Rõ là lời vô nghĩa, Lạc Vô Trần ngã vào góc giường, rất lạnh, rét lạnh dâng lên từ trong cốt tủy khiến hắn không còn khí lực cử động.
Máu tươi, hắn khát khao máu tươi, tại dòng chảy cuồn cuộn này, chỉ cần có một chút vô ý sẽ tan xương nát thịt, cho nên chỉ có thể chịu đựng, chịu đựng hết thảy thống khổ.
Dường như không có điểm dừng, hắn trôi trong đại dương băng giá, không ai có thể cứu được.
Thanh âm Liễu Sinh Hương trong tai càng lúc càng xa, cái kẻ ngu ngốc này, là bị dọa rồi sao, vừa rồi không nên gọi y vào, sợ đau đớn và cô độc sẽ lấy mạng của mình, nên chỉmuốn có một người bên cạnh mà thôi.
Miễn cưỡng cười một cái, Lạc Vô Trần thở gấp nói.
” Ngươi đi đi… Ta muốn… ở một mình một lát…”
Không có thanh âm, không có tiếng động, không, hẳn là mình đã không nghe được, không cảm giác được nữa, Lạc Vô Trần nhắm mắt lại, phảng phất như nước biển tràn vào miệng mũi hắn, lại rót vào mỗi tấc da thịt chân lông.
Bầu trời màu gì nhỉ, hắn bỗng nhiên nghĩ đến cái vấn đề kỳ quái đó, xem, đó là ánh nắng, dương quang mỹ lệ, ấm áp, muốn có được, dù là một chút ấm áp, hắn nỗ lực cuộn thân thể, đúng như dự tính, ấm áp truyền tới, có chất lỏng ấm áp trượt xuống yết hầu, hòa tan băng cứng, hắn thoải mái rên rỉ một tiếng, như tìm được nơi nương tựa, hắn bình yên đi vào giấc ngủ trong lòng ngực đó.
Bỗng dưng tỉnh lại, Lạc Vô Trần phát hiện mình nằm trong ngực một người, người nọ dõi theo không hề chớp mắt, vừa rồi, ánh mắt y không phải trêu đùa vô lại, giống như có ưu thương sâu không thấy đáy, khiến người ta đau lòng.
” Bà xã, ngươi cuối cùng cũng tỉnh…”
Liễu Sinh Hương thở ra một hơi, vươn cánh tay cứng ngắc, thần tình mong đợi.
” Máu của ta uống được không?”
Câu hỏi gì vậy, Lạc Vô Trần nháy mắt đỏ mặt, bất quá nếu không có nó, e rằng đêm nay hắn thật sự rất khó vượt qua.
” Hắc hắc, cũng nói đại ân là có thể lấy thân báo đáp, bà xã, ngươi ngoan chút được không…”
Mặt càng đỏ hơn, phát hiện mình vẫn bị y ôm, Lạc Vô Trần gấp rút quấn chăn lách vào trong giường.
” Ngủ!”
Đèn tắt, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở hai người, quái dị, thật sự rất quái dị.
Một lúc lâu sau, một bàn tay tiến vào ổ chăn của Lạc Vô Trần, không có phản kháng, tiếp tục, cái tay kia lại từ từ luồn vào áo lót, vẫn không có kháng cự, ha ha, lại tiếp tục, rốt cuộc mò tới hồng quả trước ngực, Liễu Sinh Hương dùng sức miết miết, cảm nhận người kia rõ ràng run rẩy, tiểu công vô lại đáng xấu hổ này rốt cuộc xốc chăn lên, leo lên người ma vương đáng thương có ý đồ báo ân nào đó.
” Ân… Ahh…”
Lạc Vô Trần rên rỉ ôm chặt người trên mình, cái kẻ thích mình, cái kẻ thật sự yêu mình.
Dưới ánh trăng trong trẻo, không có mưu mô, không có oán thù, lại không dám nghĩ tới loại cảm tình mình rất muốn thử, có thể làm hắn có được hạnh phúc hay không.
Ân oán gút mắt gì đó, quyền lợi danh dự gì đó, nhân sinh một đời, thật sự chỉ có thể theo đuổi những thứ này thôi sao.
Tâm Lạc Vô Trần dần dần ấm áp, hắn muốn trả giá một lần.
Nụ hôn ôn nhu uyển chuyển của Liễu Sinh Hương rơi vào người hắn, giống như một ngọn lửa rất nhỏ hạ xuống một mầm móng trên người, mãi đến lúc lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Bảo bối, bảo bối của ta, ngươi thật sự tin vào tình yêu sao, thế thì ta muốn cùng ngươi một lần tin tưởng.
Rốt cuộc biết rõ cái gì gọi là kích tình quá độ, ngày hôm sau, Lạc Vô Trần thương tích đầy mình ghé sấp trên giường, xương cốt nhuyễn nhừ, cái tên họ Liễu hỗn đản, có thể đạp hư người khác như vậy thật sao?
” Ha ha, thân thân, ngươi cuối cùng cũng dậy.”
Tính từ hình dung ghê tởm từ miệng cái người vô liêm sỉ nào đó phun ra, nhưng lại rất thích hợp.
Liễu Sinh Hương băng băng phóng tới trước mặt Lạc Vô Trần, thơm một cái thật to làm phần thưởng, sau đó lại kéo chăn hắn ra.
” Ngươi lại làm gì nữa?”
Lạc Vô Trần hầm hầm giận dữ, mặt lại đỏ mất rồi.
” Ai zui, bà xã đại nhân của ta, ta cũng không phải sắc lang, ta xoa bóp cho ngươi thôi.”
Liễu Sinh Hương cười như đạo tặc.
” Hay lại muốn đến một lần nữa? Ngươi cũng phải quan tâm tới sức khoẻ của ta chút chứ, buổi tối, ta chờ đến buổi tối, cái lúc hữu tâm hữu tình.”
” Cút!!!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT