Ai yêu chiến tranh, ai tâm mệt mỏi.

” Lạc Vấn Tâm, ngươi làm nhiều điều bất nghĩa, cấu kết ngoại tặc, hôm nay chúng ta liền biểu dương chính nghĩa, vì võ lâm trừ hại!”

Đám người tản ra, Võ Lâm Minh chủ Vương Mộng Lâu y sam phần phật, hàn khí bức người trên khuôn mặt lạnh lùng, gã là đại diện chính nghĩa, cũng là người trù tính hành động lần này, gã biết rõ, trong Phong Vân trang có nội ứng của Diễn Phong Sơn, muốn giành được thắng lợi, Phong Vân trang có gì không dám bỏ.

Trúc Lục Sinh đứng bên cạnh, từ lúc bắt đầu, vẻ mặt của y cũng rất bình lặng, bình lặng đến ngay cả một chút hưng phấn cũng không cảm giác được, Vương Mộng Lâu mỉm cười, người này, nguy hiểm mà giả dối, nhưng y còn chưa là địch thủ của mình. Tựa như chính y nói, địch nhân có thể lợi dụng.

Lạc Vấn Tâm không nhìn bất luận kẻ nào, hắn chỉ nhìn Phong Vân trang đại hỏa thảm liệt, trong nháy mắt thất thần, vừa rồi nếu hắn không nhìn lầm, trong đại hỏa tựa hồ có một vòng tròn, nơi đó không có khói bụi lửa đốt, thật giống như không gian bị ngưng trệ, ngưng trệ sao? Lạc Vấn Tâm tự hỏi, nếu có kẻ có sức mạnh này, như vậy người nọ chắc chắn không phải nhân loại!

” Hừ!”

Da Luật Sơn cười lạnh.

” Ngươi cho rằng Liêu Quốc đại quân ta dễ dàng bị các ngươi đả bại như vậy?”

Vung tay lên, trống trận ầm ầm, càng truyền càng xa như tiếp sức.

” Ta, Liêu Quốc tám vạn đại quân một tiếng tiến mở Nhạn Môn Quan, hiện tại các ngươi còn có thể đuổi được sao?”

Mục đích của Da Luật Sơn, ngay từ đầu không phải Phong Vân trang!

Cái y muốn hủy diệt là phòng tuyến quan trọng nhất của Tống quốc.

” Chiến tranh bắt đầu, sống hay chết liền xem bản lĩnh của chúng ta thế nào.”

Da Luật Sơn cười đến vân đạm phong khinh, y muốn coi xem, Phong Vân trang có thể cho mình kích thích mới mẻ hay không.

Trong đám người dần có tiếng ồn ào, giang hồ nhân sĩ luôn thiếu kiên nhẫn.

Vương Mộng Lâu vẫn tràn đầy tự tin, gã lộ ra một nụ cười của người thắng.

” Ngươi hẳn đã nghe một câu danh ngôn của người Hán, bắt người trước hết phải bắt ngựa, bắt giặc trước hết phải bắt tướng, ngươi nếu đã đến đây, chúng ta chỉ cần đánh bại ngươi, đem đầu của ngươi treo trên cửa thành, Liêu quân tự khắc tan vỡ.”

Lợi hại, nói trúng tim đen, lời Vương Mộng Lâu giống như ngòi lửa, nháy mắt nhen nhóm sĩ khí Tống nhân.

” Hảo, ta rất vui!”

Da Luật Sơn cười thong dong, đôi mắt lam nhạt trở nên thâm thúy nồng đặc, như khai mở bản tính khát máu.

Lạc Vấn Tâm vẫn trầm lặng, giống như tâm tư căn bản không đặt ở trận chiến này, mãi đến lúc tiếng chém giết đầy trời, giáo kích tương giao, một đám người đôi mắt thấu đỏ dây dưa cùng một chỗ, cầm đầu chính là Da Luật Sơn cuồng ngạo. Chỉ là, ánh mắt y màu lam, tựa như bấc nến trong đêm tối, sắc lam quỷ dị.

Chiến tranh, đây là chiến tranh sao, máu kẻ khác nhiễm trên kiếm đao ngân bạch, lại dùng máu mình nhuộm hồng đại địa dưới chân, liên tục lặp đi lặp lại. Lạc Vấn Tâm khinh thường, đúng vậy, rất khinh thường, nhưng hắn lại là vai chính của trận chiến này.

Kiếm, đỏ thắm hẹp dài, Da Luật Sơn cười liếm liếm máu trên mặt, mỹ vị. Lơ đãng giữa đám người thấy được Lạc Vấn Tâm, hắn được tử sĩ của mình bao bọc chung quanh, an toàn đến không thể an toàn hơn, rõ là một người không thú vị.

Vương Mộng Lâu cũng không chùn lại, Da Luật Sơn, một con quỷ chiến tranh khát máu, không theo con đường võ công biến hóa, chỉ tàn nhẫn tinh chuẩn như yêu ma được trường kỳ huấn luyện trên chiến trường, so với các loại võ công giang hồ nhiều vô số kể, võ công y lại chỉ có hung độc, hung độc đạp địch nhân vào trong chỗ chết.

Trận chiến này, thành bại dễ biến, ai thắng ai thua, căn bản khó kết luận, nhưng Vương Mộng Lâu phải thắng, Nhạn Môn Quan chỉ sợ đều là một mảnh biển lửa hoang tàn, la giết rần trời. Gã cần tốc độ, chiến tranh tốc chiến tốc thắng, rồi thừa thắng xông lên, với cái này mới có thể quyết định thắng lợi. Da Luật Sơn chỉ muốn kích thích, chỉ muốn chậm rãi nhấm nháp nỗi sợ hãi cùng sự sốt ruột của họ, địch nhân không chút hoang mang, mình lại càng dễ dàng trận cước tự loạn.

Một đám người Vương Mộng Lâu là hào kiệt trên giang hồ, tự nhận võ công ưu việt, nhưng đã dây dưa hơn nửa canh giờ, người mình không chút chiếm được lợi thế, nhìn kỹ trong Liêu quân lại có không ít kẻ lão luyện, võ công âm độc tàn nhẫn, thường hay một địch ba, chúng là người của Diễn Phong sơn trang.

Lạc Vấn Tâm dốc toàn lực xuất động, để người của mình xen lẫn trong Liêu quân, khiến Tống nhân lơ là, đại quân Da Luật Sơn thì đột kích Nhạn Môn Quan bốn phía.

Thắng bại khó phân, tà dương đỏ máu chiếu sáng đám người phía chân trời, chiến tranh lưỡng bại câu thương khi nào mới có thể kết thúc? Lạc Vấn Tâm một chưởng đánh bay địch nhân gần người, khóe mắt lại có chút mệt mỏi không che giấu được, quá mệt, là tâm mệt mỏi sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play