Nếu xét theo một hướng khác mà nói, cũng coi như là Mộ Ly đã cầu hôn Quý Linh Linh rồi. Nhưng Quý Linh Linh đúng là người không biết giữ mặt mũi cho người khác, sau khi anh lặp lại một lần nữa, cô còn đang nghẹn cơm thì lập tức phun hết thức ăn trong miệng lên người anh, trong lúc hoảng loạn, cả hai người đều quên mất chuyện cầu hôn.
"Lần sau phải chú ý một chút."
Đến trước cửa công ty IDE, Mộ Ly vừa dùng khăn lau áo sơ mi của mình, vừa dặn dò Quý Linh Linh.
"Vâng, em biết rồi. Anh đi về đi ." Quý Linh Linh giả ngây giả dại, đem lúng túng che giấu đi.
Đúng lúc mà Quý Linh Linh chuẩn bị rời đi thì lại bị Mộ Ly vươn tay ra bắt lại được, cả người cô chìm sâu vào trong ngực anh, dĩ nhiên là đôi môi mềm mại cũng không thể nào mà may mắn thoát khỏi sự tấn công của anh. Chỉ được một lúc, Quý Linh Linh bắt đầu giãy dụa, cuối cùng thì Mộ Ly cũng buông lỏng tay, mặt không đổi sắc, bình tĩnh nhìn về phía cô mà cười.
Nhưng mà Quý Linh Linh đã sớm thở hổn hển.
"Anh đi đây." Mộ Ly cho cô một nụ cười xinh đẹp, không đợi Quý Linh Linh tỉnh lại, liền rời đi.
Quý Linh Linh sững sờ ngây ngốc đứng tại chỗ, lại bị cường hôn, cái người này. . . . . .
Khi Quý Linh Linh đi vào thang máy thì Thẩm Hiểu Phỉ mới từ trong một góc nhảy ra, hai con mắt mở to trừng mắt nhìn về phía Quý Linh Linh.
"Quý Linh Linh cùng Mộ Ly. . . . . . Hôn môi!" Thẩm Hiểu Phỉ nghĩ đến mức khốn đốn, tình huống bây giờ là như thế nào đây, chuột con tự quăng mình vào trong lòng con mèo rồi sao? Thẩm Hiểu Phỉ cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng nghĩ không ra là hai người đó cuối cùng là có quan hệ như thế nào.
"Mặc kệ…. mặc kệ đi, trước mắt thì mang theo Quý Linh Linh xem trò vui là được rồi." Thẩm Hiểu Phỉ nghĩ rằng, lúc này Quý Linh Linh nhất định là đang dùng mưu kế. Tỷ như là dùng sắc đẹp đi quyến rũ Mộ Ly, chờ anh ta mắc câu, thì liền hung hăng bỏ rơi. . . . . . Khụ, đương nhiên là có một chút cẩu huyết (máu chó) rồi, nhưng cũng là hoàn toàn không phải là không có khả năng này nha.
Nghĩ tới đây, Thẩm Hiểu Phỉ không thể nhịn cười được, "Hắc hắc, Linh Linh không hổ là chị em tốt của mình, thật sự là quá thông minh mà."
Ax. . . . . .
"Mạc Vũ Nhân? Cậu tới chỗ này tìm tôi làm cái gì? Trong bang rất rãnh rỗi sao?" Tần Mộc Vũ trần truồng khoe nửa người trên khỏe mạnh, chỉ đơn giản mặc một cái áo choàng tắm, ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn tên thủ hạ làm anh giận đến nghiến răng.
"Đại ca, em là đến thăm anh mà." Mạc Vũ Nhân cười đến ngọt sớt, không có chút nào thèm quan tâm đến vẻ mặt như cá ươn của Tần Mộc Vũ.
"Nhìn tôi? Tôi còn chưa chết được? Nếu như cậu nghĩ làm sao có thể ngồi vào chỗ của tôi, tôi đây liền tặng cho cậu là được rồi." Tần Mộc Vũ tức giận liếc mắt một cái.
"Khụ. . . . . . Đại ca, anh nói quá lời, em chỉ là đơn thuần là đến thăm anh thôi, không nên tức giận lớn như vậy nha!"
"Còn dám chê tôi tức lớn? Cậu sắp xếp người bên cạnh tôi là những người nào? Tôi là ai, còn cần những người khác tới bảo vệ sao? Hơn nữa còn là. . . . . ." Còn là Quách Hiểu Lượng, cái loại người đó, đầu óc không có, dáng người lại càng không, bản lĩnh cũng không ra làm sao, chỉ biết làm mỗi chuyện là chọc tức anh!
"Đại ca, anh đang nói Lượng Lượng sao?" Mạc Vũ Nhân giả bộ ngây ngu, cười hỏi.
"Lượng Lượng? Quan hệ của các người cũng thật là tốt nha!" Tần Mộc Vũ lạnh lùng mỉa mai một câu. Quách Hiểu Lượng, tư cách kém như vậy, còn dám khoác lác vô sỉ nói là phải bảo vệ anh? Nhưng mà chỉ nói cô hai ba câu, cư nhiên ba ngày không thấy bóng dáng? Đây chính là thái độ làm việc sao?
"Ha ha, cũng may, rất tốt." Mạc Vũ Nhân gãi gãi tóc, cười khúc khích nói.
Vừa thấy bộ dáng kia của cậu ta, Tần Mộc Vũ chẳng biết tại sao buồn bực trong lòng lại càng tăng lên.
"Mạc Vũ Nhân, cậu tới chỗ này làm gì, chính là vì nói những lời nhảm nhí này hay sao?" Tần Mộc Vũ không còn bày ra dáng vẻ giống như lưu manh khi gặp được gái đẹp nữa, từ đầu tới cuối đều lộ ra vẻ mặt lạnh lẽo vô tình, bất chấp tình người.
"Dĩ nhiên là không phải. Lần trước đại ca để em điều tra một chuyện, hiện tại đã có tiến triển rồi." Vẻ mặt của Vũ Nhân bỗng chốc trở nên nghiêm túc.
"Có tiến triển gì?"
"Hơn mười năm trước, từng có một người thông đồng với thế lực nước ngoài, muốn đem tiền của một công trình công cộng nuốt làm của riêng."
"Thật sự là có loại chuyện như vậy sao?" Tần Mộc Vũ lập tức nhíu chặt mi lại, điều này giống như là suy nghĩ ban đầu của Mộ Ly.
"Vâng, không có sai, lúc ấy có một người thông đồng với thế lực phản quốc, hơn nữa nếu như việc đó không bị phát hiện, thì lúc đó hắn ta còn đang ở trong tổ đặc vụ ở nước ngoài . Năm đó số tiền đầu tư của công tình đó ở thành phố T là số tiền rất lớn, hơn nữa sau này lại dính líu tới lợi ích của các phe khác nhau, nhưng mà giống như là cuối cùng cũng bị điều tra ra được." Mạc Vũ Nhân suy tư nói. ( Mad: Huhu, nói thật chứ tớ edit đoạn này cũng chả hiểu nó nói gì. Ai hiểu comment góp ý cho tớ nha.)
"Tra ra được? Là ai ?"
"Điều này bây giờ em còn chưa điều tra ra được, hiện tại em cảm thấy rất kỳ lạ."
"Kỳ lạ? Tại sao?"
"Đại ca, em hỏi anh, nếu như năm đó người ở phía sau màn bị tra ra, phía chính phủ và hooin đồng nhân dân nhất định là có tư liệu về chuyện này này, có đúng hay không?"
"Ừ, những thứ này đều sẽ bị lập án, làm đương án."
"Nhưng vấn đề là ở chỗ này, văn kiện về việc năm đó, không có gì cả. Giống như là biến mất hoàn toàn, giống như là có người cố ý không muốn để chuyện này tiếp tục bị mở rộng thêm ra vậy." Mạc Vũ Nhân thật sự là không nghĩ ra.
"Còn có loại chuyện như vậy?" Tần Mộc Vũ cũng chút giật mình, có đôi khi, chính phủ vì khống chế dân tình, không muốn đem sự kiện mở rộng ra, sẽ bịt kín một số tin tức. Nhưng theo chuyện này, người kia, năm đó phạm tội bán nước, không có gì tốt đẹp cả nhưng nghiêm phong giấy tờ, trừ phi hắn ta là nhân vật lớn nào đó, chính phủ sợ bị bôi nhọ nên phải nghiêm phong thông tin và giấy tờ lại.
"Hiện tại nhưng gì điều tra được chỉ có như vậy, về phía Mộ Ly. . . . . ." Mạc Vũ Nhân nói đến đây thì nhìn Tần Mộc Vũ một chút , không có tiếp tục nói hết.
"Mộ Ly." Tần Mộc Vũ trầm tư nửa phút sau đó nói: "Tôi sẽ nói rõ những việc này với anh ấy, hiện tại tra ra được những thứ này, anh ấy sẽ không hài lòng. Vũ Nhân, cậu còn phải tiếp tục điều tra, tra ra người kia rốt cuộc là ai, chớ quên, Mộ Ly trở về T thị. . . . . ."
"Vâng, Đại ca, em hiểu. Em sẽ tăng thêm người đi điều tra." Mạc Vũ Nhân không đợi Tần Mộc Vũ nói xong, liền nói tiếp.
"Ừ. Nhớ là chuyện này, nhất định phải giữ bí mật, không được rò rĩ ra ngoài dù là nửa câu, nếu không. . . . . . Kể từ bây giờ sẽ có người ngăn trở việc điều tra của chúng ta, chuyện này không đơn giản. Hừ, không chừng chúng ta còn có thể bị chính phủ dèm pha." Tần Mộc Vũ nheo hai mắt lại, trên khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh đầy khinh thường.
"Ý của đại ca là, người ngăn trở chúng ta, là người của chính phủ?" Mạc Vũ Nhân không khỏi cả kinh, anh nghĩ đến rất nhiều loại, tuy nhiên lại không hề nghĩ tới việc này.
"Trước tiên cứ tiếp tục điều tra, về sau chuyện này sẽ càng sáng tỏ."
"Vâng." Mạc Vũ Nhân gật đầu lia lịa, nhất thời sắc mặt trở nên nặng nề mấy phần.
Hiện giờ bang phái của bọn họ đang điều tra chuyện này, mà giờ khắc này chính phủ lại cho người ngăn trở, nếu như không làm được, nhất định cả bang sẽ bị bắt, hậu quả kia liền. . . . . . Nghĩ tới đây, Mạc Vũ Nhân không khỏi ngây ngẩn cả người, anh không thể để chuyện không may xảy ra.
"Đại ca, em còn có một việc phải nói."
"Chuyện gì?"
"Lượng Lượng, cô ấy. . . . . ."
Vừa nghe Vũ Nhân gọi "Lượng Lượng" một tiếng , Tần Mộc Vũ liền không nhịn được nhíu mày, có thể hay không đừng tại thời khắc mấu chốt mà nói ra chuyện làm cho người khác mất hứng như vậy?
"Đại ca, vẻ mặt bây giờ của anh, là đại biểu rất muốn cô ấy sao?" Mạc Vũ Nhân không nhịn được trêu nói.
"Cậu muốn chết có phải hay không?" Tần Mộc Vũ hung ác chửi một câu.
"Ha ha, Lượng Lượng, vào đi." Mạc Vũ Nhân cười hai tiếng, không có chút nào thèm quan tâm sự “đe dọa” của Tần Mộc Vũ.
"Cô ta ở bên ngoài?" Tần Mộc Vũ kinh ngạc hỏi một câu, thế nhưng ở ngoài cửa lại có một cô gái đi vào.
Một cái váy ngắn màu đen trễ ngực, tóc ngắn, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tinh xảo, lễ phục màu đen bọc một thân thể đầy đặn xinh đẹp. Nhìn phía dưới thì tà váy được xẻ rất cao, chỉ cần chân hơi nâng cao lên một chút, liền có thể thấy được nơi tư mật nhất.
"Cô. . . . . ."
"Đại ca. . . . . ." Đứng ở trước mặt anh chính là Quách Hiểu Lượng, vừa mở miệng liền đem mình bại lộ.
"Quách Hiểu Lượng, cô điên rồi, ăn mặc như vậy? Trước ngực của cô cuối cùng là độn bao nhiêu thứ?" Tần Mộc Vũ lập tức đứng lên, anh không thể tin được, cái vóc dáng nho nhỏ đó, đầu óc ngu si, ngực không có được tới bốn lạng thịt, lại là một mỹ nhân.
Mạc Vũ Nhân thấy thế, cũng lập tức đứng lên, vẻ mặt của đại ca, đây là vẻ mặt thưởng thức, đều là biểu hiện bình thường của đàn ông.
Đang lúc Tần Mộc Vũ vẫn còn sững sờ nhìn Quách Hiểu Lượng, Mạc Vũ Nhân len lén chạy mất.
"Đại ca, em không có nhét đồ." Bộ dáng của Quách Hiểu Lượng thon thả gọn gàng , không còn dáng vẻ lôi thôi như trước nữa, cứ để mặc cho Tần Mộc Vũ nhìn cô chằm chằm.
"Làm sao có thể?" Chẳng lẽ đổi một bộ đồ, lại có sự khác biệt lớn như vậy? Đồ Tây và lễ phục lại khác nhau đến như thế?
Quách Hiểu Lượng giơ tay lên sờ sờ ngực của mình, "Thật sự là em không có độn nha, tuy bộ đồ này đúng thật là không được thoải mái, nhưng vẫn không thể nào đâm thủng áo ngực được."
Ax, không đâm thủng áo ngực, “sóng” lại có thể lớn như vậy!
"Cô. . . . . ."
"Anh Vũ Nhân có nói, ngực của em quá lớn, phải dùng vải bố quấn lại, như vậy mới mặc đồ nam được. Cho nên em liền nghe lời anh ấy, nhưng siết chặt như vậy lại rất đau đó. . . . . ."
Một tên con trai nào đó trên mặt toàn là vạch đen. Đúng vậy nha, ngực lớn như vậy, lại bị siết thành vùng đất bằng phẳng, không đau mới lạ. Nhưng. . . . . .
"Ai cho cô trở về?" Tần Mộc Vũ lúc này mới nghĩ đến chuyện quan trọng.
"Ách. . . . . . Đại ca anh nói nếu như em là phụ nữ, thì hãy trở lại tìm anh mà. Em cũng đã hỏi những người khác rồi, bọn họ đều nói em là phụ nữ, cho nên em liền trở lại nha." Mặc dù là bề ngoài của Quách Hiểu Lượng có sự thay đổi rất lớn, nhưng vẫn chính là một con ngốc.
"Cái gì. . . . . ."
“Hai ngày qua em đều ở trong quán rượu, có không ít đàn ông đến gần em, còn nhân cơ hội đó sờ mông của em nha, hắc hắc, Đại ca, điều này không phải nói rằng em là phụ nữ sao?"
(Mad: Chị dễ thương quá đi!)
Ax!
"Cô bị sờ soạng?" Đầu của Tần Mộc Vũ đau đến muốn nổ tung ra .
Quách Hiểu Lượng có không rõ tại sao đại ca lại đột nhiên trợn mắt, chỉ có thể vô tội đáp một tiếng.
"Quách Hiểu Lượng, trong óc cô chỉ chứa bã đậu thôi sao? Cố ý ăn mặc như vậy để bị người khác sờ?" Vẻ mặt của Tần Mộc Vũ lúc này, nghiễm nhiên muốn ăn thịt người.
"Đại ca. . . . . . hai ngày trước em không có mặc giống như thế này, em mặc đồ công sở, bọn họ cũng rất thích đó." Quách Hiểu Lượng nói vô cùng chân thành, cô cũng không có cho như vậy là có cái gì không đúng, chỉ cần cô có thể trở thành phụ nữ, trong lòng liền cảm thấy vui mừng, bởi vì như vậy sẽ có thể về với đại ca rồi.
Trời! Quách Hiểu Lượng là cố ý muốn chọc tức chết anh đúng không? Cư nhiên mặc. . . . . . hở hang như vậy? Đổi lại mà là anh thì anh cũng sẽ….!
"Quách Hiểu Lượng, tôi cảnh cáo cô, về sau không cho phép cô mặc thành cái dạng này đi ra ngoài nữa, có biết hay không?" Tần Mộc Vũ tức giận rống lớn một tiếng.
Quách Hiểu Lượng chỉ có cảm giác lỗ tai mình bị đau đến mức muốn rụng xuống, "Đại ca, anh. . . . . . Anh không phải là muốn em giống phụ nữ một chút sao? Tại sao hiện tại lại thay đổi rồi?" Cô giống như là một con nhóc đáng thương, đại ca của cô thật khó chiều, yêu cầu mỗi lần đều không giống nhau.
"Tôi. . . . . . Tôi muốn như thế nào, cô đều phải nghe lời tôi. Rốt cuộc cô là Đại ca, hay tôi là Đại ca?". Tần Mộc Vũ tức giận nói.
"Anh là Đại ca nha."
"Vậy thì phải nghe lời tôi, đi. . . . . . Thay quần áo ngay!"
"Không cần. . . . . . em cảm thấy mặc như thế này rất thoải mái nha, cũng rất mát mẻ! Đại ca, em không muốn mặc đồ tây đâu, còn phải siết ngực, thật sự là rất không thoải mái!" Trời mới biết, hai ngày nay cô được mặc những bộ đồ này, thân thể thoải mái biết bao nhiêu.
Tần Mộc Vũ bị cô nói đến tức giận, "Không được!"
Quách Hiểu Lượng lập tức chu đôi môi lên, "Đại ca, anh thật là không có lòng thương người, anh có biết bị siết chặt như vậy là rất không thoải mái sao?" Nhưng mà nói tới nói lui, cô vẫn phải nghe theo lời của đại ca, đi lên lầu hai thay đồ thôi.
Hai tiểu khả ái mới được giải phóng, giờ lại bị nhốt lại rồi, huhu. . . . . . Lệ rơi. . . . . . huhu!!!!!
Chờ cho cái người đáng ghét đó đi khỏi, Tần Mộc Vũ chẳng biết tại sao lại có chút thẹn quá hóa giận.
"Ầm!" Anh phiền não đá một cước vào khay trà, cuối cùng tức giận ngồi ở trên ghế sa lon.
"Đại ca, anh làm sao vậy?" Quách Hiểu Lượng đứng ở một bên cầu thang, lớn tiếng hỏi.
Tần Mộc Vũ vừa ngẩng đầu, Ax. . . . .Muốn anh bị đau mắt hột sao, bồ đồ của Quách Hiểu Lượng cư nhiên lại bị cô ta cởi ra một ít, để lộ ra nửa ngực! Anh chợt thu hồi tầm mắt, lập tức gầm nhẹ một tiếng: “Cút về thay đồ ngay!”.
Quách Hiểu Lượng cong đôi môi đỏ mọng lên, chân nhỏ dẫm một cái, cô lại muốn khóc rồi. . . . . .
Đáng chết, tại sao lại như vậy, tại sao thấy Quách Hiểu Lượng trở thành một phụ nữ xinh đẹp thì anh lại cảm thấy phiền não chứ?
Tần Mộc Vũ đứng lên, trước tiên anh phải đi tắm nước lạnh cái đã!
"Uyển Tinh, cô gọi điện cho Mộ Ly chưa? Tại sao bây giờ anh ấy còn chưa tới?" Lục Vân Thiên mặc một đồ màu đỏ, trang điểm sặc sỡ.
Vu Uyển Tinh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái, "Còn mười phút nữa mới tới chín giờ." So với Lục Vân Thiên gấp gáp, thì Vu Uyển Tinh lại bình tĩnh hơn một chút.
"Oh." Lục Vân Thiên thấy Vu Uyển Tinh bình tĩnh như vậy, cảm thấy mình là người ngoài cuộc cũng không tiện mở miệng.
Người trong quán rượu càng ngày càng đông, hai người vẫn như cũ lẳng lặng ngồi ở trước quầy rượu.
"Hai vị tiểu thư, có thể mời hai vị uống ly rượu được không?" Lúc này, Hướng Tuấn Ngạn lấy ra hai ly rượu vừa mới pha chế, nhẹ nhàng di chuyển.
Lục Vân Thiên vừa nhìn thấy, liền bị Hướng Tuấn Ngạn hấp dẫn. Người đàn ông này làm sao lại đẹp trai đến vậy, trong ánh mắt đều là tươi cười, lại lộ ra chút cợt nhã làm cho người khác không khỏi bị chìm đắm vào đó.
"Tiểu thư, cô nể mặt tôi chứ?". Hướng Tuấn Ngạn lấn người lại gần Lục Vân Thiên, trong giọng nói mang theo vài phần trêu đùa.
Hướng Tuấn Ngạn mỉm cười, cầm một ly rượu, đưa đến bên môi Lục Vân Thiên, "Tiểu thư, nếu như có thể may mắn được chạm vào môi cô, chỉ cần chạm vào cái ly này, cũng làm tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh rồi."
"Tôi. . . . . ." Lục Vân Thiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy nét tà mị trên gương mặt của Hướng Tuấn Ngạn, nhất thời lầm cô ta rối loạn tay chân.
"Cám ơn ý tốt của anh, nhưng tôi không cần." Vu Uyển Tinh giơ tay lên, trực tiếp ngăn giữa Hướng Tuấn Ngạn và Lục Vân Thiên.
"Vị tiểu thư này. . . . . ." Hướng Tuấn Ngạn nheo mắt lại, tỉ mỉ quan sát Vu Uyển Tinh, "Cô không chịu nể mặt sao?"
Vu Uyển Tinh trên mặt mang theo tươi cười, "Trai đẹp, không nên dùng nét mặt kia mà quan sát tôi......tôi không thích?" Cô ta chậm rãi đứng lên, nhất thời làm cho Hướng Tuấn Ngạn cảm thấy một loại khí thế áp bức.
Hướng Tuấn Ngạn trong lòng tự nói, Hiểu Phỉ nói không sai, hai nữ nhân này, một mạnh một yếu, có chút khó trị nha.
"Tiểu thư. . . . . ."
"Ngừng!" Vu Uyển đưa một tay ra ngăn ở trước mặt của Hướng Tuấn Ngạn, "Nhân lúc tôi còn chưa tức giận, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa." Nói xong lời này, đôi mắt đẹp của Vu Uyển Tinh cũng đã trầm xuống. Trời mới biết, từ nhỏ cô ta chính là con gái nhà giàu có, lại làm cảnh sát được nhiều năm, đã sớm làm cô ta trở thành một bộ dạng kiêu ngạo. Đối với những người đàn ông chủ động tán tỉnh mình, không chút nào có thể gợi được hứng thú của cô ta, mặc dù, người đàn ông này, diện mạo và tài ăn nói cũng còn coi là có thể, nhưng mà so với Mộ Ly. . . . . . Còn kém xa.
"Uyển Tinh." Lúc này một cao to bóng dáng của đi tới trước mặt bọn họ.
Hướng Tuấn Ngạn không tự chủ quay đầu, liền thấy được bóng dáng cao lớn của Mộ Ly. Ax, nam chính cũng đã vào vị trí rồi.
"Ly, thật đúng giờ nha." Vu Uyển Tinh nói xong, liền khoác lên cánh tay của anh.
Hướng Tuấn Ngạn sờ sờ chóp mũi, anh cũng đã diễn xong rồi, cũng nên rút lui thôi.
"Khi nào chuẩn bị đi?" Mộ Ly đối với nhiệt tình của Vu Uyển Tinh cũng không biểu hiện ra cảm xúc gì, gương mặt bình tĩnh, giống như một người bình thường vậy.
"Mai. . . . . . Ngày mai." Vu Uyển Tinh nhìn thấy biểu hiện lạnh lùng lẳng lặng của Mộ Ly đối với cô ta, chẳng biết tại sao, cô ta lại không nhịn được chóp mũi có chút đau xót.
"Ừ." Mộ Ly cũng không có nói thêm gì nữa.
"Mộ Ly, Uyển Tinh, phòng riêng đã chuẩn bị xong, chúng ta đi lên đi." Lục Vân Thiên thấy thế, vội vàng nói, đem sự trầm mặt giữa hai người cắt đứt.
Mộ Ly nhìn Lục Vân Thiên một cái, không nói gì, lại làm cho mặt cô ta ngẩn ra.
"Đi thôi, Ly." Vu Uyển Tinh, không có chú ý đến ánh mắt của hai người, liền lôi kéo Mộ Ly đi tới cửa thang máy.
Mà Lục Vân Thiên lại đứng sững sờ tại chỗ, vốn là trên gương mặt đầy sự hưng phấn, lập tức trở nên hung dữ, cô ta cắn răng, mặt không phục mà nhìn Mộ Ly!
Đến phòng vip, phục vụ liền mang mấy chai bia đi vào.
"Tôi cho là tối nay mấy người trong cục sẽ tổ chức tiệc để tiễn cô đi." Mộ Ly ngồi trên ghế sofa, âm thanh đều đều nói.
"À . . . . ." Vu Uyển Tinh nhìn anh, trong tay lấy ra một chai bia, "Trong cục vốn là có chuẩn bị, nhưng mà em đã từ chối rồi."
"Hả?"
"Em. . . . . . em muốn trước khi đi, được cùng với anh nói chuyện một chút." Vu Uyển Tinh nói xong, liền nở nụ cười, tay cầm bia, đưa cho Mộ Ly một chai, rồi cô ta cũng tự khui cho mình một chai.
Mộ Ly nhìn Vu Uyển Tinh ngữa cổ uống rượu, anh cũng không có nói thêm gì nữa, mà chỉ nhận lấy chai bia, cũng uống vào.
"Ly, chúng ta cũng đã quen biết nhau được 5-6 năm." Vu Uyển Tinh lúc này có mấy phần ôn chuyện.
"Ừ." Mộ Ly lại uống một hớp bia lớn.
"Thật hoài niệm nha, thì ra là chúng ta ở cùng trường cảnh sát, còn có cùng làm đồng nghiệp. Hai người chúng ta thường ở chung một chỗ, học tập, tham gia nhiệm vụ, nhưng sau lại, anh lại bị điều đến không quân, nhưng mà em vẫn ở vị trí cũ." Vu Uyển Tinh cúi đầu, thuận tay đem nước mắt trong khóe mắt lau đi.
"Anh không phải cũng không biết lúc anh bị điều đi, em cũng không suy nghĩ nhiều muốn lãnh đạo cũng điều em tới đó, nhưng ba em không cho phép em đi. Ông ấy nói, mục tiêu của ông ấy là muốn em trở thành một nữ cảnh sát xuất sắc. Mộ Ly, anh nói, nếu như năm đó không phải là ba em ngăn trở, vậy chúng ta. . . . . ." Vu Uyển Tinh đặt chai bia trên môi, nhưng không có uống, nước mắt lại chảy xuống.
Mộ Ly bình tĩnh như trước cô ta, đối với câu hỏi của cô, ta cũng không có bất kỳ câu trả lời nào.
"Uyển Tinh, uống chậm một chút, không sẽ say đó." Lúc này Lục Vân Thiên đến bên cạnh cô ta, tức thời an ủi.
"Mộ Ly, anh nói xem, nếu như mà lúc đó em và anh cũng bị điều đến không quân, vậy chúng ta bây giờ. . . . . . Có thể hay không, có thể. . . . . ."
"Uyển Tinh, cô mới uống hai chai, cô cũng đã say rồi, tửu lượng thật kém." Mộ Ly cười khẽ một tiếng, lờ đi câu hỏi của cô ta. Hai người ở chung một chỗ, có người thì lâu ngày sinh tình, nhưng nếu như không có cảm giác, cho dù ở cùng nhau cả đời, vậy thì như thế nào? Anh không muốn nói, dù sao anh còn coi cô ta như là bạn bè, không muốn sau này gặp mặt lại lúng túng.
"Uyển Tinh, không cần uống nhiều như vậy, Mộ Ly bây giờ đang ở bên cạnh cô nha, không nên mất hứng." Lục Vân Thiên lúc nói lời này thì len lén liếc Mộ Ly một cái, nhưng là sau đó liền bị ánh mắt bén nhọn của anh phát hiện, cô ta liền cuống quít quay đầu đi.
"Ừ, Đúng vậy nha, Mộ Ly bây giờ thật sự đang ở bên cạnh tôi, tôi. . . . . . Tôi rất vui vẻ. Mộ Ly, cạn chén." Vu Uyển Tinh nói xong, liền lấy chai bia trong tay cô ta đi đụng vào chai bia trong tay Mộ Ly.
"Keng!" Âm thanh thanh thúy vang lên.
Mộ Ly nhìn bộ dáng của Vu Uyển Tinh, lại nhìn nửa chai bia trong tay mình, thuận theo ý của cô ta, uống vào.
"Mộ Ly, chúng ta vẫn là bạn tốt đúng không?"
"Ừ."
"Nếu như, em có làm chuyện gì sai lầm, anh có tha thứ cho em hay không?" Vu Uyển Tinh vội vàng theo dõi ánh mắt của anh.
"Hả? Chuyện sai lầm? Ở trong ấn tượng của tôi, Uyển Tinh cô sẽ không làm ra chuyện sai lầm gì.”
"Ha ha, em cũng là người bình thường, cũng chỉ là một cô gái bé bỏng, em cũng sẽ phạm sai lầm nha. Em hiện tại muốn biết, về sau nếu như em có làm chuyện gì sai lầm, anh có hay không tha thứ cho em?" Nước mắt của Vu Uyển Tinh rơi xuống.
(Mad: ax! Vâng chụy Vu Uyển đúng là “bé bỏng” mà. Tác giả viết thế đấy ạ!)
Mộ Ly nhìn cô ta, từ trong ngực lấy ra một cái khăn tay, đưa cho cô ta.
"Nếu như sai lầm của cô, không làm tổn thương tới người người tôi yêu nhất, tôi sẽ tha thứ cho cô."
Ha ha, người anh yêu nhất, anh không có người nhà, cũng không người thân, người anh yêu nhất, ý muốn chỉ Quý Linh Linh sao?
Ha ha, vào lúc này, thì ra là trong lòng anh cô vẫn không bằng Quý Linh Linh sao? Vu Uyển Tinh nghĩ tới đây, không nhịn được nở nụ cười khổ, cô cùng Mộ ly đã ở cùng nhau mấy năm, lại không bằng nổi thời gian ngắn mà bọn họ gặp nhau.
"Làm sao mà biết chứ? Em thích anh, làm sao lại tổn thương người anh yêu nhất, làm cho anh thương tâm đây?" Có lẽ là vì tác dụng rượu cồn, làm cho Uyển Tinh càng nói càng lớn mật.
Mộ Ly rời ánh mắt, tránh đi ánh mắt nhiệt tình của Vu Uyển Tinh.
"Tôi sẽ tha thứ cho cô."
"Ha ha, Mộ Ly, cám ơn anh. Cám ơn sự tha thứ của anh, cũng cám ơn anh đã tin tưởng em như vậy." Vu Uyển Tinh siết chặt chai bia, tại sao mà Mộ Ly lại ưu tú như vậy. Anh không giống với những người đàn ông nói khác nói chuyện nhã nhặn, nhưng mà anh lại là một người đàn ông dám làm dám chịu. Cô còn phải mất bao lâu nữa, mới có thể gặp được một người giống như Mộ Ly, cô không cam lòng, thật sự là không cam lòng.Vu Uyển Tinh cứ như vậy, cầm chai bia trong tay, nhìn Mộ Ly không nhịn được mà rơi nước mắt.
"Uyển Tinh, ngày mai cô phải đi rồi, sẽ bắt đầu một cuộc sống mới. Mỗi người đều có cuộc sống của mình, có vài người cho rằng, người mà mình gặp được bây giờ chính là người tốt nhất, nhưng lại không thấy được ở nơi khác, còn có người tốt hơn. Đem tầm mắt của mình mở rộng ra một chút, trong lòng cô cũng sẽ khá hơn rồi." Mộ Ly uống một ngụm bia, nhàn nhạt nói qua.
"Người tốt nhất đang ở trước mắt em, sẽ có người tốt hơn sao?" Vu Uyển Tinh nhìn khăn tay mà anh đưa cho cô, muốn cô đi đâu để tìm đoạn tình yêu đã mất này.
Mộ Ly không dám mở miệng, chỉ là lẳng lặng uống bia, có lẽ tối nay anh không nên đi, đáng lẽ anh phải sớm nghĩ đến, Vu Uyển Tinh sẽ nói này nói nọ với anh. Thấy Vu Uyển Tinh khóc thành như vậy, anh cũng thương tiếc, nhưng này chỉ là thương tiếc, sẽ không còn có cái gì gọi là tình yêu.
"Vân Thiên, cô có thể đi ra ngoài một chút không? Tôi muốn cùng Mộ Ly nói một số chuyện." Cứ theo dự định ban đầu của bọn họ mà làm, mặc dù cô cảm thấy thật có lỗi với Mộ Ly, nhưng là cô cũng không thể có lỗi với chính trái tim mình.
"Ừ, được rồi." Lục Vân Thiên đứng lên, lúc xoay người đi, chân mày vốn đang cau lại thì lại giãn ra, kịch hay còn đang ở phía sau.
Đợi Lục Vân Thiên đi ra ngoài, "Mộ Ly, trước khi em đi, anh. . . . . . Anh có thể ôm em một cái nữa không? Em vẫn không quên được, lúc ấy sau khi huấn luyện em đã bị thương, anh đã ôm em. Cái cảm giác ấy em vẫn không quên được, anh đem đến cho em cảm giác an toàn. Em không quên được, lồng ngực rộng lớn của anh." Cô cho là, cô sẽ không nhớ đến lồng ngực ấm áp đó nữa, nhưng cô đã quá tự đại rồi.
"Uyển Tinh."
"Em chỉ muốn ôm anh một cái mà thôi, coi như là cái ôm chia tay cũng không thể sao? Chẳng lẽ hiện tại anh lại keo kiệt như vậy sao? Anh để cho em yêu anh……nhưng anh lại không thể ôm em một cái sao?" Vu Uyển Tinh lớn tiếng kêu lên, chỉ là bởi vì Mộ Ly không có lập tức đồng ý với cô ta.
Mộ Ly vươn tay, ôm cô ta vào trong lòng.
(Mad: á á á. Thả ra ngay………Ghét anh Ly quá!)
Đột nhiên cảm nhận được sự ấm áp từ ngực anh truyền tới, mặt của Vu Uyển Tinh chôn sâu ở trong ngực của anh.
Một phút, hai phút. . . . . . Đổi lấy cô ta ở trong lòng anh khóc thút thít.
Tại sao trời cao lại đối với cô ta như vậy, không công bằng, nếu để cho cô ta động lòng, vì sao lại không để cho cô có thể được như ý nguyện?
"Uyển Tinh, cô phải quên tôi đi, như vậy cuộc sống sau này của cô mới có thể vui vẻ được. Giữa chúng ta, chỉ có tình bạn thôi." Mộ Ly vỗ nhè nhẹ ở phía sau lưng của cô ta, nói hợp tình hợp lý, nhưng mà đối với Vu Uyển Tinh mà nói, như vậy cũng rất là tàn nhẫn.
"Đây là lần cuối cùng tôi ôm cô, sau này đường ai người đó đi."
Đường ai nấy đi? Nếu như bọn họ có thể cùng đi hết lộ trình thù thật là tốt biết bao nhiêu? Có lẽ, số phận bắt bọn họ đi hai con đường khác nhau, có thể gặp nhau, nhưng sau khi gặp nhau chính là vĩnh viễn chia lìa.
Vu Uyển Tinh cắn răng, chống thân thể của mình lên, rời khỏi ngực của anh.
"Ha ha, anh nói rất đúng, là em đã quá tức giận. Em sẽ nghe lời của anh, thật đó!" Vu Uyển Tinh dùng khăn tay của anh để lau nước mắt, để lại cho anh một nụ cười khó coi.
"Vậy thì tốt."
"Thật xin lỗi, em có chút kích động, em muốn đi toilet." Vu Uyển Tinh đứng dậy.
Cả căn phòng, chỉ còn có một mình Mộ Ly.
Vu Uyển Tinh vừa mới đi ra khỏi phòng, Lục Vân Thiên liền đi tới.
"Thuốc đâu?" Vu Uyển Tinh lạnh mặt hỏi.
Lục Vân Thiên bị nét mặt của cô ta làm cho sững sờ, người mới vừa rồi khóc như cô gái nhỏ đâu rồi?
"Ách, chuyện này. . . . . ." Lục Vân Thiên móc ra hai viên thuốc nhỏ.
"Tại sao lại có hai viên?" Vu Uyển Tinh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lục Vân Thiên, lúc trước cô ta chỉ nhìn thấy chỉ có một viên màu hồng, nhưng lúc này lại có thêm một viên màu xanh dương.
"Màu hồng chính là để cho anh ấy ăn, màu xanh dương là để cô ăn."
"Tôi cũng phải ăn sao?"
"Dĩ nhiên. Loại thuốc này, không phải tôi đã từng nói với cô là thuốc này có dược tính rất lớn sao? Nếu như chỉ có anh ấy ăn, cô. . . . . Cả đêm thì làm sao mà cô chịu nổi. Hơn nữa nghe bọn họ nói, lúc bọn họ ăn loại thuốc này, bình thường cũng sẽ phải tìm bảy tám người phụ nữ. . . . . ."
"Tốt lắm, không cần nói nữa, tôi đã hiểu!" Vu Uyển Tinh vội vàng cắt đứt lời của cô ta. Đối với Lục Vân Thiên, cô cũng không còn muốn để ý tới cô ta nữa. Thân là con gái của Thị trưởng , không biết cô ta đến chỗ nào để tìm loại thuốc này, nhưng mà bây giờ cô muốn sử dụng, chỉ có thể chấp nhận dùng nó thôi.
Lúc trở về thì Vu Uyển Tinh cùng Lục Vân Thiên đi vào cùng nhau.
"Mộ Ly, mới vừa rồi em đã có chút quá mức, vì để biểu đạt sự áy náy, em mời anh." Nói xong, Vu Uyển Tinh lấy ra một chai bia, nga trong lúc đó, cô ta liền đem viên thuốc màu hồng bỏ vào. Bởi vì ánh sáng bên trong phòng khá tối, nên không thể nhìn thấy được viên thuốc đang tan rã.
Mộ Ly nhận lấy chai bia của cô ta, Vu Uyển Tinh thuận tay còn lại đem nâng một chai khác lên, cũng đem viên thuốc màu hồng bỏ vào.
"Hi vọng ngày mai em đi, em có thể tìm được một người đàn ông yêu em. Cũng hi vọng, anh và người yêu của anh, có thể vĩnh viễn ở chung một chỗ. Cạn chén!" Vu Uyển Tinh ngửa đầu uống chai bia trong tay mình, giờ khắc này, cô không giống như một cô bé nữa, mà là một người lạnh lùng vô tình, vì đạt được mục đích, cô ta không từ thủ đoạn.
Mộ Ly thấy cô ta nghĩ thông suốt, trong lòng cũng mừng rỡ, không hề nghĩ ngợi, liền uống lên chai bia trong tay mình.
Mà Lục Vân Thiên ngồi ở một bên, cũng chậm rãi uống bia, cô ta nhìn hai người kia cũng không có chút cố kỵ nào uống bia, khóe miệng của cô ta lại nhếch lên một chút.
Bởi vì Vu Uyển Tinh không hề nói nhưng chuyện đau lòng trước kia của cô ta và Mộ Ly nữa, hai người cũng coi như bạn bè, vừa uống rượu, vừa nhắc lại chuyện trước kia, chỉ trong chốc lát, mấy chai bia cũng bị bọn họ uống sạch sẽ.
"Bia hết rồi, tôi ra ngoài gọi thêm." Lục Vân Thiên cườicười rời đi, nhìn hai người kia đều đã có chút say, trong lòng cô ta cũng rất vui mừng.
Sau khi rời khỏi phòng, cô liền nhìn đồng hồ, còn có mười phút!
"Bên này!"
Thẩm Hiểu Phỉ nhanh tay kéo Quý Linh Linh lại, hai người xuýt nữa đã chạm mặt của Lục Vân Thiên.
"Lục Vân Thiên!" Quý Linh Linh nhìn đi vào trong thang máy, có chút nghi ngờ hỏi, "Cô ta sao lại cũng ở đây?"
"Ai nha, nơi này là quán rượu nha, có người nào không thể đi vào, đi thôi, tớ còn có chuyện hay cho cậu xem, nhanh lên một chút." Thẩm Hiểu Phỉ kéo Quý Linh Linh, nhìn như vô cũng vội vậy.
"Rốt cuộc là muốn đi đâu nha, lúc trên đường thì nói là có chuyện hay, đến bây giờ cũng không có thấy." Quý Linh Linh có chút không vui nói, đi tới quán rượu, cũng không có uống rượu, trực tiếp đi lên lầu năm, rốt cuộc là làm gì.
"Không cần nói, một lát nữa cậu sẽ biết!" Thẩm Hiểu Phỉ kéo Quý Linh Linh, vừa đi vừa nhìn số phòng.
"Không có, a là nơi này! Phòng 520! Khắc chữ vàng nha.” Thẩm Hiểu Phỉ một phát liền đẩy cửa phòng ra, kéo Quý Linh Linh đi vào.
"Chúng ta không có thuê phòng. . . . . ."
"Suỵt! Không cần nói!" Hướng Tuấn Ngạn nói cho cô biết, phòng 521 kì thực là thông với phòng 520, lần này thật cho tiện bọn họ, hai phòng sát nhau, chỉ cần âm thanh lớn hơn một chút nữa, thì sẽ bị bọn họ nghe được.
"Làm gì!" Quý Linh Linh có chút bất mãn trợn mắt nhìn Thẩm Hiểu Phỉ một cái, mỗi lần đều thần thần bí bí.
"Bên này, tới đây, bên này có thể nhìn thấy ." Thẩm Hiểu Phỉ lấy một đèn trên tường xuống, cô quỳ gối trên ghế sa lon.
"Cái gì?" Quý Linh Linh cũng đi theo qua, cùng nhau quỳ gối trên ghế sa lon, nhìn xuyên qua cái lỗ trên tường.
"Này! Thẩm Hiểu Phỉ, cậu cư nhiên lại nhìn lén!" Quý Linh Linh chỉ là liếc mắt nhìn, chỉ có thấy một nam một nữ đang nằm ngang, cô vội vã thu hồi tầm mắt.
"Này! Cậu nhìn kĩ một chút xem bọn họ là ai? Nhìn kỹ một chút."
"Người quen?" Vừa nghe giọng của Thẩm Hiểu Phỉ, Quý Linh Linh cũng không có chút hăng hái nào mà nhìn Thẩm Hiểu Phỉ.
"Ừm. . . . . . Nóng. . . . . . Nóng quá. . . . . ." Vu Uyển Tinh đã ngã ở một bên ghế sa lon, mà ở bên kia lộ ra vẻ mặt khổ sở của Mộ Ly.