Đúng lúc này, nam nhân mụn cơm đang ngồi chung bàn với Giang Ngọc Nhan kêu lên một tiếng, bàn tay vừa sờ lén Giang Ngọc Nhan đã huyết nhục mơ hồ, bắt đầu thối rữa.
“Ngươi”. Nam nhân mắt khỉ hét to một tiếng, đứng lên muốn bổ đao về phía Giang Ngọc Nhan.
Vẻ mặt Giang Ngọc Nhan bất động, cười phong tình vạn chủng, thản nhiên nâng chén trà lên hớp nhẹ. Lúc nam nhân mắt khỉ sắp chém tới Giang Ngọc Nhan thì đột nhiên kêu lên, đao trong tay rơi xuống bàn, khom lưng ôm bụng lăn lộn. Hai người đau đớn đến mức không ngừng lăn trên mặt đất.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi đã làm gì bọn ta?”. Nam nhân mụn cơm cắn răng thở phì phò.
“Ôi chao, hai vị đại ca xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ tiểu đệ rất xấu khiến hai vị đại ca chán ghét như vậy, tình nguyện trốn dưới đất cũng không chịu ngồi chung ăn cơm với tiểu đệ?”. Giang Ngọc Nhan lấy tay che mặt, dáng vẻ bi thương. “Hu hu, tiểu đệ… hu hu…”. Dường như cực kì đau lòng, ngay cả lời nói cũng đứt quãng.
Mọi người trong tửu lâu đại khái đều hâm mộ và đố kị hai người kia có thể ngồi chung bàn với mỹ nhân, hiện tại nhìn thấy bọn họ bị mỹ nhân khiến cho lăn lộn ra đất, không những không thương tiếc mà còn hả giận, đều dùng thái độ xem trò vui. Ha ha, đậu hũ của mỹ nhân không dễ ăn như vậy, nhất là đậu hũ của mỹ nhân rắn rết như Giang Thánh y, ăn cũng nghẹn chết người.
“Ngươi, ngươi hạ độc bọn ta. Mau… ai da… mau giao giải dược ra”. Vẫn là nam nhân mụn cơm nói, nam nhân mắt khỉ đã đau đến mức nói không ra lời.
Giang Ngọc Nhan ngừng giả khóc, cười tà đứng lên, hung hăng đá hai người kia mấy cái, giọng khàn khàn tà mị. “Hai vị đại ca hưởng thụ cho tốt, đây là chút tâm ý của tiểu đệ, xin vui lòng nhận cho”. Vẻ mặt hắn biến đổi, âm trầm nói. “Cút, nếu không ta sẽ khiến các ngươi biến thành một vũng máu”
“Được lắm, ngươi chờ xem”. Nam nhân mụn cơm kéo nam nhân mắt khỉ đụng tới đụng lui ra cửa, bỏ lại một câu rồi quay đầu chạy thoát.
Giang Ngọc Nhan vỗ vỗ vạt áo, tràn đầy ý cười hướng tới chỗ Bạch Sơ Ảnh. “Hai vị tiền bối, tại hạ Giang Ngọc Nhan có lễ”. Giang Ngọc Nhan mang bộ dạng mỹ nam nhu nhược, cung kính nghiêng người hành lễ với phu phụ Cổ gia.
“Giang Thánh y khách khí, mau ngồi, hôm nay thật vui khi gặp hai tiểu gia hoả ngoan ngoãn tuấn mỹ như vậy”
Triệu Nhan Nhan cao hứng bắt chuyện với Giang Ngọc Nhan, dường như chuyện vừa rồi không phải do Giang Ngọc Nhan làm. Ở trong mắt nàng nam tử áo đỏ xinh đẹp này là một đứa nhỏ ngoan ngoãn biết điều, cho dù hắn có thể tay không khiến người ta huyết nhục thối rữa, đau đớn lăn ra đất.
“Vị tỷ tỷ này thật xinh đẹp”. Giang Ngọc Nhan không hề keo kiệt mà ca ngợi.
“Ha ha”. Triệu Nhan Nhan ngượng ngùng cười. “Ta sao đẹp được như Giang Thánh y, Giang Thánh y không hổ là thiên hạ đệ nhất mỹ nam, hôm nay gặp được thật sự là xấu hổ”
“Quá khen quá khen, Cổ phu nhân hiều đứa thông tuệ, là hiền thê lương mẫu người người tán thưởng”
“…”
“…”
Hai người thổi phồng ca ngợi nhau, dáng vẻ tự nhiên không chút đỏ mặt. Bạch Sơ Ảnh lẳng lặng ăn trưa, dường như không nghe thấy. Cổ Lãnh Phàm vẫn mặt lạnh như cũ, ngẫu nhiên gắp rau cho thê tử, không nói lời nào.
“…”
“…”
“Nhan tỷ tỷ”
“Giang tiểu đệ”
Hai người chảy nước mắt nắm lấy tay nhau, hận vì sao đến bây giờ mới gặp. Cổ Lãnh Phàm khoé miệng giật giật, vẫn không nói gì. Bạch Sơ Ảnh vẻ mặt không đổi sắc.
“No rồi ư?”. Triệu Nhan Nhan vừa thấy Bạch Sơ Ảnh buông bát đũa thì ân cần hỏi han.
“Ừ”. Bạch Sơ Ảnh nhận trà nàng đưa tới, khẽ nhấp một ngụm. “Cảm ơn”
“Đừng khách khí, sau này ta có thể là nghĩa mẫu của ngươi, còn khách khí với nghĩa mẫu làm gì”
“Chúng ta phải đi”
“Nhanh vậy, ngồi thêm chút đi”. Triệu Nhan Nhan khẩn cầu nhìn hắn, lại nhìn Giang Ngọc Nhan.
“Ta không thể làm chủ, dọc đường ta đều nghe hắn”. Giang Ngọc Nhan giơ tay bất lực.
“Chúng ta phải đi gấp”. Bạch Sơ Ảnh đứng dậy, hơi khom lưng với nàng. “Quấy rầy hai vị”. Nói xong thì ra ngoài cửa.
“Tiểu Ảnh, đi đường cẩn thận, nhớ phải đến tìm ta đó”. Triệu Nhan Nhan nhìn theo bóng lưng Bạch Sơ Ảnh, có chút buồn vô cớ.
“Nhan tỷ tỷ, ngươi còn chưa nói cho hắn biết phải đi đâu tìm ngươi, hắn tìm ở đâu bây giờ?”. Giang Ngọc Nhan nhìn Bạch Sơ Ảnh đang đi tới cửa, lại nhìn Triệu Nhan Nhan, mỉm cười.
“A, ta thật hồ đồ”. Triệu Nhan Nhan muốn đuổi theo, nhưng Bạch Sơ Ảnh đã đi ra ngoài. “Giang tiểu đệ, ngươi giúp ta nhắn với hắn đến Cổ gia bảo tìm ta, cũng tuỳ thời hoan nghênh ngươi đến chơi”. Triệu Nhan Nhan nhiệt tình mời.
Ha ha, có Triệu Nhan Nhan làm chỗ dựa, cho dù Cổ Thiên Thương biết chân tướng, muốn trách tội mình cũng không sợ. “Ta nhất định chuyển lời cho hắn, ta cũng rất mong đến Cổ gia bảo làm khách, đây chính là phúc ba đời”. Giang Ngọc Nhan mỉm cười, bỗng nhiên thần bí nói. “Có thể lần sau lúc gặp nhau, Nhan tỷ tỷ đã có cháu bồng”. Nói xong không đợi cho Triệu Nhan Nhan hỏi mà xoay người nói. “Nhan tỷ tỷ, hẹn gặp lại, ta đi đây”
“Ý gì tới lúc đó ngươi sẽ biết. Ta đi trước, lần sau gặp lại”. Giang Ngọc Nhan không cho Triệu Nhan Nhan có cơ hội đuổi theo, lách mình biến mất ngoài cửa.
“Ôi”. Triệu Nhan Nhan vươn tay nhưng không bắt được gì, vẻ mặt chán nản. “Sao lại vội vậy chứ”
“Ăn no, tìm chỗ nghỉ ngơi một chút”. Nam tử mặt lạnh nói với thê tử đang chán nản.
“Được rồi”. Hai người cùng ra khỏi tửu lâu. “Tiểu Phàm, ngươi nói xem đứa trẻ kia có phải nhìn rất quen hay không?”
“Bạch Sơ Dật”
“Đúng đúng, hắn giống y như Bạch Sơ Dật lúc còn trẻ. Chỉ là tính tình đơn thuần và yên tĩnh hơn Bạch Sơ Dật một chút, ôi, thật là đứa trẻ tốt”
“Bạch Sơ Dật ở trên núi”
“Suy đoán theo lời tiểu Ảnh nói, cha hắn tám chín phần là Bạch Sơ Dật. Ôi chao, hắn trốn suốt 17 năm”. Triệu Nhan Nhan suy nghĩ một chút, bỗng dưng hoảng hốt nói. “Tiểu Ảnh là con trai của Bạch Sơ Dật, như vậy… Bạch Sơ Dật đã có vợ. Hoàng đế biểu ca nếu biết thì không giết người mới là lạ. Ôi chao, chúng ta có nên nói cho Hoàng đế biểu ca biết không? Thật đau đầu”. Triệu Nhan Nhan vẻ mặt buồn rầu.
“Nói cho hắn biết cũng không sao, đến lúc đó có muốn tìm hay không là lựa chọn của hắn”
“A, chúng ta phải đổi hành trình, mau chóng đến kinh thành thôi”
“Ừ”
Bữa trưa đã qua, trên phố chỉ còn lại thưa thớt vài người và các chủ sạp nhỏ, yên tĩnh không có bất kì thanh âm gì.
Triệu Nhan Nhan đi mấy bước, bỗng nhiên kêu lên. “Tiểu Phàm, ngươi nói tiểu Thương có phải khiến nữ nhân nhà người ta có thai hay không, nếu không tại sao Giang tiểu đệ lại nói vậy?”
“Thương nhi không phải kiểu người không biết chừng mực”
Cổ Lãnh Phàm tin tưởng con trai mình, Thương nhi làm việc trầm tĩnh, cũng không phải dạng háo sắc. Thiên kim của quan to quý tộc, khuê nữ danh môn giang hồ, có ai mà không quốc sắc thiên hương, nhưng hắn cũng không thèm nhìn một cái, sao lại có thể tuỳ tiện khiến nữ nhân mang thai.
“Cũng không thể nói vậy, nếu cô bé kia là người hắn thích, thanh niên mà, huyết khí phương cương, nhất thời không nhịn được thì… nhớ năm đó ngươi cũng…”
“Nhan nhi”
Vẻ mặt lạnh băng của Cổ Lãnh Phàm đỏ lên xấu hổ, đúng là kì quan trong thiên hạ. Triệu Nhan Nhan liếc trộm hắn một cái, che miệng cười. Đã làm suốt 20 năm, còn che giấu cái gì. Ta là nữ nhân mà còn không sợ, ngươi còn che giấu gì chứ, hừ.
…
“Mới vừa ăn no mà đi gấp thì không tốt cho cục cưng”. Giang Ngọc Nhan đang dạy bảo nam nhân mang thai lơ mơ này.
“A”. Bạch Sơ Ảnh vén rèm xe, khom lưng nhảy lên.
“Nếu đã biết sao ngươi còn đi?”. Giang Ngọc Nhan thật muốn đập cho hắn một gậy.
“Không sao, ở trên xe có thể nghỉ ngơi một chút”. Bạch Sơ Ảnh quay đầu ra cửa xe nói với phu xe. “Sư phụ, phiền ngươi lên đường thôi, xin hãy đi chậm một chút”
Giang Ngọc Nhan trừng hắn, nhưng cũng không thể làm gì. Thời gian này đi chung với Bạch Sơ Ảnh, Giang Ngọc Nhan xem như hoàn toàn hiểu rõ tính nết hắn. Bề ngoài nhìn ngoan ngoãn, người khác hỏi gì cũng bình tĩnh trả lời, nhưng khi hắn không muốn nói thì cho dù ngươi cầm gậy sắt đến cạy hắn cũng sẽ không mở miệng, lại càng đừng nói đến việc thay đổi quyết định của hắn.
“Ê, ngươi biết hai người kia là ai không?”
“Trong tửu lâu?”
“Ừ, ngươi có cảm thấy nam nhân không nói gì, mặt lạnh băng kia nhìn rất quen không?”
Bạch Sơ Ảnh bỏ một viên ô mai vào miệng, nghiêng đầu sang trái, suy nghĩ một chút rồi gật đầu. “Ừ, Thương”
“Ngươi biết bọn họ là ai không?”
“Cha mẹ Thương”. Bạch Sơ Ảnh không hề do dự.
“Xem ra tương lai ngươi phải gọi bọn họ là phụ thân mẫu thân”. Giang Ngọc Nhan mỉm cười. “Đến lúc đó Nhan tỷ tỷ nhất định rất cao hứng, nàng luôn mong chờ có một đứa con trai ngoan ngoãn như vậy”
Mỹ phụ kia thật có cá tính, không biết sao nàng lại đến với nam nhân lạnh lùng ít nói như Cổ Lãnh Phàm chứ. Hai người tính cách hoàn toàn ngược nhau.
“Tại sao?”
Giang Ngọc Nhan đảo mắt. “Ngươi và Cổ Thiên Thương không phải ở bên nhau sao?”
“Không hiểu” Bạn đang
Bạch Sơ Ảnh quả thật không hiểu, tại sao hắn và Thương ở bên nhau sẽ phải gọi phụ thân mẫu thân? Cha chưa từng nói qua với hắn.
“Được rồi, có nói cũng vô ích, tới lúc đó ngươi sẽ hiểu”
“A”
Giang Ngọc Nhan không nhịn được đảo mắt, chẳng thèm để ý đến hình tượng nữa. Dù sao nơi này chỉ có hắn và Bạch Sơ Ảnh, mà Bạch Sơ Ảnh có thấy hay không cũng thế thôi.
Bánh xe lộc cộc lăn trên quan đạo hẻo lánh, lưu lại bụi bặm lãng đãng.
Còn nửa tháng nữa sẽ tới nhà, không biết cha đang làm gì? Trồng hoa, chế thuốc hay luyện kiếm?
Bạch Sơ Ảnh cúi đầu sờ lên bụng hơi nhô ra, cục cưng lớn thật nhanh, nửa tháng trước chẳng thấy gì, hiện tại sờ lên đã cảm giác được. Nếu cha cũng có thể sờ cục cưng thì hắn nhất định rất vui. Còn Thương nữa, nhưng vẫn không thể nói cho Thương biết ư? Nếu hắn biết thì có vui hay không? Chắc có, chắc hắn cũng thích cục cưng, thích cục cưng mà Ảnh sinh ra.
Giang Ngọc Nhan nhìn thiếu niên vẻ mặt nhu hoà, khoé môi vểnh lên kia. Gần đây hắn luôn lộ ra vẻ mặt như vậy, chết tiệt, sao lại mê người thế chứ? Lẽ nào người mang thai bất luận là nam nữ, bất luận tính cách thế nào cũng sẽ biến thành rực rỡ khiến người ta không tự chủ muốn đến gần như vậy ư?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT