“ Chuyện này rất quan trọng với chúng ta, cậu đừng đùa mà. “ - Câu nói ấy của Thiên Minh dường như có ý nói với tôi nhưng cũng là đang tự trấn an mình. Đã vậy thì tôi sẽ phóng hoả luôn.

“ Chúng ta? Kế hoạch là của cậu và tôi nghĩ ra sao? Nhưng theo trí nhớ của tôi thì chỉ có mình tôi nghĩ ra nó thôi, cậu không có góp phần nào vào đây cả. Và tôi... kế hoạch của tôi thì tôi muốn đi theo hướng nào thì nó vẫn sẽ theo chiều nấy thôi. Giờ tôi chuyển sang là cậu, đó cũng là chuyện của tôi. “ - Có vẻ phát ngôn của tôi khá sốc nhỉ!? Cậu ta đang há to mồm nhìn tôi, tôi thì vẫn dửng dưng.

“ Cậu thật sự... muốn làm thế? Cậu... Tôi... Chúng ta, không phải là bạn của nhau sao? Cậu lại làm thế? “ - Lấp ba lấp bấp nói ra từng chữ. Tôi vẫn phải kiên nhẫn tỏ ra bất cần, lạnh lùng.

“ Bạn? Nực cười! Tôi và cậu là bạn khi còn thời trẻ trâu thôi. Còn bây giờ á?! Tôi cũng chưa bao giờ nói chúng ta là bạn cả! “ - Tôi phá lên cười, nụ cười chát đắng.

“ Cậu thật nghĩ như thế sao? Vậy là từ trước đến nay, chỉ có mình tôi nghĩ vậy, tôi thật khờ khạo mà! Thật không ngờ, cậu bây giờ đã thay đổi quá nhiều rồi, Vy à! Vậy mà tôi cũng có thể đem lòng mình để yêu người như cậu, tôi như một thằng ngốc vậy! “ - Giọng nói đầy đau thương, bi thảm. Tôi cố gắng kìm nén những giọt nước mắt, không cho nó có thể dễ dàng xúc động mà rơi ra.

“ Đúng, cậu tốt nhất là nên thông minh hơn một chút, đừng nên quá tin người. Thay đổi ngay đi là vừa. À, tôi cũng không có tình cảm gì với cậu đâu, cậu nghĩ thứ như cậu tôi sẽ yêu?! Không bao giờ. “ - Tôi còn nghĩ mình là mẹ Cám còn Thiên Minh là cô Tấm ấy chứ. Không tin được là mình lại có thể ác độc như vậy.

“ Có lẽ tôi nên dè chừng người như cậu, cậu quá tàn nhẫn, quá độc ác! “ - Cậu lắc đầu nhìn tôi đau khổ. Bộ dạng nhớt nhát ấy, tôi không thể nhìn được nữa. Nhìn cậu làm tim tôi thắt lại!

“ Tàn nhẫn? Độc ác?! Đến giờ cậu mới nhận ra điều này sao?! Cậu nên biết sớm hơn mới phải. Giờ thì cũng biết rồi, có lẽ cũng chưa muộn lắm. A, cũng đến giờ tôi hẹn đi chơi cùng Tuấn Nhân rồi, đi đây! “ - Tôi chạy đi thật nhanh, thật nhanh. Tôi chỉ lừa gạt cậu để nhanh chóng bỏ đi, tôi đã không kìm nổi nước mắt nữa rồi. Tôi chạy đi, chạy đi, mặc dù không biết điểm dừng là nơi nào, chốn nào. Chạy đến góc nào đó, không chống đỡ nổi, ngồi phịch xuống mà khóc nức nở. Tôi đã làm tổn thương cậu ta rồi! Có lẽ phải nên vui mới đúng, sao lại khóc chứ? Đến nay tôi vẫn tự đôi lòng mình, nói những lời kia với cậu chắc sẽ vui. Nhưng đã sai! Tôi đã bày ra chuyện này thì chỉ có mình tôi đau khổ, à không, cả người tôi yêu cũng phải đau khổ vì cái trò ngu xuẩn này của mình. Tôi đã nói Thiên Minh ngu ngốc nhưng chắc tôi là người ngốc nhất chứ không phải cậu ấy! Giờ thì hết thật rồi, hết thật rồi! Kết thúc rồi! Tôi cũng phải đi thôi, chẳng lẽ lại mặt dày đã làm tổn thương cậu mà bây giờ lại muốn trở lại?! Tất nhiên không thể! Tôi sắp phải xa nơi này, chắc tôi sẽ nhớ lắm, đặc biệt là người đó, người đã bị tôi làm tổn thương! Xin lỗi cậu, thật sự xin lỗi cậu!

Tôi chỉ biết dày vò bản thân mình mà không phát hiện từ bao giờ Trâm và Nghiêm đã lù lù đứng ở đây. Tôi vội lau đi những giọt nước mắt đang thấm ướt hết gương mặt mình, chắc bọn họ cũng thấy hết rồi, cũng sẽ hiểu cho tôi mà. Tôi đứng lên, gắng gượng nở một nụ cười, trấn an họ:

“ Tao không sao, chúng mày thấy không, tao vẫn còn tươi tắn lắm mà. “

“ Mày nói thế này mà tươi tắn hả? Mặt xanh như tàu lá chuối kia mà tươi cái nổi gì, nói dối thì phải đàng hoàng một chút, nhìn mặt mày là phát hiện ra ngay! “ - Yến Trâm nhìn chằm chằm vào tôi, thái độ vô cùng tức giận.

“ Sao giờ này còn chưa về nhà, tối thế này rồi mà còn ở đây à? Về nhà, bọn này đưa mày về, xem như lần cuối về chung. Mai sẽ đến tiễn mày đi. “ - Nghiêm vẫn điềm tĩnh nói. Tôi cũng gật đầu và chúng tôi bắt đầu những bước đi vô cùng chậm chạp, như rùa bò ấy hoặc có thể... thời gian đang trôi chậm lại, cho chúng tôi được trò chuyện cùng nhau lần cuối! Suốt nữa đoạn đường, bọn tôi đứa nào đứa nấy đều câm như hến nhưng khoảng không tĩnh lặng vẫn bị phá vỡ bởi tiếng nói của Trâm.

“ Tao thật không nỡ xa mày đấy, Vy à! Mày đi rồi, chắc tao sẽ buồn đến chết mất! “ - Nó mếu máo.

“ Xời, tao đi rồi thì mày không tốn tiền nữa. Cả chuyện mày mà buồn à, còn thằng Nghiêm đấy! “ - Tôi phản bác. Có thật bao giờ đâu, toàn nói khoác là hay!

“ Thật đấy! Mày nói thế thì mày cũng không ở lại được nữa, cũng phải đi rồi. Không có đứa nào đi chơi chung với tao, đi ăn với tao, cày phim với tao. “ - Mặt nó buồn rầu. Cũng đúng thôi, tôi cũng không cứu vãn được chuyện này nữa. Tự tôi làm thì tự tôi chịu!

“ Chúng mày xem tao như không khí à? Hít thở trong lành ghê ha! “ - Suốt đoạn đường giờ mới nói, không khí cái đầu mày. Còn con Trâm, tôi cũng không biết tại sao nó lại cười phá lên như một con điên vừa trốn trại, miệng còn liên tục nói lớn: “ Nghiêm ghen! Nghiêm ghen đấy! “. Thằng Nghiêm thì giận đỏ mặt tía tai, tôi thì... cười hùa!

~~~~~~~~~~~~~~~

Daebak! Còn khoảng 2 chương nữa thôi, 2 chương nữa là hết, ta được nghỉ khỏe! Ahaha!

Hóng tiếp đi nhá, gần xong rồi! Không có ngoại truyện đâu nha mấy bấy bề, ta còn có ý định viết fanfic KaiSoo nên không viết được đâu ha!

Nhớ bình chọn cho ta!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play