edit+beta:pemichio

"Em yêu, tới đây xử phạt anh đi, không cần khách khí đâu, anh rất mong chờ, rất mong chờ a” Mộ Ly làm bộ như muốn nhào tới

"Anh. . . . . . Anh kiềm chế một chút đi!" Quý Linh Linh thật muốn chết ngay bây giờ, không biết tại sao bản thân lại đụng phải một người số một như thế này, đánh anh ta, anh ta không sợ, mắng anh ta, anh ta còn trưng ra bộ mặt dầy cộp, bây giờ muốn phạt anh ta , thì anh ta là trưng ra cái bộ dáng cô gái nhỏ thế kia.

"Anh không thể khống chế được!" Đây là sự thật,thượng tá Mộ a thượng tá Mộ, chuyện bỉ ổi như vậy mà anh vẫn có thể làm được, thật là hèn hạ.

"Anh nói cái gì?" Quý Linh Linh hét lớn một tiếng, đáng chết, "Kìm chế không được cũng phải kìm chế!"

Mộ Ly vừa thấy Quý Linh Linh cứng rắn như thế, trong lòng kêu một tiếng đau quá, thật là khó chịu, nếu như anh thật sự có thể kìm chế được, thì cũng sẽ không nhân lúc cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ mà len lén hôn cô, dĩ nhiên cũng hôn rất nhiều chỗ, nhưng đây cũng là điều dễ hiểu nha, dù gì anh cũng là một người đàn ông bình thường mà, như thế không hề có lỗi!

"A, như vậy cũng tốt, em liền phạt anh đi." Mộ Ly giơ lên bàn tay làm khẩu hình tha thứ, may mà Quý Linh Linh hung dữ với anh, nếu cô lại bày ra bộ dạng nhu nhu nhược nhược thì không biết anh có thể kìm chế được không.

"Anh muốn bị phạt sao?" Quý Linh Linh đột nhiên nở một nụ cười với Mộ Ly,nụ cười này đến bất ngờ, khiến cho Mộ Ly phải ngây người một lát."Mộ Ly, anh thật muốn bị phạt sao?"

"Ách. . . . . ." Cô thế nào. . . . . . Thế nào mà giọng nói lại thay đổi, trở nên như vậy. . . . . . Không bình thường.

"Nói đi, anh thật sự muốn bị phạt sao?" Quý Linh Linh bày ra bộ dạng kiều mỵ bộ dáng này khiến Mộ Ly ngớ ngẩn, rất tốt, tốt vô cùng, bộ dáng này của anh ta rất hợp với ý của cô."Nhanh lên một chút , người ta vẫn còn đang chờ anh đấy, anh có muốn bị phạt hay không?"

"Muốn!" Làm sao mà không muốn, đây quả thực là một niềm hạnh phúc lớn! Mộ Ly cười đến cong mắt, gương mặt trở nên trầm mê rồi, "Em yêu, chuẩn bị phạt anh thế nào?" Anh lại gần Quý Linh Linh, ngửi ngửi mùi thơm phát ra trên người cô.

Quý Linh Linh nghe xong lời của anh ta, cười đẹp như một bông hoa sen đang nở rộ, "Được, đây chính là anh nói a, vậy em phạt anh, em nói cái gì, anh đều phải làm theo, không được làm trái." Thanh âm nhỏ nhẹ của cô nhu nhu nhẹ nhẹ, nghe vào tai khiến lòng người ta như nhéo ra nước.

"Được!" Mộ Ly làm sao nhịn được khi thấy Quý Linh Linh từ một con cọp cái trở thành một con mèo xinh xắn ngực to quấn một chiếc vải ren mê người,đây nhất định là có vấn đề. Nhưng bây giờ chúng ta thử nhìn lại thượng tá Mộ yêu quý của chúng ta một chút, hai con mắt trợn to, khóe miệng còn chày ra một dòng nước kì lạ, hiển nhiên đó là nước miếng"Ách. . . . . ." Quả nhiên,thượng tá Mộ rất không có tiền đồ phát ra một tiếng như vậy.

Hửm! Anh ta đã bao lâu rồi chưa nhìn thấy đàn bà đây !

Quý Linh Linh thật muốn tát một phát lên bản mặt của anh ta, nhìn bộ dáng đắm đuối kia của anh ta, suy nghĩ một chút nếu bây giờ mang tới một con búp bê bong bóng, sợ rằng anh sẽ nhào vô cũng nên! Nhưng cô lại nhịn lại ý nghĩ đó, anh ta không phải muốn bị sử phạt sao, rất tốt, cô sẽ làm như ý nguyện của anh ta .

"Vậy. . . . . . Anh yêu,anh đi lấy chậu nước nóng cho em đi, bây giờ em muốn ngâm chân." Quý Linh Linh nháy đôi mắt to mềm mại đáng yêu, chính con ngươi long lanh sóng nước này khiến Mộ Ly như bị hòa tan Cô nghĩ rằng, nếu như Mộ Ly từ chối yêu cầu của cô, cô liền buộc tội anh nói không giữ lời.

"Được! Chờ anh...anh lập tức đi lấy!"

Nói xong, chỉ thấy Mộ Ly nhảy xuống giường, chạy ra ngoài giống như một cơn gió.

Đem Quý Linh Linh đang ngây ra như một tên ngốc ném về trên giường.

Quý Linh Linh giống như vẫn chưa phục hồi lại ý thức, mở lớn hai mắt, đây đã xảy ra chuyện gì nha? Lấy nước rửa chân cho một cô gái, mà anh ta vẫn vui vui vẻ vẻ , anh ta. . . . . . Anh ta không phải là thượng tá sao? Không phải là làm quan chức sao? Làm sao có thể. . . . . . Sao có thể làm như vậy ?

"Nước nóng đến rồi!" Đang lúc Quý Linh Linh vẫn còn đang ngây ngẩn thì Mộ Ly đã chay tới, tay áo được anh cuốn lên, trong tay bưng một chậu nước nóng.

"Hả?"

"Dùng nước nóng để ngâm chân, có thể giảm bớt đau đớn cho em." Mộ Ly thân thiết nói, khiến cho Quý Linh Linh phải đỏ mặt một trận

"Em. . . . . ."

"Thế nào?" Mộ Ly có chút khó hiểu.

"Xoay người sang chỗ khác!" Quý Linh Linh như nhớ tới cái gì, ra lệnh.

"ok!" Một tên con trai nghiêm chỉnh chấp hành mẹnh lệnh, rất chi là nghe lời.

Đợi Mộ Ly xoay người sang chỗ khác xong, Quý Linh Linh liền vội vàng cởi nút áo trước ngực, thật là một tên khốn kiếp, cư nhiên không mặc áo ngực cho cô, cho dù là mặc áo sơ mi của anh có chút rộng lớn nhưng vẫn có thể nhìn ra được một chút. Quý Linh Linh lại nhìn xuống phía dưới một chút,chỉ thấy mình mặc một cái quần lót màu trắng, nếu như rửa chân thì chiếc áo sơ mi này vẫn có thể che lại một chút.

"Anh có thể quay lại."

Mộ Ly xoay người, đem chậu để xuống, "Đến đây đi, anh rửa chân cho em."

"Anh rửa chân cho em?"

"Chẳng lẽ em muốn để ông Trung rửa cho em?"

"Dĩ nhiên là không phải!"

"Vậy chính là anh rồi !" Mộ Ly dùng lời nói chặn lại lời nói của cô, khiến Quý Linh Linh nhất thời cũng không biết nói cái gì.

"Em cử động được rồi sao?" Thấy Quý Linh Linh vẫn ngồi bất động như cũ, còn tưởng rằng thân thể cô đau đớn, không động đậy được.

"Cũng may, vẫn có thể cử động." Nói xong, Quý Linh Linh liền vén lên chăn mỏng, hai tay chống ở trên giường.

"Oa ưmh!" Mộ Ly vừa thấy cặp đùi trắng noãn xinh đẹp của Quý Linh Linh, liền không nhịn được huýt sáo một tiếng.

"Câm miệng! Nếu không anh hãy nhắm mắt lại đi!" Quý Linh Linh bị anh ta nhìn khiến gương mặt thẹn thùng mà đỏ lên.

"Được được được, em yêu anh nghe lệnh của em còn chưa được sao?" Mộ Ly khoát tay áo, làm dấu đầu hàng.

Nhìn bộ dáng đàng hoàng của anh ta, lúc này Quý Linh Linh mới hài lòng, bởi vì bụng bị mấy tên kia đá, bản thân lại không khỏe,nên động tác không khỏi chậm chạp một chút. Nhưng Mộ Ly lại lấy lí do vì thân thể cô quá yếu không nhúc nhích được, nên anh trực tiếp qua bế cô lại.

"A! Anh làm gì vậy?" Quý Linh Linh còn chưa có phản ứng kịp, liền bị Mộ Ly bế lên, cô theo quán tính liền ôm cổ anh.

"Anh thấy nếu để em tự mình qua thì nước chắc cũng lạnh rồi, không bằng tới như vậy thì tương đối nhanh hơn." Trên gương mặt tuấn tú của Mộ Ly nở ra một nụ cười sáng lạn khiến Quý Linh Linh thấy phải sững sờ một chút.

"Khụ. . . . . . Được rồi, cái người này sao lại làm quá lên như vậy, thân thể của em cũng không bị nặng lắm." Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, cố ý không nhìn anh.

"Ha ha, vậy hãy để cho anh thay em rửa chân đi." Mộ Ly ôm cô nhẹ nhàng đặt trên giường, dịu dàng cầm bàn chân nhỏ của cô thả vào trong nước.

"Ừm. . . . . ."

"Rất nóng?"

"Không. . . . . . Không biết." Mộ Ly ngồi xổm người xuống rửa chân cho cô, bộ dáng này, khiến cho cô cảm thấy hơi lung túng."Anh. . . . . . Mộ Ly, để tự em rửa là được rồi." Nói xong, cô định rút chân về, nhưng chân cô vừa mới thu lại một chút, Mộ Ly liền nhanh chóng nắm lại mắt cá chân của cô, Quý Linh Linh vốn không phải là một cô gái yếu đuối, thấy anh nắm lại cô liền trực tiếp sử dụng lực muốn kéo về.

Cứ như vậy, hai người một người kéo xuống một người kéo lên. "Quý Linh Linh, em đừng cử động nữa , anh thấy. . . . . . Băng vệ sinh rồi. . . . . ."

Két. . . . . . Quý Linh Linh ngây ngẩn cả người,tên Mộ Ly này cũng thật đáng ghét, để cho cô giơ chân như vậy, không phải sẽ thấy hết sao.

"Bỉ ổi khốn kiếp!" Quý Linh Linh muốn điên rồi, anh ruốt cuộc là bỉ ổi đến mức nào! Quý Linh Linh cuống quít buông chân xuống. Nhìn ánh mắt hung ác này có thể thấy được ý định muốn nuốt sống Mộ Ly trong đó.

"Này, Quý Linh Linh là tự em muốn nhấc chân , cũng không phải là anh ép em." Mộ Ly khổ sở cúi đầu, là cô để cho mình nhìn không phải sao? Tại sao bây giờ còn trách anh.

"Cho dù là em tự nhấc chân nhưng ai cho anh nhìn? Ai cho anh nhìn? Ô. . . . . ." Tức giận khiến bụng cô quặn đau.

"Em làm sao vậy? Thế nào rồi?" Mộ Ly nhìn trái tim nhỏ của mình kêu đau, vội vàng đứng lên quan tâm hỏi.

"Bị anh chọc giận đến đau bụng!" Quý Linh Linh một tay vuốt bụng, giọng mắng quá lớn khiến cho cả cơ thể không được thoải mái.

"Anh sai rồi, anh sai rồi, đừng nóng giận, có được không?" Mộ Ly lo lắng dụ dỗ, vốn thân thể cô đã không khỏe, nay lại tức giận như vậy, như vậy liền phiền toái rồi.

"Tránh ra!" Quý Linh Linh không nhận cảm tình của anh, tránh khỏi tay của anh, không để cho anh chạm vào mình.

"Quý Linh Linh, anh không thể đánh trống kêu oan à?" Mộ Ly đột nhiên nói một câu như vậy, lại bày ra bộ dáng đáng thương hề hề.

"Anh thì có oan khuất gì?" Quý Linh Linh liếc anh một cái.

"Em không cần hở một chút là tức giận vô cớ như vậy, nếu như khiến thân thể bị chọc tức mà bị hư,thì ai tới đền lại người yêu cho anh. Anh làm sao có thể chọc giận em, như thế mà còn không gọi là oan sao?"

"Đây là lời giải thích của anh?….. chẳng lẽ em còn không hiểu, trong đầu anh bây giờ chỉ có ý nghĩ muốn chiếm tiện nghi của em sao!" Một lời trúng đích..

Mộ Ly ngẩn ra, lời nói này quá trực tiếp rồi, khiến cho ngay cả là một người đàn ông nghiêm chỉnh như anh cũng có chút ngượng ngùng."Thật ra thì, Quý Linh Linh em nói xem cái gì nên nhìn, nên chạm anh cũng nhìn cũng chạm rồi, hôn cũng đã hôn rồi, chúng ta chỉ thiếu bước cuối cùng nữa thôi, em nói xem anh còn cẩn phải chiếm tiện nghi của em sao?"

"Mộ Ly! Anh đang nói bừa cái gì vậy?" Quý Linh Linh giơ tay lên, một quyền đánh vào ngực của anh.

"Khụ. . . . . . Mưu sát chồng a!"

"Em thay chồng em báo thù!" Dứt lời, Quý Linh Linh liền giáng thêm một đòn nữa, tuy nhiên nó lại bị Mộ Ly bắt được.

"Quý Linh Linh, đem câu nói mới vừa rồi lặp lại thêm một lần nữa!" Thay chồng cô báo thù? Chồng của cô ngoại trừ anh ra , ai cũng không được! Một câu nói, liền khiến chủ nghĩa đàn ông của Mộ Ly, từ từ tăng lên.

"Em nói gì còn cần anh quản sao? Anh buông tay cho em, chuyện của anh em còn chưa hỏi rõ mà bây giờ anh lại hỏi ngược lại em !"

"Hả? Em muốn hỏi anh cái gì sao?" Mộ Ly vừa nghe thấy vậy, bàn tay dùng sức một chút liền đem Quý Linh Linh ôm vào trong ngực, "Muốn hỏi cái gì, hỏi đi."

"Anh buông em ra, như vậy làm sao mà hỏi được?" Quý Linh Linh giùng giằng, nhưng cô giãy giụa thế nào đi nữa cũng vô ích, Mộ Ly quyết tâm không thả cô ra.

"Tai của em bây giờ đang dán vào vị trí trái tim của anh, vừa đúng có thể nghe thấy nhịp tim của anh. Như vậy em cũng có thể thông qua tần số tim đập của anh mà phán đoán xem anh có nói thật hay không" Mộ Ly nghĩ thật đúng là chu đáo .

Anh đều đã nói như vậy, Quý Linh Linh cũng không còn lý do gì để cự tuyệt nữa, mặc dù động tác này của anh có chút dã man, nhưng cô cảm thấy thân thể thoải mái hơn một chút, như vậy cũng không tồi.

"Tin tức trên web, tin em cùng với Lãnh Dạ Hi, anh có biết hay không? Ngày hôm qua có người tới cố ý tìm em gây phiên phức, anh tại sao lại có thể xuất hiện đúng lúc như vậy? Trước trả lời em hai vấn đề này, nhớ, em đang nghe nhịp tim của anh, không được gạt em!" Cuối cùng Quý Linh Linh cho anh một cái liếc mắt cảnh cáo.

Mộ Ly cười cười, đúng là tính tỉnh của cô gái nhỏ.

"Tin tức của em và Lãnh Dạ Hi , anh đã thấy, nhưng không biết là do ai phát ra tin tức này, cho nên anh liền cho người phong tỏa trang web kia." Lời của anh nghe thật nhẹ nhàng, không có chút áp lực nào.

"Phong tỏa? Làm sao có thể phong tỏa?" Quý Linh Linh không hiểu.

"Tất nhiên là cầm giấy phong tỏa dán lên cửa rồi, chứ em nghĩ phong tỏa như thế nào nữa?"

Két. . . . . . Thượng tá Mộ ngài có phải là đang lạm dụng chức quyền quá rồi hay không? Như vậy cũng không tốt nha .

Trong lòng Quý Linh Linh cứng lên, "Được rồi, biết là quyền lực bây giờ của anh lớn hơn trời, được chưa. Nhưng loại hành vi như vậy, anh không sợ về sau bị người khác điều tra ra sao? Anh là người có chức quyền trong tay sao có thể làm như vậy? Nếu như thật sự bị người ta phơi bày ngoài ánh sáng,anh bị giáng chức thì phải làm sao?" Suy nghĩ một chút về mạng internet bây giờ, ngộ nhỡ ngày nào đó chuyện của anh ta bị người ở trên mạng truy ra như vậy anh ta thật sẽ toi rồi

"Quý Linh Linh, anh có thể đem lời nói mới vừa rồi của em lý giải là em đang quan tâm anh, quan tâm anh nếu phạm tội thì em phỉa làm sao đúng không?" Nghe thấy lời cô nói khiến trong lòng anh cảm thấy ngọt ngào, cái vật nhỏ này vẫn là người có lương tâm.

"Quan tâm cái đầu anh, em chỉ cảm thấy nếu anh vì em mà bị giáng chức, em sẽ cảm thấy áy náy, dĩ nhiên em cũng sẽ vui mừng ngủ không yên."

“Anh bị lột chức liền khiến em vui mừng đến mất ngủ sao? Tại sao?"

"Bởi vì anh chính là một khối u ác tính trong chính phù, nay anh đã bị loại trừ rồi, như vậy em làm sao có thể không thay dân chúng vui mừng đây?"

"A, vậy theo như lời em nói, thì anh đây phải khiến em thất vọng rồi, anh là một”khối u ác tính”, chỉ cần anh thích, thì anh sẽ tồn tại vĩnh viễn" Mộ Ly trừng phạt cô , nắm lấy gương mặt của cô nhéo nhẹ một cái, chuyện nhỏ như phong tỏa một trang web còn cần đến anh phải tự mình ra tay sao?

"Au. . . . . ."

Quý Linh Linh còn muốn nói tiếp cái gì đó nhưng lại bị Mộ Ly bụm miệng, "Còn vấn đề thứ hai, là do anh phái người lén lút bảo vệ em."

"Cái gì?" Quý Linh Linh nghe thấy lời Mộ Ly nói liền kinh ngạc, anh ta cư nhiên phái người theo dõi cô, điều này chứng tỏ mọi hành động của cô đều nằm trong sự kiểm soát của anh ta hay sao "Anh thật là quá đáng, làm sao anh có thể làm như vậy?" Quả nhiên, cô tức giận rồi, là thật sự tức giận, trực tiếp đẩy Mộ Ly ra , "Anh có tư cách gì phái người theo dõi em!"

Mộ Ly nhìn thấy biểu tình này của cô,liền nói "Anh sợ có người làm em bị thương, anh sợ em không ở bên cạnh anh sẽ xuất hiện việc gì ngoài ý muốn, anh sợ em xảy ra chuyện gì mà anh lại không thể là người đầu tiên bước ra bảo vệ em, anh sợ không thể bảo vệ em, đánh mất em, nếu mất đi em anh không thể sống được."

Mộ Ly khó được một lần lộ ra biểu tình nghiêm túc nói chuyện với cô, dù anh nói cũng không nhiều nhưng lại khiên cho tâm của Quý Linh Linh rung động.

"Anh. . . . . ." Trong lòng Quý Linh Linh xoắn lại, chóp mũi đau xót, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, "Anh dám dùng những lời đường mật này để dụ dỗ em, nói cho cùng không phải là anh muốn không chế em sao, chẳng lẽ lại không đúng?"

Vừa thấy Quý Linh Linh khóc, khiến Mộ Ly nhất thời khẩn trương lên,khiến cho anh chân tay luống cuống, "Đừng khóc. . . . . . Anh. . . . . . Quý Linh Linh!"

"Anh la cái gì? Anh là người làm sai, bây giờ còn la em, anh còn có bản lãnh gì nữa không?" Quý Linh Linh nói xong câu này,càng khóc dữ dội hơn,trái ngược với lần khóc trước là phát tiết thì lần này khóc là. . . . . . Làm nũng.

"Anh sai rồi, anh sai rồi, có được không? Không la em nữa!" Mộ Ly lập tức liền ôm cô nàng, "Quý Linh Linh đừng khóc, em khóc trong lòng anh rất khó chịu, thật xin lỗi, thật xin lỗi, anh không phải cố ý. Anh chỉ rất sợ em bị bọn họ ăn hiếp, anh. . . . . . Anh thật sự không có ý gì khác”(Anh ML này yêu thảm cô nàng này rồi,o(^0^)o)

"Vậy thì thế nào? Em dù gì cũng đang mang tiếng ‘ chó cậy gần nhà ’ , còn ai dám ăn hiếp em, còn ai dám chứ . . . . . . Anh là người bá đạo, anh là người không nói đạo lý, anh là người nghĩ muốn chiếm tiện nghi của em!" Quý Linh Linh vừa ở trong ngực anh ô ô khóc, vừa muốn tránh anh ra .

"Đúng đúng đúng, em nói đều đúng? Anh bá đạo, anh không nói đạo lý, có được hay không?" Mộ Ly kiên nhẫn dụ dỗ cô.

"Hừ. . . . . . Hừ, vốn chính là vậy nha, anh. . . . . . Anh còn ăn hiếp em, len lén nhìn em trần truồng rồi, anh muốn. . . . . . Anh còn muốn ăn em. . . . . . Anh quả thật là một tên khốn kiếp!" Quý Linh Linh nức nở, lời nói đều đứt quãng.

Cô khóc đến mức không thể ngừng lại nữa rồi, mặc dù trước kia có người thích ăn hiếp cô, nhưng ít nhất không có ai đối với cô động thủ , nhưng ngày hôm qua cô lại bị người ta đánh, điều này làm cho sự uất ức trong lòng cô không thể tiêu đi được.

"Anh là tên khốn kiếp, anh là tên khốn kiếp, em không cần khóc có được không? Không cần bởi vì anh là tên khốn kiếp mà khóc, Quý Linh Linh, nếu như em lại tiếp tục khóc, anh sợ bản thân sẽ không khống chế nổi."

"Anh. . . . . . Anh muốn làm gì?" Quý Linh Linh tránh ra khỏi ngực của anh, ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn Mộ Ly."Anh nói đi , anh rốt cuộc muốn thế nào?"

"Không cần khóc nữa."

"Em liền khóc, em mạn phép khóc, ai cần anh quản..em bị người ta đánh, chẳng lẽ không cho em khóc sao? Anh là gì của em, tại sao anh lại quản em . . . . ."

"Ô. . . . . ."

Mộ Ly không để cho cô nói xong, lần này là nhào tới thật sự, hơn nữa trực tiếp đụng ngã rồi.

Lần này, anh không còn thời gian để suy nghĩ, thấy cô khóc thành mít ướt, anh dù có bản lĩnh cũng thành vô dụng. Biết trong lòng cô uất ức, bị người khác vặn vẹo sự thật, còn bị mấy tên đàn ông kia ăn hiếp, hiện tại anh. . . . . . Không khống chế nổi nữa.

Bàn tay ôm hông của cô, đôi môi dán thật chặt ở chung một chỗ, mà lần này Quý Linh Linh phản ứng rất nhanh, trực tiếp đẩy anh ra, nhưng Mộ Ly còn phản ứng nhanh hơn cô, cẩn thận trực tiếp đè cô nàng không an phận này xuống.

"Ưm. . . . . . Ưm. . . . . ." Quý Linh Linh trợn to mắt nhìn anh ta, cặp mắt cũng nhanh bốc lửa, nhưng Mộ Ly lại rất hài lòng với nụ hôn này, một cái hôn căn bản không tính là cái gì.Anh dùng đầu lưỡi có chút vụng về cạy ra hàm răng của cô.

"Ô ô. . . . . ." Bại hoại, cư nhiên ngậm đầu lưỡi của cô, đáng ghét!

"Ưm . . . . . Ô. . . . . ." Quý Linh Linh bị đau, Mộ Ly cư nhiên nhẹ nhàng cắn cô một cái, mặc dù nói là nhẹ, nhưng đây là lần đầu tiên cô bị hôn kiểu thế này nên vẫn cảm thấy rất đau.

Bốn mắt nhìn nhau, ngọn lửa tình dục trong mắt Mộ Ly trực tiếp hù sợ Quý Linh Linh, người đàn ông này. . . . . . Anh cư nhiên. . . . . . Thật không thể khống chế nữa, nhưng cô hiện tại. . . . . . Thân thể không có phương tiện. . . . . .

Quý Linh Linh cảm giác động tác của anh càng ngày càng nóng bỏng, trong lòng cô lại càng ngày càng sợ, hai mắt nhíu lại, nước mắt lại mãnh liệt chảy ra.

Lần này xem như, dù Mộ Ly có kích tình hơn nữa, cũng không thể tiếp tục.

"Em yêu, em sao rồi?" Chết tiệt, là ai đã nói với anh, cường hôn có thể ngăn cản phụ nữ khóc , thế nào mà Quý Linh Linh chẳng những không có dừng lại, ngược lại càng khóc dữ dội hơn."Em yêu,anh van em, đừng đừng như vậy!"

"Em . . . . . Quần áo của em!"

"A ồ!" Mộ Ly vừa nghe lệnh, lập tức nâng thân thể lên, đem nút áo mình mới cởi ra gắn lại

"Tránh ra!"

"Ừm!"

Quý Linh Linh giơ tay lên lau nước mắt, cắn môi, đợi Mộ Ly tránh người ra xong, cô nâng thể mình lên nhìn xuống dưới , quả nhiên!

"Hừ. . . . . .anh. . . . . . Mộ Ly anh là tên khốn kiếp. . . . . ."

"Quý Linh Linh, em nhìn anh. . . . . . Không nhịn được. . . . . ." Mộ Ly bảo cô nhìn xuống phía dưới thân thể của anh.

"Anh vô sỉ, hạ lưu! Ai muốn nhìn, chính anh tự xem lại mình đi!" Trên mặt Quý Linh Linh nổi lên một vệt đỏ thẹn thùng "Mau đi ra!"

"Làm cái gì?"

"Anh. . . . . . Cái đó. . . . . . Băng vệ sinh. . . . . . Có còn không?" Mặt của Quý Linh Linh nhăn nhó cùng một chỗ.

"Ách. . . . . ."

"Anh sững sờ cái gì mà sững sờ, còn nữa, giường bị dơ . . . . . ."

Ách. . . . . . Hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh quả nhiên là quá nóng lòng, nên quên mất chuyện này rồi.

"Không sao, anh đi lấy cho em" Dứt lời, Mộ Ly liền đi tới tủ quần áo, ở bên trong lấy ra một cái quần lót cotton mới, cùng một bọc băng vệ sinh.

"Anh mua bao nhiêu cái?"

"Ách, anh cũng không biết, anh bảo ông Trung mua" Nói thật.

"Anh. . . . . . Anh lại bảo . . . . ." Quý Linh Linh trợn mắt, khẽ cắn môi, đoạt lấy đồ vật trong tay của anh,sau đó liền chạy ra ngoài.

"Em yêu, em biết toilet ở đâu sao?" trước khi Mộ Ly bước ra ngoài còn liếc mắt nhìn giường một cái, một mảnh đỏ hống ~"Này đỏ như thế này là tốt. . . . ." Một tên con trai thở dài nói.

hết chương 72

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play