"Chị, mưa to như thế, chị lại cùng anh rể đi hẹn hò? Có phải như vậy rất lãng mạn không ?"
“Linh Linh, con thật sự là cùng . . . . . ."
“Chị, việc này, lãnh tổng thật sự rất tốt, hai người trông cũng rất xứng đôi ."
“Linh Linh, con phải suy nghĩ cho kỹ, dù sao cũng là việc trọng đại của con."
“Chị, hãy suy nghĩ thật kỹ, dù sao người tốt cũng không có nhiều đâu!"
. . . !
Qúy Linh Linh che đôi mắt sưng đỏ, len lén ra khỏi phòng, cư nhiên đụng phải mẹ cùng em trai liên hợp tra hỏi!
“Làm mọi người phải thất vọng rồi, con cùng Lãnh Dạ Hi một chút quan hệ cũng không có!"
Cuối cùng khi nhìn thấy thái độ kiên định của cô, mẹ cùng em trai không khỏi giật mình, Qúy Linh Linh cũng an tâm đi làm .
"Qúy Linh Linh!"
Quả nhiên mới sáng sớm, Thẩm Hiểu Phi đã chờ cô ở cửa, chó săn này tinh thần quả thật cũng rất lớn.
"Cậu không cần phải đến sớm như vậy." Biểu tình Qúy Linh Linh có chút vô tội nhìn Thẩm Hiểu Phi, tại sao cô thấy trong mắt của Thẩm Hiểu Phi cũng không có lấy một chút thương cảm, mà hoàn toàn lại là vẻ mặt như xem trò vui !
"Oa, Qúy Linh Linh cậu đau lòng rồi sao, mau nhìn mắt cậu đi, đây hẳn là phải khóc đến mấy cân nước mắt, cư nhiên đem mình biến thành hình dạng như vậy." Thẩm Hiểu Phi kéo cô đi tới khu vực nghỉ ngơi của nhân viên, thuận tay còn đưa cho cô một hộp sữa tươi.
"Mắt của tớ rất tốt. . . . . . a, cái này. . . . . . Chỉ là bị bệnh phù thũng một chút mà thôi." Qúy Linh Linh mở nắp hộp sữa, hoàn toàn không thèm để ý tới lời của Thẩm Hiểu Phi.
"Bệnh phù thũng, thật đáng thương nha, có phải là cậu hối hận rồi? Làm sao mà chỉ trong chốc lát, cậu liền thay đổi suy nghĩ rồi. Thần linh a, cũng là do tớ giúp cậu chỉnh anh ta , mong gười hãy tha thứ cho con." Thẩm Hiểu Phỉ làm ra một bộ dáng cầu nguyện .
Qúy Linh Linh liếc Thẩm Hiểu Phi một cái, cũng không có trả lời. Dù sao kết quả cô ấy cũng đã biết, Thẩm Hiểu Phỉ nhiệt tình giúp mình như vậy, cũng là có nguyên nhân của cô ấy. Ví dụ như, Qúy Linh Linh làm ra chuyện này, người vui vẻ lại là cô ấy.
"Không nên có dộ dạng như vậy, mau nói chuyện, cậu xem lại mình đi, mới có hai ngày, đã gầy đi nhiều như vậy. Thật sự nhìn rất đáng thương." Thẩm Hiểu Phi vươn tay làm bộ dáng muốn sờ mặt của Qúy Linh Linh.
Nhưng lại bị Qúy Linh Linh giơ hộp sữa trong tay chặn lại, "Tớ đã nói rồi, không được đụng vào mặt của tớ."
"Ơ, thế cậu nói xem, sao không để Mộ Ly ít đụng vào cậu thôi." Thẩm Hiểu Phi hướng về phía cô nháy mắt ra hiệu nói, "Xem cậu ngày hôm qua mặc quần áo của anh ta, chẳng lẽ đã ngươi đã. . . . . ." Hắc hắc.
"Yên tâm, tớ vẫn còn là xử nữ, nguyên vẹn không sứt mẻ." Qúy Linh Linh thầm nghĩ nếu như ngày hôm qua không phải cô ấy nhiệt tình giúp mình, thì hiện tại cô đã sớm cho Thẩm Hiểu Phi đang ngồi há mồm ở bên cạnh môt đạp. Ở ide làm việc quá nhàm chán, nên cả ngày lấy việc nói chuyện phiếm làm thú vui, cô thật lòng bội phục vị đại tiểu thư này.
"Thật sao? Còn đầy đủ không sứt mẻ? Không phải chứ, áo sơ mi của anh ta cậu cũng đã mặc vào rồi, còn có thể đầy đủ không sứt mẻ, nhưng ngay cả áo ngực cậu cũng không có mặc mà." Vẻ mặt Thẩm Hiểu Phỉ có chút nghi ngờ.
"Làm sao cậu biết!" Qúy Linh Linh đột nhiên có cảm giác như bị người khác nhìn thấu suy nghĩ của mình.
"Thế nào mà trí nhớ cậu lại kém như vậy rồi, đừng quên, nửa đêm là người chị em này cho cậu mượn quần áo đấy."
Hả . . . . . . cô cư nhiên lại quên một việc như vậy.
"Còn nữa, tớ nghĩ việc này chắc Vu Uyển Tinh và Lục Vân Thiên cũng nhìn thấy đó, nếu không bọn họ sẽ không tức giận lớn như vậy đâu."
"Cậu xem họ không vừa mắt sao?" Qúy Linh Linh lập tức đánh hơi được mùi vị khác lạ.
"Nói nhảm. Loài người cùng động vật làm sao có thể chung sống vui vẻ được chứ ? Hơn nữa, còn là hai loại động vật cấp thấp, tớ mới không có hứng thú đó." Khi Thẩm Hiểu Phi nói những điều này, giọng nói tràn đầy vẻ bất mãn. Nhìn bộ dạng này, nếu như để cô ấy gặp mặt Vu Uyển Tinh và Lục Vân Thiên lần nữa, rất có thể sẽ xông lên đánh nhau .
"Tớ sao lại ngửi được mùi thuốc súng nồng nặc như vậy chứ ? Chẳng lẽ cậu là vì tớ?" Qúy Linh Linh không thể nín cười được, không hổ là chị em tốt của mình, yêu ghét cũng rất giống nhau.
"Hứ, cậu nghĩ mặt mũi cậu lớn như vậy sao? Chỉ là khi gặp phải động vật cấp thấp, ai mà chả muốn giết. Huống hồ, nhìn bọn họ đều là loại không có nhân phẩm lại càng không có bản lĩnh, tớ thật không hiểu, dựa vào trình độ đó của Lục Vân Thiên , cậu làm sao có thể bị đánh bại ." Thẩm Hiểu Phi nghĩ tới chuyện này của Qúy Linh Linh, liền thay cô cảm thấy không thỏa đáng .
"Chuyện đã qua rồi, không cần nhắc lại chứ." Qúy Linh Linh cũng cảm thấy có chút lúng túng, nhưng lúc đó chuyện này thật sự cũng không có biện pháp nào khác.
"Không đề cập tới? Không đề cập tới cho cậu nhanh quên sao? Nghiêm Tử Tuấn cho dù không ưu tú, thì tốt xấu gì cũng là một người đàn ông, người đàn ông của cậu, lại bị loại cấp bậc thấp như Lục Vân Thiên đoạt đi? Chẳng lẽ lúc ấy cậu cũng không cảm thấy phải cho bọn chúng trả giá sao?" Thẩm Hiểu Phi quả nhiên tức giận.
"Chuyện này. . . . . ." Có tiền cũng có thể mua được anh hùng thời Hán, hơn nữa lúc đó đối với Qúy Linh Linh mà nói, cô đối với Nghiêm Tử Tuấn coi như là không có con mắt nhìn người, cũng không có nổi bao nhiêu hứng thú, tuy rằng cô đúng là có đi mua say, nhưng từ ngày thứ hai trở đi, tất cả cũng đều khôi phục như bình thường, cuộc sống của cô vẫn rất tốt .
"Cậu rõ là. . . . . . Qúy Linh Linh, lúc ấy là do tớ không có ở đây thôi, nếu như tớ mà ở đây, tớ nhất định sẽ cho Nghiêm Tử Tuấn cùng Lục Vân Thiên một trận đẹp mặt, để cho tất cả mọi người đều coi thường bọn chúng, cư nhiên lại dám đụng chạm đến trên đầu của tớ !"
Hộp sữa tươi trong tay Thẩm Hiểu Phi cũng sắp bị cô bóp nát rồi, Qúy Linh Linh nhìn thấy trong lòng không khỏi run sợ, nếu lát nữa mà bắn vào trên người mình thì sẽ mất mặt cho coi.
"Không nên gấp. Lúc ấy tớ cũng nghĩ như vậy, nghĩ nửa đêm bắt bọn họ lại, trực tiếp tóm vào bao tải đánh một trận, rồi sau đó sẽ ném chúng xuống sông Trường Giang làm mồi cho cá." Khóe miệng Quý Linh Lin khẽ cong lên cười, chậm rãi nói.
"Ách. . . . . ."
"Sau lại cũng nghĩ tới, như vậy thì quá phiền toái. Không bằng trực tiếp đem theo con dao, tìm lúc đêm khuya vắng vẻ, đem hai người bọn họ đến cùng một nơi, chém bọn chúng hai ba trăm nhát, hừ hừ, để cho bọn chúng ngay cả xác cũng không thể nhận ra." Giọng nói Qúy Linh Linh bình tĩnh, cảm giác kia, giống như chuyện cô đang nói một chút xíu cũng không liên đến mình.
"Linh Linh. . . . . ." Nét mặt Thẩm Hiểu Phỉ có chút cứng nhắc, không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
"Nhưng là, tớ nghĩ như vậy cả người tớ sẽ bị máu bắn vào rất bẩn, cho nên. . . . . ."
"Cho nên cậu liền chấp nhận! Linh Linh, cậu làm rất đúng! Lúc trước cậu nghĩ như vậy là rất đúng, vì hai kẻ tiện nhân đó, cậu không cần thiết phải làm vậy, không đáng giá! Không ngờ cậu lại suy nghĩ tỉnh táo và cơ trí như vậy, so với tớ suy nghĩ mọi chuyện đều chu toàn hơn. Rất tốt, thật sự rất tốt a, tớ đặc biệt sùng cách làm của cậu lúc đó." Thẩm Hiểu Phỉ một tay nắm thật chặt tay Qúy Linh Linh, vì lúc đó may mắn cô ấy không có làm ra cái chuyện thảm hại tàn khốc như vậy mà cực kỳ kích động.
Qúy Linh Linh nhìn cô, khẽ mỉm cười, "Không dám, không dám. Vậy bây giờ tớ có thể lên lầu làm việc được chưa?"
"Đi đi! Đây mới là chuyện quan trọng, mau đi đi!" Thẩm Hiểu Phỉ cũng không dám cản Qúy Linh Linh nữa, trong nội tâm cô ấy phần tử bạo lực thật sự là quá nhiều rồi, để cho cô. . . . . . Cảm thấy không bằng.
"Được, buổi trưa cùng nhau ăn cơm." Qúy Linh Linh đem hộp sữa trong tay bỏ vào trong tay Thẩm Hiểu Phỉ , xoay người liền rời đi.
Đối phó với loại người hay lắm lời như Thẩm Hiểu Phỉ này, hơn nữa lại còn hứng thú bạo lực với người khác, cô chỉ có thể "Lấy bạo chế bạo" , nói nhiều lời dã man một chút, như vậy liền thành công, Qúy Linh Linh chính là đối phó với Thẩm Hiểu Phi như thế .
Mới vừa vào trong thang máy, Qúy Linh Linh đang muốn nhấn số tầng lầu , lúc này tự nhiên lại có bốn người đàn ông đi vào.
Bọn họ là?
Qúy Linh Linh khẽ giơ hai tay lên, "Vị tiên sinh này anh cẩn thận một chút, chớ đem tôi đâm bị thương."
"Tiểu thư, chỉ cần cô chịu phối hợp, tất cả đều dễ nói chuyện." Ba người đàn ông đứng ở phía trước Qúy Linh Linh, người đàn ông phía sau trong tay cầm con dao, dí sát vào hông của cô nói .
"Tiên sinh, có muốn cướp trước hết cũng nên kiểm tra một chút, tôi không có tiền ." Qúy Linh Linh không khỏi muốn phát điên, có phải hay không, cư nhiên ở trong công ty lại bị chặn cướp, IDE là công ty lớn, chẳng lẽ lại không bằng cửa hàng bán đồ vặt? Người nào cũng có thể vào sao?
"Tiểu thư, cô xem chúng tôi giống như là muốn tiền của cô sao?"
Đúng lúc ấy thì cửa thang máy mở ra, có mấy người nhân viên đứng ở bên ngoài, bọn họ nhìn thấy Qúy Linh Linh cũng hướng cô chào hỏi.
Mà Qúy Linh Linh cũng miễn cưỡng nặn ra nụ cười trả lời.
"Tiểu thư, chúng ta tốt nhất là nên rời đi, nếu không tôi sợ không may lỡ tay sẽ làm tổn thương đến cô.” Nguời đàn ông làm bộ tốt bụng nhắc nhở.
"Này đi thôi."
Qúy Linh Linh cứ như vậy trước cái nhìn soi mói của những người khác, theo bốn người đàn ông tuấn tú lạnh lùng rời đi.
"Oa, sức quyến rũ của nhà thiết kế Qúy thật sự là không thể đỡ được a, lại có bốn trai đẹp!"
"Này, đây là không muốn cho chúng ta sống nữa ư, không phải tất cả đàn ông trên toàn thế giới cũng một lòng hướng về nhà thiết kế Qúy chứ!"
"Liếc mắt thấy bốn người đàn ông này so với Lãnh tổng còn ưu tú hơn!"
"Hâm mộ. . . . . ."
. . . . . . !
Nếu như bọn họ biết đực chân tướng sự việc, có lẽ sẽ không nói vậy rồi. Qúy Linh Linh hiện tại không khỏi phiền não sao cô lại bị đe doạ chứ?
Vừa ra khỏi công ty IDE, Qúy Linh Linh liền bị mang tới một chiếc xe lớn cực kỳ xe sang trọng.
Khóe miệng Qúy Linh Linh không khỏi hạ xuống, xem ra là bọn họ không muốn tiền của cô thật, bây giờ, có ai nghe qua kẻ cướp bóc lại có thể đi loại xe sang trọng này, hơn nữa lại muốn cướp cái loại nhân viên quèn như cô.
Đến trên xe, người đàn ông liền đem dao thu về.
Trong lòng Qúy Linh Linh không khỏi hừ lạnh một cái , bọn họ có phải là quá tự tin hay không?
"Tiểu thư, chúng tôi biết thân thủ của cô không tệ, nhưng vẫn là không nên lộn xộn thì tốt hơn." Người đàn ông ngay tức khắc nhắc nhở Qúy Linh Linh một câu.
Mà chính lúc Qúy Linh Linh đang định phản bác, ba người đàn ông khác dường như cố ý vô tình đem súng lục bên hông lộ ra.
A! Không phải chứ, cô thật không biết tại sao, cô lại có thể chọc đến loại "Đại nhân vật" có súng như vậy chiếu cố mình!
"Tôi có thể hỏi một chút lý do không? Tôi nghĩ chúng ta không có oán, cũng không có thù, tôi thật sự không hiểu nổi." Qúy Linh Linh ít nhất cũng được coi như một người phụ nữ mạnh mẽ, lúc này vẫn còn duy trì được mức độ tỉnh táo.
"Chúng tôi cùng cô không thù không oán, bất quá cấp trên của chúng tôi, cho nên xin cô giúp chúng tôi một tay đi cùng một chuyến." Người đàn ông cười, vẻ mặt ôn hoà. Làm ơn, người anh em, nên nhớ bây giờ là anh đang đi cướp bóc, có thể hay không chuyên nghiệp một chút, chớ đem Qúy Linh Linh cô thành bằng hữu có được hay không?
Mẹ nó! Bộ dáng như vậy mà nói nhờ cô giúp một tay sao?
"Lời anh vừa nói, tôi lại càng không hiểu." Mà lúc này, xe cũng bắt đầu chuyển động. Trong bụng Qúy Linh Linh không khỏi có chút đấu tranh, nếu như lúc này không trốn đi, rất có thể sẽ không còn cơ hội cơ hội, nhưng là bọn hắn có súng, hơn nữa nhìn dáng vẻ này dường như là sớm đã có chuẩn bị .
"Không cần phải suy nghĩ nhiều , chỉ là mời cô tới làm khách mà thôi."
"Có kiểu cầm dao đi mời người khác làm khách hay sao? Các người có vẻ rất đặc biệt a." Có trời mới biết, trong lòng Qúy Linh Linh vô cùng khó chịu, bây giờ cô chỉ muốn giơ chân đạp vào bụng tên ta một phát. Uy hiếp, đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra đến bây giờ cô bị người khác uy hiếp, hơn nữa lại còn là cầm dao găm uy hiếp!
"Bởi vì tiểu thư, cô rất đặc biệt." Người đàn ông còn cười hết sức hòa ái dễ gần, kẻ vừa mới nãy uy hiếp cô cùng hắn thật sự là một người sao.
"Đặc biệt? Tôi rất đặc biệt. Xin hỏi, nhìn các ngươi cũng không thiếu tiền, người ra lệnh bắt tôi? Cấp trên của anh, là tiểu thư Tư Kỳ Na Mỹ sao?" Qúy Linh Linh thu lại nụ cười, hiện tại cô không thể tiếp tục dối trá mà cười được nữa.
Người đàn ông nhất thời sững sờ, có lẽ là bị sự nhạy bén của Qúy Linh Linh hù sợ.
Qúy Linh Linh quan sát vẻ mặt của anh ta, trong lòng cũng đã đoán đúng hơn phân nửa. Người có thể có thế lực lớn như vậy, hơn nữa còn có thù hằn với cô, đại khái cũng chỉ có đại tiểu thư Tư Kỳ Na Mỹ tiếng tăm lừng lẫy đó đi.
"Tập đoàn Tư Kỳ, khống chế cả hắc đạo, hơn nữa Tư Kỳ Na Mỹ lại là “Nhân Trung Long Phượng” (đại khái là con của vua chúa nha), cô ta cứ như vậy không kịp chờ đợi muốn mạng của tôi? Nhưng mà tôi lại có một chút không hiểu, nếu như cô ta muốn mạng của tôi, đại khái có thể tực tiếp giết chết tôi, cần gì phải bày đặt phô trương như vậy, không quá lãng phí thời gian sao?" Từng từ của Qúy Linh Linh đều hết sức bén nhọn, làm cho nụ cười trên mặt người đàn ông cũng không thể tiếp tục duy trì nổi nữa.
"Với lại ở trong IDE, có rất nhiều nhân viên nhìn tôi cùng các anh rời đi. Hơn nữa trong công ty đều có đặt camera, bốn người các anh lại nổi bật như vậy, nếu như tôi có xảy ra chuyện gì, chỉ cần lấy camera kiểm tra một chút, đại khái cũng biết được người đứng phía sau là ai. Chính xác mà nói, nếu một khi đã to chuyện, chẳng lẽ tập đoàn Tư Kỳ sẽ không bị ảnh hưởng sao?" Bây giờ Qúy Linh Linh đang đánh đòn tâm lý, hiện tại cũng chỉ có thể như vậy, nếu như cô cứ như vậy mà đi theo, đến nơi của bọn chúng, thì chỉ có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Mặc dù cuộc đời của cô không tính là quá hoàn mỹ, nhưng cô chỉ mới hơn 20 tuổi, ngay cả tuổi 30 cũng chưa được cảm nhận, nếu như cứ như vậy mà đi, cô cũng thật có lỗi với bản thân mình.
"Tiểu thư " hắn ta dừng một chút, vừa muốn lựa lời, "Cô nghĩ nhiều rồi, lần này người mời cô không phải là tiểu thư Tư Kỳ Na Mỹ ."
Két? Không phải Tư Kỳ Na Mỹ, chẳng lẽ là cha của Tư Kỳ Na Mỹ sao? Ông ta cư nhiên lại muốn gặp cô? Hả, trong lòng áp lực không khỏi lớn thêm nha.
"Tiểu thư, đến nơi, cô sẽ biết. Chẳng qua là chúng tôi chỉ mời cô đi giúp một chuyến, không nên hiểu lầm." Hắn ta kèm theo giải thích giải thích.
Giúp một tay? Để cho cô cách xa Lãnh Dạ Hi sao? Bây giờ nói a, bây giờ nói, cô hiện tại liền cút!
"Có việc gì phải vội chứ, bây giờ chúng ta từ từ nói chuyện không được sao? Bằng không, chúng ta có thể chọn một nơi yên tĩnh, dừng xe lại, hảo hảo nói chuyện một chút! Chúng ta thậm chí có thể nói chuyện một chút về cuộc sống , tiên sinh anh cảm thấy như thế nào?" Trong lòng Qúy Linh Linh bây giờ đang rất nôn nóng, cô thật sự thích cuộc sống hiện tại của mình, không muốn cứ như vậy bị bọn chúng đùa bỡn mang đi một cách không minh bạch như thế.
Sắc mặt người đàn ông có chút ngây ra, "Cuộc sống của chúng tôi không có gì để nói." Cùng sát thủ hắc đạo nói chuyện về cuộc sống, nói lý tưởng, có phải hay không đã tưởng tượng quá nhiều?
Oành ? Chủ đề về cuộc sống có hứng thú như vậy, hắn cũng không thèm để ý tới?
Nghe nói Thượng Đế là vạn năng, cô hiện tại van xin Thượng Đế đưa cô về, không biết là có được hay không?
"Tiên sinh, chúng ta đã đến."
Đúng lúc ấy, cửa xe đột nhiên bị mở ra.
Trong lòng Qúy Linh Linh cả kinh, các ngươi đang mở đây là máy bay sao? Cư nhiên nhanh như vậy đã đến! Làm cho cô ngay cả thời gian để nghĩ cách cũng không có?
"Tiểu thư xin mời." Người đàn ông xuống xe trước, sau đó rất lịch sự vòng một tay ra sau lưng, làm ra một tư thế xin mời.
Qúy Linh Linh thấy thế, cũng không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ có thể theo lời bước xuống .
Hoắc! Tập đoàn Tư Kỳ quả nhiên không tầm thường, đập vào mắt chính là vườn hoa cực lớn giống như nghĩa trang! Ơ giữa vườn hoa là một trang viên , có một biệt thự màu trắng, đại khái nơi đó chắc là"Tổng bộ" rồi.
"Tiểu thư, mời."
Người đàn ông một đường dẫn Qúy Linh Linh hướng vào trong trang viên đi tới, ở đây nhiều cây cối như vậy, muốn chạy trốn cũng rất khó. Nhìn lại phía cửa một chút cứ ba bước lại có một tốp thủ vệ đứng canh, nếu như cô dám bỏ chạy, chắc hẳn một giây kế tiếp sẽ bị bọn chúng bắt lại thôi.
Có câu châm ngôn, binh đến tứng chặn, nước tới lấy đất ngăn. Đi một bước nhìn một bước, cô cũng thật sự không tin, ở một nơi xinh đẹp như thế này, bọn họ lại có thể áp dụng những hành động không nhân đạo!
"Tỉnh Tân Sinh tiên sinh, Quý tiểu thư đã được chúng tôi mời tới."
Người đàn ông vẫn mang theo Qúy Linh Linh xoay tròn từ cầu thang đi thẳng tới lầu hai.
Qúy Linh Linh nhìn chằm chằm người đàn ông ở trước mặt, trên mặt mang một chiếc kính gọng vàng, mắt nho nhỏ, dưới cằm còn có chùm râu màu xám, thân hình không được tính là cao lắm lớn, hơi gầy gò. Nhìn vẻ mặt kia của hắn, cũng không thấy chỗ nào giống loại người gian ác .
"Quý tiểu thư, hoan nghênh cô đến." Tỉnh Tân Sinh tiên sinh, vừa thấy được Qúy Linh Linh, trên mặt liền xuất hiện nụ cười, cười từ trong cho đến lúc đi ra đến đây.
"Tôi không thích các người dùng loại phương thức hoan nghênh này, làm cho tôi. . . . . . Thụ sủng nhược kinh." Qúy Linh Linh cố hết sức đè nén sự khó chịu trong lòng mình, hiện tại đang ở trên địa bàn của kẻ khác, cô tốt hơn hết vẫn nên kiềm chế một chút, như thế đối với cô mới trăm lợi không một hại.
Chỉ thấy Tỉnh Tân Sinh tiên sinh khẽ mỉm cười, tùy tiện vẫy tay một cái, người đàn ông vừa nãy liền cúi đầu mội cái, rời đi.
Xem ra người đàn ông trước mặt có địa vị rất cao, chẳng lẽ hắn chính là cha của Tư Kỳ Na Mỹ ? Không thể nào, mặc dù cô không hiểu người Nhật Bản, nhưng nghe thì không phải lắm.
"Thứ lỗi cho tôi đã mạo muội, xin hỏi, ngài mời tôi tới đây, là có việc gì?" Qúy Linh Linh tỏ vẻ khách khí.
"Thật ra thì, lần này chúng tôi mời Quý tiểu thư tới đây, cũng không có chuyện lớn gì, chỉ có hai chuyện nhỏ."
Mẹ nó, lại còn thành hai chuyện!
"Đầu tiên, tôi thay tiểu thư Tư Kỳ Na Mỹ, hướng cô trịnh trọng nói xin lỗi, tiểu thư Na Mỹ vẫn còn nhỏ, làm việc đều không suy nghĩ đến hậu quả, cho nên đã mang tới phiền toái cho Quý tiểu thư, mong rằng cô có thể tha thứ ." Tỉnh Tân Sinh tiên sinh nói xong, liền khách khí cúi đầu một cái.
Trong lòng Qúy Linh Linh cả kinh, so với suy nghĩ trong lòng cô lúc trước khác rất nhiều! Bắt cô tới đây, chỉ vì để nói xin lỗi sao ? Có lầm hay không! Người Nhật Bản các ngươi sao lại kỳ quái như thế, xin lỗi với người khác, vậy lúc trước định dọa chết cô sao?
Thấy Qúy Linh Linh không nói gì, Tỉnh Tân Sinh tiên sinh tiếp tục nói, "Chuyện thứ hai, chính là chúng tôi muốn mời cô ở lại chỗ này ăn một bữa cơm đạm bạc, coi như là biểu lộ thành ý."
Mẹ nó, em gái ngươi, cả nhà các ngươi đấy! Nói xin lỗi, ăn cơm, đây là bao nhiêu chuyện nhỏ , nói thẳng ra không được sao? Còn làm ra vẻ thần thần bí bí như vậy!
Qúy Linh Linh nghiến răng, đem cô dọa gần chết, cư nhiên chỉ là vì ít chuyện nhỏ như thế này sao? Làm cho cô có chút tức giận muốn phát tiết, nhưng mà lúc này lại thấy Tỉnh Tân Sinh tiên sinh đó cả người đều tỏ ra khách khí với cô, điều này làm cho cô không tìm ra cách nào để phát tiết."Ha ha, ngài quá khách khí rồi. Tôi chỉ là một tiểu bối vô danh, cho dù bị tiểu thư Tư Kỳ Na Mỹ khi dễ thì cũng không chịu nổi lễ vật lớn như vậy." Trên mặt Qúy Linh Linh hiện rõ tươi cười, nhưng nhưng trong lòng đã đem hắn chém đủ 1800 đao.
"Quý tiểu thư cũng biết, tập đoàn Tư Kỳ của chúng tôi là tập đoàn nổi danh trên toàn thế giới, cho nên chúng tôi không thể để sự tùy hứng nhất thời của tiểu thư, khiến mọi người sinh ra thành kiến với công ty chúng tôi."
"Loại chuyện nhỏ này, chắc chắn sẽ không có người biết." Qúy Linh Linh còn chưa từng nghĩ tới, bị người ta đánh mà lại thành danh. Nếu như là lúc trước cùng thằng em trai ở nhà đánh nhau như thế nào đều được, nhưng là bây giờ, thời gian cùng địa điểm, nguyên nhân xảy ra chuyện, **, kết quả đều không giống nhau.
Lúc này, trong tay Tỉnh Tân Sinh tiên sinh cầm một tờ báo đưa về phía cô, "Xin Quý tiểu thư xem qua." Hắn khẽ cúi người, vẻ khiêm nhường ý vị này, lại khiến Qúy Linh Linh sinh ra một chút cảm giác vinh dự.
"Đây là. . . . . ." ngay tít trang đầu tờ báo quốc tế! Thiên kim tiểu thư của tập đoàn Tư Kỳ mang theo hộ vệ, đem nhân viên công ty IDE đánh bị thương nặng!
Tiếp nữa khi xem kỹ nội dung, tiểu thư của tập đoàn Tư Kỳ phách lối thành tính, khiến sự kiện lần này cũng làm cho tập đoàn Tư Kỳ bị ảnh hưởng không nhỏ, thời điểm bài báo đã được đăng, cổ phiếu của tập đoàn Tư Kỳ đã bị giảm ba mươi điểm, rơi vào thời kỳ lịch sử thấp điểm nhất!
Hả, không phải chứ, cô là lần đầu tiên bị đánh, cư nhiên lại dẫn đến thị trường cổ phiếu biến động! Cái này, cô có phải là đã lập được một công lớn rồi hay không?
"Cho nên, Quý tiểu thư, hi vọng tối nay cô có nói rõ một chút với giới truyền thông, rằng cô không có bất kỳ vấn đề gì, hơn nữa chúng tôi cũng đã hướng cô nói xin lỗi." Tỉnh Tân Sinh tiên sinh vẫn như cũ là một bộ mặt tươi cười, thái độ vẫn khiêm tốn như trước.
Thì ra là đem cô bắt tới đây, chính là vì giải quyết vấn đề cổ phiếu của bọn họ? Giữ lại mặt mũi của tập đoàn Tư Kỳ? Thế tiền phí lên sân khấu là bao nhiêu?
"Tối hôm nay?" Không phải chỉ ăn cơm trưa sao? Mặc dù cơm trưa cô cũng không vui lòng ăn, nhưng thế nào hiện tại lại đổi thành buổi tối?
"Tối nay tiểu thư Tư Kỳ Nại Mỹ của chúng tôi, đặc biệt vì cô tổ chức một buổi dạ hội để nói xin lỗi, cho nên. . . . . ." Tỉnh Tân Sinh tiên sinh vừa nói, mặt tựa như lộ vẻ khó xử, "Nếu như cô không tham gia, vậy tiểu thư của chúng tôi. . . . . ."
Hả. . . . . . Tư Kỳ Nại Mỹ ruốt cuộc là một nhân vật như thế nào, cho thủ hạ của mình đi nói xin lỗi cũng chưa được, còn phải đích thân nói xin lỗi, hơn nữa còn dạ vũ cái gì ? Đây không phải là chuyện lạ thế giới chứ . Khi nào lại đến phiên Qúy Linh Linh cô có cơ hội ngàn năm hiếm gặp như vậy?
"A, Tỉnh Tân Sinh tiên sinh, ta nghĩ không cần thiết. Tiểu thư Tư Kỳ Na Mỹ nói xin lỗi, tôi đã nhận được, hơn nữa chẳng qua cũng chỉ là một cuộc hiểu lầm mà thôi. Chuyện này đã qua, liền cứ như vậy là được rồi. Mong rằng ngài chuyển lời tới tiểu thư Tư Kỳ Nại Mỹ, tôi tất cả đều tốt, không cần phải nói xin lỗi nữa." Qúy Linh Linh cô cũng không có cái gì quá nổi trội so với người khác, nếu đường đường là tiểu thư của tập đoàn lớn như vậy có thể làm đến bước này, thì cô làm sao có thể quá nhỏ nhen được chứ.
"Quý tiểu thư, cô có thể nghĩ được như vậy, tôi thật sự rất vui mừng, bất quá. Tổ chức dạ vũ để nhận lỗi là phải tiến hành, chúng tôi đã đem danh sách khách mời gửi đi. Cho nên hiện tại, cô cứ ở chỗ này nghỉ ngơi cho tốt, cơm trưa sẽ gọi người, đến buổi tối mong cô cho tiểu thư của chúng tôi ít mặt mũi đến tham gia." Tỉnh Tân Sinh tiên sinh nói chuyện, trực tiếp đem đường lui của Qúy Linh Linh phá hỏng. Nếu cô còn không đồng ý nữa, vậy thì rõ ràng là làm kiêu, hơn nữa lúc này người giúp việc cũng đã tiến vào.
Hướng về phía Qúy Linh Linh khách khí khom người một cái, "Tiểu thư, xin hỏi hiện tại cô có muốn tiến hành mát sa toàn thân hay không?"
Hả , còn có loại phục vụ này sao?
"Cám ơn, không cần." Qúy Linh Linh nhã nhặn từ chối.
"Vậy Quý tiểu thư, tôi trước không quấy rầy cô nữa, tôi đi xuống trước."
"Ừ được."
Cứ như vậy, vài ba lời, thân phận Qúy Linh Linh đã được chuyển đổi, nguyên lai từ một nhân viên bị"Cướp bóc" , hóa thân trở thành"Khách quý" !
Nhìn tất cả mọi người rời đi, chỉ để lại Qúy Linh Linh cô một mình, cô nhìn trang sức hết sức sa hoa trong nhà, lời nói của Tỉnh Tân Sinh tiên sinh rất rõ ràng, nhưng rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề, làm cho cô cảm giác như không thành thật vậy? Cũng có thể là, rốt cuộc có cái nào đó sai lầm .
Hô. . . . . . Không muốn, trước tiên phải gọi điện thoại xin nghỉ đã.
"A, cư nhiên đem túi của cô cầm đi!" Qúy Linh Linh lúc này mới thục sự chú ý tới, hai tay của cô đều trống không, không có gì cả!
Thật sự rất đáng mỉa mai, đặc biệt"Mời" cô đi như vậy cô cũng đã nhịn, nhưng bây giờ thì sao, cư nhiên đem túi của cô cầm đi, đây là có ý gì chứ? Hơn nữa tình huống của cô bây giờ, ở đây đều là thần không biết quỷ không hay!
Qúy Linh Linh vừa đi ra khỏi cửa phòng, đang muốn gọi người, nhưng khi nhìn đến người dưới lầu, từng người đều bận rộn đến quay vòng vòng, lời nói đã đến miệng, cô cư nhiên lại nuốt trở vào.
Dù sao cô cũng đã có một ngày không đi làm, hơn nữa bỏ bê công việc một ngày đại khái cũng không thay đổi là mấy.
Nghĩ tới đây, Qúy Linh Linh chợt quay về phòng, có cái gì không hiểu, buổi tối liền sẽ sáng tỏ.
Nghĩ tới đây, Qúy Linh Linh chợt quay về phòng, có cái gì không hiểu, buổi tối liền sẽ sáng tỏ.
Con mắt của Tần Mộc Vũ hiện rõ vẻ đào hoa, nhìn lão Trung đang thay quần áo cho Mộ Ly, anh làm sao lại cảm thấy bây giờ đối với việc này lại rất hứng thú, càng ngày càng không biết mình bị sao rồi.
Mộ Ly nhận được ánh mắt "Lửa nóng" của anh ta , "Nhìn đủ chưa?"
"Cậu anh tuấn cao ngạo, tớ xem vĩnh viễn cũng không đủ."
"Ầm!" Quách Hiểu Lượng đánh một quyền vào ngực Tần Mộc Vũ .
"Khụ. . . . . . Khụ. . . . . ." Đánh thật nặng, Tần Mộc Vũ một tay che ngực, nhìn chằm chằm Quách Hiểu Lượng, "Cô ở đây làm cái gì? Cô đem tôi làm người nào? Kẻ thù của cô à?"
"Lão đại, không phải anh đã nói rồi sao? Nếu như anh không nghiêm chỉnh, sẽ để cho giáo em huấn anh ." Quách Hiểu Lượng nói nhưng cả bụng đầy uất ức, cô làm theo lời lão đại yêu cầu, chẳng lẽ điều này cũng có lỗi?
"Khụ khụ. . . . . ." Nặng hơn một chút, có lẽ anh đã ho ra máu rồi !
Tần Mộc Vũ căm hận nghiến răng, không nói gì. Mà đổi lại Mộ Ly cùng lão Trung ở một bên đã sớm hội ý cười, sớm nên có một người như thế quản anh ta khỉ gió rồi, tránh khỏi từ sáng đến tối, há miệng không rảnh rỗi.
"Lão đại, có phải là rất đau không? Em thật sự không có dùng sức nha. Lão đại, có phải vì gần đây anh không có quan hệ với mỹ nữ, nên thể lực rõ ràng bị giảm xuống?" Quách Hiểu Lượng thấy Tần Mộc Vũ vẫn che ngực, bộ dạng có vẻ rất đau, trong bụng lại cảm giác mình sắp xong đời rồi. Vốn cho rằng đền bù sai lầm, cô đặt bàn tay nhỏ bé của mình tại ngực của Tần Mộc Vũ , dốc sức xoa.
"Uy uy!" Tần Mộc Vũ đẩy cô một cái, không có động thì thôi, anh không có biện pháp chủ động lui một bước. Anh muốn điên rồi, ngày hôm qua anh cũng chỉ là tâm huyết dâng trào, liền nói một câu, về sau nếu tôi lại không đứng đắn, cô nhớ phải nhắc nhở tôi! Nhưng sao cô lại dùng sức như vậy mà đánh hắn, như vậy mà coi là nhắc nhở sao?
"Lão đại " Quách Hiểu Lượng bản lĩnh cũng rất khá, vừa thấy Tần Mộc Vũ tức giận đùng đùng nhìn mình. Cô lập tức rưng rưng nước mắt làm ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu.
"Cô. . . . . ."Lông mày Tần Mộc Vũ lúc này nhíu lại càng sâu, anh cho tới bây giờ sợ nhất là nước mắt của phụ nữ, tựa như anh thiếu nợ bọn họ cái gì vậy, "Cùng tôi ra ngoài!" Dứt lời, Tần Mộc Vũ kéo Quách Hiểu Lượng hướng ngoài cửa rời đi.
"Mộ tiên sinh, thật yên tĩnh." Lão Trung đưa cho Mộ Ly một cái áo khoác, nói, giọng nói lộ ra tia thoải mái không diễn tả được.
"Nếu như Quách Hiểu Lượng này ép không được cậu ta, tôi liền tìm cho cậu ta một người phụ nữ khó dây dưa." Mộ Ly nói xong, trên mặt cũng không khỏi hiện lên nụ cười.
"Mộ tiên sinh, ngài. . . . . . Buổi tối phải đến nhà Tư Kỳ, sẽ không có vấn đề chứ?" Lão Trung nghĩ tới, bộ dáng tiên sinh nhà mình bị Quý tiểu thư hành cái đó, liền không khỏi cảm thấy đau lòng.
"Ừ, không có chuyện gì. Nhà Tư Kỳ phái đội quân lớn như vậy tới mời tôi, nếu như mà tôi không đi, thì có chút không được hay cho lắm." Mộ Ly trầm tư một chút, hồi đáp.
"Vậy. . . . . ." Lão Trung suy nghĩ một chút, phía dưới còn chưa phải nên hỏi mới tốt.
"Lão Trung, còn có vấn đề gì?"
"Mộ tiên sinh, xin thứ cho tôi lắm mồm, vậy. . . . . . Quý tiểu thư, cậu liền như vậy định bỏ qua cô ấy sao?" Lão Trung hỏi xong, lập tức cúi đầu, hắn đã vượt qua mức cho phép. Nghe lời của hắn, Mộ Ly liền không có lập tức cho ra đáp án.
"Đem cà vạt thay cho tôi." Mộ Ly nói.
Lão Trung đem một cái cà vạt màu đen ô vuông đưa cho hắn, Mộ Ly tự lo thắt cà vạt.
"Quý tiểu thư, đem cô ấy quên đi, chuyện tình cảm không nên gò ép, tôi cũng không cần thiết đi phí tâm lực." Thắt cà vạt xong, Mộ Ly từ từ mở miệng.
"Vậy cứ như thế mà tha thứ cho cô ấy sao?"
"Vậy còn có thể như thế nào ? Cô ấy cũng chỉ là một cô gái bé bỏng, làm ra một chút đùa bỡn vô hại mà thôi . Không cần thiết phải nhớ ở trong lòng." Mộ Ly vỗ vỗ bả vai lão Trung, liền tự lo đi ra ngoài.
Lão Trung nhìn theo bóng lưng của Mộ Ly, đùa bỡn vô hại ? Chẳng lẽ Mộ tiên sinh không có hiểu rõ, loại đùa giỡn này, đã sớm vượt qua ranh giới cuối cùng mà cậu ta có thể chấp nhận sao? Nghĩ tới đây, lão Trung không khỏi lắc đầu một cái, hắn vĩnh viễn cũng đều không đoán ra tâm tư của Mộ tiên sinh, cho nên ông chỉ cần làm cho tốt công việc của mình là được.
"Mộc Vũ đâu?" Mộ Ly vừa ra khỏi cửa, liền thấy đứng ở cửa, Quách Hiểu Lượng trong mắt chứa đầy nước mắt, "Làm sao vậy?" Mộ Ly thấy bộ dáng của cô như vậy, thuận miệng hỏi một câu.
"Mộ tiên sinh, tôi lại làm cho lão đại tức giận rồi." Quách Hiểu Lượng vừa thấy Mộ Ly liền không nhịn được muốn kể khổ.
"Hả? Hắn tại sao lại tức giận?"
"Lão đại nói muốn đi tìm nữ nhân để chơi đùa, đuổi tôi cút về. Tôi chỉ nói là, anh ngay cả Thẩm tiểu thư cũng không giải quyết được, còn có thể tìm được loại phụ nữ nào tốt ." Quách Hiểu Lượng nhìn Mộ Ly, “ Thượng tá Mộ anh cảm thấy tôi nói sai sao?"
Khụ. . . . . . Này Quách Hiểu Lượng tính cách cũng thật là sảng khoái, muốn nói cái gì liền nói, thật đúng là. . . . . .
"Lão đại còn nói, Mộ Ly có thể tìm được người phụ nữ như vậy, tôi cũng có thể tìm được người như thế. Tôi chỉ nói lại một câu, anh không thể so được với Thượng tá Mộ, anh ta so với anh lớn lên đẹp trai hơn, có khí chất, thân phận còn cao. . . . . ."
Mộ Ly nở nụ cười, "Sau đó thì sao?"
Đôi mắt Quách Hiểu Lượng ngập nước nhìn anh , "Sau đó. . . . . . Lão đại liền thở phì phò lái xe đi, còn nói, để cho tôi đi theo Thượng tá Mộ, không cho phép tôi đi về." Quách Hiểu Lượng lúc này càng nói càng uất ức, dù sao trong đầu cô cũng không nghĩ ra nơi nào đem đắc tội với lão đại, “Thượng tá Mộ, anh nói, tôi mới vừa rồi có nói sai sao?"
Ha ha, này có lỗi không sai, anh còn có thể nói thế nào?
"Hiểu Lượng, cô là thành tâm thành ý vì anh ta, không có sai. . . . . ."
"Tôi biết ngay mà, Thượng tá Mộ anh so với lão đại của tôi hiểu biết lí lẽ hơn!" Quách Hiểu Lượng còn chưa chờ anh ở phía sau nói xong, liền tự cắt đứt lời nói của Mộ Ly."Không được, tôi hiện tại muốn đi tìm lão đại, ngộ nhỡ anh ấy nghĩ không thông, tùy tiện tìm một người phụ nữ, thế chẳng phải là quá sa sút sao ?"
"Vậy. . . . . ." Mộ Ly còn muốn nói tiếp, nhưng Quách Hiểu Lượng liền lạch bạch chạy đi mất .
Mộ Ly lời vừa tới miệng nhưng vẫn là không có nói ra, chỉ có thể nhìn bóng lưng Quách Hiểu Lượng cười cười. Anh định nói, Tần Mộc Vũ là một người háo thắng, lại để ý đến thể diện của đàn ông, nếu như nói nặng lời, sẽ làm bị thương lòng tự ái của cậu ta . Hiển nhiên, Quách Hiểu Lượng này, lại không có để ý đến điều này.
"Lão đại!" Quách Hiểu Lượng chạy chưa được mấy bước, tự nhiên lại thấy xe của Tần Mộc Vũ dừng ở trước mặt. Cô tăng nhanh bước chân chạy tới, "Này, lão đại, anh thật tốt, tôi biết là anh nhất định sẽ chờ tôi mà ." Cô cười ha hả nói xong, liền mở cửa xe ngồi lên ghế lái phụ.
Tần Mộc Vũ quay mặt sang, bộ dáng hung hăng nhìn cô.
"Lão. . . . . . Lão đại, anh làm sao vậy? Bị ốm sao?" Quách Hiểu Lượng nói xong, liền đưa tay ra đặt trên trán của anh .
"Quách Hiểu Lượng, vừa rồi lúc tôi mới đi, cô đã nói cái gì hả ?" Tần Mộc Vũ trầm mặt, hỏi.
"Em nói, lão đại chờ em một chút!" Quách Hiểu Lượng suy tư một chút rồi nói.
"Trước câu nói đó."
"Em nói. . . . . . Em nói nếu như lão đại không đợi em, nửa đường xe liền bị nổ lốp. Hắc hắc, lão đại, trí nhớ của em như thế nào?" Quách Hiểu Lượng cười hướng Tần Mộc Vũ tranh công, nhưng cô lại không để ý đến gương mặt đang đen của Tần Mộc Vũ.
"Gọi điện thoại!" Tần Mộc Vũ lập lức quăng điện thoại tới trước mặt cô.
"Hả? Gọi điện thoại cho ai?"
"Cho công ty sửa xe!" Tần Mộc Vũ nghiến răng, bộ dáng như muốn cắn chết người nào đó.
"Công ty sửa xe? Lão đại, xe của anh bị hư sao?" Quách Hiểu Lượng vẫn còn là một bộ dáng u mê, trong tay cầm điện thoại của Tần Mộc Vũ, không biết nên làm cái gì.
Tần Mộc Vũ một mực đè nén, đè nén, chẳng lẽ xe của anh nổ lốp cũng trùng hợp như vậy, cô không nhìn thấy sao?
"Quách Hiểu Lượng, cô và Mạc Vũ Nhân rốt cuộc có quan hệ gì?"
"Quan hệ? Anh ấy là đại ca nha, anh ấy đối với em rất tốt. Lão đại, có vấn đề gì không?" Quách Hiểu Lượng đang loay hoay điện thoại di động của anh hỏi.
"Hai người các ngươi cố ý phối hợp muốn làm tôi tức chết có phải không? Quách Hiểu Lượng, có phải trước đó cô đã động tay động chân gì với xe của tôi rồi, tại sao cô nói sẽ nổ lốp, là nó liền nổ lốp? Cô cả ngày canh giữ ở bên cạnh tôi, trừ làm tôi tức giận, làm tôi bực mình ra, cô còn có thể làm gì?" Tần Mộc Vũ lúc này không biết phải tức giận như thế nào nữa, anh chỉ biết, nếu như cứ như vậy mà đi xuống, sớm muộn gì, anh chính là bị làm cho tức chết.
"Nổ bánh xe? Lão đại xe của anh, bị nổ bánh xe?" Quách Hiểu Lượng lập tức làm ra vẻ mặt kinh ngạc, "Chẳng lẽ tôi thật sự có tài nói cái gì là liền có cái đó? Này lão đại, nếu em nói một lát nữa anh sẽ đụng phải một đại mỹ nữ, anh nói xem sẽ trở thành sự thật sao?"
Cô . . . . . . Cô. . . . . . Tần Mộc Vũ nhìn Quách Hiểu Lượng một lúc lâu, nhìn khuôn mặt khoa trương kia của cô, anh thật sự không biết mình nên nói cái gì nữa.
"Quách Hiểu Lượng, tôi cho cô mười phút, lập tức biến ngay cho tôi, cũng không bao giờ…….. được xuất hiện trước mặt tôi nữa!"
"Lão đại!" Quách Hiểu Lượng nghe xong lời này liền nóng nảy, "Lão đại, anh. . . . . . Em không đi, em không đi! Lão đại, chuyện bánh xe bị nổ lốp, em hiện tại sẽ đi xử lý ngay lập tức, tay chân của em rất nhanh. Em biết rõ lão đại luôn không thích mỹ nữ, luôn luôn trong sạch tự trọng, em. . . . . . Về sau em sẽ không bao giờ cùng lão đại nói chuyện về mỹ nữ nữa. Lão đại, em biết lỗi rồi, anh. . . . . . Anh đừng đuổi em đi nữa, lão đại. . . . . ."
Quách Hiểu Lượng nói vậy là có ý gì? Lời của cô là đang định làm phản sao!
"Lão đại, nếu như mà em không thể chăm sóc tốt cho anh, khi trở lại trong bang, các huynh đệ khẳng định sẽ chán ghét em, sẽ không cùng chơi với em nữa. Lão đại, về sau em sẽ thông minh cơ trí một chút còn không được sao? Anh bảo em làm cái gì, em liền làm cái đó? Lão đại, van xin anh mà..., đừng đem em đuổi đi được không !" Quách Hiểu Lượng vừa nói, vừa dùng tay lôi kéo Tần Mộc Vũ, nước mắt lại lần nữa trực trào ra.
"Ít nói nhảm. . . . . ."
"A. . . . . . Lão đại. . . . . . Ô. . . . . . Ô. . . . . ." Quách Hiểu Lượng thấy Tần Mộc Vũ vẫn kiên định như cũ, cô liền kéo căng cổ họng khóc lớn, "Lão đại. . . . . . Lão đại. . . . . ."
Tần Mộc Vũ thấy thế, chỉ có cảm giác đầu mình lập tức bị to ra.
"Quách Hiểu Lượng, dung mạo của cô rất xấu xí, phụ nữ ở bên cạnh tôi, cũng không có ai xấu như vậy, cô đi chỉnh dung đi, biến mình trở nên xinh đẹp, rồi hãy trở lại, nếu không xinh đẹp, cũng đừng trở lại." Tần Mộc Vũ ruốt cuộc cuối cùng vẫn phải sử dụng đến mưu kế.
"Đúng, cô như vậy trông rất xấu. Tóc cũng ngắn hơn so với tôi, mỗi ngày đều mặc đồ Tây, so với một người đàn ông còn nam tính hơn, ăn nói lại thô lỗ, không có một chút nữ tính. Cô và tôi ở chung một chỗ như vậy, không tương xứng." Tần Mộc Vũ thấy vẻ mặt này của Quách Hiểu Lượng , nhất thời trong tim cũng cảm thấy nhẹ nhõm, chính là như vậy, chính là như vậy, cái anh muốn chính là hiệu quả này !
"Nha. . . . . ." Quách Hiểu Lượng nhìn cũng không nhìn Tần Mộc Vũ, đáp một tiếng, liền cúi đầu, giống như là đang suy nghĩ điều gì đó.
Tần Mộc Vũ cũng không nói thêm cái gì nữa, phải xem chính cô có hiểu được lời nói của anh không? dáng dấp không có, điều này cũng không thể trách anh rồi.
"Vậy. . . . . ." Một lát sau Quách Hiểu Lượng ngẩng đầu lên, đem điện thoại di động cầm trong tay trả lại trong tay anh, trên mặt vẫn còn đọng lại nước mắt, "Lão đại, em đi nha." Nói xong, Quách Hiểu Lượng cũng không đợi Tần Mộc Vũ cản, cô liền ảo não xuống xe.
Mà Tần Mộc Vũ lại ngẩn ra, anh nghĩ là cô sẽ đi, nhưng sao có thể nhẹ nhàng như thế, cô lại có thể đi nhanh nhẹn như vậy, ngay cả một chút dây dưa cũng không có.
Tần Mộc Vũ ngồi trong xe, nhìn người phụ nữ cúi đầu đi phía trước, bất chợt, anh lại cảm thấy thân thể Quách Hiểu Lượng đã có chút nữ tính, yếu đuối như thế. Nhưng mà cô lại thường ở trước mặt anh che dấu. . . . . .
"Thôi vậy, cuối cùng cũng quăng được cái phiền toái này đi!" Tần Mộc Vũ lập tức thu hồi tâm tình của mình, làm người cũng nên độc ác một chút, nếu không mọi chuyện đều sẽ hỏng bét.
= phân cách =
"Quý tiểu thư, dạ vũ sắp bắt đầu, Tỉnh Tân Sinh tiên sinh bảo tôi lên mời cô đi xuống."
Qúy Linh Linh còn đang ngủ thì bị người khác đánh thức.
"A, được." Duỗi lưng một cái, vừa nhìn bên ngoài trời đã tối, cô thật sự là rất mệt, cứ như vậy ngủ thiếp đi, còn ngủ lâu như vậy. Cũng đúng, người không có tim không có phổi như cô, giấc ngủ luôn luôn tương đối ngon.
Qúy Linh Linh vừa mới xuống lầu liền phát hiện trong phòng khách vốn trống trải, bây giờ lại tràn đầy người, tràn đầy rượu, cùng các món điểm tâm ngọt, hơn nữa còn giống như biến thành một nơi khác, khác hẳn với bộ dáng có nhiều đồ trang sức lúc trước.
Nhìn những quả bóng bay kia cũng làm người ta có cảm giác vui vẻ, thì ra Tư Kỳ Na Mỹ thật đúng là một đứa bé. Nhưng là, những người khác đều mặc trang phục dạ hội , mà cô còn đang mặc đồ công sở lúc đi làm. . . . . . Hả, cô cứ như vậy giống như hạc đứng trong bầy gà sao?
Qúy Linh Linh mới vừa đứng nghiêm, từ trong đám người đột nhiên lập tức phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, đây là hoan nghênh cô sao? Nhưng mà cô vừa mới xuống lầu, còn đứng ở trong đám người phía sau cùng, cho nên kết quả chắc chắn, người được hoan nghênh nhất định không phải là cô .
“ Thượng tá Mộ, cám ơn anh đã nể mặt tới tham gia vũ hội." Tư Kỳ Na Mỹ một thân váy liền cúp ngực, lộ ra một chút bầu ngực nho nhỏ, tóc dài uốn lượn, cần cổ trắng nõn, thì ra một tiểu nữ sinh đôi lúc ăn mặc như vậy, cũng làm ra một mùi vị khác.
"Cám ơn đã mời, thật là làm cho tôi thụ sủng nhược kinh." Mộ Ly kéo tay của cô, nhẹ nhàng hôn lên.
Qúy Linh Linh đứng ở trong đám người, biểu tình cũng giống như những người khác, nhìn hai người ở giữa sân khấu. Thì ra, nhân vật chính của buổi tối hôm nay, cũng không phải là cô.
Một lát sau, những người khác cũng bắt đầu tụ tập tán gẫu, còn Tư Kỳ Na Mỹ thì lôi kéo cánh tay Mộ Ly, đầu hai người xúm lại, không biết là đang nói cái gì. Nhất thời, trong lòng Qúy Linh Linh lại có chút chua sót.
Hiện thực tới nhanh như vậy, ngay cả một cơ hội hòa hoãn cũng không cho cô.
"Quý tiểu thư."
"Tỉnh Tân Sinh tiên sinh."
"Tiểu thư của chúng tôi, mời cô qua đó." Nụ cười của Tỉnh Tân Sinh tiên sinh lúc này lại có chút xa cách.
Qúy Linh Linh cũng nhìn ra thái độ của hắn, trả lời một câu, "Được."
Sau khi nói xong, Tỉnh Tân Sinh tiên sinh liền dẫn Qúy Linh Linh đi về phía Mộ Ly cùng Tư Kỳ Na Mỹ. Mà Qúy Linh Linh lúc này, không biết tại sao, trong lòng cô lại có chút khẩn trương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT