“Cái cây trước mặt tôi cành lá xum xuê, hoa đỏ rực rỡ, đẹp đến mê hồn!”
1
Đường Quả, một nhà nhà thơ nổi tiếng của Trung Quốc có nói: Chúng ta một đời
có thể tương ngộ chính là sự sắp đặt của số phận, không người nào có thể chống lại được số phận, thậm chí bạn cũng không thể. Tôi cầm niêu cơm
đứng đối diện với người trước mặt, cười láu cá, “Thầy Diệp, thầy nói xem như thế có đúng hay không?”
Hai ngày trước, mấy chiếc ô tô đưa
chúng tôi đến doanh trại bộ đội ở khu ngoại ô để học quân sự, đó là một
nơi cha không thương mẹ không quý. Người đàn ông đẹp trai, phong độ đứng trước mặt tôi với nụ cười tỏa nắng ấy tên là Diệp Bổng, là một trong số những giáo viên phụ trách lớp tôi. Khi xuống xe anh là người đầu tiên
tôi nhìn thấy, hai ánh mắt gặp nhau, anh mỉm cười khiến tôi như bị sét
đánh. Chuyện tiếng sét ái tình khi tôi mới mười sáu tuổi lần đầu tiên
xảy ra, tôi tin chắc rằng đó cũng là lần cuối cùng.
Theo như
thông tin của một tình báo đáng tin cậy vừa nghe ngóng, anh năm nay mười chin tuổi, tính tình cương trực, cởi mở, là sinh viên năm thứ ba trong
trường quân sự, nghỉ hè vào doanh trại bộ đội thực tập, sau khóa giáo
dục quốc phòng này sẽ trở lại trường.
Anh nhìn tôi đầy thích thú, “Nhà thơ nổi tiếng ư? Đây là lời của nhà thơ nổi tiếng nào nói vậy?”
Tôi cười rất duyên, “Không biết cũng không sao, bây giờ thầy biết rồi đó,
em tên là Đường Quả.” Tôi đưa tay ra, anh miễn cưỡng bắt tay tôi nhưng
bị tôi nắm được, xung quanh có tiếng xuýt xoa, anh lúng túng thì tôi lại càng tiếp tục hỏi dồn, “Thầy Diệp, thầy có tin vào tình yêu sét đánh
không?”
“Tôi tin!” Diệp Bổng gật đầu nói, dường như anh thật lòng muốn vực dậy bông hoa bị đổ nghiêng ngả như tôi đây, “Nhưng Đường Quả
à, chuyện này không thể xảy ra giữa hai chúng ta. Để tôi lấy một ví dụ
đơn giản minh họa nhé, nếu em đang đứng ở phía bên này của sa mạc, em
nhìn thấy một cái cây và vô cùng sung sướng, nhưng khi đi về phía trước
mấy bước, em mới phát hiện ra đó là một cánh rừng u ám.”
Tôi đưa
mắt nhìn cánh rừng xung quanh, trải ra trước mắt là màu xanh ngắt của
những đồng phục quân sự, những ngọn cây non nớt đang nghiêng ngả vì anh.
Tôi nói một cách kiên quyết: “Em có thể vì cái cây đó, vì thầy mà đốt sạch cánh rừng kia!”
Diệp Bổng sững người nhìn chằm chằm vào tôi, cảm giác như cằm anh sắp rơi xuống vậy.
Tôi đứng ngắm nhìn cái cây sừng sững trước mặt, một Diệp Bổng đẹp rạng ngời mà mang một sức cuốn hút không thể cưỡng lại được.
Đột nhiên từ đằng sau vọng lại tiếng nói lạnh lùng hình như là tiếng của
thầy Trương diêm vương: “Em kia, hít đất một trăm cái, đi ra nhanh!”
Tôi cúi mình cầu cứu thầy Diệp, lúc này cơm trưa chưa được miếng nào lại
phải hít đất một trăm cái không còn biết sống chết ra sao đây. Bọn con
gái xung quanh thì như một lũ tâm thần cứ khiêu khích tôi. Đứa thì hô
“Đường Quả, bạn là thần tượng của bọn tớ”, đứa lại hô “Đường Quả, bạn là niềm tự hào của lớp số 6 chúng ta”.
Thăng Lý Nguyên, lớp trưởng
phụ trách lớp tôi chạy lại nói: “Đường Quả, đợi đến khi khóa tập quân sự kết thúc bạn muốn theo đuổi ai thì theo đuổi nhưng bây giờ là trong
thời gian tập quân sự bạn làm thế này sẽ ảnh hưởng đến kết quả của tập
thể, tinh thần tập thể của bạn biến đâu mất rồi?”
Oan cho tôi
quá, vốn dĩ tôi làm gì có tinh thần tập thể đâu, làm sao tôi biết nó
biến đi đâu được? Bị Lý Nguyên xả cho một trận như thế, mặt tôi tối sầm
lại, tôi tức đến tím tái mặt mày. Đợi đến khi tôi hít đất xong mà không
đứt hơi chết thì chắc hẳn cái danh anh hùng xả thân vì nghĩa ấy sẽ loan
truyền ầm ĩ lên. Đứng nghiêm dưới trời nắng tôi bắt đầu thấy hoa mắt
chóng mặt, tôi hậm hực trừng mắt lườm thầy Diệp. Nhưng anh ta vẫn đứng
nghiêm, mắt không hề liếc sang tôi tí nào, hi vọng trong tôi tắt ngóm.
Tôi chỉ còn nghe thấy tiếng Trương diêm vương hô to “đằng sau, quay”,
tôi vừa quay lại thì cả người đổ rầm xuống như bị trúng đạn.
“Trời ơi, máu…”
“Hả, chết rồi à? Chết rồi à?”
Tôi nằm sấp trên sân, đau đến tê dại cả người, có gì ướt ướt chảy trên mặt. Ngay lúc đó có đôi tay nào đó lật người tôi lại rồi lấy khăn rịt vào
mũi và bế xốc tôi lên, “những người khác tiếp tục tập luyện!” tiếng hô
rõ rang, tôi từ từ mở mắt ra, chính là thầy Diệp đẹp trai.
Anh bế tôi chạy vào trong, máu mũi tôi chảy càng lúc càng nhiều.
Đó là lần đầu tiên và Diệp Bổng chạm rất gần vào nhau, anh bế tôi chạy
xuyên qua những hàng lính xanh ngắt, anh giống như một vị thần đáng yêu
đang bế nữ thần của mình chạy vụt vào giáo đường, những bước chân liên
hồi, nhanh như chớp.
Có lẽ nói ra thì không ai tin nhưng đúng là tôi đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.
Ngay sau khi tỏ tình với anh tôi đã muốn cùng anh bước vào lễ đường thành hôn.
Năm đó tôi mười sáu tuổi, bạn có thể nghĩ tôi trẻ con, liều lĩnh, không
biết trời cao đất dày, nhưng bạn không thể nói tôi không hiểu thế nào là tình yêu. Đó là ý trời, có người chẳng cần tìm đâu xa mà tự dung nên
duyên, cũng có người tìm hoài cả đời mà không tìm thấy. Rõ rang tôi
thuộc tuýp người thứ nhất, khoảnh khắc bắt gặp thầy Diệp tôi đã biết anh chính là một nửa của tôi, tôi lúc này giống như tên tiểu đạo sĩ bị sét
đánh vỡ đầu rồi bỗng nhiên trí tuệ tinh thông, biến thành thần tiên bay
lên trời. Tôi đang nằm trên giường bệnh trong phòng y tế, đưa tay kéo
lấy tay áo của anh rên rỉ.
“Em bị say nắng, hạ đường huyết, hoạt
động quá sức.” Anh ta có vẻ như vui mừng trước nỗi đau của người khác
nói: “Ai bảo buổi trưa không ăn uống cẩn thận.”
“Thầy ơi, em sẽ ăn uống đầy đủ, nhưng thầy phải làm bạn trai em cơ.”
Mắt anh long lanh, dở khóc dở cười nói: “Lại có người đem cả sức khỏe của
mình ra để níu giữ người khác ư? Tôi đã nói với em rồi, em vẫn muốn lang thang vào khu rừng âm u đó sao, đừng để chết dưới gốc cây của tôi. Dưới gốc cây đó từ lâu đã chất đống xác chết rồi, nhưng chính cái cây đó
cũng đã tu thành chính quả từ lâu rồi.”
“Thầy có bạn gái rồi ư?”
Diệp Bổng lấy một quả táo ra gọt, vỏ quả táo gọt không đứt đoạn nào, nhìn là biết anh đã luyện nhiều rồi.
Anh nhẹ nhàng hỏi, “Em nhìn tôi giống với một kẻ không ai thèm ngó ngàng đến hay sao?”
“Không phải”, tôi thật thà nói.
Anh cười âu yếm nhìn tôi, đợi khi biển khổ quay đâu không còn bờ thì đó mới chính là bến đỗ.
“Thầy hãy thay em gửi lời xin lỗi đến bạn gái thầy nhé, thầy hãy nói với cô
ấy rằng, một nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc tên Đường Quả đã nói, trên đời này không có chân tường nào mà không thể đào lên, người đàn ông này,
tôi đã chọn rồi!”, tôi vừa lấy khăn bịt mũi cho máu không trào ra vừa
nhìn vào mắt anh rất chăm chú.
Diệp Bổng tròn mắt, bình thường
anh lúc nào cũng kiên định, nói năng khéo léo nhanh nhẹn, nhưng đó chỉ
là lúc nói chuyện với đối thủ của mình. Còn tôi là công dân mà anh cần
bảo vệ, tôi là bông hoa của đất nước, anh phải tưới tắm cẩn thận, không
được tùy tiện phá hoại. Anh ta cũng chỉ mới mười chín tuổi, nếu nói về
kinh nghiệm tình trường thì cũng không hơn tôi là mấy.
Gọt táo xong anh đi luôn.
Tôi bất chợt tỉnh giấc thì trời đã tối mịt, chị y tá chỉ vào hộp cơm trên
bàn nói: “Đó là cơm mà thầy giáo các em mang đến đó, mau ăn đi kẻo
nguội.”
“Có phải người đã đưa em vào viện không ạ?”
“Không phải đâu.” Chị y tá vừa cười vừa nói, “chính là thầy Trương đó, chị
thấy toàn món ngon, xem ra là thầy đã đặc biệt ưu ái em đó.”
Tôi
ăn mà chẳng cảm nhận được mùi vị gì, ăn xong tôi trở về kí túc xá, mấy
đứa bạn tôi đang gấp chăn, yêu cầu quân đội là phải gấp chăn sao cho
vuông vức y như miếng dậu phụ. Người nào người nấy đều nhăn mặt nhăn
mũi, cả đời già này cũng không thèm ăn đậu phụ nữa! Không ăn cả đậu phụ
cuốn, bánh đa nem, đậu phụ cứng, đậu phụ Muar, đậu phụ nhồi thịt! Kể cả
nước đậu nành cũng không uống, đậu đỏ, đậu xanh thậm chí là đậu đỗ đề
ghét hết! Đúng là ghét của nào người trao của nấy!
Tôi mệt mỏi đổ mình xuongs giường, Hạnh Tử ở giường trên ngó xuống nói đùa, “Tớ thấy
mặt mũi cậu không vẹo đâu, cũng không để lại sẹo đâu.”
“Sao cậu chẳng có chút thương xót nào thế?”
“Có gì đâu, tớ lại thấy thú vị đấy chứ.” Hạnh Tử hóng hớt hỏi, “Chuyện giữa cậu và thầy Diệp đến đâu rồi?”
Tôi nghĩ cái chân tường này làm bằng cốt thép bê tông khó mà đào lên được,
đúng là tốn công tốn sức. Tôi thở dài ngao ngán, vậy là con đường vạn lí trường chinh phải kiên trì trường kì kháng chiến mới được, phải áp dụng phương pháp của chủ tịch Mao “địch tiến là lui, địch dừng chân ta quay
rối, địch giao tranh ta tấn công, địch rút lui ta rượt đuổi.”
2
Sáng ngày thứ hai nhìn thấy Diệp Bổng tôi chạy nhanh như cắt về phía anh
chào thân mật: “Em chào thầy Diệp!” mà không hề để ý đến thầy Trương.
Dường như anh đã biến thành một người khác, cái vẻ nghiêm túc không thèm để ý đến người khác của anh biến đâu mất. Trên khuôn mặt đen sì hiện lên
nhiều vết nhăn mà tôi thấy hơi chút gì đó buồn bã. Nhưng trong lòng tôi
còn buồn hơn gấp vạn lần vì vốn dĩ Diệp Bổng không để ý gì đến tôi, đối
với ai cũng nhẹ nhàng như gió mộc xuân mà đối với tôi thì luôn tỏ cái
mặt ông già nhăn nhó, trừ những lúc luyện tập ra thì những lúc khác nhìn thấy tôi đều tránh xa như nhìn thấy quỷ.
Mấy ngày nay tôi cứ đi
qua đi lại quan sát mới thấy trừ những lúc hoạt động tập thể ra thì hầu
như là không nhìn thấy bóng dáng anh đâu.
Thế là xong, tôi biến
thành trò cười của lớp! Đến cả các lớp ngoài cũng biết lớp số 6 có một
đứa con gái theo đuổi thầy giáo đến mê muội, coi như tôi đã trở nên nổi
tiếng, đi đến đâu cũng có người chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng: nhìn kìa, nó
là Đường Quả ở lớp số 6 đấy, trông thật chẳng ra làm sao.
Tôi tức lộn ruột, xây xẩm mặt mày, trông chẳng ra sao là thế nào! Mẹ tao xin
đẹp như Đặng Lệ Quân, vốn là hoa hậu lừng danh của khu đấy, thời trẻ có
đến nửa tá bọn đàn ông chưa kết hôn hoặc đã li dị ở xưởng may từng gửi
thư tình cho mẹ đấy! Đây giống mẹ, là Đặng Lệ Quân của báo Thiếu Nữ đó!
Các người ai dám bảo Đặng Lệ Quân xấu xí hả!
Mấy ngày nay sau khi tắt đèn đi ngủ, tôi đều lấy cớ đi vệ sinh để trốn sang khu kí túc xá
giáo viên tìm gặp Diệp Bổng. Hạnh Tử đã cùng tôi phát huy tinh thần cách mạng, đồng ý bao che cho tôi. Việc này thật ra không dễ, chúng tôi phải đi vòng lọt qua mắt các anh lính tuần tra, men theo chân tường để đi.
Nhưng hai ngày nay tôi đã tìm ra con đường ngắn nhất và an toàn nhất nên lần hành động này thuận lợi một cách kì lạ.
Chúng tôi ngồi ở
cổng, Hạnh Tử hắng giọng nói: “Tớ sẽ đi sang chân tường bên kia đợi cậu, cậu có dám chắc là thầy Trương không thể tóm cậu để cảnh cáo nêu gương
trước toàn trường không?”
“Chủ tịch Mao đã nói tất cả những kẻ
phản động đều là con hổ giấy!” tôi nói, “càng là những người tính hiền
lành thì càng thể hiện mạnh mẽ bên ngoài, thầy Trương cũng chỉ dọa được
những đứa nào chưa gặp thầy bao giờ thôi.”
“Đồ quỷ, Quả Quả cậu sinh nhầm giờ rồi, cậu đâu phải là người, cậu đích thị là thần Athena trong thần thoại Hy Lạp.”
“Cậu quá khen. Athena này khiêm tốn hơn một chút. Tớ nói cậu phải đi lúc nào ấy nhỉ?”
Hạnh Tử đảo mắt nhìn, lặng lẽ trốn đi.
Tôi áp tai vào cánh cửa nghe ngóng, bên trong hoàn toàn im ắng. Đúng rồi.
Giờ này bọn họ chắc tuần tra xong về phòng hết rồi. Tôi còn đang băn
khoăn thì bỗng nhiên cánh cửa bật ra từ phía trong, tôi đổ rầm vào
trong, trên chiếc bàn đọc sách trong phòng đèn vẫn sáng, Diệp Bổng tay
chống đầu nhìn tôi không một biểu hiện gì, thầy Trương thì hẳn đang dở
khóc dở cười.
Tôi có chút ngập ngừng, “Hi, em chào thầy Diệp ạ.”
“Đường Quả, giờ này đáng lẽ em phải ngủ trong kí túc chứ, lẽ nào sáng nay
luyện tập vẫn chưa đủ mệt? Em có muốn chạy mấy vòng quanh thao trường
không?” đôi long mày thanh tú của thầy chùng xuống, thầy gượng cười, ôi
anh chàng đẹp trai của tôi.
“Vâng ạ, chúng ta cùng chạy nhé!” tôi nhảy cẫng lên, vui mừng khôn xiết, “chạy bao nhiêu vòng cũng không vấn đề gì ạ.”
Thầy Trương cười khúc khích nhưng sao đó đã cố kìm nén lại, nhìn thầy nén
cười đến là khổ, đôi long mày nhẹ rung lên. Tôi vừa nói thầy chính là
con hổ giấy. Lúc này con hổ giấy ấy đang rất khoái chí, sách thì cầm
ngược, tai thì dỏng lên như cái ra-da.
Diệp Bổng nhắm mắt lại thở dài rồi lại mở mắt ra, đổi ngay sang khẩu khí của người thầy giáo,
“Đường Quả à, em nói nhiều cũng vô ích thôi, tôi không thích những cô
gái kiểu như em. Tôi thích những người dịu dàng, ít nó như bạn gái tôi,
nói cách khác là tôi chỉ thích cô ấy mà thôi. Em làm thế này khiến tôi
rất khó xử, hơn nữa làm con gái thì phải biết chừng mực chứ, hầu hết con trai đều thích những người như thế.”
Tôi không phản ứng gì nói: “Em không cần phải thỏa mãn, phải lấy lòng phần lớn những người ấy, em chỉ thích thầy thôi.”
“Nhưng tôi lại là một trong phòng lớn những người đó, tôi chẳng có gì đặc biệt, cũng không đáng để em thích.”
“Ý thầy là em phải lấy lòng thầy, phải tuân theo tiêu chuẩn của đại đa số đàn ông?”
“Em không cần phải lấy lòng tôi, tôi là giáo viên, còn em là học sinh, cho
dù hai tuần sau chúng ta chia tay thì tôi vẫn mãi là giáo viên của em,
ngoài điều đó ra thì chẳng còn khả năng nào hết”. Trên lãnh thổ của Diệp Bổng một tất anh cũng không cho, canh chừng nghiêm ngặt, không còn cho
tôi một cơ hội nào đến gần, “bây giờ em quay về ngay lập tức thì tôi sẽ
không đưa chuyện này ra.”
Tôi nhìn anh mà lòng đau như cắt, người ta vẫn nói con gái mà tán con trai, rào cản chỉ nhỏ như sợi chỉ, thế
đây là chỉ gì chứ? Chỉ thép à!
“Nếu em từ bỏ tại đây đồng nghĩa
với việc em không yêu thầy thật lòng, cũng là đi ngược lại với nguyên
tắc em đặt ra là thể sẽ không từ bỏ nếu chưa đặt được mục tiêu.”
Cuối cùng thầy Trương cũng ngoảnh đầu lại, thầy có vẻ xúc động, bộ mặt đen
sì chợt đỏ bừng lên như tia sáng của ánh hào quang buổi xế chiều chợt
lóe.
“Giỏi lắm! Cuối cùng tôi cũng biết một người rất có nguyên
tắc, rất có lý tưởng như em.” Diệp Bổng cũng cười, nhưng trong tiếng
cười đó không hề thấy chút gì là trêu đùa cả, “sau giờ tắt đèn còn lang
thang ngoài bãi, vi phạm quy định, trừ lớp em 10 điểm, phê bình trước
toàn khóa! Đường Quả, em lập tức chạy hai mươi vòng quanh thao trường
sau đó về kí túc ngay!”
…
Diệp Bổng là người chăm chỉ, mắt anh thấy rõ rang hai chữ lạnh lùng và khó gần. Lúc đó tôi mới mười sáu
tuổi, tuổi trẻ vô địch, vô pháp, vô thiên, nếu nói điều đó không đáng
buồn, không có ảnh hưởng gì thì chỉ là lừa trẻ con mà thôi. Tôi muốn bỏ
chạy. Nhìn vào ánh mắt thờ ơ, lạnh lùng ấy tôi chỉ muốn bỏ chạy mà thôi. Nhưng lại nghĩ đến việc sau này tôi không còn nhìn thấy anh, tôi bèn
ngậm đắng nuốt cay.
Chắc là tôi bị bệnh rồi, có khi là bệnh không nhẹ đâu, tôi nghiến răng, trợn mắt nói: “Không phải năm vòng chứ? Cho
dù là năm mươi vòng em cũng chạy! Chạy đến gãy chân rồi phải bò thì em
cũng bò, em không nói đùa đâu! Em không thể từ bỏ được thầy!”
Nói xong tôi liền chạy ngay, trên thao trường rộng mênh mông đứng tro trọi
một ngọn đèn, ánh sáng lạnh ngắt hắt vào mặt tôi, tôi nhắm mắt lại, khóc òa lên.
Cả thao trường vang vọng tiếng khóc thảm thiết của tôi.
Đó là lần đầu tiên tôi khóc vì Diệp Bổng, nhưng tôi không hề biết thời khắc đó mới chính là thời khắc mọi việc bắt đầu.
Ngày hôm sau, nào là trừ điểm của lớp, nào là phê bình trước toàn khóa, tôi
biến thành tội nhân của lớp, trong lớp cũng phải có khoảng 2/3 người
tinh thần tập thể ngùn ngụt muốn ném tôi vào chuồng lợn, 1/3 số còn lại
thì luôn tránh xa tôi hàng trăm mét. Tôi bỗng nhiên biến thành Phong Vân của cả khóa, đi đến đâu cũng bị dòm ngó, săm soi. Tôi là người mạnh mẽ, cũng là đứa con gái da mặt mỏng thôi, mỏng hơn tường thành tí thôi.
Chỉ có Hạnh Tử chạy đến an ủi tôi, luôn kề vai sát cánh bên tôi, “Quả Quả,
đừng buồn nữa, tớ nghĩ thầy Diệp không cố ý nhằm vào cậu đâu, cậu làm
vậy thực sực cũng cũng khiến thầy khó xử, thầy là giáo viên, cậu lại làm loạn như thế, nghe cậu nói như thế thầy đành phải phạt thôi. Diệp Bổng
là người tốt, tớ nghĩ trong lòng thầy cũng không muốn làm căng như thế.”
Hạnh Tử đáng hơn tôi một tuổi, đáng là học sinh top 4 trong kì thi tốt
nghiệp cấp 2 toàn thành phố, xứng đáng là người con gái gia giáo trong
một gia đình tri thức, biết nhìn xa trông rộng, cởi mở khiêm nhường.
Tôi thấy tiếc khi không gặp Hạnh Tử sớm hơn, “chúng ta làm chị em nhé.”
Đợi đến khi tôi lấy lại nguyên khí giống như nhân vật cô chủ đánh không
chết trong bộ tranh biếm họa nào đó thì khóa huấn luyện nửa tháng này
cũng kết thúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT