Những người đưa lưng về phía cửa quay đầu lại một cách cứng ngắc, chỉ thấy gia chủ Mộ gia Mộ Thiên Hạc sắc mặt xanh mét đang đứng phía sau, bên cạnh là Mộ Thiểu Hoa với đôi mắt híp lại làm người khác nhìn không rõ biểu tình, như xuyên thấu qua đám người gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Phi Sắt. Phía sau là Lâm quẩn gia hầu hạ đi phía sau, cũng không nhìn rõ vẻ mặt ra sao.

Mọi người cuống quít hành lễ, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ bản thân mình xui xẻo lại chọc phải Mộ lão gia đang tỏa ra khí thế lạnh thấu xương. Mộ Thiên Hạc hừ lạnh, đi qua đám người đang câm như hến, đánh giá một phen liền căm giận nói: “Từ nay về sau nếu như để ta nghe được nửa câu không phải về Sắt Nhi, ta liền đưa người đó trục xuất khỏi gia môn! Nhớ kỹ, bất luận là người nào cũng vậy!”

Khuôn mặt Mộ Thanh Vận thoáng chốc nhìn không ra nửa phần huyết sắc, quỳ bịch xuống đất, thanh âm run rẩy nói: “Xin gia gia bớt giận, là Thanh Vận nhất thời lỗ mãng mới nói ra những lời không đúng đó, thỉnh gia gia thứ tội.”

Chứng kiến nữ nhi yêu quý của mình phải chịu khổ, Đại phu nhân Tú Cầm cũng luống cuống, cũng không thèm để ý mặt đất dơ bẩn, nhanh chóng quỳ xuống kinh sợ nói: “Lão thái gia, là con dâu không tốt, không có hoàn thành tốt trức trách của người làm mẹ, cầu người đừng trách tội Thanh Vận.”

Ngay cả Đại phu nhân cũng quỳ, đám nô tài cũng không dám đứng, tức thì đều quỳ xuống mặt đất, ngay cả Tam phu nhân cũng cắn răng quỳ xuống.

Mộ Ngôn thấy mẫu thân cùng tỷ tỷ đều quỳ xuống, âm thầm lo lắng, đang muốn quỳ xuống cầu tình, thì đột nhiên bị muội muội cản lại, bất đắc dĩ lại đứng thẳng người lên.

“Gia gia, xin người đừng hiểu lầm đại nương cùng tỷ tỷ! Sự việc xảy ra hôm nay cũng là do Sắt Nhi không biết cách cư xử, vốn chỉ là thay mẫu thân đến đây quét dọn, lại không nghĩ gây ra phong ba như vậy. Nếu người muốn trách, thì cứ trách Sắt Nhi đi!”, Mộ Phi Sắt cúi đầu, che đi hàn quang trong đáy mắt nàng. Dù sao cũng là do trong lúc vô ý mới xung đột với đám người luôn ỷ thế hiếp người kia, nhưng ra oai phủ đầu cũng rất cần thiết a!

Mộ Thiên Hạc quan sát thấy khắp sân đều đầy nước bẩn, mi tâm nhăn lại, trầm giọng nói: “Tất cả đứng lên đi.”

Đợi mọi người đứng dậy, Mộ Thiên Hạc mới quay đầu hỏi Lâm quản gia: “Thuận Đức, tại sao Bích Lạc viện lại bẩn thỉu như vậy?”

“Hồi Lão thái gia, là Đại phu nhân cùng Tam phu nhân sợ lão gia thương tâm khi nhìn thấy Bích Lạc viện, trước đó vài ngày đã sai người khóa cửa viện lại.” Lâm quản gia không chớp mắt đáp lời, đối với hắn mà nói, chủ tử lớn nhất ở Mộ gia chính là Mộ Thiên Hạc, những người khác đương nhiên không thể sánh bằng uy nghiêm của lão thái gia.

Mộ Thiên Hạc quét mắt xuống hai vị phu nhân đang lần lượt thay đổi sắc mặt, giọng điệu lại lạnh đi vài phần: “Vì sao ta lại không được biết?”

“Phụ thân, là con đã đáp ứng chuyện này. Thiên Thanh qua đời đã lâu, mỗi lầm con nhìn thấy nơi này lại đau lòng không thôi, là Tú Cầm cùng Thiến Nương thấu hiểu nỗi lòng con nên mới xin lệnh khóa Bích Lạc viện lại. Mong cha thứ lỗi.” Lời nói của Mộ Thiểu Hoa đều là để bảo vệ hai vị phu nhân, làm cho hai người cảm động đến lệ nóng dâng trào.

Mộ Phi Sắt khẽ ngẩng đầu nhìn xem người phụ thân trên danh nghĩa kia của mình, lời nói cứng nhắc nghe không ra nửa điểm đau lòng, lại nhìn Mộ Thiên Hạc đang đứng bên cạnh, trên gương mặt lại đang bao trùm thần sắc tang thương, biểu hiện của hai người làm nghi vấn trong lòng nàng càng tăng lên.

“Thiểu Hoa, dù sao Thiên Thanh qua đời cũng đã tám năm rồi, ngươi cũng đừng để trong lòng. Bích Lạc viện chung quy cũng là nơi nàng từng ở, Sắt Nhi nếu quá tưởng mẫu thân cũng có thể thường xuyên đến tưởng niệm. Còn chuyện khóa cửa viện thì thôi sau này không cần nữa. Mọi người giải tán đi.” Mộ Thiên Hạc như bị chọc trúng chỗ đau, khí thế sắc bén khi nãy đã không thấy, gương mặt đầy nếp nhăn ngược lại tràn đầy phiền não. Mọi người nghe Lão thái gia khai ân, vội vàng lui ra không còn một ai.

“Thuận Đức, gọi người thay Tam tiểu thư quét dọn lại Bích Lạc viện.”

“Vâng, thưa Lão thái gia.”

Mộ Thiên hạc bỗng nhìn Mộ Phi Sắt, mi tâm nhăn lại, sau khi mọi người lĩnh mệnh rời đi, xung quanh yên tĩnh một mảnh, nàng nhẹ nhàng nói: “Gia gia, là Sắt Nhi lỗ mãng. Xin người trách phạt.”

Nàng dù sao cũng không phải có ý đánh chó đã mù đường, dù sao bối cảnh của Đại phu nhân cùng Tam phu nhân cũng không phải bình thường, bằng không cũng không thể vào Mộ phủ thanh danh hiển hách này được. Sự thương yêu của Mộ Thiên Hạc dành cho nàng cũng không biết còn có dụng ý gì không, kinh nghiệm từ kiếp trước cho nàng biết cũng không thể kết thân với người mà mình không đủ tin tưởng như vậy.

Mộ Thiên Hạc nhìn đứa cháu gái không màng danh lợi trước mắt, giống như cảm thán mà nhẹ nhàng nói: “Sắt Nhi, mặc dù có nhiều chuyện Thuận Đức không bẩm báo, nhưng cũng không phải ta không biết. Vốn tưởng lần này con trở về sẽ bắt đầu cuộc sống khác, không ngờ lại xảy ra sự tình như vậy. Ta sẽ cảnh cáo các nàng thu liễm lại, con cũng đừng để trong lòng.”

“Đều cùng là người một nhà, con cũng biết không nên đối xử với nhau gay gắt như vậy. Người yên tâm, về sau con sẽ không làm người khó xử nữa.” Nhẹ nhàng trả lời, nhưng trong mắt nàng lại bịt kín một tầng sương mù nhìn không thấu, nàng cho tới bây giờ đều hiểu được đạo lý trên trời không khi nào vô duyên rơi xướng chuyện tốt như vậy, mặc dù ỷ thế tranh thủ quyền lợi cũng không thể tham lam a!

“Con xác thực trưởng thành lên không ít, cũng không uổng công đi Thiên Hồn học viện một chuyến. Sắp tới đã là ngày giỗ của mẫu thân con, thiếu cái gì, muốn cái gì, trực tiếp nói với Thuận Đức. Còn việc con muốn một nhà bếp riêng trong viện ta cũng đã đồng ý. Trước khi xuất gia cũng nên chiếu cố tốt chính mình.”

Lời nói quan tâm rơi vào tai Mộ Phi Sắt lại mang ẩn ý khác. Nàng khẽ cúi đầu, khóe miệng giương nhẹ: “Đa tạ gia gia thành toàn.”

Chuyện hôm nay nàng nháo cho long trời lở đất, tất nhiên cũng phải có điểm dừng của nó, nhưng ít ra trong Mộ phủ giờ đây ai cũng truyền tai nhau một chuyện trọng yếu chính là đừng có xem Tam tiểu thư như một quả hồng mềm như trước kia nữa.

Nhìn Bích Lạc viện khôi phục vẻ thanh tịnh, Mộ Phi Sắt cũng thoáng hài lòng. Trong tay còn đang cầm cuốn sách đã cũ nát kia, nàng cũng không rõ trong lòng mình mang tư vị gì. Mộ Phi Sắt ngửa mặt lên trời thầm than nhân phẩm của mình quả thật tốt, hay là nên kêu trời vận khí chính mình không tốt a!

Mộ Phi Sắt hỗn loạn nhìn thứ đồ vật như củ khoai lang bỏng rơi vào trong tay mình, mang theo hai hạ nhân tinh thần còn đang ngẩn ngơ, lảo đảo hướng viện của mình đi tới, đột nhiên lại bị một ngã sai vặt cản đường.

“Tam tiểu thư, lão gia mời người đến thư phòng một chuyến.”

Mộ Phi Sắt nhìn chăm chú gã sai vặt, đây là Thuận Tường, người bên cạnh Mộ Thiểu Hoa, ngày xưa lỗ mũi luôn chỉ lên trời, hôm nay là lần đầu tiên nàng thấy hắn thể hiện chút thái độ cung kính với mình. Thuận Tường này trước kia chưa bao giờ thấy Mộ Phi Sắt mà có thái độ cung kính như vậy, chân trước vừa thấy nàng được Mộ lão thái gia cho về nghỉ ngơi, chân sau đã tới kêu nàng lại nói chuyện, cái người phụ thân này thật đúng là kì quái.

Không đoán ra tâm tư của Mộ Thiểu Hoa, ba người đành theo Thuận Tường tới Văn Tư viện. Đây là nơi phụ thân ngày thường vẫn xử lý công sự cùng nghỉ ngơi, lúc nàng chuẩn bị đi Thiên Hồn học viện có đến nơi đây một lần, lúc đó nàng hoàn toàn không cảm thấy tí tình thương ấm áp nào từ người phụ thân này, giờ đây trong nội tâm nàng lại tràn đầy sự đề phòng cùng ngờ vực vô căn cứ.

Đi qua hoa viên tràn ngập hương quế, Thuận Tường dẫn Mộ Phi Sắt đi đến thư phòng của Văn Tư viện, hắn lên tiếng xin chỉ thị người bên trong xong, Hương Liên cùng Phú Quý liền bị ngăn ở bên ngoài, chỉ để cho Mộ Phi Sắt tiến vào.

Sắc trời có chút ám, trong phòng đã sớm đốt đèn. Theo góc nhìn của Mộ Phi Sắt. Ánh sáng từ ánh nến chiếu lên chiếc đàn mộc trên bàn sách, làm nổi bật lên gương mặt tuấn mỹ bất phàm của người trung niên nam tử gần bốn mươi, đời thứ ba của Mộ phủ hầu như đều được thừa hưởng gen tốt từ người này, tất nhiên loại trừ Tam tiểu thư nàng ra.

Đây là lần thứ hai nàng ở cùng một chỗ với Mộ Thiểu Hoa theo như trong trí nhớ, vốn là nên có không khí hài hòa trong huyết thống, như không hiểu lại xen lẫn hàn ý bên trong.

Bỏ qua những cảm nhận quái dị của bản thân, Mộ Phi Sắt nhẹ khụy gối: “Phụ thân, người gọi con tới có chuyện gì?”

“Sắt nhi, hôm nay mới là ngày hồi phủ thứ hai, mà đã gây ra chuyện lớn như vậy. Không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng thì bỗng nhiên nổi tiếng sao?” Mộ Thiểu Hoa cũng không ban nàng ngồi xuống ghế, rõ ràng là một thanh âm dễ nghe, giờ lại bình thản làm cho người khác không biết làm tiếp theo!

Trong nội tâm Mộ Phi Sắt âm thầm nói, nhưng lời nói trong miệng cũng vô cùng tự nhiên: “Xin phụ thân thứ lỗi, là hôm nay con quá mức nôn nóng, nên mới đắc tội với Đại nương cùng Tam nương, kính xin người...”

Mộ Thiểu Hoa giơ tay lên, cắt đứt lời nói đầy khách sáo của Mộ Phi Sắt: “Không cần nói vòng vo với ta, ngươi rốt cục là ai?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play