Trương thị nắm tay to cà cà trên quần áo vải, sau đó mới sờ trán của nàng, cảm thấy không còn nóng như trước, lập tức mặt mày hớn hở nói: “Công nhận, thuốc của Tôn đại phu thật hiệu nghiệm, nào, Vân Hi mau uống thuốc đi, lát nữa tẩu sẽ làm đồ ngon để bồi bổ cho muội.”
Tôn đại phu là người khám bệnh duy nhất ở trong thôn, người trong thôn có thể trạng tốt, bệnh nhẹ chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày ngủ một giấc là được rồi rất ít khi mời đại phu đến khám bệnh. Mấy hôm trước, Lâm Vân Hi đột nhiên sốt cao không giảm, Lâm Thanh Văn hoảng hồn, nhưng Tôn đại phu chỉ sờ mạch rồi nói không chữa được bảo bọn họ chuẩn bị hậu sự, vừa nghe lời này, Lâm Thanh Văn quỳ xuống tại chỗ, cầu ông hãy cứu Lâm Vân Hi, Tôn đại phu bị dây dưa không còn cách nào khác mở hòm kê thuốc không ngờ có thể cứu người chết trở về, trong lòng Trương thị lúc này vừa cảm kích vừa kính nể Tôn đại phu, chỉ là nàng không biết Lâm Vân Hi chân chính đã chết, người ngồi ở đây đã thay bằng một người khác.
Chén thuốc đen như mực, đắng giống như hoàng liên, Lâm Vân Hi nhíu mũi, uống hết một hơi, nhận lấy nước ấm trong tay Trương thị uống mấy hớp mới có thể áp chế cảm giác đắng nghét trên đầu lưỡi.
“Ngủ tiếp đi, ta đi nấu cơm, chờ cơm chín rồi sẽ gọi muội.” Nhìn nàng có thể có tinh thần uống thuốc như vậy, Trương thị vô cùng vui vẻ, điều này chứng minh, nàng sắp khỏi bệnh.
Trương thị là một người tính tình hấp tấp, thấy nàng gật đầu liền bưng chén thuốc không đi ra ngoài, không lâu sau bên ngoài đã vang lên tiếng bát chậu va chạm nhau.
Lâm Vân Hi thở phào nhẹ nhõm, thân thể yếu ớt dựa vào trên tường phía sau, nói thật ra, nàng rất lo lắng bị người ta nhìn ra sơ hở, dù sao hai linh hồn hoàn toàn khác nhau, hơn nữa thời đại sinh hoạt lại chênh lệch xa như vậy, cũng may tiền thân là một người tính tình buồn bực, không thích nói chuyện, sau này cẩn thận một chút cũng không có gì đáng ngại.
Nàng ngủ mê man lâu như vậy, thân thể đã sớm cứng đờ, bây giờ cũng không buồn ngủ, nhưng không thể làm việc gì, đành phải nhắm mắt dưỡng thần, đồng thời nghĩ về cuộc sống sau này.
Chủ cũ thân thể này cũng là một người có số khổ, vốn có một mối hôn sự tốt, với Thu gia ở trong trấn, Thu gia là nhà giàu có ở trấn trên, do ông cụ khi còn sống đã quyết định, cũng xem như chỗ tốt, ban đầu, ba năm trước nên thành hôn, nhưng ông cụ đột nhiên ngã bệnh rồi qua đời, không bao lâu sau, Thu gia tới cửa từ hôn, tuyên bố nói không thể vì giữ đạo hiếu mà làm lỡ bọn họ kéo dài hương khói, lý do đường đường chính chính.
Tiếc là, giấy không thể gói được lửa, có người trong thôn làm thợ ở trên trấn lặng lẽ nói với Lâm Thanh Văn, có tiểu thư thương hộ nhà họ Thái coi trọng tiểu tử nhà họ Thu, gia nghiệp nhà họ Thái lớn hơn nữa tiểu thư nhà người ta có mấy phần sắc đẹp, cho nên Thu gia liền nảy ý niệm từ hôn trong đầu, họ chỉ mượn việc Lâm Vân Hi giữ tròn đạo hiếu để phát tác mà thôi, Lâm Thanh Văn tức muốn chết, xé nát thư hứa hôn rồi ném những thứ đền bù và bà mối ra ngoài cửa, đồng thời thề, từ nay về sau dù có chết già cũng không lui tới.
Thu gia và Lâm gia bắt nguồn từ ngày xưa ông cụ nhà họ Lâm cứu trưởng tử của Thu gia, Thu gia lựa chọn hứa hôn với Lâm gia ngoài mặt là báo ân cứu mạng, một lý do quan trọng khác là Lâm Vân Hi lớn lên rất xinh đẹp, hơn nữa được ông cũ dạy dỗ nên nàng cũng biết chữ tính cách lại dịu ngoan, ngoại trừ bên ngoài nghèo ra thì không có lựa chọn nào khác, nhưng cái gì cũng thua kém sự mê hoặc của đồng tiền, Thu Phong làm ăn lớn, liên tục buôn bán ở kinh thành, khiến cho những người ở quê cảm thấy thân phận nước lên thì thuyền lên, có hơi bất mãn với mối hôn nhân này, bây giờ có lựa chọn tốt hơn thì đổi ý không chút do dự, cũng không biết việc này Thu Phong có biết hay không, nhưng biết hay không cũng không quan trọng.
Ở một nơi thanh danh còn quan trọng hơn mạng như cổ đại, bị từ hôn là một chuyện chẳng hay ho gì, mặc dù chuyện này do Thu gia không đúng, nhưng trong thôn cũng có người nói xấu sau lưng Lâm Vân Hi, nguyên chủ trời sinh tính tình nhạy cảm, có khổ hay có khó chịu gì đều tự mình nuốt vào bụng, lâu ngày trở nên uất ức.
Ba năm giữ đạo hiếu vừa qua, Lâm Vân Hi cũng tròn mười tám tuổi, mười tám tuổi ở cổ đại vẫn chưa thành thân xem như là thanh niên lỡ thì, ca ca và tẩu tử sợ làm lỡ hạnh phúc cả đời của nàng nên ngoài sáng ngầm nhờ không ít bà mối, đáng tiếc bởi vì tuổi tác quá lớn nên người được giới thiệu hoặc là ăn chơi lêu lổng, hoặc là tái giá làm vợ kế, Lâm Thanh Văn và Trương thị xem nàng như con gái ruột, đương nhiên sẽ không bắt nàng đi chịu khổ, hôn sự kéo dài một năm nhưng vẫn không có người đến, khiến cho ca ca và chị dâu của nàng gấp quá chừng, khiến Lâm Vân Hi lúc không có ai không biết không bao nhiêu lần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT