“Cháu tỉnh rồi à, làm đội phó chúng ta lo muốn chết đấy.”
Đó là câu nói đầu tiên tôi nghe bác sĩ quân y nói sau khi tỉnh lại, nhưng
tôi chỉ khẽ mở mắt ra, nhìn sơ qua quang cảnh lúc ấy. Toàn thân tôi
không còn chút sức lực, đến ngón tay cũng lười biếng không muốn động
đậy, cổ họng nóng như lửa thiêu, cảm giác mất cân bằng cơ thể.
Bác sĩ quân y hình như đang tới dặn dò cô y tá điều gì đó, lát sau lại đi vào cho thêm vài giọt kháng sinh.
“Cháu bị sốt cao dẫn tới viêm phổi, may mà được ngồi máy bay tới tận đây,
cũng may có người phát hiện ra cháu, muộn tí nữa thì mất mạng rồi.” Vị
bác sĩ quân y nói không ngừng nghỉ, “Cháu nghỉ ngơi đi, con đường dưới
núi sắp vét thông rồi, đợi khai thông xe cấp cứu của bệnh viện có thể
vào đây”.
Anh cứ lải nhải không ngừng, thật chỉ muốn cho một cái
gót giày vào miệng. Tôi tỉnh được một lúc lại buồn ngủ, nhắm mắt lại,
bên tai trở nên yên tĩnh, tỉnh lại lần nữa thì trời đã tối, công suất
đèn quá thấp làm trong lều cứ mờ mờ ảo ảo.
Có một người đàn ông
quay lưng lại phía tôi thay quần áo, trên người có những khoảng trắng rõ rệt, đấy là những nơi ánh sáng mặt trời không thể chiếu vào, những thớ
thịt săn chắc đấp đầy trên cơ thể anh. Sau khi cơi áo anh ta bắt đầu cởi thắt lưng, tôi suýt nữa nôn ra máu, người anh em, tôi là bệnh nhân, có
phải xác chết đâu, vừa nhắm mắt lại tôi bỗng nghe tiếng bên ngoài gọi:
“Phó đội trưởng Diệp, cơm tối xong xuôi rồi, mang một suất vào cho anh
nhé.”
“Được, cảm ơn.”
Anh quay đầu lại, tôi không kịp thu lại ánh nhìn, đột nhiên bị bắt gặp, không kịp trở tay.
Anh kéo lại thắt lưng, bước lại, đưa tay lên trán tôi, chau mày, dáng vẻ lo lắng ưu phiền.
Diệp Bổng mang nước tới, khoảng cách rất gần, anh nhìn sâu vào mắt tôi. So
với trước kia, anh chỉ đen hơn một chút, vẫn vạm vỡ, đẹp trai như xưa,
thời gian trôi đi quá nhanh, tôi dần quên đi hình bóng ấy.
Nhìn thấy tôi ngẩn ra, anh vuốt má tôi: “Em không phải là quên anh rồi chứ?”
Tôi chỉ vào họng, cười cười vẻ có lỗi, rồi dùng tay kí hiệu chữ. Diệp Bổng
cầm điện thoại đưa cho tôi, tôi bấm một hàng chữ: “ Đã tìm thấy các bạn
của em chưa anh?”
Anh gật đầu, “Tìm thấy rồi, bác sĩ không đủ nên họ đang giúp đỡ”. Anh có vẻ lấy lại tinh thần, “May mà họ tìm thấy một
số người dân có mang theo thuốc nên giúp được nhiều.”
Anh thật dịu dàng với tôi, không lạnh lùng, lời nói cũng không cay nghiệt, tất cả là do tôi đang ốm.
Tôi gật đầu rồi lại hôn mê.
Mấy ngày sau, vẫn không tỉnh táo, cứ thấy ồn ào, người khỏe mạnh còn cảm
thấy mệt mỏi. Diệp Bổng hiếm khi mở lời với tôi, anh rất bận, khi anh
tới thì tôi giả vờ ngủ say, không biết có bị anh phát hiện không. Sau
đấy do có Nhã Chí tiếp quản công việc chăm sóc tôi và cảm ơn Diệp Bổng.
Cảnh ấy mới thực nực cười, bạn trai hiện giờ của tôi đang cảm ơn chồng
cũ vì đã chăm sóc tôi. Tôi chút nữa đã phì cười trong giấc mơ.
Sau khi đường được khai thông, xe cứu thương đưa tôi về bệnh viện, kì thực
tôi đã phục hồi quá nửa rồi. Thầy Nhất Đao Thiết tận tay ra đón xe cấp
cứu của bệnh viên Khang Lạc, tới bệnh viện lại nhận được sự chào mừng
nhiệt liệt, trải thảm đỏ, rải hoa hồng, hô khẩu hiệu tung hô chào đón
tưng bừng, có thể nói là rất khoa trương.
Sau đó phó viện trưởng
cũng bị kinh động, cầm một hộp cơm đến, nói giọng hiền hòa: “Tiểu Đường, muốn nằm viện bao lâu thì nằm, cố gắng bồi dưỡng sức khỏe nhé.”
Đợi ông đi rồi Hạ Văn Kỳ mở hộp cơm ra nhìn, suýt lăn đùng ra bất tỉnh, hộp cơm với trứng sốt cà chua, thế này mà cũng mở miệng ra bảo chú ý dinh
dưỡng. Kha Hạnh Hương ngày nào cũng mang cặp lồng canh nóng đến, thường
xuyên là cầu nối giữa bệnh viện và nhà họ Đường.
Tóm lại, tôi đại nạn không chết ắt phúc lớn về sau.
Tôi từ đầu đến cuối không nói với một ai là đã gặp lại Diệp Bổng, anh đã
được điều về quân đoàn thành phố, đã là thiếu tá rồi, thăng quan phát
tài, không tàn tật, không thiếu chân thiếu tay, xem ra đầu óc cũng không có vấn đề gì, vẫn là người luôn được người khác yêu quý.
Anh đi cứu lũ, vô tình gặp nạn nhân là tôi, chỉ thế mà thôi.
Sau này có lẽ chẳng bao giờ gặp nhau nữa, cho nên không cần phải nói, chẳng có gì cần phải nói…
Sau khi xuất viện, phó giám đốc bệnh viện cho tôi nghỉ phép vài hôm.
Mấy ngày nghỉ phép này tôi chủ yếu chỉ nằm trên gường, thỉnh thoảng tỉnh
dậy thì thấy hai con mắt vừa to vừa đen lay láy đang áp vào mặt toi,
chúm chím cái miệng như sắp khóc. Cái thứ này làm tôi sợ chết. Không
biết Hạ Văn Kỳ nói với nó những gì, gần đây nó trở nên ngoan ngoãn lạ
thường, giống như chú mèo nhỏ đang cố gắng làm hài lòng chủ nhân vậy.
Tôi ôm lấy nó, cọ cọ cái mũi, ôm nó vào lòng ròi nhẹ vuốt những sợi lông mềm mại.
Đôi tay nhỏ bé hồng hồng của Diệp Lê vòng qua cổ tôi: “Mẹ, mẹ có đói không, bà ngoại đang làm bò viên chiên đấy.”
Ngày trước tôi có mang từ phòng giải phẫu về một con thỏ cho Diệp Lê chơi,
nó đút cho chú thỏ ăn cà rốt, được vài ngày thì chú thỏ bắt đầu đau
bụng, dần dần thức ăn không tiêu. Mỗi lần thằng bé nhìn thấy ai không ăn uống, đều nghĩ tới chú thỏ đang thương chết vì không ăn được ấy. Nhìn
thấy bộ dạng của nó, tôi vừa thấy vui mừng vì cái phôi tử hỏng này cũng
có ngày hôm nay, lại vừa phải mang cái bộ dạng đau lòng cho nó thấy.
Tôi ôm lấy nó: “Đi thôi, xuống ăn cơm, bò viên chiên bà ngoại làm để cho
mấy chú heo ăn, chúng ta đến nhà cha nuôi ăn bánh chẻo.”
Nhưng tôi vẫn chưa nói với nhà họ Diệp, càng chưa nói với Diệp Bổng.
Đứa nhỏ này đối với tôi mà nói như một món quà vậy, đối với anh mà nói, có lẽ là một sự phiền phức.
Anh vẫn còn trẻ, dáng vẻ đỉnh đạc, ba đời đều là rường cột của nước nhà,
sau này có quyền có thế, sẽ có rất nhiều cô gái thích anh ấy. Cứ nhìn
tôi đây thì biết, si mê và yêu anh đến điên dại, tôi giờ đây là người
đàn bà hồng nhan bạc mệnh. Diệp Lê nhất định sẽ hậu sinh khả úy, từ nhỏ
già trẻ trai gái đều biết tới, ở nhà trẻ có bạn gái, còn có hai người
bạn nhỏ, những điều cấm kị kinh thiên động địa đều đã làm qua.
Sáng hôm sau, Vu Nhã Chí tới, anh xin nghỉ phép, anh mang theo nho Mỹ mà tôi thích ăn, món KFC mà Diệp Lê thích ăn, còn có cả món hoa quả điểm tâm
mà Điền mỹ nữ thích ăn nữa.
Người này thạt là một người biết cách lấy lòng người khác.
Điền mỹ nữ cười tươi như hoa: “Cậu thật là khách khí quá, còn mang theo quà nữa?”
Vu Nhã Chí cười một cách khiêm tốn: “Dì à, đều là những thứ chẳng đáng tiền, dì không vứt đi là tốt rồi.”
Tôi dắt Vu Nhã Chí vào trong phòng bếp đóng chặt cửa lại, chỉ vào chiếc ghế: “Ngồi xuống.”
Anh cười một cách lạnh nhạt: “Em đã khỏe hơn chút nào chưa?”
“Ăn được ngủ được rồi.”
“Lúc nào em mới trở lại bệnh viện làm?”
“Ngay ngày mai”. Tôi khoanh tay trước ngực hỏi: “Anh đến đây có việc gì?”
Anh nhướn lông mày: “Phải có chuyện gì mới được đến tìm em hay sao?”
Mối quan hệ của chúng ta dù không có chuyện gì thì cũng có thể quang minh chính đại đóng cửa với nhau trong phòng được.
Tôi cùng cười: “Làm gì có chuyện đó? Tôi chỉ nói là, để người cao quý như
ngài cứ chạy tới chạy lui thì thật là mệt mỏi, ngày mai thần thiếp sẽ tự tới để thỉnh an ngài là được rồi.”
Anh cười sằng sặc, vui vẻ nói: “Nói huyên thuyên.”
“Ở bệnh viện mấy ngày nay có phải mọi người đã bàn tán câu chuyện anh hùng của em không? Em đã được làm người nổi tiếng chưa?”
Anh nói: “Đâu chỉ có thế, mấy ngày trước có mấy cánh nhà báo tới, nói là muốn phỏng vấn em kìa.”
“Hả?” Tôi có phần ngạc nhiên: “Em có gì để mà phỏng vấn đây?”
“Em cứu đứa bé đó, tìm thấy người nhà nó, người nhà của nó chạy đến bệnh viện để cảm ơn em, chỉ tiếc là em không có ở đó.”
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra là tôi đã cứu đứa bé, gặp rồi, cảm ơn rồi, cũng còn gì to tát nữa đâu.
“Đứa bé đó sao rồi?”
“Tất cả đều bình thường, nó vẫn khỏe mạnh.”
Nghe được tin này tôi thấy vui mừng vô cùng, khoa chân mua tay kể cho Vu Chí Nhã nghe chuyện xảy ra trong bệnh viên. Lão Đường mang ít hoa quả tới
tặng. Tôi nghe thấy tiếng chuông cửa kêu, tiếp đó là giọng nói dễ thương của Tí Tẹo: “Bà ngoại ơi! Mẹ ơi! Con và cha nuôi cùng với bà Hạ về rồi
ạ!”
Con bạc Hạ Văn Kỳ hỏi: “Dì à, chơi mấy ván nhỉ?”
“Năm đồng một lượt được không?”
“Không vấn đề gì.” Hạ Văn Kỳ hét: “Quả Quả, ra đây cùng chơi nào!”
Tôi kéo tay kẻ thù Vu Nhã Chí: “Mình cùng đi!”
Hạ Văn Kỳ không ngờ Vu Nhã Chí có ở đây, trợn tròn mắt: “Sư huynh, anh có mang đủ tiền không?”
Vu Nhã Chí bị dồn vào thế bí, đứng giữa hai sự lựa chọn cuối cùng cũng bình tĩnh đáp lại: “Có lẽ cùng đủ.”
Mẹ của Hạ Văn Kỳ thêm vào: “Ta hầu bài này, mỗi người cho xin mười đồng
tiền hầu trà, Quả Quả thì thêm mười đồng tiền trông con.”
Tôi tực giận, dì à, rốt cuộc là dì muốn bao nhiêu đây?
Diệp Lê lập tức giơ tay phản đổi: “Con không chơi với bà Hà đâu, con muốn
chơi bài với ba nuôi cơ.” Thật là có triển vọng! Con bạc Hạ kéo cu Tí
vào thơm một cái: “Ngoan quá, cha nuôi thắng bài rồi sẽ dẫn Tiểu Lê đi
ăn KFC nhé.” Diệp Lê lại giơ tay, “Đưa cả mẹ con đi ăn KFC nữa.”
Nước mắt tôi chỉ trực trào ra, cảm thấy thật cảm động.
Lần này chơi bài thoắt cái đã mất một ngày, chẳng muốn nhấc mình khỏi ghế nữa.
Buổi tối Điền mỹ nữ gọi thức ăn từ tiệm cơm mang tới, bà sống được nửa đời
người, nghệ thuật nấu ăn cơ bản là không thể học được. Lúc ăn cơm, theo
thường lệ tôi thường đặt một bát cơm một đôi đũa lên trước bài vị của
nhà họ Đường, rồi đặt lên đó một ly rượu. Ảnh của ông Đường được treo
trên tường, vẫn giữ nét cười hiền từ nhân hậu. Con bạc Hạ cùng tôi kính
rượu, uống cũng không ít.
9 giờ tối, tôi tiễn Vu Nhã Chí ra cửa, anh đứng dưới đèn đường xoa mái tóc mái bằng của tôi: “Mai gặp lại nhé.”
4.
Chuyến du lịch lần trước, ai hỏi tôi cũng chỉ cười trừ, không muốn nói đến,
cũng chẳng muốn nghĩ đến nữa. Bởi vì tôi vừa hay cứu được một đứa trẻ,
cho nên mới có ngườ xem tôi như nữ anh hùng, lần nào gặp tôi cũng đều
phải nói lại một lần.
Thực ra chẳng đúng gì cả, nữ anh hùng thực
sự phải giống như Lưu Hồ Lan ấy, vì nhất quyết không tiết lộ mục đích
nên dứng trong cột lửa to như vậy cũng không than sống sợ chết, dùng
thân mình chận lại nòng súng của kẻ thù. Nếu như là tôi, chỉ cần dùng
chiêu mỹ nam kế, nhất định tôi sẽ làm phản. Đương nhiên nếu dùng cực
hình thì tôi cũng khóc huhu xin tha mạng, tôi thật chẳng có gì làm danh
giá. Danh hiệu anh hùng gì đó, đều chỉ là lương truyền mà thôi.
Đối với tôi mà nói, chẳng có việc gì là tốt cả, kể cả việc gặp Diệp Bổng.
Bạn không nên nghĩ một gã vừa cai nghiện ra tù xong tình nguyện lên giường
lại có thể coi ma túy là quỳ thần được. Ngược lại, đó mới là Thượng đế
khiến tôi có thể nhìn thấy thiên đường. Trước đây ở quá xa, tôi không
thể nhìn thấy, vẫn phải nhẫn nhịn, nhịn rồi cũng mất cảm giác. Đúng thế, tôi giờ đây chỉ là mất cảm giác yêu, chứ không hẳn là đã chết.
Sau khi quay trở lại bệnh viện, chìm trong mỡ hỗn độn của công việc, may mà có sự giúp đỡ của thầy Nhất Đao Thiết nên tôi chẳng có thời gian rảnh
mà suy nghĩ vẩn vơ nữa. Cứ mang bộ dạng giả vờ như chẳng có chuyện gì ấy mà sống qua ngày, đầu tháng thì nhận lương, nhìn vào tài khoản của
mình, đột nhiên tôi như bừng tỉnh giấc mộng. Tôi đã không còn trẻ nữa
rồi, có con nhưng lại không có chồng, tôi phải cố gắng chăm chỉ làm việc để nuôi nó, còn thời gian mà lo mấy chuyện thiên đường, Thượng đê,s
chuyện tình yêu nữa chứ? Đường Quả, mày như thế là quá đủ rồi đấy.
Cuối tuần tôi trực hộ cho bác sĩ Lí có việc phải về quê, lúc 3 giờ sáng sáng phòng cấp cứu nhận được một cú điện thoại, đoạn đường giao nhau giữa
Đường Quỳnh Châu và Đại lội Long Hải xảy ra tai nạn. Lúc đến hiện trường xảy ra tai nạn, tôi trong thấy bánh xe của chiếc ô tô Lafront đâm vào
cảng an toàn, chủ chiếc xe là một nam thanh niên ăn mặc rất sành điệu,
lúc xảy ra tai nạn, bình dưỡng khi an toàn trong xe tự động mở, không
thấy có chân thương bên ngoài, anh ta bất tỉnh. Lúc xe cứu thương đến
nơi, cô gái bị đâm nằm giữa vũng máu tươi trên đường, tim đã ngừng đập,
không còn dấu hiệu của sự sống. Gần đây trong thành phố có không ít
những nhóm đua xe, buổi sáng trên các đường phố lớn phóng xe lạng lách
trên đường, xe chạy nhanh vụt qua trong nháy mắt.
Tất cả những
người trực ban bận rộn từ khi trời mới tờ mờ sáng, tôi cùng hộ lí Lí Âm
Âm đi nhà ăn ăn cơm, trên đường về cô cứ ngáp dài, bỗng trông thấy đại
sảnh lớn của bệnh viện bị những phóng viên đứng chật cả, đang níu tay
các hộ lí hỏi tới hỏi lui.
Tôi tiếp tục ngáp dài, ánh mắt lướt nhanh về phía người nữ phóng viên ngồi trên ghế dài đang đi hướng về phía tôi.
“Bác sĩ Đường.”
Gương mặt của người nữ phóng viên trở nên rõ ràng, nụ cười rất thân thiết, thần thái khiến người khác thật ngưỡng mộ.
Trác Nguyệt cười vang: “Em không nhớ chị sao?”
Tôi mỉm cười: “Chị Nguyệt.”
“Chị còn đang nghĩ không biết có được gặp em ở bệnh viện này không, không ngờ giờ đã gặp được em thế này.”
Tôi có phần ngạc nhiên: “Chị biết em làm ở đây à?”
“Lần trước có tin một vị bác sĩ trẻ tên là Đường Quả ở bệnh viện Khang Lạc
đã cứu sống một đứa trẻ, báo đài có cử chị đến phỏng vấn em, nhưng vị nữ anh hùng lại không muốn nhắc đến chuyện ấy, nên chị không đến nữa.”
Tôi chợt nhớ ra, có phần khó xử: “À, thì ra người phóng viên liên hệ phó trưởng khoa là chị ạ.”
Trác Nguyệt vừa cười vừa gật đầu: “Em có thời gian không, chị mời em đi uống cà phê.”
Trước cửa bệnh viện có một quán cà phê, tôi bây giờ thấy trong người mệt mỏi
không đi nổi nữa, cần uống một tách cà phê cho tỉnh táo. Quán cà phê rất thoáng mát, tôi gọi một cốc mocha, uống một hơi, cảm thấy tỉnh táo hơn
nhiều. Trác Nguyệt lịch sự ngồi khuấy cốc nước, nhìn tôi cười. Hôm nay
chị đến bệnh viện là vì chuyện tai nạn xảy ra tối qua.
“Về việc
tai nạn của nhóm đua xe tối qua, chị muốn biết chuyện gì thì cứ hỏi, về
nhà viết tốt một chút, có viết thì anh ta cũng đã chết”, tôi cảm thấy
rất tiếc, “Anh ta bị gãy hai xương sườn, nhưng một chiếc lại đâm trúng
phổi.”
Trác Nguyệt cười vang: “Quả Quả, em đúng là chẳng thay đổi gì, vẫn công tư phân minh.”
Tôi cũng bật cười, không khí trở nên thân thiết hơn một chút, cuối cùng cũng có chút cảm giác bạn bè lâu năm gặp lại.
Tôi nói: “Chị Nguyệt, chị dạo này có khỏe không?”
“Khỏe, chị được làm công việc mà mình yêu thích, không thiếu tiền cũng chẳng
thiếu tình, có gì mà không tốt chứ?” Chị Nguyệt ngừng lại, lại vừa cười
vừa nói tiếp, “Đúng rồi, chị li hôn rồi, tài sản vẫn chưa phân chia
xong.”
Có gì hay ho đâu cơ chứ, bốn năm trước em cũng đã li hôn
rồi. Nhớ tới Diệp Bổng, tôi nhìn những giọt nước sóng sánh trong cốc cà
phê, ngồi ngây ra.
“Có vẻ em sống vẫn tốt nhỉ, vẫn còn trẻ trung
thanh xuân thế này, chẳng có gì phải lo sợ.” Trác Nguyệt chỉ tay vào
chiếc áo bác sĩ của tôi, chất liệu vải như trở nên đắt hơn với lời khen
của chị: “Chị chưa gặp cô gái nào mặc áo blouse trắng đẹp như vậy, đây
gọi là thiên sứ áo trắng.”
“Chị nói quá rồi,” tôi xoa xoa mũi, “cho dù em có phần thật sự là xinh đẹp.”
Thật ra chúng tôi chẳng biết nói gì, chẳng qua chỉ là ngồi ôn lại chuyện cũ, nhìn gương mặt của người đối diện nhớ lại ngày xưa. Đường Quả mà chị
quen, là một Đường Quả trẻ trung vô ưu vô lo. Có lẽ những phẩm chất tốt
đẹp đẹp ấy vẫn còn sót lạ trong con người tôi, nhưng chẳng còn lại bao
nhiêu. Tôi rất cảm ơn Trác Nguyệt những ngày qua đã chăm sóc tôi, chị
không nhắc tới Diệp Bổng, tôi cũng chẳng dám nhắc đến. Chúng tôi nói
toàn chủ đề linh tinh, ví dụ như chuyện tai nạn.
Ngoài tình cảm cá nhân ra, chị cũng là một nữ nhà báo mà tôi yêu thích.
Chuông điện thoại vang lên, là Vu Nhã Chí, anh nhắn tin mắng tôi một trận:
người tiếp trực ban không tìm thấy em, đến chỗ anh cũng không thấy, em
chạy đến chỗ nào rồi hả?
Tôi nhìn giờ, buồn rầu đứng dậy: “Xin lỗi chị Nguyệt, em phải quay về rồi.”
“Cảm ơn em đã cho biết một số thông tin mới.”
“Cảm ơn vì cốc cà phê của chị.”
Số báo mới ra tuần này, tôi có đọc thấy bài báo của Trác Nguyệt về việc
đua xe, cũng vẫn giọng văn của chị trước đây, chín chắn tinh tế, đi vào
lòng người. Ông Đường xem xong liền đứng dậy, lịch sự đứng khấn trước
bài vị tổ tông.
Kì nghỉ hè đã kết thúc, tôi sớm đã quên chuyện gặp Trác Nguyệt lần trước.
Chuyện của Diệp Bổng cũng quên luôn.
Cuộc sống hàng ngày của tôi rất đơn điệu, nhưng cũng chẳng thiếu thứ gì.
Theo như lời cửa Kha Hạnh Hương: Khi tôi đang mặc chiếc váy dài màu đỏ,
ngồi nói chuyện với vị nhạc sĩ lãng mạn người Pháp trong quán cà phê,
thì cậu lại đang trong phòng phẫu thuật nhìn vào lục phủ ngũ tạng của
bệnh nhân, anh mắt mệt mỏi như chú cún con.
Hạ Bán Tiên hoành phi: Người nào mệnh nấy.
Là ông của anh ấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT