Năm đó Nữ Oa rảnh rỗi, nhàm chán nên nặn ra không phải đàn ông thì chính là phụ nữ, không tính đến ai phải yêu ai, phụ nữ và đàn ông có thể yêu người cùng giới hay khác giới đều được. Dĩ nhiên là từ xưa tới nay không có ai đưa ra quy định đàn ông thì phải yêu phụ nữ, nếu gom đàn ông yêu đàn ông thì có mà được một bó to ý chứ.

Từ sau một bộ phim nào đó thì nam phụ không còn phải yêu nữ chính nữa mà nam phụ có thể hướng trái tim mình về phía nam chính, điều này cũng không còn mấy người quan tâm.

Hai anh em nhà họ Hoắc và chị em nhà họ Từ là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau, nhân vật nam chính Hoắc Huyền và nữ chính Từ Âm vừa nhìn thấy nhau đã nảy sinh tình yêu nồng thắm, nam phụ Hoắc Hiên thầm thương trộm nhớ đứng một bên nhìn nữ chính, nữ phụ được Từ Nhạc đảm nhiệm thì ánh mắt đẫm lệ lén nhìn nam phụ. Ai nói cứ có bốn người thì sẽ thành hai cặp? Bọn họ không phải là một nam - một nữ mà là một nam - một nam.

"Nè, nè! Mau quay gương mặt nhỏ nhắn lại đây cho gia nhìn một chút!"

Chờ Hoắc Hiên đưa mình về đến nhà, mình cố tình bày ra vẻ mặt bất chính xấu xa, tay nắm cầm Hoắc Hiên, giở trò lưu manh.

Hoắc Hiên cũng rất phối hợp, ngoan ngoãn quay đầu sang để cho mình trêu đùa.

Mình xoay mặt Hoắc Hiên, nhìn trái rồi nhìn phải, càng nhìn càng thấy hài lòng, chẳng trách đến Từ Nhạc cũng xiêu lòng. Nhưng điều này cũng chứng tỏ một vấn đề là Từ Nhạc cũng rất có mắt nhìn người nha. Nhưng đáng tiếc, Hoắc Hiên đã là người đàn ông của Trần Quả mình rồi, không cho phép Từ Nhạc có ý đồ nhúng chàm Hoắc Hiên. Cho dù ngực hắn cup D thì sao nào, Hoắc Hiên nhà mình đã nói, anh ấy chỉ thích của mình thôi. (Từ Nhạc kháng nghị: Hoắc Hiên nói thế lúc nào hả? Có mà cô tự nói ý!)

"Gia có hài lòng không?" Hoắc Hiên không hề xấu hổ hỏi mình.

Mình cố tình dùng ngón tay di chuyển dọc theo trán xuống đến sống mũi cao, đùa giỡn đôi môi, "Sao, anh định đuổi em đi sao?"

Hoắc Hiên chột dạ, nhưng ngay sau đó vội vàng nói: "Nghe gia nói kìa, cả người anh đều là của gia, chỉ cần gia nói một câu, nhất định tối nay anh sẽ đem hết vốn liếng của mình ra để phục vụ gia, đưa gia đến chốn bồng lai tiên cảnh."

Khép hờ đôi mắt, mỉm cười, tay sờ lên tai Hoắc Hiên rồi nhéo một cái, "Giả bộ này! Xem anh còn giả bộ nổi không!"

"Anh giả bộ cái gì?" Hoắc Hiên xoa tai nhưng vẫn tiếp tục giả bộ vô tội, vẫn cãi cố.

"Hử? Xem ra anh nhất định muốn em phải nói rõ ra mới chịu nhận tội, phải không?" Mình cười như không cười.

Mình vốn chỉ hơi nghi ngờ, nhưng trải qua chuyện tối nay thì có thể khẳng định —— người này, lập mưu với mình!

"Mau khai ra, anh đoán được người đó là Từ Nhạc từ lúc nào?" Khoanh tay trước ngực, mình bắt đầu tính sổ với người này.

". . . . . . .Ngay đêm hôm đó." Hoắc Hiên dè dặt trả lời.

"Ừm!"

"Sau khi em về được một lát thì anh mới phát hiện ra."

"Cho nên anh mới chạy đến quấy rầy vợ chồng son DK?"

Hoắc Hiên đáp trả lại ngay,"Cho dù lúc ấy có là Từ Âm thật thì anh cũng sẽ làm như vậy!"

Coi như Hoắc Hiên thức thời.

"Vậy sao anh không phanh phui ra? Đừng nói với em là anh không có cơ hội nha."

"À. . . . . . "

"Hừ, cố tình làm cho em ghen phải không?"

"Ừ. . . . . ."

"Sau đó để cho em ngu ngốc chủ động dâng mình đến trước cửa cho anh ăn!"

Bây giờ nhớ lại, không thể không công nhận người đàn ông này rất mưu mô, chậc chậc chậc, quá gian xảo! Đầu tiên nhận ra Từ Nhạc nhưng giữ im lặng, không lên tiếng, sau đó mượn tay Từ Nhạc để cho mình nổi cơn ghen, chủ động đi vào trong hang sói, cuối cùng ăn no nê thoả mãn rồi không muốn tiếp tục chơi nữa nên liền bày ra kịch bản để Từ Nhạc lộ rõ chân tướng.

Mình dám lấy thể lực trong chuyện vợ chồng sau này của Trần Mạch ra đánh cược, Hoắc Hiên biết trước mình sẽ xuất hiện ngoài cửa phòng trong khách sạn.

Thấy mình tức giận, Hoắc Hiên cọ đầu anh vào hõm vai mình, "Đó không phải xuất phát từ tình thú nha, ngoan, nếu chuyện đã qua rồi thì gia cũng đừng tức giận nha, đừng làm hại đến thân thể bản thân sẽ làm anh đau lòng muốn chết đấy."

Bộ dạng của Hoắc Hiên chọc cho mình buồn cười, suýt chút nữa thì buông lỏng làm hỏng việc, ho một tiếng, "Hừ!" Mình cũng đâu có dễ bị dụ đâu!

"Còn tức sao?" Hoắc Hiên ngẩng đầu lên nhìn mình, đột nhiên mỉm cười xấu xa,"Anh có một thứ có thể sẽ làm gia hết giận."

Có thể làm cho mình hết giận? Thêm tiền lương kèm theo thẻ đen vô thời hạn ư? Thật ra thì mình cũng rất dễ dụ dỗ nha.

"Ừm. . . . ."

Rõ ràng là người này chưa bao giờ dùng tiền bạc để dụ dỗ phụ nữ cả, người này dùng chính bản thân để lấy lòng mình.

Cuối cùng mới chỉ mấy ngày nhịn mà ai đó đã đói bụng, nụ hôn khiến cả hai hao tổn sức lực, càng lúc Hoắc Hiên càng mất khống chế, bàn tay nóng bỏng lặng lẽ dò vào trong váy của mình. . . . . . .

Mình ngẩng đầu lên thở hổn hển, đầu có dấu hiệu quay cuồng rồi.

Hoắc Hiên hôn dần xuống vai, còn dùng răng tháo nút áo mình ra, "Quả Quả ngoan, mau mời anh lên nhà em uống nước . . . . . ."

"Dạ. . . . . . ."

"Mau nói với anh, tối nay anh đừng về nhà. . . . . . ."

Cảm nhận được bàn tay anh đã tiến tới bắp đùi, mình vội khép hai chân lại, tay để lên vai anh, thở dốc.

"Sao thế?" Vì phản ứng của mình nên Hoắc Hiên dừng động tác lại, hai gò má ửng đỏ thở hổn hển, nhìn mình chờ lời giải thích.

Đôi mắt long lanh nhìn mình, mình biết cảm giác đói bụng kiểu này rất khó chịu, có trời mới biết mình muốn Hoắc Hiên lên nhà mình, muốn anh ở lại không cho anh về, nhưng mà, mình không có cách nào để là điều đó.

"Hôm qua 'dì cả' nhà em đã đến thăm rồi. . . . . ." Mình đã nói là mình không có cách nào mà, vấn đề lớn nhất là 'dì cả' không cho phép!

Hoắc Hiên thất bại rồi.

'Dì cả' của người khác không biết cũng không sao, nhưng 'dì cả' của mình đến thăm thì Hoắc Hiên có muốn không biết cũng khó.

Hôm nay 'dì cả' xuất hiện, buông rèm nhiếp chính, Hoắc Hiên đành chịu khổ rồi.

Vì thế Hoắc Hiên đành cự tuyệt chạm vào thân thể mình, cả người dựa vào ghế điều chỉnh lại nhịp thở, cố gắng đè nén dục vọng. Đáng tiếc, dùng cả hai khó chịu nhưng 'dì cả' thì không.

"Vậy bây giờ làm gì đây?" Mình cố tình đùa Hoắc Hiên, "Thật sự không muốn lên nhà em ư?"

". . . . . . ."

"Mà. . . . . . anh về nhà anh, em về nhà em?"

". . . . . . .Em về nhà em, còn anh đến nhà DK!" Hoắc Hiên vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi, thì ra chuyện phòng the của anh không thuận nên tính đến gây trở ngại cho người anh em mình cũng không thuận sao?

"Hay là. . . . . . . ." Mình nhẹ nhàng đến gần anh, khẽ nói vào tai, "Anh lên nhà em uống chút nước đã."

Không chịu nổi đùa giỡn kiểu này, Hoắc Hiên đáng thương cắn môi buồn bã lên án:

"Trần Quả! Không cho phép em lấy 'dì cả' ra bắt nạt người nha."

Từ Nhạc quyết tâm nương nhờ nhà họ Hoắc không chịu đi.

Hai nhà Hoắc - Từ vốn có giao tình khá tốt, cái vị trưởng bối đã nhìn Từ Nhạc lớn lên, cộng thêm hắn ta thông minh lanh lợi, cả ngày rót mật vào tai họ, khiến mọi người trong nhà họ Hoắc đều thương yêu hắn. Bà Hoắc còn nói, chỉ cần tiểu tử nhà họ Từ đồng ý, nhà họ Hoắc sẽ giữ Từ Nhạc ở lại cho đến khi hắn cầu xin mới cho về.

Thật tốt quá, người này chắc định kháng chiến lâu dài đây.

Cuối cùng thì vợ chồng Hoắc Huyền cũng chịu xuất hiện. Từ Âm vừa gặp mình thì cảm thấy áy náy ôm mình xin tha thứ. Thật ra thì có thể lý giải, chị ấy và Từ Nhạc là hai chị em ruột thịt, không thương hắn thì thương ai? Nhưng có một điều duy nhất làm mình cảm thấy không thể chấp nhận được là, chỉ vì một bộ tem số lượng có hạn mà Từ Âm bị Từ Nhạc mua chuộc. Một người sưu tầm tem chỉ vì 'số lượng có hạn' mà không kiềm chế nổi bản thân.

Vì thế, bởi một bộ tem số lượng có hạn đã thu phục được Từ Âm, khiến chị ấy lôi kéo ông xã Hoắc Huyền vào trò chơi mất tích lần này, tạo điều kiện cho Từ Nhạc có cơ hội tự biên tự diễn, đóng giả làm Từ Âm, tạo nên màn kịch cãi nhau với ông xã rồi trở về nước một mình, tranh giành một người đàn ông với mình; Hoắc Hiên dù biết chân tướng mọi việc nhưng im lặng, mượn tay Từ Nhạc giở chút thủ đoạn, chờ thời cơ đem mình ăn sạch. Chậc chậc chậc, rốt cuộc ai mới là người được lợi đây?

Nhưng mà như vậy cũng tốt, từ lúc xác định Hoắc Hiên là người đàn ông của mình thì mình đã chờ rất nhiều cơ hội để có thể đem ăn Hoắc Hiên, lần này cũng coi như thuận nước đẩy thuyền, hoàn thành ước mong của mỗi người.

Nhưng như đã nói, nếu như Từ Nhạc biết được hắn như cây đuốc đốt cháy củi khô, làm cho bọn mình càng gần nhau hơn thì không biết hắn sẽ tức chết, hối hận chết không nhỉ?

Ồ! Mới chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ rồi.

Hôm được mời đến nhà họ Hoắc đã là ngày thứ ba 'dì cả' ghé thăm.

Với thân phận bạn gái Hoắc Hiên cùng nắm tay nhau bước vào nhà, nhưng hai lần tâm trạng khác nhau.

Mình khá khẩn trương, lần trước còn kèm theo nỗi sợ hãi, lúc ấy mang trách nhiệm trên người, không những phải phối hợp với ông chủ của mình gạt ba vị trưởng bối trong nhà, còn phải dồn hết tâm trí để đối phó với Từ Âm, trả lời những câu hỏi về những vấn đề riêng tư. Còn lần này, mình đường đường chính chính vào nhà Hoắc Hiên với thân phận bạn gái, đúng danh phận. Nếu lần trước khẩn trương vì sợ lộ bí mật, không hoàn thành nhiệm vụ thì lần này ngược lại, vì đối mặt với người lớn trong nhà Hoắc Hiên nên cảm thấy hơi ngại ngùng.

Đương nhiên trưởng bối nhà Hoắc Hiên thật lòng hoan nghênh mình, có lẽ chỉ cần là do Hoắc Hiên dẫn về nhà thì họ đều hoan nghênh, miễn cho Hoắc Hiên không phải là GAY là được. Sự nhiệt tình của họ, mình hiểu, nhưng không ngờ Từ Nhạc cũng biểu hiện nhiệt tình với mình, nói chính xác thì hắn coi bản thân là người nhà họ Hoắc mà tiếp đãi mình.

Chậc chậc chậc, mưu đồ trong đầu hắn quá thâm hiểm. Nhưng nói hắn là nửa nhà họ Hoắc cũng không sai, ít nhất thì chị em nhà họ cũng có quan hệ thân thiết với nhà họ Hoắc, được đặt chỗ 'sinh ra là người họ Hoắc, chết cũng là ma nhà họ Hoắc', hắn, tạm thời chỉ dính chút ánh sáng mà thôi.

Bữa cơm này diễn ra tự nhiên cười nói vui vẻ, Hoắc Hiên chăm sóc mình từng chút một, ân chần chia thức ăn theo phản xạ có điều kiện, thỉnh thoảng dùng đũa gắp thức ăn cho mình rồi lại cho vào trong miệng anh.

Đây chính là tình yêu, dù là cái gì cũng muốn chia sẻ cho nhau, cho dù chỉ vô tình chạm ánh mắt vào nhau trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào.

Tình cảm ngọt ngào xuất phát từ trong tim hai người, người lớn trong nhà vui vẻ ra mặt.

"Quả Quả cháu xem, con trai nhà bác khá chung tình, chỉ cưng chiều mỗi người phụ nữ của nó, hôm nay còn không muốn gắp cho mấy người già này miếng nào nha." Ba Hoắc mặt mày hớn hở miệng toát ra mùi dấm, trêu chọc con trai mình.

Hoắc Huyền luôn luôn im lặng, mặc kệ cha anh nói gì, có tai như điếc tiếp tục chăm sóc bà xã. Từ Âm đã sống ở nhà họ Hoắc quen rồi, biết rằng ba Hoắc chỉ là đột nhiên hứng thú vui đùa trêu chọc mọi người một chút nên cũng không đáp lại, vừa che miệng cười trộm hưởng thụ sự chăm sóc của ông xã.

Mình không tự nhiên được như họ, dù sao thì mình cũng là người ngoài, về tình về lý theo truyền thống người Trung Hoa phải biết lễ phép, tôn trọng người lớn mới phải phép, vì vậy vội vàng nói: "Bác cũng ăn cái này xem ạ!" Vừa nói vừa gắp một viên thịt cá cho ba Hoắc.

Mình biết ông thích ăn món này, vì từ lúc ngồi xuống ăn ánh mắt ông thỉnh thoảng lại liếc trộm món này.

Ông Hoắc đưa bát chờ viên thịt cá được cho vào bát, không muốn nửa đường lại nhảy ra Trình Giảo Kim cướp mất, mà người đó lại là con trai ông yêu thương nhất.

Hoắc Hiên dùng đũa gắp chiếc đĩa của mình rồi di chuyển nó vòng vào trong bát anh, "Đừng làm như vậy nha, em làm như vậy thì người phụ nữ của ba sẽ ghen đấy."

"Khụ khụ khụ. . . . . . ." Bà Hoắc vốn im lặng nãy giờ đột nhiên bị sặc, có lẽ bà không ngờ bản thân bà cũng bị kéo vào, hai gò má ửng hồng.

"Nè! Ai cho phép con bắt nạt bà xã ta!" Da mặt ông Hoắc cũng rất dày, lên tiếng trách con trai.

"Ý ba là ba muốn Quả Quả gắp thức ăn cho ba sao?"

"Ba không có ý đó nha. . . . . ." Ông Hoắc quay đầu giải thích với bà Hoắc, "Bà xã ba gắp món đó, ba ăn càng thấy ngon hơn mấy vạn lần nha." Thấy bà Hoắc không để ý đến mình ông liền tiếp tục nói, "Bà xã không gắp cho mình, thì ông xã sẽ làm, bà xã nè, muốn ăn món gì ông xã gắp cho. . . . . ."

Mọi người che miệng cười trộm, chỉ thấy bà Hoắc cúi đầu xuống khẽ "Hì" một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play