CHƯƠNG 46
Quần thần lần lượt đến, tất cả không hiểu ra sao, thầm nghĩ hôm nay không phải tất niên không phải ngày lễ, Hoàng Thượng có ý gì? Tới đại điện, sớm có mấy thái giám đứng chờ, nhìn mọi người đã đến đủ, muốn dẫn người bước vào. Chợt thấy ngoài cửa lại đến hai người, đi lại nặng nề, đỡ nhau đi vào, không phải Lí Phong hòa Phương Nguyên thì còn ai vào đây.
Nơi này có người thấy bọn họ mặt lộ vẻ bi thống, liền lập tức nhớ tới hôm nay chính là ngày kị của Vệ Thanh Hồng, vội bước lên đỡ lấy, một bên nghĩ muốn xoa dịu nỗi bi thương của hai người, nói: “Lão Đại nhân, Thái Khang đại nhân hôm nay không trở về kinh thành sao? Lẽ ra ngài ấy cũng nên đi mới phải, tuy nói ngài ấy đã từ chức, nhưng dù sao cũng từng là phụ chính đại thần, Hoàng Thượng hẳn cũng rất nhớ mong.”
Phương Nguyên gượng cười nói: “Không có, đã lâu hắn không liên lạc với chúng ta. Phòng ở cũng chỉ là để mấy gia nhân nhìn, chưa từng trở về.” Nói xong càng thêm buồn bả. Từ Vệ Thanh Hồng chết, Thái Khang giận bọn họ không nghe hắn khuyên bảo, quá mức vô tình, giận dữ từ quan ẩn cư, lại càng không cùng bọn họ lui tới. Hai năm trước ngày kị của Vệ Thanh Hồng, hắn còn trở về cùng nhau tảo mộ, xong việc mới rời đi, năm nay ngay cả về cũng không về. Nói vậy là thời gian càng dài, oán hận càng sâu, càng thêm khó giải. Người bên ngoài không biết những lời này càng khiến bọn họ xúc động, những tưởng có thể trấn an, lại không biết chỉ tăng thêm thương tâm mà thôi.
Đang thở dài, bọn thái giám đã dẫn chúng thần tử đi vào Ngự hoa viên, chỉ thấy thái hậu ngồi ngay ngắn tại chủ vị, sắc mặt cũng có ý thảm đạm. Long Triệt bồi bên cạnh, cao hứng phấn chấn, cùng hoàng hậu nói chuyện, thường thường còn cười lớn hai tiếng, tựa như đã quên hôm nay là ngày gì.
Lí Phong Phương Nguyên nhìn đến cảnh tượng này, lại nhớ đến Vệ Thanh Hồng vô tội bị ban chết, càng thấy tâm như bị đao cắt. Bất đắc dĩ lại là do bọn họ hạ thủ, nguyên nhân cũng là vì cái gọi là ‘đem Long Triệt dẫn về chính đạo’. Hiện giờ nhìn hắn đối Vệ Thanh Hồng không còn chút vướng bận, tâm lại thấy thương cảm bi thương, nhưng không thể nói ra ngoài. Thủ đoạn kia của Long Triệt hạ rất ngoan, tra tấn ba lão đầu đến mức không còn lòng dạ dùng cơm nước, đêm không thể ngủ yên, càng thêm tâm lực lao lực quá độ, thân thể cũng ngày càng suy yếu. Thái hậu ngày ngày sắm hối trước Phật tổ, Lí Phong Phương Nguyên cũng chỉ mang chức quan, Trên thực tế đã vô lực vì triều đình làm việc .
Chúng thần thấy Hoàng Thượng cao hứng như thế, nào dám mất hứng, càng không có ai dám nhắc đến ngày kị của Vệ Thanh Hồng nửa chữ. Liên Hương yên lặng đứng bên hầu hạ, thấy Long Triệt mượn rượu tìm vui, vung tay múa chân, thái độ đắc ý vô cùng, càng cảm thấy kinh tâm. Bất giác trời đã tối đen, một vầng trăng tròn lẳng lặng hiện lên nơi đỉnh đầu. Chợt thấy Lí hoàng hậu nhẹ nhàng đứng dậy, cho nàng một ánh mắt, Liên Hương hiểu ý, vội đi theo sau, đi vào một chỗ yên lặng, mới nghe Lí hoàng hậu vội vàng nói: “Liên Hương, thái độ hôm nay của Hoàng Thượng, cực khác với dĩ vãng, hôm nay là ngày kị của Đại tướng quân, người không nói ra, ai gia cũng biết tâm người chắc chắn không thể quên. Huống hồ đêm qua một đêm không thấy thân ảnh người, ngươi theo người đã lâu, thấy người hành xử như thế, có thể xảy ra chuyện khác thường gì không ?”
Liên Hương trong lòng cả kinh, lời Lí hoàng hậu làm nàng lo lắng, cũng vội hỏi: “Nô tỳ không dám lừa gạt nương nương, Hoàng Thượng dĩ vãng chưa bao giờ từng như vậy. Nô tỳ cũng thập phần lo lắng, nương nương vẫn là khuyên người sớm rời yến, có lẽ qua đêm nay, ngày mai biết đâu mọi chuyện sẽ như thường.”
Lí hoàng hậu nói: “Ai gia cũng đang có ý này, chỉ sợ thế cô lực mỏng, Hoàng Thượng đối xử với ngươi cùng người khác bất đồng, ngươi theo ta đi khuyên bảo ngài vậy. Còn nữa đây là chuyện lớn, bỏ qua tôn ti lễ nghi gì đó đi, ngươi cũng không được chối từ.” Nói xong dẫn theo Liên Hương, vội vàng trở lại yến, ôn ngôn khuyên nhủ: “Hoàng Thượng, vui cũng đã vui cả ngày, chắc người cũng mệt mỏi, không bằng nô tì hầu hạ người hồi cung nghỉ ngơi.”
Long Triệt đang cuồng ẩm mấy chén mĩ tửu, nghe được lời ấy, không khỏi chậm rãi buông chén rượu xuống, không nói gì, Liên Hương cũng vội khuyên nhủ: “Đúng vậy, Hoàng Thượng, trong các vị đại nhân cũng có người tuổi tác đã cao, không bằng cứ như vậy mà tan thôi.”
Long Triệt tựa đầu nhìn Liên Hương, mới cất tiếng cười to nói: “Tan, nói cho cùng. Liên Hương, đã tan, kỳ thật sớm đã tan không phải sao?” Hắn bỗng nhiên đặt mạnh chén rượu xuống bàn, ánh mắt bức bách nhìn tâm phúc thị nữ đang thấp thỏm lo âu, gằn từng chữ: “Liên Hương, hôm nay là ngày gì? Ngươi đã quên sao? Hôm nay chính là một ngày có tan không tụ a. Ba năm trước đây vào buổi tối đó. . . . . .”
Nháy mắt, trên mặt mọi người đều biến sắc, thái hậu vội đứng lên nói: “Triệt nhi ngươi say. Mĩ cảnh lương thần (cảnh đẹp ngày đẹp) thế này, sao lại nhớ đến chuyện thương tâm. . . . . .”
Long Triệt trong mắt hoàn toàn thanh minh, nào có nữa điểm men say, lại chứa nỗi bi thương không thể nói hết, nhìn thái hậu nói: “Nguyên lai mẫu hậu cũng nhớ rõ, phải, ngài đương nhiên nhớ rõ, ba năm trước đây cũng vào lúc này, ngài ban cho tỷ phu một chén độc thang, khiến chúng ta từ nay về sau thiên nhân vĩnh cách (kẻ sống người chết vĩnh viễn cách biệt), có tán không tụ.” Nói tới đây, thân mình lảo đảo nghiêng ngả một chút, vội vịn vào bàn, mới không đến mức ngã sấp xuống.
Trừ bỏ số ít đại thần đang ngồi biết, còn lại chỉ biết Vệ Thanh Hồng vì bạo bệnh mà chết, vạn không biết bên trong lại chứa một bí mật lớn đến vậy, nhất thời đều ngây dại. Chỉ thấy Long Triệt ánh mắt sang quắc nhìn Lí Phong Phương Nguyên, gằn từng chữ: “Các ngươi. . . . . . hai vị ái khanh tỷ phu tối tín nhiệm ỷ lại, xem như phụ huynh, các ngươi không quên một màn của ba năm trước đúng không. Trẫm trong phủ các người đối tửu cao ca(uống rượu ca hát), tỷ phu ở trong cung hàm oan mà chết, làm trẫm ngay cả y mặt y lần cuối cũng không thể . . . . .” Lời còn chưa dứt, Liên Hương đã quỳ xuống khóc ròng nói: “Hoàng Thượng thật sự say, sao lúc này lại nhắc đến việc ấy.”
Long Triệt nắm lấy nàng nói: “Đứng lên, trẫm là thiên tử, trẫm muốn làm gì thì sẽ làm cái đó, vì cái gì không cho trẫm nói, trẫm nghẹn đã ba năm, nghẹn sắp chết rồi. vì cái gì còn không cho trẫm nói. . . . . .”
Lúc này yến tiệc đã sớm ồn ào nghị luận, Đoan Nghi thái hậu thấy rốt cuộc giấu không được nữa, lệ rơi như mưa nói: “Ngươi nói đi, tất cả đều nói ra. Ngươi ba năm nay khổ sở, ngươi nghĩ ta cũng bọn họ tốt hơn sao? Ba người chúng ta, người nào không phải xem Thanh Hồng là hài tử của mình. Chỉ vì sinh hiểu lầm, nhẫn tâm ban chết y. Ngươi. . . . . . Ngươi cho chúng ta sẽ không hối hận sao? Nỗi dày vò trong lòng ta cùng hai vị đại nhân, Thanh Hồng trên trời có linh thiên, tất cũng biết được.” Nàng nói chưa xong, Lí Phong hòa Phương Nguyên ở dưới sớm bi thương ngã xuống ghế, ngay cả đứng cũng không nổi.
Heát chính vaên ñeä töù thaäp luïc chöông