Lúc tan học, Draco thấy Mike đang đứng ở đằng xa chớp mắt nhìn mình, ý là muốn cậu qua đây chút. Đối với Mike, Draco cũng không ghét anh chàng này, dù sao cũng là người bạn đầu tiên nói chuyện với cậu khi đến đây, đương nhiên sẽ có chút khác biệt.
“Em qua kia chút, hình như Mike tìm em.” Draco nói qua với Edward, liền đi.
“Sao thế?” Draco vừa mới bước qua, Mike đã túm tay áo cậu, lôi cậu vào một góc.
“Ài, Draco, đối với con gái phải rộng lượng một tí.” Mike lầm bầm, “Hôm qua Bella ngồi cuối lớp, mình còn nghe cô ấy khóc kìa.”
“Mike, cậu chả biết gì cả.” Draco nhăn mặt, tỏ vẻ không kiên nhẫn.
“Đừng như vậy người anh em, thực ra mình biết mà. Cô ấy nói chuyện hơi vô duyên, khiến cậu không vui cũng là bình thường. Nhưng dù sao chúng ta cũng là đàn ông con trai, so đo với con gái làm gì. Không phải không có người thích cậu đâu, Draco.”
“Được, nếu có cô gái như vậy thích mình, mình thà cóc cần.” Draco khoát tay, vẻ mặt ghét bỏ.
Trong khi hai người đang trò chuyện, Edward ở phòng ăn vừa xem sách vừa đợi Draco trở về cùng ăn trưa.
Vừa định giở trang kế tiếp, anh liền ngửi thấy mùi của Bella Swan.
Cô gái đang bưng khay cơm trưa đứng ngay sau lưng Edward, “Ừm, xin chào… Mình là Bella, cậu là Edward Cullen phải không?”
Edward khẽ dịch về phía sau một chút, hương vị của cô gái này vẫn khiến anh khó tự chủ, “Xin hỏi có chuyện gì?” Tư thế của anh rất cứng nhắc, tận lực rời xa Bella.
Cô nàng có chút khẩn trương, vội vén tóc ra sau tai, nhìn chằm chằm vào dĩa mỳ Ý trước mặt, không dám liếc nhìn Edward một cái, “Cái kia… mình và Draco buổi sáng có chút mâu thuẫn, mình chỉ muốn nói với cậu ấy là mình rất áy náy. Cậu có thể đưa cái này cho cậu ấy giúp mình không?”
Bella vươn tay đem một tờ giấy ra trước mặt Edward, trông nó được gấp lại, nhăn nhăn nhúm nhúm, góc còn bị quăn.
“Mình cũng muốn trực tiếp nói, nhưng sợ cậu ấy còn giận không chịu gặp…” Bella tỏ vẻ cực kỳ khẩn trương.
“Được rồi, mình sẽ đưa cho cậu ấy, nhưng cũng không bảo đảm cậu ấy nhận lời xin lỗi của cậu đâu.” Edward tận lực không tiếp xúc nhiều với Bella mà tiếp lấy tờ giấy.
Thấy Edward chịu nhận, Bella rốt cuộc thở ra, cười nói, “Cảm ơn cậu, Edward.” Sau mới xoay người đi tìm Jessica ăn trưa.
Cho đến khi cô rời đi, Edward mới bình tĩnh lại. Anh cảm thấy cô không ngừng ảnh hưởng đến tự chủ của mình, trong người cứ như có con dã thú, gầm gừ muốn xông ra xé nát Bella.
“Edward.” Anh nghe tiếng liền ngẩng đầu, thấy Draco mệt mỏi kéo ghế ngồi cạnh mình.
“Mike nói gì thế?” Edward nhìn chằm chằm vào mắt cậu, như muốn từ đó tìm ra đáp án.
“Không có gì, đại khái muốn em rộng lượng với Bella Swan chút… Nếu cô ta không ở trước mặt em nói lung tung, tự nhiên em sẽ không giận vậy.” Draco lẩm bẩm, làm bộ không để ý, nhưng ngữ điệu thì rõ ràng là vẫn còn bực.
“Lúc nãy em mới thấy cô ta đi qua đây, lại nói gì thế? Ôi giời ạ, không yên một chút được sao…” Draco nốc một ngụm nước ngọt, cảm thấy hơi ga từ dưới dạ dày bốc lên.
“Cô ta nói sáng nay hai người có tranh cãi, muốn giải thích, đây là cho em.” Edward đưa tờ giấy qua.
Draco chẳng thèm ngẩng đầu, chỉ liếc mắt một cái, “Sao cô ta không quên đi cho rồi nhỉ.” Nói vậy cậu vẫn nhận lấy, mở ra đọc lướt qua.
Draco, chuyện sáng nay mình rất áy náy, hy vọng cậu có thể bỏ qua cho sơ sẩy của mình.
Bạn cậu, Bella.
“Viết gì thế?” Edward tò mò hỏi.
“Không có gì, chỉ là xin lỗi…” Draco thờ ơ đáp, “Hôm nay lại mưa, ngày mai sẽ kết băng à.”
“Anh cũng nghĩ vậy, thời tiết thật tệ mà.” Edward cười hì hì, nhớ tới mấy lần Draco suýt ngã sấp xuống.
===============================
Buổi chiều Draco lại có tiết thực hành cùng lớp với Bella, còn Edward học lớp Lịch sử nước Mỹ.
Cậu vừa bước vào phòng học, chợt nghe Eric ở đằng sau gọi tới. Cậu ta đứng ở bàn thí nghiệm cuối phòng, ở đấy còn có vài người quen, Mike, Jessica và cả Bella nữa.
“Hey, Draco, năm người một tổ, tụi này thiếu cậu thôi, mau tới đây.” Mike ồn ào.
Draco không có lựa chọn nào khác, chỉ đành nhập bọn với họ. Cậu căm tức nghĩ, sớm biết vậy nên đến trước a, hy vọng tiết này qua nhanh chút.
Khác với vẻ hậm hực của Draco, trái lại Bella khá cao hứng. Chờ khi cậu tới được bàn thí nghiệm, cô liền đứng ngay bên cạnh, mà những người khác, cứ như đã thương lượng sẵn, đều đứng một bên.
Draco nhướn mày, không lên tiếng.
“Draco, mình…” Bella vừa mới mở miệng định nói, thầy giáo đã bắt đầu giảng bài, cô đành im lặng.
Cậu nhìn mấy ngón tay cô nàng bấu lấy góc áo, không biết tại sao, cảm xúc của cậu như quả bóng xì hơi, giận dỗi một cô gái chẳng có gì hay cả, bây giờ ngay cả hứng thú để giận cậu cũng không có.
“Bella.” Draco bất đắc dĩ mở miệng, “Tôi không giận cậu, thật sự. Sau này chỉ cần không tùy ý nhắc tới người nhà của tôi là được. Họ chỉ không ở cạnh tôi mà thôi.”
“Thật không? Cậu không giận? A, ý mình là, từ nay về sau sẽ không nói chuyện đó nữa.” Bella thở phào một hơi, thậm chí có chút vui vẻ, khuôn mặt cũng đỏ ửng lên.
“Ừ, không giận. Chúng ta bắt đầu thí nghiệm đi, mắc công thầy lại bắt bẻ.” Cậu đem con ếch cố định lên miếng ván gỗ, Bella còn chưa chờ cậu nói liền nhanh nhẹn đưa nhíp lẫn kim qua.
Chậc, kỳ thật cô nàng này cũng không đến nỗi nào, nhưng những lúc được việc như thế ít lắm.
“Draco.” Bella thừa dịp cậu đang cúi người đùa con ếch, thấp giọng nói bên tai cậu, “Sáng mai mình mời cậu ăn sáng nha…”
“Hả?” Draco cảm thấy chắc chắn mình nghe nhầm, sao tự nhiên được mời ăn sáng vậy kìa.
“Ừ thì, coi như chút thành ý của mình.” Bella khẩn trương vặn cây tăm bông.
Draco thầm trở mình xem thường, từ khi tới đây, cậu căn bản không cùng bạn nữ dùng bữa bao giờ. Cậu nhớ tới Pansy, lại liếc Bella, hai người rõ ràng khác nhau một trời một vực, nhưng đều khiến mình không cách nào cự tuyệt. Quả nhiên dù có kiêu ngạo như Draco thì đối với con gái cùng lắm là miệng mồm độc địa một chút, chứ thật sự cứng rắn thì không được.
“Được rồi.” Cậu dừng một chút rồi nói, “Không nên đến muộn, nếu không tôi sẽ đi trước.”
Nói xong trừng mắt rít ba người còn lại, “Mấy người chỉ đứng đó xem là xong việc được hả? Qua đây làm cái coi!”
============
Hàng dzìa nà tự nhiên tui thấy MV dễ làm hơn hẳn, chắc do đọc khó hiểu quá nên muốn chém sao thì chém:)))) đỡ hơn BK, đọc hiểu nên cứ cắn răng phải đồng nghĩa với bản gốc mới được, cái tánh tui nó kỳ:v
Hôm nay tui vớ phải bộ hiện đại, mà trong đấy cứ “ta” “ngươi” đúng một kiểu, chả biết đó là cha mẹ – con cái, thầy -trò, công thụ gì, tui cứ thấy chướng chướng thế nào:v tui là tui chăm chút xưng hô dữ lắm nha, nét đẹp của tiếng Việt mà, biết bao tình thái được thể hiện trong đó, một cp xưng anh- em thì dễ nghe hơn ta – ngươi chứ? (xét thể loại hiện đại nha):
Ps: Em đẹp trai bé xinh gái nào cho tui xin chút động lực làm nốt bộ BK đi TT^TT
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT