“Hãy thử yêu em một lần thôi, xin anh hãy cho em một cơ hội, đừng từ chối em.”
1
Lúc tôi học đại học năm nhất thì Diệp Bổng đang học thạc sĩ năm ba, khoảng cách xa vời ấy khiến người ta phát điên.
Trường của Hạnh Tử cách trường tôi không xa, chỉ đi hai chuyến tàu hỏa là đến, nó vừa vào đại học đã có bạn trai, nghe nói là một tay cừ có thể nói
được câu “Anh yêu em” bằng một trăm thứ tiếng khác nhau. Hạnh Tử ra mắt
bạn trai với tôi, anh ta tên là Triệu Đa Dương, thấp hơn Diệp Bổng nhà
ta hai phân nhưng cũng phải cao 1 mét 80, da trắng, mềm mại một cách
đáng sợ, đích thị là một thư sinh sức “trói gà không chặt”.
Chúng tôi tình cờ gặp nhau ở quán lẩu trước cổng trường ngoại ngữ. Hạnh Tử là con bé vô tư hồn nhiên chẳng bao giờ quan tâm đến tốt xấu, được mất,
nhìn nét mặt và cử chỉ của nó hoàn toàn không thể biết rốt cuộc là nó
đang yêu nồng nhiệt hay đã yêu bảy tám năm rồi.
Nó từ từ giới
thiệu với tôi: “Đây là Triệu Đa Dương, còn đây là Đường Quả, bạn thân
nhất của em. Quả Quả không ăn nấm hương và cà rốt, không cần gọi hai món đó, với cả hôm nay không uống rượu vì Quả Quả có uống nghìn chén cũng
không say nên không uống thì anh sẽ đỡ mất mặt hơn.”
Tôi thật cảm động trước cái thiện ý ấy của Hạnh Tử. Có phải tôi đang gặp nữ hoàng
không vậy? Tên đầy đủ của nó là Kha Hạnh Hương, gọi tắt là Hạnh Tử, tiểu Hương… đều được, gọi nó là gì cũng không quan trọng, quan trọng là tôi
đang gặp một người có ánh mắt xanh biết như thảo nguyên, có khí chất
mạnh mẽ rắn rỏi rồi!
Triệu Đa Dương đưa tay ra bắt tay, tôi chợt
nhớ tay mình dính bẩn vì vừa ăn kem xong nên vội lau rồi mới bắt tay anh ta, anh cười rất giống Hoa kiều chào, “Chào em, anh đã nghe qua Hạnh Tử nói về em.”
Ánh mắt sắc lạnh của Hạnh Tử liếc qua như trách tôi đạo đức giả và không chân thành. Tôi giả bộ như không nhìn thấy gì.
Triệu Đa Dương xem chừng là con nhà gia giáo, rất chú trọng đến những điều
nhỏ nhặt trong cuộc sống, rất biết đối nhân xử thế, không được liệt vào
hàng ngũ đẹp trai nhưng anh mang cho người khác một cảm giác rất thân
thiện. Nghe tôi nói những lời vô nghĩa ấy anh không hề lộ về bất mãn mà
rất lịch sự nói với tôi: “Anh đã nghe qua Hạnh Tử nói chuyện về em”.
Tôi chấm cho anh ấn tượng lần đầu tiên tròn 10 điểm. Nhưng Hạnh Tử có lẽ
không chấm cho anh cao thế đâu vì tôi là người cảm tính còn nó lại là
người lý trí, khi cảm tính và lý trí gặp nhau, đa số là cảm tính sẽ quỳ
trước mặt lý trí nước mắt giàn giụa mà nói: vừa rồi tểu đệ nhất thời hồ
đồ. Nhưng Hạnh Tử cũng đáp lại chắt nịch: cả đời bạn, cái nhìn nguy hiểm nhất chính là đã nhìn đến Diệp Bổng, nhưng con mắt của hắn còn nguy
hiểm hơn nhiều, đa số bọn họ không thích những người như cậu đâu, tôi
thì rất đắc ý với nửa về đầu còn nửa về sau thì tôi chẳng nghe thấy gì
vì gió to quá.
Triệu Đa Dương đứng dậy vào nhà vệ sinh, tôi chớp
cơ hội ngồi đả kích Hạnh Hương, “Nếu so với bọn con trai bình thường,
anh ta quả là không tồi, nhưng mà nếu đem so sánh với Diệp Bổng nhà tớ
thì… í, tớ nói nhầm, phải là không thể so bì được, anh ta không sánh
bằng đâu.”
Hạnh Tử chết đứng như trời trồng, không nhếch mép nổi, nó cắn chặt từng chữ một, “Diệp Bổng nhà cậu” không phả nửa năm nữa tốt nghiệp sẽ đi bộ đội sao? Cậu theo đuổi “Diệp Bổng nhà cậu” ba năm rưỡi
rồi mà vẫn không có kết quả gì, đợi đến khi “Diệp Bổng nhà cậu” chạy mất thì cậu tính sao?”
Tôi chống cằm ngước lên xem cái ti vi màn
hình rộng tinh thể lỏng treo trên tường đang phát bản tin thời sự, vùng
đông bắc Trung Quốc tuyết rơi nhiều cản trở giao thông, có hình ảnh anh
bộ đội nhận nhiệm vụ đi cào tuyết. Bộ quần áo lính xanh lục vương đầy
tuyết trắng xóa, đôi mắt anh sáng long lanh. Tôi cũng đã nhiều lần nghĩ
về vấn đề mà Hạnh Tử vừa nhắc đến, thực ra nếu anh ấy đi cũng tốt, như
thế anh và… Trác Nguyệt sẽ mỗi người một ngã, tình cảm cũng sẽ dần dần
phai nhạt, sau đó tôi tận dụng cơ hội địch suy yếu mà nhảy vào. Dù sao
nhân cách tôi… tốt mà, tôi không phải không có nhân cách nhưng tất cả
phụ thuộc vào sở thích mà thôi. Cái chân tường này tôi đã đào bao năm
rồi, hằng ao ước, quan trọng là hai chữ “yếu” và “mạnh” đều phải tồn tại thì mới được.
“Xin người, người hoàn hồn đi cho tôi nhờ, đến một bản tin thôi mà cũng ngây người ra xem.”
“Anh bộ đội kia rất tốt, rất đẹp trai, còn anh ấy là sĩ quan chứ không làm
bộ đội, mơ ước được làm vợ sĩ quan của tôi chắc không phải là hão
huyền?”
Tôi chậm rãi nói, “Nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc, Đường Quả nói, nếu hai
người đã yêu nhau dài lâu, sâu đậm thì chẳng cần quản chi đến chút chia
xa ngắn ngủi.”
“Câu này lấy từ cuốn “Thước Kiều Tiên” của nhà văn thời Tống tên là Tần Quan.”
Nữ văn sĩ trẻ tuổi Đường Quả thể hiện tâm trạng của Tần Quan rất chi là
bình thản, “trong thế giới của tớ không có hình bóng người ấy.”
Nữ văn sĩ Kha Hạnh Hương đứng lên đòi lại công bằng cho người đã khuất,
“Thế giới của cậu thật nhỏ bé, mau làm mối người ấy cho tớ đi.”
Triệu Đa Dương đi vệ sinh về, nhìn thấy tôi và Hạnh Tử đang xem thời sự liền
ngó đầu vào xem. Trong ti vi có quay cảnh một chiến sĩ trẻ đang miệt mài dọn tuyết, nếu so với cô phóng viên đang khoác trên mình chiếc áo ấm
dày thì anh ăn mặc có vẻ mong manh, mũi anh lạnh đỏ ửng lên. Cô phóng
viên đưa mic ra vui vẻ phỏng vấn: “Xin hỏi anh năm nay bao nhiêu tuổi
ạ?”
Người chiến sĩ ngại ngùng nhìn vào ống kính trả lời, “Tôi hai mươi tuổi.”
“Anh vào bộ đội mấy năm rồi?”
“Tôi vào được hai năm rồi.”
Cô phóng viên ân cần như một người mẹ, “Anh có nhớ nhà không? Chương trình của chúng tôi hôm nay phát cho khán giả truyền hình toàn quốc, cũng có
thể cha mẹ anh đang theo dõi trước màn ảnh nhỏ, nếu anh có điều gì muốn
chia sẻ thì hãy nói trước ống kính vì tôi tin rằng cha mẹ anh nhất định
sẽ nghe thấy.”
Người chiến sĩ ấy nhìn vào ống kính nhưng vẫn còn
ngập ngừng nói, “Bố mẹ à, tết năm nay con không về thăm nhà được, doanh
trại chính là nhà của con rồi, bố mẹ cứ yên tâm, con nhất định sẽ học
tập tốt trong đây để sau này đền đáp Tổ quốc!”
Cô phóng viên mắt
rưng rưng, đầy xúc động, “Các khán giả truyền hình thân mến, trong khi
chúng ta được ngồi quây quần bên gia đình trong căn phòng ấm áp và ngồi
xem ti vi thì những chiến sĩ của chúng ta lại phải chiến đấu ở những
vùng khắc nghiệt, giá lạnh để bảo vệ quê hương đất nước. Họ cũng là
những người con, người chồng, người cha. Nhưng họ đã nguyện hi sinh lợi
ích nhỏ của mình để bảo vệ cuộc sống yên bình, hạnh phúc của nhiều
người. Cho phép chúng tôi được gửi đến các anh cùng gia đình lời chia sẻ chân thành nhất, thật vất cả cho các anh quá!”
Bình thường trên
thời sự cũng hay phát những tin như thế, bởi vì tôi là một thành viên
trong gia đình quân nhân và cũng sắp làm vợ một quân nhân nên mỗi lần
xem những chương trình như thế tôi rất cảm động. Tất nhiên là cách mà
phóng viên khiến khán giả truyền hình thấy cảm động là một việc xưa nay
vẫn thế.
Triệu Đa Dương xem xong bản tin bắt đầu phát biểu ý
kiến, “Lôi Phong làm việc tốt mà không lưu danh nhưng mọi người đều khắc cốt ghi tâm. Các anh chiến sĩ âm thầm dọn tuyết ắt phải có đài truyền
hình theo sau hỗ trợ, không thì làm sao mọi người biết là họ đang làm
một việc có ích, đó là cách xây dựng hình ảnh người quân nhân – cũng đều là chạy theo chủ nghĩa hình thức mà thôi.”
“Chủ nghĩa hình thức?”, tôi tròn mắt rồi nhe răng cười, “Ý của anh là… họ đang diễn kịch?”
Triệu Đa Dương mỉm cười nói, “nhưng ngày nay cái gì mà không thổi phồng lên
thì thông qua các phương tiện thông tin đại chúng, những việc trong thực tế sẽ được thêm mắm thêm muối vào và hoàn toàn hoàn hảo trước mắt chúng ta. Cũng giống như việc có quân nhân là để bảo vệ Tổ quốc, bảo vệ nhân
dân, những người đóng thuế cũng chỉ là để nuôi chính mình, giống như
việc dọn tuyết chính là một việc mà họ nên làm, cũng không cần phải làm
đẹp thế để họ trở thành hình tượng nhân dân sùng bái.
Hạnh Tử ho một tiếng, hắng giọng.
Tôi nhìn nó gượng cười, trước mặt lúc này nghi ngút khói của nồi lẩu, tôi
nói rõ rang từng từ một: “Đó không phải là thổi phồng hình tượng, cũng
không phải là diễn kịch. Những người bình thường nếu làm việc tốt còn
được tuyên dương huống chi đây là các chiến sĩ, anh dựa vào cái gì mà
dám nói họ được lên bản tin thời sự là một kiểu diễn kịch? Nếu lúc đó
anh cũng trong hoàn cảnh lạnh đến tê dại chân tay, trên người chỉ mặc bộ quần áo mỏng manh đi dọn tuyết, buổi trưa còn không được uống đến một
ngụm canh nóng, nếu nói đó là anh đang diễn thì tôi cũng rất hâm mộ anh
đó. Xin lỗi anh, Triệu Đa Dương, tôi không thể ngồi cùng bàn với một
người như anh được.”
Triệu Đa Dương mặt hơi biến sắc, không hiểu tại sao tôi lại tức giận như thế, anh ngậm ngùi ngoảnh sang cầu cứu Hạnh Tử.
Cô bạn Hạnh Tử đang tựa cằm vào cửa sổ nhìn ra ngoài ngắm cảnh, không để ý đến anh ta.
Tôi nói: “Hạnh Tử à, buổi chiều tớ có tiết giải phẫu, các cậu cứ ăn đi, lẩu ở đây thật khó ăn. Nó còn không ngon bằng bánh bao Thúy Thúy làm.”
“Thúy Thúy? Bạn mới của cậu à?”
“Ừ, đó là bộ xương mô hình của nhóm tớ, tớ giữ cái đầu nên gọi nó là Thúy Thúy.”
Nói xong tôi đi về mà không thèm để ý đến bộ dạng ngẩn ngơ như ngáp phải ruồi của Triệu Đa Dương.
2
Sau khi tôi và Diệp Bổng được nghỉ đông thì Trương Miên cũng được xin phép về nhà.
Tính ra thì cũng gần hai năm nay chúng tôi không gặp nhau, nếu đúng cái
giọng của mẹ anh mà nói, giả sử chúng tôi gặp nhau trên đường thì anh
cũng không gọi tôi một tiếng mẹ, tôi cũng không dám nhận anh ta là con
nữa. Ngày mà Trương Miên đến thành phố B làm tôi không đến bến xe tiễn
anh, dịp hiến tặng thi thể bất chợt hiếm thấy trong một trăm năm qua
trong trường chính là khoảng thời gian nghỉ đông này, các giáo viên và
sinh viên năm cuối đều không ở trường, cho nên thầy Nhất Đao Thiết tạm
thời giao cho tôi nhiệm vụ xử lí bảo quản các thi thể. Buổi chiều tôi
nhận được điện thoại của Diệp Bổng, anh đã đặt chỗ trong một nhà hàng bò nướng kiểu Nhật để thết đãi Trương Miên một bữa ra trò.
Hôm đó
tôi đã kéo Hạ Văn Kỳ, cô bạn cùng lớp nhà cũng ở thành phố B xuống làm
cùng để nhanh chóng hoàn thành công việc, đợi đến khi trời đã sẫm tối,
thấy Nhất Đao Thiết nói vẻn vẹn một câu “vất vả cho các em quá” rồi chạy mất hút. Tôi ngớ người ra, ban đầu tôi định sau khi làm xong việc tôi
sẽ giao Hạ Vân Kỳ cho thầy, không ngờ thầy trốn nhanh như thỏ.
Hạ Văn Kỳ gãi mày nói lạnh tanh: “Đường Quả, hôm nay tớ đã giúp cậu rồi, cậu phải mời tớ một bữa chứ?”
Tôi đành phải dẫn cái thằng kì đà cản mũi này đi theo đến chỗ hẹn.
Bảy rưỡi tối tôi mới đến nhà hàng. Trương Miên và Diệp Bổng đã đến từ sớm,
anh còn không kịp thay quần áo, mặc luôn bộ quần áo lính chỉnh tề, trong anh có vẻ hơi gầy và đen, đã không còn ánh mắt thơ ngây của hai năm
trước đó nữa, anh bây giờ đã chín chắn, trưởng thành hơi nhiều. Lúc đi
đén đây tôi sợ muộn nên vừa bước xuống tàu là tôi chạy bang qua moojtcon đường nhỏ đến đây, vừa đẩy cái cửa kiểu Nhật vào tôi không chỉ nhìn
thầy Trương Miên mà còn nhìn thấy cả Trác Nguyệt.
Đây là lần đầu
tiên tôi gặp Trác Nguyệt, trước đây tôi nhiều lần đã nghĩ ắt sẽ có một
ngày tôi gặp được chị, nhưng mà hôm nay gặp chị tôi có hơi bất ngờ.
Trương Miên nhìn tôi mắt sáng lên, “Quả Quả, gặp được anh trai khiến em vui mừng phát điên à?”
Thật sự tôi muốn ói cho anh thấy, nhưng nhìn anh ta có vẻ gì đó rất ngố, cô
tình địch cũng vậy, đặc biệt cô tình địch này xinh đẹp duyên dáng giống
như một trái quả chín mọng, đẹp từ trong ra ngoài. Tôi chẳng quan tâm,
tháo giày vất xuống đất, chạy lại ôm chầm lấy Trương Miên nói ngọt lịm:
“Anh trai, em nhớ anh đến chết mất.”
Anh lính giải phóng ấy cũng
không đỡ nổi viên đạn ngọt ngào ấy của tôi, xoa đầu tôi cười như nắc nẻ, “Quả Quả của anh lớn thật rồi, chẳng trách lại dịu dàng thế.” Ánh mắt
của anh đổ đồn vào Hạ Văn Kỳ, người đang đứng ở cửa, hổ giấy thì vẫn là
hổ giấy, bây giờ còn mắc bệnh ngắn não nữa chứ, anh hỏi, “Đây là… bạn
trai em à?”
Hạ Văn Kỳ gật đầu, mặt không hề có biểu lộ gì nói, “Chào các anh, em là Hạ Văn Kỳ, là bạn cùng lớp với Đường Quả.”
Lần này thì tôi thật sự muốn nói, lúc này mà nói ra mấy câu để phủ nhận
những điều nó nói thì chắc chết?! Đúng là vô văn hóa, thật đáng sợ! Tôi
vội ngoái đầu nhìn Diệp Bổng, anh đang đưa cốc nước cho Trác Nguyệt,
miệng cười toác ra nhìn thấy cả cơm sáng vẫn mắc trong cổ, không biết
anh đang vui chuyện gì nữa.
Tôi đảo mắt nhìn quanh, chỉ vào cái ghế nói, “Hạ Văn Kỳ, cậu ngồi chỗ kia đi, không được ăn nhiều đâu đấy, nghe rõ chưa!”
Trương Miên cười phá lên, “Hôm nay Diệp Bổng mời cơ mà, em không cần phải tiết kiệm cho nó, cứ chọn tự nhiên.”
Mắt Diệp Bổng liếc sang, cằm dựa vào vai Trác Nguyệt, vui vẻ nói, “Không
vấn đề gì, Trác Nguyệt đã nói là hôm nay anh chi tiền rồi.” Trác Nguyệt
đập yêu cho anh một cái vào đầu, Diệp Bổng ấm a ấm ức nháy mắt, “Đấy các cậu xem, mình đã phải trả tiền lại còn bị Diệp phu nhân đây đánh nữa.”
Một Diệp Bổng giống như lúc không có ai bên cạnh, một Diệp Bổng biết khoe
khoang, biết nghe lời là lần đầu tiên tôi nhìn thấy. Nếu bình thường tôi chắc hẳn sẽ vui mừng đến mức quên cả tên bố mình. Nhưng người anh đang
đối diện không phải là tôi mà là Trác Nguyệt, lúc này cằm anh tựa vào
vai chị, tay thì ôm eo, chắc nếu họ ngồi ở nơi không có người qua lại
thì còn thân mật hơn nhiều.
Diệp Bổng đúng là trước sau vẫn coi tôi là đứa con nít với mối tình đầu còn nhiều ngại ngùng.
Hết năm nay tôi hai mươi tuổi rồi, theo luật thì đến tháng ba là tôi đã đến tuổi kết hôn, pháp luật đều công nhận tôi hoàn toàn đã trưởng thành.
Trong khi tôi một mực nói thích anh, yêu anh, muốn cưới anh, tính đến
nay cũng đã mấy năm rồi nhưng anh kiên quyết không hề lung lay, vẫn sừng sững như núi Thái Sơn.
Liệu chữ “suy” mà tôi vẫn nghe nói có tồn tại không mà đi tìm?
Tôi gõ bàn gọi lớn, “Phục vụ, cho hai chai rượu Cao lương.”
Trương Miên nhìn tôi lại càng thêm ái ngại, tuy nhiên anh ấy đã biết trước tửu lượng của tôi thế nào rồi. Nhưng Hạ Văn Kỳ thì không biết, nó lẩm bẩm
“sâu rượu”. Thật đau lòng quá, chẳng có ai hiểu được tôi cả, trên đời
chỉ có mỗi Thúy Thúy là hiểu tôi thôi. Nhớ đến nó, tôi chợt nhớ vừa này
chạy bình bịch một đoạn đường, tôi vội giở giấy ra, lấy Thúy Thúy ra
kiểm tra một lượt, khi chắc chắn là không bị hư hỏng gì mới ôm nó vào
lòng thở phào nhẹ nhõm, “may quá, Thúy Thúy không vấn đề gì.”
Vừ đúng lúc một cô phục vụ mặc kimono đẩy cửa vào, cô hét á một tiếng, ngã ngữa xuống nệm sợ hãi như nhìn thấy quỷ.
Trác Nguyệt nhìn theo hướng tiếng cô phục vụ hét lên, chị chết đứng người, rồi bịt miệng ngoảnh ra ngoài nôn ọe.
Diệp Bổng và Trương Miên nhìn thấy tôi như nhìn thấy một người hoàn toàn không quen biết, lặng thinh không nói gì.
Hạ Văn Kỳ thì bất động như hóa đá, “… Đường Quả, cậu mang đầu lâu đi làm gì?”
“… Tại tớ nghĩ để ở kí túc xá thì không an toàn, mang về nhà lại sợ bố mẹ
tớ sợ chết khiếp, thế là tớ cho vào ba lô mang đi.” Tôi hơi ngại vì tôi
quen béng mất đây không phải là trường học mà là nơi công cộng, tôi lau
miệng chữa cháy, “Mọi người không thấy Thúy Thúy rất đẹp sao, hàm răng
trắng đều đặn, đầu tròn này.”
…
Sau đó chúng tôi bị ông chủ nhà hàng đuổi ra ngoài.
Tôi ôm lấy cặp, trong đó có đựng Thúy Thúy. Sắc mặt Trác Nguyệt sau khi non xong trông không tốt lắm, chị đứng cách xa tôi một quãng mới phục hồi
trấn tĩnh lại. Chỉ có Trương Miên là thông cảm cho tôi, anh kéo mũ tôi
xuống sờ trán tôi, “Ha ha, Quả Quả quậy được đó, nơi này mọi người có vẻ khó tính đấy, chúng ta sang quán bên kia ăn đi.”
Sau tất cả
những rắc rối đó tôi vẫn còn một chút nhẫn nhịn của người con gái, chúng tôi ngồi quanh một đống lửa, dưới một chiếc bạt căng tạm bên vệ đường, ở đây xếp chồng đống các loại thịt nướng. Tôi ngồi nghe bọn họ cười nói
với nhau, đến cả Hạ Văn Kỳ lúc nãy mặt thừ ra như cá ươn bây giờ cũng
tham gia nhiệt tình, tôi bất giác nhìn lên trời ngẩn ngơ.
Vô tình tôi nghe thấy Trương Miên và Diệp Bổng nói với nhau về dự định sau khi
ra trường. Diệp Bổng nói: “Tớ không muốn ở lại làm bộ đội ở thành phố B
được, tớ muốn đến chỗ cậu làm, đi ra tiền tuyến.”
Trương Miên cười hỏi: “Bố mẹ cậu có chịu để cậu đi không?”
Diệp Bổng nhún vai, không quan tâm vấn đề đó lắm, “Về vấn đề đó bố tôi có
thể nói giúp với mẹ cho tôi, mẹ tôi á, dễ mủi lòng lắm, chắc không thắng được bố tôi đâu.”
Trương Miên vỗ vai anh, “Đồ tiểu tử này, thé
còn cô bạn gái xinh đẹp này cậu tính để cô ấy lại đây một mình à, không
sợ bị người khác cướp mất à.” Tôi nghe câu nói ấy mà lòng buồn rượi,
Trương Miên cũng có một cô bạn gái khá xinh trong trường, sau đó cô ấy
thích người khác nên những buổi hẹn hò của hai người cứ thưa dần, bây
giờ thì có khá nhiều cô gái chờ đợi anh tỏng mòn mỏi.
Diệp Bổng khoác vai người bên cạnh thật chặt, “Tớ đã nói với Trác Nguyệt rồi, tớ sẽ chỉ đi ba năm nôi, cô ấy sẽ đợi được.”
Trác Nguyệt mỉm cười không nói gì.
Đúng thật, một đôi tình nhân thắm thiết, đôi bạn thanh mai trúc mã, họ yêu nhau hết lòng, có gì đáng nói nữa đâu.
Tối hôm ấy tôi ghen đến phát bục dạ dày.
Cuối cùng tôi cùng Hạ Văn Kỳ đi tàu về nhà, tôi thò tay vào ba lô kiểm tra
Thúy Thúy còn đó không, tự nhiên tôi ức quá ngẩng mặt lên trời khóc
thầm. Cái mặt cá ươn của Hạ Văn Kỳ nở một nụ cười xảo quyệt, “Cậu thích
anh Diệp Bổng phải không?”
Tôi hơi bị bất ngờ trước sự nhạy cảm
của nó, nhưng từ khi học tiểu học nó đã rất cẩn thận, học cấp 2 chúng
tôi ngồi cùng bàn với nhau, nó thì trầm tính, tôi thì tinh ranh nói
chung là ngang tài ngang sức. Khi lên cấp 3 tôi khó khăn lắm mới thoát
được cái bóng tên quỷ ấy nhưng không ngờ lên đại học chúng tôi lại gặp
nhau, đúng là cái duyên tương phùng chết tiệt, đi đâu cũng gặp.
Tôi thở dài, “Ừ, cả thế giới này ai cũng biết.”
“Thật tiếc là anh ấy đã có bạn gái rồi.”
Tôi định lôi Thúy Thúy ra dọa nó một trận, nhưng lại sợ làm loạn cả toa tàu lên nên đành cười trừ một cái, “Ừ, chả lẽ người đàn ông tớ thích lại
giống một kẻ không ai thèm ngó ngàng đến sao?”
Hạ Văn Kỳ không hề để ý chút nào, nhún vai, làm bộ dạng đáng ghét. Rồi nó nhắm mắt lại,
tĩnh tâm, trong khi tôi đang cúi gằm mặt xuống, nghĩ kế để đào bằng được cái chân tường đó lên, thì nó chợt mở bừng mắt nói, “Thực ra tôi nghĩ
không lâu sau thì họ cũng chia tay thôi.” Cho dù tôi có ghét cái bản mặt cá ươn ấy nhưng tôi rất muốn được nghe câu nói này, tôi nhe răng cười,
“Chính xác, nếu trong một tháng mà họ chia tay thì tôi sẽ bao cậu đi ăn
cả năm.”
Nhưng điều ấy đến tôi cũng không bao giờ tin.
Thật là tôi không tin.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT