Sáng sớm trên triều, Tenten và Sakura đang đứng thấp thỏm nhìn ra cửa, nhìn đoàn người nườm nượp tiến vào.

Hôm nay triều đình tổ chức buổi chào đón long trọng đoàn sứ thần đến từ Thuỷ quốc và Lôi quốc, trong đó có công chúa của Lôi quốc, Kusuda Karin. Sakura rất tò mò xem cô ta trong như thế nào nên cũng đi theo, nghe đồn là một đệ nhất mỹ nữ của Lôi quốc.

Giữa hai hàng người cung nữ, một nữ nhân với mái tóc đỏ rực để xoã, diện trên mình bộ y phục màu huyết từ trên xuống dưới, bước vào đại điện, quỳ xuống trước hoàng thượng.

- Tham kiến Hoả vương.

- Miễn lễ - hắn lạnh lùng nói.

Vừa đứng dậy, cô ta lập tức liếc mắt đưa tình nhìn Sasuke rồi ra vẻ yểu điệu quyến rũ giữa tiếng bàn tán của mọi người. Có thể Sakura ngây thơ khờ dại không nhận ra nhưng với đôi mắt tinh xảo của Tenten thì không khó để nhận ra.

'Muốn cưa hoàng huynh đâu dễ thế'

Đáp lại ánh mắt đưa tình của Karin là đôi mắt đen tuyền lạnh lùng vô cảm của Sasuke, hắn hoàn toàn không đặt lấy ả trong nửa con mắt.

- Các vị đi đường xa đã mệt mỏi rồi. Người đâu, dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi tại cung giành cho khách quý. - hắn gián tiếp đuổi khách, nhìn thấy ả ta làm hắn khó chịu quá.

Vị thái giám cúi đầu vâng mệnh dẫn đoàn sứ thần đến phòng nghỉ ngơi.

Ngay sau khi bái triều, Tenten liền "lôi" hoàng huynh của nàng ra chỗ riêng nói chuyện, khuôn mặt có vẻ khá bất bình.

- Huynh có 10 giây để giải thích cái con ả..... choé loẹ kia là có ý gì và huynh có ý gì. 10 giây bắt đầu - Tenten giơ tay ra đếm.

- Đấy là công chúa của Lôi quốc và muội tự thấy rồi đó, ả ta có vẻ...

- Muội vẫn đang nghe - Tenten kiên nhẫn lắng nghe.

- Thích con đúng không? - Mikoto từ sau vui vẻ nhảy ra chen lời Sasuke.

****** Flashback ******

Sau khi nụ hôn kết thúc, nguyên nhân là do khó thở quá, Sasuke lưu luyến rời đôi môi nàng, trên mặt thoáng qua vẻ hồng hồng ngại ngại. Sakura mặt cũng đỏ không kém gì hắn, ngại ngùng cúi gằm mặt xuống.

- Nàng thích món quà sinh nhật chứ? - hắn nhẹ nhàng nói, đôi mắt đầy trìu mến, ấm áp nhìn khuôn mặt ngại ngùng của nàng.

- À... Ừm... - Sakura mặt đã đỏ càng đỏ hơn.

- Thích thì tốt rồi, ta lại tưởng nang không thích món quà thứ hai để chuẩn bị món quà thứ ba - hắn châm chọc, môi khẽ nhếch lên nụ cười tà mị.

Nghe đến món quà thứ ba, trong đầu Sakura bắt đầu xuất hiện những hình ảnh, suy nghĩ không được trong sáng cho lắm. Cái tên này đúng là dâm dê đê tiện.....

Bất giác, Sasuke cúi đầu xuống hôn nhẹ lên gò má ửng đỏ của nàng.

Sakura trợn mắt ngỡ ngàng ngạc nhiên nhìn hắn, miệng ú ớ không thành lời...

- Ơ... Ch... Chàng...

- Dù sao cũng đã chuẩn bị quà rồi thì phải tặng cho hết chứ... - hắn đỏ mặt quay mặt sang chỗ khác tránh ánh nhìn của nàng. May là hắn đứng ngược chiều với ánh trăng nên không bị nàng thấy cái vẻ mặt ửng hồng của mình.Nhưng những người trong bụi cây kia toàn là mắt diều hâu, đại bàng, cú vọ nên có thể thấy hết các biểu hiện của hắn.

'Đường đường là một vị hoàng đế nổi tiếng uy nghi, băng sơn lãnh khốc tuyệt tình mà lại sến sụa, lãng mạn, thân mật, ngại ngượng với nữ nhi này như vậy. Người đời mà biết được thì không biết thế nào đây? Cá tiền là ai nghe xong cũng sẽ như bị nồi phang vào tai hoặc đứt luôn dây thần kinh thính giác, có khi đột quỵ luôn chứ không đùa' (Mọi người)

Sakura vẫn ái ngại cúi mặt nhìn đất, hôm nay tự nhiên nàng cảm thấy mặt đất có vẻ đẹp kèm theo sức hút lạ thường, chỉ là mấy viên gạch và thanh gỗ thôi mà sao nàng rời không nổi tầm mắt. Tự nhiên lòng lại thấy hơi khó chịu, hắn tặng nàng nhiều "quà" vậy mà nàng chưa có cảm ơn hắn câu. A... Có cách cảm ơn rồi!!!

- Sasuke...

- Hn... - hắn quay mặt lại nhìn nàng.

- Ta có tin này muốn nói với chàng...

-....

-... Ta đã tìm được cách chữa cho mẫu hậu chàng rồi.

- Nàng nói thật chứ? - ánh mắt hắn lộ rõ tia vui mừng, hai tay nắm chặt vai nàng.

- Ừ... Nhưng...

Nghe được từ "nhưng", nét mặt hắn thoáng trầm xuống, chẳng ai thích nghe từ này bao giờ cả, đặc biệt là trong trường hợp này.

- Nhưng... cách này ta không dám đảm bảo là sẽ thành công, chỉ chắc đến 5 phần thôi.

Hy vọng trong lòng tụt xuống một chút nhưng vẫn không vì thế mà dập tắt. Hắn tin tưởng nàng nhất định sẽ làm được.

Đám người trong bụi cây nghe xong mà há hốc mồm ra, cằm đã tiếp đất hoàn hảo. Không phải là thái hậu đã mất từ 10 năm trước rồi sao? Thế quái nào còn sống được, chẳng lẽ là... ma? Mọi người chân tay dần bủn rủn, chỉ trừ có 5 người: Naruto, Tenten, Neji, Ino và Shikamaru.

Không sai, bọn họ là 1 trong 6 người còn sống biết đến sự thật về hoàng thái hậu, người chưa từng chết, chỉ là đi vào trạng thái hôn mê sâu thôi. Năm đó vì để đảm bảo an toàn cho người nên mới tung tin người đã qua đời và tổ chức tang lễ long trọng.

Có điều... Sakura thực sự có khả năng cứu được thái hậu sao? Hy vọng là vậy.

Sáng 3 hôm sau, Sakura sau khi chuẩn bị đồ xong xuôi liền cùng Sasuke đến cấm cung, nơi Mikoto đang ở hiện giờ. Đằng sau họ là 5 thân ảnh lén lút bám theo, bước đi êm như gió, không một tiếng động, nhưng vẫn chưa đủ trình qua khỏi mắt hắn.

Bỗng nhiên dừng chân, hắn lạnh lùng nói.

- Không cần phải lén lút bám theo nữa, ra đi.

5 người đang nấp sau bụi cây, sau tường kia biết là không trốn nổi được nữa, chỉ biết lầm bầm trong lòng bước ra. Đây là lí do ngày xưa hồi nhỏ không bao giờ chơi trốn tìm nổi với hắn, trốn chưa được 2 giây đã bị tóm cả bọn.

5 người mò ra từ chỗ nấp, gãi đầu cười trừ.

- Hoàng huynh thân mến, huynh nói cái gì mà lén lút bám theo chứ? Bất quá chẳng qua là tiện đường thôi. Ai rảnh mà theo dõi hoàng huynh với hoàng tẩu cơ chứ!!!- Đúng vậy. Đúng vậy - Naruto hùa theo - Làm gì mà căng thế, teme?

- Có phải ai cũng đen tối như hoàng thượng ngài đâu! - Ino nói.

Sakura nghe họ nói mà chắc chắn rằng trong 5 cái đầu kia không hề có cái gì "bình thường" cả.

- Nếu không có ý gì mờ ám tại sao không đường đường chính chính đi thẳng, cứ lấm la lấm lét làm gì? - hắn vẫn giữ vẻ lãnh khốc trên mặt, giọng nói trầm thấp có chút ghê rợn. Hoá ra trong đầu bọn họ hắn chỉ thuộc cái dạng đen tối thế thôi à.

- Ờ thì.... thì... - Tenten đổ mồ hôi hột, á khẩu không nói được. Thôi đã đến mức này rồi thì đành nói thẳng toẹt ra vậy, nàng có làm gì bất chính đây mà sợ - Muội muốn đến thăm mẫu hậu, có gì không được sao?

- Hn... Nếu thế thì sao muội không nó ngay từ đầu, đỡ mất thời gian của ta. Chuyện hôm qua chắc chắn 5 người đều nấp trong bụi cây nghe thấy hết rồi đúng không?

Ai nghe giọng hắn cũng dư sức hiểu hắn ngụ ý cái gì. 1 phần là chuyện mẫu hậu, 9 phần còn lại là cảnh hắn cùng nàng "tình tứ". Ánh mắt băng sơn kia như muốn nói, nhầm, đe doạ rằng ai mà đem chuyện đấy đi kể linh tinh thì đời này coi như xác định.

- Đến thì cũng đến rồi. Đi thôi - hắn bước lên cầm tay Sakura đang ngơ ngác kia kéo đi. Nàng đột nhiên bị lôi đi cũng chỉ kịp kêu nhẹ một tiếng rồi bước theo hắn, hoàn toàn không để ý tới tay hắn đang nắm chặt bàn tay mình.

Nhưng mà mấy người đằng sau đâu có đui, mấy người chỉ cười khúc khích cái rồi í ới đuổi theo.

Bước qua cánh cửa đá nặng nề, mọi người bước vào căn phòng, khuôn mặt hết sức trang nghiêm lặng lẽ cúi đầu cung kính trước người phụ nữ trên tảng băng.

- Thỉnh an Hoàng thái hậu.

- Thỉnh an mẫu hậu.

Đáp lại họ vẫn chỉ là sự im lặng từ người phụ nữ, không phải là không muốn đáp mà muốn cũng không thể được.

Sakura nhẹ nhàng bước ra phía bàn, lấy ra một cuộn giấy đặt lên mặt bàn rồi mở ra. Nàng đặt bàn tay lên giữa vòng tròn mực, miệng lẩm nhẩm thần chú rồi rút tay lại. Dứt câu, một làn khói trắng nhỏ hiện ra, trên đó hiện ra lần lượt các ống nghiệm và những lọ chứa thuốc và bộ dụng cụ y học.

- Được rồi, trước khi tớ bắt đầu, yêu cầu tất cả các nam nhân ở đây lui hết ra ngoài.

- Sao cơ? Không ra đâu, ta muốn ở đây cơ... - Naruto giãy đành đạch phản đối như con nít rồi giơ tay lên nói to - Ta là nữ nhi. Cho ta ở lại nhé!!! - Hắn chơm chớp mắt long lanh cầu xin Sakura.

"Bốp"

Ai đó bực mình giáng vào đầu Naruto một cú rõ đau, làm hắn bất tỉnh nhân sự luôn. Trên đầu trong chốc lát xuất hiện một quả núi cao ngất, có ba ngôi sao bay vòng quanh đỉnh núi. Neji và Shikamaru chỉ biết thở dài nhìn thằng ngốc nằm lăn cu đơ dưới đất rồi cả hai mỗi bên cầm một chân Naruto kéo ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại ba nữ nhân kia và Sasuke, hai đôi mắt với những ý nghĩ quái dị kia hướng về phía hắn. Lờ đi chúng, hắn từ từ bước lại phía Sakura, lúc này đang chuẩn bị đồ nên không để ý, bàn tay khẽ vòng xuống eo nàng kéo sát lại người mình, cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng, ôn nhu nói thầm vào tai Sakura:- Cẩn thận nhé!

Rồi bước ra ngoài đóng cửa. Sakura thì thực sự rất ngạc nhiên, mặt có hơi ửng hồng. Ở đây lâu như vậy rồi nàng vẫn chưa quen hẳn với mọi hành động thân mật của hắn, nhưng mà lần này có hơi quá đà, dám ngang nhiên trước mặt người khác làm thế với nàng. Tí nữa về xử sau. Không chỉ có mình Sakura không quen mà cả Ino và Tenten đứng kia cũng nhìn không lọt mắt, hắn diễn mất cái cảnh tình tứ này trước mặt hai quý bà độc thân đây là ý gì?

'Giỏi lắm, dám không xem bà đây ra cái gì mà tự nhiên thế à? Nói cho mà biết, không có hai quý cô nương đây từ bi ra tay giúp đỡ thì giờ không biết ai theo chủ nghĩa độc thân đây? Bổn cô nương đây sẽ ghi vào sổ nợ tính dần' *cười nham hiểm*

Sakura từ từ điều chỉnh lại sắc mặt quay ra nói với hai người mặt nham hiểm kia.

- Tớ có chút chuyện nhờ các cậu giúp. Các cậu không phiền chứ?

- Không vấn đề. Đây là vì mẫu hậu/hoàng thái hậu mà. Nói đi.

- Tenten, trong quá trình tớ làm, phiền cậu sử dụng Sharingan để theo dõi xem cơ thể thái hậu có gì biến đổi bất thường không. Còn Ino, phiền cậu kiểm soát chặt chẽ ý chí của người, không cho tay chân giẫy giụa mạnh, đại loại là giữ người nằm im. Hai cậu làm được chứ?

- Xời... Tưởng gì chứ cái này dễ như con thỏ ý. Yên tâm đi - Hai người đồng thanh.

- Vậy bắt đầu thôi.

Sakura đổ lọ dung dịch thuốc ra một cái chậu nhỏ, pha chế liều lượng và thêm một số thành phần. Đây là loại đặc nên chỉ cần làm một lần là đủ. Đặt chậu thuốc và bộ đồ nghề trên bàn cạnh tảng băng. Đưa tay vạch cổ áo của bà xuống đến trên ngực, để lộ ra làn da trắng có phần nhợt nhạt, đây là lí do tại sao nàng đuổi hết mấy tên đực rựa kia ra ngoài.

Cầm con dao giải phẫu đã được sát trùng trên tay, trước khi tiến hành, nàng hướng ánh mắt đến Tenten. Tenten hiểu ý, đôi mắt xoáy lại màu huyết sắc nhìn vào dòng máu lưu chuyển ổn định trên người mẫu hậu. Sakura tiếp tục, tay cầm con dao nhỏ rạch nhẹ hai đường ngắn tầm 2,5 cm cách nhau 4cm trên người bà, cẩn thận tránh các mạch máu. Đặt con dao xuống, bàn tay di chuyển lên trên mặt nước rồi từ từ kéo theo khối chất lỏng nhấc lên khỏi chậu. Tay từ từ điều khiển bóng nước đến trên miệng một vết rạch rồi ấn quả bóng nước xuống vào trong cơ thể qua vết rạch. Cơ thể Mikoto bắt đầu phản ứng lại, người bắt đầu giãy giụa, mặt nhăn lại, răng nghiến kèn kẹt. Cách này rất đau nhưng mà là cách cuối cùng rồi, phải để Ino ra tay khoản này. Tộc Yamanaka theo như Sakura được nghe kể thì có khả năng thâm nhập vào ý chí người khác và điều khiển cơ thể họ theo bất cứ cách nào họ muốn, đây là khả năng cơ bản của mỗi tộc nhân, vì vậy, việc này đối với Ino còn dễ hơn cả mở mắt. Trong phút chốc,bà đã nằm im không động đậy.

Sau khi đã cảm thấy thời gian đã đủ, bàn tay Sakura nhẹ nhàng di chuyển đến trên miệng vết rạch thứ hai, từ từ nâng lên cao đồng thời kéo theo bong bóng nước từ bên trong kéo ra. Nhưng có điều là nước không còn mang màu vàng nữa, cả quả cầu nước to như thế mà bên trong phải đến 3/4 đã mang theo chất lỏng màu đen kịt.'Dùng chừng này độc tố, không biết là kẻ nào ra tay nhẫn tâm như vậy' Nàng thầm nghĩ, tay đã thả bóng nước về lại chậu, vết rạch cũng đã được chữa lành không để lại chút sẹo.

Sau khi chỉnh lại trang phục cho thái hậu, nàng mới gọi cho mấy tên đứng ngoài vào.

- Thế nào rồi? Có ổn không? - Sasuke là người đầu tiên đi vào liền hỏi thăm. Mắt hắn đã nhanh đảo qua chậu nước đục ngầu trên bàn.

- Tạm thời đã ổn rồi. Ta đã rút được khá nhiều độc tố từ lục phủ ngũ tạng rồi, trước mắt là không lo đến tính mạng nữa nhưng...

- Nhưng...? - Sasuke không ngừng lo lắng nhìn nàng, Tenten cũng không khác gì.

- Độc tố tuy đã được rút ra nhưng vẫn còn trong người, ít ra bây giờ ta có thể nghiên cứu được là loại độc gì. Mọi người cứ tin tưởng Sakura này đi và... Đừng làm mặt nghiêm trọng thế chứ - nàng mỉm cười trấn an mọi người.

Ai nghe xong mặt cũng giãn ra. Năng lực của Sakura thuộc mức thần thánh, không muốn tin cũng phải tin. Người đâu mà vừa đẹp vừa giỏi, tiếc là... hàng đã có chủ rồi. Nghĩ thế mà Naruto bất giác thở dài mà than thầm sao thằng bạn mình nó tốt số vậy, chẳng bù với hắn, bằng này tuổi đầu rồi vẫn chưa một mối tình song phương. Ông trời bất công ToT

Liếc mắt sang nhìn thái độ của Sasuke, mọi người liền hiểu hắn chắc có gì muốn nói nên mới nhìn chằm chằm Sakura như vậy. Bệnh đểu tái phát, 5 người kia cười gian rồi lập tức lấy lí do bận, đau bụng, tiêu chảy cấp, cho chim ăn, đau đầu lủi ngay ra ngoài nấp ở cửa hóng.

Trong phòng chỉ còn có mình Sakura và Sasuke, mà nàng thì ngây thơ khờ dại đang bận xếp đồ không để ý. Hắn bước lại gần, bước chân êm không phát ra tiếng động nào, đứng sau lưng nàng vòng tay xuống cái eo mảnh khảnh dịu dàng ôm lấy, đầu tựa và hõm vai.

- Ơ... Sasuke? Chàng chưa về à? - nàng bị hành động của hắn làm cho giật mình, mặt trong phút chốc đỏ lên, tay gỡ tay hắn ra.

- Nàng muốn đuổi ta lắm đúng không? - giọng hắn mang chút giận dữ, tay dứt khoát không buông.

- Đâu có... Chỉ là... Ta đang bận thôi. Chàng còn bao nhiêu việc sao rảnh mà ở đây?

- Ta thích. Việc đã có người khác làm rồi, hôm nay ta sẽ đặc cách ở bên cạnh nàng - hắn dụi đầu vào mái tóc hồng của nàng khẽ thì thầm vào tai.

- Vì...?

- Lâu rồi không có thời gian bên cạnh nàng, ta muốn gần nàng một chút.

- Nhưng mà... Uhm...

Nàng còn chưa kịp cãi xong thì đã bị chặn lời, môi hắn áp vào môi nàng nuốt hết mọi lời nói, tận hưởng vị ngọt đặc biệt của nàng.

Vẫn là bên ngoài quen thuộc, 10 con mắt chán ngông buồn nhìn.

- Mặc dù đã là lần thứ 3 nhìn họ thân mật nhưng sao cảnh này vẫn không lọt nổi mắt nhỉ? - Ino khẽ than. =_='

- Xời... Thế này đã là gì. Chuyển vào cung đi rồi mới thấy được cảnh này vẫn còn thường chán. Tớ đây nhìn phát chán rồi, mọi cấp độ chưa thiếu cái nào - Tenten nói.- Thà Teme nó cứ lãnh khốc còn hơn nhìn nó thế này. Mắt tớ tiêu hoá không nổi.

- Chuẩn!!!

---------

Mấy ngày hôm sau, Sakura hào hứng cầm lọ thuốc kéo Sasuke đến lãnh cung tươi cười. Sau bao ngày thức đêm và gây ra hơn 20 vụ nổ phá nát cả 2 cái ngự hoa viên và đánh sập hơn nửa phủ Yamanaka thì nàng cũng đã tìm được thuốc giải. Đến nơi đã thấy 5 người kia phục kích sẵn ở cổng chờ người tới.

Ông trời quả nhiên có mắt, bao nhiêu vất vả của nàng và thiệt hại của hoàng cung cuối cùng cũng được báo đáp, thuốc giải đã thành công rực rỡ. Hoàng thái hậu sau 10 năm hôn mê cũng đã hồi tỉnh. Cả kinh thành như nổ tung lên tiếng reo mừng, thứ nhất là vì hoàng thái hậu của họ đã "sống lại" và thứ hai là đủ mọi lời ca tụng về tài làm người chết sống lại của Thánh nữ.

****** End Flashback ******

- Mẫu hậu? Người làm gì ở đây? Sao không ở Thanh Long cung nghỉ ngơi? - Tenten ngạc nhiên hỏi.

- Xì... Ta đã nằm nghỉ 10 năm chán chết rồi. Bây giờ phải chịu khó đi lại vận động xương cốt chứ. Chẳng lẽ hai đứa muốn ta ngồi im một chỗ như người tàn tật à? - Mikoto nhăn mặt càu nhàu.

- Dạ đâu có. Con chỉ lo cho sức khoẻ của người thôi mà - Tenten nhảy ra ôm cánh tay bà nũng nịu. Để bà tức lên thì đảm bảo cả hoàng cung này trong phút chốc sẽ thành đống gỗ nát bét cho mối ăn.

- Thôi quên đi. Hai đứa đang nói cái gì đấy? - nhớ lại, sắc mặt bà đột nhiên xuống cấp thê thảm, trừng mắt quay sang nhìn Sasuke làm hắn có phần hơi rợn.

Thanh âm lãnh khốc đầy sát khí vang lên hướng tới hắn.

- Đừng nói với ta là con thích con ả loè loẹt đỏ choé loẹ đấy nhé! Nếu thế thì ta không dám đảm bảo một tương lai tốt đẹp cho con đâu.

Mẫu hậu nói vừa đúng ý mình nên Tenten lợi dụng thời cơ hùa theo nói chen vào.

- Khôn hồn thì huynh khai ra ngay có thích hay không? Thành thật khai báo sẽ được hưởng khoan hồng, dối trá...

- Chém không tha.

Hai mẹ con ăn ý phối hợp công kích hắn, hai đôi mắt trừng lên đe doạ.

Thở dài nhìn hai người trước mắt mà não nề nói:

- Mẫu hậu, con không hề thích ả ta.

- Vậy tại sao huynh lại đối với ả ta nhẹ nhàng như vậy?

- Mắt muội có vấn đề à? Nhẹ nhàng chỗ nào?

- Hn... Muội hy vọng là vậy. Mong huynh không quên tất cả ân oán trước đây mà tử tế với loại người của Lôi quốc - nhắc đến hai chữ "ân oán" này, đôi mắt của Tenten bỗng xoáy lại màu huyết sắc, ánh mắt chứa đầy căm thù.

- Ta không bao giờ quên. Từng món nợ máu năm đó ta sẽ giải quyết hết từng người một.

----------

Buổi tối hoàng cung diễn ra tiệc tùng linh đình đón tiếp các sứ thần. Tham dự còn có các quan cấp cao đến dự.

Như mọi khi, Sakura lúc nào cũng được đặc cách bị Sasuke kéo lên ngồi cạnh rồi hắn cư nhiên không biết xấu hổ vòng tay ôm eo nàng kéo sát lại mình. Sakura thì bó tay, thật chẳng hiểu nổi trước mặt khách khứa đông thế này mà ngang nhiên thân mật với nàng. Có khi hắn bị đứt dây thần kinh xấu hổ rồi cũng nên. Bạn bè hai người ở dưới nhìn họ mà cười tủm tỉm, lần này còn có thêm cả thái hậu nữa. Bây giờ bà mới rõ bộ mặt thật của thằng con trai mình, bề ngoài thì lạnh lùng với người khác, bên cạnh mỹ nhân thì quay phắt 180°.Đa số mọi người đều là hướng ánh nhìn thiện ý đến họ, chỉ riêng một người.

Kusuda Karin, ả ta nhìn thấy cảnh trước mắt mà thấy chướng mắt vô cùng, đặc biệt khi thấy Sasuke cúi xuống hôn nhẹ lên má Sakura, máu trong người ả sôi sùng sục lên. Vứt hết thể diện của một công chúa Lôi quốc, Karin xông lên ngồi cạnh Sasuke, nũng nịu tựa vào người hắn mềm ngọt nói:

- Hoàng thượng, lâu mới có cơ hội gặp người, thần thiếp kính người chén rượu... - rồi ả ôm lấy cánh tay của hắn mà dụi dụi làm nũng.

Nhìn thấy cái cảnh trước mắt, Sakura phải nói là tức phát khóc, đã vậy Sasuke còn không có dấu hiệu gì gọi là muốn đuổi ả đi, đôi mắt lục bảo lập tức chuyển sang màu đỏ, nhìn chằm chằm Karin như muốn dùng lửa thiêu sống ả. Phải kiềm chế lắm mới bình tĩnh lại được, đôi mắt lai trở về một màu xanh lục bảo.

Gạt cánh tay hắn đang ôm nàng ra, đứng phắt dậy giọng mỉa mai hướng đến hai người bên cạnh.

- Xin lỗi đã làm phiền hai người. Ta đi ngay đây - rồi rời xuống ngồi chỗ khác.

- Sakura!!! - Sasuke muốn đứng dậy với theo nàng nhưng bị con đỉa bên cạnh bám chặt đẩy mạnh thế nào cũng không buông.

- Kìa... Người ta muốn ở bên cạnh bệ hạ mà.

- Buông ra - mặt hắn lạnh như băng, giọng nói chứa tia phẫn nộ. Không ngần ngại mà hất mạnh tay ả ra.

Karin bị hắn hất đi ngã nhào lên sàn.

'Đáng đời' Trăm người suy nghĩ như một nhìn Karin.

Ban nãy nhìn Karin ngang nhiên xông lên đó ngồi mà trong mắt mọi người đã ra ngay đánh giá về người này: vô liêm sỉ, trơ trẽn, mặt thớt.

Mặt Tenten, Ino tối sầm lại, giọng lạnh lẽo.

- Cậu có nghĩ giống tớ không, Tenten?

- Còn phải hỏi.....

Hai con người nở nụ cười xảo quyệt. Hôm nay xem ra không ra tay chỉ giáo cho con ả đó biết thân biết phận thì cá là sau này hai người không dám xứng với cái danh phận: Ino cáo già và Tenten lưu manh rồi.

- Dùng thuốc xổ hạng nặng nhé!

- Thuốc xổ quá nhẹ nhàng. Phải làm cho ả ta mặt mũi cũng không còn, sau này không dám ra ngoài gây rối nữa.

- Ồ... Vậy thì tớ có cách - Tenten cười nham hiểm.

Nàng rút từ trong tay áo ra một cây kim cực nhỏ, ám khí nàng luôn mang theo người. Căn chuẩn góc độ cộng thêm quán tính và lực và bán kính vòng cung,... nàng phóng ám khí trúng chân cung nữ trên tay là khay thức ăn đủ món sơn hào hải vị. Cung nữ mất đà ngã, khay thức ăn bay theo đường parabol hoàn hảo úp thẳng vào mặt bôi son chát phấn của Karin.

Mọi người được phen cười đau bụng khi thấy khuôn mặt còn dính hai lát cà chua trên má kèm theo hai con tôm cắm vào hai lỗ mũi. Mặt bôi phấn mà bị nước canh đổ vào thì phấn chảy nhão nhào ra, nhìn như con ma sống lại. Vì phép lịch sự nên mọi người vẫn cố nén cười trong bụng, cung nữ xúm lại đỡ Karin lau mặt mũi cho ả. Vốn định xử chém cung nữ làm đổ đồ kia nhưng người đó đã được Tenten với tư cách là quận chúa bảo kê cho toàn mạng.

Đắc ý nhìn về phía Ino nói:

- Thế nào?

- Vẫn còn quá thường. Nhìn mà học hỏi đây này.

Hai người đều từ nhỏ được dạy dỗ làm sát thủ rất bài bản nên trong người luôn mang theo ám khí. Ino rút trong tay áo ra cây kim nhỏ phóng lên trần xoẹt qua dây đèn lồng. Đứt dây, cái đèn lao đúng một đường thẳng xuống đất. Đúng lúc đó, Karin vừa bước đến thì bị cả một cái đèn lồng rơi ụp xuống đầu. Nhìn cô ta bấy giờ không khác gì với cái tên "Đầu bí đỏ". Cả người đã cả một màu đỏ nay thêm cái đầu quá khổ màu đỏ nữa đã trở thành một màn giải trí tuyệt vời cho mọi người.

"A ha ha ha..."

Tiếng cười không kìm nổi phụt ra từ miệng mọi người. Cung nữ cố che miệng lại mà chạy lại đỡ ả ta.

- Chiêu này thế nào? - Ino tự mãn đắc ý nhìn thành quả của mình, liếc mắt sang Tenten.

- Hn... Không t... - Tenten còn chưa kịp nói hết thì đã bị cắt lời. Một người ngồi xuống chen ngang giữa hai người.

- Quá thường. Trò này vẫn chưa là gì cả.

- Mẫu hậu/ Thái hậu - hai người giật thót mình quay ra nhìn nữ nhân chen ở giữa.

- Hai đứa nhìn tiền bối mà học hỏi đây này.

Mikoto thực ra từ ban nãy đã thấy khó chịu với Karin rồi, thấy hai đứa kia nhẹ tay quá nên bà quyết định xuất trận chinh chiến.

Đôi mắt đen tuyền bỗng nhiên xoáy lại thành màu đỏ.

'Amaterasu'

Hắc hoả xuất hiện ở chân bàn tiệc lớn, tuy nhỏ nhưng nó đã thiêu rụi gần gãy đôi chân bàn tiệc lớn rồi mới biến mất. Liếc mắt lên trên dây treo một chuỗi đèn lồng to. Dây lập tức đứt ngay và nhằm thẳng hướng Karin mà liên tiếp đập thùm thụp vào cái mặt lem luốc của ả. "Ăn" được tầm 15 cái đèn lồng thì ả mất đà ngã ngửa về phía sau, ngay giữa cái bàn tiệc lớn mà đổ làm cả cái bàn gãy làm đôi, toàn bộ đồ ăn từ khai vị đến tráng miệng, từ nước hoa quả đến rượu nặng mùi trượt thẳng đổ ập xuống người Karin nằm giữa.

Tenten và Ino rơi cằm.

"Á HÁ HÁ HÁ..." Mọi người không phân biệt giới tính nằm ra mà cười lăn cười bò, ngay cả tên lạnh băng như Sasuke cũng buột miệng cười thành tiếng. Sakura và Naruto thì ôm bụng mà cười sặc sụa.

- Xin sư phụ nhận chúng con làm đệ tử(Tenten, Ino)

- Đệ tử ngoan. Sư phụ sẽ ra tay chiếu cố cho con - Mikoto vỗ ngực tự sướng. Ngày xưa bà nổi tiếng là ác mộng của hoàng cung một thời với thành tích, toàn bộ cung Bạch Hổ bị đánh sập, sụp đổ chỉ còn lại đống sắt vụn đem bán đồng nát.

Buổi tối, sau khi trận chiến huy hoàng của Mikoto kết thúc, mọi người mới lần lượt cáo biệt trở về đa số trong tình trạng sái quai hàm theo mức độ nặng nhẹ từ 1 đến 10.

Lần này Sakura vẫn đang chưa hết cú vụ ban nãy nên đùng đùng bỏ về cung Bạch Hổ. Sasuke đáng lẽ sẽ đuổi theo dỗ nàng nếu không bị Karin lẽo đẽo theo đuôi mồi chài.

Ả còn chính thức tuyên bố sẽ ở hoàng cung mấy tháng nữa với lí do là: học hỏi văn hoá Hoả quốc.

Vậy là những ngày bình yên lặng sóng đã chính thức kết thúc. Sóng gió đã kéo đến, những hiểu lầm, âm mưu, thủ đoạn gắn liền với những bi kịch đau khổ kéo dài tới hàng tỷ năm sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play