Hai ngày sau, sau ngày nghỉ cuối tuần, kết quả thi đã có, tên của
Diệp Trí Viễn xuất hiện trên bảng đỏ của trường, át cả An Hạ Dao với
thành tích nhiều hơn 1 điểm, vững vàng ở vị trí thứ ba toàn khồi và đứng đầu trong lớp.
Thầy chủ nhiệm cười cứ toét cả miệng, trong bụng nghĩ, thiên tài,
đúng là thiên tài, chỉ cần muốn học thì tốc độ của thành tích còn nhanh
hơn cả tên lửa Thần Châu.
Diệp Trí Viễn cười với vẻ ranh ma, một chân gác lên bàn, nhìn An Hạ
Dao, nói với giọng khiêu khích: “Bịt răng, thế nào? Anh trai đã thi đạt
điểm cao hơn em rồi, sau này em sẽ phải chép bài cho anh và làm bài tập
cho anh nữa. À, phải rồi, anh mà thích tán gái thì em còn phải viết thư
tình cho anh nữa, cô bé đại tài à!” Diệp Trí Viễn biết, An Hạ Dao là chủ lực của Câu lạc bộ văn học của trường, trên tập san của trường hầu như
số nào cũng thấy tên cô xuất hiện.
An Hạ Dao bèn giằng lấy bài thi của Diệp Trí Viễn, nhìn chăm chăm lên đó, tiếc rằng không thể tìm ra chỗ hở nào trên đó! Kết quả này thực sự
khiến An Hạ Dao rất khó chấp nhận.
Nghĩ mà xem, một kẻ biếng nhác cứ đến giờ học thì ngủ, hết giờ thì
đánh nhau, tán gái, làm sao lại có thể thi vượt một học sinh ngoan trong giờ học thì chăm chú lắng nghe, hết giờ học thì chăm chỉ ôn bài?
Nhưng, thực tế đã như vậy, vậy thì sau này An Hạ Dao có nên trong giờ học thì ngủ, hết giờ học thì chơi với trai, ngoài ra là học hút thuốc
và đánh nhau không nhỉ?
Tất nhiên, An Hạ Dao đã quên là chỉ số IQ của cô từ 110 – 120, là một người thông minh hơn những người bình thường, còn Diệp Trí Viễn thì là
người có chỉ số IQ là l40, được gọi là thiên tài, mà nhân tài và thiên
tài thì luôn có khoảng cách…
“Các em, trật tự!” Thầy chủ nhiệm dẫn một học sinh nữ đầu cúi gằm
xuống đi vào lớp học, giới thiệu: “Hãy chào mừng đi” lớp chúng ta lại có thêm một học sinh mới”.
An Hạ dao đặt bài thi của Diệp Trí Viễn xuống, nhìn lên bục giảng
theo giọng nói của thầy, thấy cô học sinh kia ngẩng khuôn mặt xinh đẹp
lên vẻ bẽn lẽn, rồi tự giới thìệu bằng giọng rất ngọt ngào, mềm mại:
“Xin chào các bạn, tên tôi là Lộ Ngữ Nhụy! Sau này mong mọi người quan
tâm, giúp đỡ!”
Tiếng vỗ tay vang rền, An Hạ Dao cũng vỗ tay theo một cách nồng
nhiệt, bụng thầm nghĩ: “Bạn này thật là xinh, giọng cũng rất ngọt ngào!”
Lộ Ngữ Nhụy mặc một chiếc váy dài có hình những bông hoa nhỏ, trông
rất hiền thục, mái tóc đen, mượt xõa ngang vai, khuôn mặt trái xoan với
các nét nhỏ nhắn ửng hồng vì bẽn lẽn, đôi mắt đen và rất trong cùng với
đôi lông mày lá liễu cong cong, đôi mi dài, trông xinh đẹp chẳng khác gì một con búp bê Baby, còn làn da của cô thì trắng nõn, mịn màng, đôi môi mỏng như những cánh hồng hé nở, thoáng hiện một nụ cười nhã nhặn, trông ngây thơ, thuần khiết như một nữ thần xinh đẹp vừa bước ra từ bức
tranh.
An Hạ Dao ghé đầu lại, khẽ trao đổi với Diệp Trí Viễn: “Cậu ấy tên là Lộ Ngữ Nhụy đúng không? Vị trí hoa khôi của trường mình phen này sẽ
thuộc về cậu ấy rồi!”
Diệp Trí Viễn không ngẩng đầu lên, chậm rãi kích An Hạ Dao: “Em gái
nắn răng, mình cứ tưởng bạn chỉ biết đến học hành thôi, bạn biết tò mò
từ bao gờ thế?”
“Xì!” An Hạ Dao giận dỗi, “Ngốc điểm 0, phản ứng của cậu rất lạ!”,
tất cả học sinh nam trong lớp như những con ong ngửi thấy mùi hoa, mắt
sáng bừng lên nhìn chăm chăm vào Lộ Ngữ Nhụy, còn học sinh nữ thì chẳng
khác gì An Hạ Dao, đều nhìn Lộ Ngữ Nhụy với ánh mắt sững sờ, ngưỡng mộ.
Chỉ riêng Diệp Trí Viễn thì đến vẻ tò mò tối thiểu nhất cũng không có,
hơn nữa lại còn tỏ thái độ coi chuyện đó không hề liên quan đến mình và
có đôi chút khác thường.
“Mình có gì lạ?” Diệp Trí Viễn túm lấy bím tóc của An Hạ Dao, nói:
“Mình cũng là hot boy của trường, sao không thấy bạn si mê mình nhỉ?
Mình thì lại cảm thấy bạn mới không bình thường.”
“Mình thèm vào!” An Hạ Dao tức giận gạt “móng vuốt” của Diệp Trí Viễn, rồi véo mạnh một cái vào mu bàn tay của cậu, “Đồ dơ!”
Diệp Trí Viễn đau quá há cả miệng ra, nhưng vẫn không chịu thôi chọc
tức cô: “Em gái nắn răng, cậu thi thấp điểm hơn mình thì cũng không được đối xử với mình như vậy, đồ hẹp hòi!”
Nếu cậu có giỏi thì lần nào cũng cố thi hơn điểm mình đi!” An Hạ Dao
bị chạm vào nỗi đau, bất giác nhảy dựng lên, trừng mắt lườm Diệp Trí
Viễn.
Diệp Trí Viễn uể oải ném một cái nhìn khinh khỉnh về phía An Hạ Dao,
nói: “Mình sợ rằng, nếu lần nào cũng thi đạt điểm cao hơn cậu, cậu lại
sẽ khóc nhè, thôi đi, có một lần thành công là được rồi. Đủ để tấn công
lại cậu là tốt rồi!
Mình rất dễ thỏa mãn mà!”
“Cậu!” An Hạ Dao bị Diệp Trí Viễn làm cho tức giận tới mức nghiến
chặt răng, còn Lộ Ngữ Nhụy thì đung đưa thân hình mềm mại, xinh đẹp một
cách tao nhã, đi về chỗ ngồi còn trống trước mặt An Hạ Dao và Diệp Trí
Viễn.
Vừa ngồi xuống, Lộ Ngữ Nhụy đã quay mặt lại, nở nụ cười rạng rỡ với
An Hạ Dao, nói với vẻ thân thiện: “Chào cậu, tớ là Lộ Ngữ Nhụy!”
Trong khoảnh khắc ấy, An Hạ Dao nhìn vẻ rạng rỡ, xinh đẹp như nữ thần của Lộ Ngữ Nhụy, thấy cô vô cùng xinh đẹp, tới mức mà An Hạ Dao không
biết dùng lời nào để miêu tả, thấy đầu óc mình tự nhiên trống rỗng, cô
nhếch môi một cách ngốc nghếch, cũng nở nụ cười thân thiện nhất: “Chào
cậu, tớ là An Hạ Dao!”
Lộ Ngữ Nhụy khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Diệp Trí Viễn, vén môi
lên độ đẹp nhất, mỉm cười ngọt ngào, dịu dàng rồi mới quay lại nghe thầy chủ nhiệm giảng bài.
Tim của An Hạ Dao cứ đập loạn xạ lên, cảm giác hưng phấn mãi không
thôi, lần đầu tiên cô mất tập trung trong giờ học. Điều mà cô nghĩ tới
nhiều nhất là, sao lại có cô gái xinh đẹp như vậy? Một cô bé xấu xí và
lại còn bịt răng như cô làm sao mà có thể so sánh được! Quay sang nhìn
Diệp Trí Viễn, vẫn với kiểu không chút biểu cảm, vẫn ngủ ngon lành trong lúc thầy chủ nhiệm giảng bài.
Việc xuất hiện của Lộ Ngữ Nhụy cũng gây chấn động toàn trường, có
điều, tiếng tăm của cô là tiếng tăm tốt. Cái đẹp vốn làm cho người ta
thích, mà lại là người đẹp không ra vẻ ta đây, rất hòa nhã, vì thế mà
chỉ trong một thời gian ngắn, Lộ Ngữ Nhụy trở thành nữ thần hoàn mỹ
trong lòng các nam sinh trong trường; một học sinh Lộ Ngữ Nhụy biết múa, biết hát cũng trở thành học sinh yêu của các thầy cô. Vì vậy, các thầy
cô không những để cho cô trở thành phát thanh viên chính của đài truyền
thanh nhà trường, mà còn để cô trở thành đại sứ hình ảnh của nhà trường.
Hầu như mọi ánh hào quang đều bao bọc lấy Lộ Ngữ Nhụy.
Hàng ngày nhìn thấy hàng đống các bạn học nam săn đón, tặng quà, gửi
thư tình cho Lộ Ngữ Nhụy, con vịt xấu xí An Hạ Dao không khỏi cảm thấy
ngưỡng mộ, ghen tỵ, nhất là việc Lộ Ngữ Nhụy coi An Hạ Dao là bạn thân,
hai người ở bên nhau càng lâu, thì tâm trạng như tàu lá xanh của An Hạ
Dao càng khó giữ được trạng thái bình thường.
Nhưng, điều khiến An Hạ Dao cảm thấy được an ủi phần nào đó là việc
thái độ của Ngốc điểm 0 Diệp Trí Viễn tỏ ra chẳng có gì thay đổi trước
sự xuất hiện của Lộ Ngữ Nhụy, vẫn cứ phất phơ, hời hợt như trước, ngoài
việc tiếp tục có những hành vi của những thiếu niên có vấn đề, hút
thuốc, đánh nhau, tán gái, giờ học thì ngủ…, thì niềm vui duy nhất sau
giờ học là cãi nhau, đấu khẩu với An Hạ Dao. Diệp Trí Viễn không hề vì
vẻ đẹp khiến người khác phải sững sờ của Lộ Ngữ Nhụy mà tìm cách tán
tỉnh cô, thậm chí còn có vẻ xa lánh, giữ một khoảng cách với Lộ Ngữ Nhụy như khách qua đường.
“Diệp Trí Viễn, cho mượn cục tẩy được không?” Lộ Ngữ Nhụy quay xuống bàn dưới, nở nụ cười xinh, ngọt ngào nói với Diệp Trí Viễn.
Diệp Trí Viễn chẳng thèm nghĩ ngợi, vớ lấy cục tẩy của An Hạ Dao đưa cho Lộ Ngữ Nhụy, nói: “Không cần phải trả lại đâu!”
Lộ Ngữ Nhụy tròn mắt, cắn môi, đón lấy cục tẩy, khẽ nói một câu: “Cảm ơn!” rồi quay đi.
Rồi trước ánh mát trợn trừng của An Hạ Dao đang nhìn mình, Diệp Trí
Viễn không chút do dự đưa cục tẩy của mình cho cô, nói: “Này, đền cho
cậu!”
“Lộ Ngữ Nhụy hỏi mượn tẩy của cậu, sao cậu lại lấy của mình?” An Hạ
Dao khẽ làu bàu với vẻ không vui, âm thanh chỉ đủ cho Diệp Trí Viễn nghe thấy.
Diệp Trí Viễn ngáp một cái: “Mượn đi mượn lại phiền phức. Cho luôn,
mình với cậu dùng chung cũng tiện mà.” Nói xong nhướn đôi mày đẹp, cười
hỉ hớm, bổ sung thêm một câu: “Dùng hết tôi lại mua!”
An Hạ Dao lườm cậu ta một cái, tức giận cắn bút, vùi đầu vào làm bài tập.
Không phải là cô tiếc một cái tẩy, mà là cô cảm thấy, giữa Lộ Ngữ
Nhụy và Diệp Trí Viễn có gì đó hơi là lạ. Trong nửa tháng vừa qua, hành
động giữa hai người ấy khiến người ta thấy khó hiểu. Là người nhạy cảm,
An Hạ Dao phân tích và thấy, dường như Lộ Ngữ Nhụy đang thận trọng lấy
lòng Diệp Trí Viễn, còn Diệp Trí Viễn thì lại tỏ ra không đón nhận điều
đó.
Không lẽ, nữ thần hoàn mỹ Lộ Ngữ Nhụy cũng đã lại xao xuyến rồi? Đã
nảy sinh tình yêu sét đánh, yêu thầm nhớ trộm Diệp Trí Viễn? An Hạ Dao
định tìm cách dò hỏi Lộ Ngữ Nhụy, rằng có phải Lộ Ngữ Nhụy thích Diệp
Trí Viễn không, nhưng rồi nghĩ mình cũng yêu thầm cậu ấy nên không hỏi
nữa.
Nói thật lòng, Lộ Ngữ Nhụy và Diệp Trí Viễn thật sự là một đôi rất
đẹp, chàng thì rất đàn ông và đẹp trai, còn nàng thì rất yêu kiều, đúng
là một đôi hoa khôi của trường, rất xứng với bốn chữ Kim đồng ngọc nữ.
Loáng một cái lại đã nữa tháng nữa trôi qua, lại tới kỳ kiểm tra chất lượng cuối tháng.
Kể từ lần trước khi bị Diệp Trí Viễn vượt qua 1 điểm, trong lòng An
Hạ Dao thấy không vui, quyết tâm lần này nhất định sẽ lại vượt qua Diệp
Trí Viễn.
Sau khi bắt đầu vào giờ làm bài, An Hạ Dao cắm cúi điền đáp án cho
đến tận câu cuối cùng, rồi từ từ quay đầu lại, bất giác nhìn sang Diệp
Trí Viễn một cái, thì thấy cậu đang quay lưng lại phía mình, nằm gục
trên bàn ngủ hay làm gì cô không rõ, nhưng cô chắc chắn rằng cậu không
làm bài.
Không biết có phải cậu ấy định tiếp tục nộp bài trắng không nhỉ?
Nếu cậu ta lại nộp giấy trắng thì dù An Hạ Dao có đạt điểm cao đến đâu cũng không có ý nghĩa gì?
An Hạ Dao tức giận, đưa mắt nhìn những dụng cụ trên bàn, 2 chiếc bút, 1 cái tẩy, 1 cái thước, 1 con dao con. Do dự một chút, cô lấy chiếc bút đang cầm trên tay ném về phía đầu của Diệp Trí Viễn. Bị chiếc bút ném
trúng đầu, Diệp Trí Viễn vội quay khuôn mặt điển trai lại, nhìn An Hạ
Dao với ánh mắt vừa đau vừa tức giận.
Khi bốn mắt gặp nhau, An Hạ Dao nhìn thấy khuôn mặt điển trai của
Diệp Trí Viễn trắng nhợt, trên trán mồ hôi đọng thành hạt to tướng, cô
biết là Diệp Trí Viễn đã ốm, trong lòng chợt thấy áy náy.
Giám thị coi thi bước tới với khuôn mặt lạnh lùng: “Hai em đang làm gì thế?”
An Hạ Dao đỏ bừng mặt, đáp thành thực: “Em lấy bút ném Diệp Trí Viễn…”
An Hạ Dao biết, dù cô nói thật như vậy, nhưng thầy giám thị chắn chắn sẽ không tin, có lẽ ông nghĩ cô và Diệp Trí Viễn đang trao đổi bài cho
nhau.
Đôi lông mày của Diệp Trí Viễn nhíu chặt lại vì cảm giác khó chịu
trong người, cậu nghiến răng nói: “Bút của em hỏng, em hỏi mượn An Hạ
Dao, vì thế bạn ấy mới ném sang cho em.”
“Hai em đừng có bào chữa cho nhau nữa, chắc chắn là đang gian lận khi làm bài.” Nhà trường thực hiện việc coi chấm thi chéo lớp, chế độ thi
cử của phổ thông trung học ảnh hưởng trực tiếp đến tiền thưởng, các thầy cô ít nhiều cũng có những tính toán riêng, ai cũng mong kết quả của lớp khác thấp hơn lớp mình, ông biết An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn, đó là hai
học sinh đạt kết quả trong tốp dẫn đầu toàn trường trong lần thi trước,
nếu bị bắt là đang quay cóp thì đó sẽ là một bài học cho họ, cho dù
không quay cóp thật, thì việc mất thời gian sẽ khiến họ không kịp làm
xong bài, kết quả không cao, dẫn tới kết quả thi bình quân lần này của
lớp nhất định sẽ bị tụt theo.
Không phải là thầy giám thị cố tình tìm cớ, mà là vì An Hạ Dao và
Diệp Trí Viễn đã coi thường kỷ luật nghiêm túc của trường thi, nên không thể trách thầy được khi xử lý hai người: “Có quay cóp hay không, tôi sẽ kiểm tra, bây giờ hai em hãy nộp bài cho tôi rồi ra ngoài.”
An Hạ Dao do dự nhìn bài thi chưa làm xong của mình, cô biết, chỉ cần cô kiên trì thì có thể giải quyết xong việc hiểu lầm là quay cóp, sẽ
hoàn thành bài thi và được điểm cao, nhưng nhìn sắc mặt nhợt nhạt của
Diệp Trí Viễn, cô đã cắn môi, kéo Diệp Trí Viễn: Cậu không sao chứ?
Chúng ta nộp bài thôi!” sau đó vừa kéo vừa đẩy Diệp Trí Viễn ra khỏi
phòng thi.
“Ngốc điểm 0, cậu khó chịu ở đâu?” Vừa ra khỏi phòng thi An Hạ Dao bèn hỏi với vẻ quan tâm.
“Sao cậu lại biết mình khó chịu?” Diệp Trí Viễn thấy bụng cứ quặn lên từng cơn, đau như xé, chân tay đều nhũn cả ra, thân hình mất hết sức
lực sắp không đứng vững đến nơi, vì thế trọng lượng toàn thân hầu như
dồn cả sang người An Hạ Dao, cậu đáp với vẻ yếu ớt.
“Xem chừng cậu bị ốm rồi! Chúng ta tới bệnh viện thôi!” An Hạ Dao cảm thấy không đỡ được thân hình cao lớn của Diệp Trí Viễn, bước chân chệnh choạng.
“Đỡ mình ngồi xuống một chút đã!” Diệp Trí Viễn nghiến răng, cố nén cơn đau, nói.
An Hạ Dao giúp Diệp Trí Viễn ngồi xuống, định đi tìm thầy giáo, nhưng nhìn điệu bộ ấy của Diệp Trí Viễn thì lại không đám đi, vì thế bèn móc
điện thoại ra, gọi đến 120, rồi dùng tay áo của mình không ngừng lau mồ
hôi cho Diệp Trí Viễn với vẻ quan tâm. “Cậu không sao chứ? Rút cục là
khó chịu ở đâu?”
Khuôn mặt điển trai của Diệp Trí Viễn nhợt nhạt như không còn giọt
máu, đến cả nói cũng không còn hơi sức, cậu đưa tay chỉ vào bụng. An Hạ
Dao vội ngồi xổm xuống, đưa tay đặt lên bụng cậu, thận trọng xoa mấy
cái: “Đau bụng à? Trước đây đã đau như thế này bao giờ chưa?”
“Em gái nắn răng, cậu phiền phức quá…” Diệp Trí Viễn đau tới mức mờ
cả mắt, tai chỉ còn nhớ rõ được duy nhất là tiếng khóc của An Hạ Dao:
“Ngốc điểm 0, cậu không được có chuyện gì đấy!”
Cô bé xấu xí, cô bé nạm răng này đúng là dễ khóc!
Khi Diệp Trí Viễn tỉnh lại thì đã là buổi trưa ngày hôm sau. Khi cảm
giác của các cơ quan vừa trở lại, cậu lập tức nhận ra mùi thuốc sát
trùng nồng nặc. Khẽ chau mày, cậu mở to đôi mắt nhìn lên trần và tường
nhà, toàn thấy một màu trắng toát.
Trong lòng cậu cảm thấy một nổi phiền muộn rất khó tả, trên khuôn mặt của chàng trai mới lớn thoáng hiện lên vẻ buồn rầu không nên có của
những người ở tuổi cậu. Cậu đưa mắt nhìn quanh, An Hạ Dao đang ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ, tay cầm một cuốn sách đọc rất chăm chú.
Ánh mặt trời xuyên qua tấm kính cửa chiếu lên người cô, khiến toàn
thân cô như được bao bọc trong một vầng ánh sáng màu vàng rực rỡ, toàn
thân cô toát nên vẻ dịu dàng, yên tĩnh, thật khác hẳn với điệu bộ nhe
nanh giơ vuốt lúc đầu.
Ánh mắt của Diệp Trí Viễn dừng lại trên người cô, cô là một người đến một câu cũng không thèm nói khi chưa quen, nhưng một khi đã quen rồi
thì lại líu lo luôn mồm, và mỗi khi đọc sách thì rất yên lặng, khiến
người khác rất khó quen.
Dáng điệu của An Hạ Dao trong khi yên lặng, không cười, không nói
thực ra rất xinh đẹp, có điều đúng là chiếc răng bịt kia đã ảnh hưởng
tới vẻ xinh đẹp của cô, Diệp Trí Viễn thầm thấy tiếc trong lòng!
Dường như An Hạ Dao cũng cảm thấy có đôi mắt rừng rực đang nhìn mình, bất giác ngẩng đầu lên khỏi trang sách, nhìn về phía Diệp Trí Viễn:
“Cậu tỉnh rồi à?”
Hôm qua, khi đưa cậu tới bệnh viện, Diệp Trí Viễn đang trong trạng
thái hôn mê, sau đó, không chỉ có đau bụng mà còn nôn mửa, khiến An Hạ
Dao sợ quá không dám rời đi, đành phải nói dối với gia đình rằng phải
học bù, và liên tục túc trực bên giường của Diệp Trí Viễn. May mà sau
mỗi kỳ thi hàng tháng đều được nghỉ, nên cô cũng không cần phải xin phép nhà trường.
“Có còn cảm thấy khó chịu ở đâu nữa không?” An Hạ Dao vội đặt cuốn
sách ở trong tay xuống, đi về phía Diệp Trí Viễn, tiện thể đưa chiếc di
động: “Hãy gọi điện về cho gia đình cậu đi!”
Diệp Trí Viễn khẽ đẩy bàn tay cầm chiếc di động của An Hạ Dao ra, lắc đầu, khẽ mấp máy môi: “Không cần.”
An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn, rồi lại nhìn chiếc di động, bĩu môi
nhưng cũng không ép nữa, mà vội nói về tình hình bệnh tình của Diệp Trí
Viễn cho cậu nghe: “Hôm qua, cậu bị ngộ độc thức ăn, thêm vào đó là bệnh viêm ruột phát tác, dẫn tới bị sốt, cho nên mới khó chịu như thế.”
Diệp Trí Viễn khẽ “ừ” một tiếng, sau đó nhìn An Hạ Dao, cô đang đứng
ngược với luồng ánh sáng, trên khuôn mặt nhỏ hơi tối, đôi mắt đen láy
rất sáng, trông như đốm sao trên trời, cô chống tay vào hông, hỏi Diệp
Trí Viễn với vẻ mặt nghiêm túc: “Nói đi, hôm qua cậu đã ăn những đồ ăn
linh tinh gì?”
Diệp Trí Viễn lắc đầu yếu ớt: “Mình cũng không biết!”
Khóe môi An Hạ Dao khẽ giật, giận dữ: “Không biết? Hãy liệt kê những
nơi mà cậu đã đi và những thứ mà cậu đã ăn ra, tớ sẽ tra giúp cho cậu!”
Nói xong câu này với vẻ nghiêm túc, cô bước nhanh đến bên giường của
Diệp Trí Viễn, cúi người xuống, đưa tay sờ lên trán cậu: “Đã hết sốt
rồi, để mình đi hỏi bác sỹ xem cậu có còn phải truyền nước nữa không.
Chờ đấy nhé!” Nói xong, lập tức chạy đi.
Diệp Trí Viễn hơi ngẩn người ra, nhìn theo bóng An Hạ Dao, khóe môi
bất giác nở ra, đáy mắt ánh lên vẻ dịu dàng mà chính cậu cũng chưa bao
giờ cảm thấy.
Sau khi từ bệnh viện trở về, mọi thứ dường như lại trở về quỹ đạo,
nhưng cũng dường như mọi thứ bắt đầu trở nên ấm áp và mơ màng.
“Em gái nắn răng, bài tập của mình đã làm xong chưa?” Diệp Trí Viễn
gác chân lên bàn, ngồi trong tư thế thoải mái nhất, nhìn An Hạ Dao với
vẻ mặt coi việc cô phải làm là đương nhiên. Kể từ lần thắng An Hạ Dao
khi cậu thi đạt kết quả cao hơn cô 1 điểm, tất cả bài tập của cậu đều đo An Hạ Dao làm giúp, đến nay cũng đã gần nửa học kỳ rồi.
An Hạ Dao tức đến phát khóc mà không được, bình thường chép các môn
toán lý hóa cũng là được rồi, cùng lắm là cô ôn bài cũ nhớ bài mới,
nhưng cậu chàng này đến cả văn cũng giao cho cô làm, may mà cô học văn
cũng tốt, cùng một đề văn vẫn có thể viết ra hai bài mang phong cách
khác nhau.
Nhiều năm sau đó mỗi khi nhớ lại, cô không thể không nghĩ rằng, phải
chăng khả năng viết văn của cô tốt, có thể kiếm cơm được bằng nghề viết
lách, rồi làm nhà văn chuyên mục là do được rèn luyện từ lúc đó?
“Em gái nắn răng, mình hỏi cậu đấy!” Diệp Trí Viễn để chân xuống, huých vào người An Hạ Dao.
“Được rồi!” An Hạ Dao tức giận quăng vở bài tập của Diệp Trí Viễn ra. Do phải chép bài cho Diệp Trí Viễn mà chữ viết vốn rất đẹp của cô bây
giờ trở nên nghiêng ngả, xiêu vẹo, trông mà thấy chán.
Diệp Trí Viễn đón vở bài tập, tiện tay vứt xuống, sau đó nói với vẻ
mặt không thay đổi: “Nếu đã làm xong bài tập cho mình rồi thì cậu hãy
viết thư tình giúp mình đi, cậu cũng đang rỗi mà.”
An Hạ Dao tưởng là mình nghe nhầm, quay lại nhìn Diệp Trí Viễn: “Cậu
vừa nói gì?” Quen với cậu chàng này cũng đã nửa học kỳ rồi, hàng ngày
nhìn thấy câu ta vứt thư tình từ chỗ ngạc nhiên đến thấy quen, rồi sau
đó là không còn cảm giác, nhưng nghe cậu ta nói đến việc viết thư tình
thì đây đúng là lần đầu!
An Hạ Dao không thể không nghi ngờ, tai cô dường như có ảo giác.
Diệp Trí Viễn nói, mặt vẫn không đổi sắc: “Em gái niềng răng, cậu còn trẻ thế, mà đã bị điếc, bị ù tai rồi à?” Nói xong còn bổ sung một câu:
“Cậu hết rồi!”
“Sầm!” An Hạ Dao giận dữ đấm xuống bàn, nghiến răng, kêu lên đầy đủ cả họ và tên: “Diệp – Trí – Viễn.”
“Có tôi, có tôi” đừng có gọi lớn tiếng như vậy, lớp trưởng đang nhìn
kìa!” Diệp Trí Viễn chậm rãi ngoáy tai, cười ma mãnh: “Cẩn thận không
thì mình thưa với thầy giáo là cậu bắt nạt mình!”
“Mình bắt nạt cậu? Diệp Trí Viễn, cậu không nhầm đấy chứ?” An Hạ Dao
lạnh lùng cười, “Chuyện buồn cười đó chẳng hề buồn cười chút nào?”
“Ôi cha, mình bắt nạt cậu, mình bắt nạt cậu, được chưa nào?” Diệp Trí Viễn nhăn nhở huých An Hạ Dao lúc đó đang quay mặt đi vì tức giận.
“Cút” An Hạ Dao giận dữ quăng ra một từ.
“Em gái nắn răng, lúc đầu là cậu nói, rằng sẽ giúp mình viết thư
tình, bây giờ cậu lại không muốn công nhận à?” Diệp Trí Viễn vẫn nhìn An Hạ Dao với ánh mắt rừng rực: “Nuốt lời là sẽ béo đấy, cẩn thận, cậu sẽ
chết vì béo đấy!”
An Hạ Dao hít một hơi sâu, cuối cùng cũng nén được cơn giận, lấy một
tờ giấy trong ngăn bàn ra, vớ lấy bút, nhìn Diệp Trí Viễn: “Tên?”
“Tên vẫn chưa nghĩ ra, cậu rỗi thì hãy viết nội dung trước đi!” Diệp
Trí Viễn nhìn khuôn mặt giận đữ của An Hạ Dao, hai má căng phồng lên,
không kìm được ý nghĩ trêu chọc cô.
“Cậu muốn viết thư tình kiểu gì?” An Hạ Dao hỏi Diệp Trí Viễn với vẻ nghiêm túc, giống như hỏi: trưa nay cậu ăn cơm chưa?
“Ui cha! Em gái nắn răng, cậu giỏi thật đấy, có thể viết được nhiều
kiểu thư tình cơ à?” Trí Viễn nhìn Hạ Dao với vẻ thích thú, “Đúng là
người tài không lộ mặt, Em gái nắn răng, cậu lợi hại thật! Nào, nói cho
anh đây nghe xem, đã từng viết thư tình cho những ai rồi?”
“Thôi đi!” An Hạ Dao trừng mắt lườm Diệp Trí Viễn, “Rút cuộc là cậu có cần mình viết cho không? Phí cả thời gian của mình!”
Diệp Trí Viễn búng móng tay, chậm rãi nói: “Cậu hãy viết một lá thư tình theo kiểu văn vẻ cho tớ xem!”
An Hạ Dao cầm bút, để trống phần xưng hô đầu thư, sột soạt viết trên
giấy, chỉ một lát sau đã xong, rồi sau đó đưa cho Diệp Trí Viễn: “Xong
rồi.”
“Nhanh thế sao?” Diệp Trí Viễn đón lấy đọc, một hàng chữ nổi bật đập
vào mắt: “Tôi muốn hỏi thế gian, tình là gì mà lại khiến người ta suốt
đời gắn bó bên nhau? Cô bé, tôi đã yêu em, hãy làm bạn gái tôi nhé!”
“Có quá ngắn gọn không?” Trí Viễn hỏi.
Hạ Dao vội lắc đầu: “Mình thấy rất tốt, chủ đề rõ ràng, thái độ đứng đắn, vừa đọc là thấy ngay.”
“Liệu người ta có chấp nhận không?” Trí Viễn chau mày, nhìn lên lá thư, hỏi bâng quơ.
“Có chứ!” Để xua đuổi Diệp Trí Viễn đi, An Hạ Dao đáp bừa, vẻ rất chắc chắn.
“Khẳng định như vậy chứ? Nhất định chứ?” Diệp Trí Viễn không yên tâm, hỏi: “Nếu chẳng may người ấy không chấp nhận mà từ chối thì làm thế
nào?”
“Sao như thế được?” An Hạ Dao nói với vẻ đầy tự tin: “Với một người
như cậu, thì chẳng cần bất cứ lá thư tình nào, chỉ cần ngoắc tay một cái là tất cả những giống cái sẽ lao ngay đến thôi!”
Diệp Trí Viễn chớp đôi mắt đen, ngoắc tay về phía An Hạ Dao.
An Hạ Dao tròn mắt, “Làm gì thế?”
“Kìa, Em gái niềng răng. Không lẽ, cậu không phải là giống cái? Nếu
không thì sao lại không lao đến?” Trí Viễn nói câu này với vẻ rất nghiêm trang.
Bị đùa như vậy, khuôn mặt xinh xắn của Hạ Dao đỏ bừng, giận dữ nói: “Diệp Trí Viễn, Rỗi hơi quá nhỉ!”
Diệp Trí Viễn vớ lấy chiếc bút, viết lên chỗ An Hạ Dao để trống đầu
thư ba từ: Gửi Em gái niềng răng, rồi ký tên Ngốc điểm 0 rất bay bướm ở
cuối thư, sau đó huých An Hạ Dao, và đặt lá thư lên trước mặt cô.
“Em gái niềng răng, thư tình cho em đây!” Diệp Trí Viễn nhăn nhở nói
với An Hạ Dao: “Tôi muốn hỏi thế gian, tình yêu là gì mà lại khiến người ta suốt đời gắn bó bên nhau. Cô bé, tôi đã yêu em, hãy chấp nhận làm
bạn gái tôi nhé!”
Khuôn mặt trắng trẻo của An Hạ Dao trong phút chốc đỏ bừng như tôm
luộc, tức giận vo tròn lá thư thành một nắm, trừng mắt nhìn Diệp Trí
Viễn, nghiến răng nói: “Diệp Trí Viễn, kể từ bây giờ, mình sẽ không chép bài, làm bài cho cậu và cũng không viết thư tình cho cậu nữa, càng
không làm giúp cậu bất cứ việc gì, cuối cùng, mình cũng không muốn nói
chuyện với cậu nữa!”
Diệp Trí Viễn tròn mắt, nói với vẻ vô tội: “Em gái nắn răng, cậu nói
đấy chứ, bức thư tình này chủ đề rõ ràng, thái độ đứng đắn, vừa đọc là
thấy ngay, bất cứ cô gái nào cũng chấp nhận. Cậu đã lừa gạt tình cảm của mình!” Nói rồi, giả bộ ôm ngực, nói: “Thật tội nghiệp cho mình vì đã
tin cậu, cục cưng của mình, mình thấy rất tổn thương…”
An Hạ Dao tức giận tới mức không muốn nói thêm với Diệp Trí Viễn nữa, cô cảm thấy đau lòng, trái tim nhỏ bé của cô mới thực sự là bị tổn
thương, lá thư tình đầu tiên trong cuộc đời lại là do Diệp Trí Viễn đùa
bỡn để cô viết, hơn nữa lại là cô viết cho chính mình!
“Em gái nắn răng, cậu giận thật à?” Diệp Trí Viễn ngồi sát lại bên cạnh An Hạ Dao, dùng khủy tay huých cô.
An Hạ Dao tránh cú huých ấy, mặt vẫn không thay đổi và không nói gì.
“Em gái nắn răng, mình không đùa cậu đâu!” Diệp Trí Viễn hít một hơi sâu, “Chúng ta thử yêu nhau nhé, được không?”
An Hạ Dao thấy đầu óc trở nên trống rỗng, một lúc sau mới nhìn sang
Diệp Trí Viễn: “Cậu đùa đủ chưa? Đùa mình như vậy cậu thấy thích lắm à?”
Thấy An Hạ Dao gầm lên với vẻ giận dữ như vậy, Diệp Trí Viễn ngượng ngùng, một hồi lâu cũng không biết phải nó như thế nào.
“Diệp Trí Viễn, mình thích cậu?” Lộ Ngữ Nhụy dỏng tai lên nghe đoạn
đối thoại nãy giờ giữa Diệp Trí Viễn và An Hạ Dao, cuối cùng không nén
được, quay người lại, nhìn cậu với ánh mắt chan chứa tình cảm, thông
báo.
An Hạ Dao ngây người, hoàn toàn bất ngờ khi thấy Lộ Ngữ Nhụy tỏ tình
cảm một cách trực tiếp như vậy, Diệp Trí Viễn cũng tròn xoe mắt.
“Diệp Trí Viễn, mình thích cậu!” Lộ Ngữ Nhụy nhấn mạnh lại với vẻ rất kiên định, mắt nhìn thẳng vào Diệp Trí Viễn.
Lời bày tỏ ấy, câu nói ấy, thực ra An Hạ Dao cũng muốn nói, nhưng cô
thấy tự ti và không thể nói ra mồm. Cô nhìn Lộ Ngữ Nhụy, một Lộ Ngữ Nhụy như một nữ thần hoàn mỹ, cảm thấy tự ti đến mình chỉ muốn chui xuống
đất.
“Bạn Lộ Ngữ Nhụy, mẹ mình không cho mình yêu sớm, bạn đừng thích
mình!” Diệp Trí Viễn từ chối một cách ngắn gọn, đôi mắt đen nhìn lướt
qua An Hạ Dao như đang suy nghĩ tới điều gì và đầy ý tứ sâu xa.
An Hạ Dao ôm cuốn sách với vẻ không tự nhiên, cảm thấy mình giống như một chiếc bóng đèn sắp cháy.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lộ Ngữ Nhụy thoáng hiện lên vẻ buồn bã, nhìn
Diệp Trí Viễn với ánh mắt oán trách, “Cậu cố ý từ chối mình đúng không?” Nói rồi cô đưa mắt nhìn sang phía An Hạ Dao với vẻ hơi hận.
An Hạ Dao lo lắng cúi đầu, trong bụng thầm nghĩ, Lộ Ngữ Nhụy, cậu bày tỏ tình cảm và bị hất bại, điều đó đúng là rất đáng buồn, nhưng đừng
nhìn mình với vẻ oán trách như vậy, mình cũng không muốn nhìn thấy, đó
là vì thời cơ mà bạn lựa chọn không đúng đấy chứ. Còn nữa, Diệp Trí Viễn không yêu sớm, đó là vì mẹ bạn ấy không cho phép, không thể không nghe
lời mẹ được.
Diệp Trí Viễn lãnh đạm nói: “Vì sao mình phải cố ý từ chối bạn? Mình
cũng đâu có quen bạn”. Mắt của Lộ Ngữ Nhụy đỏ lên, cố nén những giọt
nước mắt sắp trào ra, cắn môi, quay mặt đi. An Hạ Dao thấy vậy sinh lòng thương hại, bất giác bĩu môi nói với Diệp Trí Viễn: “Cậu đúng là đồ tai họa!”
Diệp Trí Viễn cũng bĩu môi, lần đầu tiên không đấu khẩu lại với An Hạ Dao.
“Em gái nắn răng, buổi tối cùng mình tới thư viện đọc sách!” Trước
lúc tan học, Diệp Trí Viễn kéo tay An Hạ Dao, nói với vẻ mặt nghiêm
chỉnh.
An Hạ Dao ngạc nhiên tới mức há hốc miệng như nuốt phải trứng gà một
hồi lâu: “Cậu nói là tới thư viện đọc sách hả?” Nói rồi cô ngước mắt lên nhìn bầu trời bên ngoài, “Hôm nay mặt trời vẫn mọc lên từ đằng đông
mà!”
Diệp Trí Viễn giận dữ búng vào mũi An Hạ Dao: “Sao nhiều lời thế? Một câu thôi, rút cuộc là có đi cùng mình không?”
An Hạ Dao do dự một lúc, tiếp đó hít một hơi thật sâu, “Buổi tối Câu lạc bộ văn học có việc rồi, mình không đi cùng cậu được”.
“Thế thì được, mình sẽ đi cùng cậu tới Câu lạc bộ văn học.” Diệp Trí
Viễn nói chắc chắn như đinh đóng cột xong cầm bộ đồng phục lên đi ra
ngoài, không cho An Hạ Dao bất cứ cơ hội nào để từ chối.
An Hạ Dao đứng ngây người tại chỗ, một hồi lâu vẫn không lấy lại được trạng thái.
Khi Diệp Trí Viễn cứ làm bộ mặt dày theo An Hạ Dao vào phòng làm việc của Câu lạc bộ văn học, bảy, tám hội viên đang bàn luận rất sôi nổi đều im bặt trợn tròn mắt nhìn An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn đi bên cạnh.
Chủ nhiệm câu lạc bộ là người lấy lại trạng thái đầu tiên, hắng giọng một cái, lên tiếng chào Diệp Trí Viễn: “Chào cậu Diệp.”
Diệp Trí Viễn có vẻ hơi lúng túng, gật đầu với người ấy, rồi cũng chào lại với vẻ thân thiện: “Vâng, chào anh.”
An Hạ Dao thì đứng ngây người ở cửa, mắt mở to hết cỡ, vì trên bức
tuờng của Câu lạc bộ, bức tường vốn dành để dán những số tập san đặc
sắc, bây giờ là một bức biểu ngữ nền đỏ với một hàng 6 chữ màu trắng rất to: “Em gái nắn răng, tôi yêu em!”
Diệp Trí Viễn đẩy khẽ vào người An Hạ Dao: “Em gái nắn răng, nhìn
thấy dòng chữ trên tường chưa?” Bàn tay của Diệp Trí Viễn nắm chặt thành nắm đấm, thực ra, chỉ có cậu mới biết, trống ngực cậu đang đập rất
nhanh, hơn nữa, mồ hôi còn toát đầy lòng bàn tay.
Nền đỏ, chữ trắng, bức biểu ngữ rộng tới cả 3 mét mà chỉ có 6 chữ,
chỉ cần không phải là người mù, thì dù là ai cũng đều nhìn thấy, huống
chi thị lực của An Hạ Dao từ trước đến giờ luôn là 10/10.
Phản ứng đầu tiên của An Hạ Dao là, hôm nay là ngày cá tháng tư, vì
thế cô quay mặt lại, hỏi Diệp Trí Viễn: “Hôm nay ngày bao nhiêu? Thứ
mấy?”
Diệp Trí Viễn hồi hộp chờ xem phản ứng của An Hạ Dao, không ngờ, chờ
một hồi lâu, cuối cùng lại nghe thấy một câu hỏi chẳng ăn nhập chút nào
như vậy, tuy lấy làm lạ, nhưng vẫn trả lời rất thật thà: “ngày 21, thứ
5.”
“Không phải là ngày cá tháng tư?” An Hạ Dao gầm lên với Diệp Trí Viễn, “Diệp Trí Viễn, sao cậu lại lừa mình?”
Diệp Trí Viễn tròn mắt, mấy người khác trong Câu lạc bộ văn học cũng
tròn mắt, phản ứng của An Hạ Dao quả thật rất bất ngờ, phản ứng bình
thường thì phải là cười bẽn lẽn rồi ôm lấy Diệp Trí Viễn, sau đó gật đầu lia lịa: “Mình bằng lòng! Mình bằng lòng!”
“Diệp Trí Viễn, mình thực sự rất giận!” An Hạ Dao lườm Diệp Trí Viễn rất dữ, sau đó quay người bỏ đi.
Không thể trách An Hạ Dao sao không chấp nhận Diệp Trí Viễn, cũng
không thể trách An Hạ Dao tự ti tới mức nghĩ rằng Diệp Trí Viễn đang đùa cợt, trêu chọc mình, vì rằng, cô đã tận mắt chứng kiến Diệp Trí Viễn
lạnh nhạt từ chối Lộ Ngữ Nhụy – nữ thần hoàn mỹ nhất trường. Cô thực sự
không thể nào chấp nhận được, sự thật Diệp Trí Viễn không chạy theo nữ
thần hoàn mỹ mà lại dành tình cảm cho cô – một “cây giá đỗ” vừa gầy vừa
bé, vì sự thật này quá hoang đường, hoang đường tới mức không còn chút
chân thực nào.
An Hạ Dao thích Diệp Trí Viễn, trong trái tim nhỏ bé của cô chứa đầy
giấc mơ của thiếu nữ, nhưng vì yêu rất chân thật, nên không thể nào chấp nhận được “sự hoang đường” thiếu chân thật.
Mười bảy tuổi, nhưng An Hạ Dao rất tự ti, nhất là khi cùng yêu một
chàng trai có vấn đề với một nữ thần hoàn mỹ, sự tự ti ấy khiến cô chỉ
còn biết giấu kín tâm sự của mình. Diệp Trí Viễn đứng ngây người tại
chỗ, lời bày tỏ mà cậu đã mất bao công sức chuẩn bị đã bị cô gái ấy phá
hỏng!
Chủ nhiệm Câu lạc bộ văn học và mấy người khác đưa mắt nhìn nhau,
cuối cùng, một người lên tiếng: “Diệp Trí Viễn, cậu thích An Hạ Dao thật à?”
Diệp Trí Viễn giận dữ đáp: “Hỏi gì mà phí lời thế?”
“Nhưng An Hạ Dao hoàn toàn không tin rằng cậu thích cô ấy!” Chủ nhiệm Cậu lạc bộ không nén được cũng nhảy ra chen vào: “Cô ấy nghĩ rằng cậu
đang đùa cợt với cô ấy!”
Diệp Trí Viễn bất lực: “Tôi biết, vậy thì có cách gì làm cho cô ấy tin rằng, tôi đang theo đuổi ấy?”
“Hay là, buổi tối cậu ôm ghi ta tới đánh ở dưới sân ký túc xá của nữ sinh đi!”
Chủ nhiệm Câu lạc bộ nghĩ một lúc: “Cậu phải nghiêm chỉnh lên thì mới làm cho An Hạ Dao động lòng và tin rằng cậu đang theo đuổi cô ấy chứ
không phải là đang đùa cợt.”
“Nhưng tôi không biết chơi ghi ta!” Diệp Trí Viễn tỏ ra bất lực. Cứ nghĩ cậu là người toàn năng chắc, cái gì cũng biết.
“Cậu biết hát không?” Chủ nhiệm Câu lạc bộ lại hỏi.
Diệp Trí Viễn gật đầu, việc này đơn giản hơn một chút.
Chủ nhiệm Câu lạc bộ vỗ vai Trí Viễn: “Tớ biết đánh đàn, tớ sẽ giúp cậu!”
và nghiễm nhiên trở thành quân sư của Trí Viễn. Chỉ nghĩ đến chuyện
chàng trai điển trai nhất trường Diệp Trí Viễn theo đuổi “cây giá đỗ” An Hạ Dao gây xôn xao mọi người, trở thành một nét bút huy hoàng trong đời sống trong trường và mình là người tham gia câu chuyện ấy, cũng đủ
khiến Chủ nhiệm Câu lạc bộ thấy rất khoái trí và phấn chấn.
Tối hôm ấy, trăng sáng sao thưa. Ánh trăng chiếu trên mặt đất tỏa ra
một thứ ánh sáng mơ màng, nhàn nhạt, cả sân trường dần trở nên yên tĩnh.
Chủ nhiệm Câu lạc bộ ôm đàn, Diệp Trí Viễn cầm Mic, đứng trước khu ký túc của An Hạ Dao, lớn tiếng hát rằng: “cô gái ơi, xin em hãy nhìn anh
một lần, lời ca và điệu nhạc này anh dành cả cho em… tấm lòng trân thành của anh em có hiểu chăng? xin em nhìn anh một lần, chỉ một lần thôi để
trái tim anh bớt cô đơn. Chỉ một lần cho cõi lòng anh bớt giá băng.”
Tiếng đàn của Chủ nhiệm câu lạc bộ hòa theo tiếng hát của Trí Viễn,
lập tức gây xôn xao cả khu ký túc của nữ sinh, những cái đầu con gái thi nhau thò ra nhìn, rồi cùng đồng thanh kêu lên đầy vẻ sửng sốt: “Òa!
Diệp Trí Viễn?”
“Thì ra là Diệp Trí Viễn đang hát!”
“Ôi, Diệp Trí Viễn đẹp trai quá!”
Những tiếng thốt ngạc nhiên vang lên khắp khu ký túc xá nữ sinh. Mỗi
phòng của nữ sinh lớp 10 có ba người, một người phụ nữ ngang với năm
trăm con vịt, vì vậy mà lúc này bên tai của Diệp Trí Viễn toàn là tiếng
ồn ào của hàng ngàn con vịt…
“Anh tìm em trong biển người mênh mông. Trái tim em là đại dương sâu
thẳm. Anh như con thuyền trôi cô đơn không bến đỗ. An Hạ Dao hãy là bến
đỗ của anh nhé…”
“Ôi! Diệp Trí Viễn đang tỏ tình, An Hạ Dao, thì ra là An Hạ Dao!”
“An Hạ Dao là ai?”
“An Hạ Dao là con bé mà lần nào thi cũng đứng tốp 3 toàn trường ấy mà!”
“Diệp Trí Viễn mà lại thích con bé xấu xí đó à? Đúng là không thể tưởng tượng nổi!”
“Diệp Trí Viễn, hãy yêu em đi, được không? Em thích anh!”
Cả khu ký túc của nữ sinh như sôi lên, trừ cửa sổ của An Hạ Dao,
khung cửa ấy rất trống, chỉ có một người, đó là cô lớp trưởng béo tròn,
An Hạ Dao không ra, Lộ Ngữ Nhụy cũng không ra.
Diệp Trí Viễn cảm thấy trong lòng hụt hẫn, nhưng dưới ánh mắt khích
lệ của Chủ nhiệm câu lạc bộ văn học, cậu vẫn dốc hết can đảm, thét to:
“An Hạ Dao, mình thích cậu! Thực sự là rất thích cậu!”
Đến lúc đó thì An Hạ Dao ra thật, nhưng với một chậu nước trong tay,
hắt xuống dưới không một chút do dự, đồng thời kèm theo một câu: “Diệp
Trí Viễn, cậu chết này!”
Diệp Trí Viễn và Chủ nhiệm Câu lạc bộ ướt đẩm từ đầu đến chân, trông thảm hại chẳng khác gì gà nhúng nước.
Trái tim của Diệp Trí Viễn cũng nguội theo dòng nước, Chủ nhiệm câu
lạc bộ vỗ vai cậu, an ủi: “cuộc chiến mới bắt đầu, còn nhiều gian nan,
phải tiếp tục nỗ lực, một chút trắc trở mà bỏ cuộc thì An Hạ Dao sẽ
không tin rằng cậu thực sự thích cô ấy.”
Lời động viên kịp thời làm ý chí giảm sút của Diệp Trí Viễn lại được dâng trào: “Nhất định tôi sẽ theo đuổi Hạ Dao bằng được.”
Lớp trưởng với vẻ mặt ngất ngây, tay ôm ngực, làm điệu bộ như sắp té
xỉu: “An Hạ Dao, cậu đúng là quá tàn nhẫn, vô tình và ích kỷ! Sao cậu
lại có thể đối xử như thế với Trí Viễn? Ôi, hoàng tử của tôi, “trái tim” nhỏ bé của tôi!”
An Hạ Dao toàn thân run lên vì giận dữ: “Tớ không hắt nước rửa chân vào người cậu ấy là đã giữ thể diện cho cậu ấy lắm rồi!”
Lộ Ngữ Nhụy buồn bã nhìn An Hạ Dao, hỏi với ngữ điệu lành lạnh: “Cậu thật sự không thích Diệp Trí Viễn à?”
An Hạ Dao nhìn Lộ Ngữ Nhụy, trong lòng thấy đôi chút lo lắng, nhưng vẫn đáp cứng cỏi: “Ừ!”
Thực ra An Hạ Dao thấy khinh bản thân, cô thích Diệp Trí Viễn, thực
sự là rất thích, nhưng, cô biết, khoảng cách giữa cô và Diệp Trí Viễn
rất xa, rất xa. Sáng hôm sau, An Hạ Dao vừa ra khỏi cổng ký túc, Diệp
Trí Viễn đã ở đó tươi cười, với bông hồng rực rỡ trên tay.
Khuôn mặt của An Hạ Dao thoắt lạnh hẳn đi, mắt nhìn thẳng, khi đi qua Diệp Trí Viễn trống ngực cô rất không bình thường, nhưng vẫn không thể
nóng bằng cái đầu cô lúc này.
Diệp Trí Viễn lập tức đuổi theo sau, kéo An Hạ Dao lại, nhìn cô bằng
đôi mắt rừng rực, thổ lộ: “An Hạ Dao, mình thích cậu?” Trái tim của An
Hạ Dao mỗi lúc một loạn nhịp, nhưng cô vẫn thốt lên mấy lời giận dữ:
“Diệp Trí Viễn, cậu thích mình ở điểm gì? Mình sửa chữa không được à?”
Diệp Trí Viễn im lặng một lúc: “Thích cậu chẳng vì lý do nào, nếu
mình có thể nói là mình thích cậu điểm gì thì mình còn thích cậu làm
gì?” Đây đúng là những lời rất thật của Diệp Trí Viễn, cậu cũng rất muốn biết, vì sao mình không thích một nữ thần xinh đẹp mà lại thích An Hạ
Dao, cô bé bịt răng, cây giá đỗ.
An Hạ Dao lặng lẽ nhìn Diệp Trí Viễn.
Diệp Trí Viễn cũng nhìn An Hạ Dao với vẻ rất nghiêm túc.
Bốn mắt nhìn nhau, thời gian, không gian, dường như đều dừng lại,
trong thế giới của Hạ Dao và Diệp Trí Viễn dường như chỉ còn sự tồn tại
của hai người.
An Hạ Dao rụt rè, nói với giọng van xin: “Diệp Trí Viễn, cậu đừng đùa nữa, được không?” Trái tim non nớt, thơ ngây của cô không thể chịu được bất cứ sự giày vò nào.
Diệp Trí Viễn nhìn An Hạ Dao: “Mình không đùa, Dao Dao, mình thực sự thích cậu!”
An Hạ Dao hỏi với vẻ nghi ngờ: “Cậu thực sự không đùa chứ?”
Diệp Trí Viễn nắm lấy tay của An Hạ Dao đặt lên ngực mình, nói với vẻ vô cùng nghiêm túc: “Em gái nắn răng, cậu có nghe thấy trái tim mình
đang đập rộn ràng, mãnh liệt vì cậu không. Mình thích cậu, thực sự rất
thích…”
An Hạ Dao dao động, dao động thực sự, cho dù Diệp Trí Viễn thích cô
thật hay giả vờ, thì cô cũng đều muốn nói với Diệp Trí Viễn, An Hạ Dao
thực lòng rất thích Diệp Trí Viễn.
Diệp Trí Viễn thấy An Hạ Dao không có phản ứng gì đặc biệt bèn chớp
lấy cơ hội, kéo ngay An Hạ Dao vào lòng, không do dự đặt lên trán cô một nụ hôn: “Em gái nắn răng, mình thích cậu! Hãy làm bạn gái của mình,
được không?”
An Hạ Dao chìm ngập trong niềm vui sướng điên cuồng. Niềm hạnh phúc
nhất trên đời chính là được người mà mình thương thầm trộm nhớ đáp lại.
Cũng chỉ là việc người mà bạn yêu thầm nhớ trộm cũng lại yêu bạn, hơn
nữa còn thổ lộ tình cảm đó với bạn và theo đuổi bạn, đúng không?
Ngước đôi mắt đen long lanh lên nhìn Diệp Trí Viễn, An Hạ Dao nói với vẻ mặt rất nghiêm túc: “Trí Viễn, thực ra, mình cũng thích bạn!”
Khuôn mặt Diệp Trí Viễn bất giác nở ra, nói với An Hạ Dao: “Mình
thích cậu, cậu thích mình, vậy thì, mình nghĩ, chúng ta có thể thử yêu
nhau rồi!”
Trống ngực Hạ Dao đập loạn xạ, mặt đỏ bừng lên, thẹn thùng gật đầu và nói: “Ừ! Có thể…”
Diệp Trí Viễn ôm chặt An Hạ Dao vào lòng, áp vai vào bờ vai bé nhỏ của cô, cảm nhận niềm hạnh phúc vô bờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT