: Xem mắt

Giật mình sửng sốt vài giây, Phương Hãn lấy tốc độ nhanh nhất tắt đi QQ cùng game, tiếp theo đi vào phòng khách tìm tên đầu sỏ. Mà Giang Thiên Dự thì lại hưng trí bừng bừng mà ngồi trước computer chờ phản ứng của Hồ ly, nhưng không đợi anh hồi tưởng xong, liếc mắt qua màn hình webcam, ảnh biểu tượng QQ của Hồ ly đã xám. Anh không hết hy vọng tiếp tục gõ nói thêm mấy câu qua, phát hiện đối phương thật sự đã logout, thế là lại đem cửa sổ game mở lên, kết quả trong đội chỉ còn lại có anh trơ trọi một mình, tiểu Hồ ly kia đã sớm không thấy bóng dáng.

“Không phải chứ, phản ứng lớn như vậy…” Giang Thiên Dự sờ lên cằm lẩm bẩm nói, lập tức nghĩ đến có thể đối phương là thẹn thùng, anh hắc hắc cười, cũng không vì đối phương không từ mà biệt làm cho buồn bực, “Lần sau nhất định phải bắt em lại.”

Bên trong phòng khách, bà Phương ngồi trên ghế sofa, con bà đang trưng bộ mặt đen xì nhìn mẹ mình: “Mẹ, mẹ sao lại tùy tiện đụng vào đồ của con.”

“Mẹ chỉ tò mò thôi…” Bà Phương cười khan, bà biết rõ tính cách con trai mình, không thích người khác tự tiện chạm vào đồ của nó, cả người thân cũng không ngoại lệ, mà hôm nay bà nhìn thấy con trai có chút hưng phấn nên quên mất điều này, giờ thì xong rồi, đụng vào nòng súng lên đạn rồi.

“Đừng có nói với con mẹ không biết máy tính không hiểu QQ.” Phương Hãn dùng ánh mắt áp chế bà, hàm ý trăm phần trăm không tin.

“Ha ha ha ha…” Bà Phương tiếp tục cười khan, nhất thời không tìm được lời phản bác lại. Thật ra vừa rồi bà thừa dịp con trai đi vào nhà bếp liền mò vào phòng nó để điều tra JQ, sau đó thấy anh bạn Giang Thiên Dự gởi tới yêu cầu xem webcam. Bà nghĩ, có khi trong hiện thực không có bạn gái, con trai sẽ không phải là tìm tình yêu qua mạng chứ ??? Cho nên ôm cái ý nghĩ ‘Hãy cứ tin vào điều đã có, đừng nên tin tưởng chỗ không đâu’, bà đồng ý, kết quả là bị bắt tại trận.

“Được rồi, khuya rồi, mẹ nghỉ ngơi sớm đi.” Phương Hãn yên lặng thở dài, với người mẹ này cậu thật sự phát hỏa không được.

“Được, Hãn Hãn con cũng ngủ sớm một chút!” Bà Phương vội vã đi đến phòng, có điều như nhớ tới gì, dừng bước lại, “Tối mai để trống nha, đi gặp người.”

“Ai?” Phương Hãn cảnh giác.

“Đương nhiên là con gái rồi~” Bà Phương cười hì hì đóng cửa phòng, không để ý cậu con trai nhất thời đông cứng.

Không phải chứ, lại muốn đi xem mắt, Phương Hãn nâng trán, quả nhiên là ‘Người tốt không tới, người tới chẳng tốt lành gì’, cậu biết mẹ mình sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến đây, quả nhiên là lại sắp đặt cho cậu.

Nhìn đồng hồ đã 23:00, cậu tắt đèn phòng khách, cũng trở về phòng. Nằm trên giường, nhìn máy tính nổi lên mấy điểm sáng dưới ánh trăng mờ nhạt, chẳng biết vì sao liền nghĩ đến cuốc gặp mặt ngắn ngủi ngày hôm đó. Cậu xem hồ sơ của Giang Tiểu Vũ, biết Giang Thiên Mộ Vũ tên thật là “Giang Thiên Dự”, chỉ nhìn bề ngoài, anh ta là người đàn ông cực kỳ có sức hấp dẫn, toàn thân toát ra một cổ hương vị của người trưởng thành, thật sự là hàng chất lượng cao trong mắt nhiều cô gái, nhưng đàn ông như vậy lại sớm ly hôn, cho đến giờ vẫn độc thân, có chút kỳ quái.

Chẳng lẽ anh ta là GAY !? Phương Hãn bị suy nghĩ trong đầu đột nhiên toát ra này dọa nhảy dựng, lập tức tỉnh táo lại, cong hay thẳng đó cũng là chuyện của người ta, dù sao cậu cũng chỉ là bạn trong game, mặc dù hôm nay mặt bị anh ta nhìn lướt qua, nhưng cái này cũng đâu có nghĩa gì chứ, làm như anh ta sẽ tìm đến mình vậy? Phương Hãn tự thuyết phục mình, nhưng sâu trong lòng mơ mơ hồ hồ có chút cảm xúc nói không rõ.

Trở mình, cậu thở ra một hơi, đừng nghĩ chuyện này nữa, nghĩ cái gì ngoài anh ta ra ấy. Nội dung của cuộc họp ngày hôm nay…. bố trí thi giữa kỳ…. đúng rồi, sau khi kỳ thi kết thúc sẽ mở cuộc họp phụ huynh học sinh, sau đó…

Họp phụ huynh học sinh !? Phương Hãn đột nhiên mở mắt, sau đó 囧囧 im lặng, nếu đây là ông trời an bài, cũng không nên quá trùng hợp đi !!!

Tan tầm ngày hôm sau, Cù Châu gọi Phương Hãn: “A Hãn, cùng nhau ăn cơm đi.”

Phương Hãn khoát khoát tay, sửa lại cà-vạt: “Tối nay có việc, không đi được.”

Cù Châu ngạc nhiên nói: “Cậu làm cái gì, có mộng du thì giờ vẫn còn hơi sớm nha?”

Phương Hãn tức giận không quay đầu lại: “Đi xem mắt.”. Tiếp theo phía sau truyền đến âm thanh “Phụt”, cậu không để ý tới, tiếp tục bước ra cửa, thanh âm âm hồn bất tán của Cù Châu xa xa đuổi theo: “Chúc cậu may mắn, kết hôn nhớ phát thiệp mời cho tớ nha !!!”

Tới nhà hàng bà Phương chỉ định, Phương Hãn vừa vào cửa đã thấy mẹ cậu đang hướng cậu vẫy tay, đối diện bà còn có một người phụ nữ trung niên cùng một cô gái trẻ tuổi. Ngồi vào chỗ của mình, Phương Hãn nói lời xin lỗi vì đã đến trễ, tiếp theo gọi món, bà Phương khụ một tiếng, thực hiện lời mở đầu thường lệ: “Phương Hãn a, vị này chính là Từ tiểu thư và mẹ của cô ấy. Từ tiểu thư, đây là con trai cô, Phương Hãn, hiện tại đang dạy ở trường tiểu học XX.”

Đối phương hiển nhiên có tiếp nhận qua một nền gia giáo tốt đẹp, nho nhã cười: “Phương tiên sinh, xin chào.”

Phương Hãn cũng lễ độ mỉm cười đáp lại: “Xin chào, Từ tiểu thư.”

Bà Phương theo ánh mắt của mẹ đối phương nhìn ra sự vừa lòng đối với con trai nhà mình, bà ti hí mắt cười dò xét Từ tiểu thư, đối phương mặc dù không phải vô cùng xinh đẹp, nhưng là dạng nhã nhặn lịch sự trong đó lộ ra sự dịu dàng, nếu việc này có thể thành, về sau tuyệt đối sẽ trở thành người vợ hiền nội trợ của Hãn Hãn. Hướng bên kia đưa mắt ra hiệu, hai bà mẹ rất ăn ý mà “Có việc đi trước.”, mang không gian lưu lại cho hai người trẻ tuổi.

Sau khi đồ ăn đưa lên, đầu tiên hai người trầm mặc ăn một trận, tiếp theo Từ tiểu thư chủ động mở miệng: “Phương tiên sinh, bình thường yêu thích gì?”

“Không có gì đặc biệt yêu thích, đọc sách đi.” Phương Hãn lễ độ trả lời, tiếp tục cúi đầu ăn, đối phương hiển nhiên không ngờ tới cậu sẽ không hỏi lại, trong lúc nhất thời không biết làm gì, không khí có chút lạnh.

“Ách, Phương tiên sinh, anh là giáo viên tiểu học?” Từ tiểu thư không ngừng cố gắng tái xuất kích.

“Đúng vậy.” Phương Hãn tiếp tục đánh thái cực.

“Vậy anh khẳng định rất thích trẻ con đi?” Từ tiểu thư nhẹ nhàng cười, đây có lẽ là chủ đề tốt.

“Trẻ con quá ồn lại nghịch ngợm, không tính là rất thích.” Nhưng hiển nhiên người nào đó không phối hợp.

“… Ha ha, cũng đúng…” Vì vậy một lần nữa rơi vào im lặng.

Lại ăn hai miếng, Phương Hãn lơ đãng hướng mắt nhìn ra ngoài lớp thủy tinh trong suốt, tiếp theo như phát hiện gì mà trợn lớn mắt, người đàn ông kia…

Lúc này thành phố đã vào đêm, lên đèn rực rỡ, người trên đường phố đều có thể nhìn rất rõ. Con đường đối diện cửa nhà hàng, đỗ một chiếc xe màu đen, một người đàn ông đang từ trên xe bước xuống. Phương Hãn đối với thị lực khi đeo kính sát tròng của mình rất có lòng tin, người đàn ông kia, không phải là Giang Thiên Dự sao!

Chỉ là thấy anh ta đi vòng qua cửa xe bên kia, ưu nhã mở ra, mỉm cười đón lấy một người phụ nữ xa lạ. Người phụ nữ kia cười duyên vòng qua cánh tay của người đàn ông, hai người như rất thân thiết đi vào nhà hàng. Phương Hãn cứ nhìn đến khi bọn họ đi tới mới thôi, không biết tại sao trong lòng lại có chút bực bội.

Rõ ràng giá trên thị trường rất cao mà, sao trong game lại làm chi giả bộ trinh liệt như vậy, còn luôn nói không có kết hôn, quả nhiên trong game cùng thực tế không giống nhau. Trong đầu nhảy ra một hàng chữ, Phương Hãn cảm thấy lại càng khó chịu, hơi nới lỏng cổ áo, thời tiết tháng tư đã có chút oi bức, phòng ăn này chẳng lẽ không biết mà mở điều hòa sao?

Ngồi đối diện bị cậu bỏ qua một hồi lâu, Từ tiểu thư cảm giác mình không thể cứ trầm mặc như thế, lấy dũng khí tiếp tục tìm chủ đề: “Vừa rồi tôi thấy Phương tiên sinh vẫn nhìn chiếc xe ở ngoài kia, anh thích xe hơi?”

Phương Hãn lúc này mới phát hiện trước mặt mình còn có một nhân vật khó giải quyết, cậu ngẩng đầu: “Cũng không nói là thích, có điều xe hơi đối với đàn ông mà nói, tựa như một tác phẩm nghệ thuật, cho dù không thể có được, cũng sẽ không khiến người ta mất đi lý do thưởng thức nó.”

Đây là lần đầu tiên cậu nói ra một câu dài như thế từ khi hai người gặp mặt, ánh mắt Từ tiểu thư có chút tỏa sáng, mừng rỡ hai người cuối cùng cũng tiến vào trạng thái, không uổng công cậu đối với cô ấn tượng rất tốt. Phương Hãn vừa nói xong, thấy được ánh mắt đối phương liền có phần hối hận, mình đã hạ quyết tâm sẽ đem đêm xem mắt này phá hư, nhưng vừa nãy bị Giang Thiên Dự ảnh hưởng đến tâm tình làm cho cậu mất chính xác, thật sai lầm.

Lúc này phía sau truyền đến thanh âm của nhân viên phục vụ, mấy người theo bàn bên cạnh bọn họ đi qua. Phương Hãn liếc mắt, bất ngờ phát hiện đôi nam nữ vừa mới ở ngoài cửa sổ, bọn họ ngồi xuống cái bàn đối diện cậu, người phụ nữ kia ngồi đưa lưng về chỗ của cậu, mà Giang Thiên Dự theo phép tắc tất nhiên ngồi chính xác vào chỗ đối diện cậu, chỉ cần nghiêng đầu một cái, có thể nhìn thấy nhau.

Phương Hãn lập tức thay đổi tầm mắt, quay trở lại chọt chọt đĩa cơm trước mặt mình, trong lòng nguyền rủa, ai mà ngờ được lại ngối đối diện anh ta, nếu như bị thấy… Chắc là không nhận ra đi, dù sao tối hôm qua chỉ để anh ta nhìn lướt một cái, chưa kể phòng ăn này muốn tạo nên không khí lãng mạn đã tận lực điều phối đèn mờ, tạo cho cậu một vòng bảo vệ có lợi vô hình. Lén thở ra một hơi, Phương Hãn không nén nổi nghiêm túc muốn tự yểm [tự… thiến…], vì cái gì để ý đối phương có nhận ra mình hay không như vậy, cái loại tâm tình này có điểm quá tuyến, cậu cảm thấy thật lạ lẫm, đồng thời âm thầm hy vọng nó không biết mất.

Tâm tình mâu thuẫn khiến cho sắc mặt Phương Hãn trở nên không tốt, dưới ánh đèn ảm đạm càng hiện thêm vài phần nghiêm túc. Từ tiểu thư len lén nhìn cậu vài lần, phát hiện vẻ mặt của cậu rất không thân thiện, trong lòng thịch thịch xuống, nhớ lại lời nói và hành động của mình vừa rồi, hình như không có chỗ nào quá trớn, không biết là chọc giận đối phương ở đâu, hay là anh ta vốn không coi trọng lần xem mắt này. Nghĩ như vậy, cảm giác mất mác xâm nhập đến, cô vén mái tóc ra sau tai, cúi đầu ăn phần cơm đã hơi nguội lạnh.

Sự trầm mặc giữa hai người càng tăng thêm, chỉ có thể nghe được tiếng dao nĩa va chạm keng keng, cho nên tiếng cười của người phụ nữ truyền đến từ bàn Giang Thiên Dự bên kia có vẻ rất chói tai, Phương Hãn không ngẩng lên, chỉ cúi đầu kết thúc phần cơm tối của mình. Lúc này một nhân viên phục vụ đi qua, đồng thời bàn bên cạnh đột nhiên có người đi ra, hai người không kịp tránh đụng vào nhau, nhân viện phục vụ mất trọng tâm va phải bàn của Phương Hãn, ly nước đặt ở bên tay Từ tiểu thư lập tức bị đánh ngã, nước trong veo tranh giành chen lấn bò dọc theo mặt bàn xuống phía dưới.

Từ tiểu thư kinh hoàng hô một tiếng, đứng lên, nhưng chiếc váy màu xám tro vẫn bị thấm ướt một mảng, dưới ánh đèn hiện ra màu đen. Phương Hãn cũng đứng lên, đưa đối phương cái khăn tay, nhân viên phục vụ sợ hãi xin thứ lỗi cũng lấy khăn tay sạch muốn lau cho cô, kết quả bị đẩy ra. Từ tiểu thư sắc mặt hơi trầm xuống hướng Phương Hãn cáo biệt, tiếp theo liền bước nhanh rời khỏi nhà hàng.

Phương Hãn chú ý tới khóe mắt đối phương ánh lên một chút trong suốt, trong lòng không nén nổi sinh ra một tia áy náy, ngu ngơ mất mấy giây, cũng đi theo rời khỏi chỗ ngồi, chỉ là khi trả tiền xong ra ngoài, đã không thấy bóng dáng Từ tiểu thư.

Theo tiếng kêu sợ hãi của Từ tiểu thư, bên trong phòng ăn liền có người chú ý tới hỗn loạn bên này. Vốn phòng ăn rất im lặng, tùy tiện tạo ra một tiếng vang cũng khiến mọi người liếc mắt, chứ nói gì đến kinh hô, vậy nên Giang Thiên Dự rất tự nhiên liền đưa ánh mắt ném đến bên đó.

Đây chỉ là chuyện rất thông thường, anh tùy ý nhìn mấy lần liền mất hứng thú, trái lại người phụ nữ đối diện vẫn nhìn, sau đó cười quay lại: “Cậu trai bàn kia, tướng mạo thật đẹp.”

Giang Thiên Dự cười nói: “So với em đẹp trai hơn?”

“Hai cậu không cùng một dạng, không thể so sánh.” Người phụ nữ nâng ly rượu lên nhấp một hớp, thanh âm biếng nhác.

“Như thế nào em mời chị ăn, chị lại đi nhìn người đàn ông khác?” Giang Thiên Dự trêu ghẹo nói, ánh mắt trôi về nơi hỗn loạn kia, đối phương rốt cuộc là anh tuấn thế nào lại khiến ánh mắt kén chọn của người phụ nữ thành đạt tán thưởng khen ngợi như vậy.

Lướt qua nhân viên phục vụ bên cạnh, anh cẩn thận nhìn khuôn mặt đối phương, càng nhìn càng cảm thấy giống như đã từng quen biết. Không đợi trong đầu anh bắt được thân phận đối phương, người kia cũng đã đi theo cô gái vừa chạy ra rời khỏi. Anh nhìn chăm chú vào lưng người nọ, ẩn ẩn có chút mất mác, người này, chắc là đi xem mắt.

“Đừng nhìn nữa người đi rồi, còn nhìn nữa là tròng mắt rớt ra đó.” Mỹ nữ đối diện giễu giễu nói, Giang Thiên Dự hoàn hồn, có chút xấu hổ ho khan. Nhưng trong lòng anh buộc lại nghi hoặc, mà nghi hoặc này thẳng về sau một ngày nào đó mới chính thức được cởi bỏ, mà khi đó, người cùng sự đã là tình cảnh khác.

Phương Hãn không đuổi kịp Từ tiểu thư, một mình trở về nhà, quả nhiên khuôn mặt bình tĩnh của mẹ ngồi ở phòng khách chờ cậu. Không đợi cậu để cặp xuống, bà liền bắt đầu quở trách: “Con nói xem tại sao vậy, vừa mới xem mắt, mẹ của cô ấy liền gọi điện thoại trách mẹ, nói cái gì con của cô không có lòng còn mang cậu ấy đến làm gì, để con gái của tôi chịu khổ! Nhìn con không có sinh khí, mẹ muốn bị con tức chết rồi!”

Phương Hãn chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, chuyện tối nay cùng việc mẹ quở trách cuộn thành khối khuấy đảo đến đầu óc cậu sắp nổ tung, thật sự không giống như mình trước đây, cậu bất đắc dĩ mở miệng: “Gần đây con hơi mệt, không có tâm tình gì, mẹ trước hết đừng để ý đến.”

“Mẹ mặc kệ con, ai quản con chứ! Nếu để con tự lo, mẹ chẳng phải tiến vào quan tài cũng không có cháu mà bồng sao !!” Bà Phương tay chống nạnh, hùng hổ, bồng cháu chính là tâm nguyện của bà và chồng nhiều năm nay.

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, đầu con bị mẹ hét đến đau đây.” Ngón tay Phương Hãn ấn ấn huyệt thái dương, nét mặt chịu đựng.

“Con, làm gì thì làm, bây giờ gọi điện xin lỗi người ta ngay, tránh để mẹ bị người khác nói không biết dạy con.” Nhìn Phương Hãn sắc mặt quả thật không tốt, bà cũng chỉ có thể coi như không có gì.

“Biết rồi.” Thấy bà Phương nhượng bộ, cậu cũng không từ chối nữa, cầm điện thoại nhấn dãy số, đợi một hồi đường dây kết nối, Phương Hãn phát ra âm thanh mềm mỏng: “Từ tiểu thư phải không, tối nay thật sự xin lỗi.”

Đối phương im lặng một lúc, mở miệng nói: “Anh không cần xin lỗi, tối nay là do tôi thất lễ, có lẽ bởi vì tâm tình không tốt.”. Dừng một chút, “Phương tiên sinh, mạo muội hỏi một câu, anh có phải đã có người mình thích không?”

Không ngờ tới cô ấy lại hỏi một câu như vậy, Phương Hãn có chút loạn nhịp ngây sững, nhưng nghĩ đến đây có lẽ là một cái cớ từ chối tốt: “Ừm, coi như là có đi.” Không biết sao thân ảnh Giang Thiên Dự lại hiện lên trong đầu.

“Quả nhiên a, là vị tiểu thư ngồi ở bàn đối diện tối nay?” Từ tiểu thư thanh âm có phần trầm xuống, “Tôi thấy được anh không ngừng chú ý đến người bàn bên kia, cũng đoán được, cô ấy nhất định là người anh thích.”

“Không…” Không nghĩ tới đối phương lại nghĩ xa như vậy, Phương Hãn có chút dở khóc dở cười chẳng biết trả lời như thế nào.

“Thích một người thì nên tranh thủ, cứ như vậy đi, hẹn gặp lại, Phương tiên sinh.” Đối phương lễ độ nói câu tạm biệt rồi cúp máy, lưu lại Phương Hãn có chút xuất thần nhìn ngoài cửa sổ.

Người mình thích… ư?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play