Theo thông lệ, Sơ thịhoàngnữvào phủ đều sẽ đãi yến, chiêu đãi một ít họ hàng gần, bạn tốt.
Ti Mộ Hàm còn nhớ tới lúc trước, Sơ thị Ninh vương vào cửa, xếp đặt đầy đủ yến tiệc ba ngày, đương nhiên, đó là khi Uẩn Quân vẫn còn, thánh sủng rất lớn.
Nhưng mà ngày hôm nay, Thập Lụchoàngnữphủ chỉ thiết đãi tiệc rượu.
Ti Mộ Tuyền dẫn Chính quân đi vào phòng khách, liền thấy Ti Mộ Hàm đang muốn ra nghênh tiếp nàng.
“Hoàngmuội gặp qua Thập Tamhoàngtỷ, Thập Tamhoàngtỷ phu.” Ti Mộ Hàm tiến lên đón, mỉm cười nói.
Ti Mộ Tuyền cười nói: “Ta không mời mà đến, không biết Thập Lụchoàngmuội có hoan nghênh hay không?”
Thập Tam chính quân hướng Ti Mộ Hàm nhẹ nhàng gật đầu.
Ti Mộ Hàm hồi lại nụ cười, sau đó nhìn về phía Ti Mộ Tuyền, “Thập Tamhoàngtỷ có thể tới là vinh hạnh củahoàngmuội, mời vào.” Ti Mộ Tuyền đến, nàng thật ra có linh cảm mấy phần, thế nhưng nàng ta cư nhiên mang theo chính quân của mình đến đây, này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng.
Phải biết, ở Đại Chu, gia quyến bình thường sẽ không có loạinữtử tụ hội này.
Ti Mộ Tuyền nắm bàn tay thoáng lạnh lẽo của chính quân, vào chỗ ngồi.
Đới chính quân vẻ mặt đoan trang, thế nhưng đáy lòng lại nghi hoặc không thôi, dĩ vãng thê chủ mình đi dự tiệc, xưa nay không mang theo hắn, vì sao lần này tới Thập Lụchoàngnữphủ cư nhiên mang hắn theo?
Hơn nữa, hắn chưa từng nghe qua, thê chủ cùng Thập Lụchoàngnữnày có bất kỳ giao tình.
Ti Mộ Hàm bưng ly rượu lên, mỉm cười nói: “Hoàngmuội xin kính trước một ly, đa tạ Thập Tamhoàngtỷ cùng Thập Tam tỷ phu.”
Ti Mộ Tuyền giơ ly rượu lên, “Chúc mừng Thập Lụchoàngmuội.” Sau đó uống một hơi cạn sạch. Đới chính quân yên tĩnh ngồi bên người thê chủ, khéo léo mỉm cười.
“Thập Tamhoàngtỷ vì sao rảnh rỗi đến nơi này củahoàngmuội a?” Ti Mộ Hàm cười hỏi.
Ti Mộ Tuyền mỉm cười nói: “Cửuhoàngmuội bên kia đã đủ náo nhiệt, không cần ta thêu gấm thêm hoa.”
“Cho nên Thập Tamhoàngtỷ liền đến nơi này củahoàngmuội đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi?” Ti Mộ Hàm thiêu mi nói.
Ti Mộ Tuyền nghiêng người liếc mắt nhìn Đới chính quân, gắp vài món ăn giúp hắn, ra hiệu hắn có thể tự mình dùng bữa, “Ngày ấy vội vã từ biệt, thật không có thời gian cùng Thập Lụchoàngmuội tâm sự, bây giờ hiếm thấy có cơ hội, nên ta đi qua.”
Đới chính quân cúi đầu, yên tĩnh ăn, lỗ tai vẫn chú ý mỗi một chữ các nàng nói tới.
Ti Mộ Hàm nhìn hai người trước mắt một chút, nghe đồn Thập Tamhoàngnữcùng Thập Tam chính quân tương kính như tân, bây giờ xem ra đúng là nhiều hơn mấy phần ôn nhu, “Ngày ấy đa tạ Thập Tamhoàngtỷ.”
“Hoàngmuội hiếm thấy có việc cầu cạnh ta, ta đương nhiên phải hỗ trợ.” Ti Mộ Tuyền vừa nói, một bên lại vì Đới chính quân bên cạnh thêm chút thức ăn, “Cẩm công tử đã ly khai kinh thành, Thập Lụchoàngmuội không cần lại lo lắng hắn sẽ xảy ra chuyện.”
Đới chính quân động tác tao nhã sững sờ, một hồi lâu sau mới khôi phục bình thường, chỉ là trong lòng chấn động chưa từng dừng lại, hắn cho rằng điện hạ sẽ đem Cẩm công tử kia nhét vào trong phủ, chỉ là không hề nghĩ rằng hắn ngày kế liền rời khỏi Thập Tamhoàngnữphủ, đương nhiên hắn còn kỳ quái, nghĩ thầm điện hạ có khả năng là có sắp xếp khác, hay là Kim ốc tàng kiều, nhưng mà bây giờ hắn đã biết được, Cẩm công tử kia dĩ nhiên cùng Thập Lụchoàngnữcó quan hệ, hơn nữa thê chủ của mình sở dĩ đem người chuộc khỏi thanh lâu, cũng chỉ là được người chi thác?
Đột nhiên, hắn tựa hồ rõ ràng nguyên nhân nàng dẫn hắn đến bữa tiệc này, trong lòng cảm động lập tức bay lên, điện hạ, nàng dĩ nhiên quan tâm tâm tư của hắn?
Ti Mộ Hàm cũng kinh ngạc, nàng ấy mang chính quân đến nơi này, là vì hướng về hắn giải thích?
“Hoàngmuội cho Thập Tamhoàngtỷ thêm phiền phức.”
Đới chính quân thế nhưng không quan tâm tới trường hợp, ánh mắt kích động nhìn thê chủ, hắn vẫn cho là hắn trong lòng nàng chỉ là chính quân Thập Tamhoàngnữphủ mà thôi, nhưng không nghĩ tới, trong lòng nàng cư nhiên thật sự có hắn.
Ti Mộ Tuyền đưa tay đặt ở dưới đáy bàn, nắm tay hắn đang run rẩy, mỉm cười hướng về Ti Mộ Hàm nói: “Phiền phức thì không có gì, chỉ là Cẩm công tử có một câu muốn ta chuyển cho Thập Lụchoàngmuội.”
Ti Mộ Hàm thiêu mi: “Hắn có chuyện đểhoàngtỷ chuyển cho ta?” Buổi tối đó, nàng rõ ràng xem thấy, nam tử kia đối với nàng thấy chết mà không cứu cùng nhục nhã có nồng nặc oán khí cùng phẫn nộ, bây giờ lại còn có chuyện chuyển cáo tới nàng?
“Cẩm công tử là người tri ân báo đáp.” Ti Mộ Tuyền cười nói: “Hắn để ta chuyển cáo Thập Lụchoàngmuội, ân tình của ngươi, hắn sẽ ghi nhớ trong lòng, ngày khác nhất định báo đáp.”
Ti Mộ Hàm cười nhạt nói: “Như vậyhoàngmuội cũng coi như không cứu lầm người.”
Ti Mộ Tuyền cười nhưng không nói.
Ti Mộ Hàm nâng chén nói: “Lần này,hoàngmuội nợ Thập Tamhoàngtỷ một ân tình.”
“Ta cũng nhớ kỹ.” Ti Mộ Tuyền nâng chén, “Tương lai hi vọng Thập Lụchoàngmuội không nên quên.”
Ti Mộ Hàm mỉm cười nói: “Hoàngmuội ghi nhớ trong lòng.”
Tửu quá ba tuần, Ti Mộ Tuyền liền cáo từ, mang theo Đới chính quân rời khỏi Thập Lụchoàngnữphủ.
Ti Mộ Hàm tự mình đem người đưa đến đại môn, không thể không nói, đêm nay đối với vị Thập Tamhoàngtỷ suốt ngày phong hoa tuyết nguyệt này, có thêm một phần nhận thức khác.
Chỉ là nàng cũng không biết, ở nơi đó, Ti Mộ Tuyền cũng có đồng dạng cái nhìn như vậy.
Trong xe ngựa ấm áp.
Đới chính quân có chút đứng ngồi không yên, hắn vào Thập Tamhoàngnữphủ nhiều năm, vẫn là lần thứ nhất ở trước mặt thê chủ kinhhoàngluống cuống như vậy, “Điện hạ…”
Ti Mộ Tuyền khẽ cười nói: “Có một số việc, bản điện không thể ra sức.”
Đới chính quân cảm xúc vạn phần, hít một hơi, nở nụ cười, “Điện hạ, ta rõ ràng.” Nàng tối nay hành vi vẫn như cũ nói rõ, nàng đem hắn _ chính quân này đặt ở trong lòng, vậy là đủ rồi.
Ti Mộ Tuyền vươn tay đem người ôm vào trong ngực, thấp giọng nói: “Phụ quân tháng ngày ở trongcungcũng không dễ vượt qua, ta chỉ có thể như vậy, mới có thể bảo đảm phụ quân, ngươi cùng hài tử một đời bình an.”
Đới chính quân gật đầu, “Ta rõ ràng, nhưng mà điện hạ, ngươi vì sao phải giúp Thập Lụchoàngnữ?” Nàng cùng Ninh vương quan hệ thực sự quá thân thiết, hắn lo lắng điện hạ cùng Thập Lụchoàngnữlui tới quá mức mật thiết sẽ…
Ti Mộ Tuyền cười khẽ nói: “Nàng trước sau làhoàngmuội ta, hơn nữa hiếm thấy nàng tín nhiệm ta, ta cũng không tiện cự tuyệt, ngươi yên tâm, mẫuhoàngsẽ không bởi vì chuyện nhỏ này mà trách cứ ta.”
Ban đầu nàng ra tay giúp đỡ chỉ là bởi vì nhất thời hiếu kỳ, cũng hi vọng bày xuống nhân tình này, tương lai nếu Ninh vương đăng cơ, nàng cũng có thể dựa vào nhân tình này, để phụ quân có được tháng ngày dễ chịu chút, có điều bây giờ, nàng đúng là đối với Thập Lụchoàngmuội này sinh ra chút cảm tình.
Ở một trình độ nào đó, các nàng tương tự biết bao, đều dùng phương thức của riêng mình để bảo vệ người muốn bảo vệ.
Nhật bạc Tây Sơn (mặt trời ngã về Tây),hoànghôn kéo đến.
Bóng đêm lặng lẽ giáng lâm.
Tuyết lớn ngừng rơi nửa ngày, lần thứ hai lại bay tán loạn.
Gió lạnh tàn phá.
Tây Uyển – Vũ lâu
Hai tiểu thị canh giữ ngoài cửa thấy Ti Mộ Hàm đi tới, lập tức hành lễ nói: “Tham kiến điện hạ.”
Ti Mộ Hàm gật gật đầu, sau đó đẩy cửa vào.
Trong phòng rất ấm, cùng bên ngoài phảng phất hai thế giới.
Thục Vũ Chi nghe thấy âm thanh bên ngoài, thân thể lập tức căng thẳng.
Thục Thanh lại ngay lập tức nhìn về phíanữtử tiến vào, ánh mắt mang theo đề phòng cùng một tia oán khí, dưới cái nhìn của hắn, nếu không phải Thập Lụchoàngnữnày đúng lúc tới tuổi cần chọn Sơ thị, công tử cũng chưa chắc bị chủ phu đẩy đi như vậy!
Ti Mộ Hàm nhẹ nhàng quét hai người trước mắt, cuối cùng rơi xuống trên người Thục Vũ Chi, nàng tìm một vị trí ngồi xuống, “Ngươi chính là Thục Vũ Chi?”
Thục Vũ Chi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấynữtử trước mắt một thân thường phục, vầng trán trầm tĩnh, không có chút nóng nảy, khí thịnh của người trẻ tuổi vừa mới thành niên, giống như chữ trên tấm bảng kia, phong mang, nội liễm, trầm ổn, không khỏi sững sờ, một lát sau mới đứng lên hành lễ: “Nô thị gặp qua điện hạ.”
Ti Mộ Hàm giơ lên tay, nói: “Sau này chúng ta chính là người một nhà, những lễ tiết này có thể bỏ liền bỏ đi.”
Thục Vũ Chi không đáp, trái lại trực tiếp quỳ xuống, “Nô thị thân mang lễ phục hồng sắc vào cửa, làm trái quy củ, thỉnh điện hạ trách phạt.”
(Sally: Thông lệ cổ đại thường thì trừ chính phi/chính phu mới được mặc màu hồng, màu đỏ. Nếu không chính là không quy cũ, vượt qua thân phận).
Ti Mộ Hàm nhìn hắn chăm chú, cân nhắc cười nhẹ: “Nếu biết được, vì sao đã biết mà còn làm sai?”
*Tương kính như tân: Vào thời Xuân Thu (770-476 trước Công nguyên), vua nước Tấn cử một sứ thần sang thăm nước Lỗ.
Một hôm trời nắng, trên đường trở về nước Tấn, sứ thần đi ngang qua nước Kế. Ông nhìn thấy một nông phu đang làm cỏ ngoài đồng và một phụnữtrẻ, có lẽ là vợ của anh ta, cô đang mang bữa trưa ra cho chồng.
Người phụnữtrẻ bưng bữa trưa bằng cả hai tay cho chồng một cách rất tôn kính. Và người chồng cũng như vậy, kính cẩn nhận lấy bữa trưa của mình. Trong lúc người nông phu dùng bữa, vợ anh đứng một bên chờ đợi một cách lễ độ.
Vị sứ thần vô cùng ấn tượng trước những gì ông đã thấy và nghĩ rằng “Họ đối xử với nhau thật là tôn trọng như vậy!”. Ông tiến đến nói chuyện với cặp vợ chồng, sau đó mời họ cùng đi về nước Tấn.
Khi về đến nước nhà, vị sứ thần ngay lập tức vào yết kiến vua nước Tấn và kể lại cho nhà vua nghe câu chuyện về cặp vợ chồng. Ông tâu với nhà vua rằng “Tôn kính là một biểu hiện của đức hạnh. Ai biết kính lễ, ắt là người có đạo đức! Chúng ta cần giáo dục người dân về đức tính tốt này.”
Sau đó, ông tiến cử người nông phu cho nhà vua. Theo lời khuyên của ông, nhà vua phong người nông phu một chức vụ quan trọng của nước Tấn.
Câu chuyện dựa trên các ghi chép trong Tả Truyện (1), một trong những tác phẩm tường thuật lịch sử Trung Quốc đầu tiên, trong đó thuật lại hầu hết thời Xuân Thu.
Về sau câu nói Tương Kính Như Tân 相敬如賓 (Xiang Jing Ru Bin), được dịch là “đối xử với nhau với sự tôn trọng như đối với khách” đã trở thành một thành ngữ, nó được sử dụng để diễn tả cách đối xử giữa phu thê, đó là nên tôn trọng lẫn nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT