Quân cờ…

” Chủ nhân, thỉnh ngài tắm rửa thay y phục.”

Nha hoàn ở một bên cẩn thận hầu hạ, thủy khí trong phòng tắm mờ mịt, hơi nước nhạt nhạt bao phủ, mặt Lạc Vấn Tâm mơ hồ không rõ.

” Lui ra đi.”

Vẫy tay cho người lui, Lạc Vấn Tâm bước vào hồ tắm, nước ấm nháy mắt bao lấy hắn, ấm áp thoải mái, ngâm một tiếng thật dài, Lạc Vấn Tâm tựa vào thành hồ, ngắm nghía cánh hoa hồng trên tay, màu đỏ tươi, cực kỳ giống sắc máu.

Đã lâu không có tin tức của họ, thiên hạ quá lớn, tâm lại quá nhỏ, cánh hoa trong tay Lạc Vấn Tâm theo nước tán đi, có mấy cánh hoa dán trên da thịt, lạnh lẽo, lạnh lẽo.

” Thiên hạ thật sự thái bình…”

Than thở một tiếng, thân thể vốn thả lỏng của Lạc Vấn Tâm bỗng nhiên căng lại, cái loại cảm xúc không lý do như của báo săn làm hắn biết nguy hiểm sắp tiến đến.

” Nga, thật không?”

Thanh âm nam nhân, hơi có ý cười, lại đặc biệt tao nhã, thậm chí khiến người ta cảm thấy đó không phải đang cười nhạo kẻ khác, nhưng thanh âm đích thực đang châm biếm.

” Lại là ngươi.”

Lạc Vô Trần nhắm mắt lại, thân mình cơ hồ chìm nhanh xuống đáy nước.

” Ha ha, mỹ nhân như ngọc, quả thế.”

Con ngươi màu lam của Da Luật Sơn chợt lóe hoa quang, chỉ hận đám hoa này chắn mất phong cảnh.

” Mạc Vấn!”

” Tại.”

Trong phòng vốn nên chỉ có hai người vang lên tiếngkẻ thứ ba.

” Giết hắn.”

” Dạ!”

Lời còn chưa dứt, chỗ Da Luật Sơn vốn ngồi đột ngột thêm một cái phi tiêu, Da Luật Sơn lại cười nói.

” Đây là lễ tiết đón khách của ngươi sao?”

Bóng đen hiện lên, ánh đao mơ hồ, Da Luật Sơn nhảy người ra ngoài cửa sổ, nhưng tiếng cười vẫn còn quanh quẩn.

” Ngươi trốn không thoát đâu, người Da Luật Sơn ta nhận định, ai cũng trốn không thoát.”

” Chủ nhân.”

Hắc y nhân quỳ trước mặt Lạc Vấn Tâm, đợi lệnh.

” Truy cho ta, nhất định phải giết hắn!”

Hung hăng cắn môi dưới, Lạc Vấn Tâm tức giận, là vì câu nói trước khi đi của y sao?

Gió từ cửa sổ rót vào.

Gần hạ, gió còn có chút hàn ý, mãnh liệt mà cáu kỉnh.

‘ Ba, ba, ba…’

Cánh cửa sổ một lần lại một lần đập vào chấn song.

Không có ý bỏ cuộc, có lẽ chỉ có đồng quy vu tận mới có thể dừng lại thôi sao.

Lạc Vấn Tâm khoác y đứng dậy, còn hương hoa hồng nhàn nhạt, quanh quẩn chóp mũi.

Ánh nến bỗng nhiên tối xuống, cái bóng trên tường của Lạc Vấn Tâm tựa hồ biến thành hai, không, là thêm một người, y vào lúc nào, tại sao lại vô thanh vô tức như vậy, trong đêm đen yên tĩnh, y lại định làm gì?

” Thơm quá.”

Người tới ôm thắt lưng Lạc Vấn Tâm, không thể quay lại dù chỉ một chút, Lạc Vấn Tâm không phải không muốn tránh đi, nhưng hắn không có chỗ trốn, người này tựa hồ hiểu được mọi thứ của hắn, tựa hồ vĩnh viễn cũng trốn không thoát.

Thở dài trầm thấp, Lạc Vấn Tâm khôi phục bình lặng, hắn không quay đầu lại, nhưng đã sáng tỏ, chẳng lẽ hắn đã sớm biết người tới là ai sao? Vậy tại sao mới đầu hắn còn muốn chạy trốn? Hay là hắn đã hiểu được mình có trốn cũng không thoát, từ bỏ chống cự?

” Trúc Lục Sinh, ngươi tại sao bây giờ mới đến?”

Trúc Lục Sinh, một người biến mất trong đại chiến hai năm trước, đã trở lại như âm hồn. Hơn nữa là tới tìm Lạc Vấn Tâm.

” Đừng nói!”

Tay Trúc Lục Sinh càng thêm chặt.

” Để ta ngửi ngửi!”

Nhịn xuống xúc động muốn đẩy người phía sau ra, Lạc Vấn Tâm nở nụ cười, quyến rũ khó có được. Hoá ra, một người nam nhân cũng có thể mỹ lệ đến thế.

Tay xoa nhẹ tóc người sau, ôn nhu, mềm mại, còn có mùi gió lưu trên người y, mùi gió pha hương thơm cây cỏ, lại dẫn theo một cỗ cuồng dã ngổ ngược bất kham, giống như nam nhân này, bộ dạng vĩnh viễn đều điềm đạm nho nhã, nhưng ai lại biết y đang chảy trong người dòng máu dã lang hoang dại?

” Ngươi biến mất hai năm.”

Lạc Vấn Tâm thản nhiên nói.

” Hai năm trước, ta phản bội ngươi.”

” Ta biết!”

Trúc Lục Sinh tham lam ngửi ngửi, hay là hương vị làm mình khó quên nhấtcủa hắn.

” Cho nên ta đến đây.”

” Giết ta hay tiếp tục lợi dụng quân cờ không tốt mấy này?”

” Ngươi rất tốt.”

Trúc Lục Sinh nở nụ cười, vẫn văn nhã lại thêm một chút bá đạo.

” Phi thường tốt!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play