CHƯƠNG 39
Long Triệt giật mình, lẩm bẩm nói: “Đi? Đi đâu? Tỷ phu y đi đến chỗ ai?” Kỳ thật hắn vốn thông minh, nhìn thấy bộ dáng này của Liên Hương, sao còn có thể không rõ, nhưng lại cự tuyệt chấp nhận đáp án trong lòng, bởi vậy không ngừng hỏi: “Y. . . . . . Y đào tẩu sao? Hay là hồi phủ làm chuyện gì ?” Mặc dù hỏi như vậy, cước bộ lại chậm chạp không bước về phía trước, càng chưa phát giác sắc mặt mình sớm đã trắng bệch như quỷ.
Liên Hương thảm đạm cười: “Đại tướng quân nếu có thể đào tẩu, thì tốt rồi. Hoàng Thượng, Đại tướng quân tối qua giờ hợi hồn về bích lạc (ai tạm hiểu là chết vậy), y. . . . . . y không bao giờ có thể đào tẩu nữa. Vẫn. . . . . . Vẫn thỉnh Hoàng Thượng nén bi thương.”
Khoan nói Long Triệt, ngay cả Hướng Dương cũng sợ hãi vô cùng, vội một đỡ lấy Long Triệt lung lay sắp ngã, lạnh lùng nói: “Liên Hương, ngươi nói bậy gì đó? Ta tối hôm qua rõ ràng còn nghe thấy Đại tướng quân nói chuyện, trung khí mười phần, sao lại. . . . . . sao lại. . . . . .” Lời còn chưa dứt, Long Triệt đã giãy tay hắn, ngả nghiêng như một trận gió xông vào cung, chỉ gặp bên song một người, trên người khoác một chiến y đỏ thẫm, sắc mặt bình tĩnh tường hòa, tựa như đang ngủ, không phải Vệ Thanh Hồng thì còn ai vào đây?
Long Triệt chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, từng bước một xê di chuyển thân thể, miệng còn lẩm bẩm: “Tỷ phu. . . . . . Tỷ phu chỉ là đang ngủ . . . . . . Ai. . . . . . Ai nói y hồn về bích lạc, y. . . . . . y bất quá là đang ngủ mà thôi.” Tuy nói vậy, trong mắt lệ đã sớm tích ra, một mặt run rẩy vươn tay thăm dò hơi thở của Vệ Thanh Hồng , làm sao còn gì nữa, hắn vẫn chưa tin, lại thăm dò ngực y, từ lâu đã lạnh thấu. Vẫn không chịu tín, nhẹ giọng kêu: “Tỷ phu, ngươi tỉnh tỉnh, Triệt nhi đã về. Ngươi xem thái dương đã xuất hiện rồi , ngươi. . . . . . Ngươi phải thượng triều . . . . . . Triệt nhi cũng đã về.”
Hướng Dương kinh ngạc nhìn hết thảy, Liên Hương sớm khóc té trên mặt đất, chỉ tê thanh nói: “Hoàng Thượng, Đại tướng quân y vẫn chưa tỉnh lại, y rốt cuộc vẫn chưa tỉnh lại . . . . . .” . Bên này Long Triệt cắn chặt môi, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống, thân mình run rẩy như lá rơi trong cơn gió, còn nắm tay Vệ Thanh Hồng, nói linh tinh “Tỷ phu, ngươi thấy lạnh đúng không, Triệt nhi giúp ngươi làm ấm.”. Hương Dương chưa từng trải qua việc thể này, trong lúc nhất thời cũng không có chủ ý, chân tay luống cuống tiến lên khuyên nhủ: “Hoàng Thượng, Đại tướng quân. . . . . . Y đã đi rồi . . . . . . Người. . . . . . Người phải nén bi thương. . . . . . Mới được.”
Thân hình Long Triệt lung lay vài cái, một phen ôm lấy Vệ Thanh Hồng , bỗng nhiên sâm lãnh nhìn về phía Liên Hương, lạnh giọng nói: “Là ai. . . . . . Ta biết tỷ phu tuyệt đối không thể tự mình kết thúc, rốt cuộc là ai?”
Liên Hương chỉ lo ai ai khóc, nhớ tới lời Vệ Thanh Hồng, cũng không biết có nên đem sự thật nói cho Long Triệt hay không, nếu nói, chẳng phải là bỏ đi nổi khổ tâm của Đại tướng quân sao. Chợt nghe Long Triệt hét lớn: “Hướng Dương, tức khắc truyền chỉ, đem Lí Phong, Phương Nguyên, Thái Khang cả nhà áp nhập tử lao, chờ xử trảm.” Nói xong ôm lấy Vệ Thanh Hồng nói: “Tỷ phu, ta trước báo thù cho ngươi, ta biết sau khi báo thù cho ngươi, ngươi sẽ tỉnh lại tha thứ cho Triệt nhi.”
Hướng Dương thấy diện mục hắn dữ tợn, tựa như lệ quỷ, chỉ trong chốc lát, hai mắt đã là hằn đầy hồng ti, càng để lộ ra sát khí vô cùng, lại nghe hắn một bên lạnh lùng lẩm bẩm: “Đây là chuyện trong cung, bọn họ sao lại biết được? Nếu không có mẫu hậu làm chỗ dựa, bọn họ lại sao dám mượn cớ giữ trẫm lại, đi làm cái việc đại nghịch này, hừ. . . . . . Thiên tử phạm pháp, đồng tội thứ dân, mẫu hậu của trẫm, cũng tuyệt không có đặc quyền.” Dọa Hướng Dương cả người mồ hôi lạnh, vội kéo Liên Hương nói: “Liên Hương, nàng còn không đứng lên? Hoàng Thượng muốn điên rồi, muốn đi Thái Hậu cung khởi binh vấn tội kìa.”
Liên Hương lúc này mới cả kinh mà tỉnh, vội vàng quỳ đi đến bên cạnh Long Triệt, rơi lệ nói: “Hoàng Thượng thỉnh nén bi thương, người đi lần này, cùng thái hậu mẫu tử trở mặt không quan trọng, thế nhưng lại cô phụ nổi khổ tâm của Đại tướng quân, người khiến y dưới cửu tuyền cũng không thể tâm an a.” Nói xong không thể không đem tất cả sự tình trải qua nói, vừa khóc vừa nói lại những lời dặn của trước lúc lâm chung Vệ Thanh Hồng.
Lúc Vệ Thanh Hồng qua đời, ngay cả Liên Hương một ngoại nhân đã bi thống như thế, huống chi Long Triệt đối y một mảnh tình si. Lúc trước chỉ dựa vào ý tưởng thù hận cùng lừa mình dối người mà chống đỡ, hiện giờ nghe Liên Hương nói như thế, nhất thời tựa như tất cả khí lực đều mất hết ngửa mặt ngã xuống đất, ngất đi. Hai tay lại vẫn gắt gao ôm lấy dĩ nhiên là thi thể đã lãnh cứng.
Lập tức Liên Hương gượng lấy lại tinh thần, cùng Hướng Dương sắp xếp hậu sự cho Vệ Thanh Hồng, tuyên bố ra bên ngoài nói Đại tướng quân vốn có bệnh cũ, hiện giờ bạo bệnh rồi mất. Đoan Nghi thái hậu từ trước đến nay xem Vệ Thanh Hồng như hài tử của mình, hiện giờ không thể không tự tay giết y, kỳ thật cũng thập phần bi thương đau lòng, nên lễ tang dựa theo phẩm cấp Đại tướng quân mà cử hành, cực kỳ long trọng.
Long Triệt từ ngày ấy tự mình thấy thi thể Vệ Thanh Hồng, bệnh không dậy nổi, lúc trước vẫn không chịu đem tỷ phu hắn hạ táng, nói y đang ngủ, tất nhiên còn có thể tỉnh lại, như dĩ vãng vẫn luôn nâng dỡ sủng ái hắn. Thái hậu đành phải mệnh thái y dùng mấy thang an thần dược, bởi vậy cả ngày mơ mơ màng màng. Mọi việc không biết. Ai ngờ lại vào ngày đưa tang Vệ Thanh Hồng, hắn lại giống như không có việc gì, tự mình vì Vệ Thanh Hồng đóng quan, vì y tiễn đưa, mãi cho đến mộ địa.
Liên Hương cùng Hướng Dương đối biểu hiện dị thường của Long Triệt cũng cảm thấy bất an, nhìn lén sắc mặt hắn, thấy hắn trầm tĩnh như nước, dò xét không ra một manh mối nào. Đến khi quan tài của Vệ Thanh Hồng đưa xuống mộ địa, Lí Trọng Quang tự mình dương thổ (nga ~~ cái này là tập tục giống ở Việt Nam mình nè, người thân nhất, hoặc kính trọng người chết nhất, được phép lấp nắm đất đầu tiên xuống hố a~~), chỉ thấy thân thể hắn lung lay mấy cái, tựa hồ muốn xông lên phía trước, lại cuối cùng nhịn xuống. Bên môi chảy ra một dòng máu tươi, lại bị hắn bất động thanh sắc hủy diệt, nhưng vào lúc này, Liên Hương nhìn thấy trong mắt hắn lóe lên thần sắc cực bi thương, nháy mắt lại chuyển hoán thành một sát khí, phút chốc, lại khôi phục như thường. Nàng thấy lo sợ, không biết Hoàng Thượng đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì, bước tiếp theo hắn muốn làm gì? Chỉ biết trận phong ba này tuyệt không dễ lắng xuống như thế.
Heát chính vaên ñeä tam thaäp cöûu chöông