Quyết định xử phạt cần phòng giáo vụ, giáo
viên chủ nhiệm và phụ huynh cùng ký tên, thủ tục này chẳng liên quan
gì đến Cam Lộ, nhưng lúc cô vừa hết tiết bước ra,vừa đúng lúc gặp
Lưu Ngọc Bình vừa đến ký tên ra về, đang định bước lên chiếc xe
Mercedes Benz 600 có tài xế riêng đang chờ sẵn. Lưu Ngọc Bình niềm nở
chào Cam Lộ, nhất quyết đòi đưa cô về nhà, cô vội vàng nói đang đợi
bạn, lúc đó mới từ chối được bà ta. Bây giờ gặp mặt bà ta ở đây,
Cam Lộ dễ dàng nhận ra người đàn ông đứng cạnh bà ta chắc chắn là
ông chủ Tín Hòa, Thẩm Gia Hưng.
Quả nhiên Thượng Tu Văn điềm nhiên gật đầu chào
ông ta: “Chào chủ tịch Thẩm.”
Thẩm Gia Hưng hờ hững gật đầu đáp lại Thượng
Tu Văn, Lưu Ngọc Bình vừa chào Cam Lộ vừa nghi hoặc nhìn Thượng Tu
Văn, nhưng không nói gì, Thẩm Gia Hưng nói đôi câu với Tần Vạn Phong
rồi vội vã tránh đi chỗ khác.
Tần Trạm đến nhắc Lục Huệ Ninh đi chào mấy vị
phu nhân vừa đến, Cam lộ giới thiệu với Tần Vạn Phong: “Chú Tần, đây
là chồng con Thượng Tu Văn.”
Tần Vạn Phong bắt tay Thượng Tu Văn, Thượng Tu
Văn tặng quà cho ông: “Chủ tịch Tần, chúc mừng sinh nhật, thọ tỉ Nam
Sơn.”
Tần Vạn Phong niềm nở nhân quà: “Khách sáo
quá, ta gọi cháu là Tu Văn không phiền chứ.”
Lúc này sau lưng họ một giọng nói có phần sắc
sảo vọng đến: “Chủ tịch Tần, sinh nhật vui vẻ. Tôi đại diện cho chủ
tịch Trần xin kính tặng ông một món quà, xem như tôi mượn hoa dâng
phật vậy.”
Họ quay đầu lại nhìn, người vừa nói chính là
Hạ Tĩnh Nghi, cô mặc bộ đầm màu xám sang trọng, để lộ vòng eo thon
gọn, nhỏ nhắn, hai chân dài miên man, tóc vẫn búi cao như thường thấy,
vầng trán trơn nhẵn, vô cùng thanh lịch, gọn gàng. Theo sau cô ta là
một chàng trai có vẻ như là trợ lý, hai tay cung kính bê một bức
tượng Phật ngọc được điêu khắc tinh xảo ngồi trên tòa sen được làm
bằng gỗ tử đàn. Tần Vạn Phong vội bước đến tiếp đón, Hạ Tĩnh Nghi
thuận tay cầm lấy món quà mà Thượng Tu Văn vừa tặng trên tay ông: “Để
tôi cầm giúp ông.”
Tần Vạn phong ngắm nghía tượng Phật ngọc bóng
loáng trong tay: “Chủ tịch Trần thật có lòng. Cô Hạ cho tôi gửi lời
cảm ơn ông ấy, lần trước đến Bắc Kinh chưa có cơ hội gặp ông, không
biết hiện nay ông đang bận rộn gì.”
Hạ Tĩnh Nghi mỉm cười: “Chủ tịch cuối năm có
thể đến đây một chuyến, chủ trì lễ ký kết mấy dự án quan trọng,
đến lúc đó chắc chắn sẽ đến thăm ông.” Cô nhìn món quà trên tay
mình, lấy ngón tay vuốt nhè nhẹ, vẻ mặt bỗng nhiên u ám, “Bút Mont
Blanc số lượng sản xuất có hạn, thật sành sỏi.” Cô tiện tay đưa bút
cho Tần Trạm đang chạy tới, lúc này mới đưa mắt nhìn Thượng Tu Văn,
kéo dài giọng chua thêm một câu, “Quả thật rất sảnh sỏi.”
Tim Cam Lộ bỗng đập nhanh hơn.
Hôm trước lúc Thượng Tu Văn đến trường đón Cam
Lộ, cô nói chuẩn bị đi chọn quà cho Tần Vạn Phong, đồng thời lại
chau mày cười nói: “Haizzz, tặng quà cho người giàu là phiền phúc
nhất, có gì mà chú ấy không có đâu. Em cắn răng bỏ tiền túi ra mua
tặng, không biết chú ấy có tiện tay vứt vào xó xỉnh nào đó, chẳng
bao giờ cho nó thấy mặt trời không.”
Thượng Tu Văn cũng cười: “Vậy không cần phải đi
mua đâu, nói đến chẳng thấy mặt trời trong ngăn bàn làm việc của anh
có một chiếc bút hiệu Mont Blanc, người ta tặng anh, chưa dùng bao
giờ, bây giờ đem đi tặng được đấy.”
Cô ta đi theo Tần Trạm vào chỗ ngồi. Cam Lộ và
Thượng Tu Văn cũng định đi vào thì thấy Tần Nghiên Chi và Nhiếp Khiêm
vừa trò chuyện vừa đi tới. Hai người xuất hiện cùng một lúc khiến
Cam Lộ vô cùng bất ngờ.
Tần Nghiên Chi vừa thấy Cam Lộ bèn đi thẳng
đến, cười rạng rỡ nói: “Lộ Lộ, vị này chắc là em rể rồi, giới
thiệu chúng tôi với nhau đi chứ.”
“Thượng Tu Văn, chồng tôi; Tần Nghiên Chi, thiên
kim của chủ tịch Tần.”
Thượng Tu Văn gật đầu với cô: “Xin chào Tần
tiểu thư.”
“Tôi suýt nữa thì quên, cô từ nhỏ miệng mồm đã
rất lợi hại.” Tần Nghiên Chi nở nụ cười đầy ngụ ý, “Nhưng gần đây
hay thấy cô xuất hiện ở nhà tôi, tôi rất vui. Nghe nói ông xã gần đây
thất nghiệp, cần cha tôi lưu tâm xem có công việc nào thích hợp không, để
sắp xếp cho anh ấy một chỗ đúng không?”
Không đợi Cam Lộ mở miệng, Thượng Tu Văn đã
choàng tay qua eo cô, ấn nhẹ mấy ngón tay ra hiệu, sau đó mới lên
tiếng, giọng nói hào sảng: “Cám ơn Tần tiên sinh có lòng.” Anh nhìn
Tần Nghiên Chi, nét mặt tỏ ra lễ độ nhưng thoáng mang chút trêu chọc,
chứ không hề tỏ ra khó chịu, “Nhưng trước mắt tôi chưa có ý định tìm
việc làm.”
Nhiếp Khiêm từ phía sau đi tới, nén cười nói:
“Tần tiểu thư gần đây đang cầu người hiền như trời hạn mong mưa, rất
muốn chủ tịch Tần chiêu hiền đãi sĩ, còn hỏi tôi có muốn đến Vạn
Phong làm việc không nữa đấy.”
Anh nói nửa đùa nửa thật, bầu không khí cũng
nhẹ nhàng hơn. Tần Trạm cũng vừa bước ra, chau mày nhìn Tần Nghiên
Chi: “Chi Chi, hôm nay em cũng là chủ nhà, mau giúp anh tiếp khách đi.”
Tần Nghiên Chi cười típ mắt nhìn anh họ: “A
Trạm, sao anh không dẫn bạn gái mới đế? Dù sao cô ấy cũng rất thân
quen với Lộ Lộ mà.”
Cam Lộ không khỏi nghi hoặc, nhìn về phía
Tần Trạm, anh nhất thời hình như có chút ngượng ngùng, nhún vai nhưng
không nói gì.
Tần Nghiên Chi bĩu môi trêu chọc: “Lộ Lộ, cô xem
cô thật có liên quan đến nhà tôi đấy, mẹ cô gả cho cha tôi, bạn thân cô
lại đang quen với anh họ tôi, hơn nữa còn thừa cơ hội nhảy vào ngay
từ khi anh ấy và Tiểu Phán chưa chính thức chia tay cơ đấy.”
“Chi Chi…” Tần Trạm ngắt lời cô ta, rõ ràng là
có chút tức giận.
Nhưng Tần Nghiên Chi nghịch ngợm khoác vai anh,
làm ra vẻ thân mật nói: “A Trạm, da mặt anh vẫn còn mỏng quá đấy,
có gì đâu chứ, chỉ là thay người yêu thôi mà.” Cô cười như thể mình
vừa kể một câu chuyện cười vô thưởng vô phạt, Tần Trạm đành đứng yên
chịu trận, lắc đầu ngao ngán.
Nhiếp Khiêm nãy giờ đứng bên cạnh quan sát bằng
ánh mắt lạnh lùng giờ mới lên tiếng: “Chúng ta vào đi, khách khứa
hình như cũng đến đông đủ cả rồi.”
Tần Trạm nhớ ra nhiệm vụ của mình, vội vàng
mời họ vào sảnh ngồi, Tần Nghiên Chi và Nhiếp Khiêm đi phía trước,
Cam Lộ rớt lại phía sau, thở dài thì thầm với Thượng Tu Văn: “Em
đúng là không nên qua lại với họ.”
Thượng Tu Văn điềm nhiên nói: “Lộ Lộ, thượng đế
phân chia giàu nghèo thật không công bằng, nhưng lúc cho những người em
không thân thích trở thành người thân của em thì rất công bằng đấy,
đừng để tâm quá làm gì.”
Tần Trạm đưa thuốc thơm mời Thượng Tu Văn,
Thượng Tu Văn lịch sự từ chối: “Cám ơn, gần đây cai thuốc rồi.”
Tần Trạm tiện tay để bao thuốc lá trước mặt
Nhiếp Khiêm, cười nói: “Lộ Lộ, anh muốn nói chuyện với em một chút,
ông xã em không phiền gì chứ.”
Cam Lộ không biết anh định làm gì, đứng dậy đi
theo anh đến bên cửa sổ ngoài sảnh tiệc: “Gì thế, sao phải bí mật
thế.”
Tần Trạm hạ thấp giọng nói: “Lộ Lộ, mấy hôm
nay anh đều muốn tìm em để hỏi, cái tay Nhiếp Khiêm này có lai lịch
thế nào?”
Cam Lộ không khỏi thấy buồn cười: “Các anh không
biết lai lịch nguời ta thế nào, sao lại mời người ta đến dự tiệc
chứ?”
“Đừng hiểu lầm,” Tần Trạm cười nói: “Anh không
phải muốn điều tra chuyện riêng của anh ta. Chỉ là … con bé Chi Chi
này, đột nhiên gây chuyện với Steven, hai người cãi nhau một trận tưng
bừng, Steven trong lúc tức giận, một mình trở về Mỹ trước. Con bé
ấy không biết thế nào lại trở nên thân thiết với Nhiếp Khiêm.”
Cam Lộ trố mắt trước sự phát triển ngoài sức
tưởng tượng này, liền sau đó bất giác đưa mắt nhìn về phía Nhiếp
Khiêm, Tần Nghiên Chi ngồi bên cạnh anh, đang thì thầm gì đó với anh,
anh dựa người vào lưng ghế, vẫn với cái vẻ lạnh lùng ấy, nhưng Tần
Nghiên Chi xem ra vô cùng phấn khích, cười nói không ngớt.
Cam Lộ theo bản năng thấy cảnh tượng này vô
cùng kỳ lạ, đồng thời nhớ lại lời khiêu khích của Tần Nghiên Chi
lúc nãy, trong lòng nghĩ, nếu Tần Nghiên Chi biết Nhiếp Khiêm từng là
người yêu của mình, không biết sẽ có thái độ như thế nào, sẽ nói
những lời khích bác gì nữa. Nghĩ đến đây, cô đúng là dở khóc dở
cười, nhưng dĩ nhiên cô không định chủ động nói ra bất kỳ điều gì.
“Chú rất kín tiếng với anh, anh chỉ biết Nhiếp
Khiêm là tổng giám đốc điều hành mà chủ tịch Thẩm trả lương rất cao
mời về, thành tích và năng lực kinh doanh của anh ta rất nổi tiếng
trong giới, ngoài ra anh không biết gì thêm. Chi Chi điên thì cũng có
một chút, nhưng tâm tư thật rất đơn giản, anh sợ con bé…”
Tần Nghiên Chi liếc anh một cái: “Còn Thượng
tiên sinh thì sao?”
Thượng Tu Văn tỏ ý bảo nhân viên phục vụ rót
thêm trà cho anh: “Tôi cũng không uống rượu, đợi chút nữa sẽ dùng trà
thay rượu kính chủ tịch Tần một ly là được rồi.”
“Tu Văn, hai tháng trước lúc chúng ta cùng ăn cơm
anh có uống rượu mà, không biết tại sao lại cai rượu thế.” Hạ Tĩnh
Nghi ngồi thẳng, ra chiều nghĩ ngợi hỏi.
Giọng nói Thượng Tu Văn vô cùng bình thản: “Dạo
này tôi cai thuốc lá và rượu rồi.”
“Chẳng lẽ có kế hoạch gia đình với phu nhân
đây?”
Câu hỏi đường đột này khiến cho Cam Lộ hơi cau
mày, nhưng Thượng Tu Văn lại mỉm cười quay sang Cam Lộ, ánh mắt dịu
dàng, như thể hai người đã ngầm hiểu ý nhau. Dưới ánh mắt chăm chú
của anh, Cam Lộ cũng nhoẻn miệng cười, Thượng Tu Văn lúc này mới quay
lại nhìn Hạ Tĩnh Nghi với anh mắt nghiêm khắc: “Đã là kế hoạch gia
đình, hình như không nhất thiết phải nói với mọi người ở đây rồi.”
Mới dọn lên được vài món, điện thoại Thượng Tu
Văn bỗng vang lên, anh nhìn số hiển thị trên màn hình, nói “xin lỗi”
rồi đi ra ngoài nghe máy.
Hạ Tĩnh Nghi vờ không để tâm nhìn Cam Lộ:
“Thượng phu nhân, nếu tôi nhớ không lầm thì cô là giáo viên, bây giờ ở
trường đang nghỉ đông đúng không?”
Cam Lộ hờ hững gật đầu.
“Nghỉ lễ có kế hoạch gì không?”
“Nghỉ lễ tôi còn phải đi học nâng cao.”
“Ồ thì ra là vậy. Thời gian nay tôi thường gặp Tu Văn ở thành phố J,
tôi đoán gần đây anh ấy e rằng phải thường xuyên ở đó, cô không đi
cùng anh ấy, thật tiếc quá.”
Cam Lộ thấy buồn cười nhìn Hạ Tĩnh Nghi: “Cô
Hạ, cảm ơn cô quan tâm…” Thượng Tu Văn đột ngột quay lại, đặt tay lên
vai vợ, nhẹ nhàng nói: “Lộ Lộ, có lẽ anh phải đi trước đây.”
Thượng Tu Văn dường như hơi sững người lại, sau đó ném ánh mắt nhìn
sắc lạnh về phía Hạ Tĩnh Nghi rồi lập tức lắc đầu: “Anh ấy vẫn
khỏe. Xin lỗi các vị, tôi đi trước đây.”
Cam lộ ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Hạ
Tĩnh Nghi đang nhìn họ trừng trừng không chút e ngại. Cô đầy bụng nghi
hoặc nhưng vẫn điềm nhiên gật đâu, rồi cũng đứng dậy, nhẹ nhàng nói:
“Em về giúp anh chuẩn bị hành lý,” sau đó cất cao giọng nói với Tần
Trạm, “Tần Trạm, cho tôi gửi lời xin lỗi đến chú Tần, chúng tôi có
việc gấp phải đi trước.”
Ra khỏi khách sạn, Thượng Tu Văn vừa cho xe chạy
ra đường lớn vừa nói: “Thiếu Côn xảy ra chuyện ở Brazil rồi, anh ấy
bị cáo buộc tham gia rửa tiền, đã bị cảnh sát bắt giữ để phục vụ
điều tra án, anh phải đi ngay sang đó một chuyến.”
Cam Lộ giật nảy mình, rửa tiền là từ nghe rất
xa lạ và nguy hiểm, vượt quá phạm vi hiểu biết của cô: “Có nghiêm
trong lắm không?”
“Bây giờ chưa thể nói được, công ty anh ấy chuyên
về xuất nhập khẩu, một phần nhỏ nguyên liệu thép của Húc Thăng là
do anh ấy làm đại lý, dính vào những chuyện cáo buộc thế này rất
phiền phức.”
Thần thái Thượng Tu Văn nhìn chẳng khác gì so
với vừa rồi, nhưng Cam Lộ đã rất quen thuộc với từng biểu hiện nhỏ
nhặt nhất của anh, cơ má dưới của anh khẽ động đậy, chứng tỏ anh
đang cắn chặt răng. Một lúc lâu sau, anh mới mở miệng nói, giọng ôn
hòa: “Chuyện này anh cũng rất lấy làm kỳ lạ, cứ cho là Thiếu Côn
có liên lạc với cô ấy cũng không thể xảy ra chuyện là báo tin cho cô
ấy biết ngay, e rằng anh hiện giờ cũng không thể giải thích chính
xác cô ấy cho ý gì.”
Cam Lộ im lặng không nói nhìn ra ngoài cửa sổ,
phát hiện ngoài trời tuyết lại rơi, hình như có xu hướng rơi nhiều
thành một trận tuyết dày. Một mùa đông khắc nghiệt, tuyết rơi nhiều
như năm nay trong trí nhớ của cô hình như rất hiếm gặp ở thành phố
này.
Thượng Tu Văn chuyên tâm lái xe, không lâu sau đã
về đến nơi họ ở, anh cho xe chạy chầm chậm vào hầm xe, đậu xe vào
vị trí xong mới quay sang nhìn Cam Lộ, thái độ vô cùng nghiêm túc:
“Anh nghĩ cô ấy sẽ còn nói với em nhiều điều khác nữa, Lộ Lộ ạ,
có khi là tình cờ gặp cô ấy; có khi là cô ấy sẽ cố tình đến tìm
em. Cô ấy còn nói gì nữa, anh cũng không rõ.
Anh chỉ có thể nói với em, nếu em có bất kỳ nghi vấn gì, nhớ nói
cho anh biết trước, đừng phán đoán theo lời cô ấy.”
Cam Lộ theo anh xuống xe, đi đến thang máy, cuối
cùng cũng nhịn không được, buồn buồn nói: “Tu Văn, cô ấy là người
phụ nữ có sự nghiệp, có địa vị cao, lẽ ra bận rộn mới phải. Theo
anh nói, chuyện của hai người đã thành quá khứ, cô ấy có lý do gì
mà cứ bám riết lấy em không buông?”
Thượng Tu Văn nhấn nút mở cửa thang máy, chăm
chú nhìn số tầng hiển thị trên màn hình nhỏ phía trên: “Về chuyện
này, e rằng anh không thể cho em một lời giải thích rõ ràng. Chuyện
cô ấy và anh đúng là đã thành chuyện cũ, cũng có thể cô ấy có
cách nhìn về chuyện cũ khác anh.” Anh không hề quay sang nhìn cô, vươn
tay kéo cô nép vào mình, “Nhưng anh hiểu rất rõ, đối với anh, bây giờ
chung sống với em mới là điều quan trọng nhất.”
Thang máy dừng lại trước mặt họ không một
tiếng động, Cam Lộ cùng anh bước vào, ôm chặt lấy một cánh tay anh,
mặt vùi vào vai anh.
Ngô Lệ Quân nghe Thượng Tu Văn kể xong, lập tức
nhíu mày căng thẳng: “Nó sao lại gây ra chuyện này chứ. Chẳng lẽ nó
không mời được luật sư sao? Con đi thì có ích gì?”
Thượng Tu Văn vừa dùng di động lên mạng tìm
chuyến bay vừa hờ hững đáp: “Luật phát Brazil vẫn chưa kiện toàn, hơn
nữa chuyện này không phải chỉ có luật sư là được.”
“Nhưng bây giờ việc sát nhập Húc Thăng đang ở
giai đoạn then chốt, con đi ra nước ngoài, lỡ xảy ra chuyện gì thì
làm thế nào?”
Cam Lộ cảm thấy lạ lùng với suy nghĩ của mẹ
chồng, Thượng Thiếu Côn nói gì cũng là cháu trai của nhà họ Thượng,
sau khi được nhận nuôi cũng có thể coi là cháu đích tôn, từng sống
trong nhà họ Thượng đến khi lên đại học, không thể nói là không có
thân tình, nhưng Ngô Lệ Quân rõ ràng không hề lo lắng cho sự an nguy
của anh ta nơi dị quốc tha hương, lại quan tâm đến việc sáp nhập Húc
Thăng phải đình lại một thời gian dai, sự thiên vị quá rõ.
Cô không muốn xem vào cuộc đối thoại giữa hai
người, vội vàng lên lầu thu dọn hành lý, chỉ đứng trên đầu cầu thang
hỏi vọng xuống: “Tu Văn, có cần mang theo đồ vest không?”
Dưới lầu hai người vẫn đang tranh luận, âm thanh
không lớn lắm, Ngô Lệ Quân tốc độ nói hơi nhanah, Thượng Tu Văn thì
vẫn từ tốn như mọi khi, nhưng rõ ràng là chẳng ai chịu nhường ai.
Chỉ nghe Thượng Tu Văn kết luận: “Mẹ, chúng ta đừng thảo luận chuyện
này nữa.” Sau đó nói với lên: “Chỉ cần một bộ là đủ.”
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Thượng Tu Văn đi
công tác đều nói lịch trình cho cô biết để cô chuẩn bị hành lý. Cô
đoán mò thời tiết ở đất nước ở Nam bán cầu Brazil như thế nào, rồi
xếp vào một bộ đồ vest mỏng màu xám cùng áo sơ mi và cà vạt đồng
bộ, rồi chuẩn bị vài bộ quần áo đơn giản, thoải mái khác. Động
tác vô cùng thuần thục, nhanh lẹ, lúc Thượng Tu Văn nói chuyện với
mẹ xong lên đến nơi, cô đã thu dọn gần xong rồi.
Thượng Tu Văn mở ngăn kéo lấy hộ chiếu, rồi đưa
chìa khóa xe xe cho vợ: “Thời tiết không tốt, đừng chen chúc trong xe
buýt, sau này cứ lái xe đi làm nhé, cẩn thận một chút là được
rồi.”
Cam Lộ gật đầu, cô có bằng lái xe hơn một năm
nay, Thượng Tu Văn thi thoảng cũng đưa chìa khóa xe cho cô, động viên cô
lái xe nhiều một chút, kỹ thuật lái xe của cô không tệ: “Em đưa anh ra
sân bay.”
Hai người xuống lầu, Ngô Lệ Quân đã về phòng,
Thượng Tu Văn chỉ đứng ngoài của phòng chào bà một tiếng rồi cùng
Cam Lộ đến sân bay.
Thượng Tu Văn đặt chuyến bay sớm nhất đi Bắc
Kinh, làm thủ tục check in vào gửi hành lý xong, còn một chút thời
gian, hai người đến sảnh chờ ngồi một lát.
Cam Lộ hỏi: “Sao mẹ lại không muốn anh đi
Brazil?”
“Mẹ chủ yếu là lo việc sáp nhập xưởng luyện
thép của Húc Thăng, sợ một mình cậu ứng phó không nổi. Anh đã nói
rõ ràng với mẹ rồi, trước Tết không thể nào có kết luận rõ ràng,
anh giải quết việc bên đó xong sẽ quay về ngay, không để trì hoãn
việc gì cả.” Thượng Tu Văn hình như hơi do dự một lát, sau đó cười
buồn: “Còn Thiếu Côn, anh ấy và mẹ không nói chuyện với nhau mấy năm
nay rồi.”
Cam Lộ ngớ người ra, nhưng không định hỏi rõ
nguồn cơn, chỉ im lặng dặt tay mình lên tay anh, anh nắm chặt lấy:
“Lúc nhỏ tính cách Thiếu Côn đã rất bất kham, lại thêm cha mẹ anh ấy
lần lượt qua đời, khó tránh khỏi có chút tự cô lập mình, nhưng đó
là chuyện trước đây. Tình cảm giữa anh ấy và cha anh rất tốt, anh ấy
luôn đau xót trước sự ra đi đột ngột của ông, cho rằng mẹ anh không
chăm sóc tốt cho ông ấy.”
Đây là lần thứ hai anh kể cho Cam Lộ nghe về
người cha đã mất của mình, nụ cười buồn nơi khóe miệng càng thê
lương hơn: “Thật ra, nếu truy cứu đến cùng, có lẽ Thiếu Côn có lý do
để trách anh.”
“Sinh lão bệnh tử, ai cũng không thể tránh
khỏi, anh ấy không nên trách anh và mẹ mới phải.”
“Không, có những chuyện lẽ ra không nên xảy ra.”
Thượng Tu Văn lắc đầu, tâm trạng u ám.
“Thật ra em cảm thấy tình cảm giữa anh và
Thiếu Côn rất tốt, giống nhưu anh em ruột vậy.”
Cam Lộ nhớ rất rõ khi tuần trăng mật ở Maldives
sắp kết thúc, Thượng Thiếu Côn có lòng bay từ Mỹ đến để gặp họ.
Sau một hồi hàn huyên, cô một mình đi SPA thư gian, lúc quay lại thấy
anh em họ đang ngồi uống rượu ở ban công lộ thiên nhìn ra biển, ánh
mặt trời gay gắt đằng Tây khiến bóng họ ngả dài cả vào trong phòng,
họ không hề chuyện trò với nhau nhiều, nhưng giữa hai người toát ra
sự thân thiết và ăn ý mà người ngoài không khó nhận ra.
“Đúng vậy, tình cảm giữa bọn anh rất luôn tốt
nên anh ấy không trách gì anh, chỉ phẫn nộ với mẹ anh.” Thượng Tu Văn
thẫn thờ nhìn dòng người tất bật qua lại, “Sau này có thời gian sẽ
kể cho em nghe. Sắp đến tết rồi, anh không biết phải lưu lại bên đó
bao lâu, nếu anh không về kịp, em thay anh ở bên cạnh mẹ nhiều một
chút, mẹ cũng rất cô đơn.”
Cam Lộ tiễn Thượng Tu Văn đến khu vực hải quan,
rồi tự mình lái xe về nhà. Bầu trời u ám ảm đạm, tuyết rơi lúc
nhỏ lúc to, gần như chẳng có lúc nào dừng, tâm trạng của cô gống như
thời tiết lúc này vậy, có chút nặng nề mơ hồ, nhưng cũng có chút
an ủi.
Cô không hề cảm thấy xấu hổ vì mẹ mình đi
bước nữa, nhưng trước giờ đều không muốn dính dáng đến những người
trong gia đình ấy. Thượng Tu Văn rất ít khi nhắc đến cuộc sống trước
đây của anh, gia đình của anh và người cha mất sớm của anh.
Bây giờ cô và anh ở vào giai đoạn mà trước đây
cả hai đều không mở lòng với nhau, lần đầu tiên cô nhận ra, đi sâu vào
cuộc sống cảu đối phương, đối với hôn nhân mà nói đó là việc hết
sức bình thường. Cô nghĩ, rốt cuộc bọn cô cũng đang có một sự khởi
đầu tốt đẹp.
Thượng Tu Văn xin visa ở Bắc Kinh, thuận lợi
chuyển tiếp máy bay đến lò lửa Rio de Janeiro của Brazil. Đến nơi anh
gọi điện thoại về báo bình an. Cam Lộ bắt đầu tham gia vào lớp học
nâng cao của trường, tuy mỗi ngày đều đi về đúng giờ nhưng thấy nhẹ
nhõm hơn là đi làm. Trận tuyết gây bao tổn thất trong cả nước cuối
cùng đã ngừng hẳn, trời vẫn xám xịt, nhưng lái xe đã thuận tiện hơn
rất nhiều.
Đến khi lớp học nâng cao kết thúc, chính thức
bước và kỳ nghỉ, Thượng Tu Văn vẫn chưa về, anh gọi điện thoại chỉ
nói việc Thượng Thiếu Côn không hẳn nghiêm trọng lắm, chủ yếu là bị
liên lụy, nhưng tình hình phúc tạp hơn dự đoán, e rằng phải bỏ lỡ
cái Tết quê nhà. Nghe tin này, Ngô Lệ Quân chẳng hề tỏ ra lo lắng chỉ
thờ ơ nói: “Con nghĩ kỹ là được.”
Cam Lộ lên mạng tra cứu tình hình Brazil, chỉ
dặn đi dặn lại anh nhất định phải chú ý tình hình an ninh không tốt
bên đó, Thượng Tu Văn gật đầu, trấn an cô, ở đây tình hình không hỗn
loạn như trên mạng đưa tin.
Đến trước giao thừa một ngày, Cam Lộ lần đầu
tiên không hẹn đồng hồ báo thức, cô ngủ nướng mãi đến khi di động
trên tủ đầu gường réo vang không ngừng mới miễn cưỡng với tay cầm
lấy, mơ mơ màng màng nhất nút nghe: “A lô?”
Là Thượng Tu Văn gọi về từ Brazil, anh có chút
ngạc nhiên: “Lộ Lộ, em vẫn còn đang ngủ à?”
“Ngủ nướng ngày đông là sự hưởng thụ tuyệt
vời của cuộc sống, hơn nữa,” Cam Lộ cuộn mình vào trong chăn nói: “Em
sống ở đây lâu rồi, ngủ nướng một hôm không quá đáng chứ.”
Thượng Tu Văn ngớ người, biết cô đang nói thật.
Sau khi dọn về đây ở, dù là cuối tuần hay nghỉ lễ, Ngô Lệ Quân đều
thức dậy đúng giờ, Cam Lộ cũng ngại ngủ nướng, phải thức dậy như
lúc đi làm. Anh từng nói có thể thương lượng với mẹ, cuối tuần hoặc
ngày nghỉ để cô ngủ thêm một chút, cô liền ngăn lại, nói không cần
thiết.
“Mẹ không có ở nhà à?”
“Hôm qua mẹ đi họp ở tỉnh lị rồi, tối nay mới
về.”
“Xin lỗi, Lộ Lộ.”
Cam Lộ cười: “Ấy, sao lại bỗng dưng xin lỗi em.
Nghe nói các cô gái ở Nam Mỹ vừa phóng khoáng vừa gợi cảm. Anh
thành thật khai báo đi, anh đi xem múa thoát y hay đi quán bar tán tỉnh
mấy cô gái rồi?”
Thượng Tu Văn lại ngớ ra, một hồi lâu mới cố
nén cười: “Ừm, các cô gái ở đây quả thật rất bốc lửa, anh bây giờ
rất thông cảm cho Thiếu Côn cứ than phiền an ninh ở đây kém nhưng một
năm ít nhất phải ở đây đến bốn, năm tháng.”
“Nói trọng điểm, rốt cuộc là có hay không?”
“Anh đâu có tâm trạng để làm mấy chuyện đó.”
Thượng Tu Văn thở dài, “Ngốc ạ, lấy anh rồi em chẳng thể ngủ nướng
thỏa thích được ngày nào, anh cảm thấy có lỗi.”
“Ồ, ra vậy. Không sao, ngày nào cũng ngủ nướng cũng chẳng có gì thú
vị, thi thoảng ngủ một lần thật tuyệt, rất thoải mái.” Cô vươn vai
trong chiếc chăn ấm, “Mấy giờ rồi?”
“Bên này sắp 11 giờ đêm rồi.”
Cam Lộ dạo này hay nói điện thoại với anh nên
đã nắm được chênh lệch múi giờ giữa hai nước: “Em ngủ đến 10 giờ
sáng cơ đấy, thật ra trước đây chưa từng có. Haizz, mấy hôm nay hình
như rất dễ mệt mỏi, lát nữa chị Hồ đến làm tổng vệ sinh.”
“Nằm thêm chút nữa đi.”
Cô vốn chớm ngồi đậy, nghe lời anh nói lại nằm
xuống, thư thái vùi đầu vào gối: “Tu Văn, muộn rồi sao anh còn chưa đi
ngủ, có phải Thiếu Côn gặp phiền phức gì rồi không?”
“Vẫn tốt, công ty anh ấy chỉ bị liên đới, hơn
nữa anh ấy là công dân Anh, luật sư cho rằng cơ hội thoát khỏi cáo
buộc của anh ấy rất lớn.”
“Vậy thì tốt rồi,” ấn tượng của Cam Lộ về
Thượng Thiếu Côn rất tốt, nghe tin này, cô cũng mừng cho anh, “Vậy sao
anh còn chưa ngủ, có phải lo lắng cho Húc Thăng không?”
“Anh chỉ là rất nhớ em, Lộ Lộ ạ, nhớ đến
không ngủ được, nếu bây giờ có em nằm bên cạnh anh thì tốt biết
mấy.”
Giọng nói có vẻ khàn khàn của Thượng Tu Văn
vọng đến, khoảng cách xa côi như vậy hình như khiến cho giọng nói này
tăng thêm sức ấm áp khó diễn tả thành lời, Cam Lộ từ đầu ngón tay
cầm điện thoại đến tận tim óc đều run lên vì hạnh phúc, cổ họng như
nghẹn lại, một lát sau mới thì thào: “Em cũng rất nhớ anh.”
Hai người đều im lặng, xa xa vẳng lại tiếng kêu
rè rè nhỏ xíu của đường truyền điện thoại, lúc này chiếc điện
thoại để bàn ở tủ đầu giường bỗng reng lên, cô ghét sự chen ngang
làm cụt hứng này nhưng cũng đành nhổm dậy nghe. Là Ngô Lệ Quân gọi
về, bà đi thẳng vào vấn đề: “Tiểu Cam, con liên lạc với chị dâu họ
ngay, tìm nó, bảo nó lập tức quay về nhà.”
Cam Lộ chẳng hiểu đầu cua tai nheo: “Mẹ, chị dâu
sao thế ạ, con phải đi đâu tìm chị ấy?”
Giọng nói Ngô lệ Quân rõ ràng đang rất bực
bội, nhưng miễn cưỡng hạ thấp giọng: “Mẹ vừa mới nhận được điện
của cậu con, nghe nói không biết nó nghe lời đồn đại gì, từ thành
phố J chạy đến chỗ chúng ta tìm nhân tình của Ngô Úy nói phải quấy,
vậy còn ra thể thống gì nữa? Mẹ đang bận họp, con đi tìm nó, khuyên
lơn nó.”
Thượng Tu Văn vừa tức giận vừa không biết phải làm thế nào: “Em gọi
điện thoại cho Ngô Úy trước, chuyện này đáng lẽ phải để anh ta ra
mặt giải quyết.”
“Ừm, được rồi, không nói với anh nữa, em đi thay
quần áo đây.”
“Lái xe cẩn thận, có chuyện gì, phải gọi cho
anh ngay đấy.”
Cam Lộ vội vàng đánh răng rửa mặt, thay quần
áo, sau đó gọi vào di động Ngô Úy: “Anh Ba, vui lòng chỉ cho em biết,
em phải đi đâu để tìm chị dâu.”
Ngô Úy đang rất thê thảm, anh ta vừa bị cha và
cô gọi đến mắng cho một trận, vợ nhận điện thoại của anh ta, nghe anh
ta hù dọa chỉ cười gằn: “Ngô Úy, anh nên biết rõ, bây giờ là anh quỳ
xuống cầu xin tôi, còn phải xem tâm trạng tôi thế nào đã.” Sau đó cúp
điện thoại chẳng thèm đoái hoài đến anh ta. Hiện giờ anh ta đang ở
đây, hoàn toàn không phải là thành phố J có thể hô phong hoán vũ,
lại càng không thể ngạo mạn như bình thường được nữa, đành xuống
nước nói: “Lộ Lộ, chị dâu em không biết nghe ai nói xằng nói bậy đã
đến đài truyền hình, anh quả thật không tiện đến đó lôi cô ta về,
đành phiền em vậy.”
Cam Lộ không khỏi cảm thấy buồn cười: “Được
rồi, em đến đó xem sao.”
Cô vừa lái xe đến đài truyền hình vừa đeo tai
nghe gọi điện thoại cho Tiền Giai Tây: “Giai Tây, bây giờ cậu có đi làm
không?”
Giọng Tiền Giai Tây hạ đến mức thấp nhất nhưng
lại rất phấn khích: “Đang đi làm, tớ đang ở hiện trường xì căng đan,
rất phấn khích, rất đã, bây giờ không tiện kể cho cậu nghe, để tớ
phát lại sau vậy.”
“Ấy, đợi đã, cái cô Lý Tư Bích hôm nay có đi
làm không?”
“Cậu tìm cô ta làm gì? Chẳng lẽ có người
truyền hình vở kịch đang đến hồi gay cấn với cậu rồi à, tin tức
truyền đi nhanh như tên bắn ấy.”
Tiền Giai Tây kinh ngạc: “Cậu cũng có hứng thú xem xì căng đan này
à?”
Cam Lộ chạy đến đài truyền hình, chỉ thấy
trước trường quay có rất nhiều nhân viên bảo vệ đang đứng đó, ngăn
không cho tùy tiện vào hiện trường, Tiền Giai Tây đứng đợi ở ngoài
không biết từ đâu kiếm được chiếc thẻ nhân viên choàng vào cổ cô, hai
người bước vào trong, Cam Lộ vừa nói cho Tiền Giai Tây biết người phụ
nữ đang làm loạn đó là chị dâu của Thượng Tu Văn.
“Á, thật không?” Tiền Giai Tây vô cùng kinh ngạc,
“Vậy anh họ Thượng Tu Văn thật có thực lực cũng rất có gia thế đấy
nhỉ, sao cậu chưa bao giờ nói có họ hàng lợi hại như vậy.”
“Cho tớ xin đi, anh ta chỉ là anh họ của Tu Văn,
tớ cũng chẳng qua lại gì nhiều với anh ta. Hơn nữa cảnh tượng lúc
đó tớ hét toáng lên là anh họ thì có gì hay ho?”
Tiền Giai Tây cười lớn, sau đó tấm tắc khen:
“Chị dâu cậu thật dũng cảm, rõ ràng là đã chuẩn bị kỹ càng mới
đến đây, mấy gã đẹp trai to con mặc đồ đen ngăn không cho người không
phận sự vào, chị ta vừa đến đã tặng cho người ta một cái tát, tát
xong còn không cho Lý Tư Bích đi. May mà hôm nay chỉ thu hình chứ không
phát trực tiếp, nếu không xảy ra chuyện lớn rồi. Bên đài nói sẽ báo
cảnh sát, chị ta không hề tỏ ra nao núng, nói thật đúng lúc, chị ta
cũng lập túc gọi đường dây nóng cho các báo lớn, mời phóng viên đến
đây viết bài. Trong đài sợ làm quá truyền ra ngoài sẽ thành tiếng
xấu, phó giám đốc đài vừa mới qua đó, đang khuyên chị ta đổi địa
điểm để nói chuyện.”
Hai người bước vào, chỉ thấy trong trường quay
đã yên tĩnh trở lại, bảo vệ đã mời tất cả những người không liên
quan ra ngoài, chỉ còn một vài nhân viên đài ở lại, trên sân khấu có
đặt hai chiếc ghế sô pha màu đỏ, bên trái là Lý Tư Bích mặt mày
thất sắc, đầu óc rối bời, cô ta quay mặt vào trong ngồi bên cạnh là
người đàn ông trung niên có vẻ là lãnh đạo đài, còn chị dâu xinh đẹp
Trần Vũ Phi ngồi chiếc ghế bên phải, chị mặc một chiếc áo khoác da
màu xám đậm, rất sang trọng, quý phái, phía sau là một gã đàn ông
cao lớn vận vest đen đứng bất động, mặt mày dữ dằn, bặm trợn.
Tiền Giai Tây thì thào nói: “Cậu xem, có giống
cảnh trong phim không?”
Nhưng Cam Lộ thì lại thấy người phụ nữ kiều
diễm đang ngồi hàng ghế khán giả, mặc bộ đồ màu xanh nước biển vô
cùng tinh tế, không ai khác chính là Hạ Tĩnh Nghi, cô ta đang ngồi
nghiêng, hai chân vắt chéo lên nhau, đang nhìn lên sân khấu với vẻ mặt
thích thú.
“Hạ Tĩnh Nghi ấy à? Hôm nay làm chương trình
phỏng vấn cô ta mà, cô ta xem ra cũng rất nhiều chuyện đấy, còn một
vị khách mời nữa là một nhà kinh tế học rất nổi tiếng, người ta
rất tự trọng, nhìn thấy cảnh này lập tức bỏ đi. Không ngờ cô ta lại
không đi, còn ngồi đó xem náo nhiệt, cô ta dù sao cũng là khách mời,
bảo vệ cũng không tiện thẳng thừng mời cô ta ra ngoài.”
Cam Lộ thầm cảm thấy có gì không đúng, cô thấy
Hạ Tĩnh Nghi chẳng hơi đâu mà ngồi xem trò náo nhiệt này nhưng bây
giờ cô không thể nghĩ nhiều, bèn bước lên cất tiếng gọi: “Chị Vũ
Phi.”
Trần Vũ Phi nhìn thấy cô, có chút bất ngờ,
cười lạnh lùng nói: “Đúng là bà cô mình không tiện ra mặt, lại đẩy
em đến đây. Lộ Lộ, chị khuyên em đừng nên xen vào chuyện không phải
của mình.”
“Sao lại không phải chuyện của em?” Cam Lộ cũng
cười, “Chị Vũ Phi, có gì từ từ nói, ở đây cũng là chỗ làm việc
của người ta, chi bằng hẹn ở một nơi khác rồi gọi anh Ba đến, mọi
người gặp mặt nói cho rõ ràng có phải tốt hơn không.”
Trần Vũ Phi bĩu môi: “Lộ Lộ, em không hiểu anh
Ba của em rồi, anh ta trước nay làm cái gì cũng không dám làm, chứ
đừng nói là dám nhận, đến mới là lạ đó.” Chị ta quay sang Lý Tư
Bích, “Chi bằng cô gọi cho anh ta, bình thường không phải chỉ cần cô
gọi một tiếng, anh ta phóng xe hơn trăm cây số từ thành phố J đến đây
để gặp cô sao? Để xem hôm nay anh ta có đến cứu cô không.”
“Cái sừng này là do hai người các cô cắm lên
đầu tôi, xin hãy yên tâm, tôi luôn công bằng, ai cũng không bỏ qua.” Trần
Vũ Phi nhướng mày, mặt đầy vẻ mỉa mai, “Ái chà, Lý tiểu thư, cô tỏ
ra vội vàng như vậy, khiến tôi cũng có chút hoang mang. Hẳn là căn
biệt thự sang trọng gần 3 triệu ở Đông Phương Đế Viên là do cô mua,
chiếc Range Rover hơn 1 triệu cô mới mua cũng là do cô nhìn ăn nhịn mặc
tích góp mà có đúng không? Xem ra lương ở đài truyền hình cao hơn rất
nhiều so với những gì tôi tưởng tượng.”
Nhân viên đài đứng phía dưới bỗng chốc ghé tai
xì xầm với nhau. Trần Vũ Phi rất đắc ý khi nhìn thấy Lý Tư Bích
mặt mày biến sắc, mới quay sang Tôn đài trưởng, nói vô cùng thành
khẩn: “Đến đây, Tôn đài trưởng, chúng tôi có vài tấm hình rất thú
vị, chồng tôi thì tôi nhận ra, còn cô gái ở cùng anh ấy đó mà, chi
bằng ông gọi thêm vài đồng nghiệp nữa đến giúp tôi nhận diện một
chút, rốt cuộc có phải Lý tiểu thư đây không, nói oan cho người tốt
thật không phải chút nào.”