Giữa sườn núi, có một chiếc xe ngựa chậm rãi đi trước, bánh xe thong thả
nghiền qua cỏ dại trên đường mòn, nơi này núi non không coi như quá
hoang vắng, ngẫu nhiên có một thợ săn hay tiều phu trải qua, đều quay
đầu kinh ngạc liếc mắt xa phu phía sau một cái, ánh mắt kia hơn phân nửa mang theo nghi hoặc cùng…… chế nhạo.
“Tiểu thư, có thể đi nhanh
một chút sao? Đều nhìn không thấy bóng dáng chiếc xe phía trước……” Xa
phu rốt cục nhịn không được quay đầu oán giận, thân là một người đánh
xe, nếu ngay cả người đi đường đều có thể đi nhanh hơn hắn, mặt mũi kia
tuyệt đối không còn sót lại chút gì.
Rất nhanh cửa kính khắc hoa đã
bị đẩy ra, một thỏi bạc bay ra từ giữa, công bằng rơi xuống trong lòng
xa phu, đồng thời truyền đến chỉ thị đơn giản rõ ràng chặn chỗ yếu hiểm: “Chậm.”
Xa phu cắn cắn bạc trắng rạng rỡ chói mắt dưới nắng hạ,
kéo ngựa mừng như điên gật đầu:“Vâng vâng vâng, tiểu nhân có thể đánh
ngựa chậm một chút, bảo đảm mặt trời lặn không đến được kinh thành.”
Trong thùng xe, không khí cổ quái –
Tay Sơ Tình nâng một chiếc khay nhỏ, bên trong phủ đầy bột phấn đen thui,
nàng lẳng lặng tựa vào vách xe, ánh mắt không chớp thẳng tắp nhìn chằm
chằm Tô Cẩm Dạ mặt không chút thay đổi.
“Nếu tâm tình người không tốt, thì nói cho em.” Nàng thở dài, khẩu khí đã là bất đắc dĩ.
“Ta không có tâm tình không tốt.” Cẩm Dạ cười cười, thuần thục từ hộp đựng
bên cạnh lấy ra một quả hạch đào, nhẹ nhàng đặt vào trong tay xoa xoa –
‘Tạch’, bột phấn lưu loát tiếp tục rơi vào trong khay nha hoàn nâng trước
người,“Sơ Tình, nào, ăn hạch đào.” Nàng mềm nhũn vẫy vẫy tay, thanh âm
nói chuyện gần như có thể vắt ra nước.
“Em không ăn.” Ghét bỏ liếc mắt hạch đào một cái, Sơ Tình quay đầu sang một bên.
“Em không ăn, vậy để ta ăn.” Cẩm Dạ tính tình tốt gật gật đầu, hai mắt nhìn thẳng phía trước, chuyên chú nhìn chằm chằm bình an kết giắt trên cửa
xe, một tay quờ về phía bàn, ‘rầm lạp’ nắm một nắm to, không hề có hình
tượng ấn vào trong miệng.
“Tiểu thư!” Sơ Tình buồn bực quăng
khay,“Nếu người thực không muốn đi kinh thành, phải nói cho lão gia, nếu người nói không nên lời, em đi nói cũng được!”
Cẩm Dạ sửng sốt,
một hồi lâu mới chậm rì rì nói:“A, khó thấy em tức giận, ngày thường
luôn có vẻ sinh ra chớ gần, không thể tưởng được cư nhiên cũng có thể
phát hỏa.”
“……” Sơ Tình dở khóc dở cười, mình ở trong này thật sự chờ nàng trả lời, ai ngờ nàng lại nói chút chuyện râu ria.
Bên ngoài ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ giấy tiến vào, Cẩm Dạ theo bản
năng dịch sang bên phải, vị trí âm u thấy không rõ biểu tình khuôn
mặt,“Như vậy cũng tốt, em thay ta gánh chịu tiếng xấu lâu như vậy, làm
nhiều chuyện như vậy, cũng nên tức giận.”
Sơ Tình gục đầu xuống,
thấp giọng biện giải:“Từ khi sòng bạc khai trương tới nay, những người
bị đả thương đều là em tự mình động thủ, tại sao lại nói là tiếng xấu.”
Cẩm Dạ bỗng nhiên cười:“Đầu tháng có người bị em đánh gãy tay, còn nhớ rõ?”
“Nhớ rõ, hắn từng nói năng lỗ mãng với tiểu thư.” Sơ Tình hơi nâng cằm, họ
Vương cuối phố bị hói đầu, cờ bạc thành thói quen, sau khi thua tiền vốn cư nhiên còn táng tận lương tâm muốn đem vợ con gán cho sòng bạc, bị
tiểu thư cự tuyệt sau bắt đầu khẩu không trạch ngôn nhục mạ Tô gia, nàng không nghe nổi muốn giáo huấn hắn ta một chút, kết quả đã thời gian dài không gặp hắn.
[khẩu không trạch ngôn: nói lời không có sự chuẩn bị, suy xét]
“Nói năng lỗ mãng nên rút đầu lưỡi.” Khi nàng nói lời này vẫn như cũ là biểu tình ôn hòa, thản nhiên, giống như đàm luận về thời tiết,“Gãy xương có
thể nối, không có đầu lưỡi cũng không thể tìm.”
Sơ Tình không
nói, ý nghĩ có chút hỗn độn, thời điểm này, nàng thậm chí cảm thấy cô
gái bên người đã ở chung mười hai năm xa lạ đáng sợ, có lẽ cho tới bây
giờ mình cũng chưa từng hiểu rõ nàng.
“Nói trắng ra, kỳ thật em
cũng biết được ta xuống tay so với em sẽ ngoan tuyệt hơn, mới trước tiên thay ta xử lý, tâm địa em mềm yếu hơn bất kỳ người nào, cố tình những
người đó mù mắt, bỡn cợt em không đáng một đồng.” Nàng chậm rãi rút ra
khăn tay, lau sạch sẽ bụi bặm.
Sơ Tình căng thẳng:“Tiểu thư……”
Cẩm Dạ vỗ vỗ đầu nàng ta, giống như trấn an con vật nhỏ,“Nhưng ta thực
thích em như vậy, năm ấy ta tám tuổi thu nhận em, trong lòng em còn ôm
một chú mèo hoang nửa chết nửa sống, hiện tại ngẫm lại liền cảm thấy
buồn cười, tiểu khất cái chính mình còn không nuôi nổi, cư nhiên lại
thiện tâm như thế.” Dừng một chút, nàng lại cười khẽ:“Cẩn thận nghĩ đến, ta cùng với em quả thực khác nhau một trời một vực.”
Trong mắt
Sơ Tình nảy lên bi ai:“Tiểu thư, người không rõ, thuở nhỏ em không cha
không mẹ, đều dựa vào người có lòng hảo tâm tiếp tế, cho nên, so với
những ý tưởng hận đời này, em càng nguyện tin tưởng…… con người bản tính thiện lương.” Nói xong, nàng lại nhỏ giọng bổ sung một câu:“Tiểu thư từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, sẽ không hiểu được .”
Cẩm Dạ hơi hơi nhếch khóe miệng, không nói tiếp.
Nàng cẩm y ngọc thực? Đúng vậy, đáng tiếc kia chẳng qua cũng là cuộc sống từ sau khi tám tuổi……
Trước tám tuổi, Tô gia còn chưa phát triển, một nhà ba người ở trong ngôi
miếu đổ nát, hưởng hết lòng người ấm lạnh. Mẫu thân vốn là thiên kim nội các thủ phủ, đi theo phụ thân bỏ trốn với hai bàn tay trắng, chẳng
những vì kế sinh nhai mà thức đêm may vá, còn phải cố gắng dạy con gái
trở thành tiểu thư khuê các, ngay cả mùa đông rét lạnh cũng quỳ gối
trước cửa trường tư thục khẩn cầu tiên sinh thu nhận thêm một đệ tử……
Cho tới bây giờ, nàng coi như là tiểu thư khuê các trong mắt người bên
ngoài, nhưng khắp đầu óc đều là những hình ảnh không chịu nổi, nhớ tới
cảnh tượng bị chó dữ đuổi cắn ở đầu đường, còn có trí nhớ được người ta
đưa cho cơm thừa canh cặn.
“Tiểu thư, suy nghĩ gì thế?” Sơ Tình cúi người lại đây, thay nàng vén lên tóc mai rối loạn.
Cẩm Dạ cười càng cổ quái, nàng suy nghĩ — tiếc nuối cỡ nào, Tô Cẩm Dạ nàng
chính là một kẻ tiểu nhân nội tâm xấu xí, có thù tất báo trong số ít
những người chưa bị Bồ Tát cảm hóa.
Cho đến khi mặt trăng lên đầu cành, Tô Khởi Vượng mới thấy chiếc xe ngựa khoan thai đến chậm phía
sau, nhìn con gái được nha hoàn đỡ xuống xe vẻ mặt thiếu tinh thần, bao
nhiêu trách cứ của ông đều hóa thành đau lòng,“Con gái ngoan, mệt muốn
chết rồi đi, chúng ta tìm một khách sạn ngủ lại trước, sáng mai con theo cha đi chọn một tòa nhà lớn.”
Cẩm Dạ nguyên bản còn mơ mơ màng
màng, nhưng một bước đặt chân xuống thổ địa kinh thành sau thì đột nhiên thanh tỉnh rất nhiều, không phải do mặt đất dưới chân hôm nay kỳ diệu
bao nhiêu, mà do đám người chung quanh truyền đến tiếng vang ầm ĩ hoàn
toàn làm cho nàng không hề buồn ngủ. Phóng mắt nhìn lại, khắp đường cái
ngập dòng người, cho dù là nam hay nữ, đều mặc phục sức lộng lẫy, một
tay cầm đèn lồng, một tay cầm…… cỏ xanh?
“Đó là lạc du thảo, khi hội chùa nếu gặp đối tượng trong lòng, thì tặng cho đối phương.”
Tiếng nói xa lạ cho tới bây giờ chưa từng nghe qua, Cẩm Dạ quay đầu, thấy một thanh niên phía sau phụ thân, khuôn mặt nhã nhặn, tư thái khiêm tốn,
nàng mị mắt, bỗng nhiên cảm thấy có chút quen thuộc.
Sơ Tình đưa lỗ tai lại đây, nói nhỏ:“Là nhà cái mới tới sòng bạc.”
[nhà cái: người lắc xúc xắc trong sòng bạc]
Nghe vậy, Cẩm Dạ không khỏi có chút ngoài ý muốn, trước khi xuất môn gần như cha đã phân phát tất cả gia đinh, nói là nhiều người nhiều miệng, không muốn người kinh thành biết chi tiết về bọn họ, không nghĩ tới giờ phút
này lại lòi ra một tiểu nhị lai lịch không rõ.
“Cẩm Dạ, đây là A
Sở, tiểu nhị trong sòng bạc, hẳn là con gặp rồi đi? Buổi sáng cha đụng
phải một cừu gia, thiếu chút nữa gặp chuyện không may, may mà có A Sở……” Tô Khởi Vượng tán thưởng vỗ vỗ bờ vai của hắn, nghiễm nhiên đem hắn trở thành ân nhân cứu mạng.
[cừu gia: kẻ thù, kẻ địch]
“Trùng hợp như vậy.” Cẩm Dạ cười cười, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như mặt trăng.
A Sở gập thắt lưng, thản nhiên trả lời:“Đại tiểu thư, là vừa vặn.”
Tô Khởi Vượng vui vẻ:“Có cái gì mà trùng hợp, trước đây các ngươi cũng từng gặp qua rồi –”
Sơ Tình âm thầm lắc đầu, lão gia, người nói trùng hợp cùng bọn họ nói hoàn toàn là hai chuyện khác nhau ……
Lúc này, tiếng nhạc vui khua chiêng gõ trống từ xa vươn tới gần, chú rể
cưỡi con ngựa cao to vẻ mặt vui sướng, tiếng hô trong đám người một trận lại cao hơn một trận, dòng người oanh động, bốn người bị tách ra.
Cẩm Dạ cẩn thận tránh đi bàn tay đưa đẩy chung quanh, hô to với Tô Khởi
Vượng đã bị đẩy cách xa vài bước:“Cha, người ở đó đừng nhúc nhích, con
tới tìm người.”
Tô Khởi Vượng mắt thấy ái nữ càng cách càng xa,
không khỏi có chút nóng vội, bất đắc dĩ giờ phút này chỉ có Sơ Tình bên
người, lại tự thân khó bảo toàn, ông lại xương cốt già yếu, mặc dù muốn
đẩy những người bên cạnh, cũng là lực bất tòng tâm, chỉ có thể miễn
cưỡng đứng ở tại chỗ lo lắng suông.
Hoàn cảnh càng ngày càng hỗn
loạn, Cẩm Dạ chỉ cảm thấy trong lồng ngực phiên giang đảo hải, bốn
phương tám hướng người người vọt tới nhấn chìm nàng như một con cá nhỏ
đuối sức dưới biển sâu, thậm chí còn có vài bàn tay không có ý tốt nhân
cơ hội động đậy lung tung phía dưới thắt lưng nàng…… Nàng làm sao còn
chịu được, cắn chặt răng định hạ quyết tâm, ai ngờ còn chưa ra tay đã bị người khác ngăn chặn giữa không trung, theo phản xạ ngoái đầu nhìn lại, bỗng nhiên phát giác A Sở vốn không hiểu vì sao biến mất lại đột nhiên
xuất hiện bên người mình.
[phiên giang đảo hải: lật sông đổ biển, ý chỉ rất mãnh liệt]
“Đại tiểu thư cần gì phải đả thương người khác?”
Cẩm Dạ lập tức thay bằng khuôn mặt lạnh như băng:“Ta không hiểu ngươi đang nói gì.”
Thấy nàng giả ngu, A Sở cũng không có ý định vạch trần, chỉ cúi đầu trầm
giọng nói:“Thất lễ .” Một tay nắm lấy cổ tay nàng, một tay kia thay nàng ngăn đám người dày đặc.
Động tác kia nhìn như mềm nhẹ, nhưng
chưa đến một lúc lâu, phía trước đã trống ra một lối đi nhỏ, Cẩm Dạ nhìn mắt choáng váng, thẳng thắn mà nói thì nàng cũng có thể dùng năng lực
bản thân đi đến phố đối diện, nhưng quá trình nhất định sẽ không nhẹ
nhàng như vậy…… Cho đến khi cha nàng kinh hồn ôm lấy mình, nàng còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong kinh ngạc.
Bốn người tìm một
khách sạn gần đó, đợi đến khi ăn no sau, đều tự trở về phòng ngủ. Sơ
Tình gấp gáp, gọi tiểu nhị đun một ấm nước nóng, lại pha một ly trà an
thần, thùng thùng chạy tới gõ cửa phòng Cẩm Dạ –
“Tiểu thư, tiểu thư……”
Cửa phòng mở ra, Tô Cẩm Dạ đã thay một bộ quần áo nguyệt sắc, tinh thần
sảng khoái không giống như đi ngủ, ngược lại giống như chuẩn bị ra ngoài đạp thanh……
“Ta đi ra ngoài một chút.”
Sơ Tình nhanh chóng buông chén:“Em đi cùng tiểu thư.”
Cẩm Dạ lắc đầu:“Không cần, ta muốn đi một mình.” Cố ý đẩy Sơ Tình về phòng, nàng bước nhanh đi tới đầu cầu thang, quả nhiên, bóng dáng màu lam nhạt sớm lẳng lặng đứng đó.
A Sở gật gật đầu:“Đại tiểu thư.”
Cẩm Dạ nhếch mi, không đơn giản, thật sự là một người thông minh.
Đèn rực rỡ mới lên, màn đêm buông xuống.
Người trên đường đã tan đi một chút, không còn chật chội như vừa rồi, Cẩm Dạ
cùng A Sở sóng vai mà đi, mặc dù mặt mang tươi cười, lại là lòng mang ý
xấu.
Có đôi lời muốn hỏi tất nhiên không thể trực tiếp mở miệng,
Cẩm Dạ biết đạo lý này, A Sở kia, đối với kinh thành quen thuộc như vậy, lai lịch lại không rõ, còn cố tình đúng dịp là tiểu nhị của sòng bạc Tô gia, không sớm không muộn cứu mạng cha nàng trước khi bọn họ cử hành
lên kinh, tất nhiên có kỳ quái……
Chẳng qua, địch không động ta không động.
Cẩm Dạ nghẹn, cũng không nhìn hắn, đi thẳng quẹo qua vài đầu phố, đi đến
chỗ đường quang vắng vẻ bốn phía hết sức tịch liêu, cũng không thấy
người bên cạnh mở miệng. Rốt cục nàng không còn kiên nhẫn, nhún chân
quay đầu lại, nào còn bóng dáng A Sở, làm bạn với nàng chỉ có chiếc bóng của chính mình, bị ánh trăng kéo thật dài, bên tai truyền đến tiếng lá
cây bị gió thổi, giống như cười nhạo nàng ngu muội.
“A Sở, A Sở!” Hô hai tiếng, lại cảm thấy vô vị. Cẩm Dạ xanh mặt, rất không cam lòng,
có bao giờ mình bị một người đùa giỡn xoay quanh như vậy, cũng không
phải trẻ con chơi trốn tìm, đang yên đang lành lại biến mất không thấy.
Xem xét chung quanh không thấy bóng người, nàng lặng lẽ đề khí, mũi chân
nhún một cái, người đã bay lên một thân cây, còn chưa thấy rõ tình huống phía xa trời đã đổ mưa to.
Sao lại không hay ho như thế! Cho dù
bình thường nàng giả vờ dịu dàng, bây giờ cũng không nhịn được thấp
giọng mắng, vén theo làn váy vội vàng chạy về phía trước, ông trời cũng
không buông tha nàng, mưa càng ngày càng to, đổ ập nện xuống.
Nước bùn bắn lên làm bẩn làn váy, nhấc chân chạy, nàng cũng không biết mình
chạy đến chỗ nào, suy nghĩ duy nhất trong lòng là tìm một nơi có mái
hiên trốn tạm. Nhưng rẽ vài ba lối đều chỉ thấy tường vây im lặng, không thấy chỗ trú mưa, nàng sờ sờ quần áo trên người, y sam màu trắng đã bị
mưa làm ướt nhẹp, không cần nhìn cũng biết mình chật vật thế nào.
Trong lòng vừa thẹn vừa vội, hai tay nàng che ngực dán tường rẽ vào một lối rẽ cuối cùng, rốt cục thấy được ánh rạng đông –
Ngoài cửa lớn sơn son treo hai xuyến đèn lồng thật dài, bậc thang bạch ngọc
rất nổi bật, mái ngói lưu ly phủ kín mái hiên, đứng bốn năm cô gái dáng
người thướt tha, giờ phút này đang vây quanh một chỗ líu ríu nói chuyện.
Cẩm Dạ cũng không nhìn kỹ, chạy tới đứng lên thềm đá trước cửa, trong lòng
còn đang do dự có nên làm phiền chủ nhà cho mượn một bộ quần áo sạch sẽ
hay không. Mà vài cô gái kia thấy người xa lạ đến đây, không khỏi đều lé mắt nhìn hướng nàng……
Không thể bỏ qua vài ánh mắt ấy, Cẩm Dạ
cũng chỉ có thể lễ phép định cười một cái, ai ngờ mới quay đầu liền sững sờ tại chỗ, nàng vỗn chỉ nghĩ là cô nương bình thường đến tránh mưa,
sao có thể dự đoán được sẽ gặp phải vài tiểu mỹ nhân như vậy, mặt mày
này, dáng người này, nhìn thế nào cũng là trăm dặm mới tìm được một
vị…..
Nàng đang kinh diễm, cửa lớn lại được mở ra mà không báo trước.
Hai người đàn ông mặc áo đen bước ra, một cao một lùn, hai người đều có
dáng người cường tráng, vừa thấy đã biết có luyện công phu, người cao
hơn đếm đếm số người rồi thở dài ra một hơi:“Lần này cuối cùng cũng đủ,
đợi đã lâu, Đinh Thượng Thư sắp vội muốn chết.”
Ánh mắt tên còn
lại chạm đến Cẩm Dạ sau nhướng mày:“Cô là đầu bài của nhà nào?” Tư sắc
bình thường như vậy, nói là người đẹp cũng coi như cất nhắc nàng.
Cẩm Dạ vốn không phải cô gái nuôi trong khuê phòng, rất nhanh đã nhìn ra
vấn đề, sắc mặt trắng nhợt, quay đầu bước đi. Bất đắc dĩ động tác của
đối phương nhanh hơn, mũi chân nàng còn chưa bước xuống cầu thang, hai
tay đã bị người khác bắt được. Nhất là các đốt ngón tay cứng rắn của hắn còn chặn ở huyệt đạo trên cổ tay nàng, vừa chua xót vừa tê, nửa phần
sức lực cũng không vận dụng được.
Những cô gái phía sau vui sướng khi người gặp họa nhìn nàng xấu mặt, thỉnh thoảng còn có tiếng cười bén nhọn truyền đến.
Cẩm Dạ cắn răng, hốc mắt hồng hồng, một giọt nước mắt yểu điệu không rơi
dính trên lông mi, gần như dùng tư thái mềm yếu cầu xin:“Hai vị đại ca,
ta chỉ tới tránh mưa, thả ta đi đi.” Nàng vốn có gương mặt dễ nhìn, nay
tóc lại bị mưa làm ướt nhẹp, dán trên gương mặt tái nhợt, càng thêm điềm đạm đáng yêu.
Nghe vậy hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, nửa tin nửa ngờ:“Cô thực không phải người chúng ta chờ?”
Lúc này, những người phía sau bắt đầu líu ríu –
“Ta sớm nghe nói hoa khôi của Xuân Lâm Các tự cho là thanh cao, nay xem ra, là thật chứ không giả, cô nói xem mọi người đều đến đây rồi, còn rụt rè ở bên kia làm gì, nhìn khiến cho người khác chán ghét.”
“Tỷ tỷ nói phải, tỷ nhìn mà xem, cô ta vốn tư sắc bình thường, còn dám tự xưng hoa khôi, thật sự là cười đến rụng răng .”
Bên này, lòng Cẩm Dạ thật lạnh thật lạnh .
Nhất định là khó thoát một kiếp……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT