CHƯƠNG 26

Long Triệt liền vội vội hỏi: “Ngươi nói cái gì? Vì sao lại nói vậy?” Nội tâm lại nói: “Không có khả năng a, chuyện này bí mật cực kì, hắn sao lại biết được. Hay là ta ở trong này dương dương tự đắc, kỳ thật người khác sớm nhìn ra, đến mức người trong thiên hạ đều hiểu được sao?”

Chợt nghe Hướng Dương cười nói: “Hoàng Thượng không cần lo lắng, việc này vẫn là thiên đại bí mật, không người hiểu biết. Ta bất quá là vì trong rừng đào nhìn thấy người đối Đại tướng quân có động tác mờ ám cùng khẩn trương mới đoán được ba phần. Thử nghĩ, võ công của người nếu cao như thế, sao lại không phát giác được tiễn của ta? Tự nhiên là do ý trung nhân đang bên cạnh, nên ý loạn tình mê. Còn nữa người nhân cơ hội đoạt đi binh quyền của Đại tướng quân, nếu là do nghi kị, sao có thể cho phép y ở hậu cung hơn ba tháng? Huống hồ ta cũng biết, lấy thân thể của Đại tướng quân, lần trúng tiễn này chỉ cần bất quá một tháng cũng đủ để khỏi. Tất nhiên có người từ bên trong quấy phá. Bằng vào địa vị của y, trừ bỏ Hoàng Thượng, còn có ai dám giở trò. Bởi vậy thôi kỷ cập bỉ ( từ một lí luận tương đối có tính xác thực cho ra một kết luận tương đối chính xác, hoặc còn dùng để chỉ sự phát triển theo chiều hướng tốt của một sự vật, con người, hay hành động nào đó ), mới có kết luận vừa rồi. Nếu ta không đoán sai, một thân võ công này của Hoàng Thượng, cũng là vì Đại tướng quân mà luyện đúng không?”

Long Triệt cùng Liên Hương lúc này mới buông tâm. Hơn nữa lại thêm một phần hứng thú, phải biết rằng, mối tình si này của hắn chỉ có Liên Hương một người biết được, hiện giờ bỗng nhiên thêm một người lý giải, tự nhiên tựa như gặp được tri kỷ. Vội lệnh Hướng Dương ngồi xuống nói: “Việc này bí mật vô cùng, ngươi dám nói ra, chẳng lẽ sẽ không sợ trẫm diệt khẩu sao?” Liên Hương nhìn nét vui mừng trên mặt hắn, nào có ý muốn giết người diệt khẩu, thầm nghĩ Hướng Dương này gặp may mắn, cái mạng nhỏ sợ là đã an toàn.

Hướng Dương cũng có một người khuynh tâm tương ái (một lòng một dạ yêu), lại cùng cảnh ngộ Long Triệt trải qua tương tự. Cũng một lòng khổ tâm chẳng thể nói hết. Hai người càng nói càng hợp ý nhau, Hướng Dương tiếc hận nói: “Nam nhân thì đã sao chứ? Chỉ cần yêu nhau, sao phải quản người đó là nam hay nữ? Bạch Nương Tử cùng Hứa Tiên người yêu tương luyến (yêu nhau), mọi người còn vạn phần đồng tình, thì cớ sao lại khinh thường nam nam tương luyến, thế đạo này cũng quá bất công. Ta thường mong muốn, tuyệt không làm cho người ta yêu chịu ủy khuất chỉ có thể làm một luyến đồng, nhất định phải quang minh chính đại, kính y yêu y làm cho thiên hạ không thể không biết.”

Lời này lại hợp ý Long Triệt, lại hỏi tiếp, mới hiểu được người hắn yêu thế nhưng lại là một thư đồng nho nhỏ bên cạnh Thái Khang. Không khỏi vô cùng kinh ngạc nói: “Một thư đồng, cũng đáng cho ngươi yêu như thế sao? Chuyện này cũng liền thôi, nhưng lấy võ công của ngươi, hà tất phải đợi đến giờ?”

Hướng Dương vừa nghe hỏi, lúc nãy còn tràn ngập hào hùng nhất thời hóa thành hư ảo, ủ rũ nói: “Đừng nói nữa, ta cùng với y là người quen cũ. Y vốn thông minh hơn ta ngàn lần, từ sau khi theo tên chủ tử kia của y, không học cái gì khác, giảo hoạt thiệt hơn lại không biết cao hơn mấy tầng. Đáng thương ta dù có vạn phu chi dũng, cũng không dám chạm vào một cộng lông của y. Hiện giờ Hoàng Thượng nếu tha ta bất tử, cũng chỉ có thể chờ người làm tấm gương cho ta, rồi mới dụ y vào tay mình.”

Long Triệt đồng tình không thôi, hào khí tận trời nói: “Chuyện này nào có đáng gì, đợi trẫm phong ngươi làm hộ vệ, nếu làm tốt, thì sẽ là tiền đồ cẩm tú. Đến lúc đó lại mệnh Thái Khang gả thư đồng cho ngươi. Chúng ta hai người sẽ là tấm gương nam nam tương luyến trong thiên hạ.”

Hướng Dương mừng rỡ tạ ơn, Liên Hương thật là nghe không nổi nữa. Quay người rời đi, trong lòng cười thầm nói: chỉ sợ khối thịt bên miệng này của Hướng Dương cũng không phải dễ ăn như vậy a. Lợi hại khôn khéo của Thái Khang là thường nhân có thể so sánh sao.

Lập tức tìm một cơ hội phong tước cho Hướng Dương, Vệ Thanh Hồng thấy hắn tuấn tú lịch sự, cũng thập phần khen ngợi. Huống hồ biên quan quân tình thay đổi trong nháy mắt, y vội vàng xử lý. Cũng không nghĩ Hoàng Thượng sao lại đột nhiên phong tước cho một hộ vệ.

Vội vội vàng vàng lại là thời điểm đông tuyết rơi xuống, xuân về hoa nở, thu nhạn đi xa. Lí Trọng Quang một trận lại ước chừng đánh một năm có thừa. Cũng may tin chiến thắng liên tiếp báo về, Vệ Thanh Hồng mới mười phân yên tâm. Long Triệt trừ bỏ lo lắng, còn có vui mừng. Khó khăn kéo cho đến lễ mừng năm mới, quân báo truyền về tin đại thắng mới đến, thư nói Mông Cổ binh đã lui đến bắc Yến Hoàn Sơn, vài thập niên cũng sẽ vô lực nam hạ. Đại quân trong ít ngày nữa sẽ khải hoàn hồi triều … v…v…. Long Triệt lúc này thấy những bằng hữu nắm quyền của Vệ Thanh Hồng rõ ràng hầu như không còn. Chỉ chờ Lí Trọng Quang trở về. Hắn đã có thể thực thi đại kế. Dưới cơn đắc ý vong hình, càng cảm thấy mỗi ngày thật khó trôi qua.

Đợi đến đại quân cuối cùng trở về. Long Triệt đại yến quần thần, không đề cập tới việc nhất nhất phong thưởng. Ngày hôm đó gọi yêu tướng vào thư phòng, phân phó tả hữu lui ra, trầm thanh nói: “Trọng Quang, ngươi hiện giờ đã là Đại tướng quân, còn nhớ rõ những lời trẫm nói không?”

Lí Trọng Quang nghiêm nghị nói: “Tự nhiên nhớ rõ. Hoàng Thượng đối thần nói qua, chỉ cần trung tâm báo quốc, sẽ đảm bảo thần một đời vinh hoa. Hoàng Thượng yên tâm, thần ngày mai lâm triều sẽ đem soái ấn trả lại cho Đại tướng quân. . . . . .” Còn chưa dứt lời, Long Triệt đã tức giận sôi lên, đối Liên Hương nói: “Hắn là đệ đệ của ngươi, sao lại ngốc đến vậy chứ? Ai nha, quên đi quên đi, ngươi cùng hắn nói, tức chết trẫm .”

Liên Hương hé miệng cười nói: “Trọng Quang, khó trách Hoàng Thượng tức giận, ngươi chỉ lo kính ngưỡng Đại tướng quân, không biết Hoàng Thượng so với ngươi càng kính yêu y hơn. Còn cái binh quyền này, từ nay về sau ngươi an tâm giữ lấy đi. Ý của Hoàng Thượng là nói các vị Vương gia, bọn họ mượn sức ngươi bấy lâu, đã xem ngươi như người một nhà, hiện giờ nhìn ngươi đắc thế, chắc chắn sẽ muốn cùng ngươi đồng mưu gây rối. Ngươi cần phải khéo léo chu toàn, nhất cử thành cầm (một lần là bắt được, thành công…), hiểu rõ nỗi băn khoăn lớn trong lòng Hoàng Thượng.”

Lí Trọng Quang lúc này mới hiểu được, vui vẻ đáp ứng. Nhưng vẫn muốn nhắc đến chuyện binh quyền, bị a tỷ hắn trừng, chỉ phải rút lại. Thỉnh chỉ cáo lui. Long Triệt đợi hắn đi xa, lập tức vui mừng, tuyên nội thị tiến vào nói: “Truyền chỉ Đại tướng quân, nói trẫm tìm y có việc thương lượng, đêm nay ‘ Bách Hoa điện ‘ thưởng yến.”

Heát chính vaên ñeä nhò thaäp luïc chöông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play