“Ngài nói cái gì, ta không biết, ta không hạ độc.” Sau khi Đàm tài ổn định lại thân hình, vội vàng phủ nhận.

Quý Lương nhìn thoáng qua Đàm Ngụy thị đứng ở trong nội đường như Hàn Mai(1 loại hoa), cúi đầu, chỉ dùng sức xoắn khăn. Sau đó nhàn nhạt nói : “Phải không?”

Đàm tài cả kinh, trong mắt bối rối cùng sợ hãi, cấp tốc đảo qua Quý Lương, sau đó nhìn về phía phu nhân của mình, trong mắt mang theo tình cảm không hiểu.

Quý Lương đột nhiên vỗ kinh đường mộc,“Đàm tài, thành thật khai báo, có hạ độc bên trong sơn móng tay?”

Đàm tài lập tức trực tiếp quỳ xuống, trong lời nói mang theo giãy dụa, “Đại nhân đại nhân, ta ta ta...... Ta ta....... Ta không có.”

“Thực không có?” Quý Lương tiếp tục hỏi, “Theo ta được biết toàn bộ huyện Ngô Đồng chỉ có quý phủ Đàm viên ngoại mới có Diên Vĩ màu tím, đây cũng là một trong những tài liệu thường dùng chế tác sơn móng tay nhất, làm được màu sắc cực kỳ xinh đẹp, giống như loại trên tay Đàm phu nhân.”

Đàm Ngụy thị nghe vậy lại rút tay vào trong tay áo vài phần, vẫn cúi đầu như cũ.

Đàm tài nghe vậy xoay người mắt nhìn bộ dáng Đàm Ngụy thị trong trẻo lạnh lùng không nói chuyện, sau đó nhìn Quý Lương cúi đầu, lớn tiếng hô : “ Đại nhân, là ta hạ, là ta hạ.”

“Độc trong đó đến từ đâu?” Quý Lương tiếp tục hỏi.

“Từ thuốc diệt chuột phòng sẵn trong nhà.” Đàm Tài cúi đầu nói rõ đầu đuôi gốc ngọn, còn nói chính mình mấy ngày trước trộm một lọ sơn móng tay mới của phu nhân bỏ thêm độc dược đưa cho hl.

“Vì sao muốn giết nàng?” Quý Lương hỏi tiếp.

Tô Bộ đầu nhìn thoáng qua Quý Lương, sau khi đã xin chỉ thị, lập tức theo sườn bên cạnh rời đi.

Đàm Tài cúi đầu, ở trong đầu tìm tòi mấy câu: “Bởi vì nàng luôn luôn quấn quít lấy ta, ta...... Ta thật sự chịu không nổi .” Sau đó bộ mặt hung quang nói: “Chỉ trách nàng quá tham lam, ta tặng nàng nhiều đồ vật như vậy, cũng đủ cho nàng nửa đời sau trôi qua thoải mái rồi."

“Nga? Người người đều biết đến Đàm viên ngoại keo kiệt bủn xỉn đến cực hạn, không nghĩ tới vậy mà cũng có cử chỉ hào phóng ném nghìn vàng vì hồng nhan.” Quý Lương cười nói, “Xem ra đồn đãi thật không thể tin.”

Lý Tứ và Lục thẩm trốn ở phía sau đại đường nghe lén tiến triển bản án phía trước.

“Đầu óc đại nhân cũng giống như trước, chuyên môn cắt đứt bản án.” Lí Tứ nghe Quý Lương hỏi vấn đề không có chút quan hệ, trực tiếp dậm chân.

“Ngươi biết cái gì.” Lục thẩm vỗ vỗ bả vai Lý Tứ, “Cái này của đại nhân gọi là giả si không điên.”

“Có ý tứ gì?”

“Ta cũng không biết......”

“Đại nhân, đều là tiểu nhân nhất thời bị quỷ mê hồn.” Đàm Tài ngồi co quắt dưới đất, mặt mũi tràn đầy bi thiết.

“Thật sao, vậy nói một chút ngươi tô sơn móng tay cho hl cô nương như thế nào?” Quý Lương tiếp tục hỏi, màu sắc kia thoạt nhìn rất đẹp mắt, nhưng là chính mình là không cơ hội tô.

“Ngay tại trong rừng thông ngoài thành, ta nói lần cuối cùng ta vì nàng sơn móng tay, từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt không gặp lại nhau.” Hai tay Đàm Tài che mặt, thấy không rõ biểu cảm, chỉ là kia thanh âm mang theo vài phần nức nở.“Đại nhân, đều là ta làm , đều là ta làm cả, ngài bắt ta đi.” Sau đó mang theo ánh mắt không muốn nhìn Đàm Ngụy thị, “Phu nhân, đợi sau khi vi phu chết, ngươi đem nhà bán đi, đến túp lều nhỏ chúng ta năm đó gặp ở, tức thì quãng đời còn lại ở nơi đó tân sinh .”

“Phu quân......” Lúc này Đàm phu nhân nâng đầu vẫn một mực cúi thấp, trong mắt dính đầy lệ.

Lúc này, Tô Bộ đầu từ bên ngoài trở về, ở bên cạnh nói vào tai Quý Lương vài câu, đồng thời đem mấy trương giấy Tuyên Thành đặt lên bàn, rồi về chỗ đứng.

Quý Lương hiểu ý, quả là thế.

Cầm lấy kinh đường mộc vỗ, quát: “Lớn mật, trên công đường há lại cho bọn ngươi ăn nói bậy bạ, bịa chuyện nói dối, đây là khi nhục chỉ số thông minh của bản quan sao?”

Cái vỗ này, đập vào trong lòng Đàm Tài, Đàm Ngụy thị, còn có lòng đám người nha môn, cái vị Huyện lệnh đại nhân này cũng không phải tên chủ dễ lừa gạt.

“Đại nhân, tiểu nhân không có nói dối......” Đàm Tài tiếp tục ôm tội lên người mình.

“Còn dám nói xạo, bản quan đã phái người kiểm chứng, độc bên trong sơn móng tay kia chẳng phải thuốc diệt chuột, mà là thạch tín.” Quý Lương chợt nhìn Đàm Ngụy thị, “Mà gần một tháng qua, tất cả hiệu thuốc trong thành chỉ có nửa tháng trước đàm phu nhân mua qua một lần, trị trĩ sang (loét đít >_<), đúng không?”

Đàm Ngụy thị nghe vậy, mặt nháy mắt trắng xanh, sớm đã không còn lạnh nhạt như lúc đầu, chỉ còn lại thất kinh.

“Đúng đúng đúng, là thạch tín, ta nhớ lầm.” Đàm tài lập tức xen mồm nói.

“Ngươi câm miệng.” Quý Lương quát, tiếp tục hỏi: “Sau đó bỏ thạt tín kia vào trong sơn móng tay, cố ý cho tiểu nha đầu của ngươi vào thời gian chạng vạng ở cửa thành bắc chào hàng sơn móng tay, đúng hay không?” (hỏi Đàm Ngụy thị nhé!)

Chúc Ti Nam ghi chép đến tận đây, giương mắt liếc nhìn Quý Lương, không nghĩ tới buổi sáng phái người đi ra ngoài một vòng vậy mà lại thăm dò được nhiều tin tức như vậy, xem ra thật sự đã xem thường nàng.( Cái này nguyên văn của tác giả, nhưng m đoán đoạn này anh vẫn chưa biết chị này là nữ)

“Đại nhân, ngài không có bằng chứng không thể......” Đàm Ngụy thị vừa định phủ nhận, đã bị Quý Lương chặt đứt,“Ngươi phủ nhận cũng vô dụng, thời điểm hl mua sắm sơn móng tay bởi vì giá cả quá cao cùng với tiểu nha đầu của ngươi mặc cả một phen, bị bác thủ cửa thành lúc đó nhớ kỹ. Mà ngày thứ hai lại nhìn thấy tiểu nha đầu kia theo bên người phu nhân ra vào tiệm lương thực.” Quý Lương cười yếu ớt, phong hoa tuyệt đại, “Phu nhân nếu không thừa nhận, bản quan lập tức cho người mang vị thủ vệ kia đến hỏi.”

“Là ta làm hết, không có quan hệ với phu nhân......” Đàm Tài che chở Đàm Ngụy thị như trước, ôm hết tôi trạng lên người mình.

“Đàm viên ngoại, trở ngại bản quan tra án, cũng không phạt trượng nữa, trực tiếp giao một ngàn lượng bạc tiền chuộc.” Quý Lương phất phất tay để nha dịch kéo Đàm Tài ra, cười nói với Chúc Ti Nam: “Chúc sư gia, nhớ kỹ giá này, biết không?”

“Đại nhân, cái này nếu ghi vào văn quyển, phải thu vào khố phòng đấy.” Chúc Ti Nam mới không muốn bạc vào phòng thu chi quan phủ đâu.

“Nha nha nha...... Cái kia bảy trăm lượng vừa rồi ngươi không nhớ ghi vào?” Quý Lương nhướng cao hai hàng lông mày, hỏi.

“Không có, đại nhân bạc này chúng ta phân thế nào?” Chúc Ti Nam cẩn thận vung tay áo của mình, để tránh dính mực nước vào, buông bút lông hỏi.

“Phân chia 5:5.”

“Ba bảy, ta bảy ngươi ba.”

“Vì cái gì, ta là Huyện lệnh.” Thanh âm Quý Lương lập tức cao lên.

“Đại nhân, nói nhỏ thôi, sợ mọi người không biết chúng ta ở đây chia bạc sao?” Chúc Ti Nam nhắc nhở.

“Nga, đúng nha, phù.” Quý Lương hạ thấp thanh âm.

Phía dưới quỳ đấy, hai bên đứng đấy đấy, hễ là thở khóe mắt đều không ngừng run rẩy, lần thư nhất gặp vị đại nhân quang minh chính đại chia tiền như vậy đấy .

“Năm năm, ta còn muốn chia cho bọn nha dịch đây.”

“Không được, nếu không là ta nhớ được cái quy định kia, ngươi có thể kiếm bạc sao?”

“Vậy 6:4, ngươi sáu, về sau nguyệt ngân (lương tháng) chi tiêu của mọi người trong nha môn đều do ngươi phát.” Quý Lương xoa xoa tay, đàm phán này không thành công sẽ không thôi.

Vào túi tiền mình, nào có đạo lý đi ra ngoài? Chúc Ti Nam nghĩ nghĩ, rốt cục làm ra một quyết định: “Năm năm, ngươi phụ trách phát nguyệt ngân, không thương lượng.”

Mẹ kiếp, vẫn là lão tử chịu thiệt! Quý Lương nắm kinh đường mộc lên muốn đánh Chúc Ti Nam, liền nghe thấy hắn ẩn ẩn nói: “Không tôn trọng kinh đường mộc là tử tội, tham ô nhận hối lộ bị vạch trần cũng là tử tội!”

“Tốt.” Quý Lương lần nữa thả nhẹ kinh đường mộc, nghẹn ra mấy đứa con: “Chúng ta tiếp tục thẩm án.”

Đàm tài cùng đàm Ngụy thị đồng thời giật mình nhìn Quý Lương.

“Nhìn cái gì, Tô Bộ đầu đã đem người thủ vệ cùng tiểu nha đầu kia của ngươi xét hỏi qua, cái này chính là lời khai, còn có cái gì để nói.” Quý Lương cầm mấy tấm giấy tràn ngập chữ trên mặt bàn quơ quơ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play