Huyết Ma cười, đứng trên đại địa không một bóng người, trời chiều đã thiêu sạch, đêm tối sắp giáng lâm, hắn vẫn lẳng lặng đứng như vậy, hoá ra, có một người cũng như mình, vì tự do, vì ái tình mà ngay cả thần tiên cũng chẳng làm.
” Nguyệt Dương, quả nhiên là ngươi.”
Hồn phách cường đại như vậy, tử vong tráng lệ như vậy, ngay cả Huyết Ma cũng là lần đầu tiên chứng kiến.
Sẽ chết sao, sẽ không chết sao? Nguyệt Dương hạ ván cược này, là nghĩ cái gì?
Bỗng nhiên, đồng tử màu đỏ của Huyết Ma cấp tốc thắt chặt.
Yêu, thần tiên có tình yêu sao?
Nguyệt Dương, đúng là có yêu.
Như vậy, Trầm Ngọc thì sao, Trầm Ngọc có thể tái yêu hắn không? Yêu tình yêu tàn khốc của họ.
Gió núi gào thét, chim di trú phương xa vuốt cánh lượn vòng, chúng nó đang ca xướng, ái, ái…
Lạc Vấn Tâm bỗng nhiên cảm thấy bất an, phảng phất như một cái nào đó tan biến, trong tâm kinh hoảng vô danh, đêm nay, ban đêm nằm mơ, giấc mộng rất chân thật cũng rất dài dòng.
Dưới hành lang, chim chóc hoan xướng trong gió nhẹ, đó là một mùa hè tươi đẹp, trên núi mát mẻ, trong nhà yên tĩnh và bình thản, ai mà ngờ nơi này chính là Diễn Phong sơn trang nổi tiếng kinh hồn bạt vía trên giang hồ.
Lạc Vấn Tâm bất an nắm chặt vạt áo, nó không dám lộ ra dù là một chút phẫn nộ oán hận, nó chỉ lo sợ bất lực nhìn nơi xa lạ.
” Này, ngươi chính là tiểu tử phụ thân thu nhận hả?”
Thanh âm cao ngạo, khinh miệt, không ai bì nổi.
Trong ánh mắt rũ xuống, chỉ có một đôi giày ống màu đen, chủ nhân đôi giày kia vẫn cao ngạo.
” Ngẩng đầu lên, để ta nhìn.”
Không dám làm trái, không muốn phục tùng, Lạc Vấn Tâm nho nhỏ chậm rãi ngẩng đầu, từ góc áo màu đen thêu kim tuyến, lên đến gương mặt có chút tái nhợt trên cổ, thiếu niên tựa hồ cũng sửng sốt một chút, đích thực rất giống. Bộ dạng nó rất giống Lạc Vô Trần. Chỉ thiếu một chút khí phách trưởng thành cùng hung ác nham hiểm, đây là nguyên nhân nó được trang chủ thu dưỡng sao?
” Hừ, rõ là rất giống.”
Thiếu niên bỏ xuống một câu, cũng bước đi không quay đầu lại. Đây là lần đầu tiên nó thấy Lạc Vô Trần, Lạc Vô Trần nhỏ tuổi kiêu ngạo, mang khí phách quân lâm thiên hạ như thiên thần.
Bỗng dưng ghen tị…
Vô danh sầu não…
Tất cả những thứ này, nó vốn cũng có thể có.
Phụ thân, ca ca, cái tên bao nhiêu ấm áp, tiểu hài tử lại cố chấp không muốn mở miệng, nó không thể mở miệng với kẻ thù của mình, mở miệng nói ra cái xưng hô ấm áp nhất.
” Đệ đệ, ngươi đã đến rồi.”
Lạc Vô Trần cười, tiếp tục đùa với con chim mình yêu thích, rõ là người kỳ quái, rõ ràng một khắc trước vẻ mặt còn lệ khí, giết người không chớp mắt, ngay sau đó liền ôn hòa ân cần như vậy.
Là con chim kia sao, nhìn con chim kia, cái tâm thô bạo của Lạc Vô Trần như có một điểm tựa, rất không thích con chim đó, bởi vì kia không giống một ma đầu giết người không chớp mắt, ma quỷ thật sự, là tùy thời tùy chỗ đều mong muốn hủy diệt thế giới. Lạc Vấn Tâm cười cười, mãi đến lúc thi thể con chim kia biến thành đồ ăn mỹ vị, Lạc Vấn Tâm mới cười rộ quang huy loá mắt.
” Ca, thịt con chim này rất ngon, ngươi cũng nếm chút đi.”
Đã bao nhiêu năm, sống cùng ca ca này rất lâu, rất lâu, nhìn y thành danh thành ma, nhìn y lấy máu tế kiếm, giang hồ càng ngày càng tinh phong huyết vũ, cuộc sống của hắn cũng phong sinh thủy khởi, dòng chảy ngầm bắt đầu khởi động.
Hắn biết ca ca không muốn giết hắn, ca ca thật ra sớm đã biết âm mưu của hắn, nhưng nam nhân này vẫn luôn tìm kích thích, vị trí ma vương tựa hồ đã ngồi chán, có một chút khiêu chiến cũng hảo.
Chỉ là, y không biết, sự dung túng của mình là sai lầm đáng sợ cỡ nào.
Trúc Lục Sinh là một kẻ bừng bừng dã tâm, mấy năm âm thầm bồi dưỡng, Phong Vân trang đã bị gã nắm giữ thực lực chủ chốt, Diễn Phong sơn trang, bộ phận lực lượng tổ chức của Lạc Vấn Tâm, lúc đầu soán quyền, cũng có đại bộ phận thế lực của Trúc Lục Sinh. Hiện giờ, cổ thế lực mượn từ lần soán vị đó, đã càng lúc càng nặng.
Lạc Vấn Tâm tuy hiểu được điểm này, nhưng không muốn giết y, đúng vậy, cái ca ca này hẳn là kẻ thù. Trò chơi, y thích liền bồi y cùng chơi, mình vốn không đạt được gì, tại sao lại thấy mất mát, hơn nữa làm trái ý người nọ, dường như là điều mình thích nhất.
Đêm, rất sâu, gương mặt say ngủ của Lạc Vấn Tâm vẫn nhàn nhạt mang nét cô đơn cùng bất lực, lại mơ thấy gì đây, đôi mày hơi nhíu bỗng nhiên giãn ra, cười thấp thấp.
” Ca ca, ta lạnh.”
Rất nhiều năm trước, Lạc Vô Trần cao ngạo băng lãnh đã từng cho hắn ấm áp người thân, đúng vậy, trong đêm tuyết gào gió thét, Lạc Vô Trần cho hắn một cái ôm ấm áp.
Không liên quan đến phong nguyệt, cũng không có âm mưu.
Chỉ đơn thuần là, với cái đệ đệ có chút u sầu đáng thương này, Lạc Vô Trần hoàn toàn làm hết chức trách của một huynh trưởng.
Là hận ý hay thân tình?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT