Mí mắt của Hạ Mạt bỗng giương lên, rất dễ dàng tìm được mấu chốt của vấn đề. Ba lô này nói lên rằng trong phạm vi hoạt động của Hồ Vương có một NPC, nếu như cô đoán không sai, NPC này là người phát động nhiệm vụ. Nhưng đây là loại nhiệm vụ gì? Hạ Mạt chưa từng làm nhiệm vụ này trước đây, nhưng không ngờ mới vào trò chơi không lâu đã có thể nhận một nhiệm vụ phát động. Điều này khiến cô kích động không thôi.
Nhiệm vụ như thế này rất hiếm và rất tốt nữa. Làm nhiệm vụ không những có thể nhận được những vật phẩm có phẩm chất tốt, còn có thể thông qua nó nâng cao tổng giá trị thực lực. Chỉ tiếc là Hạ Mạt lúc bắt đầu trò chơi trước kia quyết định bỏ hết tất cả những nhiệm vụ phát động. Do đó NPC để giao nhiệm vụ này cô chẳng biết ai cả.
Hiện tại từ trên trời rơi xuống vật phẩm nhiệm vụ, Hạ Mạt đi trong khu rừng rất chậm, cố gắng tìm NPC này. Dựa theo kinh nghiệm một đời trước của cô, những NPC loại này đều tìm những nơi hang sơn cùn cốc mà hoạt động, rất khó để tìm ra. NPC sẽ không như những NPC khác đứng giữa đường, đất trống hay những nơi cực kì bắt mắt để chờ người chơi đến tìm họ. Vì vậy cần phải nắm được phương hướng chính xác, nếu không sẽ tốn rất nhiều thời gian để tìm được NPC.
Trên ba lô này ngoài những chữ giới thiệu bên ngoài còn viết thêm là: Đông Phương lữ khách rong ruổi khắp con đường đến được khu rừng này, dấu chân của anh khi đến đây có phần mệt mỏi. Làm rơi mất ba lô khiến anh rất lo lắng, anh chỉ nhớ là rơi ba lô ở đâu đó gần phía nam.
Cái khó của nhiệm vụ này chính là tìm được NPC. Thường khi nhặt được vật phẩm nhiệm vụ thì ở trên dòng giới thiệu sẽ có hướng dẫn cách tìm NPC. Chỉ cần người chơi không phải dân mù đường, không phân biệt được phương hướng thì vẫn có thể tìm được NPC.
Hạ Mạt ban đầu là định trời sáng sẽ đi kiếm NPC kia. Còn bây giờ thì khác, cô phải nghỉ cho khỏe đã rồi tính sau.
Trên người loang lổ vết máu tươi, hình như từ lúc cô vào trò chơi đến giờ chưa có khi nào được sạch sẽ một hôm. Chuyện này cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Cô đốt lửa trại, rồi lượm thêm một số cành cây bỏ vào. Điều này khiến lửa cháy to hơn. Tuy nhiên, lần này cô không dám ngủ dưới đất nữa. Cô lấy thịt hồ ly nhặt lên, mặc dù hơi cháy nhưng vẫn có thể ăn được. Cô bỏ vào miệng, rốt cuộc cũng có thứ gì đó khôi phục thể lực rồi. Sau khi ăn xong, cô leo lên cây, cố gắng tìm một nơi nào cây chắc chắn để ngủ. Hạ Mạt bò đến một thân cây to, dựa lưng vào rồi mơ màng ngủ thiếp đi.
Ở nơi này ngủ chưa bao giờ ngủ được một giấc sâu cả. Ngay khi ánh nắng đầu tiên chiếu xuống khu rừng cô đã tỉnh. Cô quan sát xung quanh, không phát hiện nguy hiểm nào mới từ từ leo xuống đất. Lửa trại vẫn còn cháy, dù so với đêm qua thì không còn lớn bao nhiêu nữa. Thậm chí có một bên đã cháy hết tạo thành một đám tro tàn màu xám trắng. Gió thổi lên cuốn tro bay mất không để lại dấu vết gì. Hạ Mạt dùng cây to để dập lửa lại, lấy thêm đất lấp hết tro đã cháy, khi tất cả làm xong cô mới hướng về phía Tây Nam mà đi.
Trải qua trận chiến ngày hôm qua, Hạ Mạt phát hiện là điểm thuộc tính của mình lại tăng lên một chút. Hiện tại thuộc tính của cô là: sự chịu đựng 28, thể lực 23, trí lực 14, nhanh nhẹn 24, sức mạnh 24, ngộ tính 17, thực lực tổng hợp 130. Tuy rằng trí lực của cô lúc nào cũng thấp như vậy nhưng cô nghĩ mình không học được ma pháp gì đâu. Vì vậy cô luôn đề cao sức mạnh và nhanh nhẹn. Mà lần này sau trận chiến với Hồ Vương thể lực và nhanh nhẹn đều tăng đến 3 điểm. Đây giống như là trời cho vậy. Điểm thuộc tính kiếm không dễ, vậy mà lần này lại có đến 3 điểm! Tuy rằng Hồ Vương có giết đi cũng chẳng rơi cái gì cả, nhưng kết quả này vẫn khiến Hạ Mạt hết sức hài lòng. Dù sao có thể nâng cao điểm thuộc tính của bản thân vẫn tốt hơn nhiều lắm so với trang bị mà.
Hạ Mạt men theo những con đường đi về hướng Tây Nam, nhưng kì lạ là cô đã đi được hai giờ đều không gặp một con hồ ly nào cả. Vậy mà quái nhỏ thì lại gặp rất nhiều, chúng không khó đối phó như hồ ly nên cô không tốn nhiều thời gian có thể kết liễu chúng. Trước mắt càng lúc càng sáng, cô dừng lại. Quan sát xung quanh, đây là một mảnh đất trống trong rừng. Ánh mặt trời không bị che lấp nên uể oải chiếu rọi xuống ngập lối đi. Khi nhìn vào bãi đất, cô còn thế thấy một thảm cỏ, thực vật sinh trưởng mỡ màng, những cây hoa e ngại úp nụ xấu hổ không nở bung ra. Những điều đó tạo nên phong cảnh đặc biệt nơi này.
Hạ Mạt tìm một lần xung quanh khu đất, cuối cùng cũng nhìn thấy một người. Anh ta tựa vào thân cây, không nhúc nhích chút nào. Bộ dáng rất yếu ớt. Hạ Mạt đi về phía người kia, lúc này mới phát hiện ra trên người này có rất nhiều vết thương. Đặc biệt là trên bả vai có một vết thương rất sâu như có con gì vồ vào. Dấu vết này hình như rất quen thuộc, nó không phải là dấu vết Hồ Vương lưu lại cho chính cô sao?
Chỉ chừng đó thôi cũng đủ khẳng định rằng, người này chính là NPC người lữ khách mà cô muốn tìm rồi.
Hạ Mạt nhẹ nhàng gọi NPC, hi vọng anh có thể tỉnh lại. Thế nhưng người lữ khách có một vết thương rất nghiêm trọng. Mặc cho Hạ Mạt gọi lâu thế nào cũng không chút động tĩnh nào. Hạ Mạt cuối cùng đành phải từ bỏ hi vọng anh sẽ tỉnh lại. Đành lấy trong túi ra một bình thuốc chiết từ cây Đại Kế rồi giúp anh băng bó vết thương.
Thuốc này với người chơi rất hiệu quả, dùng lên người NPC hiệu quả cũng không khác biệt gì cả. Thuốc thoa lên chưa bao lâu thì người lữ hành đã tỉnh lại. Khi nhìn thấy Hạ Mạt lập tức hơi hoảng hốt. Nhưng sau khi cô trấn an anh thì đôi mắt anh mới bình tĩnh trở lại. Thế nhưng không quá câu thứ hai, anh lại có phần mơ màng hướng về Hạ Mạt đưa yêu cầu.
“Bằng hữu tốt, tôi biết cô cứu tôi. Đây vốn là chuyện rất cao cả rồi, thế nhưng tôi vẫn còn một thỉnh cầu. Đáng lẽ tôi phải tự làm lấy, nhưng bộ dáng này của tôi cử động còn khó… thật sự là làm không được. Không biết cô có thể giúp tôi không?”
Đôi mắt Hạ Mạt không chủ đích mà cong nhẹ, cô đợi câu nói này lâu rồi. Thế nên cô khẽ gật gật đầu: “Tất nhiên rồi, bằng hữu. Có duyên mới gặp mặt, nếu anh tin tưởng tôi như vậy. Tôi tất nhiên sẽ giúp anh giải quyết chuyện này.”
Nghe cô trả lời như vậy khiến NPC rất mừng rỡ, anh kích động kéo cánh tay cô chân thành cám ơn. Sau đó mới nói tiếp: “Con Hồ Ly khốn khiếp kia không những làm tôi bị thương mà còn làm ba lô quan trọng của tôi rơi mất, cô có thể giúp tôi tìm kiếm ba lô kia không? ”
Cô nghe thấy NPC nói vậy thì mới bày ra một bộ dáng hơi giật mình. Cô lấy từ trong túi ra ba lô mình nhặt được rồi đưa cho NPC: “Anh nói hồ ly là Hồ Vương sao? Nó rất lớn, có một bộ lông màu đỏ phải không? Tôi hôm qua động phải nó nên kết liễu nó. Nó rơi ra một cái túi, đang suy nghĩ không biết là của ai rơi ra. Nhưng không nghĩ tới là tìm được rồi. Có phải cái này là thứ mà anh muốn tìm không?”
Người lữ hành lấy ba lô mà cô đưa, lật qua lật lại kiểm tra. Sau đó mới kích động nói lớn:
“Đúng rồi bằng hữu, chính là nó! Đúng là của tôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT