Edit: madokangokngkeck



Cùng lúc đó, ngọn đèn dầu trong huyện nha cũng chập chờn lúc sáng lúc tối.

"Công tử, cái Huyện nha này ngu khủng khiếp." Chúc Nhất oán hận than thở hết lần này đến lần khác.

Vẻ mặt Chúc Ti Nam đầy mãn nguyện nằm trên ghế dựa đọc sách, nghe vậy BA~ thoáng cái khép sách lại, cặp mắt đẹp quét về phía Chúc Nhất dạy bảo: "Tiểu Nhất, tiền lương hằng tháng ngươi kiếm của gia đâu cả rồi, không cần tiền tiêu hằng tháng nữa hả?".

"Thế nhưng mà công tử, những người kia mà đến nhất định sẽ phát hiện ngài không giống người thường, điều tra một chút thì lai lịch của ngài thể nào cũng bị lộ." Chúc Nhất nhất không muốn điều đó xảy ra, hai mươi năm qua cũng chưa bị lần nào cả.

""Gia cũng không phải là dưa." Chúc Ti Nam mếu máo.

Đây không phải là trọng điểm. Chúc Nhất nhụt chí co quắp ngồi dưới đất, run rẩy nói: "Lão gia bảo người lăn về nhà, ngài ấy còn nói..."

"Nói cái gì?" Chúc Ti Nam lập tức ngồi dậy.

"Lão gia nói, nếu người không về thì sẽ mang hết chính trăm ngàn lượng vàng tiền riêng của người đi sung công." Chúc Nhất vừa nói, vừa lặng lẽ quan sát sắc mặt Chúc Ti Nam.

Quả nhiên, sắc mặt Chúc Ti Nam lập tức thay đổi, thanh âm cũng ngay tức khắc đề cao: "Ta chôn trong phòng nãi nãi sao lão moi ra được?"

Chúc Nhất thủ thỉ: "Lão tổ tông cũng giúp đỡ chuyển bạc mà..."

"Không nên nha... Nãi nãi ngươi, tên phản đồ này... Mẹ ta đâu?" Cả người Chúc Ti Nam đầy hơi lạnh, dám cầm tiền của bổn công tử, không nhầm chứ?

Mặt mũi Chúc Nhất đầy vẻ đồng tình nhìn Chúc Ti Nam, "Phu nhân cũng làm phản rồi."

Một cái tia sét xuất hiện, Chúc Ti Nam như bị sét đánh trúng, ngã ngồi lên ghế dựa, cúi đầu. Lúc này Chúc Ti Nam không như lúc làm con buôn kiếm tiền, cũng không chánh nghĩa lẫm nhiên như lúc ngồi trên công đường, càng không như lúc buông lời nói ác độc trước mặt Quý Lương. Chỉ yên tĩnh ngồi ở kia, không biết đang suy nghĩ gì.

Chúc Nhất thấy công tử nhà hắn có bộ dáng này, âm thầm cảm thán: Lão tổ tông, lão gia phu nhân, các ngươi tự cầu nhiều phúc đi.

Mắt Chúc Ti Nam hiện lên một tia ánh sáng, khóe miệng lộ ra một nụ cười, nói với Chúc Nhất: "Nghe nói trong phủ bỗng có thêm khoản vàng kếch xù, đã thế thì không cần phải cung cấp chi tiêu hằng ngày nữa, báo cho Chúc Nhị, nhớ chiếu cố thật tốt sinh ý trong phủ.

Khóe mắt Chúc Nhất nhảy lên, trong đầu hiển hiện cảnh tượng, toàn bộ hơn trăm người trông coi vàng trong phủ mà không thể động tới, mỗi ngày phải ăn chay uống nước sống qua ngày... Lão gia, phu nhân đói buông vũ khí đầu hàng... Lão tổ tông chạy đến nhà của anh chị em ăn nhờ ở đậu...

"Ngươi làm gì thì đi làm đi, công tử ta muốn đi ngủ rồi." Chúc Ti Nam vung tay lên, cửa phòn vốn đóng chặt lập tức mở ra, "Lần sau, cấm chui qua của sổ."

"Công tử kia, Thập Bát Loan bên kia..." Chúc Nhất vẫn chưa xác định được ý tứ của chủ tử.

"Dấu vết đều bị xóa mất?" Chúc Ti Nam đột nhiên hỏi một tiếng, "Bán cho Kinh Ngũ công tử, hắn chắc chắn sẽ ra giá tốt đấy."

"Vâng." Chúc Nhất ứng tiếng, "Huyện nha lại chiêu bộ khoái, tiểu nhân cũng muốn kiếm thêm khoản thu nhập..."

Lúc này, từ bên ngoài Huyện nha truyền đến tiếng kích trống, sau đó rất nhanh có người thông tri đến Quý Lương: "Đại nhân, quỷ giết người lại xuất hiện..."

"Ngươi chắc chắn còn muốn kiếm thêm thu nhập?" Chúc Ti Nam sửa sang vạt áo ngoài có chút nếp nhăn, đi ra bên ngoài.

"Không... Tiểu nhân cảm thấy buổi tối vẫn cần phải ngủ..." Tiểu Nhất vừa nói xong liền lách mình rời đi.

"Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Ngươi đừng khóc vội." Quý Lương nhìn cái vị Thôi quả phụ ngồi trên ghế đang khóc nức nở, trong lòng không khỏi lo lắng.

"Đại nhân... Ta... Ta..." Thôi quả phụ vẫn không ngừng sụt sùi, nói không ra lời.

"Phu nhân đừng vội, uống ngụm trà trước." Chúc Ti Nam khẽ nói, còn mang theo một chút dụ dỗ, ngón tay thon dài trắng nõn nhắc tới ấm trà rót một chén trà nước giao cho Thôi quả phụ.

Thôi quả phụ nhận trà, mắt thấy Chúc Ti Nam anh tuấn bất phàm, uống ực một cái cạn chén trà thỏ thẻ, "Cảm ơn sư gia."

Quý Lương thấy Thôi quả phụ vừa chạm mặt Chúc Ti Nam đã lập tức nói chuyện được, hết sức khó chịu, bất mãn nói: "Phu nhân, giờ có thể nói rồi chứ."

"Vâng, đại nhân." Thôi quả phụ ra vẻ thanh nhã, lại nhìn mắt Chúc Ti Nam mới hồi phục tinh thần lại: "Đại nhân, nửa tháng trước ta về nhà mẹ đẻ rồi, hôm nay mới theo mương sông về, vì đã muộn, nên mới đi xuyên qua Mê Tùng Lâm, ngài không biết đâu, lúc đó gió lớn lắm, sét đánh chớp giật khiến ta cực kì sợ hãi..."

Quý Lương cắt ngang câu chuyện lê thê của Thôi quả phụ, "Phu nhân, mời nói điểm chính, rốt cuộc tên hung thủ kia đã làm gì? Ngươi có thấy rõ tướng mạo của gã không?"

"Ta không thấy được hình dạng của gã, gã bịt miệng ta từ phía sau lưng nên chả thấy mặt mũi được, đại nhân ngài cũng biết đấy, một đứa con gái yếu ớt như ta, làm sao chống lại được một đại nam nhân." Thôi quả phụ nói xong lời này, thoắt cái đã chuyển chủ đề: "Đại nhân, kẻ xấu kia nhất định là thấy ta là một cô gia quả phụ xinh đẹp, không có sức đánh lại, cho nên muốn muốn khinh bạc ta.... May mắn ta phản ứng kịp thời, bằng không đời này đã bị hủy."

Con gái yếu ớt? Cơ mặt Quý Lương co giật, vóc người này của mụ, có thể đè chết một người thanh niên đó.

"Phu nhân, ngươi có phát hiện gã có điểm nào đặc biệt không? Ví dụ như tay, thanh âm, dáng người chẳng hạn?" Quý Lương liếc thấy Chúc Ti Nam không ngừng chấm mực, tiếp tục hỏi.

"Lúc ấy trời tối quá, ta cũng không chú ý, dù sao hắn cứ một mực mắng ta... hết sức khó nghe... Thanh âm có chút nhọn, cảm giác không không quá cường tráng, bằng không sao ta có thể dùng một tay đập bay được chứ." Thôi quả phụ nhấp một ngụm trà nói.

Bọn nha dịch đứng ở bốn phía bật cười, quả phụ này thật là hài hước nha!

"Sao Phu nhân không trở về thành sớm một chút? Ngươi không biết trong huyện t xuất hiện tên giết người biến thái sao?" Quý Lương tiếp tục gặng hỏi.

"A? Ta không biết nha." Thôi quả phụ nghe nói có kẻ giết người, sắc mặt cũng thay đổi, nhưng vẫn không chịu trả lời vấn đề này như trước

"Phu nhân, vì sao không về thành sớm một chút?" Quý Lương nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Thôi Quả phụ.

Thôi quả phụ lúng túng cười cười, cúi đầu nói: "Đại nhân, trên đường chậm trễ, cho nên..."

Trong khi nàng ta cúi đầu, Quý Lương trông thấy giữa cổ nàng có vết tích màu xanh, mắt nhìn ý cười trên khóe miệng Chúc Ti Nam, lập tức rõ ràng.

"Ngươi nói hung thủ kia che miệng của ngươi, ngươi ngẩng đầu lên ta nhìn một chút." Quý Lương vừa nói, đồng thời cầm lấy nến đến gần Thôi quả phụ, thời điểm ánh sáng chiếu đến trên mặt nàng ta, thấy gần miệng có một đường hằn màu đỏ còn chưa tan.

"Có nhìn được gì không?" Chúc Ti Nam đưa mắt về phía phụ nhân kia.

"Không rõ ràng lắm, ở gò má bên trái có một dấu vòng màu đỏ, chắc hẳn là dấu tay của hung thủ. Chẳng qua Quý Lương cảm thấy dấu tay của người nọ có chút kỳ lạ.

"Lúc người nọ che miệng ngươi, ngươi cảm giác bàn tay kia thô ráp hay như thế nào?"

"Ân..." Thôi quả phụ suy nghĩ một lát nói: "Không quá thô ráp, chỉ có ít vết chai, cảm giác bàn tay khá lớn."

"Còn gì... nữa không?"

Thôi quả phụ cúi đầu suy nghĩ một chút, "Hết mất rồi."

Quý Lương thở dài, nhìn cũng biết không hỏi được gì nữa, vì vậy nói với Tô Thu: "Tô Bộ đầu, ngươi mang mấy Người tới nơi Thôi quả phụ kiểm tra thử, xem có đầu mối gì không? Lưu võ đi từng ngõ điều tra xem, người này năm lần bảy lượt đều chạy thoát, tất nhiên có lối đi bí mật, các ngươi phải chú ý nhiều một chút."

"Đại nhân, ta chỉ có một mình không dám về." Khi Thôi quả phụ vừa nói chuyện lại nhìn trộm Chúc Ti Nam mấy lần.

Chúc Ti Nam vặn lông mày, nói: "Trương Tam đưa Thôi phu nhân về."

"Vâng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play