Dù sao cũng chỉ là một đứa bé mười mấy tuổi thôi, nó rất lễ phép nhưng hình như quá thành thật thì phải. Sao cậu ta từ mở miệng đã gọi mình là dì mà không phải là chị nhỉ? Thế này thì từ tối nay bắt đầu kế hoạch chăm sóc da, phải dùng lòng trắng trứng để đắp mặt nạ, đúng là mất bò mới lo làm chuồng!

Con trai chị Lolo đúng là rất ngoan, thấy bà dì này yếu đuối, không, phải là cô gái yếu đuối đang khiêng một thùng bia nên chủ động bê giúp mình ra ngoài sân, nếu như cậu ta không liên tục gọi mình là dì thì cậu ta thật hoàn hảo.

Chị Lolo giới thiệu con trai mình, cậu ta tên Lâm Dật Văn, năm nay mười lăm tuổi, đang là học sinh lớp mười một. Không biết chị Lolo cho Lâm Dật Văn ăn gì mà có thể thông minh như vậy? Ngay cả chị Lolo cũng không biết vì sao mình lại sinh ra đứa bé thiên tài, nhảy cóc trước mấy lớp.

"Cũng không biết Lâm Dật Văn giống ai nữa, chị cũng giống như mọi người, hồi còn sinh viên chuyện nợ môn là chuyện bình thường như cơm bữa. Mấy người nghĩ xem Dật Văn di truyền thông minh từ ai?" Chị Lolo nhìn con trai bảo bối, chán nản hỏi mọi người.

"Chắc từ ông xã Lolo!" Trần Mạch không nghĩ ngợi cho Lolo đáp án, "Thật may là không giống Lolo, không thì Lâm Dật Văn sẽ thật thảm!"

Ông xã Lolo hình như không thích nói chuyện, chỉ mỉm cười dịu dàng chăm sóc bà xã của mình. Trần Mạch nói Lâm Dật Văn giống cha cậu ta cũng đúng một nửa, Lâm Dật Văn khá thông minh, đã lấy hết những ưu điểm của cả cha và mẹ. Sau này Lâm Dật Văn nhất định là nhân tài ưu tú, chỉ là không biết cậu ta định phát triển theo con đường nào, là kẻ trăng hoa hay là yêu nghiệt đây? Chúng ta phải mỏi mắt mong chờ rồi.

Ai cũng nhìn ra Lâm Dật Văn rất sùng bái phó tổng của bọn họ, cả hai đều là người thông minh, vì thông minh nên có thể nhận ra người nào bắt nạt được, người nào không. Lâm Dật Văn đem hai phần ba số thịt đã nướng chín chia cho phó tổng giám đốc, DK và Ryan, còn chia cho Trần Mạch một phần rất nhỏ. Ồ, Lâm Dật Văn đúng là có cùng chí hướng với mình nha. Trần Mạch luôn là đối tượng cho mọi người bắt nạt, Trần Mạch thật xui xẻo.

Lolo không phải tự mình nướng thịt vì ông xã chị ấy đã làm hết mọi việc, chăm sóc tỉ mỉ cho Lolo, mình đi theo chị Lolo nên cũng được hưởng ké.

"Em thấy con trai chị thế nào?" Sau khi ông xã Lolo đi ra chỗ khác, chị mới quay sang hỏi.

"Sau này sẽ là một yêu nghiệt."

"Nghiêm túc đi!"

"Chị thực sự muốn cho con trai lấy người lớn tuổi hơn à!"

"Ngay từ đầu đã không nói đùa rồi."

"Bây giờ tự do yêu đương rồi!"

"Vậy thì đã sao, nếu chị không đồng ý thì đừng hòng được bước chân vào nhà này!"

"Khoan, hình như chị quên một điều, con trai chị phải một năm nữa mới được tính là trưởng thành nha!"

"Stop! Em đúng là ngốc thật, chỉ cần có năng lực thì em quan tâm quái gì đến vấn đề trưởng thành làm gì?"

Nghe những lời này mình chỉ biết thở dài, trên đời này có người mẹ như vậy sao? Cũng may là chị ấy vẫn chưa quên con trai mình đang tuổi vị thành niên, nhưng mà cái gọi là có năng lực. . . . . . Chị ấy thật là. . . . . .

"Chẳng lẽ em còn mong chỗ đó của con trai chị lớn hơn nữa sao?" Lolo nói mà mặt vẫn thản nhiên như không. Trước đây chị ấy đã từng kêu ca không biết nên nói thế nào với con trai về những vấn đề gặp phải ở tuổi này, chẳng lẽ đây là kết quả sau khi hai mẹ con họ nói chuyện với nhau sao?

"Hắn, hắn, hắn không phải mới mười lăm tuổi sao!"

Con quỷ trong mình lại trỗi dậy rồi, ánh mắt liếc nhìn về vị trí trọng điểm trên người Lâm Dật Văn, nơi mà chị Lolo nói tuy tuổi còn nhỏ nhưng chỗ đó thì không hề nhỏ chút nào. Mình thẳng thắn thừa nhận mong được khoan hồng. Mình đã xem qua phim 18+, các loại vận động pít-tông hay bạo cúc rồi nhưng chưa từng có cơ hội được nhìn thấy người thật việc thật bao giờ. Mình cảm thấy cái đó của đàn ông đều rất xấu xí, không biết cái đó của những người đẹp trai thì có dài và xấu xí như vậy không?

Khi chị Lolo đi nghe điện thoại thì chỉ còn mình mình ngồi ngẩn người ngắm nhìn Lâm Dật Văn.

"Đừng nhìn nữa, cậu ta vẫn còn chưa trưởng thành đâu."

Không biết Trần Mạch từ đâu chạy tới, đột nhiên vứt cho mình một câu đầy ý sâu xa.

Đã nói Trần Mạch mà là yêu nghiệt mà, không thèm cho mình cơ hội được ảo tưởng nữa.

Hôm nay mọi thứ lại trở về trạng thái ban đầu. Bộ ba người chuyên xin nghỉ phép cũng đã đi làm, tầng cao nhất này lại vang lên tiếng cười đùa vui vẻ. Cặp đôi Ryan và DK thay đổi rất nhiều, trước kia bọn họ còn che che giấu giấu tình yêu của bọn họ với mọi người xung quanh, nhưng bây giờ thì công khai thân mật, trước mặt bọn mình còn cố tình đụng đụng chạm chạm tứ chi với nhau. Thì ra DK thích chơi trò tập kích bất ngờ, nên thường đem Ryan vào phòng uống nước chơi trò mờ ám. Bọn họ đúng là bắt nạt mình, khiến mình không thể tùy tiện vào phòng này lúc nghỉ giải lao được nữa. Mỗi lần muốn vào toàn phải nhìn trước ngó sau mới dám đi đến phòng uống nước.

Hôm nay không biết chị Lolo chạy đi chơi ở đâu đó, phó tổng giám đốc thì trốn trong phòng làm việc để trộm chơi PSP, còn Ryan và DK thì ra ngoài làm việc không có trong công ty, chỉ còn mình mình vẫn ngồi trước bàn làm việc ngẩn người ra. Làm việc ở đây lúc thì làm đến mệt bở hơi tai, lúc thì nhàn nhã đến mức khiến người ta cảm thấy cắn rứt lương tâm mỗi khi nghĩ đến tiền lương. Và bây giờ là lúc mình cảm thấy cắn rứt lương tâm.

Đến ba giờ chiều, đột nhiên mình nhận được một cuộc gọi từ một người tự xưng là chủ nhiệm lớp mười một. Có trời mới biết cô ta là chủ nhiệm của ai, dù sao cũng không phải chủ nhiệm mình, trừ phi chủ nhiệm cũ của mình đổi tính gọi điện trêu mình, không thì chắc chắn người gọi này không thể là chủ nhiệm của mình được.

"Xin chào cô, xin hỏi cô có phải là dì của em Lâm Dật Văn không ạ?" Ở đầu bên kia chủ nhiệm lớp hỏi.

Hóa ra là chủ nhiệm lớp Lâm Dật Văn. Đúng là Lâm Dật Văn gọi mình là dì thật nên bảo mình là dì Lâm Dật Văn cũng đúng, vì thế mình nói phải.

"Là như thế này, ở trường em Lâm Dật Văn xảy ra chút chuyện, chúng tôi đã liên lạc với người nhà của em ấy nhưng tạm thời chưa liên lạc được, vì thế em ấy đã cho tôi số điện thoại của cô, bây giờ cô có thể bỏ chút thời gian đến trường một chuyến được không ạ?"

Mình biết ngay mà, biết ngay thằng bé này hỏi số điện thoại của mình là có ý đồ xấu mà. Chủ nhiệm liên tục cầu xin mình, chẳng thể từ chối nên mình đành đồng ý sẽ đến trường học nhanh nhất có thể để tìm hiểu mọi chuyện.

Mình thử gọi vào di động cho chị Lolo —— đúng là không có ai nghe máy, phó tổng giám đốc sau khi nghe xong vấn đề cũng đã gọi cho ông xã chị Lolo nhưng cũng không ai bắt máy. Mình chẳng biết làm gì, bèn hỏi phó tổng giám đốc có nên lấy thân phận là dì của Lâm Dật Văn đến trường không, anh ta nói: "Nếu Dật Văn đã đưa số điện thoại của cô cho cô giáo chủ nhiệm thì chứng tỏ thằng bé tin tưởng cô, tôi nghĩ cô biết làm gì với sự tin tưởng của một thằng bé mười lăm tuổi."

Gọi xe đến trường Hữu Học của Lâm Dật Văn, trên đường mình suy đoán xem vì chuyện gì mà cậu ta lại phải gọi mình đến? Đánh nhau với bạn trong lớp? Trêu chọc bạn nữ? Bị thầy giáo thể dục sàm sỡ sao? Càng nghĩ đầu óc mình càng đen tối, tốt nhất là không nghĩ gì nữa. Trên đường vẫn gọi cho Lolo vài cuộc nữa nhưng không ai nghe máy cả.

Đối với trường học mình vốn không có cảm tình cho lắm, mình chỉ cho phép bản thân mắng trường cũ nhưng rất ghét ai đó mắng học sinh trường mình.

Bây giờ là thời gian lên lớp nên dù sân trường lớn như vậy cũng không có học sinh nào dám nghênh ngang đi dạo, có lớp đang có tiết học thể dục học sinh cũng rất nghiêm túc tập ở một góc. Đúng là trường cấp ba trọng điểm, học sinh trường này đều rất nghe lời, ngày xưa mỗi lần đến tiết thể dục là bọn mình rất lười vận động, chứ không như bọn trẻ bây giờ ngoan ngoãn cầm dụng cụ thể dục học như thế này, lúc ấy bọn mình chỉ chờ bà bán quà vặt đi ngang qua để lén mua.

Sau khi nói rõ lý do vào trường với bác bảo vệ mình mới được vào bên trong, trường này quản lý rất nghiêm khắc, ra vào đều phải báo cáo nếu không thì không được vào trong, mình còn bị bác ấy giữ lại máy ảnh không cho mang vào. Đây không biết có phải là trường học hay thực ra là trụ sở bí mật của quốc gia hoặc là cơ quan chính phủ không nữa mà nghiêm ngặt đến thế!

Với trí thông minh của mình, rất nhanh đã tìm được phòng làm việc nơi Lâm Dật Văn đang ở đó. Mình rất lịch sự gõ cửa rồi mới đi vào, nhưng mà bên trong đang chơi trò gì vậy?

Lâm Dật Văn như một đại gia đang ở chốn lầu xanh, ngồi ở bàn làm việc của cô giáo chủ nhiệm lớp cậu ta, trên bàn còn bày đầy dưa và trái cây cùng trà, một người pụ nữ trung niên đeo kính tóc chải rất cẩn thận đang vừa bóc chuối vừa rót nước lấy lòng Lâm Dật Văn, trong góc phòng có một cô gái trẻ tuổi đang đứng run rẩy, nếu nói cô gái đó cũng là giáo viên cấp ba thì đúng là mình đã được mở rộng tầm mắt rồi. Cô ấy là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, mái tóc màu đỏ được uốn lọn to, áo mỏng manh nhìn xuyên thấu, mặc cùng với váy cực ngắn lộ ra cặp đùi thon dài, khiêu khích học sinh nam trong trường cấp ba, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ nhưng đang tiếc, bây giờ cô ấy đang đứng một góc, trên khuôn mặt dàn dụa nước mắt.

Thấy mình đến cô giáo chủ nhiệm lớp Lâm Dật Văn vội vàng mỉm cười chỉ chỗ cho mình ngồi. Xem ra suy đoán của mình cũng gần đúng, chỉ khác là vị trí đã bị thay đổi.

Mình nhìn Lâm Dật Văn một cái, cậu ta cũng nhìn mình nhưng không nói gì, vẻ mặt có chút xấu xa.

"Cô chính là dì của Lâm Dật Văn?" Chủ nhiệm lớp cười cười hỏi.

Mình rất muốn nói ai thèm làm gì thằng nhóc này chứ nhưng trong tình huống này và so với độ tuổi chênh lệch giữa mình và Lâm Dật Văn, mình không thể không thừ nhận mình là dì Lâm Dật Văn.

"Tôi có thể biết chuyện gì đã xảy ra không?" Học sinh nam và cô giáo, vai diễn của hai người họ là gì đây.

Bởi vì thấy Lâm Dật Văn không có chút biểu hiện nào muốn mở miệng nên cô giáo chủ nhiệm không thể làm gì khác hơn là vừa lau mồ hôi vừa thận trọng nói: "Chuyện là như thế này, chắc dì cũng biết thành tích học tập của Lâm Dật Văn, em ấy đào hoa, dáng người lại đẹp trai, trong trường có rất nhiều người theo đuổi. . . . . ."

Thật muốn lật bàn cắt đứt lời nói của cô giáo này, mình có là dì của Lâm Dật Văn thì cô ấy có tư cách gì mà cũng gọi mình là dì chứ. Sao cô ta dám gọi thế? Thật không biết xấu hổ. Dựa vào cái gì mà dám gọi mình như thế.

"Cô ấy là Miss Trần dạy tiếng Anh," vừa nói tay giáo viên chủ nhiệm vừa chỉ vào cô gái ở góc tường, "hôm nay cô ấy, cô ấy, cô ấy . . . . ." Cô ấy cứ lặp lại mãi "cô ấy" mà chưa nói nốt vế sau.

"Cô ấy, muốn, dụ, dỗ, cháu." Lâm Dật Văn không chịu nổi bèn tốt bụng lên tiếng nói hộ cho cô giáo chủ nhiệm.

Lật bàn!

"Thật là quá cầm thú! Thằng bé còn chưa trưởng thành!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play