đồng chí Lưu Nguyệt không có một chút sức hấp dẫn nào.

[ Tổ Đội] [ Thiển Thiển ưu sầu ]: Nói thực nha, không phải ta đã bảo ngươi lấy sắc dụ dỗ y, vậy ngươi đã thử chưa?

[ Tổ Đội] [ bóng đêm ]: Đúng! Đúng! Đúng! Sắc – dụ! Sắc – dụ!

[ Tổ Đội] [ Lưu Nguyệt ]: Ta không có lá gan đó, ta nhìn y là nhũn hết cả ra.

[ Tổ Đội] [ Thiển Thiển ưu sầu ]: Vô dụng quá, ngươi có mềm yếu thì phải mềm yếu ở trên giường ấy!

[ Tổ Đội] [ Lưu Nguyệt ]: 0.0!! Thiển Thiển…

[ Tổ Đội] [ Thiển Thiển ưu sầu ]: Đừng có giả bộ thuần khiết, mấy cuốn tiểu thuyết rating H ai cũng đọc qua cả rồi, ngươi cứng nhắc vừa vừa thôi.

[ Tổ Đội] [ Lưu Nguyệt ]: Ta nhìn thấy y là hoảng, làm sao còn nghĩ được gì.

[ Tổ Đội] [ Bóng đêm ]: Tiểu Nguyệt, tỷ tỷ lấy kinh nghiệm bản thân dạy ngươi. Hồi ta cùng Không nên quen nhau, hắn cũng y như đầu gỗ, đều là ta chủ động nên mới được như bây giờ đó.

[ Tổ Đội] [ Lưu Nguyệt ]: Oa! Ngươi làm sao mà thành công được vậy?

[ Tổ Đội] [ Bóng đêm ]: Hồi học đại học, có rất nhiều nữ sinh thích hắn, nhưng hắn chứ không nói không rằng, riết rồi cũng chả có nữ sinh nào dám theo đuổi hắn nữa. Vậy nên ta mới dùng chút quỷ kế, mỗi lần tới giờ tự học, ta đều ngồi bên cạnh hắn. Riết rồi, tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận ta là bạn gái hắn! Nga ha ha……

[ Tổ Đội] [ Thiển Thiển ưu sầu ]: Nguyên lai ngươi chính là chân nhân bất lộ tướng a, bội phục nha!

[ Tổ Đội] [ Bóng đêm ]: Sau đó mỗi lần ở bên cạnh hắn, ta đều là mặt dày hướng hắn nói chuyện. Lúc đầu thì ta hỏi một câu hắn sẽ trả lời một câu. Y như đầu gỗ! Nhưng sau từ từ quen rồi, hắn cũng chịu chủ động nói chuyện với ta. Nắm tay hắn, ôm hắn, hôn hắn, đều là ta chủ động, cho nên hiện tại hắn chính là người của ta! Aha ha ha!

[ Tổ Đội] [ Lưu Nguyệt ]: Ta cũng muốn, nhưng ta không dám…

[ Tổ Đội] [ Thiển Thiển ưu sầu ]: Lần đầu tiên ngươi cường hôn hắn, bộ không sợ bị hắn đẩy ra sao?

[ Tổ Đội] [ Bóng đêm ]: Ha ha! Hắn nào dám, hắn khẩn trương đến toàn thân cứng ngắc, ta đơn giản chỉ là thoải mái thực hiện thôi!

……

Cả đám cứ ngoi ngoi thảo luận còn chưa tìm được phương án thích hợp bỗng thấy Không độc ở kênh gia tộc thông báo, nói chiều nay có họp mặt ở thành phố A, mọi người ai rảnh thì tới. Sau đó nhiều người liền hỏi “Sao tự nhiên lại tổ chức họp mặt vậy?” Không độc cười gian công bố “Chứng cớ chúng ta tìm được đã gửi đi, công ty điều hành game tỏ ra rất coi trọng vấn đề này, ngày mai sẽ niêm phong những tài khoản sử dụng Plug. Với lại những trang bị mà người trong gia tộc chúng ta bị mất, bọn họ nói sẽ giúp tìm lại, chuyện này không đáng chúc mừng sao?” Quả nhiên cả gia tộc lập tức ầm ỉ lên, vì chuyện họp mặt mà không ngừng huyên náo.

Thiển Thiển nhìn thấy tối nay có họp mặt, đột nhiên trông đầu hiện ra một mưu ma chước quỷ, sau đó liền hướng hai nàng tuyên bố “Đây đúng là cơ hội! Liền đêm nay, vào buổi tối họp mặt này, tiện thể chúng ta bàn bạc một chút, sau đó bày ra một phương án nào đó, trực tiếp đem lão đại xử tử!” Bóng đêm vừa nghe xong, cũng nhịn không được đồng ý. Còn phát biểu cao kiến của một người từng trải “Ta thấy thế này, ngươi cứ để gạo nấu thành cơm đi! Với tính tình của lão đại, cho dù đến lúc đó ngươi có không cho y chịu trách nhiệm cũng không được.”

Lưu Nguyệt nhìn những lời này xong, mồ hôi lạnh ứa ra. Nàng thực không biết có nên tin hai vị quân sự quạt mo này không nữa. Nhưng lại không cam lòng cả đời cứ âm thầm mến Hiệp Hàm như thế, thật sự là rối rắm a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play