Tuyên Vũ đế thấy nàng không nói lời nào, cười lạnh nói: “Làm sao?
Trẫm nói oan ngươi? Nhiều năm như vậy, ngươi không đề cập tới cha đẻ
ngươi không phải là bởi vì ngươi bất hiếu, mà là bởi vì ngươi không dám, ngươi sợ sệt đề cập đến tội nhân bị trẫm trục xuất kia mà chọc giận
trẫm, ngươi sợ sệt vị cha đẻ ngươi chưa từng gặp sẽ liên lụy ngươi, cho
nên nhiều năm như vậy, ngươi chưa bao giờ đề cập tới hắn! Bây giờ lại vì mấy người cùng ngươi không có quan hệ gì chỉ trích trẫm, Thập Lục hoàng nữ, trẫm nên nói ngươi thiện tâm hay nên nói ngươi ngu xuẩn đây?”
Ti Mộ Hàm ánh mắt lóe lên, đột nhiên cảm giác thấy địa phương nơi đáy
lòng tối tăm âm trầm bị đào ra, không sai, nàng lo lắng bị cha đẻ chưa
từng thấy mặt kia liên lụy, mặc kệ hắn vì sao bị trục xuất, thế nhưng
hắn đã là tội nhân, cho nên nàng tận lực tránh đề cập đến hắn, tận lực
tránh bị hắn ảnh hưởng!
Nàng không phải bất hiếu, mà là ích kỷ!
Nhưng dù là vậy, cũng không tới phiên nàng ấy đến chỉ trích nàng!
“Làm sao? Không nói lời nào? Trẫm nói oan ngươi?” Tuyên Vũ đế cười khẩy nói.
Ti Mộ Hàm hai tay nắm chặt, đột nhiên ngẩng đầu, “Mẫu hoàng nói không sai, nhi thần xác thực là không để ý cha đẻ nhi thần!”
Tuyên Vũ đế nheo hai mắt lạnh lẽo.
“Chính như mẫu hoàng sở ngôn (nói), nhi thần vì sao phải đi quan tâm một tội nhân bị mẫu hoàng trục xuất, nhất là tội nhân bị mẫu hoàng hạ
chỉ ban cho cái chết! Nhất là tội nhân khiến cho hoàng gia hổ thẹn!” Ti Mộ Hàm đột nhiên đứng lên, khóe miệng cong lên, từng cái từng cái
nói ra tội danh nàng ấy định ra cho hắn (cha Ti Mộ Hàm), tràn đầy châm
biếm, “Nhi thần vì sao phải đi quan tâm một kẻ cùng người cẩu hợp như vậy?”
Nàng là Tuyên Vũ đế Đại Chu, vì giang sơn Đại Chu, nàng có thể hi sinh bất luận người nào, cho dù phụ thân năm đó không có làm ra sự kiện kia, sợ cũng tuyệt đối sống không lâu!
Nàng ấy có tư cách gì nhắc tới hắn?
Huống chi, chuyện năm đó, đến tột cùng chân tướng làm sao, ai biết được?
Phụ thân mặc dù ngu xuẩn, dù cho yêu nữ tử kia sâu hơn, cũng không thể
ngu xuẩn như thế, khi nàng tròn tháng lại cùng người cẩu hợp!
Nếu hạ chỉ giết người kia, lúc này ở đây một bộ dáng thánh nhân đi giáo
huấn nàng? Nàng ấy không cảm thấy này rất buồn cười sao?
Tuyên Vũ đế sắc mặt kịch biến, khuôn mặt uy nghiêm chen lẫn kinh cùng nộ, cuối cùng trộn lẫn cùng nhau, “Ngươi nói cái gì?”
“Nhi thần có nói sai sao?” Ti Mộ Hàm một mặt chính khí lăng nhiên, “Trình thị cùng người cẩu hợp, liên luỵ danh dự hoàng gia, sỉ nhục uy nghiêm
mẫu hoàng, mẫu hoàng hạ chỉ ban cho hắn cái chết, mà không có đem hắn
ngàn đao bầm thây lăng trì xử tử dĩ nhiên là…”
Nàng không xong, liền bị một trận tát tay giòn tan cắt đứt.
Tuyên Vũ đế một thân lệ khí nhanh chân đi đến trước mặt nàng, dương tay nặng nề vung một chưởng, tức giận gầm hét lên: “Nghịch nữ!”
Ti Mộ Hàm nặng nề té trên mặt đất, khuôn mặt đau rát, trong miệng nổi
lên nhàn nhạt mùi máu tanh, nàng ngẩng đầu lau đi tơ máu bên mép, sau
đó chậm rãi đứng lên, cung cung kính kính quỳ xuống, ngẩng đầu, không có kinh sợ, không có phẫn nộ, chỉ là nhàn nhạt cười, hai mắt trầm tĩnh như nước, “Mẫu hoàng bớt giận.”
Nàng cũng không lo lắng Tuyên Vũ đế bởi vì lời nàng nói mà trừng phạt
nàng, nàng ấy nếu làm như vậy, vậy chính là tự đánh mặt mình, bởi vì
lúc trước người định ra những này tội danh cho phụ thân chính là nàng.
Nàng là Tuyên Vũ đế Đại Chu, làm sao sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn bực này?
Khuôn mặt của Tuyên Vũ đế vặn vẹo mấy lần, trên trán hầu như có thể thấy được gân xanh, môi run rẩy, huyết sắc dần dần rút đi, nàng nhìn chằm
chằm Ti Mộ Hàm, trong tròng mắt mãnh liệt sóng ngầm, sau một hồi lâu,
nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai nói cho ngươi?”
Ti Mộ Hàm đột nhiên cảm giác thấy có chút buồn cười, ai nói cho nàng có khác nhau sao? Nàng ấy cư nhiên hỏi ai nói cho nàng, lẽ nào nàng ta
cho rằng chuyện này thật sự có thể ẩn giấu cả đời sao?
Nàng ấy đây là đang lo lắng nếu chuyện này truyền ra ngoài, sẽ làm nhục uy nghiêm Đế Hoàng?
Nàng câu môi, đáy mắt hoàn toàn lạnh lẽo, “Mẫu hoàng đã quên, chính là mẫu hoàng hôm qua ở thái lăng nói cho nhi thần!”
“Mặc kệ phụ thân phạm vào tội ra sao, hắn đều vì Đại Chu sinh ra
một hoàng nữ, nhưng mẫu hoàng lại nói, hắn không tư cách táng vào thái
lăng mẫu hoàng, nhi thần lúc đó rất kinh ngạc, cho nên tra xét một hồi.”
Ti Mộ Hàm mỉm cười mà nhìn Đại Chu hoàng đế, đối với vẻ dữ tợn trên mặt nàng ta, Ti Mộ Hàm ngoảnh mặt làm ngơ, “Năm đó mẫu hoàng xác thực cấm khẩu tất cả miệng mọi người lại, nhưng trên
đời này không có tường nào gió không lọt qua được, khi biết năm đó Trình thị phạm tội lớn, nhi thần hoàn toàn hiểu rõ ra, Trình thị đã không
thuần khiết, tự nhiên không có tư cách táng vào hoàng lăng.”
Nàng từng chữ từng chữ nói, nói năng có khí phách, cắn tự rõ ràng, “Mẫu hoàng mới vừa rồi không phải hỏi, nhi thần vì sao làm ra chuyện phóng
ngựa hành hung, làm ác bực này sao? Chính là bởi vì nhi thần biết được
chuyện này, trong lúc nhất thời mất tự chủ, cho nên mới phạm tội lớn bực này! Mẫu hoàng có biết nhi thần vì sao thất kinh như vậy hay không?
Đương nhiên, cũng là cùng mẫu hoàng vừa mới nói như thế, bởi vì nhi
thần lo lắng, phụ thân như vậy sẽ cho nhi thần mang đến nhục nhã cùng
gieo vạ rất lớn! Đồng thời, cũng lo lắng, mẫu hoàng sẽ có một ngày
lại nghĩ tới chuyện này hay không, do đó cũng hạ chỉ tứ cho nhi thần
một chén chẫm tửu?”
Tuyên Vũ đế khuôn mặt một mảnh dữ tợn, ánh mắt cực kỳ thâm trầm. (Sally: Thấy tội người này, haiz)
Ti Mộ Hàm trong lòng đột nhiên dâng lên một luồng khoái ý, nàng chưa
bao giờ nghĩ sẽ có ngày hôm nay, nàng đứng trước mặt người nàng sợ hãi hơn mười năm, bừa bãi phát tiết phẫn nộ cùng oán khí đọng lại trong
lòng nhiều năm!
Trong lúc vô tình, nàng từ lâu đã hòa vào thân phận Ti Mộ Hàm này.
Nàng không còn là một cô hồn dị thế, mà là Ti Mộ Hàm chân thực sinh
động, tất cả, sướng vui đau buồn, yêu hận tình cừu, đều là nàng!
Nhiều năm qua, nàng không muốn thừa nhận, nàng sợ người mẹ này, càng hận người mẹ này!
“Nhi thần thật sự sợ sệt, dù sao, cha đẻ nhi thần làm ra chuyện như
vậy, nói không chừng nhi thần cũng không phải huyết mạch của mẫu hoàng,
hoàng nữ Đại Chu!”
“Thập Lục hoàng nữ!”
Tuyên Vũ đế không nói gì, trái lại bên trong noãn các Ngự thư phòng truyền đến một đạo quát chói tai, mang theo trách cứ.
Ti Mộ Hàm theo tiếng kêu nhìn lại, nhìn thấy Dạ thị quân bộ mặt tức giận đi ra.
“Thập Lục hoàng nữ, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không?” Dạ thị quân không có hành lễ, trực tiếp đi tới trước mặt Ti Mộ Hàm, trầm giọng quát lên.
Ti Mộ Hàm cười cợt, “Dạ phụ quân hà tất tức giận, nhi thần cũng chỉ đoán thử xem mà thôi.”
“Ngươi liền không sợ trẫm thật sự hạ chỉ giết ngươi?” Tuyên Vũ đế, ngoại trừ lạnh lẽo khắc cốt ra, tựa hồ còn một loại tâm tình khác không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Ti Mộ Hàm mím môi nở nụ cười, “Nhi thần không sợ.”
Tuyên Vũ đế thu lại vẻ dữ tợn trên mặt, “Vì sao?”
“Bởi vì nhi thần làm sao có khả năng không phải nữ nhi của mẫu hoàng!” Ti Mộ Hàm nghiêm mặt nói, âm thanh kiên định, “Nhi thần trước đây xác thực có hoài nghi, thậm chí lúc nãy vừa mới
tiến cung, nhi thần còn đang hoài nghi, có điều bây giờ, nhi thần có thể hoàn toàn khẳng định, nhi thần cùng mẫu hoàng xác thực là mẹ con thân
sinh.”
Nàng chậm rãi đứng dậy, cùng Tuyên Vũ đế nhìn thẳng, nàng nhìn ảnh
mình trong cặp mắt mênh mông lạnh lẽo tựa như biển kia, từ trong hàm
răng xuất một câu nói: “Có mẫu tất có nữ, nhi thần cùng mẫu hoàng đều giống nhau, vì tư lợi, máu lạnh vô tình, làm sao có khả năng không phải mẹ con?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT