CHƯƠNG 55
Nguyên lai ngày đó đám người Lí Phong hợp lực đem Long Triệt quá chén xong, hắn liền vội vàng tiến cung gặp thái hậu, biết được Vệ Thanh Hồng đối với việc y dụ dỗ Hoàng Thượng không hề e dè mà thú nhận. Không khỏi tức giận đến râu tóc đều dựng lên, hắn nghĩ đây là việc liên quan đến tánh mạng, Vệ Thanh Hồng sao dám nói dối, lại không biết Vệ Thanh Hồng thật hữu tình với Long Triệt, vì bảo vệ danh dự của hắn, không tiếc tánh mạng thanh danh của bản thân. Bởi vậy mới nổi giận đùng đùng tìm Thái Khang Phương Nguyên thương nghị. Kỳ thật chủ ý đã định. Thái Khang mắt thấy khuyên bảo bọn họ không được, huống chi nghĩ lại trong cung còn có thái hậu, dẫu cho hôm nay không động thủ, ngày khác cũng tất trừ Vệ Thanh Hồng. Nên đến cuối cùng chỉ làm bộ không đồng ý phẩy tay áo bỏ đi. Ngầm tìm tâm phục thư đồng Viên Viên của mình, mệnh y cải trang tiến cung. Ngầm đổi bát độc thang trong tay thái giám thành một bát thang do hắn điều chế. Cũng là một loại dược giả chết.
Long Triệt nghe đến đó ngạc nhiên nói: “Này dược giả chết này, trẫm cũng khi có nghe nói, nhưng lại không biết sau khi thi thể tỷ phu nhập quan, ngươi đang ở đại lao, vậy ngươi làm sao mà không khiến y chết ngộp.”
Thái Khang cười nói: “Chuyện này có đáng gì, ta mặc dù ở trong ngục, Viên Viên lại ở bên ngoài, ta sớm nói cho y cách làm. Bởi vậy trước khi quan tài nâng tiến cung, Viên Viên đã trà trộn vào đoàn người nâng quan, tìm khoảng trống tạo mấy lỗ nhỏ bên cạnh, không cẩn thận sẽ nhìn không thấy. Thanh Hồng tuy chết giả, nhưng người không thể không hô hấp, chỉ nhờ vào da hấp khí, dù có tiêu hao cũng không tiêu hao bao nhiêu không khí, chỉ vài lỗ cũng đủ để y dùng . Đợi cho quan tài hạ táng xong, ta chỉ sợ Hoàng Thượng bi thống không chịu rời đi, ai ngờ Hoàng Thượng chỉ nghĩ đến việc báo thù, nấn ná trong chốc lát, nói vài lời ngoan tâm liền trở về bố trí . Viên Viên đợi trời tối một mình đến mộ, thần không biết quỷ không hay đào thi thể y lên, không tin hiện tại Hoàng Thượng phái người đi thăm dò xem, trong quan tài kỳ thật bất quá chỉ là quan tài rỗng mà thôi.”
Long Triệt tán thưởng nói: “Ái khanh quả nhiên thông minh, nếu không có ngươi suy nghĩ chu đáo, trẫm cùng tỷ phu nào có được hôm nay, ngươi muốn ta trẫm ban thưởng thứ gì, cứ việc mở miệng, cho dù là Vạn lí giang sơn này. . . . . .” Mới vừa nói xong, liền thấy Vệ Thanh Hồng lạnh lùng nhìn về phía hắn, vội duỗi đầu lưỡi ra (le lưỡi a), giả vờ uy nghiêm nói: “Vạn lí giang sơn này, trẫm cũng có thể chia cho ngươi một phần nhỏ.” Nói xong lại khụ hai tiếng. Thái Khang cùng Liên Hương sớm nhịn không được nở nụ cười.
Chuyện còn lại Long Triệt đã biết, hắn rất hiểu tính tình tỷ phu, sau khi được cứu liền mượn cơ hội này ẩn cư, để bản thân trải qua cái gọi là ‘cuộc sống của một người bình thường’. Thái Khang lại biện bạch đủ điều, nói bản thân thật có tâm tác hợp, chỉ vì không biết đám người Thái hậu Lí Phong quan niệm có chuyển biến hay chưa, mà Vệ Thanh Hồng lại dùng võ lực bức ép, bởi vậy mới kéo dài tới hôm nay …, tóm lại là phủi sạch bản thân. Long Triệt vui mừng còn không kịp, sao còn có thể trách hắn, như cũ quan phục nguyên chức, không đề cập tới.
Nói sau đám người Thái hậu cùng Lí Phong, bị ba năm dày vò, lại thấy Long Triệt không có Vệ Thanh Hồng , suýt nữa thiệp hiểm, tâm cố chấp này không khỏi hóa thành bụi bặm. Hơn nữa Thái Khang ở bên mớ miệng, ba người sao còn theo đuổi việc làm ngu ngốc ba năm trước. Đơn giản thuận theo hai người. Bọn họ mặc kệ, trong triều đại thần mừng rỡ chu toàn chuyện tốt của Hoàng Thượng, ai còn bằng lòng nhiều lời lên tiếng, chẳng qua việc giải thích Vệ Thanh Hồng chết mà sống lại, thật mất một phen trắc trở, đối ngoại chỉ nói mệnh chưa đến hồi tuyệt, gặp kỳ nhân cứu giúp, Thái Khang biết rõ dân ý, lại thêm rất nhiều điều thần kỳ vào, dân chúng ngu muội, nào biết phân rõ thật giả, đầu đường cuối chợ ngược lại nói chuyện say sưa, càng khiến chuyện này truyền đi thêm huyễn hoặc .
Long Triệt lúc này cảm thấy mỹ mãn, y theo tính tình thầm nghĩ suốt ngày cùng Vệ Thanh Hồng quấn lấy nhau, huống chi bọn người Thái hậu đã ngầm đồng ý. May mắn Vệ Thanh Hồng mặc dù miễn cưỡng đồng ý toại nguyện cho hắn, cũng không chịu ở lại trong cung, mỗi ngày cứ như thường lệ thượng triều, hạ triều vẫn hồi phủ đệ, bất quá lúc chạng vạng tìm cái cớ tiến cung cùng hắn nhĩ tấn tư ma (vành tai và tóc mai chạm vào nhau , xì thật là nói chi cho dài dòng thẳng ra là ‘thân cận’ thôi chứ gì), an ủi nỗi tương tư của hắn. Một tháng cũng bất quá hơn mười quay hồi phủ. Long Triệt mặc dù tâm tồn bất mãn, cũng không dám oán giận. Chúng đại thần Hoàng Thượng độc sủng Đại tướng quân, phàm có oan khuất khổ xử, đều đến trước mặt y khóc lóc kể lể. Long Triệt mỗi lần cũng vì thế mà ai huấn. Hận đến nghiến răng dương, không nghĩ đến tỷ phu trở về, gặp nhau chưa được mấy ngày, lại thành bùa hộ mệnh giúp thần tử. Chính là nghĩ đến việc hai người trải qua cực khổ mới có thể ở cùng nhau, lại cảm thấy mỹ mãn.
Một đêm này rất đẹp, Long Triệt trở về cung, nhìn nhân gian một mảnh thanh huy (ánh sáng dịu dàng chiếu rọi nhân gian), lại nhịn không được than thở. Liên Hương ở bên cười trộm, Vệ Thanh Hồng đêm qua đã tới, sớm nói tối nay sẽ không đến nữa, cho nên Long Triệt mới rầu rĩ không vui. Thế là nói: “Một ngày lương thần mỹ cảnh như thế, Hoàng Thượng vì sao lại ủ rũ không vui.”
Long Triệt oán hận trừng mắt liếc nàng một cái, nói: “Vì cái gì vì cái gì? Ngươi rõ ràng biết trẫm vì cái gì.” Một lời chưa xong, chợt nghe một thanh âm quen thuộc nói: “Rốt cuộc là vì cái gì vậy? Một đêm hoa hảo nguyệt viên thế này, mà lại ở nơi đây than ngắn thở dài.”
Long Triệt mừng rỡ, quay lại nói: “Tỷ phu.” Quả thấy Vệ Thanh Hồng từ ngoài cửa thi thi nhiên nhiên đi đến, bước lên phía trước ôm lấy cổ y, cười nói: “Ta nhớ ngươi muốn chết.”
Vệ Thanh Hồng đến nay vẫn không quen những hành vi thân mật của hắn như vậy, xấu hổ khụ hai tiếng, Liên Hương hiểu ý, khiển một đám người hầu hạ đi xuống, nàng lại cười nói: “Hoàng Thượng đã quên, đêm qua mới thân thiết xong, sao hôm nay đã nghĩ muốn chết.”
Long Triệt không để ý tới nàng, hừ một tiếng, hỏi Vệ Thanh Hồng nói: “Tỷ phu, ngươi sao lại đến nữa? Chẳng lẽ là muốn cho ta một kinh hỉ hay sao? Ngươi có tâm như vậy, trời cao thật sự ngày càng tốt với ta”
Vệ Thanh Hồng mặt ửng hồng, quát lên: “Nói bậy gì đó? Ta bất quá thấy tối nay ánh trăng rất đẹp, nhớ đến thần sắc kinh hoàng của Liên Hương đêm đó, tất có duyên cớ, bởi vậy muốn đến hỏi thôi.”
Y vừa nói xong, Long Triệt cùng Liên Hương đã biết y cũng là xúc nguyệt động tình (ngắm trăng động tình), có chút tưởng niệm Long Triệt, bởi vậy mới vi ước đến đây. Long Triệt vui sướng không cần phải nói, Liên Hương lại cười nói: “Đại tướng quân không cần lấy nô tỳ làm ngụy trang, việc này đã qua hơn ba năm, vì sao hôm nay mới nhớ đến. Bất quá ta đêm đó thất thố, cũng xác thực có nguyên nhân, hiện giờ nói ra nghĩ chắc cũng không sao.” Thế là kể lại chuyện cao tăng lần nữa, Long Triệt cùng Vệ Thanh Hồng đều cảm khái không thôi.
Hai người một bên ngắm trăng nói chuyện một bên bước chậm, bất giác đi vào bờ hồ sen, chỉ thấy dưới ánh trăng lá sen một mảnh vô biên vô hạn, càng tôn lên ngàn đóa sen hoặc phấn hoặc trắng, hoặc nở rộ hoặc phong nhụy, quả nhiên xinh đẹp vô cùng. Long Triệt nhân tiện nói: “Ta thường chỉ cảm thấy hoa đào rơi như mưa là cảnh đẹp nhất thế gian, không nghĩ đến cảnh phù dung thịnh phóng (hoa sen nở rộ) này, cũng có một phen phong tình khác.”
Vệ Thanh Hồng nói: “Ngươi bất quá nhìn thấy vài lần, đều ở vào tiết lạc hoa, nên khắc sâu ấn tượng với cảnh sắc thê mĩ kia thôi. Kỳ thật hoa nở sao lại không đẹp? Cẩm tú phồn hoa mới là cảnh thế nhân yêu thích nhất.”
Long Triệt nói: “Tỷ phu nói cũng phải, hiện giờ tiết lạc hoa đã đi xa, ta xem kia hai câu thơ kia cũng nên sửa lại, tuy rằng nhạc cực tất sinh bi, nhưng bi cực cũng sẽ là thái bình, tỷ phu ý ngươi thế nào?”
Vệ Thanh Hồng biết hắn nói đến chính là hai câu thơ”Đa tình chích hữu xuân đình nguyệt, do vị ly nhân chiếu lạc hoa”, không khỏi cười nói: “Ngươi muốn sửa như thế nào?”
Long Triệt nói: “Nếu phải sửa, liền phải sửa cả bài thơ, mới có thể áp vận (gieo vần).” Một lời vừa ra, sớm ngâm thành một thủ, thì thầm: “Hồng độ thiên nhai kỉ hưng suy, long mộ anh tư ám bồi hồi, đa tình chích hữu xuân đình nguyệt, do vi tình si chiếu hoa khai (Chân trời cánh nhạn mấy hưng suy Hào hùng tư thế long bồi hồi Chỉ vì trăng xuân mới đa tình Hoa khai do bởi người tình chung).” Nói xong vừa cười hì hì vừa nói: “Tỷ phu, ngươi chính là cánh hồng nhạn bay qua lại nơi cuối chân trời, bao lần chịu khúc chiết, mà ta là phi long ngưỡng mộ tư thế oai hùng, bồi hồi bên cạnh ngươi, chúng ta cứ như vậy ở cùng nhau cả một đời, hứa đi, ai cũng không được đổi ý.” Nói xong nhanh kéo Vệ Thanh Hồng ngồi xuống khúc hành lang.
Vệ Thanh Hồng sắc mặt càng hồng, hừ một tiếng nói: “Đây mà cũng là thơ sao? Thô tục vô cùng. Ý cảnh ban đầu một chút cũng không còn. Còn nữa, từ xưa đến nay chưa từng nghe nói hồng nhạn cùng long có thể ở cạnh nhau. Ta mặc dù không hiểu thơ, ngươi cũng đừng lừa ta chứ. Còn cái gì mà ám bồi hồi, rõ ràng là ám hạ thủ (ngầm ra tay, ý Hồng ca là chỉ chuyện Long ca lén lút ra tay để có được ca a~~ cái náy gọi là ngượng quá thành giận a =)) ) mới đúng.”
Long Triệt bị phê bình, lại không hề lưu tâm đến, vẫn vô lại cười nói: “Tỷ phu nói rất đúng, mấy năm nay ta vì ra tay với ngươi, mà chỉ chọn học những thứ hữu dụng, nên hoang phế thi từ ca phú. Kỳ thật hà tất phải nghiêm túc làm gì, cái gọi là thơ, bất quá trợ hứng cho người ta mà thôi, trước mắt hạnh phúc mới là là tối trọng yếu.” Nói xong xuất kỳ bất ý (ra tay bất ngờ), một tay ôm Vệ Thanh Hồng vào lòng, thật sâu hôn xuống.
Vệ Thanh Hồng muốn giãy ra, lại không thể giãy ra được, trong chốc lát bản thân cũng chìm vào trong đó, dưới ánh trăng chỉ thấy hai con người thâm tình trầm túy trong ái luyến của lẫn nhau không thể thoát ra, một trận gió mát lướt qua, lướt qua một lần cả hồ sen, tựa như đang làm chứng nhân cho cảnh đẹp nhất thiên hạ này.
Heát chính vaên ñeä nguõ thaäp nguõ chöông
– Toàn văn hoàn –