Do một vài chuyện đã xảy ra khá nhanh, mà năm người ở tạm Hoả Quốc sẽ không phải ở đây nữa, Hokage đã nói chuyện với Mizukage về việc thu xếp cho năm người bọn họ từ ở Hoả Quốc sang Thuỷ Quốc, và việc này sẽ tiến hành vào ngày mai...
Naruto và Kinchimoto cứ quấn quýt lấy nhau không rời, hai người như muốn phát khóc khi phải chia tay nhau...
- Naruto-nii, em chẳng muốn qua Thuỷ Quốc sống với người cá đâu! Em muốn ở đây với anh và chị Hinata-nee thôi à!
- Kinchi-san ngoan, không ai dám bắt em đi đâu....ngoại trừ ông thầy Kakashi chết tiệt!
Nhắc đến tào tháo tào tháo tới liền, Kakashi cùng bốn người nữa đi đằng sau chuẩn bị chuyến đi Thuỷ Quốc...
Karin tươi cười vì gặp được Sasuke lần cuối, Juugo vẫn lặng thinh như thường và Suigetsu có vẻ như đã bị....cảm nắng cô nàng Sakura rồi thì phải...
Từ cách xưng hô Sakura thành Sakura-chan, đến cử chỉ thân mật...
Cứ như thể anh chàng tóc trắng là anh trai cô vậy...
Sasuke thì không ngừng lườm Suigetsu, nhưng lại chuyển ánh mắt sang tên bạn đần của mình...
- chào teme! Mấy bữa nay với Sakura-chan thế nào?
- vẫn như cũ....dobe....có cả mọi người đến...nữa hả?..
Naruto đưa mắt nhìn quanh, ngoài năm người chuyển đi còn có Sikamaru, Hinata, Tenten, Ino...
Và cả ông thầy già cùng cuốn sách quái đản nữa!
- e hèm! Đủ rồi chứ? Giờ chúng ta đi thôi.
Thầy Kakashi tách thằng nhóc Kinchimoto ra khỏi người cậu, dẫn Karin, Juugo và Suigetsu vào trong vòng ấn chú...
Một luồn sáng xanh hiện ra, hút tất cả mọi người vào đó, biến mất trong không gian...
Cả đám đứng đây vô cùng tiếc nuối, Ino hơi buồn trở về nhà của mình, Naruto ban đầu thấy buồn nhưng về sau lại rủ Hinata đi ăn Ramen cùng, Shikamaru thì....haizzzzz...phiền phức!
Duy chỉ có...
- mình về thôi...Sakura...
Sasuke nắm tay cô kéo đi, mặc cho cô có phản kháng đến chừng nào đi chăng nữa...
- Sasuke-kun, em chẳng muốn về nhà đâu! Mình đừng về nhà nữa có được không?! - cô mè nheo nhõng nhẽo..
Anh thì chưa bao giờ thoát khỏi tuyệt chiêu 'mè nheo' của cô nên đã sớm mềm lòng..
- được rồi....không về nhà...thì ở đâu đây?
- mình...lên núi chơi nha anh!
- ngốc hết sức....giờ đang là mùa đông đó! - anh cốc đầu cô nói tiếp - Hay em muốn trở về nhà của em?
Cuối cùng tuyệt chiêu ấy vẫn....không có tác dụng...Sasuke nhanh chóng đưa cô gái ngốc này về nhà của cô ấy...
------------
- dì Migawa con mới về ạ!
Cô mở cửa bước vào căn nhà thân yêu của mình, một người phụ nữ đã chờ cô sẵn ở đó...
Vẻ mặt vui mừng khi gặp đứa con thật khó tả, bà (mẹ nuôi Sakura) vẫy tay gọi Sakura...
- Sakura! Lại đây ngồi mau lên!
Cô tiến lại gần như lời nói của dì Migawa...
Thì nhận ngay cái nhéo yêu ngay chỗ hiểm..
- áaaaa! Sao dì nhéo mông con? Đau quá đi!
- con gái hư, xem con kìa...bỏ nhà theo...trai, đã vậy không chịu báo dì một tiếng! Thật tệ hết sức à! - dì dạy dỗ.
Sakura chu môi lên, bướng bỉnh:
- con theo Sasuke-kun chứ có theo trai đâu! Dì làm như con là....điếm không bằng!
Dì múc tô cơm, gắp thịt rau cho cô, giọng thủ thỉ..
- con nói Sasuke....tức là....Uchiha Sasuke?
Sakura nhai cơm nhồm nhoàm nhìn chằm chằm dì Migawa:
- đúng rồi dì ạ, tụi con yêu nhau mà!
- không được! Con nhất định không được quen cậu ta nữa! - dì tức giận..
Lần đầu tiên Sakura thấy dì mình tức giận tột độ, một người phụ nữ hiền lành, chân thật hơn bốn mươi năm trời, mà lại tức giận với cô chỉ vì một câu nói? Xem ra....dì Migawa kiên quyết không chấp nhận chàng rể mang họ Uchiha này rồi!
- tại sao thế dì? Sao dì lại ngăn cấm tụi con? - cô vẫn cố chấp...
- con không biết cậu ta là ai ư? Cậu ta chính là....à mà thôi. Nói chung là con không được phép đến gần cậu ta nữa!
Dì bỏ đi trước sự khó hiểu của Sakura, hàng ngàn dấu chấm hỏi to đùng đặt trên đầu cô khiến cô đau cả đầu...
”Sao dì Migawa lại như thế chứ? Yêu Sasuke-kun thì có gì sai đâu? Mày ngốc quá đó Sakura, Sannnaroooo!”
<<inner Sakura>>
Bàn ăn tràn ngập sắc màu vẫn còn nguyên đó, chứng tỏ chủ nhân chỉ ăn có vài miếng rồi thôi...
Cô ngồi yên trên ghế suốt cả một buổi chiều để suy nghĩ về chuyện dì Migawa đã nói với mình...
Nhưng không tài nào hiểu ra được...rốt cuộc dì ấy ngăn cấm chuyện yêu đương này vì lí do gì?!
Chuyện tình yêu đơn phương hơn 10 năm trời...chẳng lẽ lại đổ sông đổ biển hay sao?
Không! Nhất định....cô sẽ không để chuyện đó xảy ra! Bất cứ giá nào đi chăng nữa!
End chap 17.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT