Mộ Phi Sắt không có thét lên, nhưng cũng chưa kịp thét lên, thì thân hình mảnh khảnh của nàng đã bị Vân Nhược Lan ôm trọn vào trong lòng, nháy mắt đã nhảy ra khỏi vách núi.

Trong lúc đó, nàng vô ý nhắm mắt lại, đến khi cả người đã mất đi trọng tâm, mới phát hiện không có phản ứng dị thường nào. Mộ Phi Sắt trợn mắt nhìn, chỉ thấy đằng sau lưng Vân Nhược Lan không biết từ lúc nào đã xuất hiện một đôi cánh chim, xung quanh tản ra quang mang màu lam nhàn nhạt, cực kì giống như một bức tranh vẽ cảnh thần tiên tung cánh bay lên.

Vân Nhược Lan chậm rãi vẫn chuyển Hồn Nguyên lực quanh thân, không nhanh không chậm ôm tiểu đồ đệ trong lòng hướng xuống bờ đất bên dưới thác nước. Thân thể thơm ngát mềm mại cứ như vậy dựa sát vào trong lòng hắn. Trên mặt Vân Nhược Lan vô cùng bình tĩnh, nhưng nội tâm lại truyền đến từng trận rung động.

Cảm giác tiếp xúc thân mật với nàng làm cho tâm tình hắn vô cùng tốt, có lẽ trong lòng muốn cảm thụ rung động này nhiều hơn chút nữa, cho nên tốc độ của Vân Nhược Lan cũng không hề nhanh. Hắn cảm giác được tiểu đồ đệ trong lòng đưa bàn tay nhỏ bé của nàng nắm chặt vạt áo của mình, trên khuôn mặt ôn nhuận của hắn bất ngờ còn hiện lên vẻ tươi cười vô cùng đắc ý.

Khi chân vừa đặt xuống mặt đất, Mộ Phi Sắt liền thở ra một hơi. Đây là lần đầu tiên nàng được người khác mang bay lên trời, tuy cảm giác rất mới lạ, nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn tốt đẹp. Thấy trên mặt Mộ Phi Sắt như đang viết “được sống rồi”, Vân Nhược Lan khẽ cười, buông lời trêu ghẹo: “Phi Nhi sợ độ cao sao?”

Trên mặt Mộ Phi Sắt liền nóng lên , tức giận trừng mắt nhìn khuôn mặt vẫn mang theo ý cười của sư phụ vô lương bên cạnh. Tất nhiên là nàng sẽ không thừa nhận trong lòng nàng vẫn đang còn cảm giác sợ hãi, mà căm giận nói: “Tại sao trước đó ngươi không hỏi ý kiến của ta? Ngươi không sợ lúc đó ta bất ngờ mà thét lên, làm cho màng nhĩ của ngươi bị xuyên thủng sao?”

Vân Nhược Lan cười cười, thu hồi đôi cánh chim làm người khác sợ hãi thán phục sau lưng, vẻ mặt đương nhiên không có ý chịu trách nhiệm đáp: “Từ trước đến nay Phi Nhi của ta luôn thận trọng mà dũng cảm, tất nhiên sẽ không sợ chuyện phi hành nho nhỏ này.”

Nhận được ánh mắt tràn đầy vẻ nghi vấn của tiểu đồ đệ, Vân Nhược Lan lại càng cười tự đắc. Sau khi cảm giác sung sướng trong lòng dần qua đi, lại phát hiện cả hai người vẫn chui rúc vào lòng nhau. Cảm giác khác thường trong lòng hắn lại lần nữa trào dâng, hắn không dấu vết buông lỏng tay ra, ngón tay điểm nhẹ lên chóp mũi thanh tú của nàng, trêu chọc nói: “Xem ra Phi Nhi bị dọa không nhẹ... cho nên mới ôm chặt không buông vi sư a!”

Lúc này, Mộ Phi Sắt mới phản ứng được chính mình vẫn còn dán chặt vào trong ngực Vân Nhược Lan, trong lòng chấn kinh vội vàng buông tay, trên mặt lại càng ửng đỏ. Nàng giống như giận mà không phải giận liếc hắn một cái, vội vàng mang theo tia xấu hổ trên mặt đi đến biển hoa đỏ rực trước mặt.

Vân Nhược Lan chứng kiến bộ dáng ê lệ xinh đẹp hiếm có của tiểu đồ đệ, trong nội tâm có cái gì đó khẽ nhúc nhích, ý cười trên mặt càng sâu, không chút hoang mang đi theo sát sau lưng nàng.

Trên mặt sông là một dải hoa đỏ rực, thập phần chói mắt. Sau khi Mộ Phi Sắt tinh tế quan sát, mới phát hiện được đây chính là Ngục Hỏa Liên hiếm có trên Huyễn Hồn đại lục. Loài hoa này bất đồng với hoa sen bình thường ở chỗ toàn thân Hỏa Ngục Liên mang một màu đỏ yêu dã, cả cành hoa và cánh hoa đều mang màu đỏ rực, ngoài gốc rễ không hề dính chút bùn đất, thì cũng không có kết ra ngó sen, nó chỉ mang hình dáng như ngọn lửa thiêu đốt, ngạo nghễ mạnh mẽ như thế.

Trong đầu Mộ Phi Sắt liền hiện lên một ý niệm không thể xác định, nàng bước nhanh xuống vùng ven sông, đi dọc bờ sông xuống thêm vài dặm nữa. Nàng muốn xem biển hoa này rốt cuộc dài đến đâu a...

Ở bên dưới phía đằng xa, có một ngư dân đang thu lưới bắt cá, bỗng nhiên thấy được một đôi nam nữ từ phía thác nước đi đến, nhìn hai người giống như một cặp thần tiên quyến lữ, làm cho hắn bất giác có chút ngây ngốc.

“Vân Nhược Lan... nhưng con sâu đó đã không thấy nữa!” Thanh âm dễ nghe của Mộ Phi Sắt vang lên, nàng nhìn khắp nơi trên mặt nước, vui mừng nói với Vân Nhược Lan.

Vân Nhược Lan cũng chăm chú nhìn xuống mặt sông, trong lòng cũng bị vẻ vui mừng của tiểu đồ đệ ảnh hưởng, khẽ cười ôn hòa nói: “Không ngờ Ngục Hỏa Liên lại có hiệu quả như vậy, thật sự là được mở rộng tầm mắt.”

Trong lòng Mộ Phi Sắt tràn đầy vui mừng, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn mấy phần, nhìn thấy không xa có một ngư dân, liền nhanh chóng hỏi: “Vị đại thúc này, nước sông Linh Tùng giang ở đây từ trước đến nay đều trong suôt như vậy sao?”

“Đúng vậy, từ xưa đến giờ ông cha của chúng tôi đều dựa vào việc đánh bắt cá mà sống. Nếu nước không dùng được, thì cá ở đâu ra cho chúng ta bắt đây?” Có lẽ hôm nay thu hoặc được một cá không nhỏ, mà cũng có lẽ là gặp được một thiếu nữ vô cùng động lòng người, cho nên người trung niên trả lời rất nhanh gọn, thái độ cũng vô cùng thân thiện.

“Nghe nói nguồn nước đầu bên kia căn bản không thể uống được, vậy nhiều loại hoa ở chỗ này cũng không bị ảnh hưởng sao?” Mộ Phi Sắt chỉ về phía lãnh địa của mình, hỏi thêm một câu để xác định đáp án trong lòng.

Nhắc tới vùng đất mà khi mọi người nghe đến đều cảm thấy e ngại, nam nhân trung nhiên cho rằng thiếu nữ trước mặt là một tiểu thư con nhà giàu không bước chân ra khỏi cửa, cho nên có chút thần bí nói: “Bên này của chúng tôi so với bên kia may mắn hơn nhiều. Địa phương bên kia chính là một nơi bị nguyền rủa. Trong nước có quái vật, nước sông lại có độc. Ai... cũng không biết những người ở nơi đó sống sót qua ngày bằng cách nào!”

Mộ Phi Sắt thấy nam nhân trung niên này thật thà chất phác, không phải loại người bỏ đá xuống giếng, cho nên chỉ cười cười, nói: “Khẳng định bọn họ sẽ vượt qua những ngày khó khăn này.”

“Tiểu cô nương này đúng là một người thiện tâm. Có phải cô nương cùng với tướng công đến Hoa Thành để du ngoạn không? Ngoại trừ biển Ngục Hỏa Liên nổi dành này, thì Hoa Thành vẫn còn rất nhiều địa phương để dạo chơi ngắm cảnh, ta đảm bảo chuyến đi này của hai người sẽ không uổng phí đâu!”

Khóe miệng Mộ Phi Sắt có chút có co quắp, vị trung niên nam nhân này thật đúng là “Tuệ nhãn như đuốc”, bộ dáng của nàng cùng Vân Nhược Lan nơi nào có tướng vợ chồng a? Mộ Phi Sắt cũng không thèm để lời nói của trung niên nam nhân ở trong lòng, chỉ nhẹ nhàng cảm tạ hắn, sau đó đi đến sát bờ sông, đưa tay vỗ nhẹ lên cánh hoa của Ngục Hỏa Liên . Cảm giác ấm nóng truyền đến từng trận vào lòng bàn tay, càng làm cho nàng sáng tỏ phán đoán trong lòng mình. Đây chính là mấu chốt có thể lợi dụng sau khi Linh Tùng giang chảy qua Thần Khi Địa a!

“Chúng ta phải nghĩ biện pháp đem Ngục Hỏa Liên đến Thần Khí Chi Địa.” Trong giọng nói của Mộ Phi Sắt mang theo mười phần chắc chắn, ánh mắt nhìn về phía gà mờ sư phụ vẫn luôn giữ ý cười trên mặt.

Hiện giờ Vân Nhược Lan vẫn đang chìm đắm trong sự vui sướng khó hiểu trong lòng vì lời nói vô tình của nam nhân trung niên, thấy ánh mắt của tiểu đồ đệ, dưới ánh nắng của mặt trời chiều, tuấn nhan bỗng nhiên phủ một lớp ửng đỏ. Vân Nhược Lan cố tỏ ra bình thường, đáp: “Mặt sông trên thượng nguồn của Linh Tùng giang rất rộng lớn, muốn trồng được Ngục Hỏa Liên với số lượng lớn cũng không phải dễ. Phi Nhi, trước khi đến đây, loại sâu này cũng đã tiêu vong không ít, nếu mang Ngọc Hỏa Liên về lãnh địa e rằng cũng không phải biện pháp tốt.”

“Hách Chi Thư cũng đã đề cập với ta nơi kênh mương bị vùi lấp, chúng ta chỉ cần trồng Ngục Hỏa Liên xung quanh nơi đó, đảm bảo được nước chảy vào Cực Nhạc Thành được làm sạch là đủ rồi. Còn về phần đem toàn bộ loài sâu này tiêu diệt, thì cần phải có thời gian.”

Mộ Phi Sắt khẽ cười, uyển chuyển nói ra phương pháp xử lí không kẽ hở nào của mình. Nàng biết rất rõ, muốn xử lí sạch sẽ nguồn tai họa ngầm này cần phải có nhiều thời gian, nhưng sơn nhân cũng cần phải có sơn nhân kế, rất nhanh nàng đã nói ra suy nghĩ của mình.

Con ngươi Vân Nhược Lan lóe sáng, đưa tay vuốt vuốt lên đầu tiểu đồ đệ, cười nói: “Quả nhiên Tiểu lĩnh chủ đại nhân của ta vô cùng anh minh a!”

Tâm tình của Mộ Phi Sắt đang cực kỳ cao hứng, cho nên cũng chỉ liếc Vân Nhược Lan một cái, không hề phản kháng lời nói của hắn, trong lòng chỉ đang suy nghĩ xem nên dùng cách nào để mang Ngục Hỏa Liên này về. Vân Nhược Lan cũng không muốn tiểu đồ đệ của mình thêm phiền lòng vì vài vấn đề nho nhỏ này, từ trong ngực móc ra một lọ thuốc màu xanh biếc, nói nàng nhấc lên vài cành hoa, sau đó liền nhỏ vài giọt dược tề lên đóa hoa đỏ rực trong tay nàng.

Hồng quang chợt lóe lên, những bông hoa Ngục Hỏa Liên đỏ rực yêu dã trong tay Mộ Phi Sắt bỗng hóa thành vài hạt màu đen nho nhỏ. Mộ Phi Sắt kinh ngạc nhìn Vân Nhược Lan, con mắt xinh đẹp của nàng như lấp lánh nhìn sư phụ gà mờ của mình. Vân Nhược Lan cũng bày ra tư thế đang truyền thụ kiến thức cho tiểu đồ đệ, tỉ mỉ nói cho nàng biết công dụng của Tỏa Hồn Thủy.

Vạn vật trên thế gian này đều có linh hồn, dùng linh hồn làm cội nguồn, Tỏa Hồn Thủy có công dụng thu nhỏ kích thước của vật thể lại để mang theo bên người, nhưng người và động vật không thể dùng được. Còn thực vật sau khi bị Tỏa Hồn Thủy thu nhỏ kích thước lại, nếu sau ba ngày không được trở lại nguyên trạng, thì sẽ bị khô héo, thối rữa đến chết. Còn những đồ vật chết thông thường thì lại không có thời gian ước chế, giống như vài dụng cụ mà nàng đã từng chứng kiến khi đám người Vô Sát sử dụng.

Bởi vì có nhiều loại Tỏa Hồn Thủy được điều chế theo nhiều loại tài liệu bất đồng, cho nên có nhiều phương pháp đem vật bị thu nhỏ trở lại hình dáng nguyên trạng. Loại Tỏa Hồn Thủy mà Vân Nhược Lan sử dụng để biến Ngục Hỏa Liên thành những hạt nho nhỏ này, chỉ cần để chúng tiếp xúc với nước là có thể trở lại nguyên trạng, cho nên khi sử dụng rất thuận tiện.

Tuy nói đơn giản là như vậy, nhưng giá trị chế tạo ra Tỏa Hồn Thủy cũng rất kinh người. Tuy Vân Nhược Lan không nói rõ giá trị của Tỏa Hồn Thủy trong tay, nhưng Mộ Phi Sắt cũng có thể phát hiện được chút ý tứ thập thần đắc ý trong giọng nói của hắn.

Tu vi sâu không lường được, trên người lại mang theo nhiều vật hiếm thấy, địa vị vị sư phụ gà mờ của nàng này không nghĩ cũng có thể biết được cao thâm thế nào. Nguyên lai Mộ Phi Sắt vẫn nghĩ rằng Vân Nhược Lan này tiếp cận nàng là vì Hồng Quang, bất quá đến cuối cùng sự thật là như thế nào, nàng cũng chỉ có thể chờ đợi đáp án từ chính miệng gà mờ sư phụ nói ra khi đã đến thời điểm thích hợp theo như trong lời nói của hắn mà thôi.

Nghĩ tới những chuyện này, bỗng nhiên trong lòng Mộ Phi Sắt có chút mất mát, buồn rầu vô cớ xuất hiện. Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn nam tử tuấn mỹ ôn nhu phát ra vô số hào quang trước mặt, nàng cũng không thể nào biết rõ rốt cuộc trong lòng mình đang cảm thấy mờ mịt điều gì. Cuối cùng nàng đành cúi đầu cười nhạt, quả nhiên tâm của chính mình cũng không thể nào giữ được sự tĩnh lặng như nước được.

Mộ Phi Sắt cười khẽ, khóe miệng của nàng như ẩn như hiện mang theo vẻ trêu tức, nhưng vào trong đáy mắt của Vân Nhược Lan, lại bất ngờ trở nên sinh động bất ngờ. Vân Nhược Lan khẽ thở dài, đôi môi khẽ mím, nhưng động tác trong tay hắn vẫn không hề ngừng lại. Nhất thời không khí giữa hai người lại trở nên vô cùng trầm lặng.

Chờ cho túi vải đựng hạt của Ngục Hỏa Liên gần đầy, thì thời gian cũng đã đến nửa đêm, trên mặt sông cũng đã mất đi một mảnh Ngục Hỏa Liên. Ánh trăng cũng vừa đúng lúc chiếu rọi khắp mặt sông, Mộ Phi Sắt lại quan sát thật kỹ trên mặt sông không hề phát hiện những con sâu kia nữa, thì mới thoáng an tâm.

“Phi Nhi, Tỏa Hồn Thủy vẫn còn dư hơn nửa bình, vì sao không lấy thêm một ít nữa?” Tuy trong lòng Vân Nhược Lan biết rõ lý do nhưng vẫn cố tình hỏi nàng, cũng chỉ vì từ nãy đến giờ tiểu đồ đệ không nói lời nào, cho nên hắn muốn lấy cớ đùa nàng một chút.

“Từng này hẳn là đã đủ rồi. Nếu không đủ thì cũng có thể đến đây lấy thêm. Vạn nhất lúc này chúng ta lấy đi quá nhiều, lại để cho loài sâu kia thâm nhập vào Hoa Thành, thì chẳng phải mang tai họa đến cho dân chúng nơi đây sao? Tội này chúng ta cũng không thể gánh được!” Mộ Phi Sắt cũng biết rõ Vân Nhược Lan cố ý tìm đề tài để nói chuyện, làm cho nàng âm thầm buồn cười, nhẹ giọng trả lời.

Câu trả lời của nàng lại làm cho hắn có chút kinh ngạc, đưa tay lên khẽ vuốt tóc nàng: “Phi Nhi đúng là một tiểu cô nương có tấm lòng nhân hậu!”

“Sự vui vẻ sung sướng của mình xây dựng trên nỗi thống khổ của dân chúng, chuyện này ta làm không được. Không phải ta thiện lương, mà là ta có điểm mấu chốt cuối cùng là đạo đức làm người.” Mộ Phi Sắt cười cười trả lời, cả ngày nay bận rộn làm việc, bây giờ nàng cũng có chút mệt mỏi. Nàng ngồi ở bên bờ sông,nhìn hồng quang nhàn nhạt tỏa ra từ Ngục Hỏa Liên vào ban đêm, trong lòng vô cùng chờ mong nó cũng sẽ đem đến kinh hỉ cho Lãnh địa của nàng.

Vân Nhược lan cũng ngồi xuống bên cạnh nàng, đem đầu của nàng ấn xuống vai của hắn, ôn nhu nói: “Trước hết con hãy nghỉ ngơi một chút. Mọi chuyện đều có vi sư ở đây, yên tâm.”

Mùi hương thanh nhã thơm ngát trên người Vân Nhược Lan khẽ thấm vào trong lòng Mộ Phi Sắt, hai mắt nàng nhắm lại, sao một lúc lại khẽ nói: “Vân Nhược Lan, may mà có ngươi bên cạnh ta...”

Còn không đợi Vân Nhược Lan đáp lại, Mộ Phi Sắt đang dựa vào đầu vai hắn đã truyền đến tiếng hô hấp đều đều, trên miệng vẫn mang theo ý cười mà thiếp đi. Vân Nhược Lan quay đầu nhìn gương mặt trắng nõn của nàng, ôn nhu vòng tay ôm lấy nàng vào lòng. Có lẽ nàng đã quá mệt mỏi, cho nên cái miệng nhỏ nhắn chỉ khẽ chu lên, sau đó lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Nhìn bộ dáng điềm tĩnh ngủ của nàng, dung nhan dưới ánh trăng nổi lên vẻ nhu hòa sáng bóng, Vân Nhược Lan cúi đầu chăm chú nhìn, trong lòng không khỏi run lên.

Cánh môi phấn nộn của nàng đập vào tầm mắt của hắn, trong đầu hắn lại hiện lên cảm giác thân mật mà hắn từng tiếp xúc với nơi đó của nàng. Chờ cho hắn phục hồi lại tinh thần, thì hơi thở ấm nóng thơm ngát của nàng đã bao trùm khắp bờ môi lạnh băng của hắn.

Hai gò má của Vân Nhược Lan lại lần nữa ửng đỏ, khóa môi mấp máy vài cái, hầu kết lại trượt trượt lên xuống. Bên tai hắn dường như xuất hiện ma âm... chạm vào đi, chạm vào đi... Vân Nhược Lan cứ thế cúi xuống gần địa phương đó, nhưng khi cách bờ môi của nàng chỉ một ngón tay thì bỗng nhiên hắn dừng lại, bỗng nhiên kéo dãn ra khoảng cách giữa hai người. Sau khi tinh thần khôi phục được chút ít, sống lưng của hắn đã lạnh toát.

Đầu của mình đã bị bóng ma ám ảnh rồi sao? Trên gương mặt tuấn mỹ của Vân Nhược Lan càng thêm ửng đỏ, trái tim trong lồng ngực cũng đã trở nên cuồng loạn. Thấy tiểu đồ đệ trong ngực không hề có phản ứng nào, ánh mắt lại dời đến gương mặt ngày càng biến thành mỹ lệ của nàng, khẽ thở dài một tiếng, bất giác đem nàng ôm chặt vào trong lòng.

Giống như tìm được lò sưởi ấm áp, Mộ Phi Sắt khẽ xê dịch thân thể của mình, càng dán chặt vào trong lòng người nào đó. Vân Nhược Lan thấy thế, khẽ cười, trong nội tâm xuất hiện cảm giác vô cùng thỏa mãn không nói nên lời.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, hương hoa lượn lờ vây quanh, dưới ánh trăng mê người, tạo nên một cảnh tượng đẹp đẽ không nói nên lời...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play