*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cái gì?” Quý Lương nghe xong không khỏi giật mình, lục thẩm nói không sai, quả nhiên phát sinh đại án, vừa nghĩ đến đây đã cảm thấy thật nhiều bạc từ trên trời rơi xuống, hai mắt bắt đầu lấp lánh ánh sáng âm u.

“Đại nhân......” Lí Tứ thấy Quý Lương có chút thất thần, cẩn thận nhắc nhở.

Oh! Quý Lương giật mình, lập tức lấy lại tinh thần, còn theo bản năng xoa xoa khóe môi, nói:“Lúc nào thì phát hiện không thấy ?”

“Đại nhân, là sau nửa đêm hôm qua ta không thấy nàng đâu. Đại nhân cũng biết đầu hôm chúng ta buôn bán rất bận rộn làm sao chú ý tới, vẫn là những cô nương khác của nhà ta cả đêm không nhìn thấy nàng ấy mới biết được, bởi vì sau nửa đêm mưa to, nên bây mới đến báo án.” Vẻ mặt Tú bà đau lòng, cô nương kia có bộ dáng thực xinh đẹp, bà phải bỏ ra một món bạc lớn mới mua được.

“Có khả năng đã lưu lại chỗ bằng hữu khác không?” Quý Lương cắn cắn môi, suy tư hỏi.

“Sẽ không,với tính tình nàng kia thì làm gì có bằng hữu, bình thường cũng chỉ đi lại trong lâu, cũng không đến nơi nào a.” Tú bà không chút suy nghĩ, nói như chém đinh chặt sắt.“Đại nhân, xin ngài phái người đi tìm nàng, ta còn trông cậy vào nàng kiếm tiền cho ta đây này.”

“Ánh......” Quý Lương nghĩ mọi người trong nha môn hầu hết đều đi rồi, chỉ còn lại lẻ loi năm nha dịch già yếu, vì tìm một nơi tránh gió mà lưu lại, bình thường thì phụ trách quét dọn và đưa thức ăn cho phạm nhân. Sau đó lại nhìn Lí Tứ chằm chằm, muốn tìm sự giúp đỡ.

Lí Tứ tất nhiên phát hiện ánh mắt đại nhân nhà mình, sửng sốt nhưng vẫn không nhúc nhích, đứng ở một bên làm bộ không thấy .

Quý Lương bất đắc dĩ, đành phải cắn răng nói:“Ngươi có bức họa Hoa cô nương không? Để chúng ta lấy đi tìm người cho thuận tiện.”

“Đại nhân, ở chỗ chúng ta không có bức họa cô nương kia.” Tú bà vung vẩy chiếc khăn trắng nõn trên tay, nói:“Đại nhân, để ta miêu tả cho ngài xem thử. Hoa Lạc lớn lên xinh đẹp, hai mắt lớn như chuông, cái mũi nhỏ, miệng nhỏ, mặt nhỏ nhọn, tóc phía trước đã tỉa ngọn gàng, bình thường thích gài hoa đỏ thẩm, mặc y phục màu hồng, mặt mũi có chút thịt, ước chừng cao thế này.” Tú bà khoa chân múa tay ước chừng cao khoảng 1m5.

Mắt như chuông...... Cái mũi nhỏ...... Miệng nhỏ...... mặt nhỏ nhọn...... khóe mắt Quý Lương giật giật, cúi đầu bức họa trước mặt mình, hảo trừu tượng!

*

“Đại nhân, ăn cơm .” Lục thẩm bưng một món chay một món mặn và một chén canh không ưu lo đi vào trong viện, đem thức ăn bày trên bàn đá, nhẹ giọng gọi Quý Lương đang lo lắng về vụ án dưới tàng cây.

Quý Lương từ trong hoảng hốt phục hồi tinh thần lại, nhìn trên bàn đá hai món ăn cùng một chén canh và ba bộ bát đũa, sau đó lại nhìn Lục Thẩm cùng Lý Tứ đứng một bên,“Lục thẩm...... nhiều như vậy......”

Lục thẩm chưa nghe xong, còn tưởng Quý Lương chê rau xanh không ngon,“Đại nhân, ngài đừng chê, gọi thức ăn như vậy cũng hơn mười đồng đấy.”

“Ta không có chê, ai, ngồi đi ngồi đi.” Quý Lương khoát tay, bưng bát đũa lên gắp rau ăn.

“Đại nhân, trong huyện nha này không có sư gia và nha dịch cũng thật sự khó làm, như việc tìm kiếm Hoa Lạc cô nương kia cũng không thể chỉ dựa vào một người là ta cầm bức họa ra phố tìm?” Lí tứ nghĩ tới bức họa Quý Lương vẽ, khóe miệng co quắp, thật sự quá trừu tượng rồi. Lại ăn vài miếng cơm lên tiếng,“Người bên ngoài đều cho rằng chúng ta không có bạc.”

“Vốn là không bạc.” Lục Thẩm lườm Lí Tứ một cái,“Đại nhân, việc tuyển sư gia và nha dịch đã vô cùng cấp bách rồi .”

“Ừ.” Quý Lương gật gật đầu,“Thế nhưng không có bạc? Khố phòng Huyện nha cũng không bạc, lại nói phía trên không giải quyết vấn đề này?” Huyện lệnh tiền nhiệm cũng do thâm hụt công quỹ mà bị bắt.

“Đại nhân, phủ Giang Châu sợ sẽ không giải quyết vấn đề này, vẫn phải dựa vào chính ngài. Bất quá cho dù không có bạc, chẳng lẽ ngài không mời sư gia?” Lục thẩm buông bát đũa, thành khẩn nói:“Đại nhân, có sư gia cũng tốt, vạn nhất phát sinh đại án, thì đẩy gã ra ngăn cản một phen.”

“Đại nhân, Lục thẩm nói có đạo lý.” Miệng Lý Tứ nhai cơm nhồm nhoàm, từng chữ phát ra có phần không rõ ràng.

Quý Lương chép miệng vài cái, dùng đầu lưỡi xỉa xỉa răng,“Mời sư gia mất bao nhiêu bạc? Còn nha dịch mất bao nhiêu bạc?”

“Đại nhân, sư gia không nằm trong biên chế chính quy một năm là mười hai lượng bạc, nha dịch chính quy một năm sáu lượng bạc, nha dịch tạm thời thì một năm ba lượng bạc.” Lí Tứ đã sớm nghe ngóng rõ ràng, lúc trước còn muốn đi thi nha dịch đấy.

"Vậy sao? Vậy ta nằm trong biên chế chính quy phải không?” Quý Lương nghĩ bổng lộc một năm của hắn là bốn mươi lượng, dường như cũng không ít.

“Đại nhân, chức quan này của ngài là mua được, đương nhiên không phải, làm đủ năm năm sẽ có một cái giấy chứng nhận lúc đó thì phải rồi .” Lục thẩm cẩn thận nhắc nhở.

“Thật sao, Lục Thẩm Lý Tứ, ta không muốn làm quan, chúng ta quay về Lạc thành đi.” Quý Lương rất muốn về nhà, làm sâu gạo.

“Đại nhân, chớ nói bậy, nếu bị người khác phát hiện được đó chính là tội chết.” Lục thẩm vội vàng ngăn lời nói của Quý Lương lại, sau đó cẩn thận từng li từng tí nhìn quanh bốn phía, lúc đã xác định không có người nghe lén mới thần bí nói:“Đại nhân, Kinh Nguyệt quốc vốn có quy định, tất cả quan viên chỉ có thể nhậm chức trên sáu tháng mới được từ quan, nếu không sẽ bị coi như trốn tội mà trừng trị, người nhà cũng sẽ gặp tai ương đấy. Hơn nữa nếu bị người khác phát hiện ngài mua quan sợ là tội càng thêm nghiêm trọng.”

“Không có biện pháp khác sao?” Quý Lương cũng không muốn làm lộ chuyện sau đó bị chém đầu .

“Hoặc là nộp một vạn lượng bạc, thế nhưng bây giờ đại nhân sợ là không lấy ra nổi.” Lục thẩm cũng không có biện pháp tốt hơn.

Quý Lương nghĩ cha mẹ kia của hắn cũng thật không đáng tin,“Lục thẩm, cha mẹ ta đến cùng có ý gì? Lại nhẫn tâm đẩy con mình sinh ra vào hang sói?”

“Đại nhân, ngài cũng đừng trách lão gia và phu nhân, sau khi phu nhân biết được chuyện lão gia mua quan thì kết cục đã định, không cách nào thay đổi, hơn nữa lão gia để đại nhân làm quan nhất định có suy nghĩ của mình, cho nên......” Lục thẩm cũng bất đắc dĩ, tiểu thư nhà mình lớn lên như hoa như ngọc thế này, không biết làm sao lại không thể mặc nữ trang, thật sự đáng buồn.

“Cho nên để ta ở chỗ này chờ người khác tới vạch trần ta, chém đầu của ta?” Quý Lương nghĩ đến đó, liền ăn cơm không vào, trực tiếp đem đũa ném lên bàn.

“Đại nhân, không có người phát hiện, nhiệm kỳ của đại nhân là năm năm, cũng không dài, nếu thật sự không thích, nửa năm sau lại xin từ chức?” Lí Tứ cũng mở đầu nói,“Đến lúc đó lại quay về Lạc thành cũng là được .”

“Đúng không?” Quý Lương lẩm bẩm, nhíu mày cắn môi,“Nhưng mà giờ cũng thiếu bạc .”

“Vậy lão thân đi mở quán bán vằn thắn”. Lục thẩm vỗ vỗ bộ ngực,“Thế nào một tháng cũng phải kiếm được mấy lượng bạc.”

“Trời nóng thế này có người ăn sao?” Lí Tứ cũng không phải muốn đả kích lục thẩm, chẳng qua khí trời thật sự đang rất nóng.

“Ngươi cái thằng khốn nạn này, hôm nay ngươi muốn hủy đài của lão nương phải không.” Lục Thẩm cầm lấy chiếc đũa gõ hướng đầu Lý Tứ đập đến, Lý Tứ sau một hồi chạy trốn, vội vàng xua tay nói:“Lục thẩm, chuyện ta nói là thật trời đang rất nóng tất cả mọi người đều muốn ăn đồ mát mẻ, sao có thể ăn mì vằn thắn nóng hầm hập?”

Mát? Quý Lương vừa nghe, đầu óc chuyển động,“Lục thẩm, huyện nha chúng ta có băng sao?”

Lục thẩm ngừng động tác trong tay, hai tay chống nạnh, hai mắt tròn vành vạnh,“Tổ tông của ta ơi, ngài lại muốn làm gì? Đã có một khối băng rồi, ngài đừng hòng đánh chủ ý lên chúng nó.”

Xem ra là có? Quý Lương phối hợp cười nham hiểm, hai vai kịch liệt rung rẩy, kiếp trước hắn từng làm việc trong một cửa tiệm chuyên bán bánh sương sáo, học được cách làm loại bánh hương vị mát lạnh này, mấy ngày nay đến thế giới này cũng không thấy qua, xem ra có biện pháp rồi đây.

“Đại nhân, ngài đây là bị nóng đến điên rồi ư?” Lí Tứ và Lục Thẩm nhìn nụ cười âm hiểm của Quý Lương, lui lại từng bước ,“Lục thẩm, ngươi đừng tiết kiệm thế, mau lấy mấy khối băng ra cho đại nhân dùng đi.”(lời lý tứ)

“A? Nghiêm trọng như vậy ư? Ta đi lấy ngay......” Lục thẩm thấy chuyện không ổn, vội xoay người chạy ra ngoài viện.

“Lục thẩm, ta nghĩ đến chủ ý này, chắc chắn giữa ngày hè mọi người sẽ thích ăn.” Quý Lương vội vàng gọi Lục Thẩm đang chạy đi lại.

“Chủ ý gì?” Lục thẩm xoay người một cái, lại chạy về bên bàn đá.

Mấy người so đo tính toán một phen, chia nhau ra hành động.

Cùng lúc đó, trên bảng bố cáo ngoài cửa lớn phủ nha dán ra một thông báo tuyển dụng.

Bởi vì trong nha huyện Ngô Đồng thiếu thốn nhân thủ, nay tuyển thêm một gã sư gia và hai mươi tên nha dịch.

Yêu cầu sư gia như sau:

Một, năng lực xuất chúng, kiêm làm Huyện thừa, chủ bạc. Dỗ được Huyện lệnh, khuyên điêu dân, biết xướng dân ca, chơi đấm bóp, có thể chắn trứng gà, có thể cản rượu, nhất định phải biết ăn nói.

Hai, tướng mạo sánh ngang Phan An, thân cao tám thước có cơ bụng, biết vượt tường đánh quái.

Nha dịch yêu cầu: Thân thể khoẻ mạnh, ưu tiên người có kungfu ; có thể thức đêm làm thêm giờ, thỉnh thoảng đi làm việc vặt.

Tiền lương cần gặp mặt thỏa thuận

Mời đến Huyện nha báo danh, ghi danh trước

được ưu tiên.

ps:sorry bánh ở đây không phải bánh bột lọc đâu, m đã sửa lại các bạn thông cảm. là bánh sương sáo bạn ạ:
IMG
Nhìn cũng biết gì phải không? rau câu T_T ta thực sự chưa nghe đến từ "sương sáo" lần nào...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play