"Quý tiểu thư, cô không muốn ăn sao?" Ari không nhịn được hỏi một câu.

Quý Linh Linh đứng lên, đem thìa đang cầm trong tay và khăn ăn bằng phẳng để lên bàn.

"Tôi ăn không vô." Nói xong, cô liền cúi đầu, tự xoay người đi lên lầu. Mới không bao lâu, bóng lưng của Quý Linh Linh có vẻ càng thêm mỏng manh, A Tú và Ari bày ra động tác giống nhau, nhìn người đang đỡ cầu thang đi lên, chẳng biết tại sao, trong lòng lại khó chịu.

"Quý tiểu thư!"

"Hả?" dừng lại chân, xoay người lại, "Ari có chuyện gì?"

"Cô không phải ăn cơm, Mộ tiên sinh sẽ lo lắng ."

"A, có không?". Nghe được ba chữ"Mộ tiên sinh", cô lại một lần nữa cúi thấp đầu xuống, trong lòng nhiều cảm xúc hỗn tạp, anh đã hai tuần chưa từng xuất hiện. Anh vốn là chán ghét cô, không phải sao?

"Sẽ, sẽ!" Ari gấp rút gật đầu, mặc dù Mộ tiên sinh không về, nhưng mỗi ngày ba bữa cơm đều sai người mang mì hoành thánh và bánh Hoa Quế về, cái này chẳng lẽ vẫn không thể đại biểu cho cái gì sao?

"À." đáp một tiếng, không nói gì nữa, liền lên lầu.

"Quý tiểu thư. . . . . ." Ari có chút than thở nhẹ giọng kêu, nhưng không có lời trả lời. Ari đưa ra tay, gương mặt bất đắc dĩ, Mộ tiên sinh và Quý tiểu thư rõ ràng không phải là rất tốt sao?

" Chị Tú, chị nói Mộ tiên sinh tại sao không trở lại? Cho tới bây giờ cũng không có như vậy nha, những ngày qua Quý tiểu thư cũng không có ăn cơm, chỉ biết ngủ, chị nói xem cứ tiếp tục như vậy nữa, Quý tiểu thư sẽ không có chuyện gì sao?" Ari lo lắng nhìn A Tú, nhìn không khí trầm lặng bây giờ, trong lòng lại cảm thấy khó chịu.

Bình thường có thể nhìn thấy bọ dáng Quý tiểu thư và Mộ tiên sinh cãi nhau, nhưng bây giờ cả nhà lớn như vậy chỉ còn có nột người, thật là có chút không thích ứng được.

A Tú thở dài, "Có lẽ là do Mộ tiên sinh có chuyện."

"Có chuyện? Có không? Mộ tiên sinh hôm đó giận đùng đùng rời đi, sau đó cũng chưa có xuất hiện lại. Chị nói xem…." Ari dừng một chút, nhìn A Tú, "Mộ tiên sinh có thể hay không không cần Quý tiểu thư rồi hả ?"

A Tú nghe được lời của cô....., cảm thấy có chút rối rắm.

"Chị Tú, chị nói thử xem, Mộ tiên sinh có phải hay không không thích Quý tiểu thư rồi hả?" Ari gương mặt vội vàng hỏi, giống như cô mới là người bị vứt bỏ vậy.

"Chuyện này. . . . . ." A Tú chần chừ, cô không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào nữa.

"Mộ tiên sinh cho tới bây giờ cũng không có thích tôi."

"A!" Ari và A Tú đồng thời nhìn về phía người đột nhiên xuất hiện ở chân cầu thang .

Khẽ há miệng, muốn nói cái gì, nhưng thủy chung không có nói ra, cô muốn nói là chuyện vừa rồi không liên quan đến Mộ tiên sinh, nhưng trong lòng đè nén quá nhiều khổ sở, lời nói vừa đến cổ họng, lại không phát ra âm thanh nào.

"Quý tiểu thư. . . . . ." Hai người giống như ăn trộm bị bắt được, đồng thời cúi đầu.

Quý Linh Linh đi xuống lầu rồi nói: "Ngủ nhiều quá, bây giờ muốn ra ngoài dạo dạo." Đi tới bên người các cô, âm thanh cực kỳ nhẹ, tựa như không có bất kỳ hơi sức nào.

"Quý tiểu thư. . . . . . cô. . . . . ." Ari ngẩng đầu lên, "Mộ tiên sinh là thích cô, chúng ta ai cũng nhìn ra, chẳng lẽ Quý tiểu thư cũng không nhận ra sao?" Tính tình của Ari nôn nóng, muốn nói cái gì cũng nhịn không được. Có lẽ là do tuổi còn nhỏ, không hiểu cái gì gọi là bất đắc dĩ.

Cô nâng môi lên, cười cười, "Ha ha, có lẽ là đã từng thích đi." Đi lướt qua Ari, nhìn về phía cửa.

"Làm sao sẽ chỉ là trước đây? Quý tiểu thư, Mộ tiên sinh cho tới bây giờ cũng không cho người phụ nữ nào vào Mộ gia, càng không có người nào có thể đi vào hậu viện ngắm hoa, những thứ này đều là những điều mà Mộ tiên sinh cấm kỵ nhất!"

"Ari!" A Tú lo lắng gọi lại cô, quả nhiên, Ari nói thật sự là quá nhiều rồi.

Quý Linh Linh xoay người, trên mặt dâng lên nghi ngờ, "Ari có ý là. . . . "

"Tôi. . . . . ." Ari còn muốn nói tiếp gì đó, lại bị A Tú đã ngăn ở sau lưng.

"Quý tiểu thư, xin cô không nên suy nghĩ nhiều." A Tú cúi đầu, một bộ dạng không thể trả lời.

Nhìn hai chị em này, một tĩnh một động, ở chung một chỗ, quả thật là đẹp.

Cô cười cười, chỉ là cười đến có chút tái nhợt vô lực.

Không tiếp tục nghe A Tú và Ari nói gì thêm, liền đi ra cửa.

"Ai, Quý tiểu thư có phải hay không là giận Mộ tiên sinh?" Ari gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.

"Chúng ta cũng không biết Mộ tiên sinh và Quý tiểu thư xảy ra chuyện gì, hiện tại lo lắng có chút dư thừa." A Tú nói, lúc này trong giọng nói hoàn toàn một bộ dạng không liên qua đến cô vậy.

"Nhưng mà, nếu như hai người bọn họ chỉ là bởi vì hiểu lầm mà không thể ở cùng một chỗ, không phải rất đáng tiếc sao? Chị Tú, trước kia cô từng nhìn thấy Mộ tiên sinh cười sao? Lúc chưa có Quý tiểu thư, Mộ tiên sinh rất ít khi trở về. Hiện tại ngài ấy thay đổi, chẳng lẽ không phải là vì Quý tiểu thư sao?"

"Ari, bây giờ rốt cuộc là cô đang lo lắng cái gì?"

"Chính là lo lắng Mộ tiên sinh và Quý tiểu thư tách ra nha, nếu như Mộ tiên sinh giống như trước kia một năm mới về một lần, Quý tiểu thư phải làm thế nào đây?" Ari cất cao giọng rồi.

"Nói như vậy, Quý tiểu thư rời khỏi là được rồi."

"Chị Tú, tại sao cô không lo lắng một chút nào vậy? Chẳng lẽ cô không đau lòng thay cho Quý tiểu thư sao? Cô ấy càng ngày càng gầy, giống như là một trận gió nhẹ cũng có thể thổi bay cô ấy đi mất tiêu." Ari có chút nóng nảy nói.

"Nếu như Mộ tiên sinh và Quý tiểu thư là thật lòng yêu nhau, làm sao bởi vì một chuyện nó xíu như vậy mà tách ra. Ari, cô lo lắng nhiều quá rồi."

"A. . . . . ." Ari nhất thời sửng sốt.

"Cô nghĩ xem, nếu như hai người yêu nhau, dễ dàng bị tách ra như ra, vậy. . . . . .Không bằng chia tay sớm thì tốt hơn." Nói xong, A Tú không tiếp tục để ý tới Ari, liền nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn.

Nghe xong lời A Tú nói, Ari chỉ có cảm giác mình đầu mình quay quay, tỉ mỉ nghĩ kỹ một phen, lời A Tú nói cũng không có cái gì là không đúng, nhưng. . . . . . Tại sao cô vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng.

"Chị Tú, vậy cô đã gọi điện nói cho Mộ tiên sinh biết tình hình bây giờ chưa?" Ari tiến tới, mặt khẩn trương hỏi.

"Chưa có."

"Chưa? Tại sao nha?" Ari hiện tại hai con mắt muốn bay ra khỏi tròng mắt.

"Cô muốn gọi thì gọi đi." Dứt lời, A Tú bưng cái mâm lên…... Rời đi.

Ari dậm chân một cái, A Tú gần đây làm sao lại biến thành cái bộ dáng này, căn bản không quan tâm đến Quý tiểu thư, cũng không liên quan đến Mộ tiên sinh!

"Mộ tiên sinh, hôm nay 11 giờ ngài có hẹn ở khách sạn Quốc Hoa." Lão Trung gương mặt như cũ cung kính nói.

"Ừ." Mộ Ly đóng tài liệu trong tay, cũng không ngẩng đầu lên chỉ trả lời. "Một lát nữa đưa tài liệu này đến tổng bộ Không Quân đi, đây là tài liệu cơ mật." Anh hình như là mới xem xong, vừa nói, vừa đem tài liệu bỏ vào trong túi hồ sơ.

"Vâng" Lão Trung đi lên trước, nhận lấy túi hồ sơ trong tay Mộ Ly.

Cầm túi hồ sơ trong tay, lão Trung chần chừ một hồi, Mộ Ly ngẩng đầu lên, nhìn ông, "Lão Trung, ông còn có chuyện gì sao?"

"Mộ tiên sinh, sau khi ngài rời đi, Quý tiểu thư cũng không chịu ăn cơm, tôi lo lắng thân thể của cô ấy. . . . . ."

"Ông lo lắng?" Bởi vì khó chịu với lời nói của lão Trung, Mộ Ly hỏi ngược lại với giọng đầy sự cường thế bá đạo.

"Không đúng, là tôi nói sai, A Tú nói Quý tiểu thư gần đây gầy đi rất nhiều. . . . . ."

"Tốt lắm, đi xuống đi." Nghe thấy lão Trung nói như vậy, Mộ Ly có chút phiền não giơ tay lên day day huyệt thái dương, khó nén vẻ lo lắng trên gương mặt.

"Ách. . . . . . Vâng". Lão Trung vừa mới xoay người chuẩn bị đi.

"Chờ một chút! Nói cho đối phương biết, tôi bây giờ sẽ đi gặp hắn." Mộ ly đứng dậy nói.

"À, vâng, tôi sẽ đi làm ngay." Chẳng biết tại sao, khi lão Trung nghe nói như thế, trên mặt lại dâng lên chút vẻ vui mừng.

Mộ Ly phiền não kéo cà vạt một cái, lông mày của anh bởi vì tức giận mà nhíu chặt lại. Trễ nhất thì qua buổi trưa kết thúc mọi việc là được rồi.

Mười giờ năm phút, tại khách sạn Quốc Hoa, lão Trung đi theo Mộ Ly một trước một sau đi vào quán rượu.

"Mộ tiên sinh, Lãnh Dạ Hi tiên sinh đang đợi ở chỗ này." Lão Trung tiến tới bên cạnh anh, nhỏ giọng nói.

"Ừ." Một thân kết hợp với đồ tây màu đen, vẻ mặt nhu hòa như đang cười, nếu không cảm nhận được khí lạnh trên người anh đang phát ra, ai cũng không thể đoán được, tâm tình của Thượng tá Mộ lúc này đã rơi xuống đáy cốc.

"Tiên sinh, xin mời đi bên này." Nhân viên tạp vụ dẫn Mộ Ly tới chỗ Lãnh Dạ Hi.

"Lãnh tiên sinh, anh thật đúng giờ nha." Mộ Ly khóe môi cười cười, không có chút nào áy náy vì chuyện mình đã tới trễ.

Lãnh Dạ Hi khẽ nâng đầu lên, liếc anh một cái, không nói gì.

"Xin hỏi hai vị tiên sinh dùng gì?" Nhân viên tạp vụ mỉm cười hỏi, trời mới biết, hôm nay có cơ hội hầu hạ hai người đẹp trai giàu có này, cô thật may mắn biết bao.

"Tạm thời không cần, cám ơn." Mộ Ly mặt nở nụ cười, làm cho người khác cảm thấy gió xuân thổi đầy mặt.

"Đi xuống đi!" Mà Lãnh Dạ Hi từ đầu tới cuối đều lạ vẻ mặt lạnh tanh, nhìn Mộ Ly bằng ánh mắt tối tăm. Nhưng từ lông mày của anh, lại để lộ ra vẻ mệt mỏi không giấu được.

"Ách, dạ dạ dạ." Nhân viên tạp vụ vừa thấy hai người một nóng một lạnh, có lẽ hai người có chuyện quan trong cần bàn, cô cũng không muốn ở chỗ này gây cản trở.

Lão Trung cũng tự giác mà lui xuống.

"Lãnh tiên sinh, đã lâu không gặp." Mộ Ly mở miệng đầu tiên, một bộ dáng khách khí thân thiên, "Anh bị ngài Lãnh điều đi Mỹ, thế nào mới vài ngày đã trở về rồi?" Lời nói đầy vui vẻ nhưng trên mặt lại không giấu nổi sự gian trá.

"Mộ Ly, anh cho rằng anh có thể uy hiếp được cha tôi thì tôi sẽ sợ anh sao?" Lãnh Dạ Hi phản kích nói.

"Ha ha, dĩ nhiên, núi này cao còn có núi khác cao hơn, tôi chỉ là rãnh rỗi đến nhàm chán, để cho anh rời khỏi nước đi chơi hai hay ba ngày mà thôi." Nụ cười của Mộ Ly càng ngày càng đậm, anh vốn tính toán khiến Lãnh Dạ Hi ở nước ngoài chơi cả một năm rưỡi cơ, nhưng không nghĩ tới mới một tuần lễ anh ta đã trở về, trong lòng anh cảm thấy như đang bị một khối đá lớn đè lên vậy.

"Nếu như anh là đàn ông, chúng ta liền cạnh tranh công bằng, không cần phải chơi trò hãm hại sau lưng thế này!" Lãnh Dạ Hi âm thanh càng ngày càng lạnh lùng, hiển nhiên là anh đã nổi giận.

"Ha ha, không nên gấp nha, sao lại nói tôi hãm hại anh chứ, chi nhánh của công ở nước Mĩ xảy ra chút chuyện, tôi không đi được, đương nhiên phải để anh đi sao chứ sao." Sắc mặt của Mộ Ly vẫn là thản nhiên như cũ, ban đầu lựa chọn cùng với Lãnh thị hợp tác cũng không tệ lắm, ít nhất anh có thể kiềm chế được Lãnh Dạ Hi.

Lãnh Dạ Hi lạnh lùng liếc anh một cái, ánh mắt đầy tức giận, "Anh đem cô ấy mang đi đâu rồi?" Bỗng dưng, anh ta chuyển đề tài nói. Mộ Ly nghe được lời anh ta, nở nụ cười nhạt, chỉ thấy anh thuận tay cầm ly nước lên, uống một hớp, ngược lại nhẹ nhàng để ly nước xuống, lại cầm khăn ăn lau chùi khóe miệng, "Gương mặt của Lãnh tiên sinh trông rất mệt mỏi, thì ra là gần đây anh một mực đi tìm cô ấy." Trong giọng nói lại ẩn chứa nụ cười.

Nghe được anh giễu cợt, bàn tay Lãnh Dạ Hi nắm chặt thành nấm đấm để trên bàn, "Mộ Ly, anh là người hèn mọn lại thiếu tự tin đến vậy sao? Sợ tôi thắng được anh? Nên anh mang cô ấy giấu đi, nhưng như vậy thì thế nào, trễ nhất ngày mai, tôi liền có thể biết tung tích của cô ấy. Đến lúc đó. . . . . ." Lãnh Dạ Hi tức giận nói, trong con ngươi mang đầy sát khí, "Tôi sẽ đem cô ấy cột chặt bên cạnh, sẽ không để cho anh đến gần cô ấy được nữa phần!"

"Anh có thể không?" Mộ Ly không chút khách khí phản kích, trên mặt nở nụ cười, cũng không vì lời nói của Lãnh Dạ Hi mà tức giận. "Không ngại nói cho anh biết, tôi chính là đã giấu cô ấy đi, giấu ở một nơi rất xa, quan trọng nhất là, hai người chúng tôi ở chung một chỗ, còn rất vui vẻ đấy." Mộ Ly giống như một đứa nhỏ, dương dương hả hê nói cho cho Lãnh Dạ Hi biết là anh ta nên sớm chết tâm đi là được rồi.

"Thật sao? Là như vậy này phải không? Nếu đúng là vậy, vậy sao hai tuần qua anh chỉ ở có một mình vậy?" Lãnh Dạ Hi đột nhiên nhếch môi nói, "Nói cho tôi biết, anh đem cô ấy giấu ở chỗ nào rồi?" Đè nén âm thanh, khàn đục hỏi.

Nếu như là ở cùng một chỗ với Mộ Ly, anh có lẽ cũng sẽ không lo lắng cho lắm, nhưng theo điều tra của anh, gần đây Mộ Ly chỉ ở có một mình. Điều này làm cho anh không khỏi có chút lo lắng cho cô ấy, chẳng lẽ Mộ Ly đã làm chuyện gì đó với cô ấy hay sao?

Mộ Ly ngồi thẳng người, trên mặt một bộ nhàn nhã, anh dựa vào thành ghế, "Lãnh Dạ Hi, cái thủ đoạn theo dõi yếu kém của anh, làm sao tôi có thể không biết được đây?" Nói xong, anh lấy trong ngực ra một tập hình, ném lên trước mặt Lãnh Dạ Hi, "Xem thật kỹ một chút đi."

Lãnh Dạ Hi nghi ngờ nhìn anh một cái, lại cầm xấp hình lên, có rất nhiều hình trong đó, toàn bộ đều là do chụp trộm, hơn nữa người bị chụp trộm lại chính là người mà Lãnh Dạ Hi phái đi theo dõi Mộ Ly.

"Anh. . . . . ."

"Thế nào? Cảm thấy không thể tin được đúng không? Chớ quên tôi là ai. Suy nghĩ một chút, anh dùng là những cách này, cũng là những thứ mà ở trong quân đội xem như là đồ bỏ đi." Mộ Ly dằng dặc mở miệng, đối với Lãnh Dạ Hi, nếu như không phải là bởi vì anh ta ở bệnh viện chăm sóc cô ấy nhiều ngày, anh căn bản sẽ không để ý.

"Anh cố ý để cho tôi biết là mấy ngày qua anh không cùng ở cũng một chỗ với cô ấy sao?" Giọng nói của Lãnh Dạ Hi lộ ra một chút vô lực.

"Ha ha, coi như anh cũng không ngu ngốc lắm. Nếu như không phải là như vậy, tôi làm sao có thể liền làm cho anh kiệt sức nhanh như vậy? Hôm nay chỉ là tùy tiện hẹn một cái, anh liền có thể sảng khoái xuất hiện." Mộ Ly nở nụ cười, nhưng trong tiếng cười lại hàm chứa khinh thường cùng với sự đắc ý.

"Tại sao anh phải làm như vậy?"

"Tôi làm như vậy, chỉ là để cho anh hiểu, cô ấy đang ở cùng tôi, những người như ai đó không phải muốn cướp đi là có thể cướp được. Hơn nữa, tôi cũng muốn gián tiếp nói cho anh biết, rất cảm ơn anh vì anh đã quan tâm đến cô ấy, nhưng cô ấy đã có tôi, nên chỉ có thể cố gắng nói cho anh hiểu. Anh nên tìm mục tiêu khác đi, cô ấy không thích hợp với anh." Giọng nói của Mộ Ly hòa hoãn xuống, anh cảm thấy không cần làm cho Lãnh Dạ Hi mất hết hi vọng mọi việc, mặc dù Lãnh Dạ Hi không bằng anh nhưng dù sao cũng là một người đàn ông tốt .

"Anh lại quên rồi, bên cạnh tôi còn có Tư Tư, người mà cô ấy thích nhất đấy!"

"Hả? Anh cho rằng chỉ có mỗi anh là có Lãnh Tư Viễn thôi sao? Nhà chúng tôi có ai, tôi nghĩ anh không phải là không biết." Mộ Ly nâng lên môi, lưu loát phản kích, đó là đòn sát thủ của anh, muốn để đến cuối cùng. (Mad: ý a Ly là bé con nuôi của ảnh ý.)

Lãnh Dạ Hi nghe Mộ Ly nói xong, thân thể đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, không còn ngồi thẳng như trước nữa, sự mệt mỏi trên mặt cũng hiện ra rõ, không còn cố ý che giấu nữa.

Trầm mặc chốc lát, Lãnh Dạ Hi lên tiếng lần nữa, "Ạnh sẽ đối tốt với cô ấy đúng không? Cả một đời này?"

Lúc này sắc mặt của Mộ Ly cũng trở nên nghiêm trọng, "Tôi yêu cô ấy, vượt xa cô ấy yêu tôi. Tôi không ngại đối tốt với cô ấy cả đời, chỉ cần cô ấy chịu cho tôi một nụ cười, nguyện ý nhảy vào ngực của tôi, như vậy là đủ rồi." Trong lời nói của anh, lộ ra tình yêu tuyệt đối của anh đối với Quý Linh Linh.

"Anh đã yêu cô ấy như vậy, tại sao lúc cô ấy bị tập kích nằm viện, anh một lần cũng không có đến thăm cô ấy?" Lãnh Dạ Hi trầm giọng hỏi, lúc này anh không cam lòng, bởi vì theo ý anh, tình cảm của Mộ Ly dành cho cô ấy còn kém xa anh.

"Tôi chỉ có thể nói cho anh biết, khi biết cô ấy bị thương, bởi vì không thể thấy cô ấy, mỗi ngày tôi đều cảm thấy chua xót."

"Ai cũng có thể nói như vậy. . . . . ." Ánh mắt của Lãnh Dạ Hi tan rã, anh lúc này, giống như già đi, "Mộ Ly, nếu như anh không yêu cô ấy nữa, không có năng lực cho cô ấy hạnh phúc, xin hãy đưa cô ấy đến bên tôi." Nói xong, anh liền đứng lên.

Bây giờ Lãnh Dạ Hi giống như một người đàn ông bình thường, không có được người mình yêu, một mình chịu đau thương. Anh ta không còn là Lãnh Dạ Hi luôn lạnh lùng nữa.

Mộ Ly ngẩng đầu lên, “Anh nên đi tìm những người phụ nữ khác đi, cho đến khi tôi chết, anh cũng sẽ không bao giờ thấy được việc tôi đưa cô ấy đến bên cạnh anh đâu ." Âm thanh của anh trở nên trầm hơn, giọng điệu đầy sự kiên định.

Lãnh Dạ Hi nhìn anh trong chốc lát, "Tôi sẽ không đi tìm cô ấy nữa, tốt nhất là anh nên chăm sóc tốt cho cô ấy." Nói xong, liền sải bước rời đi, ngẩng cao đầu lên.

Có lẽ cùng cạnh tranh với Mộ Ly, anh thua, hơn nữa là thua hoàn toàn, nhưng so với tình yêu của Mộ Ly dành cho cô, anh không có thua.

Hô. . . . . .

Nhìn Lãnh Dạ Hi đã đi xa, rốt cuộc Mộ Ly mới bình tĩnh lại, anh cho tới bây giờ cũng không biết trong đời có một "Tình địch", lại là một chuyện khổ sở như thế này!

Nói đến, anh và Lãnh gia còn có mối quan hệ sâu xa, lần này đối với Lãnh Dạ Hi như vậy, ở trên đạo nghĩa, có thể là anh có chút quá mức, nhưng ai bảo tên kia không có mắt cùng anh tranh giành làm chi .

Lúc Lãnh Dạ Hi ở trong bênh viện chăm sóc cô, việc đó đã sớm ở trong tầm mắt của anh. Vốn là anh không muốn đề ý đến anh ta, nhưng mà lúc ở trong bệnh viện anh luôn làm bộ làm dạng giống như là “Bạn trai” của cô vậy, làm anh thật sự rất khó chịu.

Anh cũng chịu đủ loại sức ép, những ngày đó đều phải ở trong bộ đội xử lý một đống việc, hơn nữa nửa đường nhảy ra một Tề trống tương và Lãnh Dạ Hi, làm cho anh hàng đêm không thể say giấc, ước chừng hành hạ anh cả một tuần lễ, bây giờ phát hiện anh hành hạ Lãnh Dạ Hi hai tuần lễ ăn không ngon ngủ không ngon, suy nghĩ một chút, hắc hắc, anh còn tốt chán đi.

"Mộ tiên sinh, chúng ta cũng đi sao?" Lão Trung đi tới bên cạnh Mộ Ly, cúi xuống hỏi.

"Ừ, đi thôi." Anh nhẹ giọng nói, không nói ra được sự vừa lòng.

Hai người đi tới bãi đậu xe, lão Trung thấy vẻ mặt Mộ Ly nhẹ nhõm, "Mộ tiên sinh, chúng ta về biệt thự ở Viễn Sơn sao?"

"Không về đó."

A, bây giờ còn không trở về? Là thật lòng muốn đem Quý tiểu thư hành hạ đến chết sao?

"Nghe nói ở phía Nam của T thị có người làm chả cá cay rất ngon, cô ấy nhất định sẽ rất thích ăn." Nói xong, khóe miệng của Mộ Ly không khỏi ngoặt ra một đường cong đẹp mắt, cô gái nhỏ này không chịu ăn cơm, mặc dù là cô ấy đang hành hạ thân thể của mình, tuy nhiên lại chính là hành hạ tim của anh. (Mad: e ko chịu ăn cơm. Chỉ có mỗi cái dạ dày của e là cảm thấy đau cho e thôi! T-T)

Trời mới biết, hai tuần qua anh nhớ cô biết bao nhiêu, vốn là bởi vì giận cô mà ra ngoài, nhưng chân trước vừa ra khỏi cửa chính, anh liền cảm thấy hối hận, anh yêu bộ dáng cau mày của cô. Cẩn thận suy nghĩ lại một chút, tất cả đều do cái tên Lãnh Dạ Hi kia, nếu như không phải do anh ta tự nhiên ân cần, quan tâm đến cô thì anh đâu phải đưa ra một chiêu độc ác như vậy sao? Nhưng là đối với việc cô càng ngày càng lạnh lùng hơn, tim của anh lại càng đau, đau như rỉ máu .

Chọc giận cho cô tức giận đau lòng không nói, còn đem chính mình hành hạ tức giận đến mức muốn mất luôn cả 2 lít máu. Mặc dù hôm đó nghe ý của cô là ráng nhẫn nhục nghe lời anh đến lúc chia tay, từ lúc anh và cô cam kết thời gian thì đã lâu không có tức giận như vậy, anh thừa nhận việc tự ý đem cô về nhà anh, chuẩn bị hết mọi thứ sau này cho cô, chính là lỗi của anh.

Nhưng mà lúc đó trước mặt anh là sói ( Lãnh Dạ Hi ), sau có hổ (nên đột nhiên đối với tình yêu của anh và cô anh không có chút xíu tự tin nào), bị kẹt giữa tình huống đó, hoàn hảo là anh trong cái khó ló cái khôn, nảy ra ý định đem cô mang về biệt thự ở Viễn Sơn.

Hô. . . . . .

Hai tuần lễ không có gặp cô, không biết sau khi cô gái nhỏ này nhìn thấy anh, còn có hay không tức giận giơ chân giơ tay, nghĩ đến bộ dáng tức giận của cô lúc đó, anh cảm thấy thật là đáng yêu.

Mộ tiên sinh rốt cuộc cũng cười, là nụ cười phát ra từ nội tâm. Xuyên qua kính chiếu hậu, lão Trung nhìn thấy Mộ Ly đang len lén bật cười. Xem ra ban đầu là ông hiểu lầm Mộ tiên sinh rồi, theo anh hai tuần qua, trời vừa tối Mộ tiên sinh liền cảm thấy lo lắng, cầm điện thoại di động đi tới đi lui, cũng biết anh có nhiều tâm tư.

Mới vừa rồi còn “giải quyết” luôn cả Lãnh tiên sinh kia, vậy có phải là chứng minh rằng sua này Quý tiểu thư chính là Mộ phu nhân phải không? Ha ha, nghĩ đến đây, lão Trung một cười đến cả mặt nhăn thành một đóa hoa.

“Reng Reng. . . . . ." Lão Trung cầm điện thoại lên nghe, "Này, tôi là lão Trung."

"Bác Trung, bác nhanh nói Mộ tiên sinh đi, Quý tiểu thư trộm xe của lái xe Lý Khố, đã chạy ra khỏi cửa chính rồi!" Đầu bên kia điện thoại là âm thanh lo lắng của A Tú.

"Cái gì!" Tay của lão Trung khẽ run rẩy, sườn xe run lên một lúc, mới dừng lại ở ven đường.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Mộ Ly ngồi thẳng người lên, sắc mặt nghiêm túc hỏi.

"Quý. . . . . . Quý tiểu thư lái xe chạy khỏi Mộ gia rồi!" Giọng nói của lão Trung không khỏi có chút run rẩy.

Mộ Ly nhất thời chỉ có cảm thấy máu mình dâng cao lên, toàn bộ máu đều dồn về trước ngực, làm cho anh cảm thấy vừa buồn bực vừa lo lắng.

"Xuống xe!" Mộ Ly cất tiếng nói.

"Dạ dạ dạ." Lão Trung vội vàng xuống xe, Mộ Ly rời chỗ ngồi ở phía sau lên chỗ tài xế, không chờ lão Trung lên xe, vội vàng khởi động xe.

Anh thuận tay cầm điện thoại lên, "Tôi là Mộ Ly, Quý tiểu thư chạy đi bằng chiếc xe nào?" Âm thanh của anh lúc này quá mức tỉnh táo đến mức làm cho người ta không khỏi lo lắng.

"Là chiếc Porsche màu xanh dương." (Mad: chị Linh chạy trốn mà còn chọn xe đẹp nữa. hiuhiu. Porsche của iêm…..)

"Trên chiếc xe đó có trang bị hệ thống định vị, các cô không nên gấp." Giờ phút này, Mộ Ly nói một câu, làm cho cả trái tim đang khẩn trương của A Tú nhất thời cảm thấy an lòng .

Mộ Ly cúp điện thoại, vừa lái xe, vừa xác định hệ thống định vị của xe.

Anh tiện tay ở trên bảng điện tự nhấn mấy nút thì nghe được một giọng nữ cất lên, "Xin điền loại xe và số của hệ thống định vị." Là giọng nữ của máy tính tiêu chuẩn.

Mộ Ly lại nhanh chóng điền loại xe, liên tiếp nhấn hai lần.

"Xin chờ một chút, đang định vị."

Mộ Ly liếc bảng điều khiển một cái, dưới chân lại tăng ga.

"Đã định vị xong, xin xác định tọa độ địa điểm."

Mẹ, cái hệ thống rách nát, không thể tự động thông báo! Mộ Ly khẽ nguyền rủa một tiếng, bận rộn lo lắng liếc mắt nhìn con đường phía trước, lại nhìn vào nội dung đang hiện trên bảng điện tử.

"Đáng chết, tự nhiên lại chạy lên núi!" Mộ Ly không nhịn được mắng tiếng, rốt cuộc là cô nghĩ như thế nào, chẳng lẽ không phân được ở đâu là đường ở đâu là núi sao?

Thật ra thì biệt thự Viễn Sơn chính là ở trên núi, chỉ có một con đường, mặc dù là đường nhựa, nhưng một hướng là hướng ra trung tâm, hướng còn lại chính là hướng lên núi.

"Ùng ùng. . . . . . Ùng ùng. . . . . ."

Mộ Ly nhíu lông mày lại, đáng chết, mới vừa rồi còn trời xanh mây trắng, cư nhiên bây giờ mây đen lại kéo tới dày đặc.

Bây giờ chuyện qua trọng trước tiên chính là kết nối được với chiếc xe của cô, không cần cứ hồ đồ mà chạy lên núi.

Mộ Ly ấn mạnh vào mấy cái nút trên bảng điều khiển, "Đang xác định tần số, xin chờ một chút." Lại tiếp tục vang lên một giọng nữ cứng ngắt.

Trên chiếc xe nào cũng cài đặt hệ thống định vị, có thể kết nối được với điện thoại, chỉ cần xác định được tần số, là anh có thể liên lạc được với cô.

"Ùng ùng. . . . . . Ùng ùng. . . . . . Ầm ầm. . . . . ." Tiếng sấm xen lẫn tia chớp xuất hiện trên bầu trời, mưa rơi xối xả như trút nước.

"Không tìm thấy được bất kỳ tần số nào, có tiếp tục tìm hay không?"

Mộ Ly lại nhấn mấy nút trên bảng điện tử.

"Tiếp tục tìm, xin chờ một chút."

Mộ Ly lại đạp mạnh chân ga, xe như gào thét chạy về phía biệt thự Viễn Sơn. Cầu trời là cô chưa chạy tới trên núi , gió lớn mưa lớn thế này, nếu như không thấy rõ đường, lại lái xe đến khe núi thì phiền toái. Giờ phút này, anh cảm thấy vô cũng tức giận và lo lắng, cái cô gái ngốc kia tại sao không chịu chờ anh một chút chứ.

Mộ Ly lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.

"Vâng, Mộ tiên sinh, tôi là A Tú."

"Thông báo cho bên kia, chuẩn bị một máy bay trực thăng."

"Dạ!"

"Đã tìm thấy được tần số, đang kết nối. . . . . ."

"Tít. . . . . . tít. . . . . ." Trong tai nghe truyền đến một trận tạp âm.

"Ùng ùng. . . . . ."

"A. . . . . . A. . . . . ." Cũng đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai.

Mộ Ly lập tức trợn to mắt mắt, "Quý Linh Linh, mau dừng xe, không cần chạy tiếp, trước mặt là đường cụt đó!" Giọng nói của Mộ Ly cũng không khỏi run rẩy.

"Không có. . . . . . Em sợ. . . . . . Mộ Ly. . . . . ." Trong tai nghe truyền đến tiếng nức nở nghẹn ngào đứt quãng.

"Không cần sợ! Anh sẽ lập tức đến ngay, em có thể dừng xe được hay không? Anh yêu em, anh yêu em, mặc kệ là em đối với anh như thế nào, anh vẫn sẽ yêu em! Dừng xe, chờ anh!" Nghe được tiếng khóc của cô, Mộ Ly vốn luôn tỉnh táo, giờ khắc này cũng không thể ức chế, ngay cả âm thanh của anh cũng kích động.

"Mộ Ly. . . . . . Xe đụng phải cây, bị va vào vách núi. . . . . .Em. . . . . . Bụng của em rất đau. . . . . ."

"Này! Em. . . . . . em bị thương ở đâu, nói cho anh biết, nói cho anh biết đi!"

"Không có, chỉ là xe trượt bánh, đụng phải cây, trời mưa. . . .Em cũng không có chạy nhanh. . . . . . Nhưng mà, không biết vì sao, hiện tại bụng thật là đau. . . . . ."

Nghe thấy âm thanh càng ngày càng nhỏ, tâm tình của Mộ Ly không cảm thấy cấp bách đến cực điểm, anh muốn tỉnh táo lại, không nên quá kích động, nếu không sẽ làm cho cô kích động theo.

“Em nghe anh nói.... .... hai tuần qua, anh đã nghĩ thông suốt rồi, anh yêu em, rất thích rất thích, em hiện nên ngoan ngoãn ngồi trên xe chờ anh được không?" Mộ Ly nặng nề hít một hơi, lúc này mới cố gắng kìm nên tâm tình đã căng như dây cung một chút.

"Ừ. . . . . . em chờ anh. . . . . . Anh phải. . . . . . Nhanh một chút . . . . . . Em rất đau. . . . . ." Âm thanh của cô nghẹn ngào, làm cho lòng anh đau nhói.

"Anh biết rồi!"

Một tiếng thắng xe chói tai vang lên, xe dừng ở trước cửa Mộ gia, "Bảo bối, chờ anh!" Mộ Ly vội vã nhảy xuống xe, không để ý đến mưa như trút nước, vọt vào Mộ gia.

Các người hầu vừa thấy Mộ Ly chạy vào, A Tú liền che dù chạy tới bên cạnh Mộ Ly.

"Mộ tiên sinh, máy bay đã chuẩn bị xong, ô của ngài đây!" A Tú vừa chạy về phía Mộ Ly vừa nói.

"Cái ô này cô cầm đi!" Nói xong, anh liền chạy tới nơi máy bay đang đậu.

Lúc này, trên máy bay trực thăng đã có hai phi công ngời sẵn chờ anh.

“Thượng tá Mộ, hiện tại mưa rất to, lái máy bay trực thăng sẽ rất nguy hiểm." Mộ Ly vừa đi lên máy bay, liền vội vội thay một bộ đồ không quân màu xanh đen.

"Nếu như sợ chết, hiện tại liền cút xuống đi!" Mộ Ly lạnh lùng mắng.

Hai người phi công liếc mắt nhìn nhau, “Thượng tá Mộ xin ngồi chắc, hiện tại chúng ta cất cánh."

"Ùng ùng", âm thanh máy bay trực thăng trực tiếp bay từ Mộ gia ra ngoài.

"Đây là tọa độ, đại khái bao lâu thì đến." Mộ Ly cầm điện thoại di động, phía trên hiện lên vị trí hiện tại của cô.

"Năm phút đồng hồ!"

"Tốt!"

Cố gắng, nhịn xuống, nhịn xuống, là tốt rồi! Mộ Ly mang theo kính bảo hộ, thông qua cửa sổ máy bay, nhìn bầu trời bên ngoài một mảnh mông lung, chờ thêm chút nữa, năm phút đồng hồ trôi qua rất nhanh.

“Thượng tá Mộ, ở phía trước chúng ta cách100m phát hiện một chiếc xe thể thao màu xanh dương."

"Xác định mục tiêu!"

"Dạ!"

Thượng Đế phù hộ, van cầu ông! Mộ Ly ở trong lòng nói thầm.

“Thượng tá Mộ, trên núi có mấy cây to bị gió làm đổ rồi, máy bay không thể hạ cánh. . . . . ."

"Chuẩn bị thang dây!"

Phi công trần trừ một hồi.

"Nhanh lên một chút!"

"Dạ!"

Hiện tại máy bay cách xa mặt đất có chừng hơn 10m, bởi vì xung quanh rừng cây, máy bay không thể hạ xuống thấp hơn nữa.

“Thượng tá Mộ, có thể dùng thang dây xuống rồi."

"Ừ." Mộ Ly mở cửa máy bay, nhất thời mưa lớn liền tạt vào mặt.

"Thượng tá Mộ, để chúng tôi xuống, mưa quá to!" Một trong hai người phi công ngăn cản động tác của Mộ Ly.

Mộ Ly bắt được thang dây, "Người phụ nữ của tôi đang ở dưới đó, hiện tại cô ấy cần tôi!" Dứt lời, anh liền đem thang dây ném xuống, không tiếp tục chờ hai người đó mở miệng, Mộ Ly liền nhảy ra khỏi cabin, bởi vì mưa lớn gió mạnh, Mộ Ly nắm thật chặt thang dây, thỉnh thoảng bị gió lay động.

Mộ Ly cắn chặt hàm răng, chỉ cần anh nhìn thấy cô bình an vô sự, đó mới là an toàn lớn nhất! Nghĩ tới đây, anh ba bước cũng làm thành hai bước, nhanh chóng leo xuống phía dưới.

"Ầm!" Mộ Ly trực tiếp lập tức nhảy lên trên mui xe.

"Cạch!" Cửa xe chợt bị kéo ra.

Mộ Ly chui vào trên xe, liếc mắt liền thấy được người phụ nữ của anh cả mặt mũi đều trắng bệch ra. Cô gầy, quả nhiên là gầy đi, đáng chết, anh thế nào lại khốn kiếp như vậy, mới có hai tuần lại đem cô biến thành bộ dạng như thế này.

"Thật xin lỗi." Mộ Ly liền đem cô ôm vào trong ngực, trên mặt viết đầy chữ đau lòng.

Quý Linh Linh khẽ cắn môi dưới, nhẹ giọng khóc lên, "Em rất sợ. . . . . ."

"Không phải sợ, không phải sợ, có anh ở đây, có anh ở đây rồi, không có chuyện gì." Hai tay của Mộ Ly tới lui ma sát bả vai của cô, "Anh hiện tại liền dẫn em đi."

"Ừ." Cô gật đầu lia lịa, miễn cưỡng lên tinh thần, ôm cổ của anh.

Xe đầu xe đã bị cây đại thụ đè lên, không thể chạy tới trước rồi, bây giờ đường tắt duy nhất chính là ôm cô cùng lên máy bay trực thăng rời đi thôi.

“Em đã từng ngồi qua máy bay trực thăng chưa?"

Cô không trả lời, lắc đầu một cái.

"Anh hiện tại sẽ dẫn em đi ngồi máy bay trực thăng của chúng ta."

Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh, trong ánh mắt mơ hồ lộ ra vẻ mặt hưng phấn.

Rất tốt, anh nhẹ nhàng hôn hôn gương mặt của cô.

"Nhưng mà, muốn lên máy bay trực thăng có chút khó khăn, em cố hết sức ôm lấy anh, có được không? Em chỉ cần ôm chặt anh.....anh sẽ dẫn em lên máy bay."

"Ừ. . . . . ." Cô cúi đầu, giống như đã không còn hơi sức, nhưng mà đôi tay lại ôm thật chặc cổ của anh.

Mộ Ly ôm lấy thân thể của cô thật chặt, ở cái trán của cô nặng nề hôn một cái, có rất nhiều điều muốn nói với cô, nhưng mà bây giờ nghiễm nhiên không phải là thời cơ tốt nhất.

"Bảo bối, về sau tuyệt đối không được rời khỏi anh!" Nói xong, Mộ Ly một tay ôm chặt lấy thân thể cô, một tay kéo chặt lấy thang dây.

"Thu thang!"

"Dạ!"

Trên máy bay trực thăng hai phi công đã nhận được lệnh, thu thang lên, hai người bọn họ ôm chặt nhau ở trong mưa, thân thể từ từ đi lên. (Mad: lãng mãn***. )

"Bảo bối, chúng ta an toàn rồi."

Vừa lên máy bay trực thăng, Mộ Ly cầm thảm, bao lấy cô thật chặt, hôn lên đầu ngón tay lạnh lẽo của cô.

Cô toàn thân phát run, lạnh rung tựa vào trong ngực Mộ Ly.

"Mộ Ly. . . . . . Em. . . . . ."

Nhìn cái miệng nhỏ nhắn trắng bệch của cô, Mộ Ly hận không thể đánh mấy phát vào chính mình.

"Em. . . . . . Bụng rất đau, rất kỳ quái. . . . . ."

"Đau bụng? Em ăn trúng cái gì hư rồi phải không?" Vừa mới bắt đầu cô đã kêu đau bụng, xem ra nguyên nhân làm cô mệt đến như thế này chính là do nó mà ra.

Cô lắc đầu một cái, "Em. . . . . . Đau bụng. . . . . ."

"Anh……. !" Cô không hề báo trước mà ở trong ngực của anh hôn mê bất tỉnh.

"Mau. . . . . . Mau! Đến bệnh viện không quân! Nói cho bọn họ biết, người phụ nữ của tôi. . . . . . Người phụ nữ của tôi ngất đi!" Mộ Ly ôm cô thật chặt , trong âm thanh khó nén run rẩy.

"Quý Linh Linh, bảo bối, van cầu em, không nên làm anh sợ, không nên làm anh sợ!" Mộ Ly ôm chặt lấy thân thể của cô, trong miệng lẩm bẩm nói.

"Về sau anh sẽ không bao giờ làm bộ hành hạ em nữa, không bao giờ nói với em mấy câu lạnh nhạt đó nữa, thật xin lỗi, anh là tên khốn kiếp, rõ ràng yêu em yêu đến rối tinh rối mù, lại còn giả bộ không thương em. Anh sai rồi, anh sai rồi, van cầu em không cần bỏ anh lại!"

"Không.... .....không nên!" Mộ Ly ngay trước mặt hai người phi công, không quan tâm đến thân phận thượng ta không quân, chỉ lo lắng cầu xin cô gái đang ngất ở trong lòng mình. . . . . .

******************huhu phân cách*****************

"Thượng tá, xin ngài chờ một chút, kết quả kiểm tra lập tức có nagy bây giờ!"

Quý linh Linh bị đưa vào phòng cấp cứu, Mộ Ly ở ngoài đi tới đi lui, anh bởi vì lo lắng mà cả gương mặt trở nên căng thẳng, đem toàn bộ bệnh viện dọa sợ.

Viện trưởng của bệnh viện Không quân là người quen của Mộ ly, ngay cả những bác sĩ già nhất ở đây cũng biết Thượng tá Mộ là một người hòa ái dễ gần, thế sao lần này, lúc vào bệnh viện thì gương mặt của anh lại hung dữ như vậy, trong ngực còn ôm một người phụ nữ đã ngất đi.

Mọi người đối mặt nhìn nhau, lại quên nhận lấy cô gái trong tay anh.

Cuối cùng vẫn là Mộ Ly rống giận một tiếng, mọi người mới cả kinh tỉnh lại, vội vàng mang người phụ nữ đó đi kiểm tra.

"Nếu như người phụ nữ của tôi xảy ra chuyện gì, các người tốt nhất nên chết theo cô ấy luôn đi!" Khi Mộ Ly dùng sắc mặt bình tĩnh nói ra những lời này thì bác sĩ lớn tuổi nhất liền ngất xỉu ngay tại chỗ.

"Thượng tá, xin ngài nghỉ ngơi một chút, kết quả sẽ có ngay lập tức!" Người mới tới lại khuyên một câu.

"Nghỉ cái gì mà nghỉ? Tôi cảnh cáo các người, nếu như các người không cứu được cô ấy, tôi sẽ để cho các người. . . . . ."

"Ai yêu, Thượng tá Mộ, anh bớt tức giận đi." Lúc này một bác sĩ nữ tuổi còn trẻ dung mạo xinh đẹp đi tới, trực tiếp cắt đứt lời nói của Mộ Ly.

"Vương nhốn nháo, tôi hiện tại không muốn đếm xỉa tới cô!" Gương mặt của Mộ Ly lạnh lùng, trên mặt viết chữ “Đến gần sẽ chết”!

Ax! Một mỹ nữ cư nhiên lại bị gọi là nhốn nháo. “Thượng tá Mộ, nhìn anh như thế này, nếu như cô gái trong kia không cứu được, thì anh sẽ như thế nào nhỉ?" Lần này Vương nhốn nháo cũng nắm được thóp của Mộ Ly, trước kia mỗi lần anh ta tới bệnh viện, đều làm cho tất cả y tá ở đây say mê đến ngất xỉu, ngay cả những vị bác sĩ lâu năm cũng xem anh ta như là bảo bối vậy.

Cô và anh ta đều là sinh viên trường không quân, làm sao có thể nuốt trôi cục tức này.

"Không có cô ấy, tôi sẽ chết!"

"Ơ ơ ơ, mau nhìn xem đi, Thượng tá Mộ cuối cùng cũng giống con người rồi, cũng biết động lòng rồi sao?" Vương nhốn nháo đi lòng vòng quan sát Mộ Ly, người đàn ông này không chỉ có dáng dấp không dính bụi trần, ngay cả tính tình cũng là như vậy, nhớ năm đó anh ta khiến trái tim của nhiều thiếu nữ sinh bể thành mảnh thủy tinh.

"Vương nhốn nháo, cô câm miệng!"

"Khối băng, thiệt là, tôi đây chỉ là đang hỏi thăm anh, quan tâm anh, nếu như đổi lại là những người khác, đã sớm cảm động rầm rầm, nơi nào giống như anh a, không biết điều." Vương nhốn nháo lắc lắc cặp mông đầy đặn, biểu hiện vô cùng “tao nhã”.

"Vương nhốn nháo!"

"Được rồi được rồi, chớ đem con mắt trừng lớn như vậy, coi chừng ảnh hưởng đến hình tượng Thượng tá Mộ chói lọi vĩ đại của chúng ta đấy."

"Cô. . . . . ."

"Nếu như anh bắt tôi câm miệng, tôi sẽ ngậm miệng, không nói cho anh biết kết quả kiểm tra." Vương nhốn nháo trừng mắt nhìn anh, quả nhiên, Mộ Ly thật sự không dám nói gì cô nữa.

Chậc chậc, xem ra cái người phụ nữ bị ngất xỉu đó, đối với anh ta mà nói, thật đúng là không tầm thường, có thể làm cho Thượng tá Mộ thành ra như vậy, thật là hiếm thấy, không, chính xác mà nói là, là người đầu tiên nha.

"Người phụ nữ của anh, ngay cả có chút dinh dưỡng cũng không đủ, hơn nữa bị kinh sợ hù dọa, động Thai Khí." Vương nhốn nháo gương mặt giống như là không sao cả, thiệt là, chỉ có ngần ấy chuyện, Thượng tá Mộ lại muốn đem cả bệnh viện chôn theo.

"Thai Khí?" Mộ Ly lập tức bắt được bả vai của Vương nhốn nháo, gương mặt khiếp sợ.

"Này, người phụ nữ kia, không phải là Mộ phu nhân sao, cô ấy đã mang thai được ba tháng rồi, lão ngài đây một chút cũng không biết sao?" Vương nhốn nháo nhìn vẻ mặt kinh hỉ (kinh ngạc+ vui mừng) chuyển đổi liên tục của Mộ Ly, thật là quá kỳ diệu, trời mới biết, cái người đàn ông như không dính khói bụi trần này, lại có thể thay đổi như vậy.

"Vương nhốn nháo, lần sau tôi sẽ tặng cô bộ dây chuyền đá màu hổ phách!" Nói xong, Mộ Ly liền vội vội vã vọt vào phòng cấp cứu, trong lúc tình thế cấp bách, thiếu chút nữa đã ngã một phát.

Hứ, cũng không biết ai nói cho anh ta biết sở thích của cô, lần này thật quá, haha, dây chuyền hổ phách, bao nhiêu năm rồi nhỉ? Ai nha, suy nghĩ một chút thôi cũng chảy nước miếng rồi.

"Thượng tá Mộ, quần áo của ngài không vệ sinh, chúng tôi lập tức sẽ chuyển bệnh nhân vào phòng bệnh."

Nghe lời này, Mộ Ly thật sự là không tìm ra được lí do cãi lại, hơn nữa vừa đúng lúc, anh thừa dịp này vào toilet một lát.

Chỉ thấy Mộ Ly một đường đi vào toilet, "Ầm!" ."Cạch" khóa cửa, ai cũng đừng nghĩ vào được.

"Làm thế nào? Làm thế nào? Tôi được làm ba? Ta được làm ba?" Mộ Ly vừa rửa tay, vừa lui bước đi thong thả, vừa lẩm bẩm, vừa chà hai tay vào nhau, nhìn như vậy, thật ra là anh đang vô cùng kích động.

"Cô ấy là mẹ, mình là ba, còn có một tiểu bảo bối đáng yêu. Hạnh phúc, ấm áp, nhà của chúng ta. . . . . ." Mộ Ly nhìn vào gương ở trước bồn rửa tay, trong đó là một người đàn ông đang vô cùng vui mừng, hưng phấn và kích động.

"Mộ Ly, anh chính là Mộ Ly, anh được ba, hơn nữa mẹ của con anh lại là người mà anh thích nhất, là bảo bối Quý Linh Linh quý giá nhất của anh!"

"Anh nói xem, cô ấy sinh ra một bé trai, còn bé gái thì sao? Sinh bé trai thì đẹp trai giống như anh, sinh bé gai thì lại xinh đẹp giống như cô ấy vậy, tính tình đâu rồi, à tính tình thì hào phóng, có thể quật cường một chút, tôi sẽ đem con bé giống như công chúa mà nuôi lớn!"

"Không đúng, ngộ nhỡ sinh đôi thì làm sao, một nam một nữ? Long phượng thai? Không không không, bụng nhỏ như vậy, làm sao có tới hai bảo bối được, cô ấy sẽ rất mệt mỏi, không được không được!"

"Sau khi sinh bảo bối, nó sẽ gọi mình là ba, hay là cha nhỉ. Gọi ba sẽ rất thân thiết, nhưng mà gọi cha thì lại có tính truyền thống, ai nha, rốt cuộc đặt tên gì đây?" Mộ Ly xoa xoa bàn tay, gương mặt không còn chút bình tĩnh nào.

(Mad: yêu chết đoạn này. Ôi Mộ Ly của em……..)

**Yếu ớt chen vào một câu, đứa nhỏ bây giờ mới có ba tháng thôi, hiện tại giống như là con cá nhỏ ở trong bụng, là bé trai hay bé gái, nghĩ tới trông như thế nào, tính cách như thế nào, còn nói gọi cha hay là ba, có thể hay không là kích động quá độ rồi?**

"Y tá, y tá, nhanh lên một chút, có ai ở trong đó không, tôi muốn chết mất, cửa phòng rửa tay này mở thế nào cũng không ra! Y tá đâu, tôi muốn đi tiểu! Y tá, cô mở cửa giùm tôi đi. . . . . . Không không không, tôi không muốn đi nhà vệ sinh nữ, không cần nha. . . . . .". Quần chúng bấn loạn vị bị nhốt ngoài nhà vệ sinh……

Rốt cộc bên ngoài cũng không còn ai kêu gào.

"Bảo bảo nên đặt tên gì nhỉ? Mộ cái gì ta? Còn là Mộ Quý cái gì? Rốt cuộc là con trai hay còn gái?" Lại bắt đầu, lầm lầm bầm bầm.

"Rầm rầm. . . . . ."

"Bên trong có ai không? Không có ai, chúng tôi sẽ phá cửa đó!"

"Rầm rầm. . . . . ."

"Ai vậy, ai lại quấy rối như vậy, còn đem cửa nhà vệ sinh khóa lại!"

"Được rồi, cái gì cũng đừng nói nữa, đập vỡ ổ khóa đi!"

"Bang bang!" Chỉ nghe cái khóa cửa bị đập rớt xuống.

"A!"

Mộ Ly xoay người một cái, làm cho trái tim bé nhỏ của người đạp cửa bị hù dọa không ít.

"Mộ. . . . . . Thượng tá Mộ, ngài ở chỗ này làm cái gì?"

Mộ Ly vô cùng không để ý nhìn lướt qua mọi người, "Suy nghĩ về cuộc sống."

Một câu vang lên làm cho toàn bộ người nghe được muốn ngất đi, lúc này chỉ có Mộ Ly vẫn giữ vững tinh thần hưng phấn như cũ, đi thôi, mặc kệ bọn họ, đi thăm lão bà thân yêu một chút.

Chỉ thấy Thượng tá Mộ cực kỳ hưng phấn, ngâm nga khúc hát, vượt qua mọi người, nhẹ nhàng đi thăm lão bà của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play