“Ta hỏi cái gì thì ngươi trả lời cái đấy. Người nhà của ngươi đã ở trong tay Thiên Địa hội thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi!” Mộ Phi Sắt nhíu mi nói, thanh âm vô cùng lạnh nhạt.
“Trong đám người đó có một Hồn Sĩ, còn lại thì đều giống tiểu nhân.” Phan Phúc không dám làm trái ý với Mộ Phi Sắt, nàng hỏi cái gì đều thành thật trả lời cái đó, khi hắn nhớ tới tính mạng của người nhà vẫn còn đang gặp nguy hiểm thì nước mắt cũng không nhịn được mà lặng lẽ chảy xuống.
Mộ Phi Sắt gật đầu, trầm giọng dặn dò: “ Yến Minh, lần này đành phải để ngươi chịu vất vả một phen rồi. Ngươi hãy cứu những người đó an toàn về đây đi!”
Băng sơn thị vệ cũng không có chút nghi ngờ nào, nghênh ngang dẫn Phan Phúc vẫn đang còn khóc lóc dưới sàn rời đi. Mộ Phi Sắt nhìn về phía Hách Chi Thư và Nhan Lão vẫn đứng bên cạnh, suy tư một lát mới tiếp tục nói: “Hách tổng quản, ngươi đi thống kê lại thiệt hại, sau đó nghi chép lại báo lên cho ta. Nhan Lão, ngươi đi dặn dò tất cả mọi người trong thời gian sắp tới không nên đi ra khỏi thành. Những chuyện cần phải ra bên ngoài thành thì đều tạm thời dừng lại. Các ngươi chuẩn bị cho Lễ Nguyệt Lượng sắp tới như thế nào rồi?”
“Bẩm đại nhân, việc chuẩn bị phòng Hỏa Nguyệt cũng đã sắp hoàn thành, chỉ còn thiếu một số thứ nữa thôi. Những điều cần chuẩn bị thì từng hộ dân trong thành cũng đã kịp hoàn thành không sai biệt lắm, nhưng ý của ngài là Lễ Nguyệt Lượng năm nay có cần tổ chức lễ trừ tà cầu phúc không?” Hách Chi Thư cung kính hỏi Mộ Phi Sắt, một đêm qua bận rộn nên hắn cũng đã rất mệt mỏi, nhưng công việc lần này mang ý nghĩa rất lớn, cho nên hắn vẫn phải hỏi ý kiến Lĩnh chủ đại nhân cho cẩn thận.
Mộ Phi Sắt vuốt khẽ mặt bàn, sau nửa ngày mới trả lời: “Cứ chuẩn bị tổ chức đi. Hôm nay chúng ta đã làm gãy mất cánh chim của Thiên Địa hội, thì bọn chúng cũng sẽ không đến tìm chúng ta nhanh như vậy đâu. Nghi lễ trừ tà cầu phúc thì tốt nhất đừng làm qua loa. Địa điểm đặt căn phòng Hỏa Nguyệt sẽ ở giữa quảng trường. Hách Tổng quản, Nhan Lão, chuyện này hai vị cũng đừng quá lo lắng.”
Sau khi Hách Chi Thư cùng Nhan Lão cáo lui đi xuống làm việc thì trong thư phòng chỉ còn một mình Mộ Phi Sắt một mình lẳng lặng ngồi trước thư án, bắt đầu tinh tế hồi tưởng lại trận đánh vừa rồi với Thiên Địa hội. Mục tiêu lần này của bọn họ lại khác với những lần trước, hơn nữa lại còn phái rất nhiều cao thủ Hồn Sư hỗ trợ, tình thế bắt buộc nên kế hoạch của bọn họ bị can thiệp ngoài ý muốn, cho nên về sau nàng cũng khó có thể đảm bảo rằng bọn họ sẽ không đến đây một lần nữa.
Thần Khí Chi Địa của nàng chỉ có duy nhất một Cực Nhạc thành, còn lại đều là những cánh đồng mênh mông bát ngát. Ngoại trừ phía đông có Hàn Giao trấn thủ, cùng với phía nam dựa vào núi Ác Ma không thể nào có người ngoài tập kích, thì phía bắc cùng với phía tây tiếp giáp với Khang Quốc chính là hai phương trọng điểm mà nàng cần tăng cường phòng ngự.
Đúng vậy! Hiện tại căn bản nàng không có khả năng điều binh khiển tướng, không nói đến mọi người trong thành không có năng lực phản kháng, cho dù đi xin hỗ trợ từ những nơi khác, thì khoản tiền bỏ ra thuê bọn họ cũng không phải số nhỏ. Vậy thì đến tột cùng là nàng nên giải quyết vấn đề này như thế nào đây?
Mộ Phi Sắt nhíu mày suy nghĩ, cũng tự động xem nhẹ đại ân mà lần này Vô Sát đã đem đến cho nàng. Tựa hồ là nàng lại thiếu Tần Huyên thêm một đại ân tình nữa, loại ân tình này thật sự rất khó hoàn trả, làm cho nàng đau đầu không thôi. Tuy sắp tới có thể nàng cần phải dựa vào Vô Sát để bảo vệ lãnh địa của mình, nhưng nàng cũng không thể đem hết hy vọng ký thác vào một tổ chức mà nàng còn chưa rõ được ý đồ của bọn họ.
Nếu như nàng có thể ngay lập tức biến ra một đội quân thì tốt rồi... Mộ Phi Sắt cười khổ, cái cục diện rối rắm này quả thật là khó có thể thu xếp tốt được. Nếu chỗ này là ở núi Ác Ma, thì nàng chỉ cần lấy Hồng Quang ra thổi vài khúc, thì có lẽ vấn đề này đã được giải quyết rồi.
Hồng Quang? Ngự Thú Quyết? Đột nhiên Mộ Phi Sắt lại nghĩ đến chuyện tại sao mình không lợi dụng cái vũ khí bí mật tuyệt diệu này? Không cần phải nói thì ai cũng biết sự cảnh giác của động vật cao hơn rất nhiều so với con người, vậy tại sao nàng không thử sai khiến những hàng xóm đáng yêu này của nàng?
Trong đầu Mộ Phi Sắt nhất thời hiện lên vô số ý nghĩ làm cho tinh thần chấn động, chân cũng nhanh chóng bước đi ra ngoài. Hương Liên đứng bênh cạnh nhìn thấy tiểu thư đang bị thương lại vội vàng chạy ra ngoài làm cho khiếp sợ, không kịp suy nghĩ ngăn cản cùng khẩn cầu Mộ Phi Sắt mau chóng đi nghỉ ngơi. Tất nhiên là Mộ Phi Sắt không chịu nghe lời Hương Liên, dù sao thì chuyện phòng ngự của Cực Nhạc thành vô cùng cấp bách. Vì vậy Mộ Phi Sắt đẩy Hương Liên trước mặt ra, nhưng lại không cẩn thận đụng đến vết thương trên lưng, cơn đau nhanh chóng ập đến, khi mồ hôi tuôn ra như mưa thì nàng mới nhớ đến nàng còn đang bị thương.
“Phi Nhi, con đang muốn vi sư ôm con trở về phòng sao?” Vân Nhược Lan như xuất quỷ nhập thần, trên khóe môi còn mang theo nụ cười quỷ dị tiến tới gần hai chủ tớ vẫn đang đứng bất động trước cửa thư phòng. Mộ Phi Sắt nghiêng người liếc hắn một cái, trong lòng liền biết dự định tiến đến núi Ác Ma lần này của nàng đành phải dời lại, không biết nên nói gì, vì vậy đành cam chịu đi về phía phòng ngủ của mình.
Thấy thần sắc của Vân Nhược Lan có chút không tốt, Hương Liên có chút thông minh nên không nghĩa khí mau chóng lui ra ngoài. Mộ Phi Sắt ngồi xuống ghế, từ từ nhai kỹ khối bánh mà Phú Quý mất cả đêm để làm, thỉnh thoảng còn liếc qua nhìn vẻ mặt âm tình bất định của sư phụ gà mờ, sau đó mới thấp giọng nói: “Vân Nhược Lan, ta muốn đi đến núi Ác Ma.”
“Phi Nhi muốn đi tìm những hàng xóm kia để nhờ bọn chúng hỗ trợ sao?” Vân Nhược Lan nhẹ nhàng hỏi, nhưng giọng điệu lại như có như không kèm theo tiếng thở dài.
Quả nhiên Vân Nhược Lan biết Ngự Thú Quyết! Mà hơn nữa hắn cũng có ý nghĩ muốn tiến đến núi Ác Ma điều động mãnh thú để làm tăng phòng ngự giống nàng. Mộ Phi Sắt nắm chặt đôi đũa trong tay, khẽ gật đầu, cũng không hề nhìn hắn mà chuyên tâm đối phó hết thức ăn ở trên bàn.
Vân Nhược Lan thay nàng múc một chén canh nóng hổi, sau đó cũng thong thả dùng bữa. “Con đã nắm giữ đến tầng tâm pháp thứ mấy của Ngự Thú Quyết rồi?”
“Nếu không có gì trở ngại, thì khống chế những mãnh thú bình thường cũng không phải việc gì khó.”
“Vậy thì chờ cho thương thế của con tốt lên hãy nói. Ta sẽ để Thủy Lăng đi ra ngoài thi triển một số bí pháp để dò xét tình huống bên ngoài. Nếu như con không tin tưởng, thì hãy tìm những sinh vật có tính tình đơn thuần, như vậy thì mới xem là hành động sáng suốt.”
Thầy trò hai người nói chuyện rất giống bình thường, bình thường đến nỗi giống như chuyện này là một chuyện mà ai ai cũng biết đến. Lúc này Mộ Phi Sắt mới ngước mắt nhìn Vân Nhược Lan đang ưu nhã dùng cơm, sau đó nàng uống một ngụm canh nóng, khẽ nói: “Vậy... Vân Nhược Lan, ta có thể tin tưởng ngươi được không?”
Vân Nhược Lan đưa tay lên vỗ vỗ đầu Mộ Phi Sắt, nụ cười trên môi càng ngày càng thâm thúy: “Chẳng lẽ Phi Nhi chưa từng tin tưởng ta sao?”
Mộ Phi Sắt mỉm cười, khuôn mặt tươi cười sáng lạn như mùa hạ: “Ai biết được?”
***
Không khí khắp nơi trong thành sau cuộc chiến đều trở nên vô cùng khẩn trương và ngưng trọng, mà điều này đều là do mọi người đang lo lắng cho thương thế của Lĩnh chủ đại nhân. Sau khi từ trong Cực Nhạc truyền ra tin tức Lĩnh chủ đại nhân chỉ bị một chút thương nhẹ, vẫn còn đang xử lý công vụ, thì mới làm cho mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đến lúc này mọi người mới an phận đi làm tiếp công việc hằng ngày của mình theo sự sắp xếp của Nhan Lão.
Mộ Phi Sắt bị hai nam nhân kia theo sát không rời một bước, cho nên đành phải nghiêm nghiêm thực thực ở trong phòng dưỡng thương. Nhưng cho dù nàng lấy cớ hoàn hảo thế nào, thì cái mỹ danh Hoàng Hoa Khuê Nữ Chưa Lấy Chồng của nàng vẫn còn đấy, điều bất tiện này chính là tạo điều kiện cho một đám người giống đực đã gặp qua nàng vương vấn không thôi.
Vân Nhược Lan bị Mộ Phi Sắt đuổi ra khỏi phòng mà trên miệng vẫn tràn đầy ý cười, bộ dáng chật vật của tiểu đồ đệ, hắn được chứng kiến cũng đâu có thiếu! Nghĩ đến tiểu đồ đệ đang không biết làm thể nào để có thể cùng ở chung một chỗ với hắn nên mới tìm lý do đuổi hắn ra ngoài. Mặc dù hắn luôn biết rõ nguyên nhân, nhưng cũng không vạch trần, không phải là hắn vẫn đang muốn tìm cách để nàng tự mình hiểu ra sao?
Mà điều này cũng làm cho Ninh Lạc thoáng an tâm. Từ đầu đến giờ vị hôn thê nhà mình cùng với nam tử xuất trần kia kết hợp vô cùng ăn ý, không nói điều đó làm cho lòng hắn đau đớn không thôi, mà càng làm cho hắn không thể đoán được tính toán trong lòng của nàng. Nhưng ít nhất hiện tại nàng cũng không có ỷ lại quá nhiều vào nam nhân kia, hắn cũng tuyệt đối không thể để cho vị hôn thê nhà mình thân cận quá nhiều với nam tử họ Vân.
Hai nam nhân đều có tâm sự riêng, cũng đúng lúc tác thành ý nghĩ được ở một mình trong phòng của Mộ Phi Sắt. Nàng ở trong phòng cẩn thận lật từng trang tập thơ rách nát mà mẫu thân nàng để lại, nội dung so với lúc trước cũng không có gì biến hóa, chẳng qua phía sau đột nhiên lại có một chút biến hóa nho nhỏ. Từng chữ như ẩn như hiện, lại như cố ý nhắm trúng sự tò mò của Mộ Phi Sắt. Thật đúng là bí ẩn về mẫu thân nàng không hề ít chút nào.
Mộ Phi Sắt bị cưỡng chế ở trong phòng nghỉ ngơi, không có việc gì làm nên nàng đành lấy cây sáo mà Vân Nhược Lan tặng cho lúc trước ra luyện tập dưới ánh mắt kháng nghị của Hương Liên. Bây giờ nàng mới tinh tế suy nghĩ lại, chắc hẳn Vân Nhược Lan đã sớm biết trong tay nàng có Hồng Quang, nếu không thì hắn cũng không tặng cho nàng cây sáo ngọc có ngoại hình tương tự với Hồng Quang.
Cây sáo bình thường này cũng không thể hiệu quả bằng Hồng Quang, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng nhờ nó mà khả năng thổi sáo của Mộ Phi Sắt đã tiến bộ rất nhanh. Tiếng sáo du dương từ trong phòng Mộ Phi Sắt phát ra, truyền ra khắp nơi làm cho cảnh vật rực rỡ như mùa xuân, những người may mắn nghe được đều cảm thấy trong lòng mình vô cùng ấm áp.
Trong lúc Mộ Phi Sắt đang chăm chú thổi sáo, thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Thanh Hạc vẫn giữ bộ dáng cao ngạo bước vào, trong ánh mắt của nó lại bất ngờ có một loại cảm xúc giống như không được tự nhiên. Mộ Phi Sắt liếc mắt nhìn Thanh Hạc một cái, cũng không có dừng thổi, nhận thấy cái đầu của nó cũng có chút đong đưa theo điệu nhạc, làm cho trong mắt nàng lại tràn đầy ý cười.
Một khúc sáo vừa kết thúc thì Thanh Hạc cũng mau chóng khôi phục bộ dáng cao ngạo như cũ, đột nhiên cả người nó lại phát ra lục quang, hai cánh giương cao bao phủ cả người Mộ Phi Sắt lại, làm cho Hương Liên đứng bên cạnh kinh sợ không thôi. Thanh Hạc dùng Mộc hệ hồn nguyên lực nhanh chóng chữa trị vết thương trên người Mộ Phi Sắt, làm cho căn phòng trong thoáng chốc đã tràn ngập mùi thơm của thực vật.
“Sắt Sắt, ta cho Mộc Tê lưu lại để giúp nàng. Ngàn vạn lần nàng đừng để bị thương lần nữa, ta sẽ rất đau lòng a...” Mộ Phi Sắt đang hưởng thụ phương pháp chữa trị bằng Mộc hệ hồn nguyên lực, thì bỗng nhiên thanh âm của Tần Huyên vang lên làm cho nàng cả kinh, hai mắt mở to nhìn Thanh Hạc trước mặt. Dường như trong mắt Thanh Hạc còn mang theo sự đắc ý tự tiếu phi tiếu, giống như thanh âm lười biếng của chủ nhân nhà mình vang lên như vậy chính là chuyện vô cùng hiển nhiên.
Tần Huyên lại đang chơi trò gì nữa đây? Mộ Phi Sắt oán thầm, cảm giác vết thương trên lưng đang lấy một tốc độ vô cùng nhanh mà khép lại, quăng sự có mặt của Hương Liên ra sau đầu, mỉm cười nhìn Mộc Tê nói: “Mộc Tê, ngươi có thể mang ta đến núi Ác Ma không?’
Thanh Hạc chớp chớp mắt vài cái, cái mỏ dài phát ra âm thanh mơ hồ không rõ, bày ra một bộ dáng cực kỳ không tình nguyện lấy cái đầu chỉ về phía sau lưng mình. Mộ Phi Sắt bật cười, nhanh chóng sửa sang lại y phục, nhảy lên lưng Thanh Hạc. Cửa sổ phòng ngủ mở ra, một người một hạc cứ thế nghênh ngang rời đi.
Vân Nhược Lan đang bận rộn thay thuốc cho mấy người bị thương trong thành, bất ngờ đưa mắt lên nhìn bóng dáng vừa mới bay ra từ phủ Lĩnh chủ, lắc đầu thở dài. Mà Ninh Lạc đang ở trong phòng khách đang liên tục múa bút trên giấy tuyên thành, trên khóe miệng lại gợi lên nụ cười vui vẻ như có như không.
Chờ đến khi Yến Minh từ Tề Nhiễm thành trở về, đang muốn chạy đến chỗ chủ tử để bẩm báo nhiệm vụ, thì mọi người trong phủ mới biết Lĩnh chủ đại nhân đã sớm không có ở trong phòng ngủ. Phan Phúc cùng một đám người nhà của hắn đã được Yến Minh mang từ Tề Nhiễm thành trở về, đang run sợ chờ ở trong phủ, trong lòng ai cũng lo lắng không biết bản thân mình sẽ bị trừng trị như thế nào, càng đợi lại càng lo lắng không yên. Mãi đến khi ánh nến trong phòng đã được thắp sáng rực rỡ, thì Lĩnh chủ đại nhân mới từ trên lưng Thanh Hạc nhảy xuống, sắc mặt không thay đổi đến trước mặt mọi người.
Bởi vì chuyến đi lần này của Mộ Phi Sắt có chút thành tựu cho nên bộ dáng của nàng cũng nhu hòa hơn vài phần so với vẻ lạnh nhạt thường ngày. Mộ Phi Sắt không nhìn đến mấy ánh mắt không đồng ý của đám người kia, vung tay an bài chỗ ở cho mấy tiểu con vật nàng vừa đem về.
Phan Phúc cho rằng Mộ Phi Sắt đang muốn tính sổ với hắn cùng với người nhà, vội vàng quỳ thẳng người, liên tục dập đầu cầu xin tha thứ: “Đại nhân, tất cả đều là lỗi của tiểu nhân, chuyện này cùng người nhà tiểu nhân không có quan hệ. Còn các huynh đệ kia cũng chưa từng phản bội ngài. Bọn họ cùng với người thân của bọn họ không đáng chết như tiểu nhân a!”
“Phan Phúc, ngươi không cần tự cho rằng mình thông minh. Lúc trước ta có nói sẽ xử phạt bọn họ sao? Ta chỉ muốn để cho ngươi thấy, chuyện mà ngươi làm sai, thì người nhà của ngươi sẽ phải cùng ngươi chịu tội mà thôi!” Mộ Phi Sắt lạnh nhạt nói, sau đó phất tay trở về phòng.
Hương Liên vội vàng nhắm mắt chạy theo Mộ Phi Sắt, nhỏ giọng nói thầm, lại bị Mộ Phi Sắt nghe thấy, làm cho nàng bật cười nhưng trên mặt lại bày ra vẻ nghiêm túc dị thường: “Ngươi có điều gì thì cứ nói thẳng, không cần lầm bầm trong miệng như vậy.”
“Tiểu thư, nô tỳ chỉ muốn cầu người bỏ qua cho những người vô tội kia thôi.” Thân mình tiểu tỳ nữ bỗng run lên, lấy hết dũng cảm nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Mộ Phi Sắt không chớp mắt ngồi xuống ghế cạnh bàn, kêu Phú Quý mang thứ ăn lên, cũng không có trả lời Hường Liên. Ninh lạc đang ngồi chờ Mộ Phi Sắt trong phòng, thấy gương mặt đã Hương Liên ửng đỏ, mỉm cười nói: “Hương Liên, tiểu thư của ngươi cũng có ý không trách tội những người kia cho nên mới để Yến Minh cứu bọn họ về đây. Vạn nhất bọn họ lại bị Thiên Địa hội thì mới thật sự khó giữ được mạng sống.”
Hương Liên nghe vậy, kinh hỉ nhìn Mộ Phi Sắt , chỉ nghe thấy nàng nhàn nhạt nói: “Tội của Phan Phúc coi như là chỉ do cá nhân hắn. Hương Liên, dũng khí của ngươi khi nói ra điều này cũng rất đáng khen.”
“Tiểu thư, đây không phải là do ánh mắt của nô tài quá vụng về sao? Nô tài biết ngay người không phải người như vậy. Nô tỳ xin đi xuống làm bánh hoa quế để bồi tội với người.”
“Liên muội, đừng có đoạt mất chén cơm của ta.”
Bởi vì tâm tình của Mộ Phi Sắt đang tốt cho nên mọi người trong phòng cũng vui vẻ trò chuyện. Vân Nhược Lan ngồi bên cạnh cũng tràn đầy ý cười, ánh mắt lại như có như không liếc qua Ninh Lạc đang cười tươi như hoa bên cạnh tiểu đồ đệ. Vị hôn phu của tiểu đồ đệ nhà mình quả thật không phải người bình thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT