Edit: Sally

Cho Hàn Chỉ lùi ra xong, Ti Mộ Hàm vốn định đi Tây Uyển cùng Thục Vũ Chi dùng bữa tối, nhưng vào lúc này môn phòng lại tiến đến bẩm báo, nói Tuyết đại tiểu thư tới chơi.

Ti Mộ Hàm trong lòng một trận run rẩy, sau đó trầm tư chốc lát, xoay người đi tới án thư lấy ra sách thư lần trước Tuyết Nghiễn phái người đưa tới, giao cho Chương Thiện, ngưng thanh nói: "Đem cuốn thư sách này trả lại cho Tuyết đại tiểu thư, nói bản điện cảm tạ hảo ý của nàng."

Chương Thiện gật đầu tiếp nhận, sau đó xoay người ly khai.

Bên trong phòng khách.

Tuyết Nghiễn yên tĩnh uống trà, trầm mặt.

Chương Thiện đi vào phòng khách, thi lễ một cái liền đem sách thư ghi chú Ti Mộ Hàm cho nàng đưa cho Tuyết Nghiễn, nói: "Điện hạ nói, rất cảm tạ hảo ý của Tuyết đại tiểu thư."

Tuyết Nghiễn thấy bản ghi chú kia, híp híp mắt, nhận lấy, nhân tiện nói: "Điện hạ không rảnh gặp ta?"

"Điện hạ xác thực đang bận." Chương Thiện nói.

Tuyết Nghiễn lập tức đứng lên nói, "Đã như vậy, hạ quan ngày khác trở lại bái phỏng."

Chương Thiện nói: "Tiểu nhân sẽ chuyển cáo điện hạ."

"Còn có một câu, hi vọng Chương quản gia chuyển cáo Thập Lục điện hạ." Tuyết Nghiễn nghiêm nghị ngưng thanh nói.

"Tuyết đại tiểu thư mời nói." Chương Thiện nói.

Tuyết Nghiễn kéo kéo khóe miệng, tựa như cười mà không phải cười: "Có một số việc, không phải nàng tách ra chính là giải quyết, xá đệ không nợ Thập Lục điện hạ, thế nhưng Thập Lục điện hạ lại thiếu xá đệ một viên chân tâm, nếu Thập Lục điện hạ thật sự vô ý, không ngay mặt nói rõ, xá đệ tính cách lỗ mãng tùy hứng không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, nếu Thập Lục điện hạ không nói rõ ràng, hắn cả đời đều sẽ không hiểu."

Chương Thiện mặt không biến sắc nói: "Tiểu nhân nhớ kỹ."

"Nếu có thể, hạ quan không muốn xá đệ bị thương tổn." Tuyết Nghiễn lại bồi thêm một câu, mới cáo từ ly khai.

Chương Thiện đưa nàng đến cửa lớn, sau đó chuyển hướng về thư phòng, đem lời Tuyết Nghiễn báo cho Ti Mộ Hàm.

Ti Mộ Hàm nghe xong, ngẩn người, nhưng không hề nói gì liền xoay người hướng về Tây Uyển.

Mấy ngày kế tiếp, Ti Mộ Hàm không ra ngoài, vẫn ngốc ở trong phủ, nhìn Thục Vũ Chi bận bịu trước bận bịu sau, thực sự có chút không đành lòng liền muốn nhúng tay, thế nhưng nàng không thể không thừa nhận, Thục Vũ Chi xác thực là một người chưởng phủ rất xứng chức đủ năng lực để đảm nhiệm.

Mà Tuyết Nghiễn, thậm chí toàn bộ Tuyết gia không có một người tìm đến cửa.

Liền ngay cả Ninh Vương điện hạ tuyên bố muốn đẩy nàng vào chỗ chết cũng chưa từng ra tay, tự nhiên, nàng cũng sẽ không ở thời điểm như vậy ra tay.

Đối với đạo thánh chỉ Tuyên Vũ đế phát ra, muốn để chúng đại thần đề cử ứng cử viên cho vị trí thái nữ, trong triều đình xác thực phản ứng mãnh liệt, mà người chúng đại thần bẩm tấu đề cử lên trên căn bản chỉ hai người, một là Ngũ hoàng nữ Ninh vương Ti Mộ Dung, hai là Cửu hoàng nữ Thụy vương Ti Mộ Trăn.

Mà người chống đỡ Thụy vương ở trong triều danh vọng lớn nhất chính là Hữu tướng Thục Lam Phong, thế nhưng làm người ta bất ngờ chính là, Tả tướng Thủy Vận Vân luôn luôn đối với việc thái nữ chi tranh không đếm xỉa đến, lần này cư nhiên công nhiên bẩm tấu lên, đề cử Ninh vương.

Đương nhiên, ngoại trừ Ninh vương cùng Thụy vương ra, còn có vài đại thần đề cử những hoàng nữ khác.

Nói thí dụ như, Lễ bộ có một tiểu quan đề cử Thụy vương thập Cửu hoàng nữ Ti Mộ Nhiễm vừa mới 15 tuổi đã được phong vương, một ít quan chức Lại bộ đề cử Thất hoàng nữ Ti Mộ Viện.

Lại nói thí dụ như, Công bộ Thượng thư Trang Minh Hâm, đề cử Thập Lục hoàng nữ Ti Mộ Hàm.

Nhưng mà đối lập với trình độ nóng bỏng trong triều, thái độ của Tuyên Vũ đế lại làm cho chúng đại thần không tìm được manh mối, nàng nhận lấy hết thảy tấu chương, nhưng lưu bên trong không phát, lại hạ chỉ tuyên bố, nàng sẽ tỉ mỉ cân nhắc tất cả bẩm tấu lên của mọi người, nhưng chưa từng đưa ra thái độ sáng tỏ.

Trong triều tuy rằng kinh ngạc, thế nhưng mấy người chức vị cao lại một mãnh bình yên, tựa hồ đã đoán được Tuyên Vũ đế chắc chắn có động tác này.

Sau, Ninh vương khôi phục vào triều, Nhị Thập Nhị hoàng nữ lành bệnh, Thụy vương hồi phủ, khôi phục công vụ hằng ngày.

Triều đình Đại Chu lại một lần nữa trở lại bình tĩnh mấy ngày trước, đem hết thảy tranh đấu kéo về trong tối tiến hành.

Ti Mộ Hàm theo miệng Chương Thiện biết được tin tức này, chỉ cười lạnh, liền vứt qua một bên, mẫu hoàng có động tác này nàng từ lâu đã đoán được, cũng chỉ là một trò chơi nàng ta tự biên tự diễn thôi, nàng ta muốn bắt đầu liền bắt đầu, muốn kết thúc liền kết thúc.

Chỉ là hành vi của Trang Minh Hâm này lại làm cho nàng có chút kinh ngạc.

Lấy quan hệ Trang gia cùng Thục gia, nàng nếu hữu tâm chống đỡ, tất nhiên sẽ đề cử Thụy vương, vậy mà vào lúc này, nàng ta cư nhiên đề cử chính mình?

Ti Mộ Hàm suy nghĩ một chút, cuối cùng chỉ đưa ra được hai khả năng, một chính là nàng từ lâu thấy rõ tâm tư mẫu hoàng, không muốn tham dự trong đó, cho nên tùy ý đẩy một hoàng nữ, không đắc tội Ninh vương, cũng không áp sát Thụy vương, hai chính là nàng biết được quá khứ mình cùng Mông Tư Túy, cố ý mà thôi.

Nếu là loại thứ nhất, nàng không có gì đáng lo lắng, nếu là loại thứ hai...

Nữ tử Đại Chu rất quan trọng bộ mặt, nếu Trang Minh Hâm biết được chính quân của mình trước hôn đã cùng nữ tử khác từng có gút mắc, mà nữ tử này cũng không phải nàng có thể tùy ý động liền có thể động, cho nên nàng lựa chọn phương thức này, đem nữ tử nàng không thể động đẩy lên đầu ngọn sóng, để người còn lại tới đối phó nàng!

Nhưng mà, lúc trước nàng cùng Mông Tư Túy kết giao, không có bao nhiêu người biết được, cũng không nói xuất thân của mình, Trang Minh Hâm làm sao biết được?

Nếu nàng thật sự muốn đưa mình vào tử địa, ngày đó ở Chính Tuyên điện, nàng ta tại sao lại mở miệng vì nàng nói chuyện?

Chỉ là, nàng ngay cả lúc mẫu hoàng tuyên bố muốn đối phó chính mình nàng cũng không sợ, làm sao đi lo lắng một Trang Minh Hâm nho nhỏ chứ?

Ti Mộ Hàm tự giễu một tiếng, xoay người không nghĩ tới việc này nữa.

Triều đường Đại Chu đề cử thái nữ tuy rằng kiêu căng mở màn, nhưng kết thúc lờ mờ, ngay lúc tất cả mọi người cho rằng Tuyên Vũ đế sẽ không có bước hành động kế tiếp, nàng lại làm ra một quyết định làm cho tất cả mọi người khiếp sợ không thôi.

Đại Chu Tuyên Vũ năm hai mươi tám ngày 22 tháng 12, Tuyên Vũ đế lúc lâm triều liên tiếp hạ xuống vài đạo thánh chỉ, triều đường Đại Chu yên tĩnh lại một lần nữa nhấc lên sóng lớn mênh mông.

Phong Thất hoàng nữ Ti Mộ Viện làm Bình vương.

Phong Thập Tam hoàng nữ Ti Mộ Tuyền làm An vương.

Truy phong cha đẻ Ninh vương _Uẩn Quân thành Uẩn Tĩnh hiền quý quân.

Truy phong sinh phụ Thất hoàng nữ _ Vân Quý phu thành thị quân.

Tiến phong cha đẻ Thập Nhất hoàng tử Lưu thị quân thành Tường quân.

Ngoài ra, Công bộ Thượng thư Trang Minh Hâm bởi vì hỏa hoạn ở Thái Lăng mà bị liên lụy, phạt bổng một năm.

Chống án ý chỉ, ngoại trừ phong Thập Tam hoàng nữ làm vương cùng tiến phong cha đẻ Thập Nhất hoàng tử ra, vài đạo ý chỉ còn lại trong mắt của mọi người đều cực có thâm ý.

Ti Mộ Hàm biết được mấy đạo thánh chỉ này, không khỏi thấy buồn cười, mẫu hoàng đây là ghét bỏ triều đình cùng hậu cung quá mức yên tĩnh sao?

Đương nhiên, này chỉ là ý nghĩ của Ti Mộ Hàm tự ngu tự nhạc mà thôi, nữ nhân kia là chủ nhân Đại Chu, làm mỗi một chuyện đều có mục đích của nàng.

Có điều bây giờ, nếu nàng ta không có ra tay với mình, nàng liền yên tĩnh chờ.

Ngay mặt đối với một đối thủ mạnh mẽ hơn mình rất nhiều, mà thời điểm không chắc chắn có thể lấy nhược chế cường, biện pháp tốt nhất chính là lấy tĩnh chế động.

Địch không động, ta không động!

Thập Lục hoàng nữ phủ tháng ngày vẫn như cũ rất bình tĩnh, không bị triều đình phong vân ảnh hưởng chút nào, nhưng những nơi khác lại là mặt khác.

Đối với đạo thánh chỉ Tuyên Vũ đế ban ra, phản ứng mãnh liệt nhất tự nhiên là hậu cung Đồng Tâm điện.

Thời điểm biết chuyện này, Chiêu Hoàng quý quân phản ứng đầu tiên là không tin, phản ứng thứ hai vẫn là chưa tin, phản ứng thứ ba vẫn là không dám tin!

Mặc dù Thục Hòa luôn mãi nói đây là thật sự, hắn vẫn không muốn tin tưởng!

"Bệ hạ đây là muốn làm gì? Muốn làm gì a?"

Chiêu Hoàng quý quân phẫn nộ quát, cơ hồ đem tất cả vật dụng trong điện đều ném hỏng, mấy ngày nay bởi vì sự tình Nhị Thập Nhị hoàng nữ sinh bệnh, hắn mấy ngày chưa từng ngủ ngon, bây giờ Nhị Thập Nhị hoàng nữ thân thể dần tốt lên, hắn mới vừa thở phào nhẹ nhõm, nhưng bệ hạ vào lúc này cho hắn "Kinh hỉ" như vậy!

Nàng muốn phong Thập Tam hoàng nữ thành vương, hắn không ý kiến, dù Thập Tam hoàng nữ được sủng ái thế nào, cũng tuyệt đối không thể chia sẻ vị trí thái nữ, nàng muốn tiến phong cha đẻ Thập Nhất hoàng tử Lưu thị quân hắn cũng không phản đối, Lưu thị quân kia ng nữ cả một nữ nhi đều không có, hắn có gì sợ chứ? Hắn mặc dù cuối cùng cùng mình đứng ngang hàng hắn cũng không sợ!

Nhưng là Uẩn Quân đã chết rồi, Lưu quý phu kia đã chết rồi, nàng còn truy phong cho bọn họ!

Uẩn Quân kia lại còn được truy phong thành Hiền quý quân!

Hiền quý quân?

Đây là vị trí hắn cố gắng ròng rã hơn mười năm, nhưng hắn vừa mới tiến vào hàng Hoàng quý quân, nàng nhưng lập tức đem vị trí này cho Uẩn Quân đã chết kia!

Này tính là gì?

Có phải là muốn nói cho hắn biết, nàng tiến phong hắn cũng chỉ vì cho người chết kia có thể bước lên vị trí kia?

Được, mặc dù nàng thật sự không niệm tình nhiều năm qua, nhưng nàng lẽ nào cũng không đem Trăn nhi để trong lòng sao?

Tăng địa vị Uẩn Quân lên, phong Ti Mộ Viện lên làm vương, truy phong Lưu quý phu, nàng muốn nói cho tất cả mọi người cái gì?

Có phải ở trong lòng nàng, Ninh vương mới là người nàng coi trọng?

"Bệ hạ, ngươi tại sao có thể đối với Thần thị như vậy, tại sao có thể?"

Chiêu Hoàng quý quân biểu hiện điên cuồng, vốn sắc mặt không tốt càng thêm khó coi, hắn một bên nỉ non, một bên giãy giụa muốn đến Giao Thái điện để hỏi rõ ràng, "Bổn cung muốn đi hỏi rõ ràng, nhất định phải đi hỏi rõ ràng!"

"Chủ nhân!" Thục Hòa liền vội vàng kéo hắn, "Chủ nhân, ngài không thể đi!"

"Thả Bổn cung ra!" Chiêu Hoàng quý quân quát lên, "Nàng làm nhục Bổn cung như vậy, Bổn cung vì sao không thể đi hỏi rõ rang? Tại sao không thể?"

"Chủ nhân, bệ hạ ý chỉ đã hạ, ngươi như vậy, không phải là ý định chọc bệ hạ sinh khí sao?" Thục Hòa một bên lôi kéo hắn, một bên quát lên.

Chiêu Hoàng quý quân cả giận nói: "Lẽ nào Bổn cung liền đi hỏi rõ ràng cũng không được sao?"

"Chủ nhân, ngươi suy nghĩ một chút, bây giờ ngươi vừa mới kéo được tâm bệ hạ về, nếu v đi như thế, lại chọc bệ hạ tức giận, hậu quả thế nào, chủ nhân cũng biết được." Thục Hòa khuyên nhủ, "Huống hồ, Uẩn Quân kia đã chết rồi, dù cho vị trí của hắn cao đến đâu, cũng là người chết mà thôi, hơn nữa vị trí hắn cao thế nào cũng cao không bằng chủ nhân được a!"

"Được tâm nàng?" Chiêu Hoàng quý quân cười lạnh, "Bổn cung cũng cho rằng đã kéo được tâm nàng, nhưng bây giờ, nàng nhục nhã Bổn cung như vậy, tâm nàng thật sự còn ở trên người Bổn cung sao? Cha nuôi, ngươi có biết, đêm đó nàng tuy rằng ngủ lại chỗ Bổn cung, thế nhưng không có chạm qua Bổn cung, nàng chỉ đến nơi của Bổn cung ngủ một đêm mà thôi! Cha nuôi, nàng tại sao lại biến thành bộ dáng này? Qua nhiều năm như vậy, nàng chưa bao giờ bây giờ đối với bản cung như vậy!"

Thục Hòa sững sờ, "Chủ nhân ngươi nói cái gì?"

Chiêu Hoàng quý quân cả giận nói: "Đêm đó nàng nói nàng mệt mỏi, mặc Bổn cung ôn tồn thế nào, nàng trước sau không muốn chạm Bổn cung! Bổn cung thế nhưng không hoài nghi, cũng tin, mấy ngày nay xác thực phát sinh rất nhiều chuyện, nàng mệt mỏi, Bổn cung tin, nhưng bây giờ Bổn cung nghĩ đến, nàng là không muốn chạm Bổn cung!"

"Chủ nhân, đêm đó bệ hạ..." Thục Hòa khiếp sợ, vì đem bệ hạ mời tới Đồng Tâm điện, hắn tàn nhẫn ngoan tâm, gạt chủ nhân đối với Nhị Thập Nhị hoàng nữ hạ thủ, mà đêm đó bệ hạ chỉ ngủ ở Đồng Tâm điện?

"Hừ!" Chiêu Hoàng quý quân xì xì nở nụ cười, "Đêm đó nàng đừng nói chạm qua ta, liền loại sự tình tầm thường như thay y phục nàng cũng không muốn để ta làm, cha nuôi, nàng cũng chỉ là cùng ta nằm ngủ một đêm mà thôi, ta nghĩ, chúng ta thành hôn nhiều năm như vậy, cũng không nhất định phải lúc nào cũng ôn tồn, hơn nữa nàng làm như vậy, cũng bởi vì lo lắng Nhị Thập Nhị hoàng nữ của Bổn cung, Bổn cung thấy nàng mệt như vậy, còn lo lắng Nhị Thập Nhị hoàng nữ của Bổn cung, liền không có suy nghĩ nhiều, Bổn cung chỉ nghỉ, nàng lưu lại liền được, chỉ cần nàng ở lại Đồng Tâm điện, người bên ngoài sẽ không có ai dám bắt nạt Bổn cung! Nhưng bây giờ... Cha nuôi, ngươi nói, bệ hạ có phải là đã chán ghét Bổn cung? Là vì bổn cung đã già? Hay là bởi vì Bổn cung không còn phong hoa năm đó?"

Thục Hòa nghe xong, không khỏi há miệng, nhưng không nói ra được một câu.

Chiêu Hoàng quý quân thấy hắn không nói lời nào, lửa giận cùng không cam lòng trong lòng lần thứ hai bắt đầu cháy rừng rực, liền đẩy Thục Hòa ra, hướng về chính điện đi.

Thục Hòa bị đẩy ngã xuống đất, "Chủ nhân —— "

Chiêu Hoàng quý quân căn bản chưa từng để ý tới hắn, trong lòng chỉ muốn đi Giao Thái điện để hỏi rõ ràng, song khi hắn vừa mới đi tới cửa điện, đã thấy Thụy vương Ti Mộ Trăn một mặt sốt ruột đi tới.

Ti Mộ Trăn thấy dáng dấp cha mình, liền biết được sự tình chính mình lo lắng phát sinh, may là Thục Hòa nhắc nhở, bằng không nàng sẽ quên điểm này, nếu để cho phụ quân lại đi chọc giận mẫu hoàng, hậu quả tất nhiên không thể tưởng tượng nổi.

Nếu vì vậy mà bị mẫu hoàng trách cứ vài câu cũng liền thôi, nhưng nếu bởi vì phụ quân lỗ mãng mà để mẫu hoàng cảm giác mình hữu tâm đoạt vị, chẳng phải là để mẫu hoàng ghi hận?

Thục Hòa nói không sai, trước đó vài ngày nàng quá mức nóng ruột, không có Đế Hoàng nào yêu thích hoàng nữ của mình tại mọi thời khắc nhìn ngôi vị hoàng đế của mình chằm chằm, mặc dù đây là sự thực, cũng không thể nói rõ, càng không thể ở trước mặt mẫu hoàng biểu hiện ra, lần này mẫu hoàng hạ chỉ để chúng đại thần đề cử thái nữ, tuy rằng chuyện này là nàng trong bóng tối đổ thêm dầu vào lửa, thế nhưng nàng lựa chọn tránh phong mang một chút, mà lúc này, vừa vặn Nhị Thập Nhị hoàng nữ bệnh nặng, cho nàng một lý do cực kỳ hoàn mỹ.

Lần này, mẫu hoàng hạ vài đạo ý chỉ tuy rằng làm cho nàng cực kỳ khiếp sợ, thế nhưng nghĩ sâu thêm một tầng, liền có mấy phần hiểu rõ, mẫu hoàng làm như thế là vì cân bằng thế lực của nàng cùng Ninh vương mà thôi, cũng không phải thật sự thiên hướng Ninh vương.

Cho nên nàng càng không thể để phụ quân bởi vì nhất thời khí phách mà phá huỷ con đường của chính mình.

"Phụ quân muốn đi gặp mẫu hoàng?" Ti Mộ Trăn ngăn trước mặt Chiêu Hoàng quý quân, hỏi.

Chiêu Hoàng quý quân hút vài hơi nói: "Trăn nhi ngươi yên tâm, Bổn cung tất sẽ hỏi rõ ràng, bệ hạ đây là ý gì?"

"Phụ quân, đây là chính sự triều đình, ngài vẫn không cần quản nhiều thì tốt hơn." Ti Mộ Trăn nhíu mày nói.

Chiêu Hoàng quý quân sững sờ, "Trăn nhi ngươi nói cái gì?"

"Phụ quân, mẫu hoàng làm như vậy cũng là chuyện rất bình thường, ngài làm sao nổi giận đây?" Ti Mộ Trăn cười nói.

Chiêu Hoàng quý quân lại nói: "Trăn nhi, mẫu hoàng ngươi làm như thế là muốn nhục nhã ngươi, làm sao có thể bình thường? Bổn cung làm sao có thể nuốt được cơn giận này!"

Ti Mộ Trăn nghiêm túc nói: "Phụ quân, ngươi mặc dù nuốt không trôi cũng phải nhịn, nhi thần có thể nói rõ ràng cho phụ quân, phụ quân nếu đi, đối với nhi thần không chỉ không có lợi, ngược lại sẽ để nhi thần bị mẫu hoàng nghi kỵ!"

Chiêu Hoàng quý quân sững sờ.

"Phụ quân, ngươi nghe nhi thần nói." Ti Mộ Trăn đem Chiêu Hoàng quý quân đỡ vào điện, chờ hai người ngồi xuống, mới đem lợi hại bên trong tinh tế nói một lần.

Chiêu Hoàng quý quân nghe xong, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

"Phụ quân, nhi thần biết được trong lòng phụ quân tức giận, thế nhưng kính xin phụ quân vì nhi thần, tạm thời nhẫn nại một hồi." Ti Mộ Trăn nghiêm túc nói, "Huống hồ, Uẩn Quân kia đã chết rồi, mẫu hoàng có truy phong cũng chỉ là hư danh mà thôi, phụ quân hà tất vì việc nhỏ như vậy mà cùng mẫu hoàng nháo cương đây?"

Uẩn Quân cùng phụ quân tranh đấu nàng ít nhiều gì cũng biết được, năm đó Uẩn Quân được sủng ái, đối với phụ quân có bao nhiêu bất kính, hơn nữa hài tử phụ quân chết trẻ, cũng cùng Uẩn Quân kia không tránh khỏi có quan hệ, nếu không phải phụ quân không tìm được chứng cứ, Uẩn Quân kia đã sớm bị phế.

"Trăn nhi, phụ quân hiểu ý của ngươi." Chiêu Hoàng quý quân nói, sắc mặt vẫn rất khó coi, mặc dù hắn phẫn nộ thế nào, cũng không thể đem tiền đồ nữ nhi lấy ra làm tế phẩm, "Chỉ là trong lòng Bổn cung bây giờ giống như bị đao cắt."

Uẩn Quân kia khi còn sống chính là một cây gai trong lòng hắn, bây giờ hắn chết rồi, nhưng còn muốn vì một người chết bôi lên người y vết bẩn!

Hắn chết rồi liền chết đi, vì sao còn xuất hiện!

"Trăn nhi!" Hắn lôi kéo tay nữ nhi, âm trầm mà vội vàng nói: "Bất luận làm sao, ngươi nhất định phải lên làm thái nữ, nhất định phải ngồi lên vị trí kia, chỉ có như vậy, Bổn cung mới có thể xả cơn giận này, chỉ có như vậy, Bổn cung mới có thể để Uẩn Quân kia chết không nhắm mắt!"

Hắn muốn ngồi vị trí hiền quý quân kia?

Hắn đừng hòng!

Chỉ cần Trăn nhi thành Đại Chu hoàng đế, chỉ cần hắn thành Hoàng Phượng hậu, chuyện thứ nhất hắn làm là đem hài cốt Uẩn Quân kia đào móc lên, ném vào bãi tha ma!

Hắn muốn cho hắn ta cả chết cũng không được an bình!

Ti Mộ Trăn nghiêm mặt nói: "Phụ quân, ngươi yên tâm, tương lai nhi thần thành đại nghiệp, nhất định sẽ thay vi phụ quân xả cơn giận này!"

Chiêu Hoàng quý quân thấy nữ nhi nói như vậy, lửa giận trong lòng mới tiêu không ít.

Ti Mộ Trăn thấy hắn tỉnh táo lại, lại an ủi vài tiếng, liền nói tới chuyện khác, "Phụ quân, nhi thần nhận được tin tức, qua hai ngày nữa, Trầm đại tướng quân sẽ trở lại kinh thành."

"Nhanh như vậy?" Chiêu Hoàng quý quân sững sờ, "Bổn cung cũng chưa nghe bệ hạ nói hạ ý chỉ gì?"

"Nhi thần phỏng chừng mẫu hoàng đã phái người trực tiếp truyền đạt ý chỉ." Ti Mộ Trăn nghiêm mặt nói, "Có điều, như vậy cũng chính là để nhi thần nhìn ra mẫu hoàng đối với lần này Trầm Ngọc Thanh hồi hương rất coi trọng."

Chiêu Hoàng quý quân suy nghĩ một chút, "Trăn nhi yên tâm, chuyện của Thẩm Như kia Bổn cung vẫn luôn nhớ trong lòng, chỉ cần tìm được cơ hội thích hợp, Bổn cung nhất định sẽ ở trước mặt bệ hạ đề."

Mặc dù hắn đã già, không còn phong hoa năm đó nữa, thế nhưng hắn tin tưởng, hắn ở bệ hạ trong lòng vẫn còn chút địa vị, chí ít hắn vì nàng sinh hài tử, nàng ít nhiều gì cũng sẽ cho hắn chút mặt mũi!

Lúc trước chuyện Thục gia thứ trưởng tử kia chính ví dụ tốt nhất!

Chiêu Hoàng quý quân cắn chặt răng, lần này, hắn tuyệt đối sẽ không để nữ nhi của tiện nhân Uẩn Quân kia cướp trước một bước!

...

Giao Thái điện

Ngự thư phòng

Tân phong An vương Ti Mộ Tuyền xong thì triệu đến Ngự thư phòng.

Lúc này nàng đang nhíu mày, đứng ngoài Ngự thư phòng, chờ đợi Tuyên Vũ đế triệu kiến, nhưng trong lòng đang suy nghĩ dụng ý lần này mẫu hoàng hạ ý chỉ.

Chuyện nàng được phong vương là chuyện trong dự liệu của nàng, thế nhưng nàng không nghĩ tới nhanh như vậy, hơn nữa là vào lúc này.

Mẫu hoàng luôn luôn không thích nàng tham gia triều chính, bây giờ vì sao lại phong vương cho nàng cùng thời điểm thái nữ chi tranh?

Ti Mộ Tuyền nhớ tới ngày ấy ở Chính Tuyên điện, ánh mắt mẫu hoàng như có như không.

Chẳng lẽ nàng nhìn ra suy nghĩ của mình?

Ti Mộ Tuyền hồi tưởng thái độ mẫu hoàng mấy ngày nay, nhưng cùng với trước cũng không khác gì cả.

Thế nhưng nếu mẫu hoàng thật sự nhìn ra ý nghĩ của nàng, cũng chưa chắc không có khả năng, dù sao nàng là nữ nhi của nàng ấy, bất luận tâm trí cùng thủ đoạn, từng trải cùng quyền mưu đều không kịp nàng ấy.

Cho nên, khi mẫu hoàng hạ chỉ phong nàng làm vương liền trực tiếp triệu kiến nàng, tâm nàng bất giác run rẩy lên, không phải hoảng sợ mà là một loại hưng phấn, hưng phấn không lý do.

Mẫu hoàng biết được tâm tư của mình, nhưng không có làm ra hành vi cảnh cáo gì, có phải là có ý định cho nàng cơ hội?

Tuy rằng Thập Lục hoàng nữ luôn miệng nói mẫu hoàng là phủng sát, nhưng nàng ấy lại không biết, mẫu hoàng nếu thật hận nàng, một đạo ý chỉ liền có thể làm cho nàng không cách nào vươn mình, cần gì phế nhiều tâm tư như vậy?

Thập Lục hoàng nữ là người trong cuộc, cho nên thấy không rõ mà thôi!

Nếu nàng thật sự không nhìn lầm, người mẫu hoàng hướng tới chính là Thập Lục hoàng nữ, lấy năng lực cùng giao thiệp của Thập Lục hoàng nữ bây giờ, tuyệt đối không thể cùng Ninh vương, Thụy vương chống đối, nàng nếu muốn đem Thập Lục hoàng nữ đẩy lên vị trí thái nữ, tất nhiên cần phải có người đến giúp đỡ nàng! Mà người kia lại nhất định phải tuyệt đối không uy hiếp đến Thập Lục hoàng nữ!

Nàng liền trở thành người trúng tuyển!

"An vương điện hạ, bệ hạ cho mời ngài vào." Tô Tích Chi chậm rãi đi ra, hành lễ nói.

Ti Mộ Tuyền phục hồi tinh thần lại, hướng hắn gật đầu nói một tiếng cám ơn, sau đó đi vào Ngự thư phòng, từ năm đó thành niên, số lần nàng đến Ngự thư phòng có thể đếm trên đầu ngón tay.

Nàng đi vào, liền thấy Tuyên Vũ đế đang đứng trước vách tường phía nam Ngự thư phòng mang theo phong thuỷ đồ, nàng ngẩn người, sau đó tiến lên, hành lễ nói: "Nhi thần gặp qua mẫu hoàng."

Tuyên Vũ đế không xoay người, chỉ khẽ nói: "Đứng lên đi."

Ti Mộ Tuyền đứng lên nói: "Nhi thần tạ mẫu hoàng."

Tuyên Vũ đế quay mặt sang, nhìn nàng một cái, "Ngươi cũng biết trẫm vì sao triệu ngươi vào?"

"Nhi thần không biết." Ti Mộ Tuyền lắc đầu nói.

Tuyên Vũ đế vẻ mặt không có bao nhiêu biến hóa, sau đó quay đầu, dương tay chỉ chỉ phong thuỷ đồ trên tường, "Nhận ra đây là cái gì không?"

Ti Mộ Tuyền ngẩng đầu liếc mắt nhìn, gật đầu nói: "Nhi thần nhận ra, đây là phong thuỷ đồ Đại Chu ta."

"Không sai, đây là phong thuỷ đồ Đại Chu ta." Tuyên Vũ đế ý vị không rõ địa nở nụ cười một tiếng, "Trẫm còn nhớ lúc trước thời điểm ngươi ở thư phòng đọc sách, bài tập cũng sai, hôm nay trẫm liền ra đề thi cho ngươi."

Ti Mộ Tuyền sững sờ.

Tuyên Vũ đế thiêu mi nói: "Làm sao? Thập Tam hoàng nữ ngay cả việc này cũng không dám sao?"

Ti Mộ Tuyền hít một hơi, "Nhi thần tuân chỉ."

Tuyên Vũ đế nhìn nàng một cái, sau đó giơ tay chỉ một vùng ở Tây Nam, "Đây là địa phương nào?"

Ti Mộ Tuyền liếc mắt nhìn, nói: "Sông Hoài Đại Chu, năm đó Thái tổ Hoàng đế xa chinh Tây Nam, ở chỗ này cùng địa phương Thổ đạt thành hiệp định, lấy sông Hoài làm ranh giới, Hoa giới làm thành trì."

"Không sai, bây giờ Tây Nam tuy rằng vẫn tính an bình, thế nhưng sông Hoài lấy nam thổ cũng dần dần nội loạn, trẫm ba ngày trước thu được tin cấp báo tại Tây Nam biên thuỳ, bây giờ sông Hoài nam thổ hình như có dấu hiệu lập quốc, hơn nữa đã có hành vi lướt qua sông Hoài, quấy rầy biên thuỳ Đại Chu ta." Tuyên Vũ đế lại nói của nàng nói tiếp.

Ti Mộ Tuyền cả kinh, "Mẫu hoàng, đây chính là thật sự?"

Tuyên Vũ đế không trả lời, mà xoay người, chỉ về hướng Tây Bắc, "Nơi này là nơi nào?"

"Tây Nhung quốc." Ti Mộ Tuyền đáp, hai tay lặng yên nắm chặt.

Tuyên Vũ đế hỏi: "Ngươi cũng biết toàn dân Tây Nhung quốc đều là binh, dân phong dũng mãnh, hàng năm tập kích biên cảnh Đại Chu ta, cướp đoạt vô số nhân khẩu cùng súc vật, mà chúng ta chỉ có thể đề phòng, nhưng thủy chung không tìm được biện pháp giải quyết, mấy năm trước, trẫm phái Trầm Ngọc Thanh đi tới trấn thủ Tây Bắc, chống đỡ Tây Nhung quốc tập kích, vừa mới được mấy năm an bình, nhưng vì thế, Đại Chu ta vẫn trả giá đại lượng thương vong, mới gây ra cái chết cho đại hoàng tử!"

"Mẫu hoàng..."

"Cho đến bây giờ, trẫm mới hiểu được, Đức quý quân vẫn oán hận trẫm." Tuyên Vũ đế lạnh lùng nói, "Có điều trẫm chưa từng hối hận, hi sinh một hoàng tử, cho Đại Chu một người tận tâm, mặc dù lại cho trẫm một cơ hội lựa chọn, trẫm cũng nhất định sẽ làm như vậy!"

Ti Mộ Tuyền hơi thay đổi sắc mặt, "Mẫu hoàng..."

"Này là nơi nào?" Tuyên Vũ đế chỉ về một chỗ phía đông, lớn tiếng hỏi.

Ti Mộ Tuyền sững sờ, còn chưa kịp trả lời.

"Nam Chiếu quốc!" Tuyên Vũ đế cười lạnh nói, "Này chính là địa phương duy nhất ngươi nhìn thấy trong mắt! Nam Chiếu quốc!"

Ti Mộ Tuyền cả kinh, chợt quỳ xuống.

"Ngươi vừa mới nói, đây là phong thuỷ đồ Đại Chu ta, nhưng ở trong mắt ngươi, nhìn thấy cũng chỉ có phía đông Đại Chu ta - Nam Chiếu quốc!" Tuyên Vũ đế cười lạnh nói, "Ngươi trước sau nhớ kỹ trên người ngươi chảy huyết mạch Nam Chiếu quốc, nhưng ngươi đã quên trên người ngươi còn giữ nửa kia huyết mạch Đại Chu!"

Ti Mộ Tuyền bỗng nhiên ngẩng đầu, "Mẫu hoàng, nhi thần..."

"Mấy ngày nay, trẫm vẫn chờ ngươi đến hỏi trẫm!" Tuyên Vũ đế tàn khốc nói, "Nhưng trẫm nhưng một lần lại một lần thất vọng, trẫm Thập Tam hoàng nữ ngay cả dũng khí cùng can đảm đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra lời đều không có!"

"Mẫu hoàng!" Ti Mộ Tuyền sắc mặt chuyển thành trắng xanh.

Tuyên Vũ đế nhìn nàng, "Trẫm biết được phụ quân ngươi nói với ngươi cái gì, cũng biết hắn từ nhỏ truyền vào ngươi ý nghĩ ra sao, nhưng Thập Tam hoàng nữ, ngươi là Thập Tam hoàng nữ Đại Chu ta, mặc dù vô duyên với ngôi vị hoàng đế, lẽ nào liền không có thể vì Đại Chu làm những viiệc khác sao?"

Ti Mộ Tuyền mím môi nói: "Mẫu hoàng, ngươi làm sao biết được nhi thần không có?"

"Ngươi có sao?" Tuyên Vũ đế cười lạnh nói, "Trẫm nếu không cho ngươi cơ hội, ngươi liền không đến tranh thủ, phụ quân ngươi nói rất đúng, chỉ cần trên người ngươi một ngày chảy huyết mạch Nam Chiếu, ngươi liền một ngày không có tư cách đi tranh cướp ngôi vị hoàng đế này của trẫm, thế nhưng trẫm từng nói, ngươi không có thể vì Đại Chu làm những việc khác sao? Trẫm chưa từng chèn ép qua ngươi? Chưa từng oan ức qua ngươi?"

Ti Mộ Tuyền trong lòng rung động, trong đầu bỗng nhiên hiện ra tất cả qua nhiều năm như vậy, sinh hoạt thuở nhỏ, học tập, nàng cùng với các hoàng nữ đều giống nhau, vẫn chưa từng có bất kỳ chỗ khác nhau nào, sau khi trưởng thành, mẫu hoàng cũng cho nàng ra ngoài lập phủ, cũng cho nàng chức quan, chỉ là khi đó nàng cũng đã nhận định, bất luận chính mình nỗ lực thế nào, mẫu hoàng đều sẽ không trọng dụng nàng, cho nên, nàng đối với triều chính đều hững hờ, hiểu ra đại sự, nàng liền lùi bước, thờ ơ lạnh nhạt, nàng tự nói với mình, nếu cố gắng như thế nào đều không thể thực hiện hoài bão trong lòng, vì sao còn cấp thiết như vậy, cho phụ quân ngột ngạt? Cũng có khả năng khiến mẫu hoàng nghi kỵ, do đó gây họa tới cả nhà...

Nhưng nàng chưa từng nghĩ tới, kỳ thực mẫu hoàng thật sự chưa từng chèn ép qua nàng!

Chưa từng có!

Ti Mộ Tuyền vẻ mặt khiếp sợ, nhưng cũng hổ thẹn không ngớt, "Mẫu hoàng, nhi thần..."

"Trẫm vốn không nên đưa ngươi giao cho phụ quân ngươi giáo dục, nhưng trẫm nếu ngăn cách ngươi cùng phụ quân ngươi, người bên ngoài sẽ nói trẫm đối với Nam Chiếu có lòng xấu xa, liền sẽ sinh ra rất nhiều suy đoán." Tuyên Vũ đế tàn khốc nói, "Nhưng trẫm đưa ngươi giao cho phụ quân ngươi, lại không nghĩ hắn sẽ giáo dục ngươi thành dáng dấp bây giờ!"

Ti Mộ Tuyền cúi thấp đầu: "Mẫu hoàng, phụ quân chỉ là..."

"Ngươi phụ quân chỉ là vì lo lắng ngươi, quan tâm ngươi sao?" Tuyên Vũ đế cười gằn, "Phụ quân ngươi là hạng người gì, trẫm rất rõ ràng, hắn chưa từng đem chính mình xem là Minh quý quân của trẫm, tự nhiên cũng sẽ không vì Đại Chu tận tâm tận lực, tuy nhiên năm đó trẫm để hắn đến đây kết giao, cũng chưa từng chờ mong hắn vì trẫm làm gì, trẫm chỉ cần hắn an phận thủ thường thôi, bây giờ hắn làm rất tốt, nhưng hắn thật không có tư tâm sao?"

"Mẫu hoàng, phụ quân chưa bao giờ phản bội Đại Chu!" Ti Mộ Tuyền vội vàng nói.

Tuyên Vũ đế lạnh lùng thốt: "Không sai, hắn không có phản bội qua Đại Chu, đồng thời hắn cũng không muốn phản bội Nam Chiếu của hắn, hắn vẫn áp chế ngươi, lẽ nào chỉ vì lo lắng ngươi rơi vào triều đình tranh đấu mà không cách nào tự kiềm chế sao? Nói cho cùng, hắn không muốn gặp nhất cũng chỉ là tương lai ngươi sẽ cùng Nam Chiếu nổi xung đột, tương lai ngươi sẽ đại biểu Đại Chu mà đoạn tuyệt với Nam Chiếu!"

Ti Mộ Tuyền kinh ngạc.

"Ngươi không cần kinh ngạc, trẫm chưa bao giờ hứa hẹn quá Đại Chu đời đời kiếp kiếp đều sẽ cùng Nam Chiếu giao hảo." Tuyên Vũ đế lạnh lùng nói, "Quốc cùng quốc, chưa từng có cái gọi là bằng hữu, có chỉ là lợi ích, vì lợi ích, sinh tử tương bính kẻ địch có thể bắt tay giảng hòa, vì lợi ích, đồng sinh cộng tử, huynh đệ cũng có thể trong khoảnh khắc trở mặt thành thù! Những đạo lý này, thông minh như ngươi không phải không hiểu, phụ quân ngươi cũng xem rõ rõ ràng ràng như thế! Tin tưởng bây giờ Nam Chiếu quốc hoàng đế cũng rất rõ ràng!"

Ti Mộ Tuyền nhìn nàng, trong lúc nhất thời không có gì để nói.

"Trẫm nói cho ngươi những thứ này, chỉ là muốn nói cho ngươi, ngươi là Ti Mộ Tuyền, là Thập Tam hoàng nữ Đại Chu ta!" Tuyên Vũ đế nghiêm nghị uy nghiêm nói: "Cho dù trên người ngươi chảy huyết mạch ngoại tộc, cũng vĩnh viễn thay đổi không được sự thực này!"

"Mẫu hoàng, nhi thần..."

"Trẫm không bắt ép bất luận người nào, cũng không muốn miễn cưỡng bất luận người nào, ngươi nếu có ý định, trẫm liền cho ngươi cơ hội này, ngươi nếu không muốn, kia liền tiếp tục làm hoàng nữ của ngươi đi, cả đời tầm thường vô vi, bình yên qua cuộc sống của ngươi!" Tuyên Vũ đế trầm giọng nói, "Trẫm nên nói đã nói xong, lựa chọn như thế nào, chính ngươi suy nghĩ!"

Nàng dứt lời, phất phất tay, ra hiệu nàng ta lui ra.

Ti Mộ Tuyền đứng dậy, muốn xoay người lui ra, nhưng một khắc cuối cùng, nàng nhìn nữ tử quay lưng về phía mình, hỏi: "Mẫu hoàng, vì sao là Thập Lục hoàng muội? Luận văn luận võ, Ninh vương hơn xa một bậc, luận xuất thân cao quý, nàng vĩnh viễn đuổi không được Thụy vương? Vì sao là Thập Lục hoàng nữ?"

Tuyên Vũ đế xoay người, tựa như cười mà không phải cười: "Ngươi cho là thế nào?"

"Bởi vì nàng là do nam tử mẫu hoàng yêu nhất sở sinh?" Ti Mộ Tuyền hỏi.

Tuyên Vũ đế cười nói: "Trẫm đã nói, phụ quân ngươi xác thực xem rất rõ ràng, thế nhưng hắn cũng không phải là người thật không có tư tâm, một người nếu có tư tâm, như vậy phán đoán của hắn liền không còn vĩnh viễn chính xác, trẫm chỉ có thể nói cho ngươi, trẫm muốn một người kế vị là một minh quân."

"Mẫu hoàng liền tin tưởng như thế sao, Thập Lục hoàng muội có thể làm được như mẫu hoàng suy nghĩ?" Ti Mộ Tuyền nghiêm mặt nói.

Tuyên Vũ đế mím môi cười cợt: "Nàng nếu có thể liền tốt nhất, nàng nếu không thể, vậy trẫm cũng sẽ khiến nàng có thể!"

Ti Mộ Tuyền cả người rùng mình, "Mẫu hoàng, nếu trên người nhi thần không có chảy dòng máu ngoại tộc, ngài có thể đem nhi thần nhét vào phạm vi cân nhắc hay không?"

"Ngươi cũng không phải." Tuyên Vũ đế không hề trả lời vấn đề của nàng.

Ti Mộ Tuyền cười nói, "Đúng vậy, nhi thần không phải, kỳ thực từ khi nhi thần vừa xuất thế, nhi thần liền mất đi tư cách này, mẫu hoàng ngươi biết không? Những năm này, tâm nhi thần cũng oán qua, cũng hận qua, thậm chí phát điên, nhưng cuối cùng, mỗi khi nhìn thấy gương mặt phụ quân nhẹ như mây gió kia, mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ thuần khiết của hài tử nhi thần, nhi thần liền nhận mệnh, cũng chỉ có thể nhận mệnh, ngày ấy, trên Chính Tuyên điện nhi thần trong lúc lơ đãng đoán được tâm tư mẫu hoàng, sau khi khiếp sợ cũng oán giận không ngớt, Thập Lục hoàng muội nàng có chỗ nào hơn được nhi thần? Mảy may cũng không có! Nhưng cũng bởi vì nàng là người Đại Chu hoàn toàn, nàng liền xa xa vượt qua nhi thần, mấy ngày trước nhi thần từng đi Thập Lục hoàng nữ phủ, như vô tình đề cập việc này, nhưng Thập Lục hoàng muội phản ứng vô cùng bình thường, không, có thể là cực lực duy trì bô dáng thong dong, nàng nói cho nhi thần, mẫu hoàng đối với nàng đặc thù như vậy cũng chỉ là vì phủng sát nàng, nhưng khi đó nàng lại không biết, nhi thần ngay cả cơ hội để mẫu hoàng phủng sát cũng không có! Một khắc đó, nhi thần thừa nhận, nhi thần đố kỵ nàng! Vì sao nàng rõ ràng cái gì đều đuổi không kịp nhi thần, lại có thể để mẫu hoàng vì nàng làm nhiều chuyện như vậy? Vì sao có thể để cho mẫu hoàng vì nàng phế bỏ nhiều tâm tư như vậy? Thậm chí vì nàng, mà để Ninh vương cùng Thụy vương hai phái tự giết lẫn nhau, cuối cùng để Thập Lục hoàng muội ngư ông đắc lợi? Thập Lục hoàng muội đến tột cùng có tư cách gì có thể thuận lợi ngồi mát ăn bát vàng như thế?"

Nàng một hơi đem suy nghĩ trong lòng nín hồi lâu mà không thể nói với người khác nói ra, sau khi nói xong, nhìn chằm chằm Tuyên Vũ đế, nhưng không nhìn thấy bất kỳ một tia tâm tình gì trên khuôn mặt uy nghiêm kia.

Tuyên Vũ đế nhìn nàng, "Trẫm không muốn tin mệnh, nhưng không thể không tin."

Ti Mộ Tuyền sững sờ, chợt ha ha nở nụ cười, "Đúng vậy, đây là mệnh, nhi thần cũng chỉ có thể tiếp thu!"

"Tuyền Nhi..." Tuyên Vũ đế bỗng nhiên thấp giọng kêu một tiếng, "Ngươi nếu là không khống chế được tâm ma của mình, vậy liền tiếp tục sống tháng ngày bình yên của ngươi đi thôi."

Ti Mộ Tuyền thu nụ cười lại, "Nhi thần có một vấn đề muốn hỏi mẫu hoàng."

"Ngươi nói." Tuyên Vũ đế trầm giọng nói.

Ti Mộ Tuyền nói: "Nếu tương lai, nhi thần không khống chế được chính mình, uy hiếp đến Thập Lục hoàng muội, mẫu hoàng có phải sẽ đối với nhi thần động thủ?"

Tuyên Vũ đế nheo mắt lại, "Không biết."

"Thật sao?" Ti Mộ Tuyền thùy mâu lẩm bẩm, nhưng không có vì vậy mà cao hứng.

Tuyên Vũ đế nói: "Bởi vì đến lúc ấy, người muốn xử trí ngươi sẽ không còn là trẫm!"

Ti Mộ Tuyền đột nhiên nhấc mâu.

"Trẫm không thể cả đời che chở nàng!" Tuyên Vũ đế nói, âm thanh có chút ám trầm.

Ti Mộ Tuyền không nhìn lầm, trong cặp mắt uy nghiêm tựa hồ vĩnh viễn không thấy rõ tâm tình kia, chảy qua một tia thương cảm, "Mẫu hoàng rất đau Thập Lục hoàng muội..."

Mặc dù không muốn tin tưởng, nàng vẫn không thể không thừa nhận!

Tuyên Vũ đế nheo mắt lại, nhưng không trả lời, "Trẫm cho ngươi thời gian cân nhắc."

"Không cần." Ti Mộ Tuyền ngẩng đầu lên nói, "Nhi thần không cần cân nhắc."

Tuyên Vũ đế nhìn chằm chằm nàng, "Không hối hận?"

"Nhi thần chỉ hi vọng mẫu hoàng có thể đáp ứng nhi thần một chuyện." Ti Mộ Tuyền nghiêm mặt nói.

Tuyên Vũ đế nói: "Ngươi nói."

"Gia quyến ta vô tội." Ti Mộ Tuyền từng chữ từng chữ nói ra.

Tuyên Vũ đế chợt cười nói: "Vậy phụ quân ngươi?"

"Phụ quân hắn là gia quyến của mẫu hoàng." Ti Mộ Tuyền nghiêm túc nói.

Tuyên Vũ đế cười nói: "Ngươi rất thông minh, giống như phụ quân ngươi vậy!"

Ti Mộ Tuyền quỳ xuống, "Nhi thần tạ mẫu hoàng!"

...

Ninh vương phủ

Tiền viện hoa viên

Ninh vương từ sau khi nhận được tin tức Uẩn Quân được truy phong, liền bên trong vườn ở tiền viện trong phủ làm phép một hồi, vì ‘gọi’ Uẩn Quân, bây giờ là Uẩn Tĩnh hiền quý quân.

Pháp sự qua đi.

Ti Mộ Dung liền cùng đến đây tế bái Bình vương, Ti Mộ Viện trở lại thư phòng, cho mọi người lui ra.

"Phụ quân tạ thế nhiều năm, rốt cục cũng đạt được truy phong, cũng coi như đạt được một phần tâm nguyện." Ti Mộ Viện vào chỗ ngồi, nhân tiện nói.

Ti Mộ Dung gật đầu: "Năm đó phụ quân bệnh chết, dựa theo quy củ hậu cung, phụ quân vốn nên được truy phong, nhưng vì Chiêu Hoàng quý quân cản trở, phụ quân mới không được truy phong."

Ti Mộ Viện híp híp mắt, "Mẫu hoàng bây giờ truy phong phụ quân cùng cha đẻ hoàng muội, là có thâm ý gì?"

"Có thể có thâm ý gì." Ti Mộ Dung cười nói, "Có cũng chỉ là vì mẫu hoàng muốn cân bằng thế lực của Bản vương cùng Thụy vương mà thôi, có lẽ mẫu hoàng làm như vậy, là để bản Vương an ổn lại một ít, chí ít mẫu hoàng còn chưa chân chính tỏ thái độ coi trọng người nào."

Ti Mộ Viện cười nói: "Ngũ hoàng tỷ nói cũng phải, có điều lần này, Trang Minh Hâm kia đúng là có mấy phần ý tứ."

"Trang Minh Hâm?" Ti Mộ Dung nghe xong danh tự này, không khỏi nhíu mày.

Ti Mộ Viện nói: "Ngũ hoàng tỷ tựa hồ không tiếc người này."

Ti Mộ Dung cười lạnh một tiếng, "Người này nếu không biết cân nhắc, kia chính là bụng dạ cực sâu."

"Ngươi là nói chuyện nàng đề cử Thập Lục hoàng nữ?" Ti Mộ Viện nói, "Nói đến chuyện này cũng thực sự kỳ quái, Trang gia cùng Thục gia kia vốn là thân nhân, theo lý thuyết, Trang Minh Hâm kia sẽ đề cử Thụy vương mới đúng, làm sao nàng lại đem Thập Lục hoàng nữ kia đẩy ra? Theo ta được biết, Ti Mộ Hàm cùng Trang Minh Hâm không có lui tới mới đúng."

Ti Mộ Dung nhíu mi, tuy rằng không nói gì, nhưng vẻ mặt lại âm trầm đáng sợ.

"Có điều lần này, mẫu hoàng vì thái lăng mà làm khó dễ nàng, nói vậy cũng là bởi vì đối với việc nàng bẩm tấu lên mà bất mãn." Ti Mộ Viện thấy sắc mặt Ti Mộ Dung không tốt, vội hỏi.

Ti Mộ Dung giương mắt nói: "Trang Minh Hâm không được việc lớn, nhưng thái độ của Tả tướng có chút ngoài dự liệu của Bản vương."

"Thủy Vận Vân luôn luôn cẩn thận, ở triều đình, tuy rằng thường cùng Hữu tướng Thục Lam Phong chống đối, thế nhưng vẫn chưa chân chính đối kháng, bây giờ nàng hành động như vậy, ý muốn như thế nào?" Ti Mộ Viện híp mắt nói.

Ti Mộ Dung cười lạnh, "Trong triều đình, Thủy Vận Vân luôn luôn bị Thục Lam Phong áp, bây giờ có được cơ hội, sao lại không trèo lên trên? Chỉ là không biết nàng muốn từ trong tay Bản vương được bao nhiêu."

"Ngũ hoàng tỷ bây giờ thân ở nơi đầu sóng ngọn gió, không tiện đứng ra gặp mặt nói chuyện, có cần hoàng muội âm thầm tìm hiểu?" Ti Mộ Viện hỏi.

Ti Mộ Dung suy nghĩ một chút, "Không, nếu nàng đối với bản vương có sở cầu, kia liền để cho nàng tự mình đến tìm Bản vương."

Ti Mộ Viện gật đầu, đáp một tiếng, chợt nghĩ tới một vấn đề khác, liền nói: "Ngũ hoàng tỷ, có câu này hoàng muội không biết có nên hỏi hay không."

Ti Mộ Dung thiêu mi nói: "Chuyện gì?"

"Năm đó chuyện phụ quân bỗng nhiên bệnh chết, Ngũ hoàng tỷ thật không có bất kỳ ngờ vực nào sao?" Ti Mộ Viện âm trầm nói, "Năm đó, phụ quân thân thể luôn luôn rất tốt, làm sao đột nhiên liền bị bệnh, hơn nữa một trận liền không qua khỏi? Lẽ nào Ngũ hoàng tỷ thật không có nghi ngờ sao?"

Ti Mộ Dung giận tái mặt, năm đó phụ quân tạ thế, nàng vừa mới thành niên không bao lâu, thực lực còn chưa tích lũy đầy đủ, mặc dù thật sự hoài nghi, nàng cũng không có chỗ xuống tay đi thăm dò, hơn nữa..."Năm đó phụ quân lâm chung, là mẫu hoàng tự mình bồi bên người, nếu thật có người đối với phụ quân ra tay, lấy tâm trí phụ quân không có lý do gì không biết, cũng không thể không báo cho mẫu hoàng, khả năng duy nhất chính là..." Nàng ngừng một chút, sắc mặt càng ngày càng âm trầm, "Phụ quân báo cho mẫu hoàng, chỉ là mẫu hoàng vì bảo vệ người kia, mà giấu tất cả mọi chuyện!"

"Hoàng muội nhớ, năm đó vì Ngũ hoàng tỷ đã thành niên xuất cung lập phủ, sơ nhận chức quan chức, cũng chưa nghênh thú chính quân, cho nên Ngũ hoàng tỷ vẫn không có thời gian suốt ngày thiếp thân phụng dưỡng phụ quân." Ti Mộ Viện hồi tưởng nói.

Ti Mộ Dung nắm chặt nắm đấm, "Năm đó Bản vương chỉ nói phụ quân một ít lời cũng không nghĩ nhiều, mà ngự y cũng nói không có gì đáng ngại, cho nên mới không để trong lòng, không ngờ cuối cùng lại âm dương hai cách!"

"Nói như thế, nếu cái chết của phụ quân là có người hạ thủ, cũng chưa chắc không có khả năng!" Ti Mộ Viện âm u nói.

Ti Mộ Dung híp mắt, "Nếu là như vậy, kia liền chỉ có một người!"

"Chiêu Hoàng quý quân?" Ti Mộ Viện nói.

Ti Mộ Dung lạnh rên một tiếng, "Năm đó phụ quân được mẫu hoàng sủng ái vô cùng, Chiêu Hoàng quý quân vốn bất mãn trong lòng, hơn nữa, Chiêu Hoàng quý quân vẫn luôn hoài nghi những hài tử kia của hắn là phụ quân đã hạ thủ, quanh năm dựa vào quyền lực chưởng quản hậu cung còn đối với phụ quân ức hiếp bức bách, nếu không phải vì phụ quân được hoàng sủng, sợ đã trở thành một tia cô hồn hậu cung từ lâu! Nếu nói cái chết của phụ quân có người ra tay, vậy chỉ có Chiêu Hoàng quý quân! Mà mẫu hoàng cũng vô cùng có khả năng vì bảo vệ hắn mà đè xuống chuyện này!"

Ti Mộ Viện híp đôi mắt trầm lạnh lẽo nói: "Năm đó Ngũ hoàng tỷ cánh chim còn chưa thể đón gió, bây giờ có thể tra một chút."

"Ý của ngươi là?" Ti Mộ Dung nhíu mày nói.

Ti Mộ Viện cười lạnh nói: "Mặc dù cuối cùng tra được, cái chết của phụ quân thật sự cùng Chiêu Hoàng quý quân không quan hệ, chúng ta cũng có thể biến thành có quan hệ, đến lúc đó, mẫu hoàng mặc dù muốn duy hộ Chiêu Hoàng quý quân, cũng không thể không làm ra một ít trừng phạt, nếu phụ quân thật sự uổng mạng, chúng ta cũng có thể báo thù cho hắn, nếu hắn trên trời có linh thiêng! Càng quan trọng chính là, Thụy vương có phụ quân ác độc như vậy, danh tiếng nhất định tổn thất lớn, cho dù không thể lật đổ nàng cũng khiến cho nàng lột một tầng da!"

Ti Mộ Dung nở nụ cười, "Thất hoàng muội nói có lý."

"Nếu Ngũ hoàng tỷ tán thành, ckia hoàng muội cứ sẽ hàng động." Ti Mộ Viện cười nói.

Ti Mộ Dung nói: "Chúng ta ở hậu cung cũng không có căn cơ, ngươi dự định ra tay thế nào?"

"Ngũ hoàng tỷ đã quên, ý chỉ mẫu hoàng tứ phong có một vị Tường quân." Ti Mộ Viện cười lạnh nói.

Ti Mộ Dung thiêu mi: "Cha đẻ Thập Nhất hoàng đệ, Bản vương nghe nói, mẫu hoàng có ý định đem Thập Nhất hoàng đệ đưa đi Tây Nam kết giao."

"Nếu Tường quân nghe được tin tức này, sợ là sẽ phải gấp đến phát điên." Ti Mộ Viện cười lạnh nói.

Ti Mộ Dung thở dài nói: "Đáng thương tâm từ phụ trong thiên hạ, đừng nói là Tường quân gấp điên lên, Bản vương làm hoàng tỷ này, trong lòng cũng không dễ chịu."

"Mặc dù Tường quân không để ý con trai duy nhất này, cũng phải vì tương lai của mình mà ra quyết định." Ti Mộ Viện híp mắt nói, "Nếu Thụy vương đăng cơ, Chiêu Hoàng quý quân kia trở thành Thái Phượng hậu, mà Chiêu Hoàng quý quân là hạng người gì, tin tưởng Tường quân là người ở trong cung lâu năm sẽ rõ ràng nhất, nếu Chiêu Hoàng quý quân thành Thái Phượng hậu, kia cuộc sống của bọn họ tất nhiên không dễ chịu, xấu nhất thậm chí có thể sẽ theo mẫu hoàng tuẫn táng!"

Ti Mộ Dung cúi đầu, hững hờ nói: "Chuyện này Bản vương không tiện nhúng tay, liền làm phiền Thất hoàng muội."

"Ngũ hoàng tỷ yên tâm." Ti Mộ Viện nói, "Mặt khác, không biết Ngũ hoàng tỷ dự định khi nào đối với vị Thập Lục hoàng muội kia của chúng ta ra tay?"

Ti Mộ Dung vẻ mặt phát lạnh, lạnh lùng cười nói: "Không vội!"

...

Thủy gia

Thủy Vận Vân sau khi tỏ rõ thái đội, liền hướng về nơi nhi tử mà đi, vừa vào noãn các, liền thấy nhi tử đang đứng trước bàn đọc sách đề bút.

Nàng yên tĩnh nhìn một lúc, không khỏi thở dài lần thứ hai, nếu đứa con trai này là nữ nhi, thật tốt biết bao nhiêu!

Thủy Mặc Tiếu cảm giác được có người đi vào, liền ngẩng đầu nhìn lại, "Mẫu thân nếu đến rồi, làm sao không tiến vào?"

Thủy Vận Vân cười đi tới, "Tiếu nhi đang luyện chữ?"

"Gần nhất tâm tình có chút buồn bực, liền luyện một chút tự bình lặng tâm tình." Thủy Mặc Tiếu đem bút thả xuống, hướng chậu nước bên cạnh lò sưởi rửa tay, "Mẫu thân vừa mới hạ triều sao?"

Thủy Vận Vân liếc mắt nhìn tự(chữ) trên bàn, không khỏi thở dài nói: "Tiếu nhi chữ viết càng ngày càng tốt."

"Hài nhi nhớ tới mẫu thân đã nói, nếu muốn trở thành người trên vạn người, liền phải học nhiều hơn so với tất cả mọi người!" Thủy Mặc Tiếu nhàn nhạt cười nói.

Thủy Vận Vân ngồi xuống, "Xem ra Tiếu nhi đã chuẩn bị kỹ càng."

"Vậy mẫu thân cũng đã chuẩn bị kỹ càng?" Thủy Mặc Tiếu cười nhạt nói.

Thủy Vận Vân nhìn nhi tử, "Không biết Tiếu nhi vì sao mà phiền lòng?"

Thủy Mặc Tiếu thùy thùy mi mắt, "Gần nhất hài nhi nghe được một tin tức không tốt."

"Tin tức xấu?" Thủy Vận Vân nhíu mày nói, "Tin tức gì để Tiếu nhi buồn phiền như vậy?"

Thủy Mặc Tiếu ngồi bên cạnh nàng, "Hài nhi nghe người Ninh vương phủ truyền tin tức, Ninh vương có ý định chọn con trai trưởng của Tuyết đế sư _ Tuyết Noãn Tịch làm chính quân."

Thủy Vận Vân kinh ngạc, "Tiếu nhi, mẫu thân chưa từng nghe qua chuyện này."

"Mẫu thân không tin hài nhi sao?" Thủy Mặc Tiếu thiêu mi nói.

Thủy Vận Vân trầm mâu, "Tin tức này ngươi là từ đâu mà chiếm được?"

"Từ khi hài nhi biết được mẫu thân có ý định kết giao với Ninh vương, hài nhi liền để hạ nhân tâm phúc tùy thời cùng hạ nhân Ninh vương phủ giao hảo, tin tức này mặc dù từ trong miệng hạ nhân biết được, nhưng khởi nguồn tin tức là trắc quân của Ninh vương nói ra, trắc quân này tiến vào Ninh vương phủ nhiều năm, thân phận cũng không thấp, hắn luôn ngóng trông tìm cách muốn bò lên vị trí chính quân." Thủy Mặc Tiếu vừa nói, trong mắt lộ ra nhàn nhạt xem thường, "Sau một lần, Ninh vương say rượu, hắn mới từ trong miệng Ninh vương biết được, Ninh vương có ý định chọn Tuyết Noãn Tịch làm chính quân! Sau đó, tâm phúc của hài nhi cũng biết được Tuyết Noãn Tịch cùng Ninh vương cũng coi như là thanh mai trúc mã, trước đây không lâu còn thường thường đến Ninh vương phủ bái phỏng."

Thủy Vận Vân đối với với năng lực nhi tử vẫn có mấy phần hiểu rõ, nếu hắn nói chắc chắn như thế, kia chính là thật sự, chỉ là..."Tiếu nhi, nếu như sự tình là như vậy, chúng ta mưu tính trước đây, sợ sẽ phải gặp phải trở ngại."

Ninh vương chưa chắc sẽ vì nàng, một Tả tướng trước sau luôn bị Thục Lam Phong áp lên mà từ bỏ con trai trưởng Tuyết đế sư.

Thủy Mặc Tiếu cười cợt, nói: "Mẫu thân cho rằng, hài nhi cùng Tuyết Noãn Tịch kia, ai càng hơn một bậc?"

"Tự nhiên là con trai của ta." Thủy Vận Vân nói, Tiếu nhi xuất thân xác thực không bằng Tuyết Noãn Tịch, thế nhưng bất luận tài tình cùng thủ đoạn, nàng tin tưởng Tiếu nhi tuyệt đối vượt qua Tuyết Noãn Tịch kia, "Chỉ là Tiếu nhi, Ninh vương thú chính quân chính là thú phu tộc của chính quân."

"Mẫu thân, hài nhi cũng chưa từng nghĩ tới Ninh vương sẽ vì hài nhi mà từ bỏ Tuyết gia." Thủy Mặc Tiếu khẽ nói, "Hơn nữa, nàng nếu là người không tinh mắt như vậy, hài nhi cũng sẽ không cố ý muốn gả cho nàng!"

Thủy Vận Vân nhíu mày nói: "Chẳng lẽ Tiếu nhi dự định từ bỏ?"

"Mẫu thân thấy hài nhi từng buông tha sự tình gì đã quyết định sao?" Thủy Mặc Tiếu nói.

Thủy Vận Vân có chút xem không rõ ý nghĩ của nhi tử, "Kia Tiếu nhi đến tột cùng dự định làm sao?"

"Hài nhi lúc trước đã nói, sẽ không trở thành Hòa Dụ Phượng thứ hai, cũng sẽ không cho phép Chiêu Hoàng quý quân thứ hai xuất hiện." Thủy Mặc Tiếu lạnh nhạt nói: "Có điều đã có người muốn làm Hòa Dụ Phượng, hài nhi không ngại trở thành Chiêu Hoàng quý quân, không phải sao?"

Thủy Vận Vân sững sờ, "Tiếu nhi ý tứ là, muốn vị trí trắc quân?" Hắn đường đường là con trai trưởng Tả tướng, tại sao có thể ủy khuất làm trắc quân? Nói ra chẳng phải để Thục Lam Phong những người kia cười nhạo?

"Cái gọi là trắc quân, cũng chỉ là vì phía trên có một chính quân mà thôi." Thủy Mặc Tiếu mím môi nhàn nhạt cười nói, "Nếu chính quân này không còn, ngươi nói Ninh vương chính quân kế tiếp sẽ là ai?"

Thủy Vận Vân híp mắt cười nói: "Tự nhiên là con trai của ta, chỉ là Tiếu nhi, mẫu thân nghe nói Tuyết gia kia cực kỳ thương yêu Tuyết Noãn Tịch." Nếu là hắn vô duyên vô cớ chết đi, Tuyết gia sợ sẽ không giảng hoà.

"Như mẫu thân sở ngôn, Ninh vương thú chính quân cũng chỉ là thú phu tộc, nếu Ninh vương đã chiếm được thế lực phu tộc của chính quân, hoặc đã không cần, chính quân kia liền không còn hấp dẫn người nữa." Thủy Mặc Tiếu cúi đầu hơi phe phẩy ống tay áo, không để ý lắm nói: "Mặc dù hắn sống sót, đối với hài nhi mà nói cũng không có bao nhiêu uy hiếp."

Thủy Vận Vân cười nói: "Như vậy, Tiếu nhi đã có toàn bộ kế hoạch."

"Hài nhi luôn luôn không thích sự tình siêu thoát khỏi khống chế của mình." Thủy Mặc Tiếu khẽ nói, tinh thần phấn chấn.

Thủy Vận Vân gật đầu, "Có điều bây giờ vị trí Ninh vương trắc quân đã có." Đại Chu, hoàng nữ chưa phong vương, có thể có một chính quân, hai trắc quân, tứ thị quân, thị vô số người, mà người được phong vương thì lại có thể có một chính quân, bốn trắc quân, tám thị quân, thị vô số người, bây giờ Ninh vương tứ trắc quân cùng bát thị quân vị trí cũng đã đầy.

Thủy Mặc Tiếu khẽ nói: "Đây là việc Ninh Vương điện hạ nên phiền lòng, hài nhi sẽ không để ý tới, huống hồ, chỉ cần gián một vị trí xuống mà thôi, Ninh Vương điện hạ nếu ngay cả vấn đề này đều không làm được, nàng liền không có tư cách thú Thủy Mặc Tiếu ta!"

Thủy Vận Vân cười nói: "Như vậy, mẫu thân liền đi cùng Ninh vương giao thiệp."

Thủy Mặc Tiếu suy nghĩ một chút, "Mẫu thân sau khi bẩm tấu đề cử Ninh vương tới nay, Ninh vương có từng cho ngươi tin tức?"

"Nàng là Ninh vương, là quân, mà mẫu thân là thần, nàng bây giờ sợ là đang đợi mẫu thân đưa tới cửa đi." Thủy Vận Vân cười nói.

Thủy Mặc Tiếu trầm ngâm chốc lát nói: "Đã như vậy, mẫu thân, hài nhi muốn tự mình gặp nàng một lần."

"Ngươi tự mình gặp nàng?" Thủy Vận Vân nhíu nhíu mày lại, "Chỉ là Tiếu nhi, nếu ngươi đi gặp nàng, sợ là đối với ngươi không tốt."

"Mẫu thân yên tâm." Thủy Mặc Tiếu nói: "Hài nhi đương nhiên sẽ không ngông cuồng như vậy."

Thủy Vận Vân nói: "Tiếu nhi có tính toán gì không?"

Thủy Mặc Tiếu đứng dậy, trên bàn sách cầm lấy một trương thiệp mời, "Đây là thiệp mời cách đây không lâu Thập Tam hoàng nữ phủ đưa tới, không, bây giờ cũng chính là An vương phủ phái người đưa tới."

Thủy Vận Vân tiếp lấy tới nhìn một chút, thiêu mi nói: "An vương muốn đem thứ trưởng nữ cho chính quân làm con nuôi?" Nàng vẫn nghe nói An Vương chính quân sau khi hạ sinh nhi tử, liền lại không nghe tin có tin vui nữa, bây giờ An vương động tác này, sợ là chính quân kia sau này cũng không thể tái sinh.

"An vương tất nhiên cũng sẽ mời Ninh vương tới."

Thủy Mặc Tiếu nói: "Tuy rằng thiệp mời này là đưa cho các phủ quyến, nhưng đi đều là cùng một nơi, mặc dù không cẩn thận gặp được, cũng không vượt qua quy củ."

Thủy Vận Vân cười nói, "Nếu Tiếu nhi đã an bài kín đáo như vậy, vậy mẫu thân còn có gì để nói? Ngày ấy ngươi liền cùng phụ thân ngươi tiến vào hậu viện, mẫu thân ở tiền viện vì ngươi an bài."

Thủy Mặc Tiếu câu khóe miệng, nhàn nhạt nở nụ cười, "Hài nhi nhất định sẽ không để cho mẫu thân thất vọng."

...

Ngay thời điểm khắp nơi rục rà rục rịch, Thập Lục hoàng nữ phủ tháng ngày lại yên tĩnh mà bận rộn chậm rãi trôi qua, mãi đến tận 26 tháng mười hai vào sáng sớm, một đạo thánh chỉ đánh vỡ nhiều ngày yên tĩnh an lành của Thập Lục hoàng nữ phủ.

Ti Mộ Hàm thấy sắc trời không tệ, lại thấy Thục Vũ Chi mấy ngày này vì tết đến bận bịu sứt đầu mẻ trán, liền có ý định để hắn ung dung một hồi, liền cho người chuẩn bị bữa sáng đưa qua muốn dẫn hắn đi ra ngoài dạo một chút.

Thục Vũ Chi đầu tiên là sững sờ, sau đó là kinh hỉ, "Điện hạ nói thật sự?" Đoạn thời gian này hắn bận bịu tết đến, tuy rằng rất bận, thế nhưng tháng ngày trôi qua rất phong phú, quan trọng nhất chính là, thê chủ, vẫn bồi bên cạnh hắn.

Tuy rằng hắn biết rõ, đây chỉ là ngắn ngủi.

Nhưng hắn cũng đã rất thỏa mãn.

Cũng bởi vì biết đây là ngắn ngủi, hắn dị thường quý trọng, thậm chí đem rụt rè quá khứ học hơn mười năm quên sạch sành sanh, lôi kéo nàng bồi tiếp hắn cùng bận bịu này bận bịu cái kia.

Cho dù hắn biết đây là không hợp quy củ, cha nuôi cũng nói hắn không ít, nhưng hắn nghĩ, mặc dù sau này nàng vẫn chán ghét hắn, hắn cũng có một chút hồi ức có thể nhớ lại.

Nếu tùy hứng, cái kia liền để hắn tùy hứng như thế một hồi đi.

Ti Mộ Hàm thấy bộ dáng của hắn, không khỏi nở nụ cười, Thục Vũ Chi chuyển biến nàng nhìn trong mắt, mấy ngày nay hắn so với lúc mới vào cửa, hoạt bát không ít, "Trời mặc dù có chút lạnh, thế nhưng ánh mặt trời không tệ, nếu đi ra ngoài dạo một chút cũng có thể."

"Tạ điện hạ!" Thục Vũ Chi một mặt ý cười nói.

Ti Mộ Hàm mỉm cười hỏi: "Cao hứng như vậy, ngươi trước kia chưa từng đi ra ngoài sao?"

"Trước đây mẫu thân từng mang ta ra ngoài một hai lần." Thục Vũ Chi khẽ nói, vẻ mặt có chút âm u, còn có mấy ngày liền tết đến, nhưng mẫu thân ngoại trừ để quản gia đưa lễ vật tới, liền chưa từng trở lại xem hắn, từ sau ngày kia, hắn chưa từng thấy nàng.

Ti Mộ Hàm nói: "Mẹ ngươi gần nhất cũng rất bận, chờ qua sang năm, tin tưởng sẽ đến xem ngươi."

Thục Vũ Chi sững sờ, tựa hồ bị nàng nhìn thấu tâm tư có chút thật không tiện, "Ta đi chuẩn bị một chút, chờ một lúc liền có thể xuất phát."

Ti Mộ Hàm cười nói: "Hừm, không cần sốt ruột, đi ra ngoài chậm chút, sẽ càng thêm ấm áp, nếu có cái gì muốn mua, liền để Thục Thanh làm là được, không cần sốt ruột."

Thục Vũ Chi nghe xong, trong lòng ấm áp, gật gật đầu, liền xoay người đi vào phòng.

Ti Mộ Hàm đứng dậy đi ra Tây Uyển, dự định đi tản bộ một chút, thuận tiện đi vào vũ tràng nhìn mười hai người kia huấn luyện.

Vừa vào vũ tràng liền thấy Chương Thiện cũng ở đó.

Chương Thiện thấy người đến, xoay người đi tới: "Tham kiến điện hạ."

Ti Mộ Hàm gật gật đầu, thấy mười hai người kia cũng phát hiện mình, liền phất phất tay, cho các nàng tiếp tục, "Mấy ngày nay, tình huống các nàng thế nào?"

Chương Thiện nói: "Tựa hồ có hơi lo lắng."

Ti Mộ Hàm ngoắc ngoắc khóe miệng: "Lo lắng mới tốt."

"Điện hạ đây là ý gì?" Chương Thiện hỏi.

Ti Mộ Hàm nhìn nàng một cái, khẽ nói: "Bản điện đối với thị vệ yêu cầu, ngoại trừ võ nghệ cùng năng lực ra, quan trọng chính là điều căn bản nhất, kia chính là trung tâm."

Chương Thiện hiểu rõ.

"Bản điện không dự định đổi thiếp thân thị vệ thường xuyên, cũng không có ý định bởi vì một thiếp thân thị vệ mà đem mệnh giao ra." Ti Mộ Hàm híp híp mắt nói, "Bây giờ bên ngoài người muốn mạng nhỏ của bản điện rất nhiều, bản điện nhất định phải cực kỳ thận trọng."

Chương Thiện nói: "Điện hạ có phải vẫn chọn lựa người như cũ?"

Ti Mộ Hàm nhìn Hàn Chỉ bên trong mười hai người một chút, "Người này xác thực có chút ý tứ, chỉ là có phải là chọn lựa cuối cùng hay không, còn phải nhìn xem nàng có đạt được yêu cầu của bản điện không, ngươi nói cho các nàng biết, không cần sốt ruột, thời điểm đến, bản điện tự nhiên sẽ cho các nàng nhiệm vụ, còn chuyện lần trước nói muốn tra cơ sở ngầm của mẫu hoàng, cũng không cần sốt ruột, cơ sở ngầm của mẫu hoàng nếu dễ dàng liền bị tra ra như vậy, kia bây giờ ngôi vị hoàng đế Đại Chu cũng không tới phiên nàng đến ngồi, có điều bây giờ nàng chơi hăng say, tin tưởng cũng không dư thừa tâm tư đến chữa trị bản điện."

Chương Thiện cúi đầu, "Dạ."

Ti Mộ Hàm lại bàn giao vài tiếng, liền xoay người ly khai, đợi nàng trở lại Tây Uyển, lại nghe hạ nhân Vũ lâu nói Thục Vũ Chi đã đi tới tiền thính tìm nàng, nàng cười một cái, sốt ruột như vậy a, nói vậy hắn thật sự rất muốn đi ra ngoài, nếu là A Noãn, sợ đã sớm tự mình đi ra ngoài.

Bỗng nhiên, nàng dừng bước, vì này ý nghĩ không nên có này mà nhíu mày.

Mấy ngày nay tiểu tổ tông kia đều chưa từng xuất hiện, người Tuyết gia cũng chưa từng xuất hiện, sợ là đã bỏ tâm tư, như vậy cũng tốt.

Ti Mộ Hàm thở dài một cái, nhưng từ đầu đến cuối đều cảm thấy trong lòng có chút buồn phiền.

Đến tiền thính, đã thấy Thục Vũ Chi lo lắng đi qua đi lại, nàng mỉm cười tiến lên, nói: "Chuẩn bị kỹ càng?"

Thục Vũ Chi có chút lúng túng, cười nói: "Điện hạ chuẩn bị xong rồi?"

Ti Mộ Hàm nói: "Ta không có gì cần chuẩn bị, nếu ngươi chuẩn bị xong rồi, kia liền để mã phòng chuẩn bị ngựa xe đi."

"Ta đã để cha nuôi đi thông báo mã phòng." Thục Vũ Chi nói.

Ti Mộ Hàm sững sờ, lập tức bật cười nói: "Ngươi nếu yêu thích đi ra ngoài như vậy, sau này ta rảnh rỗi liền dẫn ngươi ra ngoài."

Thục Vũ Chi sắc mặt cứng đờ, bất an nói: "Điện hạ không thích?"

"Không có chuyện gì, như vậy rất tốt." Ti Mộ Hàm cười nói.

Thục Vũ Chi lại nhìn kỹ sắc mặt của nàng một chút, thấy nàng thật không có không vui, mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng đang suy nghĩ, khoảng thời gian này hắn có phải quá mức tùy tiện rồi.

Ti Mộ Hàm thấy hắn như vậy, đang muốn an ủi vài câu đã thấy môn phòng vội vã chạy tới, nói bệ hạ có ý chỉ.

Thục Vũ Chi vừa nghe, nhất thời hoảng rồi, hai tay cầm lấy tay Ti Mộ Hàm thật chặt, sắc mặt không dễ nhìn, "Điện hạ..." Hắn còn nhớ lúc trước bệ hạ hạ một đạo ý chỉ như vậy liền cho người đưa nàng bắt đi, bây giờ lại tới ý chỉ...

Ti Mộ Hàm an ủi hắn vài câu, liền để môn phòng để người tuyên chỉ đi vào.

Một lát sau, Tô Tích Chi đi vào, thân thủ chỉ mang theo hai vị thị vệ hộ tống.

Ti Mộ Hàm híp híp mắt, "Không biết Tô tổng quản đến đây là tuyên ý chỉ gì?"

Tô Tích Chi thi lễ một cái nói: "Điện hạ chờ một lúc liền biết." Dứt lời, lấy minh hoàng thánh chỉ ra, từ từ mở ra, "Thập Lục hoàng nữ tiếp chỉ."

Ti Mộ Hàm hai đầu gối quỳ xuống, Thục Vũ Chi cũng mờ mịt quỳ xuống.

Tô Tích Chi đem ý chỉ chậm rãi đọc lên: "... Uy Viễn đại tướng quân Trầm Ngọc Thanh ngày 27 tháng 12 hồi kinh, lệnh Thập Lục hoàng nữ Ti Mộ Hàm mang đại quân i tới kinh thành ngoài mười dặm nghênh đón, khâm thử."

Ti Mộ Hàm nghe xong, hơi thiêu mi, tiếp nhận ý chỉ.

Mà Thục Vũ Chi nghe xong ý chỉ này, sắc mặt vốn tái nhợt càng thêm không có huyết sắc...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play