Thiết Kỳ Sĩ nghe nói kinh hãi la lên :

- Thanh niên đó chính là sư huynh của tại hạ. Xin Ngũ gia hãy bảo các võ sĩ hãy dừng tay.

Ngũ vương tử cười khanh khách nói :

- Hãy khoan! Để ta coi bản lãnh của lệnh sư huynh.

Thiết Kỳ Sĩ khẽ nói :

- Ngũ gia hãy coi chừng đừng để họ hiểu lầm đả thương người. Tệ sư huynh được giang hồ kêu bằng Cổ Kim đệ nhất kiếm thủ.

Ngũ vương tử cười đáp :

- Không sao đâu, nhất định lệnh sư huynh thừa sức giữ gìn.

- Tệ sư huynh tuy không hạ thủ trầm trọng nhưng còn hai tên cự đồng thì đánh là đánh chứ chẳng biết trời biết đất gì để bọn trẻ nít giết lầm người thì hỏng bét.

Tên võ sĩ xen vào :

- Lệnh sư huynh không cho hai tên cự đồng ra tay, nhưng bọn vệ sĩ đều bị điểm huyệt cả rồi.

Thiết Kỳ Sĩ thở phào nói :

- Nếu vậy thì không có gì đáng ngại nữa nhưng Ngũ gia không nên đùa giỡn với chúng.

Ngũ vương tử cười hỏi :

- Lệnh sư huynh tên gì?

- Y là Cao Thức, thiếu nữ là Bạch Từ, nam cự đồng là tam sư đệ của tại hạ tên gọi là Thiết Nhị Lang, nữ cự đồng là Bạch Đại muội. Nhất định họ đến Bắc Kinh để kiếm tại hạ.

Mọi người chạy tới khu quãng trường ở trước Vạn Thọ cung thì cuộc đả đấu đã dừng lại. Dưới đất nằm một lũ đông nhưng còn mười mấy người cầm đao kiếm quát tháo nhưng không một ai dám tiến vào nữa.

Thiết Kỳ Sĩ lớn tiếng hỏi :

- Sư huynh! Vụ này là thế nào?

Cao Thức vừa thấy sư đệ đã cười khanh khách nói :

- Lão nhị! Thế là tìm được lão nhị rồi, ta biết chắc lão nhị còn ở Bắc Kinh chứ chưa đi đâu được.

Ngũ vương tử lập tức quát bọn vệ sĩ lùi lại bảo chúng :

- Các ngươi là cái thá gì mà dám cản trở bốn vị sư huynh và sư đệ của Thiết đại hiệp?

Thiết Kỳ Sĩ nhìn Cao Thức lớn tiếng gọi :

- Sư ca! Mau lại ra mắt Ngũ gia đi.

Cao Thức cả cười nói :

- Đại danh của Ngũ điện hạ, tại hạ đã được nghe từ hôm qua rồi.

Y chắp tay thi lễ nói :

- Ngũ gia! Cao Thức cam bề thất lễ.

Ngũ vương tử niềm nở đáp :

- Cao đại hiệp bất tất phải khách sáo.

Thiết Kỳ Sĩ lại giới bọn Bạch Từ với Ngũ vương tử rồi giải khai huyệt đạo cho bọn vệ sĩ nằm đó đồng thời cáo lỗi nói :

- Không đánh nhau không thành quen biết xin các vị miễn thứ cho tội hiểu lầm.

Bọn vệ sĩ đứng lên cười hề hề đáp :

- Trong Thiết Phụng phái đều là rồng thiêng, bọn tại hạ đã lĩnh giáo hết rồi.

Cao Thức cũng cười khanh khách nói :

- Bây giờ các vị cũng không còn nghi ngờ bọn tại hạ là lũ yêu nhân ở Cổ Mộ môn nữa.

Ngũ vương tử cười nói :

- Nhất định là chúng đã vô lễ với Cao đại hiệp rồi. Có phải các vị ở cung Vạn Thọ không?

Cao Thức cả cười đáp :

- Bọn tại hạ trú ở chân núi đến khi thượng sơn thì các vị vệ sĩ hỏi bọn tại hạ là ai? Tại hạ đáp là người giang hồ thế rồi xảy cuộc hiểu lầm gây sự đánh lộn.

- Giả tỷ các hạ cứ bảo ở Thiết Phụng phái hay Phượng Hoàng phái thì không sao hết.

Cao Thức ngơ ngác hỏi :

- Sao lại nói thế được?

Thiết Kỳ Sĩ đỡ lời :

- Thưa Ngũ gia! Ba chữ Thiết Phụng phái do tại hạ buột miệng nói ra. Cả cái tư hiệu Thiết Phụng Hoàng cũng do tại hạ tự đặt cho mình những chuyện này chưa ai hay biết.

Ngũ vương tử nghi ngờ hỏi :

- Hiền đệ nói loạn xạ bịp cả ta rồi. Tình thực các vị ở phái nào?

Cao Thức cười nói :

- Thưa Điện hạ! Bọn tại hạ căn bản chẳng có môn phái nào nhưng hôm qua tiếp được mệnh lệnh của gia sư thì từ nay thành lập Phượng Hoàng môn. Thực tình là như vậy, có lẽ giữa gia sư và nhị sư đệ tâm ý tương thông thành ra trùng hợp.

Thiết Kỳ Sĩ kinh ngạc hỏi :

- Sư phụ cũng đến ư?

- Sư phụ đến rồi, lão nhân gia còn biết mấy kẻ đại thù chưa chết. Đồng thời lão nhân gia còn dặn Thiết hiền đệ rồi đây đi Tây Vực một chuyến.

- Có việc gì?

Cao Thức đưa cho chàng hai cái cẩm nang đáp :

- Lão nhân gia bảo tiểu huynh giao cái này cho Thiết đệ và dặn rằng đến Tây Vực sẽ mở ra coi là biết, chưa tới nơi thì không được mở ra.

Thiết Kỳ Sĩ kinh ngạc hỏi :

- Sư phụ có hạn định thời gian không?

- Lão nhân gia bảo sư đệ còn có việc ở trong kinh, khi hoàn tất thì phải thượng lộ ngay.

Ngũ vương tử thở phào một cái nói :

- Lệnh sư quả là một bậc thần tiên.

Y ra lệnh cho bọn vệ sĩ rút lui rồi nhìn Thiết Kỳ Sĩ nói :

- Hiền đệ! Chúng ta hãy vào Vạn Thọ cung để cùng nhau thương nghị.

Thiết Kỳ Sĩ gật đầu nhìn Cao Thức nói :

- Sư ca và Bạch thư đến vừa may Ngũ gia đang cần người.

Khi tới Vạn Thọ cung lão đạo sĩ ra ngênh tiếp mời vào văn phòng, bưng trà rồi rút lui.

Cao Thức ngồi vào chỗ rồi bảo nhị đồng :

- Các ngươi ra ngoài canh giữ đừng để cho ai tới ngoài văn phòng.

Ngũ vương tử thấy hai cự đồng người cao lớn liền nhìn Thiết Kỳ Sĩ nói :

- Thật là trời sinh ra một đôi kỳ nhân.

Thiết Kỳ Sĩ cười nói :

- Bọn chúng mới mười bốn, mười lăm tuổi mà người cao lớn quá cỡ tính nết lại ngang bướng.

- Thường là những người to con tâm tính ngây ngô. Ta coi hai đứa nhỏ này nhanh nhẹn phi thường thật là có chỗ đặc biệt.

Cao Thức nói :

- Chúng không láu lỉnh thì không đến nỗi bướng bỉnh, dọc đường chúng làm cho Bạch cô nương và tại hạ lắm lúc tức đến uất người.

Thiết Kỳ Sĩ nhìn Bạch Từ hỏi :

- Bọn chúng có hòa hợp với nhau không?

Bạch Từ mỉm cười nói :

- Tệ muội tử rất thích Nhị lang lúc nào cũng bênh y chằm chặp.

Thiết Kỳ Sĩ cả cười nói :

- Thế thì hay lắm! Chắc là chúng giao thủ với nhau rồi sinh ra giao tình.

Ngũ vương tử kinh hãi hỏi :

- Chúng đã chiến đấu được rồi ư?

Thiết Kỳ Sĩ liền thuật lại những chuyện đã qua, Ngũ vương tử cười khanh khách gật đầu đáp :

- Té ra chúng là bậc thần dũng.

Cao Thức nhìn Thiết Kỳ Sĩ cười nói :

- Khi lão hoạt đầu thấy chúng khen không không ngớt miệng lại cho chúng hai viên kỳ đan, hiện nay thần lực chúng cao hơn trước nhiều.

- Thế thì chuyện này có thể điều động chúng vào công tác Quan ma đoàn.

Bạch Từ hỏi :

- Công tác gì?

Thiết Kỳ Sĩ liền đem chuyện người nước ngoài tổ chức thành hai đoàn “Võ thuật quan ma” đưa tới kể lại tường tận. Rồi hỏi Cao Thức :

- Sư ca! Sư ca bảo nên bố trí cách nào?

Cao Thức cười đáp :

- Về việc bố trí mưu quỷ chước thần lão đệ còn giỏi hơn ta, vậy lão đệ cứ thương lượng với Điện hạ là xong.

- Tiểu đệ nghĩ trước hết hãy đưa ra mấy đề mục khó khăn. Ban đầu chưa cần chuẩn bị gì hết nếu bọn người ngoại quốc thông qua được là tình hình rất nghiêm trọng.

Ngũ vương tử hỏi :

- Những đề mục gì?

- Tỷ nội lực, khinh công và bắn tên là ba thứ.

- Tỷ nội lực tức là cất vật nặng thông thường dùng đá tàng hay đá phiến? Ý hiền đệ nghĩ sao?

Thiết Kỳ Sĩ đáp :

- Cử đỉnh nhấc đá là những thứ ngày trước thi võ để lựa võ trạng nguyên bây giờ không thích hợp nữa. Muốn thông qua chẳng khó khăn gì vì thông thường những tay cao thủ giang hồ đều làm nổi. Tại hạ nghĩ cách dùng sắt đúc thành một trái cầu tròn mà không có quai xách.

Cao Thức cả cười nói :

- Hay lắm! Người cử thiết cầu mà thiếu chân lực thì đành chịu, năm ngón tay chẳng nắm vào đâu để xách lên được.

Ngũ vương tử cười hỏi :

- Trọng lượng là bao nhiêu?

Thiết Kỳ Sĩ hỏi lại :

- Ngũ gia cử trọng được bao nhiêu?

- Sao hiền đệ lại hỏi ta?

- Ngũ gia vốn là một tay cao thủ võ lâm nên tiểu đệ tùy theo sức lực của Ngũ gia mà đặt trọng lượng.

Ngũ vương tử cười khanh khách nói :

- Hảo hiền đệ! Hiền đệ làm việc mà lại khảo ta trước. Hay lắm! Ta chỉ cử nổi hai nghìn cân.

- Nếu vậy thì trái cầu sắt thứ nhất nặng hai ngàn cân, thứ hai nặng bốn ngàn cân, trái thứ ba nặng một vạn cân.

Ngũ vương tử cả kinh hỏi :

- Đột nhiên tăng lên sáu ngàn cân thế là bày ra để hăm người ư?

Cao Thức cũng cười hỏi :

- Nếu dùng sắt đúc thì trái cầu này lớn lắm.

Thiết Kỳ Sĩ cười nói :

- Vụ này thế là xác định rồi.

Ngũ vương tử hỏi :

- Bước thứ hai là bắn cung tên thì phải bao nhiêu xa? Thông thường thì bắn trên cao khoảng chừng một trăm bước.

- Bách bộ xuyên dương là việc bình thường trong võ lâm vậy lấy sơ bộ là một trăm bước, bậc thứ hai lên hai trăm bước bậc thứ ba là ba trăm bước. Nhưng cung phải cứng hơn tên phải nặng hơn vòng hồng tâm phải cho thật nhỏ mà bắn cho chuẩn đích lại càng khó.

Ngũ vương tử gật đầu hỏi :

- Về khinh công thì sao?

- Tại hạ đã coi Thiên đàn tuy không cao lắm nhưng rất thích dụng. Trong điều khoản nên nói rõ là nóc Thiên đàn đặt hoàng kim ngàn lạng, muốn lấy thì phải từ dưới đất nhảy vọt lên không được đặt chân vào Thiên đàn lấy vàng rồi chỉ được đặt tay vào đỉnh đàn để lấy đà nhảy xuống đất.

Cao Thức cả cười nói :

- Về khoản này tại hạ xin đảm nhiệm.

Bạch Từ cười nói :

- Hễ thấy vàng thì sáng mắt ra.

Ngũ vương tử ngấm ngầm kinh hãi nói :

- Cái đó ta không làm được.

Thiết Kỳ Sĩ nói :

- Ngũ gia về thương nghị cùng những đại thần các bộ đề ra bảng mới được. Cuối bảng đề rõ cuộc thi này để khắp võ lâm thiên hạ được tự do tham dự.

Ngũ vương tử nói :

- Cái đó đã hẳn rồi.

- Còn những khoản khác bất tất phải viết rõ, chỉ bố trí như vậy là đủ rồi.

Ngũ vương tử hiểu ý liền đứng dậy nói :

- Vậy ta đi đây, các đại thần đều chờ sẵn trong tướng phủ.

Mọi người đứng dậy thi lễ, Thiết Kỳ Sĩ nhìn Cao Thức nói :

- Tiểu đệ trú ngụ tại biệt thự của Tề bối tử, sáng mai Bạch thư dẫn hai cự đồng tới. Bây giờ tiểu đệ đưa Ngũ gia về sáng mai lại gặp lại.

Cao Thức chắp tay nhìn Ngũ vương tử nói :

- Điện hạ! Xin miễn cho tại hạ khỏi đưa chân.

Thiết Kỳ Sĩ đưa Ngũ gia đến phủ Tể tướng. Chàng đứng trên nóc nhà khẽ nói :

- Tiểu đệ không muốn gặp các quan nên không tiện xuống.

Ngũ vương tử cười nói :

- Để họ gặp hiền đệ cũng chẳng hề gì. Họ đều tưởng hiền đệ là nhân vật ba đầu sáu tay hay là một vị thiên thần.

- Kể ra thì cũng được. Nhưng tại hạ còn công việc trọng yếu phải làm ngay nếu chậm trễ e rằng cả Ngũ gia cũng phải chịu trách nhiệm.

Ngũ vương tử cả kinh hỏi :

- Có người giang hồ vào kinh rồi chăng?

- Tại hạ đi rồi thì Ngũ gia có thể yên tâm được.

Ngũ vương tử giục :

- Thế thì hiền đệ đi đi.

Thiết Kỳ Sĩ tung mình lên vọt thẳng tới hoàng cung, chàng nhận rõ phương hướng đi đúng đường nhưng không hiểu là tòa viện nào. Chàng vừa tới nóc một tòa đại viện thì đột nhiên thấy bóng người hiện thân nhanh như chớp. Chàng nghĩ thầm :

- Hai người này không phải là người tầm thường mới tránh được bao nhiêu con mắt của bọn vệ sĩ và võ sĩ nhất định là những nhân vật có lai lịch.

Lúc này mới bắt đầu canh một khắp các nội viện đều đèn đuốc sáng trưng. Thiết Kỳ Sĩ thi triển khinh công vô thượng đứng trên mái hiên cúi đầu nhìn xuống thì thấy chỗ nào cũng có vệ sĩ và võ sĩ chống kiếm đi tuần cách phòng vệ rất nhiêm mật. Chàng bụng bảo dạ :

- Nhất định hai bóng đen kia không dám coi thường.

Giữa lúc ấy bỗng thấy một đôi Thái giám tay cầm cung đăng đi vào trong điện dường như đưa vật gì đến. Chàng tự hỏi :

- Chẳng lẽ Hoàng đế lão gia lúc này còn làm việc công.

Chàng thi triển tuyệt kỹ xuất quỷ nhập thần tiến vào trong viện chợt thấy một lão già mặc áo hoàng bào ngồi trước án, chàng đoán đây là Khang Hy hoàng đế vội ẩn mình không nhúc nhích.

Thái giám bưng một khay đồ ăn đưa tới, lão đứng hầu tâu :

- Lão Phật gia! Bây giờ không còn sớm nữa.

Hoàng đế không nói gì phất tay áo một cái ra lệnh cho bọn Thái giám rút lui. Bọn Thái giám đi rồi Hoàng đế vẫn ngồi coi một bản tấu chương cặp lông mày nhăn tít lại ra vẻ khó chịu.

Sau chừng một khắc đột nhiên hai bóng người vọt vào nhanh như chớp Hoàng đế vẫn chưa thấy rõ cầm bút phê bản tấu chương. Hai bóng đen nguyên là hai lão già chúng tiến lại trước án thư nhưng chưa cử động gì tựa hồ chờ Hoàng đế phê tấu chương xong đã. Chúng không trường kiếm nhưng lại che mặt nhưng cũng tỏ thái độ hung đồ.

Thiết Kỳ Sĩ bụng bảo dạ :

- Vị Hoàng đế này thật gan lỳ không phái võ sĩ ở trong điện hộ vệ.

Hoàng đế phê xong tấu chương đặt bút lên giá. Ngài ngẩng đầu lên chợt trông thấy hai vị khách đến bất thình lình mà vẫn không lộ vẻ hoang mang, cất giọng trầm trầm hỏi :

- Hai vị là ai?

Lão già mé hữu trầm gọng đáp :

- Thảo dân là tán nhân ở ngoài giang hồ.

Hoàng thượng hỏi :

- Có chuyện gì đến ra mắt quả nhân?

Lão già mé hữu đáp :

- Thảo dân có tên liệt đồ bị bắt giam vào thiên lao, thỉnh cầu Hoàng thượng gia ân phóng xá cho gã.

Hoàng đế lắc đầu đáp :

- Hoàng thượng phạm pháp cũng như thứ dân phạm tội đều không thể dung tha, phải chăng lệnh đồ là Đỗ Thiên Lý ngoại hiệu là Huyết Thủ Khách?

Ngài cầm bản tấu lên nói :

- Quả nhân đã phê bản tấu giờ ngọ ngày mai đem ra chính pháp. Gã đã phạm tội giết cả nhà người ta mà lại là một tên giang dương đại đạo. Thậm chí gã đánh cướp cả kho tàng nhà nước biến thành khâm phạm vì thế mà chính tay quả nhân phê án.

Lão già mé hữu trầm giọng hỏi :

- Hoàng thượng có biết nếu không tha liệt đồ sẽ đi tới hậu quả nào không?

Thiết Kỳ Sĩ thấy hai người khách lạ chưa hành động nên chàng cũng chưa xuất hiện. Chàng lại thấy vẻ mặt của Khang Hy Hoàng đế vẫn bình thản chẳng sợ hãi gì trong lòng ngấm ngầm kính phục bụng bảo dạ :

- Ông vua này quả có chỗ khác người.

Bỗng thấy Hoàng đế cả giận hỏi :

- Ngươi dám hạ thủ xâm phạm quả nhân chăng?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play