Nụ cười tà mị dưới ánh trăng lại lần nữa xuất hiện trước mặt Mộ Phi Sắt, nàng chăm chú nhìn người trước mặt, hai con mắt khẽ kíp lại, thanh âm trong miệng phát ra torng trẻo, nhưng lại lạnh lùng vô cùng: “Vị công tử này, ta và ngươi không quen biết. Ngươi đến đây tìm ta là muốn làm cái gì?”
“Đêm đó chúng ta không phải đã gặp mặt rồi sao? Chẳng lẽ vì ánh trăng đêm đó quá mức mê người, nên Tiểu lĩnh chủ không nhận ra ta sao?” Lời nói trong miệng nam nhân mập mờ vô cùng. Khóe miệng hắn còn thản nhiên mỉm cười, giống như hai người thật sự có dây dưa không rõ.
Nam nhân này mặc một trường bào đỏ thẫm, tóc dài đến eo, được buộc hờ sau gáy, còn có vài cọng tóc đen bồng bềnh phía sau. Một khuôn mặt có thể nói là khá anh tuấn, nhưng là bởi vì hắn ta còn có một đôi mắt phượng hẹp dài, do nên giống như có được tẩm thêm thuốc phiện, tạo nên lực hấp dẫn trí mạng.
Mộ Phi Sắt khẽ chau lông mày lại, cũng không muốn nói nhiều, chị đạm bạc đáp lại: “Ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng?”
“Ta quả thật là có chính sự, muốn bái phỏng Tiểu lĩnh chủ. Nếu như Tiểu lĩnh chủ không ngại, thì mời nàng cùng tại hạ trở lại trong thành, lúc đó ta sẽ nói tình hình cụ thể cho nàng nghe.”
Hắn chắp tay nói, ngạo nghễ đứng ở nơi đó, nhưng giọng điệu lại như cường chế, không cho người khác cự tuyệt. Ánh mắt nam nhân này cũng rất nhanh quét qua những người phía sau Mộ Phi Sắt, và tất nhiên là không thể bỏ qua Vân Nhược Lan, khi đó trong ánh mắt của hắn hình như còn có ba quang lưu chuyển, làm người khác không rõ ý tứ hàm xúc của hắn là gì.
Mộ Phi Sắt chắc chắn người này sẽ không kém gì Vân Nhược Lan, điều này làm cho nàng thầm ngửa đầu lên trời thầm thở dài, suy nghĩ mãi mà vẫn không rõ ý đồ của hắn là gì! Hình như người này đã báo phương danh với mình, nhưng là đáng tiếc mấy ngày nay công việc bề bộn, cho nên nàng đã ném cái tên đó ra sau đầu rồi!
Sau nửa ngày, Mộ Phi Sắt đành phải dặn dò mọi người tất cả những công việc cần làm, và quyết định đi nói chuyện cho rõ với nam nhân kia.
Vân Nhược Lan cũng chỉ dùng ánh mắt lạ lẫm nhìn nam nhân kia, sau đó nói muốn đi tìm xem xung quanh đây có thảo dược gì hay không, rồi cũng rất tự nhiên rời đi.
Mộ Phi Sắt vừa đi ra ngoài cửa núi Ác Ma, thì đã thấy hai hắc y nam tử đang đứng một chỗ chờ bọn họ. Sau khi chứng kiến hai người cung kính với nam nhân kì lạ kia, xem ra là tùy tùng của hắn.
Mà một cỗ xe ngựa hoa mỹ cũng đang chờ ở chỗ này, thùng xe còn rộng hơn mấy phần so với xe ngựa của nàng. Hắn ta quay sang nhìn Mộ Phi Sắt, còn bày ra tư thái xin mời, nhưng đáng tiếc là vẫn không chiếm được lời đáp lại từ miệng của Tiểu Lĩnh chủ.
Mộ Phi Sắt vẫn bất động thanh sắc nhìn về phương hướng Cực Nhạc thành, bước chân chậm chậm đi. Trong mắt nam nhân kia rõ ràng là nổi lên vẻ không vui, chân dài nhanh chóng bước theo, bắt kịp cước bộ của Mộ Phi Sắt.
“Công tử, ngươi có chuyện thì thỉnh xin nói thẳng. Còn nữa, mặc dù tuổi của ta so với ngươi nhỏ hơn, nhưng cũng không cần công tử phải mở miệng nhắc nhở. Đây là đang trên lãnh địa của ta, công tử có thể gọi ta là Mộ lĩnh chủ.”
Khi Mộ Phi Sắt nghe đến cái danh “tiểu lĩnh chủ” do nam nhân này đặt, thật sự rất không thoải mái. Tuy nàng không biết hắn ta có thân phận địa vị như thế nào, nhưng rõ ràng là hắn cũng không hề đem thân phận của nàng để vào trong mắt.
“Xem ra là nàng không nhớ rõ tên của ta, ta họ Tần tên Huyên, nàng cứ gọi Huyên là được rồi. Ta chỉ cảm thấy gọi “Tiểu lĩnh chủ” sẽ rất thân thiết. Nếu như về sau hai chúng ta hợp tác với nhau, thì ta tự nhiên vẫn hy vọng rằng mình cũng có thể cùng nàng càng thân cận với nhau hơn rồi!”
Tựa hồ là Tần Huyên đang cố tình, khi nói đến hai từ “thân thiết”, còn cố ý nhấn mạnh xuống.
Mặc dù Mộ Phi Sắt không thể không nghe ra nghĩ khí trêu tức trong lời nói của Tần Huyên, nhưng là điều làm cho nàng kinh ngạc chính là hắn nói nàng cùng hắn sắp hợp tác. Cho nên bước chân của Mộ Phi Sắt có chút trì hoãn, bình tĩnh hỏi: “Vì sao hai chúng ta phải hợp tác với nhau?”
“Bời vì nàng cần ta, mặc dù không phải hiện tại, nhưng là cũng sẽ không lâu nữa đâu!” từng câu từng chữ của Tần Huyên như đang khiêu chiến cực hạn của Mộ Phi Sắt. Nhưng Tần Huyên cũng không nhận được sự phản ứng của Mộ Phi Sắt mà hắn mong muốn, chỉ thấy nàng lạnh lùng nhìn thoáng qua hắn rồi tiếp tục đi về phía trước.
“Trước mắt, Thần khí chi địa cũng không có ý muốn khuếch trương thế lực. Nếu như Tần công tử muốn tìm người cùng làm ăn, thì thật xin lỗi, công tử tìm nhầm người rồi!”
Trong lòng Mộ Phi Sắt thầm than, đừng nói là muốn phát triển, trước mắt nàng còn phải lo miếng ăn miếng mặc cho mọi người. Tuy trong nội tâm ảo não, nhưng trên mặt nàng cũng không để lộ ra nửa phần, vẫn giữ một thái độ không thèm quan tâm đến lời nói trêu tức của nam nhân kia.
Mà Tần Huyên cũng không vì câu nói của Mộ Phi Sắt mà tức giận, hắn vẫn không nhanh không chậm theo sát nàng. Tần Huyên cũng không thèm đếm xỉa đến từng mảnh đất hoang vu trước mặt, mà ung dung vừa đi vừa nói:
“Nàng muốn cứu sống một khối lãnh địa không người hỏi thăm, nhưng mà chỉ dựa vào trăm lượng bạc trắng và vạn thạch gạo thì xa xa cũng không đủ. Đê điều ở Thần Khí Chi Địa bị hoang phế đã lâu, mà nước ở Linh Tùng Giang có độc nên không thể nào lợi dụng được. Giao thông đi lại không tiện, đất đai lại cằn cỗi, không có triều đình ủng hộ, thì kinh tế nơi này càng không thể nào phát triển được. Mặc dù lãnh địa này dựa vào núi Ác Ma, là nơi có nhiều huyễn thú nhất, nhưng phải tận dụng như thế nào?”
Thanh âm của hắn rơi vào trong tai Mộ Phi Sắt bỗng nhiên trở nên mị hoặc vô cùng, từng chữ từng chữ một mạnh mẽ đâm vào trong lòng nàng. Mộ Phi Sắt rốt cuộc cũng dừng bước, quay đầu lại đánh giá người nam nhân kỳ lạ. Những thứ hắn nói đều đúng, nhưng mà cũng không phải đúng hoàn toàn!
Nhất thời, Mộ Phi Sắt bỗng nhiên cảm thấy có hứng thú với nam nhân này, nhưng là nàng vẫn trầm tĩnh hỏi: “Tần công tử chuyển sang làm người buôn bán tin tức cũng không tệ đâu! Nói như vậy, đây chính là lý do mà ta buộc phải hợp tác cùng với công tử sao?”
Nàng cũng không có ý định dựa vào lực lượng bên ngoài để phát triển Thần Khí Chi Địa. Đối với nàng mà nói, uống rượu độc để giải khát, cũng không phải chuyện tốt gì!
“Ta nghe nói, trong một đêm nàng quét sạch bang Mãnh Hỗ, quan hệ của nàng với Thiên Địa hội cũng không được tốt. Mà Thiếu tướng đệ nhất Khang Quốc Bộc Dương Mạch cũng đã mang binh trở về, ở đây toàn là những người dân trói gà không chặt, vậy thì nàng có thể bảo vệ cho bọn họ bao lâu? Lúc trước những người nàng gặp ở Tề Nhiễm thành cũng chỉ là người bình thường, cao thủ chân chính vẫn còn không có xuất hiện. Bên cạnh nàng có một thị vệ là hồn sư không phải giả, nhưng là một nhóm Hồn sư cùng công kích, thì nàng có thể chống đỡ được mấy người?”
Nói đến đây, giọng điệu của Tần Huyên dần trở nên sắc bén. Tuy hắn vừa nói vừa cười, nhưng là từng lời nói vẫn bao hàm ý tứ chế nhạo vô tận. Mộ Phi Sắt nghe vậy liền giật mình, cả người lâm vào trầm tư.
Xác thực là nàng cũng chưa có tìm hiểu, nghiên cứu những thế lực khác. Hai bang hội mà nàng đụng độ đều là những người tập võ, nhưng nàng cũng chưa từng gặp phải bóng dáng của Hồn sư nào. Thiên Địa hội mà triều đình mấy lần áp chế không thành công kia, có lẽ là cũng che dấu thế lực nào đó mà làm cho người khác sợ hãi a!
“Nói yêu cầu của công tử đi!” Mộ Phi Sắt cũng không có quanh co mà đi thẳng vào vấn đề chính, chăm chú bình tĩnh nhìn nam nhân vẫn đang đợi câu trả lời của nàng.
“Ta có thể bảo vệ cho Thần Khí Chia Địa toàn diện, thậm chí còn có thể hỗ trợ lãnh địa phát triển mọi mặt. Nhưng là ta muốn hai thành số tiền mà lãnh địa thu vào.” Tần Huyên mỉm cười, con ngươi hẹp dài còn hiện ra tinh quang sâu kín.
Lời nói của hắn liền nhanh chóng chứng tỏ trình độ sư tử ngoạm của hắn, điều này đã thành công khơi dậy lửa giận đang ẩn nhẫn của Mộ Phi Sắt. Ngay cả Khang đế cũng chưa từng yêu cầu nàng nộp bất kỳ loại thuế gì, mà cái người họ Tần này dựa vào cái gì mà lại dùng một tư thái của người bảo hộ để thu phí với nàng a!
Mộ Phi Sắt khẽ giơ tay lên, chỉ về phương hướng của Khang Quốc nói: “ Ở trên lãnh địa của ta, đến cuối cùng ngươi cũng không thu được lợi ích gì đâu. Cửa ra ở hướng Bắc, tạm biệt... không tiễn.”
Không đợi cho Tần Huyên đáp lại, Mộ Phi Sắt đã hướng về phía Yến Minh cùng Nhan Đông đứng đằng xa vẫn tay, ý bảo bọn họ nhanh đuổi kịp nàng. Sau đó, trực tiếp hướng về phía những mảnh ruộng mà người dân vừa mới khai khuẩn từ đất hoang đi tới.
Tần Huyên vẫn đứng tại chỗ, trên mặt là một nụ cười mị hoặc mà bất định, có chút hăng hái nhìn về bóng dáng mà Mộ Phi Sắt đang rời đi. Hai hắc y nhân vẫn luôn một mực đi phía sau hắn cũng tiến lại gần Tần Huyên, trong đó có một người thấp giọng nói: “Thiếu chủ, nàng ta không chấp nhận đề nghị của ngài. Có cần cho nàng ta chút đau khổ không?”
Nụ cười trên mặt rất nhanh được thu lại, nam nhân được gọi là thiếu chủ lạnh lùng trầm giọng nói: “Ta làm việc gì, không cần ngươi phải dạy. Trở về nhận năm mươi roi, để cho ngươi phải nhớ thật lâu!”
“Thuộc hạ biết sai, tạ thiếu chủ đã phạt nhẹ.” Thân thể hắc y nhân bị Tần Huyên có chút cứng ngắc, nhưng vẫn cung kính tạ ơn. Từ trước đến nay tính cách thiếu chủ vẫn là hỉ nộ vô thường, hình phạt lần này coi như là đã rất nhẹ rồi. Hắn thầm nghĩ trong lòng, tại sao mình lại lắm miệng như vậy, nhưng mà hắn nghĩ mãi không ra, vì sao thái độ của thiếu chủ đối với Tiểu lĩnh chủ kia lại có vài phần kính trọng như vậy.
Hừ lạnh, Tần Huyên đợi cho Mộ Phi Sắt đi trước một khoảng cách xa, rồi mới thảnh thơi đi theo nàng. Tuy vẻ mặt bên ngoài vẫn lạnh lùng, nhưng trong khóe mắt phượng lại vụt sáng mang chút ý tứ vui vẻ, tiết lộ tâm tình lúc này của hắn đang rất tốt. Đây mới là Mộ Phi Sắt mà hắn quen biết, không phải sao?
Thấy vị khách không mời mà tới kia vẫn đi theo sau mình, Mộ Phi Sắt đang tràn ngập một bụng lửa giận cũng không thèm để ý tới. Bước chân của nàng trở nên nhanh hơn, làm cho Nhan Đông thở hổn hển, vất vả chạy theo nàng. Đến nơi, thiếu chút nữa Nhan Đông đã tê liệt ngã xuống mặt đất vì cái thân thể hư nhược này của mình rồi.
Mộ Phi Sắt nghiêng mắt nhìn Nhan Đông, không mặn không nhạt nói: “Nhan Đông, ngày mai ngươi cùng Phú Quý luyện tập thân thể một chút đi!”
“Tuân... tuân lệnh.”
Thấy Lĩnh chủ đại nhân đến, ngoại trừ mười con trâu vẫn đang cần cù cày cấy, thì mọi người đều đến để chào Mộ Phi Sắt. Cầm đầu mọi người là Trương Thiên Dương, sau khi thỉnh an nàng xong , liền bẩm báo cho nàng về vấn đề gieo trồng trên đất này cũng không phải dễ dàng gì!
Giống như Thần Khí Chi Địa đang trêu đùa dân chúng của nàng vậy, mà nước ở cái mương nhỏ lúc trước Bộc Dương Mạch đào, chỉ có thể chảy đến phụ cận nơi này mà thôi. Nên bất đắc dĩ, bọn họ đành phải đào một cái ao nước, tuy có thể rút ngắn được lộ trình cho mọi người đi lấy nước, nhưng vẫn không thể dẫn nước xuống ruộng được. Đây cũng chính là vấn đề nan giải nhất của mọi người.
Mộ Phi Sắt lắng nghe, lông mày cau lại. thời gian ngày càng trôi nhanh, thời gian gieo trồng tốt nhất cũng sắp đi qua. Ba tháng sau, chẳng lẽ nàng lại phải đi ra ngoài mua lương thực sao? Trong thành có hơn một nghìn người, nguồn nước dùng hằng ngày cũng rất miễn cưỡng. Mà hiện tại nguồn nước duy nhất này còn phải nghĩ cách dẫn vào ruộng, vậy thì cuộc sống sau này của mọi người phải làm sao duy trì đây?
Suy đi nghĩ lại, Mộ Phi Sắt nhớ tới Linh Tùng Giang. Một nguồn tài nguyên tốt như vậy lại không thể nào dùng được, thật sự là làm cho lòng người không thể cam tâm. Nước sông bị nguyền rủa sao? Nàng ngược lại muốn nhìn xem cái địa phương bị nguyền rủa này có thật như vậy không, hay tất cả chỉ là lời bịa đặt mà thôi!
“Trước tiên các ngươi vẫn cứ gieo hạt giống xuống đi, để có nước tưới tiêu cho tốt, thì các ngươi vẫn phải chịu khó gánh nước tới đây. Ta sẽ nhanh chóng nghĩ biện pháp khác. Đây là việc về sau sẽ làm cho các ngươi no bụng, cho nên ngàn vạn lần không thể chủ quan được.”
Lúc trước, Mộ Phi Sắt cũng đã xem qua phương pháp gieo trồng lúc nước, cho nên nàng đứng ở một bên chỉ thị mọi người làm việc.
“Không biết Sắt Sắt có đối sách gì, để có thể tránh được nguy cơ cạn kiệt lương thực đây?” Một giọng nam lười biếng lên tiếng hỏi, chủ nhân cũng chính là Tần Huyên âm hồn bất tán. Thanh âm vừa vang lên, cũng vừa vặn làm cho mọi người ghé mắt nhìn.
Sắt Sắt? Gọi cũng quá thân mật đi! Mộ Phi Sắt quay đầu nhìn Tần Huyên, đột nhiên cảm thấy có một trận ác hàn, nhưng nàng rất nhanh đã dùng một giọng điệu trong trẻo cùng trào phúng nói lại: “Bây giờ Tần công tử vẫn đang đi dạo sao? Sẽ không phải là lạc đường ở lãnh địa của ta chứ?”
“Ha ha... Sắt Sắt cũng quá lạnh nhạt đi! Dù sao thì người tới cũng là khách, nàng cũng không thể đuổi khách nhân của mình đi được a!”
Lời nói ra mang theo ý tứ trêu đùa, làm cho không khí không tốt, khó coi lúc trước của hai người giống như chưa từng tồn tại. thái độ quỷ dị của Tần Huyên cũng làm Mộ Phi Sắt không biết nói gì hơn.
Nàng cũng không muốn nói nhảm cùng với nam nhân này nữa, cho nên cũng thèm để ý đến hắn. Mộ Phi Sắt lặng lẽ kiểm tra tình huống đất đai ở đây. Mắt nhìn về những mảnh đất rộng lớn trước mặt, trong tâm lại càng âm thầm phát sầu.
Mộ Phi Sắt lén tính toán, cứ cho là một năm có thể gieo trồng ba mùa lúa nước, mà coi như là mỗi mẫu ruộng có thể thu được mười thạch gạo, thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì việc cung cấp lương thực cho hơn một ngàn người trong thành trong một năm. Chỉ cần cái tên “Thần Khí Chi Địa” thôi, thì đã biết đất đai ở đâ cằn cỗi như thế nào, làm cho nàng thật sự hoài nghi những năm qua dân chúng được nuôi sống bằng cách nào a!
Mọi người thấy Lĩnh chủ đại nhân không nói gì, chỉ còn biết lặng lẽ đi làm tiếp công việc của mình. Mộ Phi Sắt biết cho dù mình ở đây cũng không giúp gì được cho bọn họ, nên có chút thở dài, đi bộ trở về thành.
Mà cái người gọi là Tần Huyên kia vẫn một đường mặt không đỏ, tim không gấp, đi theo nàng. Mộ Phi Sắt oán thầm trong lòng một hồi, nhưng vẫn không hề lên tiếng.
Sau khi Mộ Phi Sắt vào thành, thấy hắn ta vẫn đi theo nàng, rốt cuộc thì nàng vẫn không nhịn được mà lạnh lùng quát lên: “Thần Khí Chi Địa không có chào đón ngươi. Tần công tử, xin mời về cho.”
Tần Huyên cũng chỉ cười cười, bày ra một bộ dáng không cho là đúng nói: “Sắt Sắt thấy đề nghị của ta có chỗ nào không tốt, thì cũng có thể thương lượng lại. Nhưng phủ thành chủ thì không thể thiếu gian phòng của ta, cho nên nàng cứ từ từ nghĩ, ta có rất nhiều thời gian a!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT