CHƯƠNG 52
Vệ Thanh Hồng sớm chờ suốt ruột, vừa thấy mọi người rời đi, liền xông về trước vài bước, xốc lên sa trướng, chỉ thấy Long Triệt hai mắt nhắm nghiền, mặt như giấy vàng, môi không chút huyết sắc, mặt gầy không còn chút thịt, xương gò má cao cao nổi lên. Hiển nhiên là mệnh không còn bao lâu. Nhất thời chỉ cảm thấy tâm như thể bị sinh sinh cắt đi, cổ họng ngọt tanh, y vội lấy khăn tay tiếp được, thật là một ngụm máu tươi. Vội trấn định tâm thần, dùng đôi tay run rẩy xoa lên khuôn mặt của Long Triệt, một bên cúi đầu gọi: “Triệt nhi, Triệt nhi, ngươi tỉnh mau, nhìn tỷ phu, là tỷ phu đến thăm ngươi a.”
Thanh âm dù thấp, nhưng cũng đủ truyền vào tai Long Triệt. Chỉ thấy hắn từ trong hôn mê mỉm cười, lẩm bẩm nói: “Tỷ phu, tỷ phu, ta nghe được thanh âm của ngươi. Tỷ phu không tránh Triệt nhi chứ, tỷ phu nhất định cũng hiểu được Triệt nhi không phải cố ý vi phạm di huấn của ngươi. Thật sự là Triệt nhi chống không nỗi loại tưởng niệm khắc cốt này. Tỷ phu, ngươi đi ra cho Triệt nhi nhìn ngươi đi.” Nói xong đôi tay vung loạn lên trong không trung.
Vệ Thanh Hồng lúc trước vẫn không nghĩ có thể cứu được người, một lòng sợ Long Triệt vì cái chết của y mà tưởng niệm quá độ, không nói hoang phế triều chính, chỉ nói khiến thân thể mình suy yếu. Mới lập ra di chúc như thế, ai ngờ lại suýt trí Long Triệt vào tử địa. Trong lúc nhất thời vừa hối hận áy náy vừa cảm động khổ sở, trong lòng ngũ vị tạp trần (5 vị lẫn lộn, chỉ cảm xúc hỗn độn không ổn định), lại thấy Long Triệt không chịu tỉnh lại, miệng ra sức kêu to, không khỏi vừa vội lại sợ, nhanh chóng dùng sức lay lay thân thể hắn, nức nở nói: “Triệt nhi, tỷ phu ở trong này, ngươi mở to mắt, mở to mắt là có thể thấy được. Tỷ phu. . . . . . Ta chưa chết a.”
Long Triệt thần trí hôn mê, nghe được thanh âm của Vệ Thanh Hồng, chỉ nghĩ mình sắp chết, sắp cùng tỷ phu thân ái gặp mặt nơi hoàng tuyền, vì thế toàn tâm tìm kiếm, lại tự chặt đứt sinh cơ của mình, mong sớm chút làm hồn phách rời khỏi thân thể, cùng Vệ Thanh Hồng gặp lại. Hiện giờ lại nghe thanh âm kia nói”Tỷ phu chưa chết” . Lập tức không khỏi xuất ra một thân mồ hôi lạnh, mặc dù nghi ngờ, lại nghĩ muốn biết rõ việc này rồi tính sau. Nói cũng buồn cười, hắn thần trí mặc dù đã mơ màng trầm trầm, chỉ vì trong lòng đặt việc gặp lại Vệ Thanh Hồng lên hàng đầu, bởi vậy suy nghĩ vẫn còn rõ ràng, biết nếu đối phương đang ở dương gian, hắn lại chết, thì không thể xoay chuyển để sống lại. Nếu đối phương đang ở âm phủ, chính mình cho dù hoàn dương, cũng có thể chết lại, lợi hại trong đó, trong cơn hôn mê vẫn có thể phân tích rõ ràng. Vậy nên cáo biệt cái chết vài câu, cuối cùng mở mắt ra một chút. Chỉ vì nhắm mắt quá lâu, trong lúc nhất thời thấy không rõ lắm, chỉ biết trước mắt tựa như có một nhân ảnh.
Vệ Thanh Hồng thấy hắn tỉnh lại, mừng rỡ vô cùng, ôm lấy bàn tay khô gầy của hắn, run giọng nói: “Triệt nhi, ngươi nhìn rõ chưa? Ta là tỷ phu, ta. . . . . . Ta thật sự không có chết a. Nếu. . . . . . Nếu ngươi chết , đến âm phủ sẽ tìm không được ta, chỉ có thể làm một oan hồn oan uổng nhất trong trăm năm qua mà thôi.” Nói xong nước mắt tuôn rơi. Đã thấy Long Triệt mở mắt lớn hơn, trong lòng biết hắn đã thấy rõ y, lại càng vui sướng, sắc mặt lộ ra vui mừng, hòa cùng nước mắt, thật sự là quái dị nói không nên lời.
Long Triệt trừng mắt nhìn, lại chớp chớp, rõ ràng thấy rõ, người trước mắt không thể nghi ngờ chính là Vệ Thanh Hồng hắn ngày nhớ đêm mong. Hắn còn nghi ngờ là người khác mang mặt nạ giả trang, nỗ lực vươn tay sờ tìm trên mặt y, không thấy đường nói hay thứ gì tương tự. Vệ Thanh Hồng thấy hắn biết phân biệt y là thật hay giả, thần trí hiển nhiên đã tỉnh táo lại, không khỏi mừng rỡ, chợt nghe Long Triệt chần chờ nói: “Tỷ phu, ta. . . . . . Ta là không phải đã đã chết chứ? Nếu không ngươi sao có thể chân thật mà ngồi đây như thế?”
Vệ Thanh Hồng vội vàng lắc đầu nói: “Không phải, Triệt nhi, lúc trước ta được Thái Khang cứu, ai, khúc chiết trong đó, một lời khó nói hết, ngày sau tất sẽ nói tỉ mỉ với ngươi. Ngươi nhanh khỏi bệnh mới quan trọng hơn.” Lời còn chưa dứt, Long Triệt đã trở mình ngồi dậy, lẩm bẩm nói: “Oan chết ta rồi.” Lại lớn tiếng gọi: “Liên Hương, mau mang thức ăn cho trẫm.” Vừa nói một bên cũng không quên gắt gao ôm lấy Vệ Thanh Hồng , rất sợ y chạy mất.
Lúc đó Thái hậu mọi người đều ở gian ngoài chờ tin tức, thấy nửa ngày không động tĩnh, trong lòng chính đang lo âu, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm của Long Triệt, mặc dù không phải trung khí mười phần, lại rành mạch. Càng vui hơn khi hắn muốn ăn. Lập tức vui mừng niệm vài tiếng Phật hiệu, liền muốn vào xem, bị Liên Hương cản lại: “Thần y chưa đi ra, Thái hậu xin trờ trong giây lát, để nô tì mang cơm vào, xem tình trạng Hoàng Thượng thế nào.” Nói xong tự đi vào phòng bếp lấy vài thứ cháo nhuyễn cùng điểm tâm tinh xảo, niệu niệu bước vào cửa phòng.
Đập vào mắt nàng là thân thể cao gầy của Long Triệt đang ôm chặt Vệ Thanh Hồng, một đôi mắt đỏ bừng chỉ chăm chú nhìn khuôn mặt của Vệ Thanh Hồng, như thể nhìn thế nào cũng không đủ. Lập tức liền buông tâm. Trong mắt rưng rưng, đem khay để lên chiếc bàn trước giường, nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng thỉnh dùng bữa, chưa kịp tinh tế chuẩn bị, người trước dùng chút điểm tâm, chút nữa sẽ mang đến vài món phong phú hơn.”
Long Triệt sao còn để ý nhiều vậy. Lúc này xác định người trước mắt thật là Vệ Thanh Hồng , lập tức thấy bụng kêu vang, sợ một chút không cẩn thận mà chết đói, như vậy sẽ thật sự cùng tỷ phu âm dương phân cách, tạo thành thiên cổ kì oan. Chỉ khổ toàn thân vô lực. Liên Hương vội đút hắn vài muỗng cháo, lập tức ăn một ngụm lớn. Mới thấy có chút tinh thần, cầm lấy bát cháo, không dung đến muỗng, dồn sức uống hết hai chén cháo.
Heát chính vaên ñeä nguõ thaäp nhò chöông