Thanh âm giống như nước suối trong, tràn ra trong thư phòng –

“Lũ lụt Thương Châu, đã thành cục thịt trong lòng dân chúng, ngân lượng cứu lũ bị cướp, dẫn tới kêu ca nổi lên bốn phía, lòng thần xấu hổ, lại tập hợp ý kiến các nơi……” Nói đến đây đột nhiên dừng lại, thực mất hứng để lại một tiếng thở dài.

Cẩm Dạ nguyên bản còn cầm bút ngẩn người, bị hắn không mặn không nhạt nhìn lướt qua lập tức ngồi thẳng, vô tội nói: “Sao không nói tiếp?”

Nghiêm Tử Trạm nhíu mày, ngón tay dài nhẹ nhàng gõ mặt bàn: “Ta vừa giảng điều này, rốt cuộc nàng nhớ kỹ hay chưa?”

“Cài này thì chưa.” Thực thẳng thắn cười cười, nàng tự theo mục đích bản thân nằm úp sấp trên bàn học, bắt đầu tim kiếm trong đống tấu chương kia, sau một lúc lâu mở ra hai bản, cẩn thận xem xét xem xét rồi bỗng nhiên kéo tay áo người nào đó một phen, tràn đầy kinh ngạc nhìn hắn.

“Nàng làm gì vậy……” Nghiêm Tử Trạm khó hiểu.

Cẩm Dạ chưa nói tiếp, chỉ thuận tay cầm nghiên mực, chấm ướt ngòi bút rồi cổ tay run lên, cho mực thừa rụng xuống, đợi đến khi trên giấy viết xong câu nói của hắn lúc trước, mới nói: “Ta rất ngạc nhiên, những tấu chương này chàng đều xem qua?” Điều này thực làm người ta thắt lưỡi, gần như hắn có thể không ngừng nói ra nội dung mỗi bản tấu chương, thậm chí…… ngay cả lời phê chuẩn dối trá lâm thời nghĩ ra cũng dị thường lưu loát.

Chớ không phải là trên đời này thực sự có nhân tài tuyệt diễm?

Nàng không tin tà, không chờ hắn trả lời lại truy vấn lần nữa: “Mau nói cho ta biết, có phải sau khi hồi phủ chàng luôn ở thư phòng phê duyệt tấu chương?”

Nghiêm Tử Trạm có chút không kiên nhẫn: “Nàng vẫn truy vấn những chuyện râu ria đó đến tột cùng muốn như thế nào, mau chút đưa thư đi, nếu thực sự nàng có thời gian rảnh rỗi, không bằng lại đến làm chút chuyện có ý nghĩa……”

“Chàng không được nói tiếp!” Cẩm Dạ đỏ mặt, mềm nhũn dựa vào lưng ghế dựa: “Chẳng qua ta chỉ hỏi một chút thôi, chàng chớ nói trái nói phải nói linh tinh.”

Nghiêm Tử Trạm bất đắc dĩ: “Chỉ thô sơ giản lược xem qua một lần, còn chưa kịp nhìn kỹ.”

“……” Đại khái cái gọi là ‘đã nhìn qua là không quên được’ cũng như thế đi, bỗng chốc Cẩm Dạ thấy thật ghen tị với người nào đó, ông trời dữ dội không công bằng, cho hắn ngũ quan khiến đàn bà đều tự biết xấu hổ cũng đành thôi, cố tình còn giao cho hắn trí tuệ sáng tạo nhanh nhẹn hơn người.

Không khó đoán được trong lòng nàng nghĩ gì, Nghiêm Tử Trạm lắc đầu, đùa cợt tươi cười: “Ta thật không biết phu nhân ta lòng dạ hẹp hòi như thế, ngay cả phu quân mình cũng phải so sánh một phen.”

“Ta…… đâu có.” Nhanh chóng cúi đầu, nàng chỉ có thể dùng múa bút thành văn để che dấu chột dạ: “Tiếp tục đi.”

Nghiêm Tử Trạm gật đầu: “Chuyện lũ lụt, liên lụy rất nhiều, thần cả gan gián ngôn, còn phải bàn bạc kỹ hơn, tuyệt không thể đánh rắn động cỏ.” Vừa dứt lời, chợt nghe nàng ở bên nhỏ giọng nói thầm một câu, hắn nhíu mày, nhanh chóng đi thong thả bước tới bên người nàng, gập thắt lưng hỏi: “Nàng lặp lại lần nữa.”

Cẩm Dạ cười khẽ: “Giọng quan kiểu này, ta nghe lâu như vậy, mỗi lần nửa phần trước đều đánh trúng chủ đề, đến phần sau lại thành có lệ.” Nói trắng ra là, thần vô năng, không nghĩ ra biện pháp cụ thể, vẫn là hoàng thượng tự giải quyết đi.

“Ứng phó Tống Chính Thanh mà thôi, tất nhiên ta sẽ không đem ý kiến thật ở tấu chương nói cho hắn.” Nghiêm Tử Trạm cười lạnh: “Khẩu vị của lão hồ li kia càng lúc càng lớn, Lục Các vốn phụ chính, trước mắt cũng sắp thành tham gia vào chính sự. Ông ta thật đúng là coi như ta đã chết, dưới mí mắt của ta cũng dám đưa người vào tìm hiểu.” Nói xong, bỗng nhiên chú ý tới sắc mặt Cẩm Dạ không tốt lắm, hắn mím môi, ngừng đã lâu mới miễn cưỡng nói: “Không phải ta nói nàng.”

Kỳ thật Cẩm Dạ cũng không quá để ý đến câu nói của hắn, chẳng qua hiếm khi hắn buông tha cái kiểu mắt cao hơn đỉnh hạ mình giải thích, điều này không khỏi làm cho nàng nổi lên lòng trêu đùa.

Cán bút vung lên bàn, nàng không nể mặt: “Không viết.”

Nghiêm Tử Trạm sửng sốt, thực không rõ vì sao đối phương bỗng dưng trở nên không được tự nhiên, hắn suy nghĩ nửa khắc, vẫn là khó hiểu phong tình lôi kéo đuôi ngựa nàng tùy ý buộc sau đầu: “Sắp đến giờ tý, còn một bản cuối cùng.”

Cẩm Dạ giả bộ tức giận: “Ta nói không viết, chàng không nghe thấy sao? Trong đáy lòng chàng vẫn cho rằng ta là thám tử của Tống Chính Thanh, ta đây cần gì phải ở trong này đối với chàng thâu tâm đào phế.”

“……” Nghiêm Tử Trạm hết đường chối cãi, hắn đường đường là Tể tướng, dưới một người trên vạn người, chưa từng có thời khắc thất bại, đừng nói là dám can đảm phát giận giống nàng, ngay cả lời nói của hắn cũng ít có người dám phản bác.

Vì thế, căn phòng lại lần nữa yên lặng.

Tên đàn ông không biết dỗ dành này, diễn ra rồi không thể xuống bậc thang, không khí cứ cương cứng như vậy.

Cẩm Dạ ngầm hối hận, ngươi nói ngươi đùa cái gì thì đùa, lại đi đùa một tên đàn ông có lẽ chưa bao giờ động tình, đáng tiếc là nàng tranh chấp trước, nếu tự mình kết thúc, vậy thì quá mức dọa người.

“Ta, ta đi đây.” Cuối cùng chỉ có thể thực mất mặt để lại một câu, nàng cầm giấy viết thư, vội vàng đi ra ngoài, khoảnh khắc đang muốn rớt ra then cửa đột nhiên bị người ta dùng lực kéo lại.

“Nàng tức cái gì.” Mặt Nghiêm Tử Trạm băng bó, ngữ điệu rất là cố chấp.

Cẩm Dạ khó có thể tự chế cảm xúc đắc ý, định cúi đầu dấu đi ý cười, ngay sau đó cằm lại bị nâng lên, hô hấp bị cướp đoạt, nàng bị động thừa nhận một nụ hôn.

Đầu tiên là mang theo ý trừng phạt thản nhiên, rồi sau đó dần dần chuyển thành dịu dàng trấn an, sau đó nữa…… đột nhiên thay đổi bản chất, người nào đó lại bắt đầu không an phận cởi vạt áo của nàng.

“Nghiêm Tử Trạm!” Luống cuống tay chân bắt được tay hắn, Cẩm Dạ trừng to mắt: “Kính nhờ chàng có tiết chế một chút được không.”

“Không được.” Hắn ôm chặt nàng, đặt nàng lên ván cửa, nửa là mê hoặc nửa là bá đạo ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Mãn nguyệt tán của ta còn chưa giải hoàn toàn.”

Cẩm Dạ lé mắt liếc hắn: “Vừa rồi chàng còn nói thời gian không còn sớm.”

Nghiêm Tử Trạm dừng lại, thật lâu sau buông nàng ra, thở dài: “Nàng luôn có biện pháp làm cho người ta trở tay không kịp.” Hướng ra ngoài liếc mắt một cái bầu trời đen như mực, hắn lại có chút lo lắng: “Người phụ trách truyền tin là ai?”

Cẩm Dạ không muốn làm cho hắn lo lắng, cố ý giấu diếm: “Chỉ là gã sai vặt chạy chân trong Tống phủ, chàng không cần lo nhiều.”

“Ừm, chẳng qua ta không thích người Tống phủ cải trang đến nhà của ta.” Nghiêm Tử Trạm mị mắt, rất là thong dong nói: “Đợi đến khi tìm được cha nàng, tiểu tử kia sẽ không còn giá trị.”

Tất nhiên Cẩm Dạ nghe hiểu ý tứ của hắn, giết một mật thám căn bản không có gì đáng trách, nhưng nếu đối tượng là Sở Luật, nàng có chút hoài nghi Tích Kì có phải đối thủ của hắn hay không…… Thật cẩn thận đem thư nhét vào cổ tay áo, lúc nhấc chân phát hiện người nào đó còn túm tay nàng, nàng lay tay áo nhoáng lên một cái, cười nói: “Không nghĩ tới phu quân đại nhân luyến tiếc thiếp thân rời đi như thế.”

Nghiêm Tử Trạm rụt tay về, trấn định nói: “Ta chỉ quên nói với nàng, đai lưng của nàng còn chưa buộc chặt.”

Cẩm Dạ theo bản năng cúi đầu, quả thực vạt áo còn buông, nàng biết vậy nên đại quẫn, bất chấp mỹ cảm thắt hai cái nút to, sau đó tông cửa xông ra.

.

.

Theo ước định đến hậu viện, Sở Luật đứng ở bóng đen trong góc tường lẳng lặng chờ, khác với áo xanh ngày thường, giờ phút này quần áo đen gần như cùng bóng đêm hóa thành một thể.

Khi Cẩm Dạ đi qua thân hình hắn vẫn không nhúc nhích, cho đến khi gót chân nàng không cẩn thận giẫm phải nhánh cây phát ra tiếng vang hắn mới phản xạ quay mình lại, đồng thời rút trường kiếm ra.

“Sở Luật, ngươi đây là diễn trò gì.” Cổ bị đặt binh khí, tư vị này tuyệt đối khổ sở.

Thấy rõ ràng người tới, cảm xúc đề phòng của hắn mới trầm tĩnh lại, lưu loát đưa kiếm vào vỏ, hắn vẫn thực kính cẩn gập thắt lưng: “Đại tiểu thư, thứ đại nhân phân phó có mang đến không?”

Cẩm Dạ chậm rãi rút thư ra, cẩn thận niết ở trong tay, nghiêm mặt nói: “Điều nên làm ta đều làm được, khi nào ta có thể nhìn thấy cha ta?” Nàng còn chưa xác định Tích Kì cùng Lộng Nguyệt có thể tìm được tung tích cha hay không, nếu nàng có thể như nguyện gặp được ông ấy, tương lai cứu người cũng sẽ giảm đi rất nhiều phiền toái.

“Đại tiểu thư, ta đã nói với người, tiểu nhân không thể can thiệp tâm tư của chủ tử.” Sở Luật mở lòng bàn tay ra, nhìn chằm chằm ánh mắt đối phương, chân thành nói: “Khi nào đại nhân nguyện ý thì sẽ cho người gặp Tô lão gia, hoặc thả Tô lão gia về nhà, tình huống mà ta biết so với người cũng không tốt hơn bao nhiêu, điểm này còn thỉnh đại tiểu thư lượng giải.”

Cẩm Dạ trầm mặc không nói, ánh mắt ẩn chứa hoài nghi.

Sở Luật vươn tay nhận thư, trầm giọng nói: “Vì an nguy của Tô lão gia, đại tiểu thư vẫn nên mau chóng làm cho tiểu nhân đem thư mang qua đi.”

Nghe vậy lòng Cẩm Dạ tê rần, theo lời buông lỏng lá thư, trong lòng nàng tràn ngập bất an, rố cuộc Tống Chính Thanh sẽ đối phó cha như thế nào, mà cha lại bị nhốt ở đâu, mấy vấn đề này quấn quít lấy nàng, làm cho nàng không thể rõ ràng, thậm chí…… ngay cả muốn đi đâu tìm người cũng rất mơ hồ.

“Đại tiểu thư, tiểu nhân cáo từ.” Sở Luật mượn lực đạp lên thân cây bên cạnh, nhanh chóng tới được đầu tường.

Cẩm Dạ vội vàng đuổi theo hai bước, hô: “Ngươi thay ta báo cho Tống Chính Thanh, hai ngày này nhất định ta sẽ đi tìm ông ta!” Phẫn nộ kêu xong một câu, nàng thất hồn lạc phách ở trong sân ngồi trong chốc lát, thật vất vả mới bình ổn cảm xúc nôn nóng chuẩn bị đứng dậy về phòng, lại nhìn thấy nơi khác trên đầu tường nhảy xuống một bóng đen.

“Ngươi……” Nam tử nói chuyện hàm chứa kinh ngạc.

Cẩm Dạ nhìn tròng mắt dài nhỏ chưa bị cái khăn đen che mặt ngăn trở, bỗng nhiên cảm thấy nhìn rất quen mắt, thừa dịp hắn sững sờ, một bước tiến lên kéo lớp ngụy trang của hắn.

Dưới ánh trăng dung mạo thiếu niên mỹ lệ, ít đi son phấn nồng nặc, giờ phút này xem ra đúng là có chút nam nữ khó phân biệt.

Cẩm Dạ tiến lên một bước, chỉ vào hắn hô nhỏ: “Lộng Nguyệt……”

“Ngươi là nô tỳ? Đêm hôm khuya khoắc sao còn lang thang.” Ánh mắt thiếu niên nhanh chóng nhiễm sát khí, nữ tử trước mặt hắn nhận ra được, lúc trước ở Xuân Hạnh Lâu gặp qua một lần, so với y phục dạ hành, lúc này hiển nhiên nàng ăn mặc so với lần trước còn tùy tính hơn, ngoại bào cũng mặc ngược, kỳ quái là quần áo đều thượng phẩm, trong lúc nhất thời cũng không phân ra thân thế của nàng, chỉ có thể tạm thời cho rằng hạ nhân trong phủ.

Cẩm Dạ không có tâm tình trả lời vấn đề của hắn, chỉ vì trong tay hắn cằm một buộc vải, buộc vải chưa hoàn toàn thắt chặt, có chút vải dệt đỏ thẫm lộ ra bên ngoài, viền cạnh hơi thẫm, tựa như bị tẩm máu.

“Ngươi ngơ ngác làm gì? Còn không tránh ra, ta có chuyện quan trọng.” Thiếu niên thực không kiên nhẫn.

Cẩm Dạ chậm rãi xê dịch sang bên cạnh, khi hắn đi qua chính mình lại một phen kéo lấy buộc vải kia, áo dài nhiễm máu bên trong bị chấn động rơi ra, quần áo chỗ thắt lưng còn thêu vân văn màu hoàng kim. Hoa văn này giống như đã từng quen biết, nàng nhớ mang máng cảnh tượng ngày nào đó sau giờ ngọ ngồi ở hậu viện nhà cũ từng kim từng kim một đường thay cha may quần áo……

“Không, sẽ không ……” Bi thương kêu một tiếng, chân nàng đột nhiên mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play