Yêu ngươi, cho nên phải hủy ngươi.

” Không phải sao? Ta lại nghĩ đến ngươi rất nhiều năm đấy.”

Thân thể Liễu Sinh Hương lại áp bức tới gần, hơi thở nóng nóng, vành tai mỏng mỏng của Lạc Vô Trần nhuộm thấm một chút ửng hồng.

” Chỉ nghĩ tới ta sao? Ngươi quên Tiểu Tú?”

Lạc Vô Trần khinh thường y một cái, trong song đồng màu mực lãnh ý dạt dào.

Không thanh âm, không trả lời, cánh môi nóng rực của Liễu Sinh Hương lấp lên thanh tuyến băng lãnh của Lạc Vô Trần, chỉ có vài tiếng nghẹn ngào trầm trầm lưu lạc giữa răng môi dây dưa, càng tăng diễm sắc.

” Ha ha, đa tạ ngươi dạy ta một cái đạo lý, đối nhân, chung quy phải làm đến càng đoạn tuyệt càng tốt.”

Liễu Sinh Hương ấn vai hắn, như kìm sắt.

” Bất luận là ai, chỉ cần làm trái ý ta, ta cuối cùng đều có biện pháp khiến hắn muốn sống không được muốn chết không xong!…… Nói, ngươi là của ta.”

Bỗng dưng nằm lên người Lạc Vô Trần, Liễu Sinh Hương thầm thì như nói mê, ngữ khí cuồng ngạo lạnh lùng như vậy, còn mang một chút thấp thỏm chờ đợi không thể tìm ra.

” Ta là… Địch nhân của ngươi.”

” Địch nhân phải không?”

Đôi mắt sáng ngời chợt tối sầm, nhanh như sao băng, nháy mắt rơi xuống. Nét cười lại mở rộng trên khuôn mặt y, rực rỡ như xuân phong. Lạc Vô Trần xoay đầu không muốn thấy, không muốn nghe, hắn chẳng phải cũng biết, thống khổ nhất lại là chính mình?

Soạt, lụa trắng mỏng cắt qua không khí, thân thể bạch sắc gầy yếu của Lạc Vô Trần hiện ra trước mặt, dưới ánh trăng chiếu rọi, lại có một tầng quang huy thần thánh, phảng phất như thánh nhân trên giá hành hình, không cho phép khinh nhờn.

” Hừ, rõ là thân thể trắng nõn…”

Tay lướt qua eo, nghe thấy nam nhân áp chế thở gấp như dự liệu, hắn dưới trăng, hắn tinh thuần, làm Liễu Sinh Hương gần như điên cuồng, chỉ muốn cứ xé rách hắn như vậy, hung hăng gây đau đớn, hung hăng chà đạp, sau đó nuốt ăn vào bụng, liền vĩnh viễn cũng không có người nghịch y, vĩnh viễn cũng không người, tái làm y tâm động.

Đã không còn khí lực phản kháng sao? Lạc Vô Trần kêu lên một tiếng đau đớn, đã càng lúc càng hư nhược rồi, ở trong không gian kỳ dị này, mỗi thời mỗi khắc, hắn đều có thể cảm thấy sinh mệnh trôi đi, đầu tiên là nhỏ giọt, sau đó là trường giang đại hải, hồng thủy vỡ đê mà mình chỉ có thể hững hờ nhìn tất cả, nóng lòng, lại vô pháp, rốt cuộc biết ý của Huyết Ma, nơi này vốn là một chỗ hủy diệt linh hồn, nếu không thể cứu y, cũng chỉ có thể cùng nhau hồn phi phách tán.

Trước ngực bỗng dưng bị ẩm ướt ấm áp bao trùm, còn mang đau đau nhè nhẹ, ngứa ngứa mê liệt cảm quan Lạc Vô Trần.

” A…”

” Ngươi kêu rất dễ nghe… phóng túng như vậy là học với ai?”

Thanh âm trào phúng, Liễu Sinh Hương từ trên cao nhìn xuống, khép hờ mắt, mặt Lạc Vô Trần mang một đống ửng hồng, trầm trầm thở dốc.

” Ngươi hoặc là bây giờ liền giết chết ta, nếu không, ta nhất định làm ngươi thân bại danh liệt…”

Miệng lại bị lấp kín, còn đệm thêm sự ma sát khiêu khích của Liễu Sinh Hương, trên người Lạc Vô Trần hạ đốm đốm hỏa diễm, xiêm y trên người từ lúc cọ xát lẫn nhau rải rác một đất, ***g ngực trắng nõn ướt nhiều điểm mồ hôi, vội vàng phập phồng, dưới ánh trăng, cao quý lại *** mỹ, hạ phúc Liễu Sinh Hương căng thẳng, một bàn tay tiến quân thần tốc, cầm thứ cứng thẳng run rẩy lên, bên tai than nhẹ một tiếng vỡ nát, làm dục vọng y thêm bành trướng.

” Ngươi muốn phải không? Ngươi muốn ta tiến vào ngươi phải không?”

Thanh âm mông lung của Liễu Sinh Hương phảng phất như từ áng mây truyền đến, mờ ảo không điểm tựa Lạc Vô Trần lắc đầu, tiếp theo lại gật đầu, trong đầu hắn nhồi vào bông, nhẹ nhẹ bay bổng, cố tìm một chút sức lực, lại chỉ có thể bám vào cổ Liễu Sinh Hương, thân thể bán nâng lên, dường như gấp rút.

Liễu Sinh Hương vội vàng trút y vật hạ thân xuống, lại bị từng cái cúc dây dưa đến nửa ngày kéo không xuống được, tiết khố hơi mỏng cao cao chống lên, Liễu Sinh Hương thậm chí gấp đến độ đổ mồ hôi lạnh, cũng bất kể có bôi trơn hay không, cứ đâm vào như vậy, Lạc Vô Trần tê tâm liệt phế thét một tiếng chói tai, lại làm y nháy mắt tỉnh táo lại.

Hạ thể khô khốc ách tắc, mùi máu loãng dần tràn ngập, Liễu Sinh Hương ngượng ngùng lui ra, nhẹ giọng âu yếm cái người mặt trắng như giấy, bản thân mình lại thất thố như vậy.

Lạc Vô Trần thống khổ cuộn người lên, tay Liễu Sinh Hương hướng xuống dọc theo xương cột sống, chậm rãi trượt đến mật huyệt nóng bỏng lúc này đã sưng đỏ chảy máu, nâng tay lên, đó là một mảnh diễm hồng.

Nhẹ nhàng lại kiên định đẩy mạnh một ngón tay, có bôi trơn trước, hơn nữa động tác ôn nhu, mày nhíu chặt của Lạc Vô Trần hơi giãn ra, đầu chôn càng sâu vào ngực Liễu Sinh Hương, yếu ớt như hài tử.

Trong lòng tràn đầy ôn nhu, Liễu Sinh Hương phất nhẹ tóc hắn, hương khí cũng như cỏ xanh, đệm thêm gió đêm, thúc giục người như say rượu. Đem hắn thả yên trên giường, Liễu Sinh Hương lấy một lọ cao chi từ hóc tối đầu giường, nhẹ bôi lên hậu huyệt bị thương nghiêm trọng, dược bôi trơn có tác dụng thúc tình, nhanh chóng làm Lạc Vô Trần hai má ửng đỏ hô hấp dồn dập, hai tay cũng quấn Liễu Sinh Hương không buông, thướt tha quyến rũ như xà.

” Ngươi có yêu ta không?”

Liễu Sinh Hương cười thoả mãn, ôn nhu tiếp tục khuếch trương cho hắn, cho đến lúc nhét vào bốn ngón tay, mới nâng hắn ngồi thẳng trên giường, chậm rãi đem thứ thô to của mình từng tấc đẩy vào, quá trình cực kỳ thong thả, là ôn nhu âu yếm mà Liễu Sinh Hương chưa từng làm qua, Lạc Vô Trần vặn vẹo thân thể khó nhịn, lại đụng phải điểm mẫn cảm nhất trong cơ thể, hai người đều hô nhỏ một tiếng, thiếu chút nữa đình chỉ hô hấp.

” Bảo bối, ta thật là ngừng tay không được.”

Hung hăng đẩy mạnh một cái, Liễu Sinh Hương vào thẳng tận gốc, ấm áp căng chặt, đệm thêm tiếng ma sát nhục bích, màn giường lay động. Người ta thường nói bị sóng hồng cuốn trở chính là cái phong cảnh kiều diễm này hay sao.

Lúc tới được cao trào, Liễu Sinh Hương gắt gao nắm lấy eo hắn, lại thúc mấy cái, làm khóe miệng Lạc Vô Trần chảy xuống một chút óng ánh, nổi lên điểm điểm sáng nhỏ mông lung, *** mỹ hoa lệ nói không nên lời.

” Yêu ta, ngươi yêu ta…”

Liễu Sinh Hương thì thào niệm niệm, thật sự giống như động tâm với hắn, hoặc giả, từ một trăm năm trước tâm đã động mất rồi hay sao?

“ Yêu…. ta yêu ngươi…”

Nương theo mập hợp hỗn loạn, Lạc Vô Trần nhẹ xuất ra mấy chữ kia, chôn sâu dưới đáy lòng, năm tháng không mài mòn được, linh hồn cũng gạt bỏ không xong, tình yêu khắc vào tim gan xương cốt.

Ta yêu ngươi, ái nhân của ta, cho nên, ta phải hủy ngươi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play